Tôi phân tích bài kiểm tra của Haruka trước khi em ấy về, xem sai ở đâu.
Môn Ngữ văn và Xã hội dù được hai chữ số nhưng vẫn chưa bằng nửa điểm trung bình. Còn lại thì kết quả tệ hại vô cùng.
Tôi cố lục lọi ký ức về Haruka hồi thi đại học. Không biết có chuyện gì mà tôi nhớ em ấy đã học với sự tập trung kinh người.
…Nhưng mà tuần sau đã thi rồi. Liệu có kịp không đây?
Haruka mang đồ học đến, thở hổn hển một chút. Với vẻ mặt nghiêm trọng, em ấy ngồi xuống trước mặt tôi.
“...Ơ, em, em mang đến rồi đây. À, ừm… e, em…”
“Nghe này, cấp ba có chuyện lưu ban đấy. Bạn bè của em như Miyazaki sẽ thành tiền bối của em mất. Hơn nữa, học phí lại tốn thêm một năm nữa. Trước hết, em phải hiểu sự cần thiết của việc học hành ở trường đã —”
Trước khi bắt đầu ôn thi, tôi từ tốn nói về tình hình của Haruka. Tôi cần em ấy hiểu tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Dù tôi có dạy đến mấy mà bản thân em ấy không có động lực thì cũng vô ích.
Haruka lắng nghe tôi nói, nhưng có vẻ cứ lúng túng, ngọ nguậy thế nào ấy.
Gì vậy? Có chuyện gì bận tâm sao?
Haruka cúi đầu, dè dặt hỏi tôi:
“A, anh… à, ừm, e, em, em có được nói không ạ?”
“…Gì vậy? Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
Haruka liếc nhìn mẹ kế đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, rồi hít một hơi thật sâu.
“…À, ư, ừm, thôi, không sao đâu ạ. E, em, em sẽ tập trung học…”
Nếu nói không bận tâm thì là nói dối. Chẳng lẽ Haruka đang hỏi tôi là em ấy có được phép nói chuyện với tôi không?
Tôi sẽ không quên cảm giác lúc ấy. Nhưng đó là quá khứ, là điều tôi phải vượt qua. Thay vì cố gắng thay đổi cảm xúc của người khác, tôi sẽ tự mình thay đổi.
Vì vậy —
“…Thôi được rồi, dù không có việc gì đặc biệt thì thỉnh thoảng anh cũng về nhà. Anh vẫn còn là trẻ con nên vẫn phải nhờ cậy bố mẹ chăm sóc mà — nhưng nếu Haruka học hành tệ quá thì anh cũng ngại về nhà đấy.”
Haruka đang cúi đầu bỗng ngẩng phắt lên. Mắt em ấy mở to. Em ấy lẩm bẩm bằng giọng rất nhỏ:
“…Nếu em cố gắng… anh sẽ lại đến. …Điểm cao…”
Hả? Sao Haruka lại lạ thế nhỉ? K, hơn nữa, em ấy có nghe tôi nói không? Không, chắc là không nghe đâu nhỉ?
Haruka đứng bật dậy. Rồi, em ấy vỗ bốp bốp vào hai bên má mình. Với đà đó, em ấy lại vỗ bôm bốp vào mông mình. Rất nhịp nhàng và vui tai. Nhưng mà, em ấy đang làm gì vậy?
Mẹ kế nghe thấy tiếng động, thò mặt ra khỏi bếp.
Trong mắt Haruka, bỗng lóe lên vẻ thông minh.
“A, anh… ừm, em đã lấy lại tinh thần rồi. Em đã chuyển sang chế độ học hành rồi đấy!”
“À, à. …Thôi, thôi ngồi xuống đi. Đầ, đầu tiên, anh sẽ chỉ em cách ôn thi —”
Và cứ thế, buổi học của chúng tôi bắt đầu.
Đã hai tiếng trôi qua.
Ban đầu, tôi chỉ hướng dẫn phương pháp học và những phần trọng tâm của bài kiểm tra. Sau đó, Haruka tự mình cặm cụi học, dùng sách giáo khoa và vở của tôi.
Lúc đầu, em ấy cứ “ừm ừm” lẩm bẩm, nhưng dần dần lại nói — “À, đúng rồi, em nhớ ra rồi. Cái này là ở trong bài giảng…” Có vẻ như em ấy không phải đang tiếp thu kiến thức mới, mà là đang gợi lại những gì đã học.
Haruka quả thật là rất ngốc. …Em ấy quên những gì đã làm với tôi trong quá khứ, cứ thế sấn sổ đến gần. Dù tôi có từ chối, qua một đêm em ấy lại cố tình quên đi.
…Tôi không biết đầu óc Haruka hoạt động thế nào, nhưng chắc chắn là rất đặc biệt.
Theo mắt tôi, Haruka đang hấp thụ kiến thức với tốc độ kinh hoàng.
Đến giờ ăn tối, chúng tôi tạm dừng việc học và ngồi vào bàn ăn.
Haruka vừa ăn tối vừa nhìn vào vở của tôi. Ngày trước, đây chắc chắn là cảnh mẹ kế sẽ nổi giận. Ăn uống không phép tắc…
Nhưng mẹ kế… chỉ lặng lẽ nhìn Haruka.
Đã bao lâu rồi tôi mới lại được ăn cơm như thế này nhỉ?
Khi ở nhà, tôi luôn cố giết chết cảm xúc của mình. Kể từ ngày đó, tôi không thể cảm thấy bất cứ món ăn nào ngon miệng trên bàn ăn.
…À mà, chiếc bánh pancake hôm đó ngon thật.
Tôi nhớ lại chiếc bánh pancake đã ăn cùng Anri. Ngày tôi quyết tâm bước tiếp. Ngày tôi — nhận ra tình yêu dành cho Anri.
Haruka vừa nhìn vở vừa khéo léo xúc cà ri bằng thìa và ăn. Em ấy tập trung học đến mức trông như một người khác vậy.
Tôi cầm thìa trên tay, nhưng vẫn chưa động đũa vào món cà ri.
Những khúc mắc chưa hề tan biến. Quá khứ chưa hề biến mất.
Mẹ kế cũng chưa động đũa vào món cà ri. Bà ấy đang ngập ngừng muốn nói với tôi điều gì đó.
…Gặp Anri, tôi đã thay đổi và muốn bước tiếp.
Đối diện với món cà ri, đủ thứ cảm xúc dâng trào, nhưng tôi nhắm mắt lại, để chúng thuộc về quá khứ. Không nghĩ ngợi gì, tôi đưa thìa cà ri lên miệng.
Cắn một miếng —
Món cà ri bình thường, không có gì đặc biệt, bỗng trở nên ngon đến lạ lùng.
Những cảm xúc vừa dâng trào lúc nãy lại hiện rõ mồn một trong đầu tôi. Tôi ngây thơ hồi bé, lúc được mẹ kế khen ngợi, món cà ri đã không được ăn kể từ ngày đó, mẹ kế đã không tin tôi, mẹ kế bị bạn bè của mẹ ấy bắt nạt vì tôi —
Tôi chậm rãi nhai rồi nuốt xuống.
Không sao cả, tôi sẽ không co mình lại nữa. …Vì tôi đã hứa với Anri rồi mà. Tôi phải thể hiện mình thật “ngầu” chứ.
“…Ngon lắm mẹ ạ.”
Tôi vừa nói, mẹ kế liền bật khóc nức nở, không kìm nén được cảm xúc đang dâng trào. Chiếc thìa trên tay mẹ run rẩy.
Với giọng nói bị kìm nén, mẹ kế nói —
“…Mẹ xin lỗi, Shin, mẹ xin lỗi. …Tất cả là lỗi của mẹ, mẹ đã sai rồi, Shin và… con… tất cả là do mẹ — Shin, mẹ xin lỗi… mẹ thật sự không xứng làm mẹ, mẹ không có tư cách gặp con —”
Haruka vội vàng ngẩng mặt lên định ngăn mẹ lại. Nhưng tôi dùng tay ra hiệu cho Haruka dừng lại, và ngắt lời mẹ kế.
“Vâng, con vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của mình… nhưng mà… món cà ri ngon lắm. Hiện giờ chỉ cần thế thôi là đủ rồi.”
Những vết thương trong quá khứ không biến mất. Nhưng nếu đối mặt với chúng, ta có thể bước tiếp. Vì vậy —
“Mẹ ơi, mẹ cũng, cứ từ từ thôi, rồi hãy đối mặt nhé.”
Mẹ kế nén nước mắt, gật đầu. Rồi bà ấy cứ lặp đi lặp lại như một chiếc loa hỏng “Đối mặt với Shin…”.
***
Mẹ kế đã lấy lại bình tĩnh, gương mặt hơi thẫn thờ.
Chúng tôi đã có một bữa tối thật bình yên.
Một điều bình thường mà đối với gia đình tôi lại không hề bình thường.
Trong suốt thời gian đó, Haruka vẫn luôn nhìn vào vở của tôi. Gương mặt em ấy lúc này trông như một người khác vậy.
Cứ thế, đêm đã khuya, tôi quyết định về.
Khi tôi báo với Haruka là mình sẽ về, em ấy định ném sách giáo khoa sang một bên và lao vào ôm tôi, nhưng rồi lại kìm lại được.
“Á!? Khô, không, tự nhiên bản năng mách bảo… x, xin lỗi ạ. Á, v, vở, trả —”
“Không, anh cho em mượn đến ngày kia. Cứ photo hay gì đó đi.”
“À… ư, ừm, ừm! E, em, em sẽ cố gắng…”
Lần này Haruka không cúi đầu nữa. Em ấy nhìn thẳng vào tôi. Trong mắt em ấy tràn đầy sinh khí.
Mẹ kế, người vẫn còn yếu ớt và rụt rè, giờ đây cũng có vẻ đã lấy lại được sức sống.
Tâm hồn thể hiện ra bên ngoài cơ thể. Đó chính là con người.
“…Shin, con nhận lấy cái này nhé. …Mẹ không biết nói sao cho đúng… nên là…”
Mẹ kế chỉ nói vậy rồi đưa cho tôi một thùng các tông. Tôi nhận lấy, thấy nó khá nặng. Chắc là rau củ hoặc thực phẩm. …Mà, nhà gần nên không sao cả.
Và cứ thế, tôi được mẹ kế và Haruka tiễn, rồi rời khỏi nhà.
Tôi đi bộ một mình trên đường đêm, ôm thùng các tông. Nó khá nặng nhưng không đến mức không vác nổi.
Mà nói đến Haruka… không ngờ điểm của em ấy lại tệ đến thế. Nhưng nếu em ấy học hành chăm chỉ với tốc độ đó cho đến trước kỳ thi, chắc chắn sẽ đạt điểm trung bình.
Quả nhiên, chúng tôi là gia đình. Có lẽ tôi đã từng nghĩ mẹ kế và Haruka là người ngoài. Có một bức tường vô hình ngăn cách tôi, và họ cảm nhận được điều đó, nên đã đối xử với tôi sai cách chăng.
Quá khứ là quá khứ.
Giờ đây… tôi đã có thể đối mặt với họ như một gia đình thực sự. À, đúng rồi, tôi cũng phải liên lạc với bố nữa. …Kể là tôi đã ăn tối cùng mẹ kế và Haruka.
Không thể thay đổi mọi thứ một cách đột ngột. Giống như tôi và Anri đã dần dần thân thiết hơn…
Đang nghĩ vẩn vơ như thế, điện thoại bỗng rung lên bần bật.
Có cuộc gọi đến cho tôi thật hiếm… À, là điện thoại của Anri sao?
Tôi kẹp thùng các tông vào nách, nhìn vào điện thoại. Đúng là của Anri.
Không hiểu sao gọi điện thoại lại thấy hơi hồi hộp. Tôi căng thẳng nghe máy.
“A, a lô —”
“A, Shin-kun? Phù… Em căng thẳng quá đi! Vì, vì em chưa bao giờ gọi điện cho ai cả…”
“À, anh cũng căng thẳng lúc nghe máy… Hơn nữa, gọi điện thoại lại thấy giọng nói gần gũi hơn hẳn nhỉ.”
“Ừm, đúng vậy… Nhà anh ổn chứ?”
“…Anh ăn cà ri rồi.”
“Hả? Thật sao! Vậy là anh cũng đã…”
Tôi vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với Anri. Chắc là tôi đang vui đến mức quên cả sức nặng của thùng các tông kẹp dưới nách.
Lòng tôi rộn ràng. Cảm thấy thật nhẹ nhõm.
“Mà này, em định đăng tác phẩm mới sau khi thi xong. …Em muốn Shin-kun xem trước khi em đăng.”
“À, hôm nay là về việc… phần tiếp theo của tác phẩm đã xuất bản trước đây được quyết định, và gia đình đã họp bàn về chuyện đó —”
“Á á!? S, Shin-kun, anh vui quá rồi đấy!? K, không sao chứ, anh đang ở ngoài đường mà?”
“Ưm ưm, đúng vậy nhỉ. Thật kỳ lạ khi hai người không ai tin tưởng ai lại gặp được nhau —”
“Hả? H, Haruka-san ổn chứ? B, bây giờ mà còn phải tránh điểm liệt… E, em có nên dạy học cho em ấy không?”
“Đú, đúng là, em ấy tiếp thu nhanh thật… Hả, những gì không hứng thú thì em ấy quên ngay sao? Phù phù, cô em gái thật kỳ lạ.”
“Haizzz… Shin-quả nhiên là tốt bụng thật đấy —”
Đi bộ bình thường thì mười phút là đến. Tôi thong thả đi hết quãng đường đó trong ba mươi phút.
Sức nặng của thùng các tông không còn là gánh nặng nữa.
“…Vậy, vậy thì mai gặp nhé. Chiều mai chúng ta ở cùng nhau nhé —”
“À, tác phẩm mới, anh rất mong chờ. — Mai gặp nhé.”
Khi cả hai cùng gác máy, tôi đã đến trước nhà ông nội.
Tôi vẫn còn đắm chìm trong dư âm cuộc gọi, rồi mở thùng các tông ra, sắp xếp rau củ và gạo bên trong.
…Trong đó có một lá thư. Nét chữ của mẹ kế.
Tôi vừa đọc vừa pha cà phê.
Nét chữ dù đẹp nhưng lại có những đường nét xiêu vẹo. Có thể thấy những vết xóa và viết lại nhiều lần. Có cả những chỗ bị nhòe.
Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Lá thư này chắc chắn chứa đựng tâm tư của mẹ kế.
Tôi khẽ thở dài, khởi động máy tính bảng.
Lần đầu tiên tôi viết một lá thư. Nó vừa giống vừa khác với việc viết lách. Tôi gửi gắm cảm xúc của mình vào lá thư, và tôi cứ thế viết tiếp —


0 Bình luận