Dạ Lan rời khỏi phòng họp, chuẩn bị quay về phòng của Linh Miêu.
Lúc đi ngang qua sảnh lớn, cô lại trông thấy một chị gái tóc đen, chính là Tích Hạ.
Chị ấy đang đi cùng một cô bé loli, cô bé đó trông cao hơn Dạ Lan một chút, có mái tóc vàng hiếm thấy, nhưng có vẻ không được khỏe mạnh cho lắm, bước đi trông yếu ớt.
“Ồ, loli tóc vàng kìa~ Ừm, sau này có dịp thì làm quen sau vậy.”
Nói rồi, Dạ Lan thu lại ánh mắt, tiếp tục quay về.
Tích Hạ dường như không để ý đến Dạ Lan đi ngang qua, vẫn đang trò chuyện với cô bé loli tóc vàng bên cạnh.
“Ưu Ni, lần này cần đến sức mạnh của em, có lẽ sẽ giải quyết nhanh thôi. Dựa vào tình hình ở đây, sau khi xong việc có thể sẽ nhận được một khoản thù lao rất hậu hĩnh.”
“Vậy thì tốt rồi. Em chỉ mong lúc đó có thể giải quyết mọi chuyện trong yên lặng, em không thích ồn ào.”
Cô bé loli tên Ưu Ni có mái tóc mái vàng che mất mắt trái, con ngươi màu vàng còn lại chỉ ánh lên vẻ bình thản.
“Ừm.” Tích Hạ mỉm cười đáp lại.
...
“Ưm hừm~ ưm~”
Dạ Lan ngân nga giai điệu vui vẻ, quay về phòng Linh Miêu. Bạch Ngư và Linh Miêu dường như đang đợi cô, vẫn ngồi ở trong phòng.
Bạch Ngư mỉm cười đáng yêu.
“Dạ Lan, mừng cậu trở về. Cuộc họp cậu vừa tham gia nói về chuyện gì thế?”
Dạ Lan ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngư, hơi bĩu đôi môi nhỏ.
“Ừm, chỉ là trò đùa dai của một tên nào đó thôi, vốn dĩ tớ không cần phải đi.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng Dạ Lan vẫn khá biết ơn Mặc Đồ đã gọi cô đi cùng.
Dù sao thì cuộc họp lần này cũng giúp cô biết được Người Gác Đêm sẽ chủ yếu nhắm vào ai.
Một Quan Diễn Giả yếu ớt như cô không thể chịu nổi tổn thương đâu!
“Ra là vậy à~”
Lúc này Dạ Lan chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Bạch Ngư và Linh Miêu: “Linh Miêu, Bạch Ngư, hai cậu có hứng thú với múa rối không?”
“Múa rối ư?”
“Đó là gì thế meo?”
Dạ Lan nhất thời cứng họng.
Thôi được rồi, múa rối đúng là một loại hình nghệ thuật biểu diễn quá cổ xưa so với thời đại này.
Chắc là rất nhiều người trẻ tuổi thế hệ này không biết múa rối là gì.
Vì vậy, Dạ Lan đành từ từ giải thích cho cả hai, kể chi tiết lại khái niệm về múa rối mà Liên Hoa đã nói với cô.
Một lúc sau, hai cô bé loli vốn không biết chút gì về múa rối cuối cùng cũng có được cái nhìn sơ bộ về loại hình nghệ thuật này.
Bạch Ngư trầm ngâm, có vẻ hơi hứng thú.
“Thì ra là vậy, là điều khiển những con rối gỗ nhỏ để diễn lại đủ mọi câu chuyện trên sân khấu phải không? Nghe có vẻ thú vị đấy.”
Còn Linh Miêu thì có vẻ không mấy hứng thú.
Dạ Lan nói tiếp: “Tớ có một người bạn chuyên biểu diễn múa rối, nhưng hiện giờ bạn ấy chỉ có mình tớ là khán giả. Tớ muốn có nhiều người hơn được xem bạn ấy biểu diễn, hai cậu có muốn xem thử không?”
Bạch Ngư mỉm cười giơ tay.
“Tớ có! Nếu Dạ Lan cũng thích xem thì tớ cũng muốn xem thử, tiện thể làm quen với người bạn đó của cậu luôn.”
Nghe Bạch Ngư nói vậy, Dạ Lan vui mừng reo hò trong lòng.
Tuyệt vời! Đã kéo thêm được một khán giả cho Liên Hoa rồi!
Sau đó, Dạ Lan nhìn sang Linh Miêu.
“Còn cậu thì sao, Linh Miêu?”
“Ưm meo~ Dạo này tớ không có thời gian, tớ đang tham gia một cuộc thi vẽ trên mạng. Vì trước đó lười biếng quá nên giờ tiến độ chỉ được có một chút, mà hạn chót sắp đến rồi nên chỉ có thể ru rú ở đây chạy deadline thôi. Xin lỗi nhé, tớ không đi cùng hai cậu được.”
Dù Linh Miêu không hứng thú lắm với màn múa rối mà Dạ Lan nhắc đến, nhưng cô vẫn rất muốn đi cùng hai cô bạn loli của mình.
Nhưng bây giờ cô lại bị cái deadline đáng ghét trói chân, cảm giác như có một đống xúc tu quấn lấy đôi chân đi tất trắng của mình, giữ chặt cô lại trong căn phòng này, không tài nào đi được.
Toang rồi, đều là hậu quả của việc lười biếng mà ra!
Thấy vậy, Dạ Lan chỉ đành tiếc nuối thở dài.
Xem ra chỉ có Bạch Ngư là đi xem múa rối được thôi.
Nếu đã vậy, hay là tìm lúc nào đó mời Bạch Ngư và Liên Hoa đến nhà mình chơi đi.
Chứ nhà hát kia âm u quá, có khi lại dọa Bạch Ngư sợ mất, nên đành hẹn ở nhà mình thôi.
Nếu nói tin tốt này cho Liên Hoa biết, chắc hẳn cậu ấy sẽ vui lắm nhỉ?
Nghĩ đến đây, Dạ Lan bất giác mỉm cười, cô đã nóng lòng muốn điều khiển Dạ Tinh để báo tin cho Liên Hoa.
“Vậy thì không nên chậm trễ nữa, chúng ta đến nhà tớ ngay bây giờ đi.”
“Đến nhà Dạ Lan à?” Mắt Bạch Ngư sáng lên, trông vô cùng mong đợi.
Cô rất tò mò về nhà của Dạ Lan, vẫn luôn mong được đến nhà Dạ Lan chơi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Dạ Lan gật đầu.
“Ừm~ Tớ sẽ liên lạc với người bạn biểu diễn múa rối kia, chúng ta gặp nhau ở nhà tớ nhé.”
“Tuyệt quá~”
Bạch Ngư vui vẻ reo lên.
Còn Linh Miêu thì chảy nước mắt vì ghen tị.
Cô cũng muốn đến nhà Dạ Lan chơi mà!
Nhưng mà!
Nhưng mà cô còn một bức tranh phải hoàn thành, biết thế đã không lười biếng rồi.
Ngay sau đó, Dạ Lan và Bạch Ngư đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Linh Miêu, bọn tớ đi trước nhé.”
Linh Miêu có vẻ mặt bình thản, vẫy tay một cái. Từ khoảnh khắc cầm bảng vẽ lên, trong lòng cô không còn vui buồn, chỉ có vẽ mà thôi.
“Đi đi meo, nhớ gửi lời hỏi thăm của tớ đến bạn cậu nhé.”
“Ừm, tớ sẽ nhớ mà.”
Dạ Lan gật đầu, sau đó dẫn Bạch Ngư rời khỏi phòng.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Linh Miêu, tay cầm bảng vẽ và bút, tốc độ vẽ ngày càng nhanh hơn.
“Oa oa oa meo!”
Giờ phút này, Linh Miêu biến đau thương thành hiệu suất, chuẩn bị hoàn thành tác phẩm từ con số không!
Chết tiệt!
Lười biếng hại mèo mà!
...
Nhà hát Húc Nhật.
Dạ Tinh báo một tin tốt cho Liên Hoa, người vừa biểu diễn xong một vở múa rối trên sân khấu.
“Liên Hoa, tớ có một tin tốt muốn báo cho cậu đây~”
Liên Hoa cất con rối đi, nghiêng đầu cười hỏi: “Là tin tốt gì thế?”
“Chúc mừng cậu! Cậu sắp có thêm một khán giả nữa rồi!”
“Khán giả?”
Liên Hoa hơi sững người, rồi như nghĩ ra điều gì đó.
“Là bạn của cậu à?”
“Ừm~ Cậu ấy nói rất hứng thú với múa rối nên muốn đến xem thử. Chúng ta đến nhà tớ ngay bây giờ đi.”
Liên Hoa không cần nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.
“Vâng~”
Đối với người khán giả mà Dạ Tinh nhắc tới, Liên Hoa cũng rất tò mò.
Tuy rằng dù không có thêm khán giả nào cũng chẳng sao, nhưng với một nghệ sĩ múa rối luôn mong muốn màn trình diễn của mình được nhiều người biết đến, ai lại nỡ từ chối khán giả tự tìm đến cửa chứ?
Hơn nữa... là bạn của Dạ Tinh sao?
Có vẻ nên làm quen một chút, rồi...
Biểu diễn câu chuyện Dạ Tinh cứu mình ngay trước mặt cậu ấy!
...
Ở một nơi khác, Dạ Lan dẫn Bạch Ngư về nhà mình.
Vừa bước vào cửa, Bạch Ngư liền dùng ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ trong phòng.
“Oa~ Đây là nhà của Dạ Lan sao?”
“Ừm, rất bình thường phải không?”
“Ừm~ Đúng là có hơi bình thường thật, nhưng chỉ cần có Dạ Lan ở đây thì với tớ nơi này đã trở nên phi thường rồi.”
Nghe vậy, Dạ Lan chỉ muốn ôm chầm lấy Bạch Ngư mà xoa nắn một trận.
Loli bây giờ ai cũng khéo ăn nói thế này sao?
Nhưng may là “sức phòng ngự” của Dạ Lan cũng khá cao, không đến mức đỏ mặt tim đập vì một hai câu nói thế này. Ít nhất cũng phải có hành động thực tế mới được!
Ngay lúc Dạ Lan đang suy nghĩ miên man, Bạch Ngư vẫn đang quan sát xung quanh.
Nhưng hai người không hề biết rằng, trên trần nhà có một cô gái ma với sự hiện diện cực thấp đang lơ lửng và nhìn chằm chằm vào họ.
“Tin nóng! Dạ Lan lại dẫn một cô bé dễ thương về nhà nữa rồi.”
Khoan đã, tại sao mình lại nói “lại” nhỉ?


0 Bình luận