Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 30: Hồi đáp của Nhật thực

0 Bình luận - Độ dài: 1,618 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau.

Dạ Tinh Lam thức dậy như thường lệ.

Sau khi chào Aipal một tiếng, Dạ Lan liền ra khỏi nhà.

Cô định đến căn cứ Người Gác Đêm xem tình hình.

Trên đường đi, Dạ Lan liên lạc trước với Bạch Ngư, mới biết cô bé đang ở trong phòng bệnh chăm sóc chị gái.

Bạch Đồ cũng đã hôn mê trong nhiệm vụ ngày hôm qua.

Nhưng may là không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi biết chuyện, Dạ Lan cũng đã lo lắng một phen.

Một lát sau, Dạ Lan đến căn cứ Người Gác Đêm, theo vị trí Bạch Ngư đưa mà đến khu y tế, rất nhanh đã tìm được phòng bệnh của Bạch Đồ.

Lúc này vừa hay Bạch Ngư bước ra khỏi phòng, sau khi thấy bóng dáng của Dạ Lan thì sững người một chút, rồi mỉm cười.

“Dạ Lan, chào buổi sáng nhé.”

“Ừm, chào buổi sáng, Bạch Ngư.”

Dạ Lan đến trước mặt Bạch Ngư, quan tâm hỏi: “Tiền bối Bạch Đồ sao rồi ạ?”

“Ừm... Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, chuyện này hình như phụ thuộc vào ý chí của mỗi người.”

Giọng điệu của Bạch Ngư khi nói câu này cũng rất lo lắng, xem ra cô bé cũng rất lo cho tình hình của chị mình.

Nghe đến đây, Dạ Lan có chút áy náy, sau đó đặt tay lên đầu Bạch Ngư xoa xoa.

“Không sao đâu không sao đâu, tớ tin tiền bối Bạch Đồ sẽ sớm tỉnh lại thôi!”

Bạch Ngư hơi sững người, rồi nở một nụ cười đáng yêu.

“Ừm, đã Dạ Lan nói vậy rồi thì chắc chắn sẽ như thế.”

“Xoa xoa~”

Dạ Lan đột nhiên cảm thấy Bạch Ngư càng lúc càng đáng yêu, chỉ muốn ôm cô bé vào lòng rồi không ngừng xoa đầu, thật muốn cưng chiều cô bé mãi.

Bạch Ngư nhìn thấy ánh mắt khác lạ của Dạ Lan, dường như đã nhận ra điều gì đó.

“Nói mới nhớ, trên người Dạ Lan bây giờ có một cảm giác rất thân thuộc, cứ như người nhà vậy, nhưng lạ một điều là, Dạ Lan rõ ràng không hề giống chị tớ chút nào, là sao vậy nhỉ?”

Nghe Bạch Ngư nói vậy, Dạ Lan mới nhớ ra trong cơ thể mình có thể đang ẩn giấu Tinh Thực của mẹ Bạch Ngư, khiến cô có cảm giác như đang gánh vác một trách nhiệm quan trọng nào đó, thế là cô buột miệng nói: “Bạch Ngư, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt!”

“A… Ể? Ừm… Cảm ơn?”

“Ưm...” Nghe câu trả lời đầy nghi hoặc của Bạch Ngư, má Dạ Lan nhanh chóng nóng bừng lên.

Đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.

Câu này nghe kiểu gì cũng thấy khó hiểu, người không biết chuyện còn tưởng đầu óc có vấn đề nữa chứ.

May mà Bạch Ngư là một cô bé ngoan, nếu không chắc đã nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn đứa bị thần kinh rồi.

Vừa nghĩ đến cảnh đó, Dạ Lan chỉ muốn đào một cái hố để chui vào.

“Bạch Ngư, cậu cứ coi như vừa rồi tớ chưa nói câu đó đi...”

“Vậy thì không được đâu, vì đó là lời hứa của Dạ Lan mà, tớ tin Dạ Lan sẽ làm được. Để đáp lại, tớ cũng sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”

“Được.”

Tim Dạ Lan bất giác đập nhanh hơn, gò má hơi nóng lên, ửng lên một vệt hồng không rõ rệt.

Vậy mà lại bị một bé loli thả thính, mình đúng là mất mặt quá mà.

“Hi hi~”

Bạch Ngư chỉ cười mà không nói gì, lúc này cô bé đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói với Dạ Lan: “Dạ Lan, tớ muốn vào nhà vệ sinh một lát, sẽ quay lại ngay. Trong lúc đó, cậu trông chừng chị tớ giúp nhé.”

“Ừ.”

Rồi Bạch Ngư rời đi.

“Phù~”

Dạ Lan khẽ thở ra một hơi, bước vào phòng bệnh của Bạch Đồ.

Thoáng nhìn một cái, trong phòng bệnh trống trải, bóng hình mảnh mai của Bạch Đồ đang nằm trên giường, trông như một nàng công chúa ngủ trong rừng.

Dạ Lan rón rén bước đến bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt thanh tú khi ngủ của Bạch Đồ, rồi chìm vào suy tư.

Bạch Đồ là chị của Bạch Ngư, cũng là con gái của mẹ Bạch Ngư. Trong người mình lại có thể đang mang Tinh Thực của mẹ hai người, xét về một mặt nào đó, đáng lẽ mình phải thay bà ấy chăm sóc hai chị em mới đúng.

Kết quả là không hiểu sao mọi chuyện lại đảo ngược, Bạch Đồ thường xuyên chăm sóc cô, còn cho cô tiền tiêu vặt ăn vặt không hết, khiến cô cảm thấy hơi áy náy.

Haiz~

Rõ ràng mình là một loli hợp pháp, tức là người lớn rồi, vậy mà lại để hai cô bé vị thành niên chăm sóc, thật là mất mặt quá đi.

Tuy theo thiết lập thì cô mới mười bốn tuổi, nhưng nhập vai quá sâu cũng không tốt.

Lúc này, Dạ Lan thấy một tờ giấy đặt trên chiếc bàn cạnh giường, hình như là báo cáo kiểm tra của Bạch Đồ.

Cô cầm lên xem kỹ.

“Ừm~ Thì ra là vậy. Cơ thể bị khí tức của ba loại Tinh Thực xâm thực, tinh thần bị tổn thương. Tinh Thực của Kẻ Lừa Gạt thì không ảnh hưởng nhiều, nhưng hiệu ứng Tinh Thực của Quý Ông lại đánh thẳng vào linh hồn, xem ra không đơn giản chỉ là đau đầu. Bây giờ Tinh Tú của tiền bối Bạch Đồ đã bị Tinh Thực Siêu Tân Tinh [Can Thiệp Tồn Tại] ẩn đi, xem ra trong một thời gian nữa sẽ không thể sử dụng Tinh Tú rồi.”

Sau khi đọc xong bản báo cáo, Dạ Lan trầm ngâm.

Nói sao đây... Thảm thật.

Nếu Người Gác Đêm nào cũng bị như thế này thì toang thật rồi.

Thảm họa mà Ca Giả của đoàn kịch gây ra mới thật sự mang tính hủy diệt.

Bình thường sau khi hôn mê, các Người Gác Đêm ít nhất vẫn còn cơ hội tỉnh lại để tiếp tục làm nhiệm vụ.

Nhưng một khi Người Gác Đêm mất đi Tinh Tú, căn cứ sẽ mất đi một lượng lớn sức chiến đấu trong thời gian dài, vị trí trống đó lấy ai để thay thế đây?

Nếu trong thời gian này lại có Tinh Thực xuất hiện gây rối, e là thành phố Vân Trường sẽ không đủ nhân lực để xử lý.

Đây chính là ảnh hưởng kéo theo của Tinh Thực Siêu Tân Tinh.

Đây là còn trong trường hợp Ca Giả của đoàn kịch chưa thật sự nổi điên.

Ai mà biết được một khi [Can Thiệp Tồn Tại] thật sự mở rộng phạm vi sẽ gây ra thảm họa thế nào, có lẽ sẽ không thua kém gì [Thành Phố Búp Bê] của Liên Hoa.

Vậy tiếp theo, các lãnh đạo cấp cao của Người Gác Đêm ở Vân Trường sẽ làm gì?

Với trí tuệ của Dạ Lan thì cũng đoán được phần nào kết quả rồi.

Nhưng chuyện đó vẫn không liên quan đến cô.

“Ừm~”

Sau đó, Dạ Lan đặt bản báo cáo xuống, ngồi bên mép giường, luồn tay vào trong chăn nắm lấy tay của Bạch Đồ.

Tay Bạch Đồ rất mềm, đúng chuẩn tay con gái, cảm giác hoàn toàn khác với tay của Dạ Tinh.

Bây giờ cô muốn thử một chuyện, đó là cầu nguyện với Tinh Tú.

Sự thấu hiểu Tinh Tú của mỗi Người Gác Đêm đều đến từ việc không ngừng thử nghiệm, và Dạ Lan cũng muốn làm vậy.

Tinh Tú của cô đã từng thực hiện vô điều kiện hai nguyện vọng.

Một là biến thành hai bé loli và nhận được Thần Tốc B, cái còn lại là có thể chạm vào Aipal, người là một u linh.

Tuy tất cả đều được thực hiện trong lúc ngủ, nhưng lỡ như thì sao?

Cho dù sau đó có bị đưa đến dòng thời gian kỳ lạ nào đi nữa, Dạ Lan cũng không hối hận.

“Hy vọng tiền bối Bạch Đồ có thể tỉnh lại...”

Dạ Lan khẽ thì thầm, giọng nói chân thành tha thiết.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng ánh sáng dịu nhẹ bừng lên.

“Ể?”

Dạ Lan kinh ngạc mở to mắt, đôi đồng tử xanh biếc tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Lời cầu nguyện của cô đã được một vì sao hồi đáp.

Nhưng đó không phải Tinh Tú của cô, mà là… Tinh Thực ẩn giấu bên trong người cô.

Tinh Thực [Chúc Phúc Sinh Mệnh] tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, từ hai tay Dạ Lan truyền sang người Bạch Đồ, liên tục xua đi khí tức Tinh Thực trong cơ thể cô ấy, ngay cả những tổn thương tinh thần cũng dần được hồi phục.

Mất trọn một phút, luồng sáng này mới dần tan đi.

“Ồ...”

Dạ Lan khẽ hé đôi môi anh đào, có chút cảm động trước sự hồi đáp của [Chúc Phúc Sinh Mệnh].

Dù đã biến thành Tinh Thực và biến mất, bà ấy vẫn tiếp tục bảo vệ con gái mình sao?

Lợi hại thật...!

Ngay lúc Dạ Lan còn đang hơi thất thần, trên giường vang lên tiếng rên khẽ của một thiếu nữ.

“Hừm... Ưm...~”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận