Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 19: Bắt đầu diễn xuất

0 Bình luận - Độ dài: 1,648 từ - Cập nhật:

Gần Quảng trường Vạn Ngu.

Một thiếu nữ đội mũ beret đang ngó nghiêng khắp phố. Màu tóc và màu mắt của cô đã thay đổi hoàn toàn so với ban đầu, nếu nhìn từ xa thì không thể nào nhận ra cô là ai.

Cô còn cố tình kéo sụp chiếc mũ beret để che đi nửa trên khuôn mặt, phòng trường hợp bị những người hâm mộ có trí nhớ tốt về ngoại hình nhận ra.

"Lâu rồi không đến thành phố Vân Trường, đúng là chẳng có gì thay đổi nhiều cả," thiếu nữ khẽ nói.

Cô gái bước đến một quầy bán đồ ăn vặt và gọi bừa một món mình thích, nhưng chỉ lấy một phần.

"Năm đồng."

"Ừm, xong rồi."

"Mà này, giọng của quý khách nghe hay thật đấy, nếu đi làm Ca Cơ thì chắc chắn sẽ được yêu thích lắm cho xem?"

"Ể? Ca Cơ ư... nghề đó xa vời với tôi quá."

"Vậy sao? Tôi lại thấy cô nên thử xem sao, nếu hát hay, tôi nhất định sẽ thành fan của cô đó."

"Chà... để sau đi, tôi đi trước đây."

"Lần sau lại ghé nhé."

Sau khi rời khỏi gian hàng của người chủ nhiệt tình, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, tim cô suýt nữa thì nhảy ra ngoài.

"Sợ thật, mình còn tưởng bị nhận ra rồi chứ."

Quả nhiên vẫn không nên nói chuyện quá nhiều với người lạ, dù sao thì giọng nói của cô cũng có độ nhận diện nhất định.

Mặc dù đã cố hạ tông giọng xuống khá nhiều, nhưng vẫn có nguy cơ bị nhận ra.

Tốt nhất là nên ít nói lại.

Dù sao thì hành động hiện tại của cô có thể xem là "vi hành", nếu bị nhận ra thì có thể toang luôn.

Thiếu nữ này là một Ca Cơ nổi tiếng, vừa mới tổ chức buổi hòa nhạc tại thành phố này hôm qua, hôm nay liền một mình ra ngoài thư giãn.

Nếu để bất kỳ một fan cứng nào đứng trước mặt cô, chắc chắn họ sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên và hét lên đầy phấn khích: "Vãi chưởng! Là Thanh!"

Với sự đặc biệt của một Ca Cơ thế giới, chỉ thay đổi màu tóc và màu mắt không thể nào che giấu được khí chất đặc biệt của cô, huống hồ đây lại còn là một thiếu nữ xinh đẹp.

Đúng vậy, chính là Thanh. Nàng Ca Cơ nổi tiếng và được yêu mến nhất thế giới hiện nay, người đã tạo ra một khoảng cách một trời một vực với các đồng nghiệp khác, được xem như sự tồn tại ở đỉnh cao.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào hành động lén lút trốn ra ngoài đi chơi của nàng Ca Cơ này là đủ biết, tính cách của cô chắc chắn có chút kỳ quặc.

Trở lại thực tại.

Thanh tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, nhấm nháp từng miếng đồ ăn vặt trong miệng.

"Ngon quá." Đôi mắt Thanh sáng lên, chỉ hai ba miếng là cô đã xử lý xong phần đồ ăn vặt.

Tiếc là cô chỉ có thể ăn được bấy nhiêu, sau khi trở thành người của công chúng thì phải kiểm soát chế độ ăn uống, đó là biểu hiện của sự tự giác để giữ dáng.

Thường thì chỉ cần ăn cho đỡ thèm là được.

"Mà nói đi nói lại, tiếp theo nên đi đâu đây nhỉ?"

Ăn xong đồ ăn vặt, Thanh chống cằm suy nghĩ xem nên đi đâu chơi.

Cơ hội hiếm có, cô không muốn ru rú trong khách sạn.

Ngay lúc Thanh đang suy nghĩ, ánh mắt cô liếc thấy mấy bóng người ở phía không xa.

"Ể? Nhóm người kia trông lạ thật."

Trong cảnh tượng mà Thanh nhìn thấy, một nhóm người kỳ lạ đã xuất hiện.

Vì trang phục vốn đã khác người, nhóm người đó trông như một tổ chức lập dị đến mức khó tả, hình như đang tổ chức hoạt động tập thể gì đó.

Người dẫn đầu là một ông chú trông rất chững chạc, mặc lễ phục đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ phớt cao, trông giống như trang phục của một ảo thuật gia thời xưa.

Mấy người đi sau ông ta cũng có chút kỳ quặc.

Một người đàn ông đeo mặt nạ luôn mỉm cười, một anh chàng đẹp trai mặc lễ phục đen, tay cầm gậy, toát lên khí chất nho nhã, một cô bé loli đang ôm một con rối, và một thiếu nữ tóc dài màu trắng gạo trông không tầm thường.

Giữa họ, còn có một cô bé loli tóc bạc đuôi ngựa đội mũ phớt và đeo mặt nạ đi ở chính giữa. Bộ trang phục kỳ lạ này mà bắt Thanh mặc lên người, chắc chắn cô sẽ xấu hổ đến chết mất.

Tóm lại, trông ai cũng có vẻ là người kỳ quặc.

"Ừm..."

Không thể không nói, sự chú ý của Thanh đã bị họ thu hút.

"Biết đâu lại tìm được cảm hứng sáng tác."

Nói rồi, Thanh tò mò đi theo, cố gắng cúi đầu hết mức để không ai nhìn thấy dung mạo của mình.

...

Đoàn kịch Húc Nhật.

Dạ Tinh đứng giữa Đoàn trưởng và những người khác, trong lòng đã cạn lời.

"Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, mà nói mới nhớ, Dạ Lan đang đi dạo gần đây với Bạch Ngư và Linh Miêu thì phải."

Dạ Tinh lẩm bẩm một mình, rồi thở dài.

Cảm giác mặc bộ đồ này đi trên đường thật xấu hổ, chỉ muốn đào một cái lỗ dưới đất để chui vào cho rồi.

Khu giải trí có rất nhiều người qua lại, đa số đều đến để tìm vui.

Đoàn trưởng chọn nơi này làm sân khấu biểu diễn quả thực có lý do của nó.

Vì nơi đông người có thể thu hút được nhiều khán giả hơn mà.

Nếu trong tình huống bình thường, cả Đoàn kịch Húc Nhật đã sớm bị một đám người qua đường nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ rồi.

Đáng tiếc là những người bình thường có tinh thần lực yếu rất khó nhận ra Đoàn trưởng và những người khác vốn là hóa thân của Tinh Thực, chỉ có người sở hữu Tinh Tú mới có thể nhanh chóng cảm nhận được sự tồn tại của họ.

Nếu có Người Gác Đêm nào đi dạo gần đây và thấy họ, chắc chắn sẽ giật mình hoảng hốt.

Bởi vì sáu Tinh Thực hoạt động trong một khu vực đông dân cư thế này, nghĩ thế nào cũng là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Còn Dạ Tinh?

Trên người cô đã nhiễm không ít khí tức Tinh Thực, bị coi là Tinh Thực cũng là chuyện bình thường.

Còn cô nàng u linh vô hại nào đó thì đã sớm bị Dạ Tinh khuyên đi chỗ khác rồi.

Chủ yếu là vì lo cô ấy sẽ bị vạ lây, cứ lượn lờ xung quanh mãi, những Người Gác Đêm chuyên nhắm vào Tinh Thực sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Một lúc sau.

Đoàn trưởng dừng lại trước một sân khấu công cộng, mỉm cười dang rộng hai tay.

"Vậy thì, bắt đầu buổi biểu diễn thôi."

Dạ Tinh tìm một chỗ ngồi xuống, có chút phiền não.

"Ưm... sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đây? Cứ có cảm giác sẽ có diễn biến rất tồi tệ."

Nếu không có gì bất ngờ, Người Gác Đêm chắc chắn sẽ đến hiện trường với tốc độ nhanh nhất.

Dạ Tinh không hề báo cho bất kỳ Người Gác Đêm nào, ngay cả Mặc Đồ cô cũng không nói.

Gã đó chẳng biết đã đi đâu mất hút, tìm không thấy người.

"Ưm... nếu lát nữa tình hình trở nên vô cùng tồi tệ, mình sẽ chuồn thẳng."

Ừm, cứ quyết định vậy đi!

Nghĩ vậy, Dạ Tinh hướng mắt về phía sân khấu.

Đoàn trưởng đứng trên đó, đối mặt với những người đi đường lướt qua như không thấy gì, khóe miệng ông nhếch lên một đường cong tinh tế, tựa như một nụ cười công thức.

"Lễ nghi khán giả."

Ngay giây tiếp theo, bầu không khí xung quanh đột ngột thay đổi. Tất cả người qua đường đều dừng bước như thể thời gian ngưng đọng, họ buông mọi việc đang làm, đầu cứng ngắc quay về phía sân khấu, dồn hết ánh mắt vào Đoàn trưởng.

Đoàn trưởng khẽ cúi chào đám đông đang nhìn về phía mình, nói một cách rất lịch sự: "Cảm ơn sự ủng hộ của quý vị, tiếp theo, xin mời thưởng thức màn trình diễn của Đoàn kịch Húc Nhật."

Trong đám đông, có một Ca Cơ nổi tiếng đang che giấu thân phận, tò mò quan sát hành động của Đoàn trưởng.

"Đây là định biểu diễn trên sân khấu sao? Ừm... đáng để xem thử, trông ông lão này có vẻ là người có kinh nghiệm biểu diễn dày dặn."

Là một Ca Cơ thường xuyên đứng trên sân khấu ca hát, Thanh rất rõ người đứng trên sân khấu nên có phản ứng như thế nào.

Nhìn dáng vẻ của ông lão này, có lẽ cũng là người thường xuyên biểu diễn trên sân khấu?

Toàn thân tràn đầy tự tin, dù bị vô số khán giả nhìn chằm chằm cũng không hề có chút biểu hiện sợ sân khấu nào, thần sắc điềm nhiên, phảng phất như đã quen với cảnh tượng này.

"Xem ra là một nghệ sĩ biểu diễn rất lợi hại."

Trong một khoảng thời gian ngắn, Thanh đã trực tiếp đưa ra kết luận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận