Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 9B

Chương 42 Đấng Mang Vận Mệnh Trên Cao

0 Bình luận - Độ dài: 8,129 từ - Cập nhật:

thumb

Được rồi...

Cứ đứng yên đó...

Tuyệt đối không được nhúc nhích...

Nếu ngươi dám động đậy, ta sẽ bắn.

Phân Bổ Điểm (Ta Sẽ Bắn Dù Ngươi Không Bắn Trả)

Niwa cố gắng giữ vững đôi vai đang chùng xuống.

Cô biết mình đã bại trận.

Cách nhìn nhận trận chiến này của cô và đội của Sakon khác nhau về mặt căn bản.

Ngay từ đầu, họ đã không có ý định đánh bại cô.

Giống như Kiyomasa, mục tiêu của họ là loại cô khỏi vòng chiến, chứ không phải đánh bại cô.

Họ muốn triệt tiêu khả năng chiến đấu của Niwa, chứ không phải hạ gục cá nhân cô.

Kiyomasa đã phân tích các đòn tấn công và kỹ thuật của Niwa, sau đó tước đi Thổ long của cô làm điểm khởi đầu.

Trận chiến này có lẽ đã kết thúc theo một cách khác nếu Niwa vẫn còn Thổ long trong tay.

Hai vị djinn của cô tuy là những thực thể hùng mạnh, nhưng cô đã cần đến toàn bộ sức mạnh của họ để đối phó với Kiyomasa và Sakon. Chúng đã phải dồn toàn lực để cường hóa cho cô thay vì được phân bổ cho những nhiệm vụ khác.

Nếu có cả ba, cô sẽ có đủ sức mạnh dư thừa để sử dụng vào những việc khác.

Đó là lý do tại sao Kiyomasa đã phải vất vả vô hiệu hóa mọi đòn tấn công của Niwa. Cô ấy không muốn bất kỳ đòn tấn công nào của Niwa lọt đến những nơi khác.

Sakon không hiệu quả bằng, nhưng nếu có đủ sức mạnh djinn dư thừa, Niwa đã có thể chặn đứng tiếng gầm của Sakon bằng một đòn sấm sét. Cô đã không thể làm vậy vì vẫn còn cảnh giác sau trận chiến với Kiyomasa.

“–––––”

Nước cờ ‘chiếu tướng’ của Kiyomasa chính là màn dạo đầu. Mọi diễn biến trong trận đấu đó đều là để sắp đặt cho tình huống này.

Việc Niwa phớt lờ Ootani đã trở thành một đòn chí mạng giáng vào cô.

Hay nói đúng hơn, Ootani đã giả vờ bỏ chạy rồi lảng vảng ở rìa khoảng trống.

Nhưng sau khi bản sao của cậu ta mở cổng của bức tường thành tàu chiến, nó vẫn ở lại bên trong đó.

Ootani đã mở cổng và sử dụng các đường truyền thần thánh xuyên qua những con tàu để can thiệp vào 3000 của Niwa. Đòn quyết định của cậu ta được tung ra ngay trong khoảnh khắc trống tức thời khi kết nối của cô bị ngắt.

...Thì ra là vậy.

Họ đã thực hiện nhiều biện pháp khác nhau để ngăn chặn cô.

Tất cả công lao thuộc về Kiyomasa, Ootani, và Sakon. Sakon là người tung ra đòn cuối cùng, nhưng thành công của cô được xây dựng trên nền tảng do Kiyomasa tạo ra.

Họ đã hỗ trợ lẫn nhau, để rồi tạo nên một điều quý giá. Vậy nên...

...Tại sao mình lại nặng lòng với việc trở thành một người hỗ trợ đến thế?

"Sakon-san."

Các vị djinn đã biến mất, nên Niwa hỏi bằng giọng điệu thường ngày.

"Giờ cô định làm gì khi đã dốc hết sức ở đây? Bên trong vẫn còn giao tranh mà."

"Bên trong có những người còn mạnh hơn nữa, nên vậy cũng tốt thôi. Và Testament không hề đề cập đến việc Shima Sakon chiến đấu trong trận Shizugatake. Cho nên," cô nói. "Trận chiến của tôi kết thúc ở ngoài này. Takenaka-sama nói rằng chúng tôi không có lý do đủ tốt để tôi vào trong đó chiến đấu. Hơn nữa..."

"Hơn nữa thì sao?"

"Testament." Sakon nhìn Niwa. "Cô không nên làm vậy."

Sakon dùng ánh mắt ra hiệu về phía tay phải của Niwa. Tay mình thì có vấn đề gì chứ?

"Sẽ tệ hơn nếu cô thậm chí còn không nhận ra mình đã làm gì."

Mình có làm gì quá đáng lắm sao? cô tự hỏi.

"Cô tự cắt nó đi đấy! Quên rồi à!?" lớp vỏ cơ động hét lên.

Àà, Niwa nghĩ, nhận ra Sakon đã đúng: cô đã không nhận ra điều đó.

Và cô cũng phần nào hiểu ý Sakon. Sakon có thể cảm nhận được nỗi đau.

"Tôi xin lỗi," Sakon nói. "Lẽ ra tôi nên nắm lấy nó."

"Không hẳn..."

Nếu Sakon nắm cả cổ tay Niwa, cô sẽ cắt đứt cánh tay mình ở khuỷu tay. Nếu Sakon nắm khuỷu tay, cô sẽ cắt nó ở vai. Và nếu Sakon nắm lấy vai cô...

“–––––”

Chỉ đến lúc đó, cô mới rùng mình.

Chỉ đến lúc đó, cô mới thấm thía.

Cổ và cổ tay đều là bộ phận của cơ thể.

Dù là để chiến thắng, đó vẫn là một lựa chọn kinh khủng.

Sakon nói trong khi nằm ngửa ra đất. Mọi vết thương của cô đã tái tạo, nên chỉ còn sự kiệt sức khiến cô nằm gục tại chỗ.

"Những người không cảm thấy đau đớn sẽ không biết trân trọng cơ thể mình, đó là một vấn đề."

"Nhưng..."

"Cô cần phải chăm sóc bản thân tốt hơn. Không có một bộ phận nào trên người cô là thứ có thể đánh mất cả."

Niwa nghĩ, Nếu thứ mình đánh mất là quan trọng với mình...

...Thì mình cũng vậy thôi.

Điều này áp dụng cho cả cô và những người sắp ra đi. Cô đã luôn chỉ nghĩ về bản thân mình, nhưng...

...Phải rồi.

Liệu một người phò tá và hỗ trợ thực sự có đạt đến cảnh giới đó không?

Đây không phải là chuyện bảo vệ hay chiến đấu. Những thứ đó chỉ là cách để phô trương sức mạnh của bản thân.

Vậy thì, cô chợt nhận ra. Cô ấy chắc hẳn đã cố gắng rất nhiều để thấu hiểu đối thủ của mình.

"Tôi hiểu rồi."

Ngay khi Niwa nhận ra mình thực sự đang chấp nhận sự thay đổi của thời đại, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau. Một trong 3000 của cô hét xuống.

"Niwa-sama!" họ nói. "Cứ cố quá một chút mới tốt chứ ạ!!"

Các thành viên của mehter nghe thấy một người khác nói "đúng vậy". Tất cả họ đều nói và nghe thấy điều đó.

3000 là một tập hợp gồm nhiều giới tính và độ tuổi khác nhau, nên việc tất cả họ cùng đồng lòng như thế này là cực kỳ hiếm.

Chuyện đó chỉ xảy ra khi Niwa quy tụ tất cả họ lại.

Nhưng họ không hề phụ thuộc vào Niwa.

"Chơi nhạc nào!"

Ngay cả khi không có Niwa, họ vẫn là những nhạc công có thể chơi thứ âm nhạc của riêng mình. Họ đều là những người từng tự hỏi ở quê nhà rằng liệu mình có thực sự được phép chỉ chơi nhạc cả ngày không.

Niwa là người quá phù hợp với họ đến nỗi họ đã tin tưởng cô. Họ quý mến cô, vì vậy họ muốn làm những gì có thể để giúp cô tạo dựng danh tiếng.

Cô là người thừa kế danh vị cấp cao của nhà Oda, nhưng tên của cô không có nhiều sự hiện diện trong Testament.

Khi gia tộc Oda mở rộng lực lượng ra các vùng đất khác, Niwa là người sắp xếp mọi việc giữa khu vực trung tâm và các vùng xa xôi hẻo lánh hơn. Trong khi những người khác đạt được những thành tựu vĩ đại trên chiến trường, Niwa lại đánh mất mọi cơ hội thăng tiến khi ở lại phía sau và làm tất cả những công việc tẻ nhạt.

Nhưng công việc đó là cần thiết và Niwa Nagahide chính là người đã chọn ở lại để duy trì sự trật tự cho gia tộc Oda.

Cô có một con mắt nhìn thấu thời đại.

Rốt cuộc, Testament đã nói Hashiba sẽ thắng trận Shizugatake.

Giờ cô ở đây để thay thế vị trí của Takigawa Ichimasu, nhưng lựa chọn đó không phải là một sai lầm từ lập trường của cô.

Niwa Nagahide đã chứng kiến sự thay đổi từ một thế giới lấy nhà Oda làm trung tâm từ một vị thế khác với các chiến binh trên chiến trường.

Điều đó cũng đúng với Maeda Toshiie.

Hai người họ đã gìn giữ sự hòa hợp giữa những người khác, nhưng điều đó lại cho họ một cái nhìn về sự biến động lớn lao.

Điều đó hẳn có lúc cay đắng, có lúc ngọt ngào. Mọi thứ rồi cũng sẽ suy tàn. Ngay cả khi hồi chuông vang lên, Niwa Nagahide vẫn phải tiếp tục tiến bước. Luôn có một nhiệm vụ khác cần hoàn thành.

Ở đây cũng vậy. Thời đại đang thay đổi. Một số người sẽ lùi bước tại đây, nhưng...

"Niwa-sama! Hãy tiếp tục bữa tiệc nào!"

Chỉ có một cách để làm điều đó.

"Chơi lên!!"

Tất cả họ cùng chơi nhạc. Họ thổi, gảy, khảy, gõ, nhảy múa và hát ca.

Bài hát và điệu nhảy của họ không còn mang theo thần lực bảo hộ. Nó không hơn gì những âm thanh bình thường.

Họ hiểu điều đó, nhưng một người trong số họ đã lên tiếng trong khi chơi cây đàn guitar kẹp dưới cánh tay.

"Các người bị sao vậy!? Không ai định bỏ cuộc ở đây à!?"

"Dĩ nhiên là không rồi," một người khác đáp. "Thần lực bảo hộ biến mất rồi, không còn thuật thức nào ở đây, và tôi cũng kiệt sức rồi. Nhưng..."

Nhưng...

"Cứ cố quá một chút mới tốt chứ."

"Thế này mà gọi là một chút à?" ai đó vặn lại và mọi người cùng cười. Và...

"Niwa-sama!"

Tất cả họ cùng nói với vị thủ lĩnh đang đứng giữa khoảng trống.

"Trên này còn một chỗ trống đấy ạ!"

Niwa hít một hơi thật sâu.

...Trời ạ, họ lúc nào cũng thế.

Cô đã chiến đấu trong một thời gian dài. Đó chỉ là một cuộc chiến thầm lặng hơn, nơi cô đàm phán và thể hiện sức mạnh của mình với tư cách là một người điều phối.

Với tư cách là Niwa Nagahide, cô đã từ chối thất bại và chứng kiến biết bao nhiêu chuyện cho đến cùng. Điều đó đã dẫn cô đến vô số quyết định khó khăn và cô biết mình cũng sẽ làm như vậy trong tương lai.

Cô là kiểu người có thể tự chặt tay mình. Nhưng chỉ khi nó không gây đau đớn.

"Sakon-san. Nếu cô làm hại người của tôi, tôi sẽ tiếp tục chiến đấu."

"Vậy điều đó có nghĩa là, ờm?" Sakon mỉm cười nhẹ. "Họ đều là một phần của cô sao?"

"Tôi sẽ không có được ngày hôm nay nếu không có họ. Và đó chính là điều khiến mọi chuyện trở nên thật vui."

"Cái này thì tôi không thể nào bì được rồi."

Điều này có nghĩa là một khoảng nghỉ cho Niwa. Testament ghi rằng Niwa Nagahide đứng về phía Hashiba trong trận Shizugatake nhưng sau đó đã đi con đường riêng sau khi chứng kiến áp lực mà Hashiba gây ra cho gia tộc Oda.

Ông đã kinh tởm trước nỗ lực thống trị Nhật Bản của Hashiba.

Ông là người lớn tuổi nhất. Hashiba cuối cùng đã chết ngay trước khi đạt được mục tiêu của mình, nhưng nếu không có sự hiện diện của Niwa Nagahide đóng vai trò như một cái chêm, ông ta sẽ không bao giờ tiến gần đến thế.

Niwa Nagahide là biểu tượng của thời đại cũ.

...Làm mới bản thân là một yêu cầu quá sức.

Làm vậy thì bạn sẽ trở thành một người hoàn toàn khác. Vì vậy, Niwa biết mình phải làm gì bây giờ.

“–––––”

Cô cất tiếng hát. Cô hát một bài ca về việc quan sát chiến trường và nhìn thấy sự khác biệt giữa bản thân và những người sẽ lui về ở ẩn.

Cô muốn giải tỏa rất nhiều cảm xúc, nhưng...

"Tốt nhất là mình nên cố quá một chút."

Onitakemaru lần đầu tiên nghe thấy giọng hát của Niwa.

Tại Nördlingen, cô đã hát bên trong một kết giới đặc biệt. Trong trận chiến trước đó, bài hát của cô đã được dâng lên cho vị thần của mình, khiến không ai khác có thể nghe thấy.

Và giờ anh nghe thấy...

"Ta vô tình yêu em mất rồi."

Anh có thể nghe thấy nó. Không...

"Tình cảm trong ta đã lớn dần."

Anh sẽ lắng nghe nó.

"Tình cảm của ta."

Phải, ta sẽ lắng nghe nó.

"Tình cảm trong ta đã lớn dần."

Đó là một bản tình ca. Loại âm nhạc đó không thuộc về chiến trường. Nhưng bài hát của cô được nâng đỡ bởi tiếng nhạc vọng đến từ xa.

"Hãy để ta bay tự do như chú chim bạc má."

Lời bài hát rất hợp với giai điệu. Hay là ngược lại? Nhưng...

"Ta sẽ không chỉ đơn thuần nhớ nhung, cũng không ẩn mình sau một bức tường."

Có phải vì chim bạc má ăn hạt thông và quả óc chó không? anh ghi nhận với một tiếng cười thầm. Chơi chữ kiểu gì thế này? anh tự hỏi, nhưng...

...Đây là một bài hát thuộc về thời đại của Niwa.

Thời đại của Onitakemaru cũng có những bài hát của riêng nó. Và bây giờ, thứ âm nhạc mới mà Kohime lắng nghe sẽ trở thành những bài hát của thời đại của con bé.

Đây không phải là những bài hát dùng để nâng cao sĩ khí trên chiến trường.

Nhưng đây vẫn là một bài hát động viên. Nó được dùng để hỗ trợ hết mình cho bất kỳ ai nghe thấy.

Niwa vừa đi vừa hát. Sân khấu cuối cùng của cô có lẽ sẽ là trên đỉnh của bức tường thành tàu chiến.

Và một lernen figur xuất hiện.

Kuro-Take: "Làm tốt lắm, Sakon-san, Onitakemaru-san, và Ootani-kun."

Đó là Takenaka. Việc cô ấy liên lạc bằng lời nói có nghĩa là cô ấy vẫn còn nhiều việc phải tập trung.

...Giao tranh bên trong hẳn là rất ác liệt.

Onitakemaru muốn lao vào tham chiến, nhưng họ vừa mới kết thúc trận chiến với một người đủ mạnh để chinh phục cả một thành phố.

Nếu họ lao vào bây giờ, họ sẽ chỉ vướng chân. Anh biết điều đó, vì vậy anh chờ xem Takenaka nói gì tiếp theo.

Kuro-Take: "Niwa-san có vẻ đang tập trung chỉ huy mehter của mình, nên nếu chúng ta diễn giải đó là trình diễn âm nhạc để hỗ trợ mọi người trên chiến trường, chúng ta có thể dùng điều đó để nói rằng cô ấy đã xuất hiện ở Shizugatake bên phe ta."

Onitakemaru: "Tại sao mọi thứ cứ phải phức tạp thế nhỉ? Ta đã hy vọng con người sẽ thẳng thắn hơn trong 400 năm kể từ thời của ta."

Kuro-Take: "Rất tiếc phải nói rằng đây đang là mốt bây giờ. Thậm chí còn hơn cả thời của ngài."

Điều đó nhắc anh nhớ rằng Takenaka là một người sống lâu.

Sau một cuộc đời dài, cô ấy sẽ có những hoàn cảnh riêng phải đối mặt. Vì vậy, thay vì hỏi thêm...

Onitakemaru: "Cô có định đến đón chúng tôi không?"

Kuro-Take: "Thành thật mà nói, tôi muốn mọi người cứ ở yên tại chỗ hơn."

Tầm nhìn của anh thay đổi ở đó. Kohime đã đứng dậy.

Con bé hít một hơi, và...

Kohime: "Tình hình bên trong tệ lắm sao?"

Kuro-Take: "Testament. Lực lượng chủ chốt của địch đã xuất hiện và đang phản công để làm chậm đòn tấn công gọng kìm nam-bắc của chúng ta. Tình báo rất hỗn loạn nên tôi thậm chí không chắc Mori-kun đã tung các vị thần chiến tranh của mình ra hay chưa, nhưng tôi biết đội của Kiyomasa-san đã vòng lên phía tây nam để hội quân với đội của Kasuya-san khi họ vòng xuống phía tây bắc. Từ đó, họ sẽ tấn công vào trung tâm."

Kohime gật đầu vài lần và vẽ một sơ đồ trên mặt đất. Dựa trên thông tin tình báo đó...

"50-50, ta đoán vậy," Onitakemaru nói. "Kẻ địch có lẽ đang phản công vì chúng cũng đã đưa người vào phía tây."

"Phải," Takenaka nói. "Nhưng tôi thấy một cơ hội tồi tệ trong đó."

"Ý cô 'cơ hội tồi tệ' là sao!? Nói rõ hơn đi."

"Ngài cũng nói được à," Kohime nói. "Ngài gọi cửa tự động là 'cửa tự mở' và thang máy là 'thiết bị nâng hạ' đấy."

"Đó gọi là chính xác! Nhân tiện, cái sốt Otafuku mà họ phục vụ cùng bữa ăn của chúng ta ở Aki là gì!? Otafuku không phải là nguyên liệu, địa danh, hay tên người! Nó chẳng cho biết đó là loại sốt gì cả!"

"Ờm, Takenaka-sama, Onitakemaru-san bắt đầu chỉ ra mặt tối của xã hội khi ngài ấy quá khích, nên cô cứ tiếp tục được không ạ?"

"Ờm, vâng. Cơ hội tồi tệ mà tôi đề cập là Kani-kun đã chiến đấu ở trung tâm đội hình địch lúc nãy. Và ý tôi là ở ngay chính giữa. Chà, hơi lệch về phía trên một chút."

Onitakemaru biết Kani là ai. Cô bé là một người mới kể từ cuộc vây hãm Odawara, nghĩa là cô bé đến sau Kohime một chút. Thành tích của cô bé trong hồ sơ trông không mấy hứa hẹn, nhưng rõ ràng cô bé chỉ phải đối đầu với một số đối thủ rất đáng gờm. Cô bé đã gần như cầm cự được trước các chiến binh ở cấp độ Chưởng Ấn hoặc Phó Chưởng Ấn, vì vậy...

...Con bé có thể là một đối thủ xứng tầm cho Kohime!

Việc anh không muốn để Kohime thua cô bé có phải là dấu hiệu của một trái tim vô tâm không? Nhưng một shogun không được khoan dung.

Dù sao đi nữa, Takenaka giải thích tình hình hiện tại của cô bé đó.

"Nhưng tôi đã mất dấu Kani-kun. Có khả năng đội Shibata đã đưa cô bé đi. Cũng có khả năng cô bé đã bị thương theo một cách nào đó, vì vậy tôi đang làm những gì có thể để xác nhận tình hình dưới đó. Nhưng với việc Fukushima-san vẫn chưa thấy đâu, tôi hơi lo lắng."

"Hươu-dono! Ta tin rằng ngài đang đưa chúng ta về phía đông đội hình của Shibata-sama! Ồ, đó có phải là dấu chân của bạn ngài không? Bản năng tìm về nhà của ngài đang trỗi dậy à!? Trái! Sang trái thêm nữa, ta nói!"

"Vậy là Niwa-senpai đã rời khỏi cuộc chiến," Fuwa lẩm bẩm trong khi ngạc nhiên nhận ra rằng cô đã đoán trước được điều này.

...Nhưng mình không ngờ câu chuyện của chị ấy cũng được giải quyết ở đây.

Fuwa đã hạ xuống mặt đất.

Hay đúng hơn là trên một con tàu vận tải đã hạ cánh, cho cô một tầm nhìn tốt. Đội hình mới đã được hình thành và cô đang nghĩ ra bước đi tiếp theo trong khi thay đổi dòng chảy tổng thể của các tuyến đường tiếp tế.

...Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu đây, mình tự hỏi.

Omaeda: "Michi! Anh có cảm giác em đang quá nhấn mạnh tầm quan trọng của các tuyến tiếp tế lương thực. Điều này dường như đang khiến chúng ta có thêm việc thay vì bớt đi."

Fuwaa: "Các tuyến tiếp tế của đội Shibata chủ yếu là nhiên liệu hoặc thực phẩm. Vì đây là một vùng lạnh giá. Vũ khí và thuật thức chỉ là thứ yếu. Vì vậy, thay vì tạo ra các tuyến đường mới cho vũ khí hoặc thuật thức, việc tái sử dụng các tuyến đường khác sẽ dễ dàng hơn. Một container thì vẫn là một container thôi. Em để những quyết định đó cho người tại hiện trường, còn em thì bảo vệ các tuyến đường. Em muốn anh đảm nhận vai trò đó, thấy sao?"

Omaeda: "Thật không công bằng khi em không hỏi xem anh có đủ khả năng không."

"Đúng vậy," cô nói mà không xin lỗi.

Sau đó, cô gửi cho Maeda các tuyến đường cập nhật cho thực phẩm và những thứ tương tự. Cô đã cập nhật chúng vô số lần khi ở đây. Với các tàu vận tải và tàu chiến có khả năng di chuyển theo bất kỳ cách nào chúng muốn, đội hình Shibata có thể thay đổi hình dạng bất cứ lúc nào. Cô cảm thấy hầu hết công việc của mình là sắp xếp mọi thứ để họ sử dụng càng ít ngân sách càng tốt.

Nhưng điều đó sẽ kết thúc vào đêm nay.

Liệu mình có nhận được công việc khác không? Nếu không thì sao? cô tự hỏi. Cô có thể nghe thấy tiếng đại bác và cảm nhận được những vụ nổ làm rung chuyển cơ thể mình, nhưng đó càng là lý do để nghĩ về tương lai.

...Bộ sưu tập đồng phục học viện của mình có giúp mình kiếm được việc khác không nhỉ?

Cô đang cố gắng phớt lờ thực tế, nhưng là thực tế của ai?

Cô không nghĩ đó là của riêng mình. Chà, nếu "của cô" bao gồm mọi thứ xung quanh cô, thì có lẽ là có.

Thực ra, cô muốn thoát khỏi sự thật rằng rất nhiều đàn anh đàn chị đang ra đi.

Nhưng cô không thể tập trung vào điều đó. Có quá nhiều việc phải làm.

"Đây rồi!"

Một vệt sáng lướt qua những quả đạn pháo đang bay trên bầu trời phía bắc và bay về phía này.

Đó là một trong những Technohexen của Hashiba.

Cô ấy đang bay một mình, nhưng chắc chắn có yểm trợ. Vệt sáng đó lao vút qua bầu trời đêm và đến một điểm cụ thể.

Con tàu vận tải trên cao vẫn lơ lửng trong khi chở Kani.

Schale besen được trang bị một bộ đẩy màu trắng chắc chắn đã đến con tàu đó.

Fuwa biết Technohexen đang làm gì. Cô ta ở đó để giải cứu Kani.

Kani hiện đang bị bất động bên trong con tàu đó. Fuwa không biết cô bé bị thương, bất tỉnh hay bị hạn chế di chuyển theo cách khác.

Fuwa tạm thời xác định Technohexen là Katou Yoshiaki.

Với một schale besen có khả năng phá hủy một tàu chiến, việc phá vỡ con tàu vận tải đó sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu cô ta không chắc Kani ở đâu bên trong con tàu, kết quả có thể rất bi thảm. Fuwa định gửi một lời cảnh báo, nhưng rồi cô nghe thấy một tiếng nổ đại bác trên đầu.

"Cô ta đã bắn con tàu rồi sao!?"

Fuwa nhìn lên và thấy không phải vậy.

Cô chắc chắn đã nghe thấy một tiếng nổ đại bác, nhưng lực lượng đã được giải phóng theo một hướng khác.

Sau khi đến đỉnh con tàu vận tải, Technohexen đã phớt lờ Kani bên trong và bắn vào lực lượng Shibata bên dưới.

Yoshiaki đã và đang tìm kiếm vị trí tiếp theo của mình.

Cô đã sử dụng bộ xương khổng lồ, nhưng nó đã tự hủy.

Điểm tiếp theo cô phát hiện ra là một chiếc gyoza lơ lửng trên bầu trời.

Cô nghĩ đó hẳn là một con tàu vận tải, nhưng khi cô nhìn lên nó giữa trận chiến...

AnG: "Kime-chan! Kanitama bị gói trong một chiếc gyoza kìa!"

Cô đã không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Chà, ngoại trừ việc Angie đang thèm đồ ăn Trung Quốc.

...Phòng ăn của Azuchi chỉ phục vụ đồ ăn của M.H.R.R. và Hexagone Française thôi mà.

Nhưng sau khi hạ cánh xuống vị trí đó, cô thấy nó khá tuyệt vời. Vì lý do nào đó, kẻ địch không bắn vào đây, nên...

"Mình có thể bắn phá chúng thỏa thích!"

Giờ thì vui rồi đây.

"Fuwa-sama! Fuwa-sama! Technohexen của Hashiba đang bắn vào chúng ta bằng cách sử dụng con tin Kani Saizou của chúng ta làm lá chắn người!"

"Ờm! Ờm! Chúng ta có thể bắn trả không, Fuwa-sama!?"

"Hảả!? Tôi có cảm giác có sự hiểu lầm ở đây! Có gì đó không đúng!"

Omaeda: "Michi, em không nên cho rằng mọi người đều nghĩ giống em."

Yoshiaki nhận thấy một lernen figur đột nhiên xuất hiện bên cạnh mặt mình.

Cô xem nó như một sự phiền nhiễu khi đang cố gắng bắn, nhưng nó có thể là chỉ thị từ đồng minh của cô.

...Có chuyện gì vậy nhỉ?

Cô kiểm tra và thấy đó là một lernen figur theo phong cách P.A. Oda và Mlasi. Nó hiển thị tên của kẻ địch...

"Đây là Thủ quỹ Fuwa! Nghe này! Con tàu mà cô đang đứng trên-"

"Là một vị trí rất tốt. Cảm ơn, Senpai."

Yoshiaki không có ý định nghe cái trò đánh lạc hướng rõ ràng này, vì vậy cô đã đập nát lernen figur bằng một cú chặt.

Takenaka nhận thấy một lernen figur đột nhiên xuất hiện bên cạnh mặt mình.

Cô vẫn đang ở ngoài boong tàu phía trước để đề phòng. Bên ngoài trời se lạnh, làm mát bụng cô, nên cô nghĩ đã đến lúc quay vào trong. Nhưng...

"Takenaka-san! Đây là Fuwa!"

Cô cho rằng đây là một trò đánh lạc hướng, nên đã đập nát lernen figur bằng Crus Fortitudo – Vetus.

...Fuwa-san chắc không có nhiều việc để làm bên đó.

Trận chiến vẫn có thể ngã ngũ theo cả hai hướng và thủ quỹ của họ lẽ ra phải bận rộn thiết lập các tuyến đường, vậy mà cô ta đang làm gì với những trò đánh lạc hướng bằng truyền thần thánh này? Nhưng một lernen figur khác sớm xuất hiện.

"Takenakaaa!"

...Cô ta đang gọi thẳng tên mình sao?

Họ đã gặp nhau vài lần trước đây và thậm chí đã nói chuyện. Họ đã nói chuyện khá nhiều trong trại huấn luyện của Fukushima và Kani. Takenaka biết Fuwa là một người làm việc giỏi khi thấy cô xử lý những yêu cầu vô lý của Shibata với tư cách là thủ quỹ tại hiện trường. Nhưng...

"Fuwa-san, cố gắng lịch sự hơn một chút."

"Ồ! Nối máy được rồi! Vậy thì nghe đây! Sao cô có thể bảo người của mình làm những việc này!?"

Takenaka không muốn nghe điều đó từ phe đã sử dụng một cú đấm tên lửa lúc nãy. Nhưng có lẽ Maeda đã tự ý làm điều đó và Fuwa không liên quan.

"Cô đang nói về chuyện gì vậy?"

"Katou Yoshiaki của cô! Kani đang bị mắc kẹt bên trong con tàu mà cô ta đang đứng! Chúng tôi có một con tin ở đó! Cô không hiểu sao!?"

Takenaka đã theo dõi diễn biến của trận chiến, nhưng gần đây hơn, cô đang chờ báo cáo từ chiến trường. Cô kiểm tra và thấy bộ xương khổng lồ mà Yoshiaki đang đứng trên đã bị biến thành các mảnh ether và Yoshiaki hiện đang bắn vào kẻ địch từ một con tàu vận tải lơ lửng trên trung tâm đội hình Shibata.

"Không sử dụng tù binh chiến tranh trong trận chiến được cho là một trong những quy tắc bất thành văn của chiến trường!" Fuwa phản đối.

Azuchi: "Takenaka-sama, chính họ là người đang sử dụng con tàu vận tải chứa Kani-sama làm lá chắn, vậy ngài có thể chỉ ra sự đạo đức giả của cô ta không? Shaja."

Kuro-Take: "Ờm, cô biết đấy, tôi không giỏi giao tiếp."

Chàng Trai: "C-cô có thể cố gắng khắc phục điểm yếu đó!"

Nhưng nghe có vẻ khó.

Dù sao, phe của Fuwa cũng có lý do ở đây. Có vẻ như hệ thống đẩy và hệ thống nổi của con tàu vận tải đã bị hư hỏng nặng, nên họ đang chờ nó tự hạ xuống. Can thiệp vào nó có thể khiến nó rơi thay vì hạ cánh.

...Điều duy nhất họ có thể làm là hỗ trợ nó từ bên dưới bằng hai hoặc ba con tàu khác để tháo dỡ nó hoặc để vô hiệu hóa hệ thống nổi và cùng nó hạ xuống.

Nhưng họ không có thời gian để làm điều đó ngay bây giờ.

Nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác, Takenaka mở một lernen figur.

Kuro-Take: "Ờm, Yoshiaki-san? Cô có rảnh một chút không?"

Kimee: "Không hẳn."

Yoshiaki thậm chí không do dự.

Kuro-Take: "Cô ấy nói không có thời gian để nghe."

Fuwaa: "Cái gì!? Cô giao tiếp kém đến mức nào vậy!?"

Kuro-Take: "B-bộ cô nói mình giao tiếp giỏi lắm chắc!?"

Morii: "Nếu tôi có thể xen vào, Fuwa-san có bạn trai và đang rất hạnh phúc với cuộc sống của mình!"

AnG: "Ui da. Takeko vừa bị sát hại."

Cảm giác đúng là như vậy! Takenaka nghĩ. Nhưng mỗi người tìm thấy hạnh phúc theo cách riêng của mình.

Kuro-Take: "Ờm, xin lỗi, Wakisaka-san, nhưng cô có thể nói chuyện với Yoshiaki-san giúp tôi được không?"

AnG: "Kime-chan! Cậu đang đứng trên chiếc gyoza có Kanitama bên trong đó!"

Kimee: "Angie, nếu cậu đói, cậu có thể xuống Azuchi lấy đồ ăn vặt."

AnG: "Ý tớ không phải thế! Tớ đang nói là cái gyoza đó có Kanitama bên trong!"

Kimee: "Angie, tớ hiểu hoàn toàn. Nhưng tớ có một ý này."

AnG: "Hả!? Gì vậy!?"

Kimee: "Nghe không ngon lắm đâu. Chắc nó sẽ bị sũng nước mất."

AnG: "Xin lỗi! Không được rồi, Takeko! Tớ không thể nói chuyện với cậu ấy được!"

Không biết phải làm gì bây giờ, Takenaka cảm thấy choáng váng.

Fuwaa: "Người của cô cần phải tuân thủ các quy tắc của chiến trường!"

Kuro-Take: "C-chờ một chút. Chúng tôi muốn bảo vệ Kani-san. Dĩ nhiên là vậy. Chỉ là tôi không chắc chúng ta có thể làm điều đó bằng cách nào."

6: "Nếu đội Shibata muốn đảm bảo Kani được an toàn, họ cứ để cho đợt bắn phá của Yoshiaki trúng vào là được."

AnG: "Đúng chuẩn Shouroku!"

Đúng là vậy, nhưng đó cũng không phải là một câu trả lời hữu ích.

...Giờ phải làm sao đây?

Sự tự chủ có thể là một điều đáng sợ. Nhưng ngay khi cô đang nghĩ vậy, sự cứu rỗi đã đến.

Morii: "Đừng lo! Các người luôn có thể tin tưởng vào một cái xúc tu trong lúc cần thiết!"

"Hả?"

Shibata nhìn về phía đội hình Shibata. Chiếc gyoza Kanitama đang lơ lửng trên bầu trời bên trong các hàng rào phòng thủ.

Nó ở khá cao, nhưng có thứ gì đó nhảy lên về phía nó.

Đó là một hình người khổng lồ, nhưng không phải là một bộ xương khổng lồ.

"Đó hẳn là Người Không Xương trong lời đồn!"

Giọng của Mori vang đến qua đường truyền thần thánh.

Morii: "Hah!! Ta có thể nhảy lên con tàu đó chỉ trong chớp mắt!"

Yoshiaki theo phản xạ bắn hạ hình người đang nhảy lên từ bên dưới con tàu vận tải.

Phát bắn của cô xé toạc nó.

Nghe thấy tiếng va chạm chắc nịch khiến cô vui vẻ. Cô đã trưởng thành khá nhiều kể từ cuộc vây hãm Odawara. Weiss Fürstin và Schwarz Fürstin đã được bổ sung thêm các tính năng sau khi thảo luận với các nhà phát triển và một số khía cạnh đã được cải thiện.

Vì vậy, cô không thể thua nếu bảo vệ được vị trí này. Ngoại trừ...

"Chưa đủ đâu!"

Một hình người khác lao đến từ bên dưới.

Cô cũng có thời gian để bắn nó. Một âm thanh va chạm kim loại khác vang lên khi kẻ địch bị bắn bay đi.

Nhưng lần thứ ba...

"Tiếc quá! Ta có thể điều khiển nhiều vị thần chiến tranh cùng một lúc!"

"Cảm ơn vì đã giải thích ở lần thứ ba."

Cô bắn nó văng khỏi con tàu vận tải, nhưng đến lúc đó cô đã cảm nhận được một sự hiện diện phía sau mình.

...Ra thế.

"Ngươi kết hợp một phần của mình với các vị thần chiến tranh để điều khiển chúng từ xa, phải không?"

Cô quay lại và thấy một vị thần chiến tranh giống hệt khác.

Sự hiện diện của nó giống hệt những cái trước đó và nó cũng di chuyển theo cách tương tự. Điều đó có nghĩa là...

" 'Người Không Xương' Mori Nagayoshi. Lần cuối gặp là ở Novgorod, thì phải."

Mori cảm động trước phản ứng của Yoshiaki. Anh đã chiến đấu ở Novgorod, nhưng nhiệm vụ của Yoshiaki ở đó là hỗ trợ Fukushima và Kiyomasa trốn thoát.

Họ thậm chí còn chưa chào nhau ở đó, nhưng cô vẫn biết anh là ai và cảm thấy như họ đã cùng chia sẻ chiến trường đó.

"Cô nhớ tôi sao!?"

"Phải. Tôi nghe nói có mấy vị thần chiến tranh bị một cái xúc tu chiếm hữu đã bị quăng quật một trận và cuối cùng bị cắt ra từng mảnh. Vì anh vẫn còn sống, hẳn là anh có thể sống sót sau loại trừng phạt đó."

Yoshiaki gật đầu.

"Vậy nếu muốn giết anh, tôi sẽ cần dùng một viên đạn thiêu đốt có tính dễ cháy cao."

Cô nổ súng.

Quan sát từ xa, Maeda thấy vị thần chiến tranh trên con tàu vận tải uốn cong phần giữa sang một bên để né. "Ồ, chà," anh nói, gieo tiền xung quanh và di chuyển đến nơi an toàn.

Omaeda: "Đừng làm thế, Mori-kun. Cậu cần phải chấp nhận mọi món quà mà một cô gái tặng cho cậu."

Morii: "Nhưng tôi sẽ gặp rắc rối nếu một viên đạn thiêu đốt trúng vào tôi! Chúng nóng lắm!"

Fuwaa: "Chúng ta sẽ có một món c*c nướng à?"

Morii: "C-con gái không nên nói về c*c! Fuwa-san, đôi khi cô làm tôi quên mất cô là con gái, nhưng cô vẫn không nên làm vậy!"

Xúc tu lại bị bắn. Vị thần chiến tranh của Mori uốn cong người ra sau thành hình vòng cung rồi lại bật thẳng dậy, nhưng...

Fuwaa: "Từ dưới này khó nhìn quá. Có trúng cậu không?"

Morii: "Sao cô nghe có vẻ hy vọng thế!? Tôi ổn! Tôi né được rồi!"

Technohexen của Hashiba lại bắn, nhưng lần này không phải vào Mori.

Cô ta bắn một thuật thức lửa vào bề mặt trên của con tàu vận tải đang bị uốn cong lại.

Những tiếng kêu ngạc nhiên cho Maeda biết rất nhiều người đang theo dõi cảnh này.

Âm thanh nổ tung sau đó có nghĩa là ngọn lửa đã được châm lên.

"Ồ, chà."

Con tàu vận tải bùng cháy xung quanh Mori.

"Kh-khoan đã! Cô nghĩ cô đang làm gì vậy!?"

Yoshiaki nghiêng đầu khi vị thần chiến tranh chỉ vào cô.

"Vì tôi không thể bắn trúng anh, nên tôi quyết định bao vây anh bằng lửa."

"Suy nghĩ của cô chỉ có thế thôi, phải không!? Phải không!? Còn cô thì sao!?"

"Chà, tôi biết bay."

"Ra thế! Rất logic!"

Được khen ngợi cảm thấy thật tuyệt. Cô cười thầm.

"Cảm ơn."

Và nổ súng.

Maeda thấy vị thần chiến tranh của Mori nhảy thẳng lên và dang tay chân ra theo chiều ngang.

Omaeda: "Những pha né đòn của cậu rất đa dạng đấy, Mori-kun."

Morii: "G-gần quá! Ai đó làm gì đi chứ!?"

Fuwaa: "Này, Mori! Cậu chiến đấu kiểu gì vậy!?"

Morii: "C-cô đã quên chuyện này là về cái gì rồi, phải không, Fuwa-san!?"

Mori hạ cánh và ngay lập tức gọi đối thủ của mình. Anh thấy Yoshiaki hoàn toàn phớt lờ anh trong khi cô kích hoạt một thuật thức pháo chống bề mặt, nhưng anh không để điều đó làm mình nản lòng.

"Xin lỗi! Tình hình này thực sự rất nguy hiểm! Tôi nói thật đấy!"

"Tôi tạo ra nó, nên tôi mừng."

Cô nói điều này mà không hề ngoảnh lại, nên anh phải cho cô biết đó không phải là ý của anh.

"Cô có biết Kani-kun đang ở trong con tàu này không?"

"Tại sao?"

"Ờm, vì cô bé đã chiến đấu với Fuwa-san!"

"Thủ quỹ tại hiện trường? Tại sao?"

"Chắc là vì cô bé quá khích..."

"Đó là lý do con tàu thành ra thế này à?"

"Phải! Vì Fuwa-san cũng quá khích!"

"Ra thế." Yoshiaki gật đầu và đặt cuộn xu sẽ là viên đạn tiếp theo của mình. "Anh thực sự nghĩ tôi sẽ tin vào chuyện đó sao?"

Super Justice: "Ugh... Tôi biết chính xác cảm giác đó."

Kohime: "Nhưng anh tự chuốc lấy mà, Ootani-san."

Super Justice: "Không, có những người bạn có thể hòa hợp và những người bạn không thể! Tôi đã học được điều đó quá rõ khi giúp đội của Kiyomasa lúc nãy!"

AnG: "Hả? Đó có phải là Tsugy không? Này, Tsugy! Tớ đây!"

Super Justice: "Khônggggg! Ai đó thuộc loại sau đã phát hiện ra tôi!"

Yoshiaki thấy vị thần chiến tranh giơ tay về phía cô.

"Xin hãy chờ đã! Ít nhất hãy hình dung xem Kani-kun phải trải qua những gì ở dưới đó!"

"Testament. Tôi có thể tưởng tượng hoàn hảo. Kani đang ăn rất nhiều thức ăn và chạy vòng quanh con tàu. Cũng có một con mèo ở trong đó. Và nó đang đuổi theo Ootani."

Super Justice: "Tôi đã cắt kết nối với con tàu đó rồi, nên giờ tôi đang ở đây!"

"Được rồi, không có Ootani. Phần còn lại vẫn giữ nguyên."

"N-nhưng con tàu đang vỡ ra và bên trong không có đèn!"

"Anh có cách nào chứng minh điều đó khi chúng ta không thể nhìn vào bên trong không?"

"Chà, không..." vị thần chiến tranh lẩm bẩm.

Một phát đại bác chính từ Azuchi bay đến từ phía bắc – bên trái cô – và đâm sầm vào hông của vị thần chiến tranh.

Một âm thanh nhẹ bất ngờ vang lên chỉ trong một khoảnh khắc và vị thần chiến tranh biến mất.

Một âm thanh như đá sụp đổ đến từ mặt đất bên phải cô, điều mà cô diễn giải là sự phiền toái đã biến mất.

Sau đó, một lernen figur mở ra bên cạnh cô. Từ "Azuchi". Yoshiaki chuẩn bị cảm ơn sự hỗ trợ, nhưng "Azuchi" đã cúi đầu và nói trước.

"Yoshiaki-sama, đây là video về việc Kani-sama bị mắc kẹt bên trong con tàu vận tải mà ngài đang đứng. Xin hãy nhận lấy. Shaja."

Mori nhảy lên con tàu vận tải trong khi cố gắng nhớ xem đây là vị thần chiến tranh thứ mấy rồi và càu nhàu về việc đồng bộ hóa giác quan từ xa khó khăn như thế nào.

...Dù sao, lần này mình phải làm cho cô ta hiểu!

Cấu trúc trên của con tàu đang cháy do thuật thức lửa, nhưng vẫn còn những khu vực không bị cháy. Anh chọn đứng ở một trong số đó và quay mặt về phía Yoshiaki, người ném cho anh một cái nhìn nhướng mày.

"Ngươi đã bẫy Kani vào đây sao? Đồ quái vật!"

...Khoan, cái gì!? Mình đã bỏ lỡ một hai tập phim à!?

Anh cảm thấy như mình đã bật chương trình sau khi không xem vài tuần và sau đó anh bị bắn văng khỏi con tàu bởi một phát bắn trúng thẳng mặt.

Yoshiaki đã hiểu tình hình. Vào trong con tàu vận tải sẽ là cách nhanh nhất, nhưng điều đó không dễ dàng với việc nó bị đóng chặt như thế nào.

...Tệ hơn nữa, đường truyền không thể vào được.

Năng lượng của con tàu tập trung vào bên ngoài, chẳng hạn như đại dương ảo, nên việc quản lý truyền thần thánh không được thực hiện. Nó đang ở chế độ phòng thủ, nên các đường truyền thần thánh đã bị khóa.

Nhưng điều đó sẽ không thành vấn đề nếu Yoshiaki đến đủ gần.

Cô mở một Magie Figur và đặt nó lên sàn. Cô sử dụng nó làm vị trí khởi đầu để đăng ký sự hiện diện của con tàu. Đây là phương pháp tương tự được sử dụng để đăng ký với một ngôi đền Thần đạo, nhưng Technohexen có thể sử dụng nó để điều khiển vùng đất như một thuộc hạ. Vì vậy...

"Kani!"

Cô gửi giọng nói của mình xuống từ Magie Figur và xuyên qua lớp vỏ của con tàu.

"Kani! Đừng ăn nữa và tỉnh dậy đi!"

AnG: "Kime-chan lại đòi hỏi nhiều nữa rồi."

Super Justice: "Nếu anh biết cô ấy đang đòi hỏi nhiều, tại sao anh không cảnh báo cô ấy!? Anh nên làm thế!"

Morii: "Ờm, khoan. Điều này có nghĩa là mọi nỗ lực của tôi đều vô ích sao!?"

Fuwaa: "Tôi nghĩ 'Azuchi' thắng vòng này."

Kani vội vàng tỉnh dậy khi nghe thấy một giọng nói từ trên trời.

Cô đã đang ăn. Trong giấc mơ của cô, đó là buổi sáng. Bữa sáng có xúc xích dày và motsunabe trong khi bố mẹ cô đang nấu lưỡi bò. "Ồ, đây là cách mình thể hiện sự kính trọng với Mori-senpai!" cô nhận ra khi tỉnh dậy.

Cô mở mắt và thấy một bóng tối hoàn toàn.

...Đã là ban đêm rồi!?

Điều đó là chính xác, nhưng cô không nghĩ đó là lý do. Cô đang nằm nghiêng về bên phải, cảm thấy lạnh buốt. Hơi ấm cơ thể cô đang bị hút đi bởi sàn gỗ cứng lạnh lẽo.

Tại sao không phải là buổi sáng!? cô tự hỏi và nhanh chóng tìm ra câu trả lời. Cô đã làm hỏng trận chiến với Fuwa và bị mắc kẹt trong một con tàu vận tải.

Và bây giờ cô nghe thấy một giọng nói từ nơi có lẽ là trần nhà.

Cô nhận ra đó là giọng của Yoshiaki.

"Kani! Cậu tỉnh chưa!?"

"Testament! Em tỉnh rồi ạ!"

"Kani! Trả lời tớ nếu cậu tỉnh rồi!"

"Testament! Em tỉnh rồiiiiii ạaaaaaa!!"

"Kani, tớ sẽ bắn nát con tàu này nếu cậu còn ngủ!"

Có vẻ như mọi chuyện đang đi theo hướng đó, điều này sẽ rất nguy hiểm, nên Kani mở một lernen figur. Các đường truyền thần thánh bên trong con tàu đã bị hỏng và cô nghi ngờ hệ thống quản lý đã bị khóa ở chế độ phòng thủ, nhưng...

...Điều đó chỉ có nghĩa là mình phải ra khỏi đây!

Điều này giống hệt một kịch bản trong sách giáo khoa của cô, điều này làm cô hơi vui, nhưng nó cũng là một vấn đề.

Cô mở một đường truyền thần thánh, thiết lập nó để kết nối bị động và kích hoạt nó ở chế độ truyền giáo. Cô sẽ tự thiết lập mình là "trường" và liên kết với thế giới bên ngoài. Và...

...Ồ! Mình đã tìm thấy một 'ngoại đạo'!

Đó là Yoshiaki. Cô gửi yêu cầu kết nối và kết nối nhanh chóng được thiết lập.

Kimee: "Kani!? Nếu cậu đang cố gắng cải đạo tớ sang Tsirhc, tớ sẽ đá đít cậu!"

Kanitama: "Chào buổi tối ạ! Rất vui được gặp lại chị, Đại Katou-senpai!"

Cô đã trả lời được, nên cô hỏi về điều mà cô muốn biết. Cấu trúc bên trong của con tàu không va vào mình vì Sasamura đã hoạt động như một chiếc ô! cô phân tích.

Kanitama: "Em ngửi thấy mùi khói ở đây! Tại sao vậy ạ!?"

"Testament," Yoshiaki đáp.

Kimee: "Con tàu hiện đang cháy. Đó là lý do tại sao tớ cần phải rời đi sớm và tìm một vị trí khác mà tớ có thể dùng để bắn xuống kẻ địch."

Kanitama: "Đang cháy á!? Sao lại thế ạ!?"

"Chà," Yoshiaki nói không chút do dự.

Kimee: "Mori đã ở đây, dẫn đến việc bùng phát một đám cháy."

Fuwaa: "Cô ta không nói dối."

AnG: "Yup, không phát hiện nói dối."

Super Justice: “D-dù không muốn thừa nhận, nhưng cô nói đúng rồi đấy!”

Morii: “Những gì cô ta nói về lý thì đúng, nhưng sự thật không phải thế!”

Yoshiaki vội vàng tìm cách để Kani trốn thoát.

Nếu không dùng được con tàu này, mình phải quay lại chỗ Angie thôi.

“Nhưng vụ con tin này đúng là vấn đề.”

Cô quả thật có cách cứu Kani.

Kimee: “Chị sẽ bắn một đường xuyên thẳng qua tàu. Em xuống dưới tìm người giúp được không?”

Kanitama: “Không được ạ, em có việc phải làm ở dưới đó trước!”

Kimee: “Việc cần làm?”

“Vâng!” Kani đáp.

Kanitama: “Em phải đánh bại Fuwa-senpai!”

Ồ? Fuwa vừa nghĩ vừa lắp ghép ba tầng của các tuyến đường trên bề mặt.

Vậy là em ấy sẽ đến đây à?

Chắc là đang bị thương, vậy mà vẫn muốn tái đấu sao? Phiền phức đây, cô nghĩ.

Nhưng Fuwa là đàn chị.

“Được thôi. Chị sẽ không trốn không chạy, cứ thẳng đường mà tới đây. Chị sẽ tiếp chiêu và tiễn em một đoạn.”

“Chị hiểu rồi,” Yoshiaki nói. Lửa đã lan đến gần, hơi nóng phả vào đôi cánh của cô, nhưng điều đó không quan trọng. Nếu đàn em đã nói sẽ làm, thì phận làm đàn chị, cô phải hết lòng ủng hộ.

Kimee: “Giờ chị sẽ bắn xuyên qua tàu đây.”

Kanitama: “Ể!? Khoan đã chị ơi! Trừ khu vực trung tâm ra thì mọi nơi đều bị đống đổ nát vùi lấp hết rồi, em phải làm sao bây giờ!?”

Kimee: “Chị hiểu rồi.”

Yoshiaki cho Kani một lời khuyên.

Kimee: “Đừng để bị bắn trúng nhé.”

Đúng vậy.

Kimee: “Lát nữa chị sẽ đếm đến mười rồi bắn, em liệu mà tính đi nhé.”

Kanitama: “C-coi như di chúc luôn ạ!”

Tất cả những người đang chiến đấu trên bề mặt đều nghe thấy một tiếng động lớn từ trên cao vọng xuống.

Họ ngước lên xem chuyện gì đã xảy ra. Một con tàu vận tải đang lơ lửng trên không trung, và từ bên trong phát ra những âm thanh khủng khiếp. Dựa vào những gì họ có thể nghe được…

“Người ở trong đó đang vội lắm à?”

“Khoan, nhìn phía trên nó kìa!”

Phần đỉnh của con tàu đang chìm trong biển lửa, và lơ lửng phía trên đó là một Technohexen màu trắng, đang chĩa khẩu pháo chống hạm thẳng xuống dưới.

Chừng đó là đủ để họ mường tượng được tình hình. Còn về chi tiết thì…

“Chắc họ đang vội trốn thoát lắm!”

“Vậy ra đó là ảo ảnh à!?”

“Này! Nghe đồn cô ấy sẽ bắn trong vòng 10 giây đấy! Mà người ở trong đó là Kani-kun!”

Tất cả mọi người đều vung tay lên trời và hét lớn.

“Nhanh lênnnnn!”

“Cố lên! Sắp được rồi!”

“Con tàu đó được xây quanh trục giữa, cứ bám theo trục đó mà đi!”

Yoshiaki nghe thấy tiếng mọi người bên dưới đang hò hét vọng lên phía mình.

Kimee: “Mọi người đang cổ vũ cho mình.”

Morii: “Đối mặt với thực tế đi! Chị phải đối mặt với thực tế đi, Yoshiaki-san!”

Fuwaa: “Morii, tớ vừa đọc được trên một diễn đàn nói rằng cậu chính là người gây ra vụ cháy đấy.”

Morii: “K-khoan đã! Sao lại có người nhầm tôi với một cái xúc tu hệ hỏa được cơ chứ!?”

Những người kế thừa danh hiệu cũng đang ồn ào không kém. Thôi kệ, cô phải đếm đến mười đã.

“Mộộột.”

Kani đang cố hết sức ở dưới đó. Vì vậy, để giúp cô bé, Yoshiaki quyết định sẽ đếm thật chậm. Và…

AnG: “Kime-chan! Giờ Fuwa-senpai đang kiểm soát luồng di chuyển trung tâm của chiến trường, bọn tớ đang bị đẩy lùi rồi!”

“Mười.”

Cô khai hỏa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận