Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế
Chương 31: Trụ cột của đoàn kịch
1 Bình luận - Độ dài: 1,592 từ - Cập nhật:
Bạch Đồ chậm rãi mở mắt, thẫn thờ nhìn lên trần nhà, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Đây là đâu?"
Vừa đảo mắt qua, cô thấy một bé loli tóc đen đang ngồi bên giường, chính là Dạ Lan.
"Dạ Lan?"
"Vâng, là em đây, tiền bối Bạch Đồ."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Đồ ngồi thẳng dậy, ôm đầu, ký ức có hơi mơ hồ.
Cô nhớ mình đang đối đầu với Đoàn kịch Bi Ảnh.
Đúng lúc cô định dùng Tinh Tú để đóng băng sân khấu thì một giọng ca lay động lòng người vang lên, khiến cô mất đi liên kết với Tinh Tú.
Cuối cùng, Kẻ Lừa Gạt và Quý Ông đồng loạt mất kiểm soát, cô ngất đi trong tình trạng ngạt thở và tinh thần đau nhói.
Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Đồ cẩn thận cảm nhận, phát hiện Tinh Tú trong cơ thể không hề có động tĩnh gì, như thể sự tồn tại của nó đã biến mất.
Đây là hiệu ứng của Tinh Thực sao?
Bạch Đồ gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhìn Dạ Lan đang lo lắng.
"Dạ Lan, em có biết tình hình của Đoàn kịch Bi Ảnh sau đó không?"
"Ừm... Đoàn kịch Bi Ảnh đã rời đi rồi, không gây ra thêm ảnh hưởng nào khác, nhưng mà tất cả Người Gác Đêm đều ngất đi giống chị, có lẽ sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn đâu."
"Vậy sao? May quá."
Bạch Đồ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Đoàn kịch Bi Ảnh không hoàn thành buổi biểu diễn là tốt rồi, với tình hình có đến năm Tinh Thực, kể cả khi có mặt hai Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật, họ cũng không tự tin có thể giải quyết được chúng.
Để chúng rời đi đã là kết quả tốt nhất rồi.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Ngư bước vào.
Khi nhìn thấy chị gái mình đã tỉnh lại và đang ngồi trên giường, Bạch Ngư sững người.
"Chị... chị tỉnh rồi sao?"
"Ừ, làm em lo lắng rồi, Bạch Ngư." Bạch Đồ dịu dàng mỉm cười.
Bạch Ngư chạy tới ôm chầm lấy Bạch Đồ, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
"Tốt quá rồi~"
Sau đó, Bạch Ngư nhìn về phía Dạ Lan, dường như đã đoán ra điều gì đó.
"Là Dạ Lan làm sao?"
"Ể? Chắc vậy ạ?"
Dạ Lan cũng không biết có phải là công của mình không nữa, sức mạnh Tinh Thực này đáng lẽ phải là của Diệp Thanh Nhã mới đúng, rốt cuộc có nên nói ra không đây?
Thế nhưng, chưa kịp để cô giải thích, Bạch Ngư đã ôm chầm lấy cô.
"Em biết ngay Dạ Lan là tuyệt nhất mà! Quả nhiên Dạ Lan là tiểu thiên thần từ trên trời rơi xuống để cứu chúng ta sao? Vui quá đi!"
"Quá khen rồi ạ..."
Cảm nhận được sự phấn khích của Bạch Ngư, Dạ Lan cảm thấy tốt hơn hết là để sau này có cơ hội hãy nói.
Bầu không khí hiện tại dường như cũng không thích hợp để nói về chủ đề đó.
......
Bên trong căn cứ.
Một đêm trôi qua.
Trong số những Người Gác Đêm đã ngất đi trong cuộc đối đầu với Đoàn kịch Bi Ảnh, cuối cùng cũng có người tỉnh lại.
Đương nhiên, chỉ có hai người, hơn nữa còn là cấp Diệu Nhật.
Tiêu Tiến và Vương Triều sóng vai đi trong hành lang, không khí giữa hai người vô cùng tĩnh lặng.
Một vụ lật xe nghiêm trọng đến mức này, vẫn là lần đầu tiên.
Tiêu Tiến lên tiếng trước.
"Tính sai rồi, không ngờ cô gái tóc dài màu trắng gạo kia lại là một Tinh Thực Siêu Tân Tinh. Tại sao trong Đoàn kịch Bi Ảnh lại có một sự tồn tại như vậy chứ?"
Vương Triều hai tay đặt sau gáy, dáng vẻ vẫn lười biếng ung dung, như thể thất bại thảm hại ngày hôm qua không hề gây ra gánh nặng tâm lý nào cho hắn.
"Có quỷ mới biết. Hơn nữa Mộc Ngẫu Sư không phải cũng ở trong Đoàn kịch Bi Ảnh sao? Giờ thành phố Vân Trường xuất hiện hai Tinh Thực Siêu Tân Tinh, tên nhóc Mặc Đồ kia trông cũng chẳng đáng tin cậy cho lắm, chỉ dựa vào hai chúng ta thì sớm muộn gì cũng toang."
Tuy lời nói của Vương Triều rất thoải mái và tùy tiện, nhưng trong đầu hắn lại đang nghĩ về câu nói của cô gái tóc đuôi ngựa ở khoảnh khắc cuối cùng.
Rốt cuộc câu đó có ý gì?
Hơn nữa, hóa thân Tinh Thực lại có thể chảy máu?
Chuyện này đúng là chưa từng có.
Ít nhất là trong tất cả những Tinh Thực mà Vương Triều từng chém, chưa bao giờ thấy hiện tượng Tinh Thực chảy máu.
Hay là... cô gái tóc đuôi ngựa đó vốn không phải là Tinh Thực?
Nhưng tại sao trên người cô ta lại tỏa ra khí tức của Tinh Thực?
Lạ, quá lạ.
Lần này thì nhiều bí ẩn thật rồi.
Nhắc tới Mặc Đồ, Tiêu Tiến khẽ nheo mắt, xem ra có khá nhiều chuyện muốn nói với anh ta.
Sau đó, cả hai đến trước cửa một văn phòng rồi đi thẳng vào trong.
Vừa bước vào, Tiêu Tiến và Vương Triều nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông tóc đen đang ngồi trên ghế sô pha.
"Chào buổi sáng, hai vị đồng nghiệp tốt của tôi. Rất mừng vì hai người có thể tỉnh lại nhanh như vậy." Mặc Đồ mỉm cười nói, trên mặt hoàn toàn không có chút cảm xúc phức tạp nào.
Thấy vậy, Tiêu Tiến và Vương Triều cũng không hề ngạc nhiên, trực tiếp đi tới ngồi xuống.
Chuyện này đã được sắp xếp từ trước.
Sau khi tỉnh lại, Tiêu Tiến và Vương Triều đã lập tức thông báo cho Mặc Đồ để mở một cuộc họp nhỏ.
Họ cần thảo luận về tình hình công việc sắp tới.
Tiêu Tiến mở đầu câu chuyện.
"Tôi không cảm nhận được sự tồn tại của Tinh Tú nữa."
Vương Triều lập tức phụ họa: "Cộng một, tôi cũng vậy."
Mặc Đồ khẽ cười.
"Trùng hợp thật, tôi cũng thế."
Ngay giây tiếp theo, không khí chợt đông cứng lại, tĩnh lặng đến đáng sợ, đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Tiêu Tiến khẽ nhíu mày.
"Tại sao Tinh Tú của anh cũng biến mất?"
"Hầy, lúc đó tôi cũng có mặt mà, cũng bị Tinh Thực Siêu Tân Tinh chơi cho một vố, bình thường thôi mà?"
Nghe vậy, Tiêu Tiến và Vương Triều đều im lặng.
Gã này thật sự đã đến hiện trường xem kịch.
Đúng là hết nói nổi.
"Tại sao trong Đoàn kịch Bi Ảnh lại có hai Tinh Thực Siêu Tân Tinh?"
Mặc Đồ nhún vai, trông có vẻ rất phiền não.
"Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Đã nói với anh rồi, Tinh Tú của tôi rất khó phát huy tác dụng với những tồn tại cấp cao, anh hỏi tôi thà đi hỏi thẳng tên đoàn trưởng kia còn hơn."
"Không nói chuyện này nữa, những lời anh nói với tôi trước đây là có ý gì? 'Người nào đó' trong câu 'đừng làm tổn thương người nào đó' là ai?"
"Còn có thể là ai nữa? Chuyện xảy ra sau đó anh vẫn chưa đoán ra sao? Anh nghĩ Quý Ông và Kẻ Lừa Gạt tại sao lại mất kiểm soát?"
Vương Triều vuốt cằm, nói: "Là cô gái tóc đuôi ngựa đeo mặt nạ đó sao?"
"Chứ còn gì nữa?" Mặc Đồ mỉm cười, thừa nhận.
Nghe đến đây, Tiêu Tiến và Vương Triều đều nhớ lại.
Trong cảnh tượng mà họ nhìn thấy, quả thật có một cảnh cô gái đó bị thương, cũng không biết là bị thương lúc nào, sau đó liền khiến hai Tinh Thực kia mất kiểm soát.
Nhưng tại sao chứ?
Đúng lúc Tiêu Tiến định hỏi câu tiếp theo, Mặc Đồ đã giơ tay ngắt lời.
"Trước khi hỏi, tôi đề nghị hai người nên xem thông tin về Đoàn kịch Bi Ảnh mà tôi vừa cập nhật trên trang web chính thức, như vậy chắc sẽ bớt thắc mắc hơn."
Nghe vậy, Tiêu Tiến và Vương Triều nhanh chóng bật màn hình chiếu, mở trang web chính thức lên để xem thông tin.
Tài liệu về Đoàn kịch Bi Ảnh quả thật đã được cập nhật, thêm vào tận ba thành viên.
Mộc Ngẫu Sư, Ca Giả, Quan Diễn Giả.
Ánh mắt Tiêu Tiến dần trở nên nghiêm trọng, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng.
Thông tin về họ không nhiều, nhưng lại khiến Tiêu Tiến phải xem đi xem lại mất hơn mười phút.
"Làm sao anh có được những thông tin này?"
"Chỉ là một vài kết quả bói ra từ trước thôi."
"Không phải anh nói Tinh Tú của anh rất khó có tác dụng với Đoàn kịch Bi Ảnh sao?"
"Hiểu xác suất không? Thỉnh thoảng cũng có lúc hên mà."
Nghe lời Mặc Đồ nói, Tiêu Tiến lại chìm vào im lặng.
Hắn nhìn thông tin trên màn hình, dán mắt vào ba chữ "Quan Diễn Giả".
"Trụ cột của đoàn kịch sao?"


1 Bình luận