Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng

Chương 150 - Giải tán ác ý

0 Bình luận - Độ dài: 2,452 từ - Cập nhật:

Có thể lắng nghe âm thanh của Thế giới, rốt cuộc là lời chúc phúc, hay là lời nguyền rủa?

Cô bé nhân ngư nhỏ tuổi không biết.

Chỉ có điều, đối với cô bé mà nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này, dường như có chút...

Hơi có vẻ nhàm chán.

"Cậu đoán sai rồi, tướng quân."

Anh trai bĩu môi cười, đưa quân cờ phía bên trái dời năm bước.

"Ngô ài ~ Anh trai sao anh lại thế, em muốn đi lại, đi lại!"

Em gái lập tức nhụt chí, chơi xấu như kiểu kéo tay anh trai không buông ra.

"Được rồi, xem như tân thủ mới tiếp xúc Ma Quỷ Chiến Kỳ mà nói, em làm đã rất tốt rồi, Vera."

Anh trai bất đắc dĩ nhún vai, nhẹ nhàng gảy một cái trán của em gái.

"Chơi phải có chịu chứ, trong vòng một tháng này anh sẽ không để em rời khỏi Helheim đâu."

"Xì ~ Hẹp hòi." Em gái bút tút phồng má, sống động như một con cá đang phun bong bóng ra ngoài, "Tại sao mọi người không để em rời khỏi Helheim? Nơi này tất cả mọi nơi em đều đã đi dạo hết rồi."

"Cha mẹ làm như vậy nhất định có lý do của họ, đợi một chút nữa thôi Vera, anh nghĩ họ chẳng mấy chốc sẽ cho em đi kiến thức thế giới bên ngoài."

Anh trai an ủi.

「Trước khi em còn chưa rõ ràng nhận biết được điều kiện để kích hoạt niềm vui, để em tùy ý hành động là một chuyện rất nguy hiểm」

Đây cũng là tiếng lòng của anh trai, không hề che đậy mà hiện ra trong đầu em gái.

Mình rất nguy hiểm sao?

Em gái đối với điều này cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng mà nhất định có liên quan đến những suy nghĩ kỳ lạ thường xuyên xuất hiện trong đầu mọi người.

Cô bé cũng không tính tiếp tục truy cứu, có thể nghe được tiếng lòng cô bé biết vấn đề nào sẽ làm đối phương cảm thấy khó chịu và không vui, em gái cũng không tính vượt giới, chỉ cần mình có thể cố gắng hết sức để người bên cạnh tùy tâm mà cảm thấy thoải mái dễ chịu, có thể cảm nhận được tình yêu vô vi bất chí của mình, cô bé cũng rất mãn nguyện.

Cho nên...

"Vậy anh trai, lại đánh một ván nữa đi!? Lần này em nhất định phải thắng anh!"

Em gái kích động mà một lần nữa bày xong bàn cờ.

"Vâng vâng vâng, thật sự là hết cách với em."

Anh trai cũng không chút nào từ chối.

"Ngô, nước này phải đi thế nào đây?" Em gái hơi buồn rầu xoa trán, trò chơi Ma Quỷ Chiến Kỳ này vô cùng hại não.

"Ha ha, muốn giúp không?"

"Ừm!"

Anh trai tâm trạng vui vẻ mà hướng dẫn cho tân thủ em gái.

Anh ấy rất hưởng thụ hương vị chiến thắng, có lẽ là di truyền từ baba anh ấy, anh ấy thích nắm giữ tất cả trong tay, cho dù là chiến thắng, mà thế cục với em gái, sẽ làm anh ấy thưởng thức được hương vị này, so với sự "non nớt" của em gái, xem như anh trai anh ấy liền muốn xuất sắc hơn không ít, điều này khiến anh ấy từ sâu thẳm trong lòng cảm thấy vui vẻ.

...Điều này đương nhiên mà.

Em gái có thể đọc tâm thực ra đã sớm biết tất cả quy tắc của Ma Quỷ Chiến Kỳ, và chiến thắng đối với cô bé cũng là điều dễ như trở bàn tay, thế nhưng để có thể để cho anh trai trước mặt, để cho gia đình mình cảm nhận được niềm vui sướng trong khoảnh khắc đó, em gái nguyện ý từ bỏ bản thân mà thành tựu tập thể, để cho mình trở nên "vô tri", nhường "thành tựu" cho người khác.

Bởi vì như vậy, nội tâm anh trai sẽ trở nên thật ấm áp mà.

Ừm.

Anh ấy tuyệt đối cảm nhận được, sự quan tâm của tôi dành cho anh ấy, phần tình yêu vô vi bất chí đó mà.

Rất lâu sau.

"Hoàng tử Kayle, ngài có khách đến chơi."

Đột nhiên, người hầu đứng ngoài cửa gõ cửa tiến vào nói.

"Các ngươi ngốc sao, tôi và Vera đang chơi vui vẻ mà, ai cũng không thể đến quấy rầy."

Người được gọi là Kayle, Hoàng tử thứ nhất của Thú Nhân Tộc, anh ấy hướng về phía người hầu quát lớn.

À...

Vera mỉm cười.

Quả nhiên, xem đi, anh trai anh ấy thật sự rất hưởng thụ tất cả điều này, hưởng thụ tình yêu Vera chia sẻ cho anh ấy.

"Cái 'ai' này, cũng bao gồm tôi sao, Điện hạ Kayle?"

Không đợi người hầu thông báo, một cô gái có mái tóc dài tú lệ, tướng mạo thanh thuần liền vượt qua anh ấy, hướng về Kayle mỉm cười.

"Ài? Doris!?"

Kayle hơi mở to mắt, lập tức lòng tràn đầy vui vẻ tiến lên nghênh đón.

"Sao cậu lại tới đây? Thời gian hẹn không phải buổi chiều sao?"

"Không có cách nào mà, tôi quá nhớ Điện hạ Kayle rồi."

Doris rúc vào lòng Kayle, hai người thân mật thì thầm, nói những lời chỉ thuộc về hai người họ.

Doris là vị hôn thê của Kayle, và chuyện này, em gái cũng có biết một hai.

Đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Em gái đương nhiên sẽ không không thức thời mà đi quấy rầy họ, lúc này mà đùa nghịch tùy hứng thì sẽ bị ghét bỏ đó.

Cô bé trưởng thành đến mức, cam nguyện kiềm chế lại tính trẻ con của mình.

Em gái hiểu rằng, tình cảm giữa đôi tình lữ này, có thể đủ để sánh vai, không, thậm chí là vượt qua tình yêu của mình.

À...

Thế giới này, quả nhiên vô cùng thú vị mà.

Tôi yêu thế giới này, yêu những người ở nơi đây.

Có lẽ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ, em gái định lén lút nghe lén cuộc đối thoại của họ, dùng năng lực đọc tâm của mình.

Cô bé muốn biết, giữa hai người này, rốt cuộc có...

Tình yêu tốt đẹp như thế nào.

"Đầu tuần cậu không đến, tôi nhưng rất buồn đó."

Anh trai thân mật vuốt thái dương cô gái.

Doris, cậu là vật sở hữu của tôi, tôi yêu các cô gái, tất cả đều nên nghe theo sắp xếp của tôi」

"Xin lỗi nha, Kayle, đầu tuần trong nhà quả thật có chút chuyện, tôi không cố ý."

Cô gái cũng cảm thấy áy náy mà cúi đầu vuốt vuốt mái tóc của mình.

「Đều tại trên nửa đường gặp phải tên kia, rõ ràng là một con quỷ nghèo hạ tiện, nhưng lại có một mái tóc dài đẹp hơn tôi, cô ta đáng chết, chỉ có tóc của tôi mới có thể hấp dẫn được Kayle, tôi quyết không cho phép người khác vượt giới, không cho phép hồ ly tinh câu dẫn Kayle của tôi」

"Đã giải quyết? Cần tôi giúp một tay không?"

「Thật sự là phiền phức nha, vật sở hữu của tôi lại có việc không báo cáo cho tôi」

"Ừm, đã giải quyết rồi."

「Mặc dù không đi gặp khá là đáng tiếc, nhưng đêm đó thật đúng là mỹ hảo nha, tôi để cô ta soi gương, để cô ta thấy tôi từng chút từng chút lột sạch tóc của cô ta, cái tên đó cuối cùng với vẻ mặt tuyệt vọng sụp đổ thật là khiến người ta vui vẻ đó」

"Vậy sao, vậy chiều tôi sẽ đi tìm cậu nhé, tôi bây giờ cũng có chút việc cần xử lý."

"À? Là Công chúa Vera sao? Tôi vẫn là lần đầu tiên gặp đó."

Doris thay đổi vị trí ánh mắt, hướng về cô bé đang ngồi trước bàn cờ vẫy tay.

Mà cô bé thì, tứ chi hơi có vẻ cứng đờ, đáp lễ.

「Ai nha, thật sự là đứa trẻ đáng ghét mà, rõ ràng xuất thân tốt hơn tôi còn dính người như thế」

「Nếu như biến mất thì tốt」

「Như vậy thì không có người quấy rầy tôi và Kayle ở cùng nhau」

Cô bé không hiểu.

Thật sự không thể hiểu được.

Cô bé nghe được, là gì?

Giống hệt như những gì mình nghe được khi mới sinh ra đời.

Đó là, hai luồng hoàn toàn khác biệt, Ác Ý.

Khiến người ta, tùy tâm mà cảm thấy khó chịu, vẩn đục và ác tâm, không biết làm thế nào, Ác Ý.

Bây giờ, thế giới trong mắt cô bé lần đầu tiên xảy ra lệch lạc.

Trong mắt cô bé, đối tượng mình đáng lẽ phải yêu, đối tượng mình phải cung cấp tình yêu ấm áp, anh traichị gái tương lai của mình.

Vậy mà, đã biến thành hai cục quái vật dị hình vặn vẹo.

Quái vật ác ma tên là "Dục Vọng".

Cô bé lần đầu tiên, cảm thấy mê mang, và nghi ngờ.

Vì cái gì, loại Ác Ý này lại che lấp tình yêu của mình?

...

"Mẹ, mẹ cuối cùng cũng chịu đưa con ra ngoài rồi, con vui quá!"

Trong thang máy đi xuống, cô bé dắt tay mẹ, vẻ mặt mong đợi và hưng phấn.

"Đúng vậy, cứ mãi nhốt con trong Helheim cũng không phải cách, đã đến lúc để con đi kiến thức thế giới bên ngoài rồi."

Yafei mỉm cười.

"Thế giới bên ngoài có gì vậy? Con rất tò mò!"

"Rất nhiều thứ con chưa từng thấy, con nhất định sẽ yêu thích đó, Vera."

Yafei cưng chiều như kiểu xoa đầu cô bé.

Kèm theo thang máy hạ xuống, cô bé sắp lần đầu tiên đến tầng thứ nhất của Helheim, sảnh thủy tinh lấp lánh trong suốt đó.

Cùng với, cái hố sâu đen như mực thăm thẳm dưới lòng đất ở giữa đại sảnh đó.

"Mẹ, phía dưới kia có gì vậy?"

Cô bé chỉ vào hố sâu phía dưới hỏi, cô bé đã tò mò về nó rất lâu rồi.

"Cái đó à, bên trong có rất nhiều thứ lợi hại đó, tạm thời vẫn chưa thể nói cho con biết đâu."

「Là củi mới có thể lợi dụng vô hạn nha」

Củi mới?

Cô bé cũng không hiểu ý nghĩa của từ ngữ này, không phải không biết nghĩa, mà là không biết hàm ý của nó là gì.

Trong lòng Yafei không còn suy nghĩ nữa, cô bé không nghe được.

Có lẽ là để thỏa mãn sự tò mò trong lòng, hoặc là sớm tìm hiểu để đối phó sau này.

Cô bé lẳng lặng dò xét "Thế giới" và "Không biết" bên dưới hố sâu.

Nếu như mình có thể nghe được điều gì thì...

Thế nhưng, chính vì hành động này, cô bé lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được sự tuyệt vọng và sụp đổ đến sớm đó.

Âm thanh...

Rất nhiều rất nhiều âm thanh.

Không phải một hai, cũng không phải một trăm hai trăm, càng không phải là một vạn hai vạn.

Đó là, vô cùng vô tận, được vinh danh là 「Vô Hạn」 Âm thanh.

「Thật thống khổ, thật khó chịu」

「Muốn chết, rất muốn chết mà」

「Tại sao tôi phải chịu loại thống khổ này, tại sao tôi phải chịu loại đối xử này」

「Cứu mạng」

「Mẹ ơi, đau quá mà」

「Chị ơi chị ở đâu」

「A a a a a a a a a a a a a」

「Giết tôi, mau giết tôi」

「Đồ khốn, lũ khốn nạn kia, tôi muốn bọn chúng sống không bằng chết」

「Chết hết đi, tất cả đều chết đi」

「Chết chết chết chết chết chết chết chết」

「Tôi có làm gì sai đâu, tại sao lại đối xử với tôi như vậy」

「Đáng ghét đáng ghét, những tên đó hưởng phúc chỉ có tôi chịu khổ」

「Cái thứ Thú Nhân Tộc chó má gì, tất cả đều chết đi, tất cả chết hết đi」

「Hoàng thất, cũng là hoàng thất làm, hoàng thất đáng chết」

「Lũ hoàng thất đều nên chết hết」

「Mau cứu tôi, mau cứu tôi」

「Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ」

Tất cả! Đều! Đi! Chết!

Một khắc đó.

Trong đầu cô bé, vô số âm thanh vang vọng, mỗi âm thanh đều giống như pháo hạng nặng bắn phá ý thức của cô bé.

Cô bé cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Thế giới của cô bé, cái thế giới mà cô bé có thể dùng tình yêu để trao tặng sự sống mới...

Đang dần dần sụp đổ.

Vô số Ác Ý bao phủ cô bé, không ngừng xé nát rồi lại cố gắng chắp vá tâm hồn non nớt của cô bé, rồi lại xé nát lần nữa, lặp đi lặp lại.

Tình yêu đáng buồn của cô bé, giấc mơ đáng buồn đó, xuất hiện một vết nứt, hơn nữa đang dần dần mở rộng sụp đổ.

Đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được thế giới thật này, cùng với gặp phải Ác Ý đến từ toàn bộ thế giới này.

Khổng lồ, vẩn đục, vặn vẹo, cùng với sợ hãi...

Ác Ý.

"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"

Cô bé che lấy đầu đau muốn nứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê liệt.

Cuối cùng, ngũ quan cô bé đau đớn vặn vẹo, ngất xỉu trong lòng Yafei.

(Khẽ chú thích: Ở đây hơi đối ứng với chương 27 của bộ này: phục bút)

Đó là lần đầu tiên, cô bé sinh ra ý nghĩ muốn tự sát, cô bé không muốn nghe thấy loại âm thanh này nữa.

Thế nhưng, lúc cô bé sau đó nhớ lại chuyện này, điều khiến cô bé càng thêm sụp đổ và tuyệt vọng là...

Dường như đối với chuyện tự sát này.

Cô bé, cũng không ghét.

Không bằng nói, thậm chí là có chút, vui vẻ cùng với...

Vui sướng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận