Dù lòng còn hoài nghi
Liệu có thể hóa giải, hay
Vốn chẳng thể hóa giải
Phân bổ điểm số (Tính cách Hợp tác)
Bên trong lớp học ngập tràn ánh nắng.
Ánh dương ban mai từ phía đông, vẫn còn là một vầng sáng mờ ảo, khe khẽ chiếu rọi lớp học và những học sinh bên trong từ một phía.
Hầu hết bàn ghế trong lớp đều đã có người ngồi.
Thế nhưng, không gian chẳng hề tĩnh lặng, cũng chẳng chìm trong im lặng.
Lúc này, người đang đứng lên cất lời với mọi người là Heidi, cô gái có chỗ ngồi ngay cạnh Shirojiro.
Vừa sắp xếp lại một loạt khung tín hiệu, cô vừa đảo mắt nhìn quanh…
“Vậy là những người vắng mặt gồm có Miriam, Mito và Masa, cùng với Seijun và Azuma nhỉ…”
“Ngoài ra,” Heidi vừa nói vừa quay lại nhìn về phía chiếc bàn cuối lớp cạnh cửa sổ.
Bóng dáng Toori đang ở đó, trông chẳng có vẻ gì là đã tỉnh ngủ. Vẫn gục mặt trên bàn, cậu không hề có dấu hiệu nhúc nhích.
Nhìn cậu, Asama liền gọi Hanami ra và gõ vài dòng chữ vào khung tín hiệu của mình:
“Đêm qua cậu ấy bị đưa đến đồn cảnh sát, sau đó có vẻ là người đến lớp sớm nhất sáng nay.”
Noriki, Urquiaga và Neshinbara gật đầu như để đáp lại. Neshinbara cũng lấy khung tín hiệu của mình ra:
“Những người còn lại được cho về ngay, nhưng Aoi-kun… Cậu ấy có quá nhiều tiền sự từ trước rồi nên họ có cả núi chuyện để giáo huấn.”
Nghe thấy thông điệp đó, ai nấy đều cúi đầu. Rồi họ cũng lôi khung tín hiệu của riêng mình ra, hoặc thông qua Mouse của họ.
“Mà, cậu ta cũng hay leo trèo cây cối với cột đèn đường vô cớ lắm mà.”
“Cũng không ít lần đẩy mấy chú quản lý khu dân cư vào thế khó xử nữa.”
“Chưa kể theo tớ biết thì Làn 11 của lớp vỏ ngoài Tama biến thành thế giới của loài mèo cũng là do cậu ta cho ăn không ngớt đấy…”
“Sao mọi người lại không hùa theo nữa vậy nhỉ?”
Trước thông điệp của Heidi, tất cả đều xua tay lia lịa. Bản thân Heidi cũng mấp máy môi thành hình chữ ‘thôi, đành chịu vậy’, rồi sau một thoáng ngập ngừng…
“Toori-kun có vẻ không động đậy gì, vậy nên những người còn lại chúng ta hãy cùng suy nghĩ về nhiều chuyện nhé? …Nào, Erimaki.”
Vừa quan sát các thành viên có mặt, Heidi vừa chìa tay về phía Shirojiro và gọi con Mouse hồ ly trắng của họ.
Đáp lại cử chỉ của cô, Erimaki chạy lên vai cô và liếc nhìn vô số khung tín hiệu đang bung ra trước mặt nó.
“Vậy thì, để bắt đầu, chúng ta hãy nói về tình hình hiện tại. …Nói thẳng ra là, Horizon và Musashi đang gặp rắc rối lớn.”
Heidi bắt đầu.
“Musashi sẽ bị trưng dụng để thay thế cho thị trấn Mikawa, còn chúng ta với tư cách là cư dân sẽ phải chuyển đến lãnh địa của nhà Matsudaira ở Edo. Horizon sẽ bị tước đoạt món Logismoi Óplo mà cô ấy sở hữu trái phép; và để chịu trách nhiệm cho sự hủy diệt của Mikawa, cô ấy đã bị định đoạt là sẽ phải tự sát.”
Nhưng, Heidi nói tiếp.
“Không chỉ tớ, mà cả Thủ quỹ Shiro-kun, Thư ký Neshinbara, cùng Tổng Trưởng kiêm Hội trưởng Toori-kun, tất cả quyền hạn của chúng tớ đều bị Đức vua Yoshinao đình chỉ, nên không thể có tiếng nói trong chuyện này. Phó Hội trưởng Seijun vẫn còn quyền hạn, nhưng do Hội đồng Lâm thời đã lôi kéo cô ấy về phía họ nên có vẻ cô ấy đã đứng về phe Liên hiệp Thánh Phổ. Dù sao thì, chúng ta hãy thử nghĩ xem mình có thể làm gì trong chuyện này mà không gây ra thêm rắc rối nào.”
Heidi lấy một hơi sau khi nói hết những điều đó. Cô quay đầu nhìn khắp lượt mọi người một lần nữa…
“Vậy thì, từ bây giờ chúng ta sẽ lắng nghe phương án hành động của mọi người.”
Heidi đổi sang vẻ mặt nghiêm túc hơn.
“Bất chấp vô số chướng ngại sẽ gặp phải, có ai muốn cứu Horizon và ngăn chặn việc di dời Musashi không?”
Heidi vừa hỏi vừa giơ tay lên.
Thế nhưng, tất cả mọi người trong lớp, kể cả anh chàng đó…
“…Ể, không ai giơ tay hết sao?”
Có một tiếng đáp lại câu hỏi của cô. Đó là giọng của Noriki, cậu vừa nói vừa chạm vào miếng băng trên má:
“Chúng ta chẳng có gì trong tay cả. …Hay là cứ liệt kê hết những thứ đó ra trước đã?”
“Hiểu rồi,” Kimi nói trong khi đang trải một cuốn tạp chí thời trang và dùng kéo cắt ra những chi tiết quan trọng.
Kimi ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn Heidi rồi nói:
“Người bình thường thì sẽ kiểu ‘làm ơn đừng lôi tôi vào chuyện này’, đúng không? Cả Hội đồng Lâm thời lẫn Đức vua Yoshinao có vẻ đều chấp nhận chuyện Horizon tự sát và việc di dời Musashi rồi, phải không nào? Vậy thì, xu hướng chung sẽ là cứ để mọi chuyện diễn ra theo lẽ tự nhiên và phủi tay khỏi những nơi mình không dính líu đến, phải không ta?”
Một thoáng im lặng.
“Tình huống lý tưởng của bất cứ ai sẽ là: Horizon có chết hay sao cũng được, miễn là tha cho chúng tôi vụ di dời Musashi này, đúng không nào? Dù gì thì phần đó vẫn còn chỗ để thương lượng mà, phải không? Chà?”
“Judge,” Heidi đáp. Cô liếc mắt về phía nam, về phía một cảng cạn vô hình nơi họ sẽ đến, bị che khuất bởi những ngọn đồi và dãy núi. Hơn nữa…
“Cậu biết đấy, Horizon vẫn kế vị với tư cách là con gái hợp pháp của ngài Motonobu, dù cho buổi lễ có không chính thức đi nữa. Vì vậy, quyền lực của ông ấy đối với Mikawa với tư cách là một quân chủ, quyền đại diện của Viễn Đông trước Liên hiệp Thánh Phổ, cũng như quyền sở hữu Musashi; tất cả những thứ đó đều đã được Horizon kế thừa.”
Thế nên…
“Nếu Horizon tự sát, cậu nghĩ những quyền lợi đó sẽ đi về đâu?”
“He he he. Ngớ ngẩn thật! Cậu nghĩ tôi trả lời được chắc!? Ừm, bầu trời! Về phía hoàng hôn!”
“Đừng có trả lời bừa thế chứ!!”
“Hmm…” Heidi quay sang đối mặt với Kimi, với một nụ cười trông không giống như đang cười.
“Cậu biết không? Nếu Horizon tự sát thì sẽ không còn người kế vị, và tất cả quyền lợi của cô ấy sẽ bị Liên hiệp Thánh Phổ chiếm đoạt. Quyền sở hữu tổ chức nòng cốt của Viễn Đông, Học viện Musashi Ariadust, quyền lực của quân chủ Mikawa sẽ cai trị Viễn Đông; tất cả những thứ đó sẽ nằm dưới sự quản lý của Liên hiệp Thánh Phổ.”
“Cậu hiểu chứ?”
“Viễn Đông sẽ thuộc về Liên hiệp Thánh Phổ.”
Tất cả mọi người đều im bặt trước những lời đó.
Heidi, người duy nhất mỉm cười, đối diện với mọi người và nói.
“Nếu Horizon tự sát, Viễn Đông sẽ thuộc về Liên hiệp Thánh Phổ. Sẽ không còn chỗ cho đàm phán hay bất cứ điều gì khác. …Đó là lý do tại sao tớ nghĩ Liên hiệp Thánh Phổ đã vội vàng công nhận quyền kế vị của Horizon như vậy. Nếu họ trực tiếp nắm giữ quyền lực của ngài Motonobu, vấn đề về quyền kế vị của Horizon sẽ nảy sinh. Nhưng nếu họ tiếp nhận cô ấy, quy trách nhiệm cho cô ấy với tư cách là con gái hợp pháp và để cho việc tự sát xảy ra, họ sẽ có thể giành được mọi quyền lợi đối với Viễn Đông mà không gặp bất cứ trở ngại nào.”
“Vậy thì,” Heidi nói, không thay đổi nụ cười trên môi.
“Mấy người rút lui? Hay ở lại? Tùy mấy người chọn.”
Trước những lời đó, có một giọng đáp lại: tiếng của Kimi. Cô nhún vai, và nói với một nụ cười gượng gạo:
“Vậy là không phải ‘Có tham gia không?’ à?”
“Judge, dù sao chúng ta cũng là cư dân của Musashi mà.”
“Hiểu rồi,” Noriki nói, khoanh tay, điều chỉnh lại tư thế ngồi và gật đầu nhìn Heidi.
“Tớ còn có cả một đàn em nhỏ. Dù cho cả vùng Viễn Đông này có phép thuật diễn giải ý chí đi chăng nữa… Tớ cũng không thể nào nuôi nấng tất cả chúng ở một nơi khác được.”
“Trong trường hợp đó, hãy giao các em gái của cậu cho tôi! Các em gái của cậu! Bằng mọi giá!”
“…Đây là lần đầu tiên Nai-chan được nghe ai đó nói thẳng như vậy đấy.”
“Hê hê. Margot, ta chưa bao giờ để tâm đến một kẻ mang thứ tình yêu méo mó như thế. Để tâm chỉ tổ làm ta thối rữa thôi.”
“Xem ai đang nói kìa!!”
Naruze bĩu môi đáp lại màn tấu hài của mọi người.
Tuy nhiên, giữa bầu không khí đã nhẹ nhõm hơn, có người lên tiếng đồng tình.
“Dù là nhỏ nhoi, nhưng tôi muốn cứu cô ấy. Tôi muốn được sống như bây giờ. Mọi người có thể có những xung đột riêng với Liên hiệp Thánh Phổ, nhưng nếu không… Ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.”
“Ra vậy, chắc chắn rồi,” Heidi đáp, nở một nụ cười.
Rồi cô tiếp tục, với một câu “vậy thì” làm lời mở đầu:
“Chúng ta sẽ xác định những điều chúng ta chưa biết vào lúc này nhé?”
Trong một căn phòng tối, một bóng người ngồi dậy.
Đó là Masazumi, mái tóc đen trong bộ quần áo trắng.
Không mặc đồng phục ngoài và quần dài, chỉ có bộ đồ lót và chiếc áo sơ mi tay ngắn bên trong, cô kéo chăn xuống hông và hít một hơi. Những lời thoát ra từ miệng cô, rơi xuống lồng ngực là…
“Buồn ngủ quá…”
Lẩm bẩm, Masazumi nhìn quanh với đôi mắt chưa thể tập trung vào bất cứ thứ gì.
Căn phòng rất rộng rãi. Đó là một khu vực tiếp khách, với những chiếc ghế sofa bao quanh một chiếc bàn. Rèm cửa che kín ánh sáng từ cửa sổ, khiến những bức tranh trên tường, tấm thảm trên sàn, những giá sách thẳng tắp; mọi thứ đều mang một màu sắc tối sầm.
Masazumi vô thức dùng tay áo lau mặt. Vải áo thấm đi hơi ẩm từ khóe mắt đến vùng má của cô.
“Mình lại mơ thấy một giấc mơ sao?”
Cô nói bằng một giọng nhỏ, dụi mắt.
“Từ khi Mẹ biến mất…”
Chưa kịp dứt lời, cô đã dồn sức vào cặp lông mày và mí mắt.
“…Nnn.”
Gật đầu, cô mở mắt và ngồi thẳng dậy cùng một lúc.
Nhìn quanh mình, ánh mắt cô dừng lại trên những cuốn sách đặt trên ghế sofa và bàn.
…Đây là.
Biên bản các cuộc đàm phán với Liên hiệp Thánh Phổ diễn ra tại tòa nhà của Hội đồng Lâm thời từ tối qua. Masazumi chưa bao giờ vào phòng họp, nhưng thư ký thuộc phe của cha cô đã giúp cô chuyển tiếp các quyết định của cuộc họp. Nhiều ý tưởng đã được trao đổi và xác nhận, và trước khi kết thúc thì màn đêm đã trôi qua.
Sau khi nhóm của cha cô rời đi để họp và khai mạc đại hội, các thư ký cũng đi đâu đó; vì vậy Masazumi đã trở về nhà mình.
Sau đó, Masazumi liếc nhìn mẩu giấy ghi chú duy nhất được đặt trên những tài liệu đó.
Nó chứa đựng những kết luận mà chính cô đã đưa ra để giải quyết vụ việc hiện tại sau khi về nhà tối qua. Nội dung là…
“…Phương pháp để cứu Horizon.”
Cô nhớ đã viết nó trong khi nghĩ rằng điều đó là không thể, rồi xóa nó đi ngay sau khi viết xong.
Để đối mặt với áp lực từ Liên hiệp Thánh Phổ, những cách khả thi để bác bỏ và phản công, và rồi truyền đạt cho các quốc gia khác rằng chính nghĩa, ít nhất là, đang ở về phía chúng ta.
Tuy nhiên…
“Rốt cuộc vẫn là không thể.”
Cô thuộc Hội đồng Lâm thời, nơi giữ quan điểm của Liên hiệp Thánh Phổ; và cô còn thiếu kinh nghiệm. Ý tưởng chẳng có ích gì nếu thiếu tài năng, cô nghĩ.
Đó là lý do tại sao Masazumi rời mắt khỏi tờ ghi chú và nhìn vào đồng hồ. Đã 10 giờ sáng. Nếu là ngày thường thì cô đã trễ học, nhưng cô đã ngủ không quá ba tiếng. Hơn nữa…
…Không được đến Học viện, sao.
Hiện tại, trong số tất cả Ban Chấp hành Tổng Trưởng và Hội học sinh, cô là người duy nhất còn giữ được quyền hạn của mình. Đây là một phần trong kế hoạch của phe cha cô nhằm giữ quyền kiểm soát đối với Học viện. Nói cách khác…
…Mình chỉ là một quân cờ tiện lợi.
Mọi thứ diễn ra với tốc độ chóng mặt sau sự hủy diệt của Mikawa đêm qua. Musashi có một chính thể tam quyền, bao gồm Học viện, Hội đồng Lâm thời và Đức vua; nhưng điểm mạnh ở đây là mối liên kết giữa Đức vua và Hội đồng. Trong tình trạng khẩn cấp này, nếu Đức vua và Hội đồng đình chỉ quyền hạn của Học viện, các cuộc đàm phán sẽ có thể tiến hành nhanh chóng và các quyết định được đưa ra mà không cần đến bất kỳ ý kiến thiếu kinh nghiệm nào; đó có lẽ là kết luận của họ.
Theo quan điểm của cô, đó chẳng khác nào một cuộc đảo chính của Đức vua và Hội đồng Lâm thời đối với Học viện. Nhưng…
“…Nếu đó là điều tốt nhất cho Musashi vào lúc này, thì việc tuân theo cũng có rất nhiều lợi ích.”
Hít một hơi, Masazumi đứng dậy khỏi ghế sofa.
Cô vươn vai nhẹ nhàng, rồi hít thêm một hơi nữa.
Nhặt chiếc gối rơi từ ghế sofa lên và đặt nó lên chăn, cô nhìn bộ đồng phục của mình đặt trên chiếc ghế sofa đối diện.
Sáng nay chắc cô đã mệt mỏi lắm. Tay áo còn chưa được xếp ngay ngắn.
“Nhưng mà, có vẻ như Cha sẽ không về nhà…”
Dù ông có về, mình không nghĩ ông sẽ nổi giận khi thấy tình cảnh này. Rất có thể ông sẽ vẫn tiếp tục tỏ ra thờ ơ. Suy nghĩ này tồn tại mạnh mẽ trong tâm trí cô.
“Dù sao thì, ăn sáng đã.”
Masazumi đi về phía hành lang. Ngôi nhà này có một phòng tắm trong nhà, một điều hiếm thấy trên Musashi. Sẽ hơi lãng phí, nhưng cô muốn làm sạch cơ thể và gột rửa mồ hôi sau khi ngủ.
Cô rảnh rỗi cho đến chiều miễn là không đến gần Học viện. Để ăn sáng trong điều kiện đó…
…Cửa hàng nơi P-01s – Horizon – từng ở, nhỉ.
Có lẽ cô sẽ cần phải kể cho chủ cửa hàng nghe câu chuyện của mình đêm qua.
…Chuyện gì sẽ xảy ra đây, mình tự hỏi.
Đêm qua cô đã không thể làm gì cả.
Ngay cả khi cô ấy bị đưa đi, ngay cả khi cô ấy ra đi sau khi nhận ra sự tồn tại của chính mình.
“Không… Không phải là mình đã không thể làm gì.”
“Mình đã không làm gì cả,” Masazumi lẩm bẩm. Trong đầu, cô nhớ lại một hành động duy nhất.
Đó là của chàng trai đã chạy tới, người đã cố gắng làm gì đó mặc dù anh ta không thể làm gì cả.
So với cậu ấy, mình là gì nhỉ.
Sự thụ động của mình là vì mình đã nghĩ cho vị thế của Musashi.
Đó có phải là sai lầm của mình không? Masazumi nghĩ khi bước vào hành lang. Trước khi cô nhận ra, ánh mắt cô đã dán vào tờ ghi chú cô viết nằm trên bàn.
“Không biết mọi người có đang cố gắng cứu Horizon không…”
Mọi việc trong lớp học đang tiến triển.
Heidi đang dẫn dắt cuộc họp, đúng như dự đoán. Vừa đặt con Mouse hồ ly trắng, Erimaki, lên đầu mình…
“Vậy thì, trước hết, chúng ta hãy xác định ý định của những người không có mặt.”
Cô hiển thị các bản ghi Thần thư nhận được cho Erimaki, đồng thời đảm bảo không ai khác nhìn thấy nội dung.
“Để xem nào~, ừm, hừm, hiện tại Azuma-kun và Miriam đang bị đội vệ sĩ canh gác và không thể rời khỏi ký túc xá. Có vẻ hôm nay chúng ta cũng không thể đến thăm chỗ cậu ấy được. Ngoài ra, không phải cô bé ma đó đang được Azuma-kun chăm sóc sao? Chúng ta sẽ thảo luận chuyện đó với cảnh sát khi có cơ hội.”
“À,” Urquiaga đáp lại. Anh ngước nhìn lên trần nhà một lúc.
“Theo những gì tôi thấy, cô bé khá gắn bó với Azuma. Tôi không biết tại sao họ lại dính lấy nhau bên trong Học viện; nhưng cô bé vẫn là một đứa trẻ, dù là ma hay không. Với một người không thể gây hại gì, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra miễn là cô bé không tách khỏi Azuma. Bản thân cậu ấy có lẽ cũng có một khía cạnh tâm linh mạnh mẽ vì là một bán thần, nên tôi không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng gì đến cậu ấy cả.”
Như để cảnh báo, mọi người đều gật đầu trước lời nói của anh.
“Mà, xét về mặt đạo đức, Azuma không phải là lolicon như Ohiroshiki nên chắc sẽ ổn thôi.”
“Cậu nói sai rồi…!”
Ohiroshiki đứng dậy từ phía sau lớp học trong khi lau trán bằng một chiếc khăn.
“Tôi không phải là lolicon! Tín ngưỡng của tôi thuộc về trường phái lớn ‘sùng bái sự sống’ được mô tả trong Thánh Phổ và tái hiện ở châu Âu, một trường phái đề cao sinh lực của tuổi trẻ!”
Ohiroshiki đưa cánh tay phải ra.
“…Chạm vào là một tội ác đối với lolicon; nhưng đối với những người sùng bái sự sống, việc chạm vào là một hành động tối cao tương đương với việc tiếp xúc với Thần linh!”
“Rồi, rồi,” Heidi gật đầu.
“Ở yên trong trường thì có phải là tối cao với cậu không? À, nếu cậu bị bắt thì chúng ta không quen biết nhau đâu nhé?”
“Hửm? Tôi giải thích chưa đúng sao?”
Mọi người lờ Ohiroshiki đi và nhìn về phía Heidi. Về phần Heidi, cô khéo léo vuốt ve dưới cổ Erimaki trên đầu mình…
“Vậy thì, về những người khác, đầu tiên là Seijun; nhưng trên thực tế, cô ấy là người duy nhất có quyền hạn phó hội trưởng không bị tước đi. Hiện tại, Seijun là người duy nhất trong Hội học sinh và Ban Chấp hành Tổng Trưởng vẫn còn quyền lực.”
“Cha của Masazumi-dono dù sao cũng là một thành viên của Hội đồng Lâm thời mà.”
Tenzou khoanh tay, ngồi ngay ngắn trên ghế và nói tiếp.
“Theo quan điểm của Hội đồng Lâm thời, việc để Masazumi-dono dễ bảo giữ lại chức vụ của mình như thể để đại diện cho Hội học sinh sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn trong tương lai.”
“Đúng vậy, và cậu biết không? Vì Seijun vẫn còn quyền hạn nên chúng ta không thể tổ chức một đại hội học sinh đặc biệt. Nếu chúng ta tổ chức, kết quả sẽ cho chúng ta quyền lực tạm thời; nhưng quy định của trường yêu cầu tất cả mọi người có quyền lực như vậy phải vắng mặt do các hoàn cảnh như chiến tranh thì chúng ta mới có thể tổ chức một cuộc họp như thế.”
“Bằng cách giữ lại vị trí của Masazumi cùng với cô ấy và lôi kéo cô ấy về phía mình, Hội đồng Lâm thời đang không cho chúng ta tổ chức đại hội học sinh đặc biệt, đúng chứ.”
Hừm. Mọi người đều chìm vào suy nghĩ.
Rồi, từ trên đầu Heidi, con hồ ly trắng Erimaki vỗ tay và hiện lên một khung tín hiệu.
“Kẻ thù?”
“A, n-này, Erimaki, đừng nói thế.”
“Nhưng cảm giác đúng là như vậy, xét về mặt vị thế. Dù sao họ cũng là ‘người ở phe bên kia’ mà.”
Neshinbara nói, kèm theo một tiếng thở dài. Anh gọi ra một con Mouse quan văn, và lấy một số dữ liệu qua khung tín hiệu.
“Biến họ thành kẻ thù sẽ là một rắc rối nghiêm trọng đấy, cậu biết không? Tài hùng biện của Honda-kun không thể xem nhẹ được. Cô ấy đã có hơn 70% số phiếu trong cuộc bầu cử Hội học sinh, và vấn đề chúng ta đang đối mặt lại mang tính chất chính trị. Nếu có chuyện gì xảy ra khiến chúng ta phải đối đầu với Honda-kun, việc thắng được cô ấy quả thực là một điều rất khó.”
“Bên cạnh đó,” anh tiếp tục:
“Cũng giống như cô ấy, Mitotsudaira-kun và Naomasa-kun đều không có ở đây.”
“Đúng vậy,” Asama gật đầu. Cô nhìn vào nhật ký tiếp nhận Thần thư mà Hanami mang ra.
“Masa đang ở phòng máy trung tâm của Musashino để họp với Câu lạc bộ Kỹ thuật. Mito thì, đúng như dự đoán, đang tham dự cuộc họp của các lãnh chúa đất trên tàu tại Musashino với tư cách là đại diện học sinh. Nhưng, rắc rối với Mito là…”
Asama nhìn thẳng vào mắt Heidi. Khi cả hai cùng gật đầu, Heidi nhún vai.
“Nếu Horizon tự sát, gia tộc Matsudaira sẽ biến mất và cư dân của Musashi sẽ được chuyển đến khu định cư của Viễn Đông ở Edo. Nếu điều này xảy ra, nhánh phụ Mito của gia tộc Matsudaira, vốn đang tạm thời kế vị, sẽ trở thành gia tộc chính. Nói cách khác… gia tộc Mitotsudaira sẽ trở thành đại diện cho Viễn Đông do Liên hiệp Thánh Phổ cai trị, với tư cách là chúa công của chúng ta.”
Trước những lời đó, mọi người nhìn nhau. Rồi tất cả bắt đầu thì thầm với nhau…
“Hồi xưa, lúc cái tên Mitotsudaira Nate của cậu ấy được rút gọn thành Mito Nate, cậu ấy bị trêu là Mito Natto, đúng không nhỉ?”
“Thì đó là do chính cậu ấy sơ suất khi rút gọn tên ‘Nate’ của mình và viết nhầm thành ‘Nato’ mà, phải không?”
“Ôi, chết dở. Nhỡ cậu ấy vẫn còn thù dai từ hồi đó thì sao… Chắc chắn cậu ấy sẽ kiếm một cuộn rơm trông như natto rồi bắt chúng ta múa điệu Mino cho xem.”
“Không hiểu sao mọi người lại có thể nghi ngờ bạn cùng lớp của mình như vậy nhỉ?”
Những tiếng thì thầm của mọi người dừng lại trước lời nói của Heidi.
“Bỏ qua chuyện đó đi,” Heidi nói mở đầu khi cô hơi ngước nhìn lên trần nhà cùng với con hồ ly trắng trên đầu.
“Thôi thì, tớ nghĩ rằng rất có thể chúng ta sẽ phải nói chuyện với cậu ấy về vấn đề này. Dù sao đi nữa, sau khi Liên hiệp Thánh Phổ cử người đến, Mito đã mua một mảnh đất và đến đây như một cách để trở thành công dân Viễn Đông. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn giữ địa vị kỵ sĩ của mình; vì vậy…”
“Là một trong số ít người trên Musashi, cô ấy có quyền sở hữu vũ khí. Và cô ấy sẽ trở thành một lực lượng đáng gờm khi sử dụng nó.”
Hừm, tất cả mọi người đều khoanh tay lại.
“Ngày xưa, có một thời gian cậu ấy cực kỳ thù địch và đáng sợ, đúng không? Bây giờ… cậu ấy còn có thể đáng sợ hơn gấp bao nhiêu lần nữa?”
“Nếu là đồng minh thì cậu ấy sẽ rất tuyệt, nhưng nếu phải chiến đấu với cậu ấy thì đúng là đủ kiểu không thể.”
“A, lẽ ra mình không nên gọi cậu ấy là Natto này nọ mới phải…”
“…Như tôi đã nói, tại sao mọi người cứ nói về những chuyện tội lỗi này vậy?”
Heidi hít một hơi.
“Thôi, chúng ta hãy cố gắng hết sức để biến cậu ấy thành đồng minh của mình. Vậy thì, ừm…”
Heidi quay sang phía Shirojiro đang ở bên cạnh cô.
“Shiro-kun, bây giờ được chưa?”
Heidi đối mặt với Shirojiro, người đang đóng khung tín hiệu công việc của mình, và nói:
“Cậu biết đấy? …Đây là những gì tớ nghĩ về tình hình hiện tại. Musashi và Horizon đang trong tình thế nguy nan, và với việc quyền hạn của chúng ta bị tước đi, có vẻ như chúng ta không có một vai trò thích hợp nào. Tuân theo Liên hiệp Thánh Phổ đồng nghĩa với việc tự nguyện trao quyền kiểm soát Viễn Đông cho họ; nhưng chống lại họ sẽ đồng nghĩa với nguy cơ xảy ra chiến tranh toàn diện với họ.”
Trước lời gọi của Heidi, Shirojiro thở dài.
“Vậy, cậu muốn tôi làm gì?”
“Judge; từ góc độ của một doanh nhân, tớ muốn nghe về các khía cạnh tài chính của tình hình này, hay đại loại thế.”
“Dù cậu có nói vậy thì tôi cũng không hứng thú lắm đâu. Dù sao thì tôi cũng đang bận việc.”
“Này, Shiro-kun? Thấy không, tớ nghĩ rằng đây là một cơ hội kinh doanh lớn.”
Ngay sau khi nghe điều đó, Shirojiro thẳng người lên. Erimaki giơ chân lên và tạo ra một khung tín hiệu “Thước đo lợi nhuận” trên đầu Shirojiro, lấp đầy năm cột đo trong một giây, và còn tiếp tục tăng lên.
“Cơ hội kinh doanh lớn, hả! Hừm, nghe hay đấy! Tiền! Tiền, đúng không! Được rồi, tôi đã thông suốt rồi! Nghe cho kỹ đây, lũ khốn!”
Shirojiro, không hiểu sao, lại đứng quay mặt về phía bàn giáo viên và nói:
“…Bây giờ tôi sẽ nói về tiền, thứ mà tôi yêu thích!”
“Cậu là đồ tệ nhất!”
Đáp lại màn tấu hài của mọi người, Shirojiro quay lại. Hơn nữa…
“Im lặng đi, các khách hàng của tôi. Thấy chưa, tôi không phải lúc nào cũng nói về tiền, nhưng đây là một cuộc nói chuyện về tiền. Có thể không phải, nhưng tôi sẽ biến nó thành như vậy. Hiểu chưa?”
Cậu ta nói rõ những gì mình sắp nói. Và rồi…
“Giờ đây, chúng ta đang mặc cả với Liên hiệp Thánh Phổ về sự an toàn của chính mình với mạng sống của quân chủ Horizon cũng như Musashi làm con tin. Theo tôi thì đó là tình hình của chúng ta.”
“Nghe đây,” Shirojiro nói lại.
“Có một thứ chúng ta gọi là ‘tiền chuộc’, một cách giải quyết mọi việc bằng tài sản như tiền bạc hoặc đất đai, được thực hành ở châu Âu. Chuyện này xảy ra khá thường xuyên, chẳng hạn như để đổi lấy việc trả lại tù binh chiến tranh hoặc để bồi thường cho sai lầm của một vị vua hoặc một quốc gia. Nhưng ở Viễn Đông, lại có xu hướng dùng mạng sống của mình để giải quyết, vì sự xấu hổ. Trong đó, chúng ta có thể coi đây là một đặc điểm của ‘kinh tế tài chính coi trọng mạng sống’ của Viễn Đông. Vì vậy…”
Cậu ta hít một hơi.
“Đối với Viễn Đông, việc đổ toàn bộ trách nhiệm của một quốc gia lên mạng sống của người cai trị nó có lợi ích riêng. Bằng việc chặt đầu hoặc mổ bụng, cấp dưới và người dân của ông ta được đảm bảo sẽ an toàn.”
Nói cách khác…
“Giá trị mạng sống của một quân chủ quy ra tiền bạc gần như tương đương với quyền sở hữu quốc gia. Hơn nữa, bằng cách ‘trả’ cho phía bên kia bằng mạng sống của quân chủ, quyền lực đối với quốc gia có thể nhanh chóng được chuyển giao và sự an toàn cũng như địa vị của người dân có thể được đảm bảo. Cách Viễn Đông được điều hành, tức là nó thuộc về hoàng đế nhưng việc quản lý lại được giao cho các lãnh chúa, cũng có thể đã góp phần tạo ra quá trình này.”
Vậy thì.
“Để một quân chủ phải trả giá bằng mạng sống, một điều kiện phải được đáp ứng. Đó là,
1: Khi kết thúc một cuộc chiến, để đảm bảo an toàn cho quốc gia thua cuộc.
2: Sau một sai lầm không thể sửa chữa mà ông ta đã gây ra, để không làm gánh nặng cho đất nước với trách nhiệm của mình.
3: Tâm trạng.
Hầu hết là như vậy. Mặc dù coi những thứ như đảo chính cũng tương tự như mục 1 là đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Lý do nhiều lãnh chúa ít ảnh hưởng tự sát là vì họ quá dễ dàng bị đánh bại trong các cuộc chiến dẫn đến mục 1. Đối với mục 2, thường là do ảnh hưởng yếu kém của quân chủ, nơi không thể trả giá bằng đất đai.”
“Chúng ta đang ở trong trường hợp nào?”
Đáp lại câu hỏi của Heidi, Shirojiro nói:
“Thứ hai. Viễn Đông không xâm lược cũng không bị tấn công; nhưng chúng ta đã gây ra sự mất mát của Mikawa, một vùng đất quan trọng đối với các quốc gia khác. Hơn nữa, Horizon còn nắm giữ một món Logismoi Óplo mà cô ấy không được phép sở hữu một cách hợp pháp. Vì vậy, bằng cách hiến dâng bản thân, họ sẽ không thể cố gắng đổ lỗi cho Viễn Đông, và sự an toàn của chúng ta sẽ phải được đảm bảo.”
“Nhưng,” Shirojiro tiếp tục.
“Mikawa vốn dĩ đã được định sẵn là sẽ sụp đổ. Ngay cả các vùng ngoại ô và vịnh, sớm hay muộn chúng cũng sẽ bị phá hủy và nuốt chửng bởi biển cả. Chỉ là cách thức phá hủy Mikawa này sẽ không có lợi cho việc Tái hiện Lịch sử của Thánh Phổ.
“Đó là lý do tại sao sau khi thay thế Musashi cho Mikawa, chúng ta sẽ chuyển đến một lãnh thổ khác của nhà Matsudaira ở Edo. Sau đó, chúng ta sẽ trở lại ‘Musashi’ như hiện tại.”
Tuy nhiên, có người lên tiếng. Đó là Tenzou, cậu vừa nói vừa nghiêng cổ:
“Dù cậu có nói vậy, họ cũng không thể đột nhiên thay đổi khu định cư Edo để chứa chấp chúng ta trong một thời gian ngắn như vậy.
“Lãnh chúa Motonobu, cùng với IZUMO, đã phát triển Edo đặc biệt thành một địa điểm khai quật lịch sử cụ thể; nhưng người dân vẫn đang rời khỏi nơi đó. Chúng ta sẽ phải tìm những nơi mới nếu nơi đó không đủ lớn cho tất cả cư dân của Musashi, và còn có vấn đề đối phó với tất cả các vùng đất bị ghi đè nữa…”
“Còn gì nữa?”
Khi Shirojiro thúc giục, Tenzou suy nghĩ một chút. Rồi, nhún vai…
“Chúng ta sẽ phải chứa gần một trăm nghìn người, nhưng… Chúng ta sẽ lấy đâu ra tiền để trang trải các chi phí, tính cả chi phí sửa đổi Musashi-Mikawa nữa? Với dân số 100.000 người và trung bình 5 người một nhà, sẽ cần 20.000 ngôi nhà. Ngoài ra, cho đến lúc đó…”
Tenzou lôi ra một thứ được bọc trong vải. Trong tay cậu là…
“Đây là một chiếc lều cắm trại hoàn chỉnh với những vật dụng cần thiết; một phiên bản dành cho hai người sẽ có giá lên tới 20.000 yên. Để một dân số 100.000 người cầm cự trong khi chờ đợi nhà ở thích hợp được xây dựng, sẽ cần 50.000 chiếc như vậy… 1.000.000.000 yên. Ngoài ra, chúng ta sẽ phải thiết lập hệ thống nước và nhà vệ sinh cũng như nguồn cung cấp thực phẩm. Chúng ta sẽ trả cho những thứ đó bằng cách nào?”
“Một nguồn thu nhập, đó là điều cậu đang hỏi, phải không?”
Shirojiro nói, xác nhận với Tenzou.
“Mọi người trên mạng đã hoảng loạn cả lên rồi. Tôi sẽ cho cậu biết những gì tôi biết về điều đó sau. Hiện tại, Liên hiệp Thánh Phổ sở hữu một số tiền rất lớn. Tốt nhất là cậu nên hiểu ý tôi là gì.”
Đó là lý do tại sao…
“Liên hiệp đang rất hăng hái thực hiện việc này; và đối với chúng ta ở phía bên kia, sẽ có rất nhiều vấn đề.”
“Hê hê hê. Đồ keo kiệt, phụ nữ sẽ ném bom cho bay hết tất cả những vấn đề đó khi chúng đến, cậu biết không?”
“Chị sẽ phát nổ đấy, chị Aoi. Nghe đây? Liên hiệp Thánh Phổ đang rất hăng hái cho việc này. Họ rất háo hức trở thành kẻ thù của chúng ta.”
Nhưng như một lời mở đầu, Shirojiro nói:
“…Bây giờ, nếu chúng ta trở thành kẻ thù, để tôi nói cho mấy người biết điều gì sẽ xảy ra.”
“Nếu,” Shirojiro nói.
Bên cạnh cậu, một bản đồ của Viễn Đông được hiển thị, chỉ ra các khu định cư nước ngoài ở mỗi quốc gia.
“Nếu Liên hiệp Thánh Phổ trở thành kẻ thù của chúng ta, Musashi sẽ không thể tiếp tế tại bất kỳ khu định cư nước ngoài nào của Viễn Đông, nơi sẽ trở thành cảng của chúng ta. Mấy người có biết điều này có nghĩa là gì không?”
“…Chúng ta sẽ không thể giao thương? Có phải vậy không?”
Shirojiro nhắm mắt trước lời nói của Heidi.
“Gần đúng. Nghe đây? Mặt hàng thương mại quan trọng nhất của Musashi là thực phẩm. Thật vậy, Musashi là một thành phố chỉ trồng được 10% lượng thực phẩm của mình, dựa vào nhập khẩu cho phần còn lại. Nói cách khác, nếu họ từ chối giao thương với chúng ta, chúng ta sẽ rơi vào tình thế vô vọng.”
“…Này, Musashi không tự trồng trọt trên tàu sao?”
Không phải Shirojiro là người trả lời câu hỏi mà Adele đặt ra. Ohiroshiki đã làm điều đó.
Cậu ta đứng dậy, lau mồ hôi bằng một chiếc khăn.
“Không thể đâu. Tôi thuộc Câu lạc bộ Nấu ăn, và tôi biết những người của Câu lạc bộ Nông nghiệp đang chăm sóc những đồn điền đó; vì vậy…”
Ohiroshiki gọi ra một con Mouse hình người mặc trang phục vu nữ từ mặt dây chuyền của mình.
“Gu… cô bé ấy dễ thương thật. Thiết kế của cô bé được làm khá tốt, mấy người không nghĩ vậy sao?”
“Sao cũng được, nói đi! Cậu cũng yêu cả Mouse của mình à?”
“Gu…!” Ohiroshiki làu bàu, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại sau khi con Mouse của cậu ta dỗ dành. Khi cô bé tạo ra một số khung tín hiệu và biểu đồ bằng cây bút lông trong tay mình…
“Rất khó để trồng trọt bằng phương pháp thủy canh trên Musashi, vì vậy lúa mì được trồng trong đất. Theo Thánh Phổ, trong thời đại này, một người châu Âu trung bình sẽ tiêu thụ hơn 600 gam thực phẩm mỗi ngày, bao gồm cả lương thực chính là bánh mì. Trong trường hợp đó, đối với lúa mì Dinkel có năng suất trung bình 20 hạt mỗi bông, sẽ cần khoảng 20 ares để nuôi sống một người trong một năm. Đó là một diện tích 20 nhân 100 mét.”
“Chúng ta thực sự cần nhiều đất như vậy sao!?”
“Chà, đây là lúc mà sự diễn giải của Thánh Phổ phát huy tác dụng.”
Ohiroshiki giơ hai tay ra như thể đang ôm lấy không khí, rồi đột nhiên đập mạnh xuống.
“Nếu chúng ta so sánh đất đai của Viễn Đông với toàn bộ Trái đất, chúng ta sẽ thấy rằng Viễn Đông chỉ bằng 1/394 diện tích Trái đất; vì vậy Thánh Phổ bù đắp cho điều đó bằng cách khuếch đại bất cứ thứ gì chúng ta có thể thu hoạch từ đất của mình lên 394 lần. Xét đến điều đó, đất nông nghiệp cần thiết để nuôi sống một người bằng lương thực chính trong một năm sẽ rút ngắn xuống còn năm mét vuông. Theo cách tính của Viễn Đông, đó sẽ là ba tấm chiếu tatami, hoặc bốn nếu tính cả luống. Viễn Đông có khí hậu phù hợp để trồng lúa, vì vậy không phù hợp lắm để bắt đầu trồng lúa mì ở đây; nhưng rất nhiều quốc gia khác có lúa mì làm lương thực chính. Trong trường hợp đó, các vùng đất bị ghi đè có khí hậu phù hợp để trồng lúa mì sẽ trở nên quan trọng cho việc sử dụng thực tế, từ đó dẫn đến sự diễn giải này.”
Mọi người bắt đầu dùng khung tín hiệu và ngón tay để tính toán diện tích, cũng như nhìn ra ngoài khu vực trường học để hình dung xem diện tích được đề cập lớn đến mức nào. Trong tình huống đó, Kimi dừng tay vẫn đang cắt tạp chí và nhìn xung quanh.
“Ồ? Mấy người vẫn chưa xong à?”
“N-người phụ nữ này là đồ tệ nhất! Và cô ta đã hơn mười tuổi rồi! Thật là một bà già…”
“A!” Ohiroshiki thốt lên. Nhận được những nụ cười lạnh lùng từ tất cả phụ nữ trong lớp, cậu ta cúi đầu.
Một lúc sau, với con Mouse của mình đang vỗ vai, cậu ta tiếp tục.
“…Thì, mấy người biết đấy, nông nghiệp có thể được cô đọng lại nhưng Musashi vẫn có một trăm nghìn người. Vì vậy, ngay cả với bốn tấm tatami mỗi người, chúng ta cũng sẽ cần 400.000 tấm.”
Nhanh thế, mọi người nói, ôm đầu.
Adele vội vàng đưa ra một khung tín hiệu tính toán.
“Vậy thì, với 400.000 tấm, ừm, một phòng hai người trong khu dân cư ngầm tiêu chuẩn sẽ có bốn tấm, vậy thì diện tích…”
“Diện tích sẽ là 660.000 mét vuông.”
Dường như đã từng thực hiện những phép tính như vậy trong quá khứ, Ohiroshiki trả lời mà không cần nhìn vào bất cứ thứ gì. Rồi…
“Thân tàu tiêu chuẩn của Musashi không dài quá 1040 mét và rộng 144 mét mỗi con tàu. Ngay cả khi cậu dành toàn bộ một tầng cho nông nghiệp, cậu cũng sẽ chỉ có được khoảng 155.000 mét vuông. Chúng ta sẽ cần 4.3 tầng cho nông nghiệp để tự duy trì.
“Đối với cây trồng nửa năm một lần, chúng ta sẽ cần hơn hai tầng. Đối với cây trồng ba vụ, là 1.5, nhưng thực phẩm không chỉ giới hạn ở lương thực chính. Nếu chúng ta tính đến chăn nuôi và rau quả, không có cách nào chúng ta có thể tăng kích thước của động vật; và sẽ rất khó để trồng rau một cách dày đặc. Đặc biệt, để nuôi sống một người với đủ gia súc, chúng ta sẽ cần diện tích đồng cỏ lớn hơn hai lần diện tích trồng lúa mì, và chúng ta không thể thu hoạch động vật nhiều hơn một lần mỗi năm.
“Hơn nữa, xét đến việc lưu trữ nước cần thiết cho cây trồng, nhà kho cho thu hoạch và kho chứa thức ăn chăn nuôi… Tính toán thử của Câu lạc bộ Nấu ăn đã đưa ra yêu cầu gần 20 tầng, nhưng những con tàu duy nhất trên Musashi đủ dài và có đủ tầng là tàu thứ ba bên trái và bên phải với 15 tầng mỗi chiếc. Dành toàn bộ một trong số chúng cho nông nghiệp cũng sẽ không đủ; và về mặt nhân sự, việc đưa thêm người mới lên Musashi chỉ với mục đích phục vụ ngành nông nghiệp là không thể. Về cơ bản, chúng ta đang thành lập một thị trấn bên ngoài mới để hỗ trợ 100.000 người của chính chúng ta.
“Khu vực nông nghiệp hiện tại ở đây đang tập trung vào việc phát triển các giống cây trồng cải tiến để thương mại, vì vậy chúng ta không thể cứ thế sử dụng nó cho một mục đích khác được.”
Ra vậy, mọi người lẩm bẩm. Adele, người đã hỏi câu đó, buông thõng vai.
“Không hiểu sao hôm nay tôi có cảm giác mình đã thua Ohiroshiki-san…”
Khoảnh khắc đó, mọi người đều đồng tình và hùa theo cô.
“…Đừng bận tâm. Không ai ngờ được gã đó lại ở trong Câu lạc bộ Nấu ăn thay vì Hội Nghiên cứu Eroge.”
“Liên tục gọi các cô bé trong khi giấu một vũ khí như vậy trong người…”
“Ai đó làm ơn dạy cho cậu ta một bài học đi.”
“S-sao mọi người lại đối xử khắt khe với tôi như vậy!?”
“Hừm, không ai nương tay với một người lạ có lỗi cả, phải không mọi người?”
“Miễn là không liên quan đến tiền bạc,” Shirojiro khẳng định. Giơ một tay ra hiệu cảm ơn Ohiroshiki đang ngồi, cậu tiếp tục.
“Lượng dự trữ khẩn cấp của Musashi sẽ chỉ kéo dài được hai tuần. Chúng ta sẽ hết sạch nếu cố gắng trốn thoát, và bất kỳ cuộc đàm phán nào có thể dẫn đến giao thương sẽ bị nhìn thấu một cách rõ ràng.”
“V-vậy thì…”
Adele ngả người ra sau và nhìn lên trần nhà.
“Cuối cùng, chúng ta sẽ hết đường nếu chống lại Liên hiệp Thánh Phổ.”
Haa. Trước những lời nói pha lẫn tiếng thở dài đó, có một từ đáp lại, ‘nhưng’.
“Ôi chà, vậy sao?”
Đó là Kimi, cô quay người lại. Tiếp tục cắt góc câu hỏi trong tạp chí bằng kéo, cô nói mà không nhìn ai:
“Mấy người, mấy người không phải là một đám đông vô tổ chức, vì vậy hãy chấn chỉnh lại vì tôi đi. …Cái tên keo kiệt đằng kia, đừng có xấu tính nữa và nói cho chúng tôi biết đi… Chúng ta phải làm gì?”
“Tôi thấy rằng điều quan trọng cần làm rất đơn giản. …Chúng ta chống lại Liên hiệp Thánh Phổ, trong khi bảo vệ các khu định cư khác của Viễn Đông ở mỗi quốc gia và bảo lưu quyền giao thương của mình.”
“Cứ thế luôn hả!!”
Mọi người đều đồng thanh tấu hài. Rồi Adele…
“…Ừm, chúng ta có thể làm một việc tiện lợi như vậy sao?”
“Tôi đã nói rồi, không phải sao? Tôi không thể đưa ra kết luận từ bất kỳ quan điểm nào khác ngoài quan điểm của một doanh nhân, nhưng tôi có thể nói những điều từ quan điểm của một doanh nhân. Mọi người khác cũng nên như vậy; mỗi người trong chúng ta đều có những kiến thức, kỹ năng và thế mạnh riêng, và lực lượng tập hợp những thứ này lại và sử dụng chúng… Đó là thứ chúng ta gọi là chính phủ.”
“Vì vậy,” cậu nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt cậu hướng về bầu trời phía nam. Ở phía bên kia bầu trời, nơi một luồng sáng đỏ thỉnh thoảng bốc lên trời từ Long Mạch, có một cảng cạn. Với ánh mắt vẫn hướng về phía đó.
“Chỉ có một phương pháp duy nhất: đó là lôi kéo người có liên hệ với Hội đồng Lâm thời, Honda Masazumi, về phía chúng ta. Có liên quan đến nhóm đó, cô ấy hẳn phải hiểu rõ những sắp đặt của Liên hiệp Thánh Phổ. Đó là lý do tại sao, để bác bỏ tính hợp pháp của đối thủ… Chúng ta sẽ đợi cho đến thời điểm chúng ta có quyền phản đối họ.”
“S-Shiro-kun… cảnh vừa rồi có thể khá ngầu đấy!”
“…Hừm, làm cho đúng và chúng ta sẽ có lợi! Không được phép thất bại! Sự công khai có được từ việc chống lại Liên hiệp Thánh Phổ là tốt nhất! Chính họ là người tự mình công khai tất cả những điều này mà!”
Mọi người thẳng thắn với lòng mình quá, ai cũng nghĩ vậy khi nhìn xuống, đúng lúc Heidi đặt câu hỏi cho Shirojiro.
“Shiro-kun, nhưng mà… có cách nào để kéo Seijun về phe mình không?”
“Có thì có đấy. Nhưng trước hết thì…”
Shirojiro quay người lại, hất cằm về phía cuối lớp.
Dãy bàn cuối cùng, ngay cạnh cửa sổ. Người đang ở đó là…
“Toori-kun…”
Dưới ánh nắng chói chang, bóng hình khoác trên mình bộ đồng phục điểm xuyết dây xích vẫn gục đầu trên bàn, không một chút động đậy.
“Dù cho có quyền hành hay gì đi nữa… Nếu tên Tổng Trưởng kiêm Hội Trưởng ngốc nghếch này còn ngã gục thì chúng ta cũng chẳng làm được gì sất.”
Trước lời nói của Shirojiro, cả lớp chìm vào một không khí tĩnh lặng nặng nề.
Phải làm sao đây? Ánh mắt mọi người giao nhau. Nên làm gì bây giờ? họ thầm hỏi nhau trong im lặng.
Đúng lúc đó…
“…Này, hy vọng các em không nghĩ đến chuyện gì nguy hiểm đấy nhé!”
Một giọng nữ từ ngoài hành lang vọng vào.
Giật mình, tất cả đồng loạt quay về phía cửa. Đứng ở đó là một cô giáo trong bộ đồ thể thao.
Cả lớp nhìn cô.
“Oriotorai-sensei…!?”
Oriotorai mỉm cười với Shirojiro, người vừa lùi lại khỏi bục giảng.
“Chà, có nhiều chuyện phải suy nghĩ lắm nhỉ? Tạm thời, chúng ta sẽ làm bài tại lớp trong giờ sinh hoạt nhé.”
Nói rồi, Oriotorai rút một xấp giấy từ chiếc túi đeo bên hông và đặt lên bàn giáo viên. Tiếng những tờ giấy đặt xuống nghe nặng trịch, đó là…
“Giấy bản thảo. …Sáng nay, cô sẽ cho các em viết một bài luận.”
“…Bài luận ạ?”
“Đúng vậy, các em có một tiếng rưỡi. Thời gian còn lại, cô định sẽ gọi một bạn lên đọc bài làm của mình.”
Oriotorai không hề bận tâm đến những tiếng “Oái” của cả lớp mà chỉ toe toét cười.
“Đề bài là ‘Điều Tôi Muốn Làm’. Ngay lúc này, các em chỉ toàn nghĩ xem ‘chúng ta nên làm gì’ thôi, đúng không? Bài tập này vừa giúp các em giữ một cái đầu lạnh, vừa là một việc rất quan trọng đấy. Và giờ, trước khi bắt đầu…”
Oriotorai đi đến chiếc bàn dành cho nhân viên và bật màn hình trên kệ. Một khung ký hiệu hình cổng torii hiện lên; trước khi hình ảnh kịp ổn định sau những vệt nhiễu, cô nhìn cả lớp.
Trước những ánh mắt tò mò không hiểu cô định cho xem thứ gì, Oriotorai vẫn giữ nụ cười.
“Cô chắc rằng lúc này ai trong các em cũng đang nghĩ về ‘Điều Tôi Muốn Làm’. Cô nghĩ đoạn phim này sẽ là một gợi ý nhỏ xét trên phương diện các diễn biến gần đây. Vậy nên hãy xem cho kỹ nhé. Hãy xem kết quả của nó.”
Hình ảnh được chiếu lên.
Đó là khung cảnh trên đỉnh một ngọn đồi, nơi những người mặc ba loại đồng phục khác nhau đang xếp hàng.
“K.P.A. Italia, Tres España, cùng với Đơn vị Phòng vệ Viễn Đông đến từ Mikawa. Ba thế lực này đang gặp nhau để trao đổi thông tin. …Buổi phát sóng này nhằm mục đích thể hiện rằng Liên minh Testament rất thân thiện với cư dân của Musashi và Mikawa.”
“Nhưng mà,” cô nói tiếp.
“Trong cuộc gặp này, có một thứ mà Tres España sẽ trao trả lại cho Viễn Đông.”
“…Đó là gì vậy ạ?”
“Thần Khí ‘Tonbokiri’.”
Nụ cười của Oriotorai giờ chỉ còn khẽ nhếch nơi khóe môi.
“Nào, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Người sẽ nhận lấy nó là con gái của Lãnh chúa Tadakatsu, Honda Futayo. Nữ chiến binh có thể xem là vô song ở Viễn Đông sẽ làm gì, và chuyện gì sẽ xảy đến; hãy dùng mắt mình để quan sát, rồi bắt đầu suy nghĩ đi.”
Một thoáng im lặng.
“Về ‘Điều Tôi Muốn Làm’ ngay lúc này.”


0 Bình luận