Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 2: Toàn bộ thành viên Tinh Thực

0 Bình luận - Độ dài: 1,700 từ - Cập nhật:

Ý thức của Nghệ sĩ Múa rối Tinh Thực bắt nguồn từ Liên Hoa, chính là ý chí của [Thành Phố Búp Bê].

Nghệ sĩ Múa rối và Liên Hoa vốn là một, đến cuối cùng mới tách ra.

Dưới đặc tính của Tinh Thực, Nghệ sĩ Múa rối mang theo sức mạnh mạnh nhất ẩn mình bên trong con rối Tiểu Liên.

Điều này giúp bản thể Liên Hoa có thể nắm giữ một phần sức mạnh Tinh Thực và sử dụng nó một cách chừng mực, tránh việc sức mạnh trở nên quá lớn dẫn đến mất kiểm soát, rồi lại một lần nữa gây ra thảm họa Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh.

Còn đối với Dạ Tinh.

Không chỉ Liên Hoa, Nghệ sĩ Múa rối cũng có tình cảm kỳ lạ với cô, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả Liên Hoa, mãnh liệt đến mức khiến Dạ Tinh có chút sợ hãi.

Dù sao thì với tính cách của Dạ Tinh, cô hoàn toàn không thể đối phó với kiểu con gái mạnh mẽ thế này, chỉ có thể bó tay thôi.

“Cái đó... bình tĩnh lại đi!”

Dạ Tinh vốn định điều khiển Dạ Lan kéo Nghệ sĩ Múa rối ra, nhưng lại nghĩ lỡ như Nghệ sĩ Múa rối cũng nhắm trúng Dạ Lan thì sao?

Thế chẳng phải là cả hai đều toang à?

Nên thôi bỏ đi.

Lựa chọn tốt nhất bây giờ là làm một cô bé loli ngoan ngoãn và giảm bớt sự hiện diện của mình.

Niềm vui nhân đôi thì nỗi đau cũng nhân đôi, điều này phải ghi nhớ cho kỹ.

“Uuu~”

Dạ Tinh bày tỏ mình vừa đau khổ lại vừa sung sướng.

Lúc này, khí tức Tinh Thực trên người Liên Hoa dần yếu đi, gần như toàn bộ quay về trong cơ thể con rối Tiểu Liên.

“Ưm...”

Liên Hoa nhẹ nhàng buông cổ tay Dạ Tinh ra, mặt hơi đỏ rời khỏi người cô.

“Cái đó... tình hình là vậy đó, thật ra tớ hơi không kiểm soát được Tiểu Liên, nếu để con bé kiểm soát tớ thì rất dễ tiếp tục phạm sai lầm, nên vẫn là để cậu, Dạ Tinh, giữ giúp đi. Ở chỗ cậu, con bé có vẻ rất nghe lời.”

“Vậy à...”

Dạ Tinh sửa sang lại bộ đồ ngủ hơi xộc xệch, chìm vào suy tư.

Nếu Liên Hoa thật sự không thể khống chế sức mạnh Tinh Thực, vậy thì đúng là không thể để con rối Tiểu Liên ở bên cạnh cô ấy mãi được.

Nhưng Dạ Tinh lo mình cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Phải biết là cô gà lắm đấy!

Để cô giữ gìn sức mạnh Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh, có khi ngày nào đó lại làm mất không chừng.

Hay là giao cho một Người Gác Đêm đáng tin cậy giữ hộ?

Hình như cũng không được, chắc Liên Hoa sẽ không đồng ý đâu.

Mà Dạ Tinh cũng không có Người Gác Đêm nào quá mức tin tưởng cả.

Vậy cuối cùng chỉ có thể giữ lại bên mình thôi.

Mà Liên Hoa dường như cũng nghĩ vậy.

“Cái đó, tớ muốn để Tiểu Liên lại bên cạnh Dạ Tinh, được không? Chỉ có thể để Dạ Tinh giữ thôi, người khác không được đâu nhé.”

“Ừm, được, vậy tớ sẽ giữ giúp cậu.”

“Ừm ừm~ Vậy thì tốt quá rồi, sau này tớ sẽ thường xuyên đến nhà Dạ Tinh chơi, nên để ở đây cũng không có gì không tốt, vì ngày nào cũng có thể gặp, cũng chẳng khác gì để ở chỗ tớ cả mà.”

Nghe Dạ Tinh đồng ý, Liên Hoa rõ ràng đã thở phào một hơi, vui vẻ mỉm cười.

“Ưmm ưmm ưmm...” Dạ Tinh cẩn thận ôm Tiểu Liên lên, “Cậu nói xem, liệu nó có đột nhiên cử động lúc tớ đang ngủ không?”

Liên Hoa cũng trầm ngâm.

“Cái này... chắc là không đâu... nhỉ?”

“Tớ đột nhiên thấy hơi sợ rồi...”

Dạ Tinh sao cứ cảm thấy cảnh này hơi giống phim ma thế nhỉ?

Cảnh một con rối đột nhiên cử động trong đêm tối khi nhân vật chính đang ngủ, thật quá rợn người.

Nhưng dù có nhát gan đến đâu thì vẫn phải khắc phục thôi.

Miễn là không làm phiền đến cuộc sống thường ngày, thì Dạ Tinh và Dạ Lan có thể chấp nhận việc nhà có thêm vài kẻ kỳ lạ.

Chắc là vậy.

Nghĩ vậy, Dạ Tinh đứng dậy đặt Tiểu Liên ở một vị trí dễ thấy, giống như mèo Thần Tài vậy.

“Ừm~ Cứ đặt ở đây đi.”

Bóng dáng chống hông đầy đắc ý của Dạ Tinh phản chiếu trong mắt Liên Hoa, cô mỉm cười.

“Là một vị trí tốt, tớ nghĩ Tiểu Liên chắc sẽ rất thích.”

“Vậy thì tốt quá~”

Sau khi ngồi lại chỗ cũ, Dạ Tinh bắt đầu trò chuyện với Liên Hoa, giống hệt như ở dòng thời gian quá khứ.

“Liên Hoa, gia đình cậu bây giờ thế nào rồi?”

“Ừm... Mẹ kế thì, hình như tội chứng xác thực, vào tù rồi, không biết khi nào mới ra được. Còn ba thì cho rằng tớ đã chết, không biết tình trạng hiện tại của tớ.”

Kể từ khi Dạ Tinh và Dạ Lan trở về từ "quá khứ", hiện thực lại một lần nữa bị Tinh Tú chỉnh sửa.

Giống như việc khí tức Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh còn sót lại ở thành phố Thượng Hợp đã biến mất vậy.

Nhiều chi tiết cũng vì thế mà thay đổi.

Ví dụ như bà mẹ kế phải chịu cảnh tù tội vì cấu kết với tội phạm làm điều ác.

Người cha cũng vì cái chết của con gái mà hối hận không nguôi, cuối cùng suy sụp một thời gian dài, luôn sống trong sự dằn vặt với Liên Hoa.

Còn ba gã đàn ông đã bắt cóc Liên Hoa thì sớm đã bị thi hành án tử hình, nhờ thông tin từ Người Gác Đêm, chúng thậm chí còn không được hoãn thi hành án.

Về việc này, Dạ Tinh thăm dò hỏi: “Cái đó... Liên Hoa, cậu nghĩ thế nào về... gia đình mình?”

“Ừm... Tớ ghét mẹ kế, ghét cay ghét đắng. Quả nhiên mẹ của tớ chỉ có một mà thôi.” Nói xong câu này, Liên Hoa im bặt, dường như không biết nên nói gì tiếp.

Dạ Tinh chớp chớp mắt, hỏi tiếp.

“Hết rồi sao?”

“Chắc vậy... Dù rất ghét mẹ kế, nhưng bà ta cũng đã phải trả giá cho những gì mình làm rồi. Tóm lại, chỉ cần bà ta đừng xuất hiện trước mặt tớ nữa là được.”

Liên Hoa là một cô gái lương thiện, sẽ không giữ hận thù trong lòng.

Mấy chuyện như trả thù lật kèo gì đó đối với cô ấy là không thể nào.

Về điểm này, Dạ Tinh cảm thấy cũng ổn.

Cô cũng ghét người mẹ kế đã hại chết Liên Hoa, cho dù không phải chịu án tử, cô cũng hy vọng bà ta bị nhốt trong tù lâu một chút.

Tốt nhất là nhốt cả đời!

Người đàn bà xấu xa đáng ghét đó không đáng được thương hại.

“Vậy còn ba của Liên Hoa thì sao?”

“Ba... tuy có hơi oán trách ông ấy đã đưa mẹ kế về nhà, phản bội người mẹ đã khuất, nhưng bây giờ ông ấy có vẻ rất hối hận, đã biết sai thì tha thứ cho ông ấy thôi.”

“Vậy à, thế cũng tốt.”

Người nhà với nhau có thể hòa thuận thì cứ hòa thuận, điều này rất quan trọng, cũng là điều Dạ Tinh rất để tâm.

Ngay sau đó Liên Hoa tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhưng mà tớ không muốn quay về gặp ông ấy đâu, cứ coi như đây là hình phạt dành cho ông ấy đi. Bây giờ tớ đã có nơi chốn mới, cũng không cần phải trở về căn nhà đó nữa.”

Nói chung, trên đời này không còn Liên Hoa của gia đình đó nữa, chỉ có Nghệ sĩ Múa rối Liên Hoa của Đoàn kịch Húc Nhật mà thôi.

Về việc này, Dạ Tinh không biết khuyên nhủ thế nào, cũng không muốn khuyên, chỉ có thể ủng hộ suy nghĩ của cô ấy.

“Ừm, tớ sẽ ủng hộ cậu.”

“Cảm ơn cậu đã ủng hộ nhé, Quan~ Diễn~ Giả~” Khi nói ba chữ cuối, Liên Hoa không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười, xem ra đã bị chọc trúng chỗ buồn cười.

“Không ngờ Dạ Tinh không chỉ là khán giả của tớ, mà còn là khán giả của các thành viên khác trong đoàn kịch nữa. Đoàn trưởng và mọi người dường như rất thích cậu, có thể gặp được cậu thật sự quá tốt rồi.”

“Ừm...” Nghe Liên Hoa nhắc đến Đoàn kịch Húc Nhật, Dạ Tinh đột nhiên nhận ra mình dường như đã bỏ qua một chuyện vô cùng quan trọng.

Lúc vạch trần thân phận của Mặc Đồ trong 'quá khứ', anh ta đã nhắc nhở mình phải làm rõ sự khác biệt giữa Tinh Thực và người thường.

Bây giờ cô đã biết Liên Hoa chính là Tinh Thực.

Vậy suy một ra ba, tại sao trong một đoàn kịch lại ẩn giấu một Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh chứ?

Điểm này là một chi tiết rất quan trọng.

Nghĩ sâu hơn một chút.

Dạ Tinh còn nhớ, cảm giác mà Đoàn trưởng, Kẻ Lừa Gạt, Quý Ông, Ca Giả mang lại cho cô cũng tương tự như Liên Hoa, khí tức trên người họ khác hẳn so với người thường và Người Gác Đêm.

Dựa trên điều kiện đã biết là Liên Hoa là Tinh Thực, mà trên người Đoàn trưởng và những người khác cũng có khí tức tương tự Liên Hoa.

Vậy nên...

Tất cả thành viên trong Đoàn kịch Húc Nhật đều là Tinh Thực!

“Ể...?”

Sau khi đi đến kết luận kinh người này, Dạ Tinh chết sững tại chỗ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận