Ngay cả khi đã nghĩ ra một điều gì đó
Cảm nhận sự ngon lành của một bữa ăn
Liệu có phải là nhờ sự tĩnh lặng
Mà ta có thể chìm vào suy tư?
Phân Bổ Điểm (Lời bào chữa)
Trong một căn phòng thiếu ánh sáng.
Lối ra vào vẫn mở, nhưng cửa sổ của quán cà phê đã được kéo rèm che kín.
Trên quầy bánh mì ở ngay cửa chẳng có lấy một mẩu bánh nào, bên trong cửa tiệm chỉ có hai bóng người.
Một người là cô gái tóc dài trong bộ đồng phục nam sinh, đang ngồi tại bàn và dùng bữa; người còn lại là một phụ nữ đang đứng trước nồi hầm trong bếp và khẽ ngân nga.
Ngừng khuấy nhẹ chiếc nồi bằng một cái muỗng lớn…
“Masazumi-san, cô không đến Học viện có ổn không?”
Đáp lại, Masazumi dừng tay cắt bánh mì và ngó vào bếp.
“Những người ở Hội đồng Lâm thời không muốn tôi đến đó vào lúc này.”
“Họ đang muốn giữ cô lại gần, nhỉ?”
Masazumi nuốt lại câu trả lời “Vậy sao?” vào trong cổ họng.
Rồi cô tiếp tục cắt bánh mì, đưa vào miệng và uống một ngụm nước cho trôi xuống.
“Chà, có vẻ như vào buổi chiều, Nghị viện sẽ đưa ra quyết định cuối cùng về đường lối của chúng ta, nên khi nào có kết quả tôi sẽ mang nó đến Học viện. Có lẽ vậy…”
Masazumi nghĩ về câu chuyện cô nghe được từ thư ký của cha mình sáng nay, tại sảnh của tòa nhà Hội đồng Lâm thời.
“Để Musashi tuân thủ hoàn toàn Liên Hiệp Thánh Phổ, họ sẽ bắt Học viện vốn không có quyền lực phải tuân theo quyết định của Đức vua và Nghị viện.”
Một chỉ thị thật khó chịu.
…Công nhận việc Công chúa Horizon tự vẫn và bàn giao Musashi, sao…
Cả bạn cùng lớp lẫn đàn em của cô sẽ không đời nào ngồi yên tuân theo quyết định đó một cách ngoan ngoãn. Kể cả nếu họ có làm vậy, đó cũng chẳng phải là sự đồng thuận thật lòng.
Tuy nhiên, khi Học viện không có chút quyền lực nào, họ sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo phe này.
Mình không thích điều này, Masazumi nghĩ.
Thế nhưng, Masazumi đã biết rõ vị thế của mình đối với Musashi từ khi cô còn ở tòa nhà Nghị viện.
Về cơ bản, theo quy định của Học viện, người duy nhất có thể chống lại một học sinh là một học sinh khác. Vì hầu hết mọi quyền hạn của học sinh về phía Musashi đều nằm trong tay Đức vua, cô được giao nhiệm vụ đại diện cho Nghị viện và đàm phán với Liên Hiệp Thánh Phổ.
Cô đã nghĩ rằng đây sẽ là lúc mình ra mặt, nhưng động cơ của Nghị viện cũng như của K.P.A. Italia đã khiến cô do dự.
Họ lo sợ rằng cô sẽ bảo vệ quyền lợi của mình và lên tiếng bênh vực phe học sinh, nên có lẽ logic của họ là giữ Nghị viện đứng về phía Liên Hiệp Thánh Phổ thông qua K.P.A. Italia và để cô trở thành người phát ngôn cho họ.
Vì không thể đối mặt với các học sinh, Nghị viện đã không thể đi đến quyết định; cuối cùng, dường như họ vẫn sẽ nghe theo Liên Hiệp.
Theo lời các thư ký… Nếu chúng ta chống lại họ, trong trường hợp xấu nhất, chúng ta sẽ rơi vào cuộc chiến toàn diện với Liên Hiệp Thánh Phổ.
Cô hiểu điều đó có nghĩa là gì. Đó là lý do tại sao, ngay cả đối với Masazumi, cô cũng cảm nhận được ý nghĩa của việc đến Học viện vào buổi chiều để thực hiện vai trò chẳng ai mong muốn của mình.
“Nhưng mà, những lúc thế này…”
Cô buột miệng hỏi một câu.
“Nếu là Aoi và những người khác, họ sẽ làm gì nhỉ? Dù gì thì tôi cũng không quen với cách mọi chuyện diễn ra ở đây.”
“Masazumi-san, con gái thường che giấu nhiều điều, nên khi nghĩ về vị trí của mình, cô lại càng suy nghĩ nhiều thứ khác nữa, phải không?”
Nhưng lời của nữ chủ tiệm vẫn tiếp tục tuôn ra.
“Mà, họ đều là lũ ngốc cả; nên họ sẽ làm ngay những gì họ nghĩ thôi.”
Masazumi thấy lạ trước những lời đó, nhưng rồi nhanh chóng đồng tình.
Ngay cả việc trả tiền cho những gì đã xảy ra đêm qua họ cũng chẳng làm; cách sống của họ luôn là như vậy.
Đó là vào lớp bơi năm ngoái thì phải?
Trong lúc các bạn nữ đang thay đồ, Aoi đã hiên ngang đi dọc bể bơi, mở toang cửa phòng thay đồ nữ và nói: “Ối chà, đây là phòng thay đồ nữ sao? Tôi không biết đấy!”
Cô thực sự nghi ngờ động cơ của cậu ta; nếu không phải là nhìn trộm thì cậu ta đang làm gì chứ? Dù vậy, tại sao sau đó các bạn nữ lại đồng loạt lôi vũ khí ra và bắn trả thì vẫn là một bí ẩn; cô chỉ mừng vì nhóm mình lúc đó đang đi dã ngoại.
Nghĩ về những chuyện khác mà họ đã làm trong quá khứ, những chuyện cô đã nghe kể lại từ các thành viên ủy ban khác; như vụ xếp dàn văn học khiêu dâm trong kho lưu trữ của thư viện, vụ chưng cất rượu trong bình thí nghiệm sinh học, và dự án cây xanh dạng xúc tu trên sân thượng…
…Thay vì làm những gì họ nghĩ, họ giống kiểu hành động theo bản năng hơn.
Tuy nhiên, Masazumi nghĩ. Từ đêm qua cho đến tận bây giờ, ngay cả khi chúng ta đang nói chuyện…
“Chắc chỉ có Aoi mới nghĩ đến việc cứu cô ấy, nhỉ…?”
“…Horizon?”
“Judge,” Masazumi đáp, nghĩ rằng chỉ sau một ngày mà việc nhắc đến cô ấy đã trở nên khó khăn đến vậy.
“Chủ tiệm, cô… Cô đã biết về quá khứ của cô ấy, phải không ạ?”
“Hả? Tại sao cô lại nghĩ vậy?”
“Hôm qua, tôi có nghe chuyện Aoi và chị gái cậu ấy thường đến gặp cô gái đó ở quanh đây.”
“À, ra vậy,” một giọng nói vọng ra từ trong bếp.
“Ra là vậy; Horizon là một cô bé ngoan, phải không? Dù vậy, chắc là do tôi không nhạy bén lắm trong việc đối nhân xử thế. Tôi đã thoáng nghĩ rằng, có lẽ, con automaton vẫn luôn ở bên cạnh mình chính là cô bé ấy. …Nhưng sự nghi ngờ của tôi lại mạnh hơn. Người lớn hay nghĩ thế đấy.”
“Aoi thì tôi không biết, nhưng những người khác dường như không hề có suy nghĩ đó. Hơn nữa… Không còn ký ức, không còn gì cả, tôi nghĩ cô ấy cũng có thể coi như một người khác rồi.”
“Masazumi-san thật tốt bụng, nhỉ?”
Với một giọng nói không chút mỉa mai, một tiếng thở nhẹ vang lên.
“Thật ra, có một điều tôi nên nói với cô, Masazumi-san. Tại sao cô không cứu cô bé đó vào đêm ấy, hay đại loại thế. Con người tôi của ngày xưa chắc chắn sẽ nói thẳng vào mặt cô như vậy.”
“Nhưng bây giờ, sự bất lực khi nghĩ đến việc cô bé trở thành một quân chủ lại lấn át hết, nhỉ. Dạo này có một xu hướng là những người ở địa vị cao chỉ tồn tại để mổ bụng tự sát thôi. Chắc tôi già rồi.”
“…”
Sau một khoảng lặng ngắn, cùng với một tiếng thở dài tựa như một nụ cười nhẹ, nữ chủ tiệm lên tiếng.
“Horizon ấy,” cô bắt đầu, dùng cái tên cũ của người đó.
“Cô bé đó có rất nhiều chuyện phức tạp xoay quanh. Con bé là con của Lãnh chúa Motonobu với một người phụ nữ khác. Tôi không biết nhiều hơn, chỉ biết con bé sống ở Musashi cùng mẹ. Mẹ con bé là một người rất thông minh. …Chà, bà ấy đã qua đời khi Horizon được năm tuổi.”
“…Bà ấy đã mất?”
“Judge,” chủ tiệm xác nhận từ trong bếp.
“Tôi không biết chi tiết vì lúc đó tôi không ở đây. Nhưng nhờ vậy mà Lãnh chúa Motonobu mới dễ dàng được công nhận hơn. Còn có cả vụ tự sát của em trai ngài ấy nữa…”
“Không thể nào…”
Masazumi lắng nghe lời của chủ tiệm.
“Theo lời đồn, khi Horizon qua đời mười năm trước trong Thảm kịch Sám hối, Lãnh chúa Motonobu dường như đang bắt đầu tiến hành các thủ tục để đứa con hợp pháp của ngài ấy kế vị. Nếu đúng là vậy, đây sẽ là lần thứ hai đối với Toori; mất đi Horizon với tư cách là con nối dõi chính thức của Lãnh chúa Motonobu.”
“…”
Masazumi lặng im.
Rất nhiều điều đang lởn vởn trong đầu cô. Về vụ việc này, đặc biệt là về Horizon Ariadust; cô đang suy nghĩ liệu có thể cứu được cô ấy hay không.
Tuy nhiên, chìa khóa để đảm bảo an toàn cho mọi người lại nằm ở việc cô ấy tự sát, cũng như việc bàn giao Musashi sau đó.
Trong chính trị, người ta phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân và làm việc để đảm bảo những quyết định mang lại lợi ích lớn nhất cho cộng đồng.
Từ quan điểm đó, sự lựa chọn đã rõ ràng. Chọn phương án thỏa hiệp tốt nhất là công nhận cái chết của Horizon và bàn giao Musashi, sau đó cô sẽ cam kết sự an toàn cho những người sẽ trở thành cư dân ở đó.
Đó là quyết định tốt nhất. Thế nhưng…
…Tên ngốc đó sẽ nghĩ khác.
Cô nhớ lại Aoi của đêm qua. Cậu ta đã định nói gì vào lúc đó?
…Tôi—…
Mình tự hỏi. Cô cũng cảm thấy muốn nghe điều đó.
Dĩ nhiên, cơ hội đó đã qua từ lâu rồi. Cô ấy sẽ chết vào sáu giờ tối nay.
…Mình muốn cứu cô ấy, nhưng…
Cùng lúc với suy nghĩ đó, Masazumi nghe thấy một âm thanh.
Một tiếng chuông reo lên từ trong cuốn sổ bìa kẹp bên hông cô. Đó là một chiếc điện thoại cầm tay rẻ tiền dùng cho công việc, nhưng nó đang thông báo có cuộc gọi đến. Cầm nó lên và nhìn, người gọi là…
“…Masazumi. Bố đây.”
Cha cô.
Không đợi cô trả lời, ông nói:
“Hiện tại, trên các bảng tin điện tử, có thông báo rằng các học sinh tại Học viện Musashi Ariadust đang lên kế hoạch tổ chức một cuộc phản đối.”
“…Phản đối ạ? Lẽ ra phe Musashi không thể thực hiện một việc như vậy chứ?”
“Đó là một đại hội học sinh đặc biệt. Họ đang có ý định bỏ phiếu bất tín nhiệm con.”
“Nếu họ làm thế…”
Musashi sẽ tự mình quyết định mọi việc.
Vấn đề cứu Horizon hay không.
Nếu họ quyết định cứu Horizon…
…Chúng ta sẽ xung đột với Liên Hiệp Thánh Phổ. Tệ nhất là chiến tranh toàn diện, cha biết chứ…?
Nếu họ cứu Horizon, Viễn Đông sẽ sở hữu một Logismoi Óplo; hơn nữa, trách nhiệm về sự hủy diệt của Mikawa sẽ không được gánh vác. Hành động phớt lờ cả quy tắc toàn quốc và chỉ thị của Liên Hiệp chắc chắn sẽ trở thành lý do chính đáng để họ tuyên chiến, và sự hiện diện của Logismoi Óplo trong tay Musashi cùng với các thần thuật và sức mạnh thương mại của họ sẽ trở thành một động cơ đủ lớn đối với các quốc gia khác.
Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cả thế giới trở thành kẻ thù.
…Không thể nào…
Masazumi với tay vào trong sổ bìa kẹp. Cô cảm nhận được tờ giấy ghi chú, mảnh giấy chứa đựng tất cả suy nghĩ của cô được viết ra phòng trường hợp cô phải chống lại Liên Hiệp Thánh Phổ.
“Chống lại Liên Hiệp Thánh Phổ chẳng khác nào một suy nghĩ trẻ con.”
Chắc chắn là vậy; vì thế Masazumi nắm chặt mảnh giấy bên trong cuốn sổ.
Nhắm mắt lại, cô vò nát tờ giấy như thể đang nhào nặn nó, rồi thở hắt ra.
“Vậy là cha muốn con đến… và thuyết phục họ từ bỏ ý định đó, phải không?”
“Judge. Hiện tại, họ đang dùng thư viện làm phòng họp, phó chỉ huy Đội Cảnh vệ đang chủ trì cuộc họp với tư cách đại diện cho các học sinh còn lại. Nói tóm lại, vấn đề ở đây là tình hình. Đừng làm bất cứ điều gì sẽ trở thành vấn đề trong tương lai. Đi đi.”
Trước câu nói đó, cơ thể Masazumi run lên.
Lời nói vẫn tiếp tục.
“Con hiểu nhiệm vụ của mình rồi chứ? Đàm phán. Con đã được các thư ký thông báo về ý định của chúng ta, vậy nên hãy đi đi.”
Đây có phải là lần đầu tiên kể từ khi đến Musashi, cha cô đặt kỳ vọng vào cô không? Hay cô chỉ đang thực hiện trách nhiệm của mình?
Trước khi cô kịp biết, sau vài lời nữa từ cha mình, cuộc gọi đã kết thúc.
“Đi đi. Hãy đàm phán với mọi người để Musashi nhận được lợi ích lớn nhất.”
---
Có vài bóng người trong thư viện, nằm ở mạn phải của tòa nhà phía trước Học viện Musashi Ariadust.
Họ đang ở không gian bên trong. Những chiếc bàn tự học đã được dời sang một bên, và ghế đã được chuẩn bị sẵn.
Ngồi bên cửa sổ là những học sinh mặc giáp cấp trung bên ngoài đồng phục. Họ là Đội Cảnh vệ của Viễn Đông.
Phía sau ghế nơi vị phó chỉ huy vạm vỡ đang ngồi là một nữ sinh và một nam sinh dáng người mảnh khảnh.
Bên kia, gần hành lang, là Shirojiro và Neshinbara trong bộ đồng phục.
Người đứng giữa phòng, đóng vai trò nhân chứng, là…
“Ừm, chính tôi cũng không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng tôi là Sanyou…”
Sanyou nhìn về phía trước. Ngay trước thư viện là ủy ban phát thanh. Hỗ trợ các thiết bị liên lạc sẽ trở thành thiết bị ghi hình của họ, họ ra hiệu OK với mọi người.
Họ đang phát sóng trực tiếp.
Như để tiếp nối, Shirojiro mở lời trước.
“Vậy thì; hiện tại, chúng ta có ở đây phó chỉ huy của đội cảnh vệ, đơn vị được giao phó nhiệm vụ bảo vệ Musashi, nhưng…”
“Cậu nên hủy ngay đề xuất mở đại hội học sinh đặc biệt này.”
Vị phó chỉ huy quay mặt về phía Shirojiro và Neshinbara, tỏ một tư thế uể oải.
“Tôi hiểu các cậu muốn nói gì. Đó là lý do tôi đến đây ngay khi có thể. Những cuộc nói chuyện của lớp các cậu trước đây cũng đã được báo cáo cho tôi.”
“Ngài nghĩ sao? Và xin đừng nói những điều không có lợi.”
“Judge, đây là điều tôi nghĩ. Tôi biết các cậu đang nhắm đến điều gì. Tuy nhiên, nếu chúng ta đụng độ với Liên Hiệp Thánh Phổ, trường hợp xấu nhất sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện với họ và quyền kiểm soát toàn bộ Viễn Đông sẽ bị ảnh hưởng.”
Đó không phải là một tiếng hét giận dữ, mà chỉ là một cách nói rõ ràng, thẳng thắn.
“Tổng chỉ huy của chúng tôi, người được người mạnh nhất phương Đông, Honda Tadakatsu, chỉ dạy và thực tế là người mạnh nhất trong số chúng tôi, thậm chí còn không thể thắng một đối thủ bị thương. Hơn nữa, phe kia có vô số loại vũ khí, và học sinh của họ không bị giới hạn độ tuổi. Chúng ta chắc chắn sẽ thua nếu chiến đấu.”
Ông ta khẳng định.
“Chúng tôi là những người biết rằng mình không thể thắng. Các cậu sẽ không hiểu điều đó. Đó là lý do tôi thách thức các cậu; nếu các cậu quan tâm đến Musashi và Viễn Đông… các cậu nên gạt bỏ mọi sự liều lĩnh của mình.”
“Judge. Vậy thì mọi chuyện đơn giản rồi. Với tư cách là người tuân theo quy tắc đàm phán, tôi sẽ nói điều này.”
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, với một giọng điệu thẳng thắn khác, cậu nói.
“Thưa phó chỉ huy, nếu tôi được phép. Chúng ta vẫn chưa có đủ dữ liệu để xác định liệu chúng ta có thua Liên Hiệp hay không. Do đó, thưa phó chỉ huy, chúng tôi không thể đưa ý kiến của ngài vào cân nhắc. Và tôi biết rằng việc chúng tôi tự đưa ra quyết định là vì cần phải giải quyết tình hình này.”
Đó là lý do tại sao…
“Chúng tôi sẽ mở đại hội học sinh đặc biệt.”
“Thật là một điều ngông cuồng…!”
Phó chỉ huy cao giọng. Mở bàn tay phải như thể muốn đưa ra, ông quay mặt về phía Shirojiro.
“Nếu các cậu thậm chí không thể thắng được chúng tôi, các cậu có thể làm gì với đối thủ cùng nguồn lực của họ chứ!? Chẳng phải rõ ràng là các cậu sẽ thua sao!?”
“Vậy thì hãy xác định những gì chúng ta chưa có, ngay tại bàn đàm phán này.”
Shirojiro để một khoảnh khắc trôi qua, rồi lặng lẽ nói.
“Lực lượng của các ngài có sức mạnh gì, trên bàn đàm phán mà các ngài gọi là chiến trường?”
“Đó là…”
“Mặt hàng tốt nhất các ngài có là lãnh đạo của mình. Có đúng không?”
Nhưng…
“Sản phẩm đó, có thực sự là tốt nhất mà các ngài có?”
Nữ thành viên của lực lượng đứng sau phó chỉ huy nghiêng người về phía trước và lên tiếng.
“At chủ bài của chỉ huy là tốc độ của chị ấy; đó là thứ tốt nhất chúng tôi có trong tình huống đó. Tuy nhiên, Garcia, người lẽ ra chưa hồi phục sau chấn thương… Tachibana Muneshige đã vượt qua nó.”
Cô tỏ ra một chút xấu hổ khi nói.
“Tôi sẽ nói rằng tốc độ chiến đấu đóng một vai trò lớn trong giao chiến tay đôi. Việc anh ta vượt qua tốc độ của chị ấy có nghĩa là anh ta là một đối thủ có thể dễ dàng khiến chị ấy lộ lưng.”
“Judge.”
Shirojiro gật đầu.
“Vậy thì, nếu… chỉ huy sử dụng vũ khí thì sao?”
“Đó là…”
Trước khi nữ thành viên kịp nói gì, phó chỉ huy đã giơ tay phải lên để ngăn cô lại trước khi từ từ hạ tay xuống.
“Đây chỉ là một giả định, nhưng cô ấy vẫn sẽ không thắng.”
“Tại sao?”
“Về vũ khí, thứ mạnh nhất mà cô ấy có sẽ là món mà Tadakatsu-sama đã sử dụng: Thần khí Tonbokiri. Tuy nhiên, khi họ chiến đấu đêm qua, với việc Tadakatsu-sama sử dụng vũ khí đó, Garcia vẫn sống sót trở về.”
“Vậy ngài đang nói rằng con gái ông ấy ở trình độ hiện tại không thể nào bắt kịp được ông ấy?”
Trước câu hỏi đó, phó chỉ huy không trả lời ngay. Cuối cùng, hít một hơi…
“Nếu là để thuyết phục các cậu, tôi sẽ nói thế này: Judge.”
“Vậy, nếu các ngài hỗ trợ cô ấy thì sao?”
“——”
Nghe lời của Shirojiro, phó chỉ huy nín thở. Tuy nhiên, sau một lúc…
“Đó sẽ là một hành động chơi xấu. …Các chiến binh của Viễn Đông sẽ không chấp nhận điều đó.”
Dĩ nhiên rồi, Neshinbara gật đầu.
Không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của mọi người, cậu lôi ra con Chuột và một khung ký hiệu. Trên đó…
“Nhưng, ngài thấy đấy? Đó là cách mọi chuyện diễn ra trong thời kỳ Mạc phủ Kamakura. Vẫn còn phong tục tự giới thiệu trên chiến trường, nhưng chủ yếu là trong các trận cận chiến. Tuy nhiên, đã có một bước đột phá trong nghiên cứu thần thuật bởi những người của Lãnh chúa Masashige trong quá trình tái hiện Cuộc xâm lược của Mông Cổ và Chiến tranh Onin, dẫn đến việc sử dụng vũ khí tầm xa hiện nay. P.A. Oda đã thành lập một lực lượng xạ kích, và Vua Gustav của Thụy Điển đã sử dụng cùng chiến thuật để cải thiện lực lượng của mình, phải không?”
Rồi…
“Vua Gustav đã chết trên chiến trường vì một viên đạn lạc. Hiện tại, một chiến trường nơi một vị vua chiến đấu cận chiến có thể tình cờ chết bởi hành động của một người lính là sự phát triển mới nhất. Tại sao các ngài không tham gia vào sự phát triển đó?”
“Khoan đã.”
Phó chỉ huy quay người đi. Hơi nghiêng cổ sang một bên, ông chuyển ánh mắt từ Neshinbara sang Shirojiro.
“Việc nhắc đến các quốc gia khác như P.A. Oda và Thụy Điển sẽ là…”
“Ngài đang hiểu lầm chúng tôi.”
Shirojiro nghiêng người về phía trước. Cậu đặt khuỷu tay lên đùi để đỡ cơ thể.
Như thể để nhìn thấu ông ta, cậu ngước lên nhìn phó chỉ huy.
“Nếu chúng ta phải chiến tranh toàn diện với các Thần Quốc dạng Tsirhc, chúng ta cũng nên xem xét khả năng chiến đấu với các thế lực có ảnh hưởng khác như P.A. Oda. Trong trường hợp xấu nhất, cả thế giới sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta. Lý do là những lời của Lãnh chúa Motonobu đêm qua… Ngài còn nhớ không?”
“Nếu tất cả Logismoi Óplo được thu thập, người đó sẽ có được sức mạnh can thiệp vào Ngày Tận Thế, hử…”
“Ngài hiểu chứ?”
Shirojiro nói.
“Các Logismoi Óplo không chỉ đơn giản là được ‘tập hợp’; Lãnh chúa Motonobu đã nói chính xác là chúng được ‘sở hữu’. Nếu tôi nói từ quan điểm kinh doanh, các quốc gia sẽ không tập hợp các Logismoi Óplo lại với nhau để đối mặt với khủng hoảng; đó sẽ là một cuộc chạy đua vũ trang giữa họ để giành lấy những vũ khí đó. …Phải có ai đó sở hữu tất cả chúng, xét cho cùng.”
Vậy thì…
“Viễn Đông sẽ sớm bị cuốn vào một cuộc chiến quy mô toàn cầu.”
Shirojiro nhìn phó chỉ huy và hai người phía sau ông.
Phó chỉ huy vẫn đứng yên, nhìn về phía cậu. Ông ta có ý định lắng nghe đến cuối câu chuyện và quyết định mọi thứ. Tuy nhiên, như thể nín thở, hai người kia cứng người và nhìn về hướng này.
…Chà, phần lớn thì ai cũng biết chúng ta sẽ nói về chuyện này.
Hơn nữa, với tư cách là một tổ chức quân sự, đội cảnh vệ chắc chắn đã xác nhận một điều như vậy.
Đó là lý do tại sao họ không dễ dàng bị kích động bởi cuộc trò chuyện này.
Chính vì điều này, Shirojiro coi họ là những người có giá trị.
…Nếu họ trở thành đồng minh của chúng ta, đó là vì họ đã hiểu mọi chuyện và chọn đứng về phía chúng ta. Một đối tác hiểu rõ hoàn cảnh và chia sẻ sự đồng thuận là điều đáng tin cậy nhất mà một doanh nhân có thể có.
Shirojiro tiếp tục.
“Theo Thánh Phổ, toàn bộ châu Âu sẽ sớm bị cuốn vào Chiến tranh Ba mươi năm; người Osman ở Trung Đông sẽ tiến quân về châu Âu và Ấn Độ, nhà Thanh sẽ trỗi dậy ở Trung Quốc và Nga sẽ bắt đầu cuộc viễn chinh. Và cuối cùng, đối với Viễn Đông… Cuộc chiến Thống nhất giữa Oda, Hashiba và Matsudaira sẽ xảy ra.”
Ngài hiểu chứ? Shirojiro nói.
“Động cơ để tranh giành Logismoi Óplo đã có sẵn. Nguyên nhân lớn nhất: ‘Tuân thủ Thánh Phổ, tiến hành chiến tranh dưới tiền đề tái hiện lịch sử.’ Đối với tất cả các quốc gia, quá trình tái hiện lịch sử của Viễn Đông sẽ là một trở ngại không mong muốn đối với các hoạt động của riêng họ. Đó là lý do tại sao…”
“Để Công chúa Horizon tự sát ở đây… Liên Hiệp Thánh Phổ sẽ chiếm đoạt các quyền lợi của Viễn Đông, phải không?”
“Đúng vậy,” Shirojiro trả lời.
“P.A. Oda đã sử dụng Hashiba và nắm quyền kiểm soát M.H.R.R. từ góc nhìn của Viễn Đông. Liên quân M.H.R.R.-Hashiba sẽ huy động chiến dịch chung châu Âu-Viễn Đông sắp tới của họ dưới tiền đề của Chiến tranh Ba mươi năm.”
“Nhà Hashiba là P.A. Oda, nhưng để M.H.R.R. hợp tác với họ, họ sẽ phớt lờ ảnh hưởng của Mlasi và công nhận các Thánh Phổ Tsirhc. Tuy nhiên, lực lượng của Liên Hiệp ở châu Âu sẽ không thể tránh khỏi việc phải tập trung lực lượng để đẩy lùi cuộc xâm lược của Hashiba dưới sự cai trị của P.A. Oda bị ảnh hưởng bởi Thánh Phổ Mlasi; và chính những người sẽ mang lại sự sụp đổ của Hashiba là nhà Matsudaira. Để giành được quyền gây ra điều đó, Liên Hiệp chắc chắn sẽ muốn nắm quyền kiểm soát Viễn Đông và hoàn toàn đảm bảo tất cả các quyền của nhà Matsudaira.”
Một khoảnh khắc trôi qua.
“Họ sẽ sử dụng những trận chiến đó làm tiền đề để bắt đầu cuộc chạy đua vũ trang giành Logismoi Óplo. Đó là lý do tại sao…”
“Chúng ta, với tư cách là Viễn Đông, nên bảo vệ Công chúa Horizon như một Logismoi Óplo?”
“Tại sao ngài lại nghĩ vậy?”
Shirojiro đặt câu hỏi, phó chỉ huy lập tức trả lời.
“Đó chính xác là những gì Liên Hiệp Thánh Phổ đang lên kế hoạch. Nếu Công chúa Horizon không tự sát, Logismoi Óplo cùng với gia tộc Matsudaira sẽ vẫn ở lại Viễn Đông và chúng ta sẽ trở thành yếu tố quyết định chống lại P.A. Oda và Ngày Tận Thế. Hai yếu tố tiềm năng này… lá phiếu quyết định số phận của thế giới này sẽ nằm trong tay Viễn Đông.”
Tuy nhiên, nghiêng cổ sang một bên, phó chỉ huy nói.
“…Thật duy tâm.”
Nói xong, phó chỉ huy lại quay đi, như thể muốn rũ bỏ điều gì đó.
Hơn nữa, ông ta từ từ đặt một câu hỏi cho Shirojiro.
“Cậu định làm gì? Khả năng xảy ra chiến tranh toàn diện với Liên Hiệp Thánh Phổ, tài chính và quản lý của Musashi nếu điều đó xảy ra, sự an toàn của người dân… sẽ có vô số vấn đề. Ngay cả để bảo vệ Công chúa Horizon như một Logismoi Óplo, cũng phải có một lý do chính đáng để chúng ta ngăn chặn việc tự sát của cô ấy.”
“Để chúng tôi có được câu trả lời cho mọi thứ… chúng tôi cần sự hợp tác của ngài.”
“Tại sao?”
Trước câu hỏi đó, Shirojiro khẳng định từ tận đáy lòng.
…Cuối cùng, cuộc đàm phán đã bắt đầu.
Đối phương đã hỏi về sự cần thiết của sự hợp tác của họ.
…Nếu chúng ta có thể thống nhất về một lý do cho sự hợp tác của họ trong hoàn cảnh này, họ sẽ đáp lại.
Đây là một giao dịch kinh doanh.
Ngay bây giờ, Viễn Đông đang tiến đến hai con đường: tiến lên và tan vỡ, hoặc dừng lại và chìm xuống.
Nếu chúng ta dừng lại, cho đến khi chìm hẳn, chúng ta sẽ được hưởng một khoảng thời gian an toàn. Tuy nhiên, nếu chúng ta tiến lên, những gì sẽ xảy ra sau khi tan vỡ, chúng ta sẽ không bao giờ biết được.
Đó là lý do cho câu hỏi của họ. Họ muốn chúng ta cho thấy lý do chúng ta vẫn có thể bảo vệ sự an toàn của mình ngay cả sau khi tiến lên và tan vỡ.
Shirojiro nghiêng người về phía trước.
“Người duy nhất có thể đối mặt với một học sinh là một học sinh khác. Do đó, Hội đồng Lâm thời và đức vua đang cử người duy nhất trong số chúng ta có thẩm quyền, Phó Chủ tịch, đến đây để thay mặt họ. Chính người đó có liên quan đến Hội đồng Lâm thời, nhưng… kỹ năng chính trị của cô ấy có lẽ là tốt nhất trong số các học sinh chúng ta.”
“Phó Chủ tịch đó… Honda Masazumi, phải không?”
“…Ngài biết cô ấy à?”
“Ừ,” phó chỉ huy gật đầu, hai tay đan sâu vào nhau.
“Cô ấy luôn giỏi nhất môn văn học và văn hóa cổ Nhật Bản khi còn học ở Mikawa.”
“Không ngạc nhiên,” Shirojiro đáp lại bằng sự khẳng định. Hơn nữa, chỉ tay xuống sàn nhà là Học viện này…
“Chúng tôi đang lên kế hoạch làm điều gì đó để kéo người đó về phía mình. Cô ấy sau đó sẽ hành động như một đại diện của các học sinh…”
“Một đại diện?”
“Và đối mặt với Liên Hiệp Thánh Phổ.”
Shirojiro thở hắt ra. Cậu nhận thức rõ về thiết bị ghi hình của ủy ban phát thanh hơn cả phó chỉ huy trước mặt.
Sẽ tốt nhất nếu giọng nói của chúng ta đến được với những người đang nghe chương trình phát sóng, cậu nghĩ.
“Phó Chủ tịch hiện đang dưới sự kiểm soát của đức vua và Hội đồng Lâm thời liên kết với Liên Hiệp Thánh Phổ. Tuy nhiên, chúng tôi cũng biết rằng chính điều đó là điểm yếu của phe Liên Hiệp. Đó là lý do tại sao nếu chúng tôi đối mặt với Phó Chủ tịch và kéo cô ấy về phía mình…”
Những người đang nghe chương trình phát sóng trong nhà và trên các con đường khắp Musashi, do đó, đã nghe được những lời tiếp theo.
“…Chúng ta sẽ có trong tay người có thể lật đổ những lời bào chữa của Liên Hiệp Thánh Phổ.”
Ngài hiểu chứ?
“Nếu công lý hoàn toàn thuộc về phía bên kia, Phó Chủ tịch sẽ chỉ đánh bại chúng tôi trong đại hội học sinh đặc biệt của chúng tôi và mọi chuyện sẽ kết thúc. Tuy nhiên, nếu chúng tôi chiến thắng Phó Chủ tịch… chúng tôi cũng sẽ có cơ hội đánh bại Liên Hiệp Thánh Phổ.”
Shirojiro nói, trong khi chỉ vào Neshinbara ở phía sau:
“Neshinbara ở đây là một chuyên gia về kiến thức lịch sử. Bản thân tôi là một phần của ban quản lý Hội Thương Mại của Musashi, và tôi có mối liên hệ với IZUMO. Nếu chúng tôi bao gồm cả khía cạnh chính trị của Phó Chủ tịch, chúng tôi có thể xem xét hầu hết các vấn đề. Chỉ với khả năng đó cùng với việc giải cứu Horizon, sẽ đủ tốt nếu chúng tôi có thể đạt được những gì chúng tôi mong muốn trong các kết luận chúng tôi đưa ra khi giải quyết hậu quả. Nếu điều đó không thể thực hiện được…”
Cậu đứng thẳng người và nhún vai.
“Ngài có thể treo cổ cả tôi và Neshinbara ở đây. Đó có lẽ là cách Hội đồng Lâm thời và đức vua sẽ xử lý ‘vấn đề nội bộ của Musashi’ này. …Sẽ đủ để các ngài bảo vệ cư dân của Musashi trong các cuộc chiến sắp tới và sự sụp đổ của Viễn Đông, dù chỉ một chút.”
“Nói cách khác… kết luận của cậu là vấn đề này sẽ không được giải quyết ở đây, mà là khi các cậu đối đầu với Hội đồng Lâm thời và đức vua thông qua Phó Chủ tịch? Rằng nếu các cậu vượt qua được cuộc đối đầu với Phó Chủ tịch, người đang hành động thay mặt Liên Hiệp Thánh Phổ, các cậu sẽ có được một lý do chính đáng để cứu Công chúa Horizon?”
“Judge.”
Shirojiro gật đầu.
“Hiện tại, Nghị viện và đức vua không làm gì hơn ngoài việc từ từ đóng cửa cửa hàng ngay cả khi họ đang hành động với ý định an toàn nhất. Ngược lại, những gì chúng tôi mong muốn là tìm kiếm khả năng để cửa hàng tiếp tục hoạt động.”
Tôi là một thương nhân, nên tôi nhận thức được sự tồn tại của ranh giới giữa cái có thể và cái không thể.
“Nếu hậu quả của hành động của chúng tôi vượt quá lợi ích của chúng trong cuộc đối đầu với Hội đồng Lâm thời và đức vua, chúng tôi sẽ không tiếp tục. Nếu thời điểm đó đến, tôi sẽ cho thấy mình không có sự nhạy bén kinh doanh của một thương nhân; vì vậy tôi không ngại ngay cả khi ngài tròng thòng lọng vào cổ tôi.”
Shirojiro nói điều này, và ba người trước mặt họ khẳng định.
“Không, không được!”
Một giọng nói. Giọng nữ cao vút phát ra từ bên trong phòng.
Khi Shirojiro quay lại nhìn, trước bảng đen trên ghế giáo viên, cậu thấy Sanyou, lông mày nhướn cao trên khuôn mặt đỏ bừng khi cô nhún vai.
“…Những gì em vừa nói, c-chuyện treo cổ không phải là điều em có thể nói một cách nhẹ nhàng đâu!”
Giọng nói cao của Sanyou lọt vào tai chính cô, và cô nhận ra mình đang hét lên.
…A.
Thôi chết rồi, cô nghĩ.
Nhân viên không được can dự vào tranh chấp của học sinh. Điều đó đã được quy định trong nội quy Học viện. Tuy nhiên…
…Vừa rồi thì khác. Đó không phải là một cuộc tranh chấp, mà là một sai lầm về nguyên tắc.
Nghĩ vậy, cô lấy lại bình tĩnh sau cú hụt hẫng.
…Mình không được hoảng loạn.
Phải bình tĩnh, Sanyou nghĩ trong khi nhìn Shirojiro và Neshinbara.
“Chấp nhận cái chết vì hành động của mình… có phải Makiko-senpai đã dạy các em cách sống đó không? Chị ấy thường quậy phá trên đường phố và chạy loanh quanh trong trường, từ sáng đến sau giờ học, thậm chí còn có những cuộc thảo luận nguy hiểm như ‘Chủ đề hôm nay sẽ là lật đổ quốc gia nhé~!’ với giọng đủ lớn để làm tôi ở lớp bên cạnh giật mình; tất cả những điều đó không phải để các em chết, mà là để các em tiếp tục sống, phải không!?”
Đó là lý do tại sao…
“C-cô không quan tâm, các em định làm gì cũng được. Trong các cuộc xung đột giữa các em… chúng tôi, những giáo viên, không thể nói gì cả. Tuy nhiên, những gì chúng tôi dạy các em là những thứ các em cần để tiếp tục sống. Nếu các em có thể nói rằng chết cũng được… thì chúng tôi đã dạy các em điều gì? Các em đã học được gì khi đến đây? Cô không nhớ mình đã nói rằng chúng ta sống chỉ để chuẩn bị cho cái chết!”
Haa, Sanyou thở dài sau khi hét lên.
Cô hạ hông xuống, cái hông đã nhổm khỏi ghế mà cô không hề hay biết.
“A.”
Trong khi vuốt lại mái tóc rối bù về hai bên má, nước mắt rơi từ khóe mắt cô.
Không được, Sanyou nghĩ, lau chúng bằng tay áo.
Mình không được khóc. Người lớn không làm thế.
Với tư cách là một giáo viên, là một người dạy những gì cần thiết để sống, điều mình nên nói bây giờ là…
…Là gì nhỉ?
Cô không biết. Bản thân cô cũng không biết phải nói gì ở đây. Đây là năm thứ ba cô làm giáo viên; cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Cô không thể nói trúng trọng tâm như Oriotorai có thể.
Tuy nhiên, cô lẩm bẩm, lau mắt bằng tay áo.
“Nếu…”
Cô hít một hơi. Vai cô giật một cái, thở ra.
“Nếu các em là học sinh của cô hoặc của Makiko-senpai…”
Sanyou nghĩ về tương lai của mọi người. Về con đường đời của họ và cách họ sẽ sống.
Sẽ ổn thôi nếu có nhiều điều vui vẻ, cô nghĩ. Sẽ có những điều tồi tệ, nhưng sẽ ổn thôi miễn là chúng ta có thể tìm thấy nhiều điều tốt hơn điều xấu. Dù đó là sự nghiệp hay sự giàu có, đó lại là một câu chuyện khác.
“Nhìn lên bầu trời, nghĩ về những gì sẽ xảy ra với thế giới, nghe một bài hát, đọc một cuốn sách và rung động trái tim, kiếm tiền và mua sắm, chào hỏi mọi người một cách đàng hoàng trong công việc bán thời gian của mình… Nghĩ rằng ngày mai cũng sẽ như vậy, nhưng nhìn ra ngoài vào ban đêm, ánh đèn bên cửa sổ nhắc em nhớ về ai đó. Tiếp tục làm những điều như thế là điều tối thiểu cô mong muốn ở các em.”
Cô không mong đợi có thể dạy người khác cách sống tốt. Chỉ có một điều cô dạy họ phải nhận thức được. Đó là…
“Vì mục đích đó… đừng chết. Tuyệt đối không được tự gây ra cái chết của mình. …Xin hãy nhớ điều đó.”
Nói xong, Sanyou thở ra.
Những gì cô bày tỏ, chính cô cũng không hoàn toàn hiểu. Những gì cô biết không hoàn toàn thay thế được tầm quan trọng của việc học và kế hoạch tương lai, nhưng chỉ cần có thể nghĩ về điều đó một chút…
Nhận ra tay áo cô dùng để lau nước mắt đã khô, Sanyou ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô là Shirojiro, Neshinbara, phó chỉ huy và hai người ở hành lang.
Không ai trong số họ nhìn về phía cô.
“A…”
Thôi chết rồi, cô nghĩ trong lòng và cúi đầu xuống. Chắc hẳn cô đã tự tiện ngắt lời họ và nói những điều khó chịu.
Do đó, Sanyou ngồi thẳng lại và nhìn đi chỗ khác.
“Ừ-ừm, cô giáo thực sự đang làm gián đoạn mọi người…”
Nhưng ngay khi cô định bỏ đi…
“Nếu đúng là như vậy…”
Nam thành viên mảnh khảnh đứng sau phó chỉ huy nói nhỏ.
“…Vậy còn Công chúa Horizon, người bị yêu cầu phải mong muốn cái chết của chính mình thì sao?”
“——”
Cuối ánh mắt của cậu ta, không nói nên lời, Neshinbara gật đầu.
Cậu không nhìn lại; nhưng, nở một nụ cười trên môi, nói:
“Ít nhất thì… nó xung đột với những lời dạy của Học viện Musashi Ariadust, phải không?”
Judge, mọi người ở đó đều khẳng định.
“Cô ấy không phải là học sinh của Học viện chúng ta. Cô ấy không bắt buộc phải tuân theo chính sách của Học viện, nhưng…”
Shirojiro nói; và như để đáp lại, Neshinbara tiếp tục.
“Vậy thì, chúng ta có thể coi đây là việc Liên Hiệp Thánh Phổ đã tước đoạt công chúa khỏi chúng ta mà không có sự giáo dục nào, phải không? Có thể đây chỉ là một lời buộc tội, nhưng…”
Shirojiro và phó chỉ huy đã thay thế cho từ cuối cùng.
“Tuy nhiên…”
Cả hai cùng đứng dậy. Shirojiro tiến lên một bước.
“…công chúa có thể không biết về tất cả các khả năng của mình. Ít nhất, cô ấy không biết về ‘điều tối thiểu’ mà chúng ta nên biết.
“Thế nào, đội cảnh vệ? Để cứu công chúa… các ngài có cân nhắc việc tìm hiểu về nhiều khả năng hơn mà chúng ta có thể có không?”
“Thật không công bằng.”
Với một tiếng cười nhỏ, phó chỉ huy tiến một bước như để đáp lại Shirojiro.
“Vay mượn sức mạnh của một nhân viên vào phút chót, ý tôi là vậy.”
“Nó miễn phí mà, ngài biết không? Những người ở Học viện này chắc không có khiếu kinh doanh tốt cho lắm.”
“Judge,” phó chỉ huy gật đầu, vai rung lên.
“Chúng tôi sẽ đảm bảo sự đáng tin cậy của cậu cho đến cuối cuộc đối đầu với Phó Chủ tịch. Nếu chúng tôi có thể tìm ra điều gì là tốt nhất cho Viễn Đông và Musashi, thì việc làm đó cũng có giá trị. Dĩ nhiên, nếu cậu có thể thắng trong cuộc tranh luận với Phó Chủ tịch. Nhưng nếu không thể làm được điều đó…”
Phó chỉ huy đưa tay ra cho Shirojiro.
“Ít nhất tôi cũng sẽ phủ phục cùng cậu trước Hội đồng Lâm thời và đức vua, cầu xin được tha tội treo cổ. Tin tưởng một doanh nhân không có khiếu kinh doanh cũng là sai lầm của tôi, xét cho cùng.”
Trước những lời đó, Shirojiro gật đầu và bắt tay lại.
Khoảnh khắc đó, một thành viên của đội cảnh vệ mở một cửa sổ từ bên ngoài và nhoài người vào. Với giọng nói khàn khàn, anh ta nói:
“Phó chỉ huy! …Phó Chủ tịch của Ariadust đang hướng về phía chúng ta!”
“Ồ,” phó chỉ huy cất cao giọng.
Tuy nhiên, đó không phải là điều duy nhất mà giọng nói đó thể hiện.
“Còn những người khác… Hai người nữa cũng đang hội tụ để gặp mặt tại nơi đó! Chi tiết còn lộn xộn, nhưng cả hai đều dường như là những người có ảnh hưởng trên Musashi!”
“Những người có ảnh hưởng?”
Nghe lời phó chỉ huy, Neshinbara lộ vẻ mặt cứng đờ.
“Woah… hai người đó đang đến gặp Honda-kun, hử?”
“Hai người đó…?”
“Judge,” Neshinbara lẩm bẩm.
“…Hai người có thứ hạng cao nhất; hai người mạnh nhất trong Học viện của chúng ta.”
---
Masazumi đang bước nhanh trên con đường không một bóng người.
Ánh nắng sau lưng cô cho thấy đã gần trưa. Tuy nhiên, không có tiếng nấu nướng hay bóng người qua lại trên đường. Chuyển động duy nhất, có thể nói, là sự chuẩn bị cho việc đón tàu tị nạn của Mikawa; và, như để đáp lại, một con tàu chở khách tách khỏi Musashi. Tuy nhiên…
…Những người không có tư cách cư trú ở đây sẽ bị giao cho Liên Hiệp Thánh Phổ chăm sóc sao?
Trên hai con tàu thứ hai ở hai bên sườn, cũng như con tàu tiên phong ở chính giữa, mỗi khu vực đều có những phân khu dành riêng cho mục đích ngoại giao hoặc du lịch. Xung quanh những nơi này là nơi cư trú của những người không thể trở thành công dân Viễn Đông, cùng với những cá nhân có liên quan đến các mối quan hệ ngoại giao hoặc thương mại. Tuy nhiên, kể cả trong số họ, những người theo Công giáo cũng sẽ được K.P.A. Italia hoặc Tres España đảm bảo an toàn một khi đã đến được cảng mặt đất.
Tin tức Musashi đã được chuyển giao cho Liên Hiệp cũng đã lan truyền trong dân chúng. Trên mạng nội bộ của Musashi mà cô chủ quán cho nàng xem, mọi người chẳng bàn tán gì khác ngoài chuyện đó trên bảng tin và các diễn đàn. Trong số những người đăng bài, dường như có cả những kẻ đang ra sức ném vào nhau đủ loại ý kiến trái chiều.
Ngay lúc này, những người không phải cư dân đã sớm nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống trên Musashi được nữa; và những người được đảm bảo an toàn đã bắt đầu di tản.
…Chứng kiến cảnh người người rời đi, lòng dân Musashi hẳn sẽ không khỏi bất an.
Hàng xóm của họ đã đi rồi. Điều đó, cùng với sự rời đi của các con tàu, cho thấy một xu hướng đào thoát đang không ngừng lan rộng trong dân chúng.
Sớm muộn gì, mọi người cũng sẽ coi việc Musashi bị chuyển giao là một điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến đó, Masazumi…
"——"
Nàng quay đầu sang một bên.
Như vậy chẳng phải là tốt sao? Nàng thầm thì trong lòng, như để tự thuyết phục chính mình.
…Đó sẽ là cách tốt nhất để kết thúc chuyện này với thiệt hại tối thiểu.
Tuy nhiên, Masazumi nghĩ.
"Sẽ có những người không thuận theo chuyện này, nhỉ."
Và nàng phải đi thuyết phục họ. Nói cách khác, nàng là kẻ địch của họ.
Nàng nghĩ vậy. Thỉnh thoảng, vài ánh mắt lại đổ dồn về bóng hình nàng đang rảo bước nhanh trên đường.
Từ trong các cửa tiệm của khu phố mua sắm. Qua khe cửa của đồn cảnh sát. Sau ô cửa sổ của những ngôi nhà. Nàng thấy mọi người nhận ra sự hiện diện của mình và đang nhìn nàng.
Masazumi không được huấn luyện cũng chẳng có thần thuật nào để đọc được ánh mắt của người khác. Thế nhưng, nàng cảm nhận được chính ý nghĩa ẩn sau những gương mặt lặng lẽ, vô cảm đang tiếp tục nhìn mình.
Nàng đang xách bên mình một chiếc túi giấy từ quán cà phê, nhưng lại cảm thấy nó như một tấm khiên che chắn mình khỏi họ. Vừa như để giơ nó ra, chứng tỏ rằng mình cũng là một cư dân của Musashi; lại vừa như để chạy trốn.
Phía trước nàng là công viên tự nhiên dẫn đến Con Đường Hối Tiếc.
Nàng bước vào trong.
Ngay lúc đó.
Trên những con đường ở hai bên trái phải của nàng, có những bóng người đang tiến đến hợp lại với nàng.
Hai người. Người đầu tiên, đến từ bên phải, là…
"Naomasa."
"Judge," cô gái đáp lời trong khi giơ cánh tay máy bên phải lên chào. Khói bốc lên từ tẩu thuốc ngậm trên miệng, cô gái vừa tung tăng bước về phía này vừa liếc mắt sang trái.
"Ồ, cả Mito cũng ở đây sao?"
Như để dõi theo câu hỏi đó, Masazumi quay đầu nhìn sang. Ở phía cuối con đường bên trái là Mitotsudaira trong bộ đồng phục, sau lưng mang hai chiếc hộp da dài màu đen.
Nhìn Masazumi và Naomasa, cô thở dài.
"Chuyện gì thế này? …Đại diện của hiệp sĩ, nhóm chính trị và câu lạc bộ kỹ thuật của Musashi giờ lại sắp đi nói chuyện với mấy người đang làm ầm ĩ ở Học Viện sao?"
Theo ánh mắt của Masazumi, Mitotsudaira vừa bước những bước nhẹ nhàng để bắt kịp nhịp chân vội vã của nàng, vừa vuốt mái tóc bạc của mình.
…Nếu ta nhớ không lầm thì là một hiệp sĩ từ Hexagone Française. Cô ấy xuất thân từ một gia tộc người sói thì phải.
Như để xác nhận suy nghĩ của nàng, đôi mắt vàng kim của cô gái quay lại nhìn nàng với vẻ bất mãn.
"Phe lãnh chúa của Musashi đã thống nhất quan điểm là sẽ đối mặt với phe Học Viện. Nếu Hội đồng Lâm thời và đức vua đứng ra giải quyết, quyền sở hữu các con phố sẽ mất. Tuy nhiên, chúng tôi không rõ ý định của phía Học Viện. Vì vậy, với tư cách là một học sinh, tôi đến đây với tư cách đại diện. Cho tất cả các hiệp sĩ ở Musashi."
Vậy sao? Naomasa xác nhận.
"Bên Câu lạc bộ Kỹ thuật này cũng thế. Dù sao thì, nếu việc chuyển giao Musashi được xác nhận, họ sẽ sa thải tất cả chúng tôi ngay sau khi xong việc."
"Thật vậy sao? …Tôi cứ ngỡ các cô và mọi người sẽ ở lại vì họ cần kỹ sư cho Musashi chứ."
Không phải vậy, Masazumi nghĩ. Rồi, như để xen vào giữa hai người…
"Câu lạc bộ kỹ thuật là yếu tố thiết yếu cho hoạt động của Musashi. Nếu để cho tàn dư của Viễn Đông quản lý… sau này sẽ xảy ra xung đột. Đó là lý do, sau khi công việc hoàn tất, tất cả các kỹ sư của Musashi sẽ bị đuổi khỏi tàu. Câu lạc bộ kỹ thuật đang nghĩ vậy, phải không?"
Trước câu hỏi đó, Naomasa chỉ có một phản ứng. Nàng nhả một làn khói dài từ miệng với vẻ mặt thoáng nét cười.
"Cô hiểu chuyện đấy nhỉ? Masazumi. Đây là lần đầu chúng ta nói chuyện, nhưng cô có vẻ biết nhiều đấy. Chà, ít nhất thì cô cũng hiểu đám hạ cấp chúng tôi hơn là vị hiệp sĩ đáng kính kia."
"À, kể cả khi cô không hiểu chúng tôi cũng được sao?"
Trước những lời vội vã của Mitotsudaira, Masazumi bật cười khe khẽ.
"Mitotsudaira, cô không thích những người ồn ào và thân thiện quá mức, đúng không?"
Trước những lời nói bâng quơ đó, Mitotsudaira mở to mắt. Rồi ngay lập tức, cô quay lại nhìn Masazumi với ánh mắt sắc lẻm.
"C-cô đang nói gì vậy? Cứ như thể cô biết sở thích của người khác không bằng."
"Chỉ là đoán thôi. Dù sao đi nữa, trong trường hợp Horizon Ariadust tự sát, người đứng đầu nhà Matsudaira sẽ là một trong những người nhà Mito… Nói cách khác, đó sẽ là cô, Mitotsudaira. Dù việc tự sát của Horizon vẫn chưa được thực hiện và chúc mừng cô vì điều đó ở đây cũng không phù hợp… nhưng một phần dân cư không phải công dân gồm các thương nhân và gia đình của họ có lẽ sẽ có thể ở lại Musashi dưới sự chăm sóc của cô."
Mitotsudaira không trả lời ngay những lời đó.
Sau khi hít hai hơi thật sâu…
"Ở một Viễn Đông dưới sự cai trị hoàn toàn của Liên Hiệp Testament, một thứ như người đứng đầu nhà Matsudaira sẽ chẳng khác nào một con rối 'chỉ biết vâng lời', nhỉ."
Nói rồi, cô đưa tay phải lên chạm vào cổ mình.
Chạm vào chiếc vòng cổ màu đỏ giống như một chiếc choker được trang hoàng ở đó…
"Đối với đất nước, tôi hợp làm một hiệp sĩ hơn là một vị vua. Tôi ở đây để xác định điều đó."
"Masazumi, đừng bận tâm đến cô ta. Con bé người sói đó chỉ đang che giấu cảm xúc thật của mình vì nghĩ rằng như thế mới ngầu thôi."
Đáp lại cái nhướng mày của Mitotsudaira, Naomasa chỉ thở ra một làn khói.
Cứ trò chuyện như vậy, họ bước vào Con Đường Hối Tiếc. Thoáng nghĩ rằng bầu trời nhìn qua kẽ lá thật xanh, Masazumi lại lên tiếng.
"Hai cô sao thế?"
Hai người họ là…
"Naomasa là Đặc Vụ Thứ Sáu của Văn phòng Tổng Trưởng. Mitotsudaira là Đặc Vụ Thứ Năm. …Từ giờ trở đi, tôi sẽ đối đầu với cấp trên của hai cô, tức vị tổng trưởng, với tư cách là đại diện của Hội đồng Lâm thời và đức vua. Nói cách khác, tôi là kẻ địch."
"Dù vậy, tôi nghĩ mục tiêu của chúng ta nhìn chung là giống nhau."
Mitotsudaira nói bằng một giọng nhỏ, tay vuốt ngược phần tóc mái.
"Đường lối của họ rất có thể sẽ đẩy Viễn Đông vào cuộc chiến với Liên Hiệp Testament. Nếu chuyện đó xảy ra, các hiệp sĩ và gia thần đang theo học tại Học Viện Ariadust sẽ phải chiến đấu để bảo vệ người dân và vùng đất Musashi."
"Vậy là cô muốn tránh thiệt hại cho người dân nhiều nhất có thể, đúng không?"
Judge, cả Mitotsudaira và Naomasa đều gật đầu. Đầu tiên, Mitotsudaira nói:
"Đi ra ngoài và truyền đạt quyết định vì mục đích đó là nhiệm vụ của tôi."
Ra là vậy, Masazumi gật đầu, rồi nhìn sang Naomasa ở bên phải. Naomasa, bắt gặp ánh nhìn của nàng, nói "đúng vậy" rồi dùng cánh tay máy bên phải gãi đầu.
"Đối với câu lạc bộ kỹ thuật, việc không chuyển giao Musashi cho Liên Hiệp Testament sẽ giúp công việc của chúng tôi ổn định. Chỉ là, trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ phải chiến đấu với Liên Hiệp. Vì vậy, tôi ở đây để xác định xem chúng ta có đủ sức mạnh để vùng lên chống lại Liên Hiệp hay không."
"…Nói cách khác, cả hai cô đều quan tâm đến sức mạnh, nhỉ."
"Ngay cả với cô, đó cũng sẽ trở thành một yếu tố quan trọng trong quyết định của mình; tôi nói sai sao? Ý tôi là, nếu cô định đối đầu với Liên Hiệp Testament, chúng tôi cũng sẽ trở thành một phần sức mạnh quân sự của cô."
Thật vậy sao? Masazumi định nói, nhưng nàng hoảng hốt đổi lời.
"Tôi là thành viên của Hội đồng Lâm thời. Tôi không có quyền quyết định hay bất cứ thứ gì khác."
Naomasa không trả lời; nàng chỉ thở ra một làn khói. Rồi dường như Mitotsudaira, ở phía sau tầm mắt của nàng, đã vẽ nên một nụ cười nhạt.
Trước mặt họ, những bậc thang dẫn lên Học Viện Ariadust đã hiện ra.
Bên trái họ, gần cuối khu rừng, là một tấm bia đá nhỏ.
Cô gái có giấc ngủ ngàn thu được tưởng niệm bởi tấm bia đó, ngay lúc này, lại đang ở nơi pháp trường (Andamio de la Ejecución) cách họ một khoảng rất xa về phía sau.
Chuyện này sẽ "trở nên" thế nào đây? Masazumi nghĩ, nhưng nàng đã thay đổi dòng suy nghĩ đó.
…Chúng ta sẽ "khiến cho nó xảy ra" như thế nào, nhỉ? Đối với mình, và cả đối với những người khác nữa.
Rồi Masazumi nhìn thấy.
Phía trước, trên đỉnh cầu thang, có bốn bóng người. Ngay sau khoảnh khắc nàng xác nhận được điều đó…
"——"
Nàng, cùng với hai người kia, đồng thời dừng bước. Nhìn lên cầu thang từ cuối Con Đường Hối Tiếc, bốn người đó hiện ra rõ mồn một trên nền trời xanh.
Người đầu tiên là Neshinbara.
Người thứ hai và thứ ba là Heidi, đứng cạnh Shirojiro, và người cuối cùng là…
"…Cái cục vải trông như Toori bị quấn trong rèm cửa kia là gì vậy, các cậu?"
"Aah," Shirojiro nói từ trên đỉnh cầu thang.
"Đây là…"
Cái bọc vải duỗi thẳng sang hai bên. Nhìn vào hình dáng của thứ trông vẫn như một chiếc chiếu cuộn, Shirojiro chậm rãi xác nhận:
"Giờ nó là một cuốn chả giò."
Ngay sau lời của Shirojiro, cuốn chả giò cử động.
Theo ánh mắt của Masazumi, người đang đứng lặng vì không nói nên lời, cuốn chả giò hoảng hốt vặn mình về một bên gần phần "cổ". Rồi, một giọng nói ú ớ phát ra từ bên trong.
"Sai rồi! Là sushi cuộn! Rong biển là bánh tráng vì nó màu trắng! Cậu không hiểu gì hết à!?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Masazumi liếc nhìn cả Naomasa và Mitotsudaira.
"Giọng nói đó là…"
Hai người kia không hiểu sao đã quay đi từ lúc nào.
…Đúng như mình đoán.
Trong khi nàng đang nghĩ vậy, cuốn sushi đang phản đối trên đỉnh cầu thang nghiêng mình, rồi rung lắc.
"A."
Cuốn sushi lăn lông lốc xuống cầu thang.
Giữa chừng, nó nảy lên vài lần xuống mấy mét rồi xoay vòng.
Nảy xuống và đập vào góc cầu thang, cuốn sushi không hề hét lên những tiếng như "Gya!" hay "Nuo!". Thay vào đó…
"Fugu."
Với âm thanh yếu ớt đó, cuộn vải lỏng ra; và như thể trải một tấm thảm xuống cầu thang, tấm vải trắng đóng vai rong biển bung ra.
Dõi theo chuyển động đó, tấm vải đang mở rộng cuộn đến tận chân họ.
"——"
Tấm rong biển hết ngay trước mặt ba người.
Cùng lúc đó, trong tư thế hình chữ vạn, một Aoi trần như nhộng văng ra trước mặt họ.
Tuy nhiên, nhận ra sự hiện diện của họ, cậu ngước lên nhìn với một nụ cười toe toét và ngay lập tức giơ ngón cái tay phải lên.
"…Á!? Này, mấy cậu đến đây làm gì thế!? Thôi kệ, tôi đang bị bung ra một chút và muốn trở lại thành một cuốn sushi, nên mấy cậu giúp tôi cuộn lại được không!?"
Chính chủ, vẫn đang nằm gần tấm rong biển, quay lưng về phía họ, duỗi thẳng người và run lên vì hồi hộp.
"Thật dịu dàng như một người mẹ…!!"
Masazumi, cùng với hai người bên cạnh, không nói một lời mà dùng mũi chân đá vào cậu ta.


0 Bình luận