Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 40: Họ là anh hùng của tôi

0 Bình luận - Độ dài: 1,563 từ - Cập nhật:

Dạ Lan sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Đúng lúc này, cô bỗng cảm nhận được gì đó, vô thức ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái ma đang bám trên trần nhà nhìn mình chằm chằm.

Thấy vậy, Dạ Lan liền ra hiệu bằng mắt bảo cô đừng đi xuống vội.

Aipal hiểu ý ngay, gật đầu mỉm cười.

“Ừm~ Tớ hiểu ý cậu mà.”

“?”

Điều này khiến Dạ Lan có chút hoài nghi.

Con ma đu đủ ngốc này thật sự hiểu được ánh mắt của mình sao?

Dạ Lan không muốn Aipal xuất hiện trước mặt Bạch Ngư, chủ yếu là vì sợ dọa cô bé.

Dù sao thì Bạch Ngư cũng không biết đến sự tồn tại của cô gái ma này.

Nếu thấy có ai đó lơ lửng giữa không trung, cơ thể lại còn bán trong suốt thì chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

Khoan đã, nói đi cũng phải nói lại, liệu Bạch Ngư có thật sự nhìn thấy Aipal không nhỉ?

Đây đúng là một vấn đề.

Dù thế nào đi nữa, Dạ Lan cảm thấy phải chuẩn bị tâm lý cho Bạch Ngư trước đã.

Lúc này, Dạ Tinh và Liên Hoa cũng sắp về tới nhà.

Hay là đợi mọi người có mặt đông đủ rồi giải thích một thể luôn thì tốt hơn.

Còn về việc Bạch Ngư có sợ hãi vì thân phận “Tinh Thực” hay không... Dạ Lan nghĩ chắc là không.

Với sự hiểu biết của cô về Bạch Ngư, cô bé tuyệt đối sẽ không vơ đũa cả nắm.

“Bạch Ngư, cậu ngồi xuống trước đi, tớ đi lấy đồ ăn vặt và nước uống cho cậu.”

“Ừm.”

Bạch Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ.

“G~”

Cảnh này gợi lại ký ức cho cô gái ma trên trần nhà.

Nhớ năm đó, Liên Hoa được Dạ Tinh đưa về nhà dường như cũng thế này.

Khi ấy, Aipal còn bày một trò đùa nho nhỏ.

Chỉ là sau đó Liên Hoa đã trở thành một tồn tại đáng sợ, khiến Aipal phải kiêng dè.

Bây giờ, cảnh tượng đầy cảm giác déjà vu này lại tái diễn ngay trước mắt, sao Aipal có thể không nảy ra ý nghĩ kỳ quái nào được chứ?

Nghĩ vậy, Aipal nhếch mép nở một nụ cười kỳ quái, rồi lặng lẽ bay từ trên trần nhà xuống, lượn ra sau lưng Bạch Ngư.

“Phù~”

Bạch Ngư đột nhiên cảm thấy có ai đó thổi hơi vào tai mình, cô bé giật nảy mình rồi ngơ ngác nhìn quanh.

“Ể?”

Dạ Lan vừa cầm đồ ăn vặt quay lại, trông thấy cảnh này mà chẳng buồn nói gì nữa.

Cô lườm Aipal đang trốn trong góc cười trộm, rồi đặt đồ ăn vặt lên bàn và bắt chuyện với Bạch Ngư.

“Bạch Ngư, cứ tự nhiên ăn nhé.”

Nghe Dạ Lan nói, Bạch Ngư mới hoàn hồn lại và gật đầu.

“Ừm, cảm ơn Dạ Lan.”

Đúng lúc này, có tiếng động nhỏ vang lên ngoài cửa.

Dạ Lan biết Dạ Tinh và Liên Hoa đã về.

“Bạch Ngư, lát nữa đừng sợ nhé.”

“Ừm... Tớ sẽ cố gắng.”

Nghe Dạ Lan nói vậy, Bạch Ngư cũng bất giác căng thẳng theo.

Sau đó, cửa được mở ra, hai bóng người nhỏ nhắn bước vào phòng, chính là Dạ Tinh và Liên Hoa.

Ngay khi nhìn thấy Dạ Tinh, Bạch Ngư hơi sững người một chút, nhưng rồi nhanh chóng chấp nhận.

Dù sao thì trong ký ức quá khứ, bóng hình của cô bé loli tóc bạc này cũng đã từng xuất hiện, Bạch Ngư sẽ không bao giờ quên.

Liên Hoa đi bên cạnh Dạ Tinh cũng thấy Bạch Ngư và đang chăm chú quan sát.

Đây là bạn của Dạ Tinh sao?

Trông đáng yêu quá.

Liên Hoa chưa bao giờ có sức chống cự với những cô bé dễ thương.

Bởi vì càng dễ thương, cô lại càng muốn biến họ thành búp bê.

Dĩ nhiên, chỉ là nghĩ vậy thôi.

“Chào cậu, tớ là Liên Hoa.”

“Ừm, chào cậu lần đầu gặp mặt, tớ là Bạch Ngư.”

Chưa cần Dạ Tinh và Dạ Lan giới thiệu, hai người đã tự giới thiệu với nhau.

Bạch Ngư tò mò nhìn Liên Hoa và nói: “Cậu thật sự biết diễn kịch rối sao? Dạ Lan nói kịch rối của cậu đặc sắc lắm, tớ muốn xem thử.”

Liên Hoa mỉm cười, gật đầu nói: “Ừm... đó là cách nhìn của Dạ Lan thôi, nếu cậu xem xong mà cũng thấy kịch rối của tớ đặc sắc, thì đó mới là lời khen tuyệt vời nhất đối với tớ.”

“Cậu diễn cho tớ xem được không?”

“Được chứ~”

Dứt lời, Liên Hoa biến ra mấy con rối từ hư không, những ngón tay chằng chịt dây nhỏ trông vô cùng kỳ diệu.

Bạch Ngư ngây người trước cảnh tượng này, nhưng không nói gì mà chăm chú theo dõi những động tác tiếp theo của Liên Hoa.

Vở kịch sắp bắt đầu rồi, cô không thể tùy tiện làm gián đoạn được.

Dạ Tinh và Dạ Lan ngồi yên một bên, ngay khi thấy những con rối mà Liên Hoa biến ra, cô đã đoán được cô bé định diễn vở kịch nào rồi.

Sau một thời gian không ngừng chỉnh sửa và được Dạ Tinh Lam bổ sung chi tiết, câu chuyện đó đã được Liên Hoa hoàn thiện đến mức chân thực vô cùng, xem hết cả vở có lẽ còn kịch tính hơn cả phim điện ảnh.

Về chuyện này, Dạ Tinh cho biết mình đã xem hơn mười lần, nhớ rõ từng chi tiết.

Nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ tiếp tục xem một cách nghiêm túc.

Theo mệnh lệnh từ những ngón tay của Liên Hoa, tất cả con rối trên sân đều cử động, ảo ảnh một sân khấu nhỏ dần hiện ra, kèm theo đó là tiếng nhạc nền du dương.

Đây chính là phiên bản thu nhỏ của 【Thành Phố Búp Bê】, có thể triệu hồi sân khấu ảo ảnh khi biểu diễn kịch rối, giúp nâng tầm trải nghiệm của khán giả.

Và thế là, vở kịch rối chính thức bắt đầu.

Bạch Ngư nhìn chằm chằm vào nhân vật chính của vở kịch, bất giác nghiêng đầu.

Cảm giác hơi giống Dạ Lan và Dạ Tinh.

Có một con rối cũng rất giống Liên Hoa.

Đây là câu chuyện do Liên Hoa sáng tác sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Ngư càng xem chăm chú hơn.

Thời gian trôi qua, vở kịch dần đi đến cao trào, tình tiết kịch tính khiến Bạch Ngư cũng không khỏi căng thẳng theo.

Tuy không biết vở kịch rối này hoạt động theo nguyên lý gì, nhưng nội dung của nó lại chân thực đến lạ, cứ như thể đã thật sự xảy ra vậy.

Và trực giác cũng mách bảo Bạch Ngư rằng đúng là như thế.

Vở kịch rối sắp kết thúc, hai cô bé loli một đen một trắng chào tạm biệt người nghệ sĩ múa rối vừa tỉnh lại, rồi cuối cùng biến mất. Các cô bé đến từ tương lai đã quay trở về.

Sân khấu ảo ảnh hạ màn rồi biến mất, báo hiệu câu chuyện đã kết thúc.

Bạch Ngư vẫn chưa hết xúc động, dường như vẫn còn đang suy ngẫm về vở kịch rối vừa rồi.

“Ừm...” Bạch Ngư ngập ngừng, rồi cẩn thận hỏi Liên Hoa: “Đây là chuyện đã thực sự xảy ra, đúng không?”

Dạ Tinh và Dạ Lan không có phản ứng gì, Liên Hoa gật đầu cười nói: “Ừm~ Đúng như cậu thấy, đây chính là câu chuyện của tớ, Dạ Tinh và Dạ Lan.”

Liên Hoa không hề che giấu, cứ thế tái hiện lại câu chuyện gặp gỡ giữa cô và Dạ Tinh trước mặt người khác.

Cô cảm thấy câu chuyện này xứng đáng được nhiều người biết đến hơn, như thể để làm chứng cho điều gì đó.

Bạch Ngư im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Vậy à~ Dạ Lan quả nhiên lợi hại thật... Không chỉ cứu mình, mà còn cứu cả những người khác cần giúp đỡ nữa.”

Nói rồi, Bạch Ngư quay sang nhìn hai cô bé loli đang ngồi cạnh nhau, nở một nụ cười đáng yêu.

“Một Dạ Lan lợi hại như vậy càng khiến tớ thích cậu ấy hơn.”

Dạ Lan: “Meo meo meo?”

Nghe Bạch Ngư nói vậy, Liên Hoa như nhận ra điều gì đó, mắt sáng lên hỏi: “Cậu cũng được các cậu ấy cứu sao? Cũng là câu chuyện xuyên không à?”

“Ừm, các cậu ấy là anh hùng của tớ.”

Liên Hoa ngơ ngác nhìn nụ cười của Bạch Ngư, đột nhiên trở nên tò mò.

Cô cần thêm nhiều câu chuyện hơn để chuyển thể thành kịch rối.

Nếu là chuyện liên quan đến Dạ Tinh thì càng tuyệt!

Và trong lời nói của Bạch Ngư, có thứ mà cô đang tìm kiếm!

Cô bé này cũng giống mình, cũng là người được cứu giúp.

Có một trải nghiệm tương tự như vậy, sao Liên Hoa lại không muốn kết bạn với cô bé chứ?

“Kể cho tớ nghe đi! Tớ xin cậu đấy!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận