Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 28: Phước lành của sự sống

0 Bình luận - Độ dài: 1,680 từ - Cập nhật:

Thoáng chốc.

Bóng dáng của Đoàn trưởng và mọi người hiện ra bên trong nhà hát mờ tối.

“Quan Diễn Giả, chúng tôi về rồi đây.”

“Ưm...?”

Nghe vậy, hàng mi Dạ Tinh khẽ run, cô bé từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền vì sợ hãi ra.

“Đây là...?”

Dạ Tinh nhìn quanh một lượt, nhận ra mình đã quay về Nhà hát Húc Nhật.

Rõ ràng ban nãy mình còn đang ở trên một sân khấu nhỏ trong khu giải trí mà, đây là năng lực dịch chuyển tức thời thần kỳ sao?

Cảm giác ngầu thật~

Dạ Tinh vừa nảy ra suy nghĩ đó thì cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay, lúc này cô bé mới nhớ ra mình đã bị thương.

“Hức...”

Liên Hoa vội vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt đỡ Dạ Tinh ngồi sang một bên.

“Dạ Tinh, tay cậu bị thương nặng quá, chảy nhiều máu ghê... làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Liên Hoa, Dạ Tinh ngược lại ngại không dám khóc nữa.

May mà có Dạ Lan ở bên kia chia sẻ cảm giác đau đớn giúp cô bé dời đi sự chú ý, nếu không có lẽ cô bé thật sự không chịu nổi cơn đau này.

Dạ Tinh len lén liếc nhìn vết thương kinh người, bị rạch một đường rất dài, miệng vết thương dài đến cả mười centimet, trông còn có vẻ rất sâu nữa.

Toang!

Nhưng không hiểu sao, máu lại ngừng chảy rồi.

Vết thương không còn chảy máu nữa, mà theo lý thì không thể nào đóng vảy nhanh như vậy được.

Cơn đau cũng... đang giảm dần.

Nhưng những người khác đều không biết điều đó.

Liên Hoa luống cuống nhìn vết thương của Dạ Tinh, muốn làm gì đó cho cô bé nhưng lại không biết phải làm sao, nghĩ tới nghĩ lui đầu óc cũng rối tung lên.

“Dạ... Dạ Tinh, mau đến bệnh viện đi, vết thương nặng lắm!”

“Ưm... không cần hoảng hốt vậy đâu.”

Ngay lúc Dạ Tinh định an ủi Liên Hoa bình tĩnh lại, cơ thể cô bé bỗng tỏa ra một lớp ánh sáng vàng mờ ảo.

Thật ấm áp.

“Ể?”

Dạ Tinh ngây người.

Cô bé nghi hoặc nhìn bàn tay mình, ánh sáng tỏa ra từ trên đó trông có hơi quen mắt.

Giây tiếp theo, cánh tay bị thương truyền đến cảm giác ngưa ngứa, miệng vết thương bị rạch đang dần khép lại, cơn đau cũng không ngừng giảm bớt, đã không còn cảm giác nóng rát nữa rồi.

Cuối cùng, ánh sáng tan đi, Dạ Tinh nghi hoặc giơ cánh tay lên, phát hiện vết thương trên đó đã biến mất, để lại làn da trắng nõn như sương, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.

“Oa...”

Dạ Tinh nhìn mà ngây cả người.

Liên Hoa kinh ngạc nhìn cảnh này, đôi mắt hơi mở to, có chút khó tin.

“Vết thương của Dạ Tinh lành rồi... chuyện này là sao vậy nhỉ?”

Không chỉ vậy, Liên Hoa còn cảm nhận được hơi thở của đồng loại từ trong luồng sáng này.

Giống như cô bé, giống như Đoàn trưởng và những người khác, đó là Tinh Thực!

Lẽ nào Dạ Tinh cũng là Tinh Thực ư?

Liên Hoa nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này.

Dạ Tinh không thể nào là Tinh Thực được, ban nãy sau khi ánh sáng biến mất thì hơi thở của Tinh Thực cũng tan đi rồi.

Chắc là chuyện này có liên quan đến một việc gì đó mà cô bé không biết.

Dù sao đi nữa, chỉ cần Dạ Tinh không sao là tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Liên Hoa vui vẻ ôm chầm lấy Dạ Tinh, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

“Ưm~”

Dạ Tinh thuận tay ôm lấy Liên Hoa, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ một chuyện.

Về luồng sáng vàng ban nãy, cô bé có một suy đoán.

Trong câu chuyện của Bạch Ngư, cô bé từng chứng kiến sự ra đời của ánh sáng này, nó đến từ mẹ của Bạch Ngư――Diệp Thanh Nhã.

Tinh Thực [Lời Nguyền Sinh Mệnh] vì một lý do không rõ nào đó đã chuyển hóa thành [Chúc Phúc Sinh Mệnh], từ nguyền rủa sinh mệnh của con người trở thành chúc phúc cho sinh mệnh của họ, dường như có hiệu quả chữa lành vết thương và phục hồi sinh lực.

Hiện tại Bạch Ngư cũng sở hữu Tinh Tú này.

“Nhưng tại sao lại thế nhỉ...?”

Lúc ánh sáng vàng ban nãy lóe lên, Dạ Tinh cũng nhận ra luồng hơi thở yếu ớt đó, là của Tinh Thực.

Cái này không thể nào là của Bạch Ngư được, Bạch Ngư là người sở hữu Tinh Tú, không phải Tinh Thực.

Vậy thì ánh sáng của [Chúc Phúc Sinh Mệnh] này... hẳn là đến từ mẹ của Bạch Ngư rồi.

Rốt cuộc là từ lúc nào chứ?

Trong lúc mơ màng, những ký ức xưa cũ chợt ùa về trong tâm trí Dạ Tinh.

Vào những lúc tâm trạng suy sụp, cô bé cảm giác như thể được ai đó ôm lấy, vô cùng ấm áp, tựa như có một bàn tay đang dịu dàng xoa đầu mình.

Bạch Ngư cũng từng nói trên người cô bé có hơi thở của mẹ cậu ấy.

Cộng thêm ánh sáng vàng đột nhiên tỏa ra sau khi cô bé bị thương bây giờ, chính là sự cứu rỗi đến từ [Chúc Phúc Sinh Mệnh].

“Thì ra là vậy...”

Có phải mẹ của Bạch Ngư vào giây phút cuối cùng đã tặng cho mình sức mạnh Tinh Thực thần kỳ này như một món quà không?

Đúng vậy không?

Hay là, trong cơ thể mình đang có linh hồn của người mẹ hiền từ ấy trú ngụ, vẫn luôn dõi theo mình từ một góc nào đó.

“Hức...”

Dạ Tinh đột nhiên có một cảm giác thôi thúc muốn khóc.

Bất kể là suy đoán nào, nó cũng khiến cô bé cảm nhận được một cảm giác chưa từng có, tựa như tình mẫu tử.

Sau đó Dạ Tinh hạ quyết tâm, ánh mắt trở nên kiên định.

【Mẹ của Bạch Ngư yên tâm nhé, con nhất định sẽ thay mẹ chăm sóc tốt cho Bạch Ngư!】

Lúc này, Đoàn trưởng im lặng đã lâu cuối cùng cũng lên tiếng.

“A... thật đáng mừng, Quan Diễn Giả không sao là tốt rồi. Nếu khán giả độc quyền của Đoàn kịch Húc Nhật mà xảy ra chuyện gì, thì ngay cả tôi cũng sẽ tức giận đấy.”

Không chỉ Đoàn trưởng, cảm xúc của Quý Ông dường như cũng đã bình tĩnh trở lại, nở lại nụ cười hiền hòa.

“Nếu Quan Diễn Giả đã rộng lượng tha thứ cho những kẻ man rợ đó, vậy thì tôi cũng tạm thời quên đi sự vô lễ của chúng vậy.”

Tách.

Kẻ Lừa Gạt búng tay một cái, khái niệm mặt nạ trên mặt Dạ Tinh lập tức biến mất.

“Thật đáng tiếc, tôi vẫn còn nhiều thủ pháp biểu diễn chưa trình diễn ra.”

Dạ Tinh nghiêng đầu nhìn Kẻ Lừa Gạt, ngây ngô nói: “Vậy thì có thể trình diễn cho tớ xem mà, dù sao tớ cũng là khán giả.”

Kẻ Lừa Gạt hơi sững người, rồi bất đắc dĩ cười.

“Cái đó không phải thứ mà cô có thể thưởng thức đâu, thôi bỏ đi.”

Bốp bốp!

Đoàn trưởng vỗ tay hai cái, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Vậy thì, buổi biểu diễn đã bị tạm dừng, hãy tiếp tục trên sân khấu của nhà hát này đi. Chỉ cần có Quan Diễn Giả, thì màn trình diễn này không phải là vô nghĩa.”

Dạ Tinh vui vẻ giơ hai tay lên.

“Hoan hô~”

Nhưng mà nghĩ lại, chuyến đi lần này hình như đã gây ra chuyện lớn rồi.

Đoàn kịch Húc Nhật trực tiếp nghiền ép Người Gác Đêm ra bã luôn.

Nếu không phải Dạ Tinh kịp thời ngăn cản, có lẽ họ đã bị tiêu diệt toàn quân rồi, cả đội toi mạng vẫn còn là nhẹ, nếu bị Mộc Ngẫu Sư Tiểu Liên biến thành con rối thì mới thật sự là tồi tệ.

Trong số những Người Gác Đêm đó, Dạ Tinh còn thấy vài bóng dáng quen thuộc, ví dụ như chị của Bạch Ngư――Bạch Đồ, nên càng không thể để Đoàn trưởng và những người khác làm hại họ được.

“Hoàn toàn làm hỏng bét rồi...”

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

Cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Chỉ mong có thể giữ được cuộc sống thường ngày yên ả là tốt rồi.

Dạ Tinh bắt đầu cầu nguyện trong lòng.

【Hỡi vị thần cai quản sự lười biếng, xin hãy phù hộ cho tín đồ trung thành của ngài có thể tiếp tục lười biếng một cách thong thả~】

Sau đó, Dạ Tinh gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, ngồi xuống hàng ghế khán giả đầu tiên.

Tiếp theo, cô bé sẽ một mình thưởng thức phần trình diễn còn lại của Đoàn kịch Húc Nhật, coi như là một thú tiêu khiển thường ngày.

Hơn nữa, màn trình diễn của các thành viên trong đoàn kịch thật sự rất hợp khẩu vị của Dạ Tinh.

Cứ như thế.

Buổi biểu diễn ngoài trời hôm nay đã đến lúc hạ màn.

Bên trong nhà hát rộng lớn.

Từng nghệ sĩ biểu diễn một bước lên sân khấu, thể hiện tài năng độc đáo của mình.

Dưới sân khấu, một cô bé loli tóc bạc đáng yêu ngoan ngoãn đóng vai khán giả, dành tặng những tràng pháo tay và lời cổ vũ cho mỗi một người biểu diễn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sân khấu cũng dần dần hạ màn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận