Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 9B

Chương 61 Ngôi sao của Honnouji

0 Bình luận - Độ dài: 10,992 từ - Cập nhật:

thumb

Ta quyết định không nói ra câu trả lời mà mình đã biết

Bởi ta muốn nghe một câu trả lời thú vị hơn

Có thể gọi đó là giấc mộng thiếu nữ trong lòng ta

Đây chính là ý nghĩa của câu nói, một đời người

Chẳng là gì so với sinh mệnh của vũ trụ

Phân bổ Điểm (Kết thúc)

“Ta biết mình cần làm gì, và mọi chuyện đã bắt đầu rồi, vậy sao chúng ta không nói chuyện một lát nhỉ? Với tư cách là Nobunaga, ta có rất nhiều điều muốn nói với mọi người.”

Phản ứng đầu tiên của Masazumi là nhìn về phía những người khác.

Asama đang dùng một thuật thức âm thanh để gửi lời cầu nguyện đến một vị thần giải trí. Vị thần đó tạo ra một rung động trong không khí để triệt tiêu tiếng báo động và những tạp âm khác. Những âm thanh mà Masazumi còn nghe được dường như đã bị đẩy ra xa hơn, nhưng…

“Chà, khó xử thật đấy. Chúng ta còn chưa cần làm gì để dụ cô ta ra mặt cả.”

“Cậu đã quên trận chiến Logismoi Oplo dẫn đến tình huống này rồi sao, Masazumi?”

“À, phải rồi nhỉ. Cái đó,” Masazumi nói rồi quay lại phía Nobunaga.

Giờ đã biết những người khác đều an toàn, cô giơ tay phải lên.

“Tôi xin nói rõ hai điều ngay từ đầu: chúng tôi muốn biết Kế hoạch Sáng Thế bao gồm những gì, và tùy vào câu trả lời, chúng tôi có thể sẽ ngăn chặn nó. Đó là lý do chúng tôi ở đây. Một khi xong việc, chúng tôi sẽ rời đi. Có câu hỏi nào không?”

“Testament. Vậy ý cô là các người đến đây để thẩm định tình hình? Testament, ta hiểu rồi. Ta đồng ý rằng cuộc gặp gỡ này có thể sẽ có một kết thúc tốt đẹp.”

“Vậy thì,” Masazumi nói thêm. Có lẽ đây không phải là câu hỏi thích hợp nhất lúc này, nhưng, “Cô là ai?”

“Ta là người kế thừa danh hiệu Oda Nobunaga. Và ta là Horizon Ariadust nguyên bản.”

Nobunaga giơ cánh tay phải lên, dùng tay trái kéo ngược ống tay áo màu trắng. Một cánh tay có làn da trắng nhợt lộ ra, nhưng còn có…

“Trên vai cô ta có những vết sẹo giống hệt đức vua của tôi.”

Không chỉ một vết. Mà là rất nhiều. Dù không nhiều bằng Mary, nhưng những vết sẹo lớn hằn lên những đường vằn vện như dây thừng trên vai cô, tựa như đang trói chặt cánh tay lại.

“Toàn thân ta có 81 vết sẹo. Nếu tính cả nội tạng và xương cốt, một vài trong số đó đã từng bị vỡ nát hoặc tổn thương, nên con số thực sự là không thể đếm xuể. Ta đã bị những vết thương này trong một tai nạn trên Musashi 10 năm trước.”

“Khoan đã!!” tên ngốc hét lên. “Quần lót của cô màu gì!”

“Màu đen.”

Tên ngốc đứng hình.

“Ôi, không. Có lẽ cô ta là hàng thật.”

Horizon tung một cú đá vào hạ bộ của tên ngốc, mạnh đến mức nhấc bổng cậu ta lên khỏi sàn 20cm, nhưng Masazumi cảm thấy cậu ta hoàn toàn đáng bị như vậy. Và…

“Sao có thể như thế được? Cô tự xưng là nguyên bản, nhưng Horizon của chúng tôi đang giữ linh hồn của cô ấy. Cô ấy hoàn toàn là thật.”

“Nói hay lắm, Masazumi-sama! Tôi mới là Horizon thật! Tôi là thật! Cô ta chắc chắn là đồ giả đang cố lừa chúng ta! Vả lại, đồ giả đó có thể tháo tay ra hoặc diễn hài ở quán cà phê được không!? Nào, Masazumi-sama, hãy nhìn sâu vào mắt tôi và lắng nghe thật kỹ đây. Người đang cảm thấy buồn ngủuuuu. Rất, rất buồn ngủuuuu!”

“Horizon-dono, thật ấn tượng khi cô vẫn có thể hành xử bình thường trong hoàn cảnh này.”

Crossunite nói đúng. Nhưng Masazumi cũng phần nào hiểu được.

Đầu tiên, cô chỉ tay về phía Horizon.

“Để xem tôi hiểu đúng không nhé… Linh hồn của Horizon thì đang ở đây. Nhưng cơ thể và não bộ của cô ấy đều là bộ phận tự động.”

Tiếp theo, cô chỉ về phía Nobunaga.

“Trong khi đó, cô có cơ thể và não bộ của Horizon, nhưng linh hồn của cô lại là bộ phận tự động?”

“Testament. Nói chính xác hơn thì cơ thể này đang được xem như một cỗ máy và được cài đặt một hệ điều hành. Quá trình con người hợp nhất với võ thần đã được đảo ngược để đưa một chương trình vào cơ thể người.

“Vậy nên,” Nobunaga nói.

Cô chỉ vào chính mình.

“Cách tốt nhất để miêu tả ta là một người máy hoàn toàn sinh học, lưu giữ ký ức của Horizon Ariadust.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Không ai nói gì một lúc lâu. Nhưng cuối cùng Naito lên tiếng thử dò.

“Xem ra tính cách của Horizon đúng là độc nhất vô nhị thật.”

“C-cậu thật biết cách nói thẳng ra điều mà tất cả chúng tôi đều đang nghĩ, Naito-dono!”

“Hê. Chỉ lưu giữ ký ức thì không đủ để sao chép được nhân cách thượng thừa của tôi đâu. Vì cô ta thiếu đi linh hồn phù hợp. Đó mới là thứ cần thiết để trở thành Horizon!”

Phải, Masazumi thầm nghĩ. Tinh thần của tất cả mọi người trong lớp chúng ta đều cứng như thép, có thể chịu được cả động đất.

Có lẽ mỗi người đều có suy nghĩ riêng về chuyện này, nhưng việc đó có thể để sau.

“Nobunaga, tôi nghĩ giờ mình đã hiểu ra một điều.”

“Đó là gì vậy?”

“Việc cô là chính cô và Hashiba là chính cô ấy đều là những điều cần thiết cho Kế hoạch Sáng Thế, đúng không? Và việc Horizon của chúng tôi là chính cô ấy lại cần thiết cho một tương lai vượt xa Kế hoạch Sáng Thế mà ngay cả Lãnh chúa Motonobu cũng không thể lường trước, phải không?”

“Thú thật là ta không biết về vế sau của cô. Nhưng cô nói đúng rằng chúng ta tồn tại vì Kế hoạch Sáng Thế.”

“Vậy Kế hoạch Sáng Thế là gì? Tùy vào câu trả lời của cô, chúng tôi có thể sẽ hỗ trợ cô, hoặc có thể sẽ chống lại cô.”

Nobunaga khẽ mỉm cười trước câu nói đó.

Vẫn giữ nụ cười, cô chắp hai tay lại và hỏi một câu.

“Ừm, mọi người có phiền không nếu ta giải thích tất cả cho các người nghe? Ta đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi.”

Bởi vì…

“Ta biết đây là chuyện từ một phía, nhưng cuối cùng ta cũng đã được đoàn tụ với những người trong ký ức 7-8 năm mà ta có từ 10 năm trước. Vậy ta có thể nói chuyện với họ một lát được không? Các người có sẵn lòng cho phép ta làm điều đó không?”

Cảm nhận được sự ngượng ngùng trong không khí, Masazumi trao đổi ánh mắt với những người khác.

“Chuyện gì đây? Trùm cuối lại nói muốn giải thích mọi thứ cho chúng ta.”

“Cô ta thân thiện một cách đáng ngờ.”

“Điều này có nghĩa là cô ta trân trọng những ký ức cũ của Horizon không?”

“Chắc vậy,” Masazumi đồng tình. Cô quay lại phía Nobunaga và chỉ vào đám ngốc. “Vậy theo quan điểm của cô, cô đã chờ đợi để được gặp những người kinh khủng này sao?”

“Testament. Nhưng ta được lệnh không được tiếp xúc trực tiếp với họ. Đặc biệt là khi các người đã trở thành kẻ thù của chúng ta. Vậy nên ta đã hỏi những người khác liệu ta có thể ít nhất được nói chuyện với các người trong khi chờ Kế hoạch Sáng Thế khởi động không.”

Bởi vì…

“Đối với ta, mọi thứ đã dừng lại từ 10 năm trước. Ngay cả khi bây giờ các người là kẻ thù của ta, ngay cả khi ta không thể nói cho các người biết chuyện gì đã xảy ra… ta không muốn để lại bất kỳ hối tiếc nào giữa chúng ta.”

“Làm sao chúng tôi biết cô không phải đang câu giờ?”

“Ta đã xác định rằng Kế hoạch Sáng Thế không thể bị ngăn chặn được nữa. Đó là lý do những người khác đã cho ta khoảng thời gian này. Nhưng ta nghi ngờ các người không nghĩ vậy. Lúc nãy ta nghe nói các người muốn biết về Kế hoạch Sáng Thế.”

Vậy nên…

“Ở đây ta có thể là kẻ thù của các người, nhưng đối với ta, đây là một cuộc đoàn tụ với những người bạn cũ. Vậy sao chúng ta không dùng cuộc thảo luận về Kế hoạch Sáng Thế để gắn kết chúng ta lại?”

Sau một hồi im lặng, Naito nhận xét.

“Chà. Dù mái tóc đen không hợp lắm, nhưng nghe một lập luận logic từ một người trông giống hệt Horizon vẫn thấy kỳ kỳ sao đó.”

“Hừm,” Horizon nói. “Vì tôi luôn là người hợp lý nhất trong phòng, nên cô ta được cộng thêm điểm khoảng cách cho việc này. Đúng là một lợi thế!”

Cô mới là bậc thầy ở đó đấy, Masazumi nghĩ, nhưng cô thấy nhẹ nhõm khi Horizon vẫn là chính mình.

Vậy nên cô giơ tay ra hiệu cho những người khác dừng lại và tiến đến sân khấu. Phía sau, cô có thể nghe thấy mọi người dần dần ổn định lại.

Hội phó: “Tôi không ngờ họ lại giải thích mọi thứ cho chúng ta, nên hãy tận dụng cơ hội này để tiến lại gần sân khấu hết mức có thể. Và chuẩn bị di chuyển. Mọi người cần sẵn sàng xông lên ngay khi có biến.”

10ZO: “Tôi chắc là cô ta sẽ lường trước được việc này, nhưng đó vẫn là một quyết định đúng đắn.”

Cô suýt nữa đã nói “Phần còn lại trông cậy vào cậu”, nhưng có lẽ cậu ta lại nghĩ ngược lại. Vì vậy thay vào đó…

“Judge. Rất tốt. Chúng tôi chấp nhận lời mời của cô. Nhưng cô có thể cho chúng tôi biết một điều trước không?”

Cô biết chính xác phải hỏi điều gì.

“Kế hoạch Sáng Thế là gì? Chúng ta có lẽ không có nhiều thời gian, nên cứ nói những điểm chính thôi.”

“Testament.” Nobunaga thở phào nhẹ nhõm, đôi vai cô thả lỏng. Những chiếc lông vũ trang trí hai bên cổ áo choàng và những sợi dây xích trang trí của cô đung đưa một cách quen thuộc.

Cô ta có gu thời trang giống hệt tên ngốc.

Rồi Masazumi chợt nhận ra chắc hẳn Nobunaga đã dành 10 năm qua để thu thập thông tin về họ.

Chị em nhà Aoi có lẽ cũng có cùng suy nghĩ vì Kimi đang chỉnh lại những chiếc lông vũ và dây xích trang trí của tên ngốc cho ngay ngắn.

“Phải, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để tôi tin tưởng vào bản sao của Horizon và tên em trai ngốc nghếch của mình rồi.”

Asama và Mitotsudaira gật đầu, và cuối cùng Horizon lên tiếng.

“Đây lại là một cách khác mà cô đối lập với tôi và sự theo đuổi không ngừng tính độc đáo của tôi, nhưng tôi nhận thức được rằng đó cũng là một cách sống.”

Nobunaga nghiêng đầu một lần trước khi mở miệng.

“Thay cho lời mời, ta sẽ cho các người biết về Kế hoạch Sáng Thế. Thực ra nó vô cùng đơn giản. …Chúng ta sẽ hành quyết Định Mệnh.”

“Thì ra là vậy,” Neshinbara nói, bật dậy trên những bậc thang dẫn đến đền Asama.

Cậu gãi đầu cố gắng nhớ lại dữ liệu mình cần.

“Lãnh chúa Akechi đã nói với chúng ta rằng con người thời Sơ Hiểu phải đối mặt với một môi trường khắc nghiệt đến mức họ đã cố gắng lôi kéo định mệnh về phía mình.”

Phương pháp của họ rất đơn giản.

“Họ đã dùng các vị thần môi trường để… ban cho định mệnh một nhân cách.”

Nobunaga mở một insha kotob trong lúc mọi người tiến lại gần sân khấu.

Cô hiển thị một tài liệu về thời Sơ Hiểu. Cô đã chuẩn bị nó từ trước vì đoán rằng họ sẽ muốn biết điều này.

Cô nhớ mọi thứ từ 10 năm trước, nhưng không biết thông tin này có giá trị thế nào với họ bây giờ. Vì vậy, cô đã chuẩn bị tất cả những thông tin cấp cao nhất liên quan đến những gì họ đang theo đuổi.

Giờ cô được phép tiết lộ điều này. Cô đã được cho phép. Vì vậy, cô vừa dùng tay chỉ vào màn hình vừa nói. Phía sau, cô hiển thị một hình minh họa về cuộc gặp gỡ huyền thoại giữa con người và các vị thần môi trường.

“Phải. Vào thời Sơ Hiểu, Định Mệnh đã được ban cho một nhân cách. Nhân cách này do con người tạo ra, nên thay vì cảm thấy sự phiền toái kiểu máy móc, nhân cách này thực sự tận tâm phục vụ con người. Nhưng có một nỗi lo rằng con người có thể cố gắng lợi dụng Định Mệnh cho mục đích riêng, nên điều này đã được giữ bí mật và sự thật được cất giấu trong Hoàng Cung.”

Và…

“Con người cuối cùng đã lãng quên và tập trung vào những cuộc xung đột chính trị dựa trên Testament. Một số người giành được địa vị xã hội và lợi ích từ chính trị và các quyết định khác, nhưng những người khác lại mất đi những thứ đó. Đôi khi, người ta thậm chí còn mất mạng. Và… trong khi một số người đã mất đi, thế giới vẫn tiếp tục quay và những mất mát đó phải được chấp nhận.”

Vậy nên…

“Cuối cùng, Định Mệnh đã mệt mỏi với tất cả. Dù cô ấy đã cố gắng cải thiện mọi thứ đến đâu, vẫn có những người chết. Và những người bị giết. Khi dòng thời gian không thể ngăn cản tiếp tục chảy qua tay cô, ngày càng có nhiều người mất đi. Điều đó xảy ra lặp đi lặp lại và nó để lại ấn tượng mạnh mẽ hơn cả niềm vui và sự ra đời. Nhưng Định Mệnh đã nhận ra một điều: không có cô ấy, sẽ không ai chết cả. Những con người quý giá mà cô có nhiệm vụ cứu giúp lại đang chết vì chính cô.”

“Các người có hiểu không?” Nobunaga hỏi. “Khoảng 160 năm trước, Định Mệnh đã bắt đầu một quá trình. Các người nghĩ đó là gì?”

Masazumi không có câu trả lời.

Có thể là gì chứ?

Cô có thể nghĩ ra một vài khả năng, nhưng có người khác đã trả lời trước khi cô kịp thu hẹp chúng lại.

Chị em nhà Aoi khoanh tay và hơi nhướng mày khi nói.

“Cô ta đã cố gắng tự sát, phải không? Nhưng cô ta nhát gan và đã chọn một cái chết từ từ.”

“Chính xác, Kimi-sama. Định Mệnh đã bắt đầu một quá trình giống như cắt cổ tay tự vẫn. Cô ấy đã loại bỏ dòng chảy định mệnh khỏi các đường ley, để nó bắt đầu loãng ra. Cuối cùng, mọi thứ sẽ trở nên mỏng manh đến mức biến mất.”

Nói cách khác…

“Các người biết điều này với cái tên Tận Thế.”

Khoan đã.

“Ừm,” Asama nói, ngón tay đặt trên cằm.

Thành thật mà nói, điều này có vẻ quá phỏng đoán đối với cô. Cô có thể hiểu phần nào việc định mệnh có nhân cách vì cô đã thấy người máy Thiên Hoàng ở chỗ Lãnh chúa Akechi. Nhưng…

“Định Mệnh… đang cố tự sát ư?”

“Asama,” Kimi nói nhỏ. “Cô ta giống như một đứa trẻ. Chắc vậy. …Cậu còn nhớ không? Cả cậu nữa, Naruze.”

Điều đó khiến Asama nhớ ra một chuyện. Một lúc sau, Naruze nghiến răng tạo ra một tiếng “cách” rõ ràng và mở một hình ảnh trong Magie Figur.

Đó là bức phù điêu đứa trẻ không mặt được thấy trong khu di tích Houjou dưới lòng đất.

“Bởi vì cô ấy là định mệnh của mọi người, cô ấy là sự kết hợp của tất cả chúng ta và do đó không có khuôn mặt. Và bởi vì cô ấy mong muốn hạnh phúc, cô ấy được thiết kế để trở thành một đứa trẻ?”

Phản ứng duy nhất của Nobunaga trước lời Naruze là một nụ cười. Và sau đó là một câu hỏi.

“Điều gì sẽ xảy ra khi một đứa trẻ ngây thơ mất đi người thân yêu và đó là lỗi của chúng?”

Asama đã biết câu trả lời cho điều đó. Cô đã tận mắt chứng kiến 10 năm trước. Nhưng Nobunaga lại nói một điều khác.

“Ta không biết câu trả lời. Vì ta chính là người đã chết.”

Cô ta bắt bí chúng ta rồi, Asama nghĩ.

Điều gì đã xảy ra với họ 10 năm trước khi họ mất Horizon?

Cậu đã trở về, nhưng cậu dường như là một người khác và cậu đã cố gắng tự sát.

Nếu không có Kimi ở bên, có lẽ cậu đã theo Horizon đi vào cõi chết.

Asama nhớ lại cảm giác bất lực của mình lúc đó. Cô nhớ lại cảm giác nhẹ nhõm tội lỗi khi hai chị em đẫm lệ đến thăm cô và cô đã thề sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa. Nhưng…

“Định Mệnh luôn cô đơn… và cảm thấy có trách nhiệm với cái chết của rất nhiều người.”

“Đúng vậy,” Nobunaga nói. “Cô ấy đã chịu đựng hàng ngàn năm, nhưng cô ấy nhận ra mình không thể chịu đựng được nữa. Con người cũng đã dự đoán được điều này, vì vậy họ đã liên tục làm việc để xoa dịu Định Mệnh thông qua Thiên Hoàng trong Hoàng Cung và cố gắng hết sức để không gây quá nhiều áp lực cho cô ấy.”

Asama phần nào hiểu được ý của Nobunaga.

“Thay vì cố gắng thêm bất kỳ sự diễn giải không cần thiết nào vào việc tái tạo lịch sử, họ đã cố gắng tuân theo những điều cơ bản, phải không? Ngay cả khi có những cái chết, họ sẽ cố gắng cứu những người đó nếu có thể, nhưng khi nói đến những cuộc tái tạo nổi tiếng, họ đã tuân theo nó như thể đó là nhiệm vụ của mình.”

Cô có thể nghĩ ra vô số ví dụ.

Chúng đặc biệt phổ biến ở Viễn Đông sau sự trỗi dậy của samurai.

“Vậy nên khoảng 160 năm trước, người ta cho rằng Định Mệnh đã bắt đầu một quá trình giải phóng không thể đảo ngược các đường ley. Điều này đã ảnh hưởng đến hoạt động của mọi thứ liên quan đến các đường ley vào thời điểm đó… và các người biết điều này đã dẫn đến cái gì, phải không?”

Tân Binh: “Vâng. Chiến tranh Thống Nhất Hài Hòa.”

Thành thật mà nói, Asama không chắc mình nên nghĩ gì về việc phải xem xét câu trả lời của cậu ta một cách nghiêm túc như vậy.

Họ đã nghe được những khởi đầu của việc này từ Akechi Mitsuhide. Nhưng nhìn vào toàn bộ vấn đề…

Thần đạo có rất nhiều điều cấm kỵ liên quan đến thời Sơ Hiểu.

Điều đó có nghĩa là tất cả những điều này đều hợp lý cho đến nay.

Nếu định mệnh được ban cho một nhân cách và nếu nó dựa trên việc truy cập vào các đường ley, thì đó sẽ là công việc của Thần đạo vì họ xử lý việc bảo trì cơ sở hạ tầng vào thời điểm đó. Điều đó sẽ giải thích tại sao Thiên Hoàng lại được giữ trong Hoàng Cung.

Và điều đó đã dẫn đến đặc quyền và sự thịnh vượng hiện tại của Thần đạo.

Đối với Asama, điều này giống như một sự rung chuyển chính nền tảng mà cô đang đứng. Nhưng…

“Asama.” Cậu và Horizon nhìn về phía cô. “Tôi rất biết ơn vì có cậu ở bên, nên hãy tập trung vào điều đó.”

Sau một lúc, cô gật đầu. Kimi vỗ lưng cô và cô không có ý định gạt tay cô gái ra, có lẽ cô đã để bình luận của cậu ảnh hưởng đến mình quá nhiều. Dù sao đi nữa…

“Cảm giác như nhiều ví dụ và phỏng đoán quen thuộc đang kết hợp lại một cách hợp lý.”

“Đúng vậy, phải không?” Mitotsudaira nói. “Nó làm tôi nhớ lại quá khứ. Khi tôi đang trải qua một thời gian khó khăn, nhưng đức vua đã ở đó vì tôi. Tôi sẽ không được như ngày hôm nay nếu không có điều đó… nhưng nếu cô không có ai như ngài ấy và không thể trút giận như tôi đã làm, tôi có thể hiểu tại sao cô lại có thể cố gắng làm tổn hại bản thân theo một cách khác.”

Một vài lời đồng tình vang lên từ những người khác.

Một số đã trải qua điều tương tự, một số đã là một phần của nó cùng với những người khác, và một số chỉ đơn giản là đã chứng kiến nó xảy ra.

Nhưng có một điều họ đều có chung.

Luôn có ai đó ở bên chúng ta.

Nhưng nếu họ không có ai thì sao? Và nếu, ngày qua ngày, ngày càng nhiều người thân yêu của họ tiếp tục chết vì họ thì sao? Nếu họ không thể tìm đến ai để được giúp đỡ và không có cách nào để ngăn chặn nó, vì vậy họ chỉ có thể nhìn nó tiếp tục xảy ra?

Một ký ức rất xưa cũ ùa về với Asama.

Sau khi họ mất Horizon và cậu cũng đi mất, Kimi đã rủ Asama ở lại nhà Aoi vì cô ấy “sợ”.

Đêm đó, Asama đã cảm nhận được sự hiện diện của ai đó trong quán cà phê và đi ra ngoài kiểm tra, nhưng không có ai ở đó.

Điều đó đã làm cô sợ hãi, và trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu mất đi một người có ý nghĩa như thế nào.

Nỗi sợ đó đã khiến cô xa lánh ngay cả sau khi cậu trở về. Vì cô sợ cảm giác đó một lần nữa.

Bây giờ cô đã vượt qua, nhưng vẫn có một phần trong cô tồn tại vì nỗi sợ hãi mà cô đã cảm thấy đêm đó.

Vì cô đã cảm thấy mất mát và cảm thấy sự bất lực khi không thể làm gì được, nên bây giờ cô hiểu được niềm vui khi có thể giúp đỡ. Nhưng…

Nếu mình vẫn không thể làm gì và mình cứ tiếp tục mất đi ngày càng nhiều người thân yêu thì sao?

Rùng mình, cô nghĩ.

Mỗi người sẽ nhìn nhận khác nhau, nhưng đây là cách cô thấy.

Cô đoán định mệnh đã không thể sống với chính mình. Cô ấy sẽ cảm thấy sợ hãi và bất lực, không có ai để tìm đến, và cảm thấy như mọi người đều đang đổ lỗi cho cô ấy. Tất cả sẽ dẫn đến một câu hỏi nhất định:

Tại sao lại sinh ra tôi?

Hay nói cách khác, Sẽ tốt hơn cho mọi người nếu không có tôi.

Asama chưa bao giờ cảm thấy như vậy về cha mẹ mình, nhưng điều đó có thể xảy ra trong hoàn cảnh thích hợp.

Đó là một suy nghĩ buồn. Nhưng mình là một vu nữ, nên mình cần phải mạnh mẽ, cô nghĩ.

“Toori-kun.”

Để cảm ơn sự hỗ trợ mà cậu đã dành cho cô lúc nãy, có một điều cô có thể nói.

“Chúng ta ở đây vì chúng ta đã vượt qua những hối tiếc và day dứt của mình, phải không?”

Có lẽ họ chưa vượt qua được những điều đó nhiều như họ nghĩ, nhưng cô vẫn tin rằng đó là sự thật.

Phải.

Thật lạ khi những lời nói có thể cải thiện tâm trạng của cô nhiều đến vậy. Và ý của cô hẳn đã được truyền đạt vì Masazumi giơ tay phải về phía Nobunaga.

“Hãy kết thúc phần nói chuyện lịch sử ở đây.”

Cô vẫy tay để giành lại quyền kiểm soát tình hình trước khi tiếp tục.

“Chúng tôi hiểu rồi. Chúng tôi đã có một số hiểu biết về điểm khởi đầu nhờ bài giảng của Lãnh chúa Akechi. Cô đang nói rằng, vì định mệnh có một nhân cách, nên nó – cô ấy đã làm việc để hỗ trợ thế giới này giống như một con người, đúng không? Vậy chúng ta có thể coi định mệnh là một sinh vật được tạo ra nhân tạo ở một cấp độ cao hơn cả thần thánh hay linh hồn không?”

“Đúng vậy, hãy coi cô ấy như toàn bộ thế giới được ban cho một nhân cách để giúp đỡ con người.”

Điều đó sẽ biến định mệnh thành một vị thần nhân tạo của vạn vật. Hoặc nếu Asama định diễn đạt theo cách riêng của mình…

“Có phải giống như các đường ley và ether được ban cho một nhân cách không?”

“Nếu vậy,” Masazumi nói. “Hành quyết định mệnh sẽ còn tệ hơn cả Tận Thế – nó có nghĩa là thế giới sẽ kết thúc ngay lập tức. …Vậy Kế hoạch Sáng Thế nhằm mục đích gì?”

“Ta bắt đầu hiểu ra rồi.”

Tomoe Gozen nhìn lên cột sáng và hai mặt trăng trên bầu trời phía đông trong khi xem biên bản cuộc họp thời gian thực được gửi đến bởi Trưởng Ủy ban Đại diện của Musashi.

Thật tình.

Bây giờ cô đã hiểu tại sao Hoàng Cung lại từ chối cho phép bất kỳ sự diễn giải nào về việc tái tạo lịch sử của mình.

Cơ thể ma của cô phát sáng yếu ớt trong đêm tối. Cô phát sáng còn hơn cả bình thường nhờ trăng tròn. Nhưng có một lý do cô vẫn tồn tại ở đây.

“Hoàng Cung đã làm điều đó vì định mệnh. Tất cả chúng ta có thể đã sống sót nếu một sự diễn giải được cho phép, nhưng điều đó sẽ làm sai lệch các lần tái tạo lịch sử khác.”

Nhiều thế lực đã lấy đi sinh mạng của nhau trong Chiến tranh Genpei dẫn đến thời kỳ Kamakura. Việc cho phép một sự diễn giải ép buộc có thể gây ra những thay đổi trên diện rộng và có thể dẫn đến nhiều cái chết hơn nữa.

Và trong trường hợp xấu nhất, sự diễn giải đó thậm chí có thể không cứu được mạng sống của họ do các thế lực khác cũng đang theo đuổi lợi ích riêng.

Vậy là họ đã “giảm bớt” gánh nặng cho định mệnh bằng cách tuân thủ những cái chết đã được dự kiến và dự đoán.

Cô có thể tức giận với ai đây? Cô có thể cứ cười cho qua chuyện này không? Hay cô nên nghĩ lại những gì đã xảy ra và khóc?

“Chết tiệt.”

Komaoumaru sẽ nói gì nếu cô có thể kể cho cậu nghe? Iko sẽ phản ứng thế nào?

Nhưng tất cả đã là quá khứ. Và nếu định mệnh đang cố gắng chết…

“Kế hoạch Sáng Thế chắc chắn là để ngăn chặn điều đó.”

“Đúng vậy. Hành quyết Định Mệnh sẽ kết thúc thế giới.”

Cụm từ “cuối cùng cũng đến lúc” hiện lên trong đầu Nobunaga. Cuối cùng, cô cũng có thể nói với họ điều này. Ngẫu hứng, cô lắc người để làm rung những sợi xích mỏng. Phải, đó chính xác là điều cậu ta đôi khi làm. Cô đã học được nó bằng cách bắt chước cậu.

Vẻ nhận ra trên khuôn mặt Kimi-sama đủ để biết ta đã làm đúng. Kimi nhìn thẳng vào mắt Nobunaga và khẽ mỉm cười.

Trước sự vui mừng của Nobunaga, Kimi gọi cô là kẻ bắt chước. Bởi vì trong ký ức của cô từ 10 năm trước, cô luôn bí mật bắt chước hai người họ, sửa chữa bất cứ điều gì khiến cô khác biệt với những người xung quanh, và vô cùng tận hưởng điều đó.

Nhưng bây giờ đến lượt cô dạy họ. Cô sẽ dạy họ những gì cô đã học được trong 10 năm qua.

Cô không có ước mơ cho tương lai, vì vậy cô sẽ kể cho họ về quá khứ của thế giới.

Kế hoạch này đã được lên từ rất lâu, lâu hơn 10 năm nhiều.

“Đó là một kế hoạch đã được vạch ra. Nếu những lo lắng, tức giận và quyết định tự sát của Định Mệnh đến từ việc có một nhân cách, thì câu trả lời rất đơn giản: hành quyết nhân cách đó để loại bỏ nó.”

Các người hiểu chứ?

“Những vũ khí được thiết kế để loại bỏ và phá hủy chỉ riêng nhân cách được ban cho Định Mệnh. Phải, ta đang nói về Logismoi Oplo.”

“Khoan đã.”

Một câu hỏi nảy ra trong đầu Tenzou, vì vậy cậu giơ tay phải lên. Nobunaga quay về phía cậu và gật đầu.

“Cứ nói đi. Chúng ta vẫn còn thời gian.”

Ồ, dù cô ấy trông giống Horizon-dono, cô ấy thực sự là một người khác!

Điều đó có vẻ thô lỗ với Horizon của họ, nhưng đó là sự thật. Điều này chứng tỏ cho cậu thấy rằng có cùng ký ức không có nghĩa là sẽ có cùng một nhân cách. Và…

“Tôi có ba câu hỏi. Đầu tiên, cô có bộ Logismoi Oplo của riêng mình, vậy có lý do nào đó mà lại tồn tại hai bộ không? Thứ hai… làm thế nào các người sẽ hành quyết nhân cách của định mệnh? Và câu hỏi cuối cùng của tôi…”

Cậu thực sự muốn hỏi điều này.

“Chúng tôi được cho biết Kế hoạch Sáng Thế sẽ ‘kết thúc nó mà không để nó kết thúc’. Tôi cho rằng điều đó đề cập đến hiệu ứng xóa bỏ nhân cách của định mệnh, nhưng chính xác thì nó có nghĩa là gì?”

“Nhiều câu hỏi cùng một lúc quá nhỉ. Giống hệt Tenzou-sama mà ta biết.”

Cô nhớ cậu. Tại trường tiểu học của họ 10 năm trước, cậu bé đội mũ đó muốn trở thành một ninja, vì vậy cậu thường luyện tập với người cha là ninja của mình. Cậu thường khoe khoang về điều đó, nhưng đến một lúc nào đó, cậu đã trở nên khiêm tốn hơn nhiều. Cậu đã chuyển trọng tâm từ niềm tự hào vô căn cứ sang những thông tin có giá trị.

Cô so sánh ký ức cũ của mình với dữ liệu khi hình thành lời nói.

“Câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất và thứ hai của cậu có rất nhiều điểm trùng lặp, vì vậy ta sẽ trả lời câu thứ hai trước. Cậu hỏi làm thế nào chúng ta sẽ phá hủy nhân cách của Định Mệnh. Trước hết, cậu phải xem xét Định Mệnh ở đâu.”

“Nó ở dưới lòng đất à?”

“Một giả định hợp lý vì các vị thần môi trường được truy cập dưới lòng đất. Tuy nhiên, cậu nghĩ điều gì là cần thiết để ban cho Định Mệnh một nhân cách thông qua các vị thần môi trường?”

Tenzou suy nghĩ về điều đó.

Cần gì để ban cho định mệnh một nhân cách?

Qua khóe mắt, cậu thấy Asama liếc nhìn mình vài lần, vậy nên có lẽ cô ấy biết câu trả lời. Điều đó cho thấy nó có liên quan đến các đường ley. Vậy cái gì đã được ban cho các đường ley?

Ồ.

Cậu biết một điều tương tự.

“Nó có cần một vật chứa giống như khi Mary-dono được đưa vào các đường ley không?”

“Testament, đúng vậy. Và cậu có biết vật chứa nào sẽ thích hợp làm nhân cách được ban cho Định Mệnh, người cai trị thế giới không?”

Dựa vào tình hình, cậu có thể đoán khá chắc. Những thứ cậu có thể thấy ở đây và những thông tin cậu đã học được trên đường đến đây đều chỉ ra câu trả lời.

“Quả cầu vào cuối mùa hè.”

Việc chỉ tay lên trời tự động khiến cậu chỉ vào câu trả lời.

“Nếu quả cầu đó là một trong hai mặt trăng, thì nó phải là mặt trăng thứ hai. Cái đó là một tập hợp của ether, vậy nhân cách của định mệnh đã được gửi đến đó thông qua các vị thần môi trường?”

“Testament,” Nobunaga đáp. “Lại đúng nữa rồi. Giờ thì cậu cũng đã hiểu ít nhiều rồi, phải không? Chúng ta có ở đây một cột ether vươn lên trời. Chúng ta sẽ sử dụng nó như một con đường truy cập để liên kết với mặt trăng thứ hai và gửi ‘cái chết’ đến nhân cách của Định Mệnh.”

Vậy nên…

“Chúng ta có một chút thời gian cho đến khi mặt trăng đi vào đường đi của cột sáng. Mặc dù bây giờ, thời gian đó đã giảm xuống dưới 10 phút. …Vậy nên ta mong các người hãy cùng ta hồi tưởng cho đến lúc đó. Bởi vì đây là lần đầu tiên ta gặp lại những người trong ký ức cũ của mình. Cuối cùng ta cũng đã gặp được những người ta nhớ nhưng lại không biết.”

Adele quan sát từ xa.

Cô đang trên một con tàu vận chuyển trên đường đến Musashi. Cô phải nhìn xuống từ một góc khá sâu, nhưng cô có thể thấy sân khấu của Honnouji từ boong tàu.

Nobunaga đang ở trên sân khấu đó và hùng hồn nói về nhiều điều.

Cô ta là kẻ thù, nhưng có vẻ như cô ta có ký ức của Horizon cho đến năm 7 tuổi.

Adele đã gần như quên hết những chuyện đó, nhưng đó là lúc tất cả họ đã cùng nhau chơi đùa và hành động ngốc nghếch ở một mức độ mà tuổi thơ của họ không thể giải thích hết được.

Họ đã coi những sự cố nhỏ như những thảm họa lớn và những chuyến đi chơi nhỏ như những cuộc phiêu lưu vĩ đại. Phải, chỉ đơn giản là đi qua lại giữa các con tàu đã khiến họ cảm thấy mình như những anh hùng khi làm điều đó một mình thay vì theo nhóm.

Họ không có khái niệm về kẻ thù và đồng minh lúc đó. Và họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trên thế giới.

Tất cả đã thay đổi. Nhưng…

Thần dân Tấm phẳng: “Nobunaga không coi chúng ta là kẻ thù hay đồng minh.”

Điều đó có nghĩa là vẫn còn chỗ để nói chuyện. Vì vậy…

Thần dân Tấm phẳng: “Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu tại sao an ninh của Honnouji lại lỏng lẻo và tại sao hành động của cô ta đôi khi lại khó hiểu. Tất cả đều xuất phát từ việc chính Nobunaga muốn gặp chúng ta.”

Dĩ nhiên, lúc đó mình không có ở đó!

Futayo cũng không có, Masazumi nghĩ vì cô không muốn cảm thấy bị lạc lõng. Nhưng cô không thể cứ hành động như một người lạ ở đây. Nếu Balfette nói đúng…

Liệu Nobunaga có coi đây là một chuyến viếng thăm của những người bạn cũ không?

Có lẽ cô ấy cảm thấy như mình đã mời những người bạn cũ đó đến để ăn mừng sự kiện này.

Điều đó vẫn chưa thực sự có vẻ thật đối với Masazumi, nhưng với vết thương cũ và cái tên được kế thừa, cô có thể đoán tại sao Nobunaga không xuất hiện trước công chúng. Chính Masazumi cũng đã tránh ra ngoài nhiều sau ca phẫu thuật chuyển giới vì cô cần hồi phục và tránh bị nhìn thấy.

“Cô có muốn liên lạc với chúng tôi nếu cô không phải là Nobunaga không?”

“Tất nhiên. Nhưng Lãnh chúa Motonobu đã ngăn ta lại.”

“Tại sao ông ta lại ngăn cô?”

“Để ngăn chúng ta ảnh hưởng lẫn nhau.” Nobunaga giơ tay phải lên. “Trước hết, ta có một nhiệm vụ cho các người. Nếu các người muốn tham gia, có một thứ các người phải cung cấp.”

Đó là…

“Nghiên cứu của chúng ta cho thấy Logismoi Oplo không thể phá hủy nhân cách của Định Mệnh.”

Masazumi nghe thấy vài người kêu lên, “eh?” Bao gồm cả chính cô.

“Cô đùa tôi à? Ồ… xin lỗi, tôi không có ý nghi ngờ sự thành thật của cô.”

“Ta không phiền chút nào. Cứ nói đi, Hội phó Musashi.”

“Dù sao cũng xin lỗi,” cô nói trước khi hỏi câu hỏi của mình. “Trước đó cô nói rằng Logismoi Oplo được chế tạo cho mục đích đó.”

“Kế hoạch là vậy, phải. Nhưng các nghiên cứu sau này cho chúng ta biết chúng sẽ không có tác dụng. Logismoi Oplo lấy sức mạnh từ sự ghê tởm của người dùng đối với tội lỗi tương ứng. Ý tưởng là bắn chúng vào nhân cách của Định Mệnh để cô ấy từ chối nhân cách của mình vì ghê tởm. Nhưng…”

“Nó không hoạt động theo cách đó à?”

“Testament.” Nobunaga gật đầu với tay phải vẫn giơ lên. “Nghiên cứu và thử nghiệm của chúng ta cho thấy Định Mệnh đã ghê tởm những điều đó rồi. Vì vậy, việc lấp đầy cô ấy bằng sự ghê tởm đó chỉ nhận được sự đồng ý của cô ấy mà thôi.”

“Vậy nó sẽ khiến cô ấy nói, ‘Đúng không!? Cậu hiểu mà!’ à,” Horizon nói.

Nobunaga khẽ mỉm cười và gật đầu.

Rất có thể, cô ấy thích thú vì bản thể khác của mình lại khác biệt với cô đến vậy.

Tôi nghĩ mình bắt đầu hình dung được Nobunaga là người như thế nào rồi.

Cô ta là kẻ thù.

Nhưng theo một cách nào đó, cô ta cũng là một trong số họ.

Nó giống như cô ấy là một người bạn đã chuyển đi vào một thời điểm nào đó. Điều này có thể giải thích những gì diễn ra tiếp theo.

“Nhân cách của Định Mệnh không thể bị phá hủy bằng sự ghê tởm đối với các tội lỗi chết người. Vậy chúng ta có thể làm gì thay vào đó?”

“Khiển trách cô ấy. Dạy cho cô ấy rằng những gì cô ấy đang làm là sai.”

“Testament. Phải. Thật tàn nhẫn, thực sự. Chúng ta dạy cho cô ấy điều đó và rồi phá hủy cô ấy. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác, vì vậy Lãnh chúa Motonobu đã thiết kế lại ta.”

“Ý cô là… hệ điều hành của cô?”

“Testament. Tên mẫu của ta là P-01m. Chữ m đã có ngay từ đầu và là viết tắt của ‘chính’. …Lãnh chúa Motonobu coi Nobunaga là chữ m đó. Và ta rất tiếc phải nói rằng ta không biết chữ s trong P-01s của cô là viết tắt của cái gì. Nếu ta là kẻ thù của cô, ta có thể gợi ý rằng nó là viết tắt của ‘dự phòng’ hoặc ‘phụ’.”

Gold Mar: “Giống như cô ta vừa làm ấy à?”

Worshiper: “Cô ta cũng thích nói chuyện nhỉ?”

Nobunaga khẽ mỉm cười và hạ tay phải xuống.

“Chính hệ thống điều khiển Logismoi Oplo đã được sửa đổi. Ý ta là Olos Phtonos của sự đố kỵ. Khi được điều khiển bởi hệ thống đó, Logismoi Oplo của ta thay đổi như thế này.”

Một tiếng nổ bất ngờ phát ra từ bàn tay hạ xuống của cô và hướng về phía họ.

Một vật gì đó được bắn ra theo một đường thẳng.

Naruze ngay lập tức chuẩn bị Weiss Fräulein. Dựa vào kích thước, cô đoán thứ mà Nobunaga vừa phóng ra có thể là một chiến hạm nhỏ hoặc một khẩu pháo có kích thước tương tự.

Nhưng nó không phải là thứ nào trong số đó. Không gian khoảng 50m giữa Nobunaga và nhóm Musashi được lấp đầy bởi…

Một cánh tay?

Cánh tay trắng gầy guộc có bàn tay nắm hờ hướng lòng bàn tay lên trên trong khi duỗi về phía họ.

Là từ một võ thần sao? Không, Naruze nhận ra hình dạng đó. Cô chưa bao giờ thấy nó trước đây, nhưng nó vẫn quen thuộc.

“Đó không phải là Lype Katathlipse… phải không?”

“Testament. Giỏi lắm, Naruze-sama. Ta đã nghe nói cô vẫn tiếp tục với tình yêu nghệ thuật của mình và ta rất vui khi thấy cô không mất đi sự nhạy bén về hình dạng.”

“Tôi… từng làm những việc như thế này à?”

Mười năm là quá lâu để nhớ. Nhưng cô không thể nói rằng thời gian đó không quan trọng vì cô gái này về cơ bản đã đến từ thời điểm đó.

“Tất cả chúng ta đều biết cô đang vẽ Naito-sama trong khi giả vờ vẽ những luống hoa.”

Áaaaaaaaaa!

Sao cô ta dám. Cô ta thực sự là kẻ thù. Một kẻ thù không đội trời chung.

“Margot, c-cô ta-! Cô ta-!”

“Ga-chan, Ga-chan, tớ đã biết rồi mà, nên bình tĩnh lại đi, được không?”

Naruze nhìn sang và thấy một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Nobunaga. Đó là vẻ mặt ngây thơ của một đứa trẻ sau một trò đùa thành công.

Có lẽ đây thực sự là một buổi họp lớp.

Trong khi đó, Nobunaga gõ vào cánh tay khổng lồ mà cô đã phóng ra.

“Khi Logismoi Oplo được kết hợp với Olos Phtonos thay vì được sử dụng riêng lẻ, chúng trở thành ‘các tội lỗi chết người’ như một thực thể duy nhất. Vật liệu ether dự bị được sử dụng để kích hoạt hiệu ứng của chúng thay vào đó được dùng để tạm thời tiến hóa chúng. Và khi được bắn ra trong trạng thái này – giống như Hội phó của các người đã đề nghị – nó thay vào đó khiển trách các tội lỗi chết người là cái ác. Các người có thể gọi nó là một vũ khí thuyết giáo thực sự… hoặc một vũ khí phán xét.”

Horizon bóng tối cũng đặt tên dở tệ như bản thật.

Gold Mar: “Tôi vừa mới nghĩ ra. Từ màu sắc của cô ta, Nobunaga có phải là Darkizon không? Tôi cảm giác như ai đó đã nói điều đó trước đây.”

Horizey: “Vậy thì tôi sẽ là Lightizon. Điều đó có làm tôi thành sữa đặc không? Hay có thể là bột đậu trắng?”

Ồ, vậy có phải cô ta là bột đậu đỏ nhuyễn không? Naruze tự hỏi, nhưng cô tò mò về một điều khác.

“Horizon? Tôi khá chắc là cô đã kích hoạt Olos Phtonos, vậy cô cũng có thể làm điều đó không?”

Horizon phẩy tay trước mặt một cách coi thường.

“Không, tất cả những điều này đều là tin mới đối với tôi.”

“Không ngạc nhiên,” Nobunaga nói. “Một khi tất cả những thứ đó được kích hoạt, chúng sẽ tạo thành một hình người cao 400m. …Và trong khi chúng ta đã chọn giải quyết mọi việc ở đây, tất cả những điều này được phát triển sau Logismoi Oplo, nghĩa là các người sẽ không có cách nào để đáp trả tương tự.”

“Nhưng,” cô nói, “ta bị ‘mắc kẹt’ với thứ này. Ta không thể viết lại hệ điều hành. Các người thì không như vậy. Ta không biết liệu Lãnh chúa Motonobu có thấy một khả năng nào khác trong đó không, nhưng ông ấy đã để Logismoi Oplo của các người nguyên vẹn, cho các người sự tự do lớn hơn.”

Nobunaga khẽ mỉm cười.

“Bây giờ chúng ta đã gặp nhau, chúng ta sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Sự thiếu tự do của ta sẽ trông có vẻ mạnh mẽ so với sự tự do của các người, nhưng việc nhìn thấy các người như thế này khiến ta càng nhận thức rõ hơn về sự thiếu tự do của mình. …Ngay cả bây giờ ta cũng đang cảm thấy đố kỵ.”

“Vậy sao không gia nhập cùng chúng tôi? Vẫn chưa quá muộn đâu.”

Điều này đến từ Chưởng ấn. Cậu nghiêng đầu khi tiếp tục.

“Sẽ có nhiều người thích hơn nếu cô gia nhập cùng chúng tôi.”

Lời nói của cậu đã làm thay đổi biểu cảm của Nobunaga.

Đôi mắt cô mở to, má ửng hồng, và cô mỉm cười.

“Cảm ơn vì đã nói vậy, Toori-sama.”

Ồ, Asama nghĩ. Giống hệt 10 năm trước.

Horizon cũ là một nhà phê bình trò đùa khắc nghiệt và nói thẳng suy nghĩ của mình không kiêng dè. Điều này đã gây ra nhiều hiểu lầm, nhưng như Suzu thường nói, những cái nhìn thoáng qua về con người thật của cô ấy lại rất tốt bụng và chứa đựng một sự trung thực chấp nhận.

Vị thế là con ngoài giá thú của Lãnh chúa Motonobu có nghĩa là cô được chấp nhận ở mọi nơi, nhưng cô đã nói rõ rằng cô không để điều đó làm mờ đi các giác quan của mình.

Cô dường như đã xây dựng những bức tường giữa mình và người khác, nhưng cô cũng đã tin tưởng họ. Phản ứng này đã nhắc Asama nhớ về điều đó.

Horizon hiện tại cũng có mặt đó, nhưng…

“Asama-sama, cô có thể ép mở đường liên kết của Olos Phtonos không?”

“Ừm, tôi không nghĩ ép buộc sẽ đạt được nhiều điều. Nhưng tôi sẽ xem xét sau.”

Và Asama hỏi một câu hỏi của riêng mình vì cô tò mò.

“Ừm, tôi có thể hỏi một điều được không, Nobunaga? Tôi là Asama. Cô có biết tôi là ai không?”

“Có, tất nhiên, Asama-sama. Ta đã nhận được rất nhiều cập nhật liên quan đến cô. …Nhân tiện, chúc mừng cô nhé.”

“Vì… việc gì?”

“Ta nghe nói cuối cùng cô đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với Toori-sama. Cô đã nắm tay và kéo cậu ấy đi từ hồi tiểu học, vì vậy ta đã rất nhẹ nhõm khi tin tức đến.”

Bây giờ tôi đã hiểu tiếng rên khe khẽ của Naruze lúc nãy rồi!

Kimi vỗ vai cô từ phía sau, nên Asama gạt tay cô ra. Mitotsudaira lùi lại một bước để tránh bị lôi vào chuyện này, điều đó có vẻ khôn ngoan. Tuy nhiên…

“Ư-ừm, ờ… cơ thể đó vốn là của Horizon, đúng không?”

“Nàng đang thắc mắc liệu ta có thể trả lại cơ thể này cho chính Horizon không à?”

“Vâng,” Asama xác nhận. Ngập ngừng một lúc, Nobunaga lắc đầu.

“Thân thể này vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề từ những thương tổn, vậy nên mỗi ngày chỉ có thể hoạt động trong khoảng hai canh giờ. Nó chứa rất nhiều nội tạng nhân tạo, và hệ điều hành P-01m có vai trò kiểm soát chúng. P-01s, linh hồn của nàng thiếu đi năng lực đó, nên nếu nàng hợp nhất với thân thể này, nó sẽ ngừng hoạt động và nàng sẽ chết. Có lẽ vẫn có khả năng tạo ra một bản sao hệ thống điều khiển của ta dưới dạng hệ thống phụ và tích hợp nó cùng linh hồn của nàng, nhưng hệ thống của ta chỉ có thể hoạt động khi sở hữu đặc quyền ngang với linh hồn, điều này rất có thể sẽ dẫn đến xung đột.”

“Judge. Vậy nên việc tạo ra ta dưới dạng một tự động thể sinh học dựa trên cơ thể đó là một sự thỏa hiệp, phải không ạ?” Horizon hỏi.

Nobunaga khẽ nghiêng đầu.

“Chính xác. Ta được trao cho thân thể này để tạo ra một bộ Logismoi Oplo khác, vậy nên khả năng sống một cuộc đời bình thường của ta không được tính đến. Ban đầu, không hề có kế hoạch cường hóa Logismoi Oplo, ý tưởng là đối mặt với Đại Hủy Diệt từ hai hướng khác nhau: sự tự do của nàng và sự vững chắc của ta.”

Và…

“Khi nhận được ký ức của nàng, ta đã phân tích và chiết xuất những cảm xúc từ đó theo phương pháp thống kê. Vậy nên tuy các vũ khí phán quyết của ta ra đời sau vũ khí P-01s của nàng, nhưng chức năng của chúng lại tinh gọn hơn.”

Nói đến đây, Nobunaga khẽ mỉm cười trong lòng.

Cảm xúc của nàng được tạo ra từ những ký ức được trao lại. Phải, điều đó có nghĩa là…

“Ta đã hồi tưởng lại quá khứ của nàng hết lần này đến lần khác trong suốt mười năm qua. Dù việc này là để tạo ra Logismoi Oplo của ta, nhưng đối với ta, đó cũng là một trải nghiệm lạ lùng mà sâu sắc. Ta đã xem lại những ký ức đó hàng triệu, thậm chí hàng tỷ lần để thấu hiểu chúng, nhưng kỳ lạ thay, ta chẳng mất chút thời gian nào để xác định rằng quá trình ấy khiến ta ‘hạnh phúc’.”

Nàng không nghĩ có ai trong số họ lại nghĩ về mình mãnh liệt đến thế.

Nhưng nàng vẫn dành cho họ một tình cảm đơn phương.

Ngay cả trước khi nàng thức tỉnh. Bởi vì khi nàng còn say ngủ, nàng đã tự động xem những ký ức đó như những giấc mơ.

Nàng đã mơ về sáu năm trước khi vào tiểu học. Và hơn một năm sau đó.

Trong suốt thời gian ấy, nàng chưa bao giờ nghi ngờ về hạnh phúc của mình, gần như thể hạnh phúc là một nghĩa vụ.

Và giờ đây, nàng cảm thấy như tất cả đang tái hiện ngay trước mắt.

“Nhưng ta không bị giam cầm hoàn toàn. Ta đã khoác lên mình hình hài của Hashiba.”

Nàng đã dồn rất nhiều tâm huyết vào hình hài đó.

“P-02m. Do những hạn chế của cơ thể ta, thực thể bán tự chủ dùng để tương tác với bên ngoài đó đã được tạo ra để trực tiếp chứng kiến những thực tại cảm xúc mà ta không thể. Dĩ nhiên, để bảo vệ ta, phe P-01m mạnh hơn và P-02m không có được sự tự do hoàn toàn, nhưng dẫu vậy, lần đầu tiên được gặp tất cả các người trong hình hài đó là một trải nghiệm vừa vui sướng lại vừa đau đớn.”

“Ý ngài là trận chiến Mikatagahara sao?” Phó Hội trưởng Musashi hỏi.

Nobunaga gật đầu.

“Giờ thì ngài đã hiểu tại sao Hashiba phải tuân thủ nghiêm ngặt việc tái hiện lịch sử rồi chứ?”

Bởi vì…

“Đó là để cho ta thấy mọi khía cạnh của nhân loại mà không bị can thiệp từ bên ngoài, đồng thời giảm gánh nặng cho Destiny nhiều nhất có thể.”

“Khoan đã nào.”

Cậu giơ tay lên. Nàng gần như đã biết cậu định nói gì.

Ta đã làm những điều tồi tệ.

Nàng đã không thể đếm xuể số người mình đã giết. Hashiba đã cai trị rất tốt, nhưng điều đó cũng có nghĩa là có kẻ hưởng lợi và có người chịu thiệt. Nàng sẽ chấp nhận mọi lời chỉ trích từ cậu.

Và ngay khi nàng chuẩn bị tinh thần cho điều đó…

“Ngài có cảm xúc, đúng không?”

“Ể? À, vâng.”

“Vậy chắc hẳn ngài đã rất đau khổ, phải không? Chắc hẳn ngài đã tự hỏi tại sao chỉ mình ngài phải làm những việc đó.”

Nàng lập tức phản ứng trước những lời của cậu.

Bằng những giọt nước mắt tuôn rơi.

thumb

“Ngươi làm cô ấy khócccc rồi!!”

Mitotsudaira thấy mọi người đều đang chỉ tay vào vị vua của mình.

Đ-đúng là ngài ấy có khác!

Làm cho trùm cuối phải khóc đúng là một kỹ năng thượng thừa. Nhưng đó chắc chắn là kỹ năng mà ngài ấy có.

Mười năm trước, cậu cũng đã trải qua nỗi cay đắng tương tự. Và chính cô cũng từng chối bỏ bản thân mình, chỉ là không đến mức độ đó thôi.

Những người khác có lẽ cũng có những câu chuyện của riêng mình. Nhưng không ai muốn gạt đi bằng câu “chuyện đó ai mà chẳng gặp”.

Cảm xúc của bạn là của riêng bạn. Vậy nên ai cũng sẽ cảm thấy bức bối và sốt ruột khi bản thân bất lực.

Suy cho cùng vẫn là cảm giác “chỉ có mình”.

Và vị vua của cô chắc chắn có điều muốn nói. Họ đã mất mát rất nhiều trong trận Mikatagahara.

Nhưng giờ đây, cậu lại nói một điều khác.

“Thật tốt khi ngài có thể khóc.”

Có người sẽ cho rằng những giọt nước mắt đó chỉ là một lối thoát tiện lợi. Họ sẽ coi Nobunaga đang khóc để trốn tránh trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Tuy nhiên…

“Khi chỉ còn lại một mình, ngài phải tự cứu lấy mình, nếu không thì sẽ thật sự chẳng còn ai cả.”

Ookubo thấy Yoshiyasu lảo đảo ngã ngửa ra sau, miệng rên rỉ.

Họ đang ở trên những bậc thang quen thuộc trước học viện. Kanou cũng ở đó với một bộ trà đạo được thiết kế để đeo trên lưng và đang bận rộn pha trà, nhưng khi Yoshiyasu đến…

“Chết tiệt…”

“Lại sao nữa đây? Biên bản cuộc họp gây sốc cho cô quá à?”

“Không, chỉ là tôi biết mình mới là người có quyền buộc tội ở đây.”

Vẫn nằm ngửa, Yoshiyasu nhìn lên vị võ thần màu xanh ở sân trường mạn phải.

Righteousness đã hoàn tất đại tu và đang trong trạng thái chờ lệnh phòng khi cần đến trong cuộc chiến chống lại Azuchi, nhưng…

“Có những lý do trực tiếp như chuyện của Yoshiyori và những gì xảy ra trong cuộc Giải phóng Kantou. Nhưng Satomi đã bước sang một kỷ nguyên mới và mọi người ở đó đang dần cảm thấy thỏa mãn.”

Vậy nên…

“Tôi là người được cứu và do đó bị ‘bỏ lại phía sau’. Không phải là tôi đã quên Yoshiyori hay chị gái mình, nhưng…”

“Khi đã thỏa mãn, những mối hận thù cũ cũng phai nhạt đi, phải không? Trừ khi cô muốn dùng những mối hận đó cho mục đích gì khác, bằng không sự mãn nguyện là một yếu tố quan trọng để vượt qua quá khứ.”

“Cô đang buộc tội tôi đấy à?”

“Không, đó là một hình thức chính trị hợp lệ. Ngay cả tôi cũng đã dùng cánh tay của mình theo cách đó. …Nhìn lại, tôi đã quá ngây thơ với tư cách là một chính trị gia. Quá khứ sẽ không nâng đỡ cô trong tương lai trừ khi cô không ngừng day đi day lại nó.”

“Ồ, vậy không phải là lời buộc tội à. Chết tiệt…”

“Là chuyện gia đình cô sao? Cô muốn dựng một đài tưởng niệm cho họ à? Musashi có rất nhiều thần chú cố định đấy.”

“Không, cảm ơn. Đi xa đến mức đó thì có vẻ thiên vị quá.”

Ồ, vậy là cô ta cũng biết mình thiên vị, Ookubo thầm nghĩ, nhưng cũng cười khổ.

“Chắc còn lâu nữa cô mới có thể kích hoạt được vị võ thần màu trắng đó, phải không?”

Yoshiyasu giơ hai tay qua đầu. Thấy vậy, Ookubo lại đưa mắt về phía bảng hiệu của mình.

“Nhưng chuyện này là sao đây? Ban đầu tôi đã nghi ngờ khi Nobunaga tự nhận mình là Phó Nữ vương nguyên bản… nhưng rồi cô ấy lại nói rằng Lãnh chúa Motonobu cũng có liên quan. Đối với cô ấy, chuyện này chắc giống như một buổi họp lớp chỉ có thể cho phép trong hoàn cảnh này.”

“Ý cô chỉ có thể cho phép trong hoàn cảnh này là sao?”

“Ý tôi là Nobunaga hết lòng vì việc tái hiện lịch sử. Điều đó có nghĩa cô ấy sẽ chết tại Honnouji. Và đừng quên Dự án Genesis. …Tôi chắc chắn còn nhiều điều phức tạp hơn chúng ta biết, nhưng tất cả sự chuẩn bị và quyết tâm mà cô ấy phải bỏ ra chính là lý do cô ấy có thể tạo ra khoảng thời gian này cho riêng mình.”

Nghĩa là…

“Đây chẳng phải giống như cách cô ấy nói lời từ biệt sao?”

“Chừng đó hẳn đã trả lời được câu hỏi thứ nhất và thứ hai của Tenzou-sama, vậy chúng ta hãy sang câu thứ ba. Đó là về việc ‘kết thúc nhưng không để nó kết thúc’.”

Nobunaga hít một hơi sâu rồi mở lời. Nàng biết họ sẽ không đồng tình với phần này.

Thật là vui.

Nàng đã chờ đợi cơ hội này suốt mười năm và cuối cùng đã tìm thấy nó ở đây. Giờ đây khi họ không còn có thể tác động đến bất cứ điều gì nữa, nàng biết chính xác mình cần nói gì với họ.

“Các người có biết điều gì sẽ xảy ra khi nhân cách của Destiny bị phá hủy không? Nếu các người loại bỏ khuôn mẫu của nước khỏi mạch đất, thì toàn bộ nước trên thế giới sẽ biến mất. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu chuyện đó xảy ra với Destiny – hay đúng hơn, là với nhân cách của nàng?”

Câu trả lời rất đơn giản.

“Destiny với tư cách là một khái niệm vẫn sẽ tồn tại, nên thế giới cũng sẽ tồn tại. Con người cũng sẽ tồn tại. Nhưng còn những thứ ra đời chỉ vì Destiny có một nhân cách thì sao? Tất cả những gì sinh ra từ đó – tất cả những gì liên kết với nhân cách của Destiny, sẽ biến mất cùng với nhân cách ấy.”

Chính xác thì điều đó sẽ loại bỏ những gì?

“Văn minh, văn hóa, ý thức hệ, tôn giáo, ngôn ngữ, và ngay cả những mối quan hệ giữa người với người cũng sẽ bị thiết lập lại về zero, nhưng tất cả đều có thể được làm lại. Đó chính là ý nghĩa của việc kết thúc nhưng không để nó kết thúc.”

Thoạt đầu, Asama không hiểu ý của Nobunaga.

Bất cứ thứ gì liên kết với nhân cách của Destiny?

Destiny được trao cho một nhân cách để giúp đỡ con người. Nếu điều đó có nghĩa là tất cả mọi người đều đã bị Destiny tác động…

“Hê hê. Vậy nếu chúng ta nghĩ rằng tất cả mọi người đều nợ Destiny tiền… thì việc chỉnh sửa thế giới cũng đồng nghĩa với việc khiến mọi người trắng tay. Và trong khi tiền bạc và những nơi dùng để kiếm tiền vẫn còn đó, thì không ai còn biết cách kiếm tiền nữa.”

Kimi nói đúng. Ý của Nobunaga dần dần thấm vào những người khác, họ bắt đầu nhìn nhau.

Và Nobunaga tiếp tục.

“Rất có thể, thế giới sẽ rơi vào trạng thái bất lực. Ngay cả các vị thần cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng này, nên tôn giáo và thần chú sẽ không còn mang lại sự trợ giúp nào nữa. Chúng tôi dự đoán rằng trạng thái của thế giới sẽ thay đổi và dân số sẽ giảm mạnh.”

Nhưng…

“Như vậy vẫn tốt hơn là mất tất cả vào tay Đại Hủy Diệt. …Lãnh chúa Motonobu và những người khác đã đi đến quyết định đó và tạo ra ta.”

“Khoan đã,” Asama buột miệng. “Việc không tiết lộ nội dung của Dự án Genesis là không công bằng chút nào, phải không? Nếu mọi người biết cách các vị định ngăn chặn Đại Hủy Diệt, rất nhiều người đã cố gắng ngăn cản các vị rồi.”

“Nếu chúng tôi làm vậy, chúng tôi sẽ gặp phải số phận tương tự như Akechi-sama.”

Asama biết điều đó có nghĩa là gì.

Ấn Chú Song Trùng Cảnh Giới.

Cô cảm thấy chỉ cần nói to tên nó lên là nó sẽ xuất hiện. May mắn thay, Nobunaga dường như biết cô đang nghĩ gì.

“Nó xuất hiện trước những người từng cố gắng ngăn cản Destiny tự sát và những người có liên quan đến họ. Đó là cách Destiny đưa mọi người đi để họ không ngăn cản nàng tự sát, và cũng là để bầu bạn với nàng.”

Vậy nên…

“Nếu chúng tôi công khai Dự án Genesis, chúng tôi và bất kỳ ai đồng tình với kế hoạch của chúng tôi đều sẽ bị đưa đi. Điều này áp dụng cho cả Dự án Genesis và bất kỳ cách nào khác nhằm ‘ngăn chặn’ Destiny. Một khi một phương pháp vừa có hiệu quả vừa đang được tích cực thực hiện, Destiny sẽ ra tay can thiệp.” Nobunaga gật đầu một cái. “Nàng ấy cũng đang rất tuyệt vọng. Nàng ấy giống như một đứa trẻ đang cầu xin được yên thân.”

“Vậy thì,” Asama nói. “Không có cách nào tốt hơn sao?”

“Ta không được lệnh phải tìm ra một cách khác. Ta không được tạo ra vì mục đích đó. Vậy nên nếu có thể… àm, ta mong là các người sẽ tìm ra một cách.”

Mọi người đều nhìn về phía Horizon.

Horizon dửng dưng xua tay trước mặt.

“Ta chẳng được ra lệnh làm bất cứ điều gì cả, nên ta được tự do làm bất cứ điều gì mình muốn.”

“Vâng,” Nobunaga gật đầu trước khi nghiêng đầu và mỉm cười buồn bã. “Nhưng đó không phải là một câu trả lời hữu ích cho lắm.”

Đúng là không hữu ích chút nào, phải không?

“Thật không thể tin nổi,” Asama phàn nàn trong khi Mitotsudaira phải suy nghĩ lại một vài điều.

Vậy là Nobunaga xem Dự án Genesis là vai trò của mình, nhưng nàng vẫn hy vọng có một giải pháp khác.

“Dự án Genesis quá mạo hiểm. Và…”

Cô nhìn về phía vị vua của mình. Và về phía Horizon. Rồi đến Asama, Kimi và những người khác.

Tất cả những mối quan hệ này sẽ biến mất sao?

Cô đã cãi nhau với mẹ rất nhiều, nhưng điều đó cũng sẽ biến mất.

Ngay cả khi gặp lại họ, họ cũng sẽ là người xa lạ. Và không có ngôn ngữ, họ sẽ rất khó giao tiếp.

“Đó là sự sụp đổ của Tháp Babel. Con người chuốc lấy cơn thịnh nộ của Thượng Đế, thế giới mất đi mọi ngôn ngữ, và loài người than khóc,” Masazumi nói.

“Nó cũng sẽ ảnh hưởng đến mặt trăng thứ hai, nên dự kiến sẽ gây ra một trận đại hồng thủy trên bề mặt,” Nobunaga nói. “Đó là lý do P-02m đã phân phát vật liệu và tàu vận tải trên khắp Viễn Đông. Nàng chiếm Kantou để lại vật liệu và tàu bè ở đó. …Ngay cả khi người dân không biết cách sử dụng chúng, họ cũng sẽ biết rằng mình có thể dùng chúng làm nơi trú ẩn.”

“Tôi hiểu tại sao Dự án Genesis lại có cái tên đó rồi.”

Nghe như thể tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị cho điều này.

“Nhưng,” Nobunaga nói. “Mọi nỗi buồn, giận dữ và những cảm xúc đau khổ khác cũng sẽ bị xóa bỏ. Rất nhiều người mất đi người thân yêu trong thời đại này, vậy nên được giải thoát khỏi những cảm xúc đó cũng có thể xem là một điểm cộng.”

“Tôi phản đối việc này.”

Một giọng nói bình thản vang lên. Đó là của Horizon.

“Tôi hoàn toàn phản đối ý tưởng của ngài.”

Horizon lên tiếng.

“Gần đây tôi đã học được rằng nỗi buồn, giận dữ, những cảm xúc đau khổ khác, và cả những sai lầm trong quá khứ của chính mình đều có thể được nhìn lại trong hạnh phúc nếu bạn tiếp tục sống. Nhưng nếu ngài xóa bỏ chúng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, thì tất cả sẽ mất đi ý nghĩa.”

Và còn một điều nữa mà nàng muốn nói nhất.

“Hành quyết nhân cách được trao cho Destiny đồng nghĩa với việc Destiny sẽ thực sự chết. …Tôi không thể ủng hộ một giải pháp có nghĩa là giết chết Destiny.”

“Vậy cô sẽ làm gì?”

“Judge,” nàng đáp, ngẩng cao đầu. “Tôi sẽ yêu cầu một ai đó – một người không phải tôi – tìm ra một giải pháp tốt hơn.”

Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, nhưng nàng quyết định phớt lờ họ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận