Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 35: Chia sẻ giai điệu

0 Bình luận - Độ dài: 1,514 từ - Cập nhật:

Hôm sau.

Dạ Lan dậy từ sáng sớm rồi sang gõ cửa nhà anh hàng xóm.

Cốc cốc cốc!

“Mặc Đồ, dậy mau! Em có thứ này hay lắm muốn cho anh xem!”

Một lát sau, cửa mở ra.

Một người đàn ông tóc đen cạn lời nhìn cô bé loli tóc đen đứng trước cửa, khóe miệng giật giật.

“Sáng sớm tinh mơ đã chạy sang đập cửa, có để cho người khác ngủ không hả?”

Dạ Lan chẳng hề nao núng, ngược lại còn ra vẻ cực kỳ hùng hồn.

“Cái tuổi của anh mà còn ngủ được à? Ngủ nướng là không được đâu! Phải dậy xây dựng đất nước chứ.”

Mặc Đồ đảo mắt một cái, tựa lưng vào cánh cửa.

“Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”

Thấy anh vào thẳng vấn đề, Dạ Lan liền lôi ra một chiếc máy nghe nhạc cầm tay đưa cho anh.

“Em có một bài hát muốn cho anh nghe thử!”

“Ồ?”

Mặc Đồ tỏ vẻ nghi ngờ, đưa tay nhận lấy máy nghe nhạc của Dạ Lan rồi đeo tai nghe vào.

Sau khi nhấn nút phát, một giọng hát quen thuộc nhanh chóng vang lên.

Mặc Đồ hơi nheo mắt lại, vừa nghe nhạc vừa suy tư điều gì đó.

Vài phút sau, anh tháo tai nghe ra, hỏi: “Em ghi âm lại giọng hát này để làm gì?”

Dạ Lan không trả lời mà tò mò nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Mặc Đồ, hỏi: “Anh có thấy trong người khó chịu chỗ nào không?”

“Hả?” Mặc Đồ ban đầu còn ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đầu đầy vạch đen.

“Mẹ nó, em coi anh là vật thí nghiệm đấy à?”

“Đừng để ý mấy chi tiết đó mà, anh nói trước xem nó có tác dụng xấu nào với người thường không đã?”

Mặc Đồ khẽ thở dài, trả lại máy nghe nhạc cho Dạ Lan.

“Không có, em cứ yên tâm đi.”

“Tuyệt vời~ Vậy em đi trước nhé, cảm ơn anh đã giúp!”

Nói xong, Dạ Lan quay người bỏ đi, để lại một mình Mặc Đồ ngơ ngác trong gió, cả người đờ đẫn.

“Chết tiệt, con bé này bựa từ bao giờ thế?”

Là ai đã biến một cô bé loli ngoan ngoãn hiểu chuyện thành ra thế này?

Là cuộc sống ư? Là thế giới ư? Hay là do đạo đức suy đồi?

Khoan đã, liệu có khả năng nào... cô bé loli này chỉ đểu với một mình mình không?

“Thôi kệ, cũng thú vị phết.”

Không chỉ vậy, Mặc Đồ cũng rất hứng thú với diễn biến sắp tới.

Lần này không có sự tham gia của anh, không biết hai cô bé loli này sẽ gây ra chuyện gì thú vị đây?

Đáng mong chờ thật.

...

Dạ Lan đến căn cứ Người Gác Đêm, đi thẳng đến tìm Bạch Ngư và Linh Miêu.

“Bạch Ngư! Linh Miêu! Tớ có thứ này hay lắm muốn chia sẻ với các cậu!”

Linh Miêu đang vẽ vời liền ngẩng đầu lên đầy thắc mắc.

“Thứ gì thế méo? Tranh bậy bạ à?”

“Không phải.”

Nghe vậy, Linh Miêu tỏ vẻ không hứng thú, lại cúi đầu xuống tiếp tục vẽ.

“Thế thì chán chết méo.”

Bạch Ngư bên cạnh thì không “bựa” như Linh Miêu, cô bé vẫn rất mong chờ thứ mà Dạ Lan muốn chia sẻ.

“Là gì thế? Tớ mong chờ lắm đó.”

Dạ Lan đi tới ngồi xuống, háo hức lấy chiếc máy nghe nhạc ra, dường như đã không thể chờ đợi được nữa để chia sẻ với họ.

“Thật ra là một bài hát.”

Nghe Dạ Lan nói vậy, Linh Miêu lại đưa mắt nhìn sang.

“Bài hát? Bài gì thế? Có phải bài mới của Thanh không?”

Dạ Lan lắc đầu: “Không phải, cậu không biết đâu.”

Linh Miêu đặt bảng vẽ xuống, vẻ mặt đắc ý.

“Nếu đã vậy thì cho tớ nghe thử bài hát cậu chia sẻ đi, tớ đây nghiêm khắc lắm đấy, nếu là bài hát dở tệ nào đó thì tớ sẽ phê bình không thương tiếc đâu.”

Dạ Lan chẳng hề bận tâm đến lời của Linh Miêu, mà đưa một bên tai nghe cho cô bé.

“Ê hê hê~ Cậu cứ nghe thử trước rồi hẵng nói nhé.”

Bạch Ngư cũng ghé xáp lại, cầm lấy một bên tai nghe còn lại.

Trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Bạch Ngư và Linh Miêu ngồi im bất động, lắng nghe âm thanh phát ra từ tai nghe.

Còn Dạ Lan thì ngồi một bên chờ đợi phản ứng của họ, trong lòng có chút căng thẳng và thấp thỏm.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chia sẻ tác phẩm của thành viên đoàn kịch cho người khác, nói không hồi hộp là nói dối.

Hiện tại cô cũng chỉ dám chia sẻ cho hai cô bé loli có quan hệ tương đối tốt là Linh Miêu và Bạch Ngư mà thôi.

Những người khác thì hoàn toàn không dám.

Ừm, không tính anh hàng xóm nào đó làm vật thí nghiệm.

“Ừm~”

Linh Miêu nghe bài hát trong tai nghe, mắt nhanh chóng sáng lên.

Giọng hát này hay ghê!

Tuy không có lời, nhưng giai điệu và tình cảm trong giọng hát lại khiến người ta rung động lạ thường, khiến Linh Miêu lập tức đắm chìm vào trong đó.

Nếu phải dùng một tiêu chuẩn để hình dung thì trong giới Ca Cơ, giọng hát này tuyệt đối cũng ở đẳng cấp của Thanh.

“Ưm méo~”

Nghe xong cả bài, Linh Miêu tháo tai nghe ra, có chút mong đợi nhìn chằm chằm Dạ Lan.

“Danh hiệu của Ca Cơ này là gì? Tớ phải đi theo dõi ngay, giọng hát có hồn thế này mà bây giờ tớ mới phát hiện, thật là đáng tiếc quá đi! Cô ấy còn bài hát nào khác không?”

Dạ Lan lắc đầu.

“Cái này có lẽ sẽ làm cậu thất vọng rồi, cô ấy không phải Ca Cơ đâu, chỉ là một người bạn của tớ thôi.”

“Hả?”

Linh Miêu lập tức tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.

“Một hạt giống tốt như vậy mà không đi làm Ca Cơ thì thật là lãng phí méo, nếu có thể trở thành Ca Cơ, nói không chừng còn có thể đứng chung một sân khấu với Thanh để hát đó!”

“Cậu đánh giá giọng hát này cao thế cơ à?”

“Hừ~ Cậu nghĩ tớ là ai chứ? Tuy với tư cách Người Gác Đêm vẫn còn non trẻ, nhưng với tư cách là một nhà phê bình âm nhạc thì vẫn rất có trình độ đấy, với vốn hiểu biết âm nhạc mà tớ đã trau dồi nhiều năm, chủ nhân của giọng hát này một khi ra mắt, chắc chắn sẽ nổi tiếng!”

Bạch Ngư cũng bỏ tai nghe xuống, có vẻ rất đồng tình với lời của Linh Miêu.

“Ừm~ Tuy tớ không biết bài hát này ở trình độ nào trong giới, nhưng tớ cũng cảm thấy giọng hát của chị gái này hẳn sẽ được rất nhiều người yêu thích.”

Nghe hai người nói vậy, Dạ Lan thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cô biết ngay mà, giọng hát của Ca Giả chắc chắn sẽ được người khác công nhận.

Đó đâu phải là giọng hát chỉ có thể để một mình "Quan Diễn Giả" cô nghe~ nếu không thì thật sự quá đáng tiếc.

Sau đó Linh Miêu kích động nắm lấy tay Dạ Lan, hăng hái nói: “Dạ Lan, cậu mau đi khuyên bạn của cậu ra mắt đi méo, tớ muốn trở thành fan đầu tiên của cô ấy, sau này nếu có tổ chức concert, tớ nhất định sẽ đến ủng hộ!”

Dạ Lan mỉm cười tao nhã.

“Cái này... tớ sẽ nói với cô ấy, nếu cô ấy không đồng ý thì tớ cũng đành chịu.”

“Vậy thì để tớ đi dụ dỗ cô ấy, một khi biết được lợi ích của việc trở thành Ca Cơ, cô ấy nhất định sẽ đồng ý!”

“À... người đó hiện tại không tiện gặp người ngoài.”

“Thế à méo? Thật đáng tiếc quá, tớ còn mong được làm quen một chút, haiz~”

Linh Miêu thất vọng ngồi lại chỗ cũ, đeo tai nghe của Dạ Lan lên, dường như đang nghe đi nghe lại bài hát trong máy.

Thứ âm nhạc chất lượng cao thế này phải nghe kỹ lại mấy lần mới được, giọng hát này hiếm có lắm~ nếu có một bài hát hay để phối hợp thì chắc chắn sẽ nổi như cồn trên mạng.

Cộng thêm các nguồn lực khác, có lẽ một Ca Cơ thế giới nữa sắp ra đời.

“Hi hi~” Dạ Lan chỉ cười mà không nói gì.

Đúng lúc này, thiết bị Người Gác Đêm của cô vang lên, dường như có thông báo đặc biệt.

Dạ Lan lấy ra xem, nghiêng đầu.

“Họp?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận