Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 46: Tìm kiếm cô ấy, người chưa biết

0 Bình luận - Độ dài: 1,645 từ - Cập nhật:

"Lĩnh vực của ta là ảo thuật, hài kịch, xiếc hề. Kẻ Lừa Gạt thì giỏi biểu diễn đánh lừa thị giác, Quý Ông giỏi duy trì trật tự sân khấu, Mộc Ngẫu Sư thì giỏi múa rối. Còn Quan Diễn Giả như ngươi là khán giả. Nếu tính cả người dẫn chương trình đã rời đi, thì trong Đoàn kịch Húc Nhật của chúng ta chưa từng có thành viên nào giỏi ca hát cả."

Đoàn trưởng nói câu này với giọng điệu bình thản, nhưng không hiểu sao Dạ Tinh lại có cảm giác như tim mình bị giáng một đòn mạnh.

Không có sao?

Nhưng tại sao cô bé lại có cảm giác đó chứ?

Tất cả mọi người đều không phát hiện ra điều gì bất thường, đều cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra không có gì thay đổi.

E rằng cả thế giới này vẫn cứ tiếp tục vận hành theo tình hình hiện tại.

Và trong hoàn cảnh đó, Dạ Tinh lại là người duy nhất cảm thấy bất thường.

Là do cô bé trở nên không bình thường sao?

"Hừm..."

Dạ Tinh cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Không khí tĩnh lặng trong đoàn kịch khiến tâm trạng cô bé vô cùng nặng nề.

"Đoàn trưởng, Liên Hoa, em thấy trong người hơi khó chịu, muốn về nghỉ một lát..." Dạ Tinh chán nản nói.

Nghe vậy, Liên Hoa bắt đầu lo lắng.

"Dạ Tinh..."

Đoàn trưởng mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Nếu không khỏe thì cứ về nghỉ đi. Ngươi là khán giả duy nhất của chúng ta, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ sẽ chẳng còn ai thưởng thức buổi diễn của bọn ta nữa."

Dạ Tinh gật đầu, nở một nụ cười có phần gượng gạo với Liên Hoa.

"Đừng lo cho tớ, biết đâu mai là khỏe lại ngay thôi, yên tâm đi, chỉ cần điều chỉnh lại tinh thần một chút là được."

Nghe vậy, Liên Hoa cũng không biết nói gì hơn.

"Vậy... nếu có chuyện gì cần tớ giúp thì cứ nói nhé."

"Ừm."

Sau đó Dạ Tinh rời khỏi nhà hát.

......

Một lúc sau, về đến trước cửa nhà, Dạ Tinh không vào ngay mà đi sang gõ cửa nhà bên cạnh.

"Mặc Đồ có đó không?"

"Không có." Một giọng nói lười biếng từ trong nhà vọng ra.

Dạ Tinh nhất thời vạch đen đầy đầu.

"Hừ! Tôi giận rồi! Tôi sẽ ước biến ông thành loli!"

Giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt Dạ Tinh nhanh chóng mở ra, một người đàn ông tóc đen với vẻ mặt hơi bất đắc dĩ bước tới.

"Điều ước cô nợ tôi không phải để dùng cho mấy chuyện thế này, nói đi, có việc gì?"

"Tôi cảm thấy mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ ra được."

Mặc Đồ nhướng mày.

"Cô quên chuyện thì liên quan quái gì đến tôi?"

"Ông cũng quên rồi sao?" Dạ Tinh hỏi với vẻ mặt kỳ quái.

"Tôi có thể quên cái gì chứ? Chuyện gì tôi cũng nhớ rất rõ."

"Vậy xin ông hãy giúp tôi, dùng Tinh Thần của ông đi."

"Rất tiếc, Tinh Thần của tôi hiện tại không dùng được, cấp trên cho tôi nghỉ phép rồi."

"Vậy ông có biết tại sao Tinh Thần của mình không dùng được không?"

"Còn không phải là do... Khoan đã."

Mặc Đồ khẽ nhíu mày, dần phát hiện ra điểm không đúng.

Anh ta dường như cũng đã quên mất một chuyện rất quan trọng, trong đầu xuất hiện một lỗ hổng thông tin cực lớn, như thể bị thứ gì đó cưỡng ép xóa đi.

Thế giới bị bug à?

Nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Đồ, Dạ Tinh thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng tìm được một người đáng tin cậy.

"Ông có biết đây là tình huống gì không?"

"Không biết, chỉ dựa vào trí tuệ của tôi thì chỉ có thể nghĩ rằng có sự tồn tại nào đó đã can thiệp vào trí nhớ của chúng ta, nhưng không biết là ai. Nếu Tinh Thần còn dùng được thì có lẽ sẽ biết nhiều hơn."

"Hừm..."

Vẻ mặt Dạ Tinh trở nên thất vọng.

Mặc Đồ liếc nhìn cô bé, nói: "Này, không cần phải chán nản thế đâu, cứ dùng Tinh Thần của cô là được chứ gì?"

"Ông nói là điều ước sao?"

"Chứ còn gì nữa? Cô là người duy nhất có thể thay đổi hiện trạng, sức mạnh Tinh Thần nên dùng thì cứ dùng, cứ làm theo suy nghĩ của bản thân là được."

"Ồ... Biết rồi."

Dạ Tinh mang theo tâm trạng nặng trĩu trở về căn nhà nhỏ của mình.

"Dạ Tinh, mừng cậu trở về~ Mà sao hôm nay cậu về sớm thế, để quên đồ gì ở nhà à?"

Cô gái ma Aipal nhanh chóng bay tới đón, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.

"Ừm, tớ có chuyện rất quan trọng cần suy nghĩ, Aipal đừng làm phiền tớ trước đã nhé."

"Ể? Được thôi."

Thấy Dạ Tinh nghiêm túc như vậy, Aipal cũng im lặng.

Dạ Tinh ngồi trước bàn máy tính trầm tư.

Dựa theo những điều bất thường mà cô bé phát hiện, hẳn là sự tồn tại của một ai đó đã biến mất khỏi ký ức của tất cả mọi người.

Bất kể là ký ức của con người hay những thông tin được ghi chép lại, tất cả đều bị che giấu.

Và sự tồn tại đó hẳn là một trong những thành viên của Đoàn kịch Húc Nhật, chuyện bây giờ xảy ra có lẽ là do hiệu ứng Tinh Thực của cô ấy.

Còn lý do Dạ Tinh có thể nhận ra điều này, có lẽ là nhờ vào Tinh Thần Phá cách của bản thân.

Dạ Tinh cảm thấy rất tức giận, sao lại có loại Tinh Thực hại cả chủ nhân thế này chứ?

Tiểu Liên của Liên Hoa cũng không quá đáng đến vậy.

"Hừm... Người đó chắc chắn rất quan trọng với đoàn kịch, và cũng vô cùng quan trọng với mình, nếu không mình đã chẳng để tâm đến thế..."

Cô bé nhất định phải nhớ ra người đó là ai!

Dù cho đây là sức mạnh của Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh đi chăng nữa!

Nhưng có nên ước với [Cỗ Máy Điều Ước] không?

Theo những lần trước, tiền đề để Cỗ Máy Điều Ưước thực hiện nguyện vọng dường như là người khác phải ước với mình, sau đó mình đồng ý thì hiệu ứng mới được kích hoạt.

Người đó đã ước với mình chưa?

Dạ Tinh hoàn toàn quên mất rồi.

Toàn bộ ký ức về cô ấy đều biến mất, thật đáng sợ.

Nhưng... cô bé tin vào tính cách của mình.

Nếu biết bạn bè bên cạnh sắp gặp khó khăn, cô bé nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.

"Dù không biết cậu đã ước điều gì, nhưng tớ sẽ dốc toàn lực giúp cậu thực hiện." Đôi mắt Dạ Tinh tràn đầy quyết tâm, dáng vẻ quả quyết khiến Aipal đứng bên cạnh cũng phải ngây người.

"Oa~"

Cảm giác như Dạ Tinh bây giờ ngầu quá đi.

Đây chính là bé loli tuyệt vời nhất thế giới sao?

Yêu mất rồi!

Thời gian trôi đến nửa đêm.

Dạ Lan đã về nhà từ sớm.

Dạ Tinh và Dạ Lan tắm xong liền ngồi trên giường, có chút lo lắng bất an về chuyện sắp xảy ra.

Tuy lá gan của cô bé đã lớn hơn nhiều so với lúc đầu, nhưng cũng không đến mức có thể thản nhiên đối mặt với những tình huống không thể lường trước.

"Hừm... Liệu có chuyện gì đáng sợ xảy ra không nhỉ?"

Aipal lặng lẽ bay tới, dường như đã đoán được Dạ Tinh Lam định làm gì.

"Dạ Tinh lại sắp đến dòng thời gian nào nữa sao?"

Sau khi trải qua câu chuyện của Liên Hoa và biết được câu chuyện của Bạch Ngư, Aipal đã biết Dạ Tinh Lam sở hữu năng lực như thế nào.

Đây hẳn là năng lực Tinh Thần mà cô bé vẫn luôn che giấu nhỉ?

Quả nhiên là một Tinh Thần rất lợi hại!

Aipal biết Dạ Tinh là một bé loli hơi nhát gan, nếu không tiếp thêm cho cô bé một chút dũng khí, e rằng có rất nhiều chuyện cô bé sẽ không dám làm.

Vì vậy, Aipal bay đến trước mặt Dạ Tinh và Dạ Lan, giang tay ôm lấy cả hai.

"Cố lên nhé! Vòng tay của đại tỷ chắc sẽ giúp hai bé ngốc Dạ Tinh và Dạ Lan can đảm hơn một chút nhỉ?"

"Đại tỷ... Chị cũng dám nói ghê nhỉ..."

Dạ Tinh Lam lại vạch đen đầy đầu.

Nhưng bị Aipal chọc ghẹo một phen, tâm trạng căng thẳng của cô bé đã dịu đi rất nhiều.

Dạ Lan đẩy Aipal ra, cùng Dạ Tinh nằm xuống giường.

"Yên lặng, tớ ngủ đây."

"Ừm ừm~"

Đèn vừa tắt, căn phòng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Dạ Tinh và Dạ Lan nhìn nhau vài giây, sau đó thả lỏng tâm trí và nhắm mắt lại.

"Hãy để mình nhớ lại... Làm ơn..."

Một lúc sau, hai bé loli cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Aipal ở bên cạnh thấy cơ thể hai cô bé đột nhiên tỏa ra ánh sáng mờ ảo của Tinh Thần, cảm giác vô cùng thiêng liêng.

"Oa~"

Thấy vậy, Aipal nảy ra một ý, nhanh chóng chui vào cơ thể của Dạ Lan.

Keng!

Giây tiếp theo, thời không lệch đi, tất cả mọi thứ lập tức dừng lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận