Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế
Chương 26: Không thể vui nổi nữa
0 Bình luận - Độ dài: 1,660 từ - Cập nhật:
Tất cả mọi người đều khựng lại khi tiếng hát vang lên.
Tiếng hát của Ca Giả không chỉ ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ mà còn có hiệu quả lay động lòng người, gọi là âm thanh tựa thiên đường cũng không hề quá lời.
Màn trình diễn của Đoàn trưởng và mọi người có lẽ không thể chạm đến trái tim con người, nhưng tiếng hát của Ca Giả thì tuyệt đối có thể.
Thế nên mới nói ở thời đại này, ca hát chính là đỉnh cao của mọi loại hình giải trí tinh thần.
Ít nhất là ngay tại đây, một nữ danh ca đẳng cấp thế giới đã phải công nhận tiếng hát này từ tận đáy lòng.
“Giỏi quá... còn giỏi hơn cả mình...” Trong mắt Thanh lúc này chỉ còn lại bóng dáng mảnh mai với mái tóc dài màu trắng ngà.
Kể cả là Thanh, đứng trước tiếng hát thế này cũng không thể giữ được vẻ kiêu ngạo, càng không thể chỉ ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Đánh giá duy nhất chỉ có thể là hoàn hảo.
Tiếng hát này chính là âm thanh tuyệt diệu của thiên đường.
Nếu trở thành một danh ca, thực lực chắc chắn sẽ vượt xa cô.
Thanh nhận ra khoảng cách giữa mình và người đang hát trên sân khấu, một khoảng cách không thể nào vượt qua trong thời gian ngắn.
“Cô ấy là ai?” Giọng Thanh có hơi run rẩy.
Linh hồn cô phản ứng mãnh liệt với tiếng hát này, không phải là không cam lòng, cũng chẳng phải ghen tị, mà dường như là hoài niệm và sùng bái.
Thế nhưng cô hoàn toàn không nhớ gì về bóng hình trên sân khấu, một chút ấn tượng cũng không có.
Mặc Đồ đứng bên cạnh xoa cằm, cũng đang đắm chìm trong sự khoan khoái mà tiếng hát mang lại.
Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh — [Can Thiệp Tồn Tại].
Ngay khoảnh khắc tiếng hát vang lên, sự tồn tại của vài thứ đã bị can thiệp.
Hiệu quả rõ rệt nhất lúc này chính là khiến toàn bộ Tinh Tú của Người Gác Đêm mất đi hiệu lực.
Cộng thêm một vài suy đoán của bản thân, Mặc Đồ đã biết được đôi chút thông tin.
“Hẳn là ẩn đi sự tồn tại của mục tiêu được chỉ định, khiến người khác không thể cảm nhận được, vì vậy không thể tạo ra liên kết, từ đó mới dẫn đến việc Tinh Tú bị vô hiệu hóa chăng?”
Tiện thể nói luôn, Tinh Tú của Mặc Đồ cũng đã biến mất.
[Hà Đồ Mặc Thư] dường như chưa từng tồn tại, ngay cả thông tin về nó cũng thế.
Nhưng anh không hề hoảng sợ. Dù mất đi Tinh Tú, anh vẫn còn trí tuệ của mình, nên xét ở một góc độ nào đó thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Chắc là vậy.
Đúng lúc này, Mặc Đồ cảm thấy có người giật nhẹ vạt áo mình, quay đầu lại thì thấy chính là nữ danh ca thế giới đang có tâm trạng sa sút.
“Lúc nãy anh nói... nữ danh ca còn lợi hại hơn cả tôi, chính là người đang hát bây giờ sao?”
“Làm sao tôi biết được? Đã bảo là tôi quên rồi mà, nhưng nếu cô cảm thấy như vậy, thì chắc là vậy đi.”
“Ừm...”
Thanh mím môi, không nói gì thêm.
Tại sao cô lại cảm thấy tiếng hát này quen thuộc đến thế?
Dường như đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng.
Nhưng... hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Cùng lúc đó.
Tiêu Tiến đang tìm thời cơ ra tay thì cơ thể bỗng cứng đờ.
Hắn hoàn toàn không ngờ, trong Đoàn kịch Bi Ảnh lại còn có một Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh khác, thậm chí còn là bản hoàn chỉnh, không hề mong manh dễ vỡ như [Thành Phố Búp Bê] hiện tại.
Theo thông tin Tiêu Tiến nhận được, tất cả Người Gác Đêm tham gia hành động đều đã mất đi liên kết với Tinh Tú của mình, không một ai ngoại lệ.
Người Gác Đêm không thể sử dụng Tinh Tú mà đối đầu với Tinh Thực, thì chẳng khác nào vô dụng!
“Đùa kiểu gì vậy? Chỉ một tiếng hát mà có thể khiến chúng ta mất hết khả năng chiến đấu ư?”
Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh... Đây chính là sự đáng sợ của một thảm họa cấp cao nhất sao?
Tinh Tú và Tinh Thực vốn đồng nguyên tương khắc, bên nào mạnh hơn sẽ áp chế được bên còn lại.
Nhưng bây giờ, Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh đã vượt lên trên tất cả các Tinh Tú, ngay cả Tinh Tú cấp Diệu Nhật cũng phải chịu thua một bậc.
Thông tin về Tinh Thực của bóng hình hư ảo kia thì đã thu thập được rồi.
Nhưng cái giá phải trả sắp tới không chỉ đơn giản là hy sinh một vài người.
Đối mặt với một Đoàn kịch Bi Ảnh không hề suy suyển, toàn bộ Người Gác Đêm tham gia hành động lần này đều có thể bị xóa sổ!
Nếu bắt Tiêu Tiến nghĩ ra phương án cuối cùng để giải quyết hậu quả, thì chỉ có thể dùng vũ khí hiện đại tấn công từ xa, phá hủy địa hình để chấm dứt màn trình diễn của chúng.
Sau khi chấm dứt, phần còn lại sẽ do Người Gác Đêm từ các thành phố khác tới xử lý.
Đây là kết quả tồi tệ nhất.
Một bài hát kết thúc.
Ca Giả ngừng hát.
Người Gác Đêm không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau khi cảm nhận được Tinh Tú trong cơ thể biến mất, họ chỉ có thể chờ đợi mệnh lệnh từ chỉ huy.
Vương Triều gồng cứng cơ bắp, siết chặt quang kiếm trong tay, áp lực cảm nhận được ngày một lớn hơn.
Tất cả mọi người đều im lặng, dường như đã rơi vào trạng thái được ăn cả ngã về không.
...
Chuyển góc nhìn
Không lâu trước đó.
Linh Miêu, Dạ Lan và Bạch Ngư đến từ một con đường khác, cả ba đang nấp ở một nơi có tầm nhìn khá tốt để quan sát hiện trường.
Họ đã đến nơi ngay khi màn trình diễn đầu tiên của Đoàn trưởng kết thúc.
Tuy nhiên họ không nhìn rõ tình hình tại hiện trường, chỉ có thể thấy lờ mờ rằng ở đó có rất nhiều người, và trên sân khấu có một bóng người nhỏ đang di chuyển.
Vốn dĩ Linh Miêu còn định dẫn hai người lại gần hơn một chút, nhưng nghĩ đến việc quá nguy hiểm nên đã dẹp bỏ ý định đó.
Cô không muốn phạm phải sai lầm lần thứ hai.
“Ưm méo... Dù không thấy rõ lắm, nhưng chắc vẫn xem được cảnh các tiền bối chiến đấu sơ sơ, đành xem tạm vậy.”
Nghe vậy, Dạ Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút may mắn.
Ở đây hoàn toàn không thấy bóng dáng Dạ Tinh đâu, nên không cần lo Bạch Ngư và Linh Miêu nhận ra.
Tuyệt vời~ Khủng hoảng xã chết đã được hóa giải~
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên từ sân khấu.
Một phát bắn Tinh Tú để lại một vệt sáng thẳng tắp trên không trung, đủ để người ta đoán ra nguồn gốc của tiếng nổ.
“Oa!”
Ngay khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, Dạ Lan giật mình, theo phản xạ ngồi thụp xuống.
Linh Miêu khó hiểu quay lại, thấy Dạ Lan sợ đến mức này thì không khỏi bật cười.
“Gì vậy méo, rõ ràng xa như thế mà Dạ Lan cũng bị dọa sợ sao? Người Gác Đêm không thể nhát gan như vậy được đâu nha~”
Lúc này, Bạch Ngư nhận ra sự khác thường của Dạ Lan, thấy cô đang ôm cánh tay mình, trông như bị thương.
“Sao thế Dạ Lan? Cậu va vào đâu à?”
Bạch Ngư ngồi xuống lo lắng nhìn vào chỗ Dạ Lan đang ôm.
Nghe vậy, Linh Miêu lập tức ngưng cười, cũng sáp lại gần.
“Dạ Lan, không sao chứ méo?”
“Không... không sao.”
Dạ Lan gượng cười, bỏ tay xuống. Chỗ vừa ôm không hề có vết thương nào, vẫn trắng nõn không tì vết, mịn màng như ngọc.
Thấy vậy, Linh Miêu thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải là không bị thương sao? Làm Bạch Ngư và bổn miêu hết cả hồn méo.”
“A... xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi.”
Dạ Lan nheo mắt, hàng mi dài khẽ run, cảm giác đau đớn trên cánh tay vẫn chưa biến mất, nó vẫn đang run lên nhè nhẹ.
Đau quá, đau muốn khóc luôn!
Tuy bên Dạ Lan không bị thương, nhưng...
bên Dạ Tinh... thì khó nói rồi.
...
Tại sân khấu yên tĩnh.
Tiếng kêu đau đớn của một cô bé đã phá tan sự im lặng.
“Ư...”
Toàn bộ thành viên Đoàn kịch Bi Ảnh đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bên cạnh Quý Ông, cô bé nhỏ nhắn với mái tóc đuôi ngựa đang ngồi bệt dưới đất, ôm lấy cánh tay không ngừng chảy máu, từng giọt máu tươi tí tách rơi xuống, tạo thành một vũng máu nhỏ.
Thấy vậy, đồng tử trong mắt Đoàn trưởng, Quý Ông, Kẻ Lừa Gạt và Liên Hoa khẽ co lại, tất cả như chết lặng trước cảnh tượng này.
Và cũng chính vào khoảnh khắc này, bầu không khí vốn đã căng thẳng nặng nề nay hoàn toàn đông cứng lại.
Chứng kiến cảnh này, Mặc Đồ đang đứng cách đó không xa cũng phải nín thở.
“Toang rồi.”
Hết vui nổi rồi.


0 Bình luận