Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng
Chương 43 - Hỗn Nữ
0 Bình luận - Độ dài: 2,208 từ - Cập nhật:
“Ngạch a a, hôm nay mệt chết tôi.”
Kilou thả mình vào trong nệm mềm mại, xua đi sự mệt mỏi tích tụ suốt một ngày chạy khắp nơi.
Hành trình hôm nay được sắp xếp khá dày đặc, mọi người cuối cùng cũng tham quan xong Cục Nghiên cứu Đặc biệt khi hoàng hôn gần buông xuống. Với sự tán thưởng dành cho những tạo vật khoa học kỳ diệu của Thú nhân tộc, Kilou và những người khác quay trở về hoàng cung Helheim, ai nấy về phòng riêng của mình.
Thú nhân tộc phân phối cho các người thừa kế Thần tộc những căn phòng có cấp bậc cao nhất, có thể so với phòng ngủ lớn. Phòng tắm tạm thời không đề cập tới, chỉ riêng những bể cá quy mô thủy cung dài gần hơn mười mét được nạm trên tường bốn phía, đã không nghi ngờ gì là một sự đầu tư lớn.
Ánh sáng xanh nhạt lung linh rải khắp mọi góc phòng, nhìn những con cá đủ màu sắc, lớn nhỏ không đều bơi lội trong bể, không khí tĩnh mịch dường như đã quét sạch mọi mệt mỏi của một ngày.
Thú nhân tộc, thật là một Thần tộc rất kỳ diệu...
“Anh trai, cô người cá hỏi anh khi nào đi hưởng thụ bữa tối ánh nến mà cô ấy chuẩn bị.” Hilde đứng ở cửa hỏi.
Bữa tối ánh nến...
Kilou đen mặt.
Lại nói đùa.
Cái tên đó, làm vua mà nói thật có chút mất giá quá.
“Em cứ làm theo ý em đi, Hilde, anh bây giờ chỉ muốn nằm ngửa thôi.”
Tối hôm qua Kilou đã cảm thấy cái giường này thật sự quá mềm, anh suýt chút nữa vì quá thoải mái mà ngủ quên mất.
Bữa tối gì đó đã không còn quan trọng nữa, tôi chỉ muốn đi vào giấc mơ đẹp.
“La la la ~”
Ruri đã chạy vào phòng tắm để tắm vòi sen, còn thỉnh thoảng truyền ra những bài ca dao kỳ quái.
Để phòng ngừa như lần trước, Kōtekusu lại lén lút đi vào, Ruri cố ý khóa chặt tất cả các cửa.
Được thôi, nhưng lần sau nếu cô ấy còn dám tới, đụng vào cơ thể kết tinh của baba và mẹ mình...
Thì giết cô ấy đi ~
Không bao lâu, bên ngoài phòng liền có người gõ cửa.
Vừa tắm xong, Ruri thân mang khăn tắm đúng lúc ở cửa ra vào, liền di chuyển đến băng ghế đứng ở phía trên, hướng về mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Thế nhưng, không nhìn thấy gì cả.
“Baba, ma quáo rồi! Không có người ở cửa ra vào mà lại có người gõ cửa nha!” Ruri kêu quái.
Cái gì!? Ma?
Kilou lập tức tỉnh cả ngủ.
Trong Cục Nghiên cứu Đặc biệt, cái cô gái mặc váy trắng chân trần kia, Kilou đến bây giờ vẫn không thể xác định có phải thật sự là Hibiscus hay không, bây giờ thậm chí ngay cả cửa ra vào cũng bắt đầu náo loạn sự kiện linh dị!?
Hôm nay là tình huống gì vậy?
Hilde thấy Kilou bộ dạng bị hoảng sợ còn tưởng rằng có kẻ địch tiếp cận, lúc này ánh mắt lạnh lẽo, khom lưng tiến nhập trạng thái cảnh giác, phảng phất như chim ưng bảo vệ tổ.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa vẫn liên tiếp không ngừng vang lên, Kilou cũng hướng về mắt mèo nhìn lại, thật sự không có người!
“Là kẻ địch sao? Anh trai.” Hilde hai tay đã bắt đầu bốc lên ma pháp huỳnh quang.
“Không biết nha, chuyện lạ.”
Làm sao bây giờ? Mở cửa hay không mở?
Thế nhưng tiếng gõ cửa vẫn không gián đoạn, hơn nữa dường như càng ngày càng gấp gáp, phảng phất đối phương cũng đang vội.
Kilou liền hạ quyết tâm, dù sao Hilde ở đây, bên cạnh phòng còn có Kenny, cho dù thật sự có ma cũng phải nghiền xương thành tro!
Kilou run run rẩy rẩy mở cửa, thế nhưng...
Nào có cái ma gì đâu, chỉ có một cô bé đáng yêu với biểu cảm có chút ngơ ngác.
Bởi vì thân hình của cô ấy thật sự quá nhỏ nhắn, dù là tính cả chiếc sừng trên đỉnh đầu, chiều cao cũng chỉ ngang tầm mắt mèo mà thôi.
“Yaya?” Kilou hơi sững sờ.
“Chúng tôi đợi lâu lắm rồi, cứ tưởng anh xảy ra chuyện.” Yaya thu nắm đấm lại, cô ấy rất xác định trong phòng có người, nếu Kilou không mở cửa, vậy thì nhất định là xảy ra chuyện rồi, suýt chút nữa đã trực tiếp phá cửa mà vào.
Kilou thật ngại giải thích mình là vì nhìn thấy cửa ra vào "không có người" mới không mở cửa, sợ làm tổn thương tâm hồn cô bé này.
Yaya dường như vẫn luôn có chút để ý đến cơ thể không được phát triển tốt của mình.
Bất đắc dĩ, Kilou đành phải đổi chủ đề.
“Cái đó, Yaya, sao em lại mặc bộ này tới vậy?”
Đúng vậy, không giống với Yaya ban ngày, cô ấy đã cởi bỏ bộ trang phục chỉnh tề, mặc bộ đồ ngủ họa tiết đốm đen trắng của bò sữa, ngực còn có một chiếc chuông lớn, dưới nách kẹp một cái gối liền chạy đến tìm Kilou.
“Tôi đến ngủ cùng anh.” Yaya vẫn như cũ mặt không biểu cảm, lại nói lời kinh người.
“Cái đó, cô Yaya? Tôi không nghe lầm chứ?”
“Là tôi nói có vấn đề sao?” Yaya vẫn là mặt không thay đổi nghiêng đầu một chút, lập tức hiểu ra giống như gật đầu chậm rãi nói, “Đúng, ngại ngùng, tôi nói sai.”
Tôi đã nói rồi...
“Tôi là tới phụng dưỡng anh.” Yaya lần nữa nói lời kinh người.
...
“Vera nói với tôi tình huống của anh, bệnh của anh cần tôi giúp đỡ, như vậy tôi liền phải một tấc cũng không rời mà chờ ở gần anh mới được, ít nhất anh sẽ không đau khổ như vậy.”
Yaya đội mũ trùm đầu của bộ đồ ngủ bò sữa lên, như không có chuyện gì ngồi trên giường Kilou giải thích.
Cái tên đó!?
Mình đã kính nhờ Belika không cần tiết lộ chuyện này ra ngoài, mình nghĩ mình sẽ tìm thời gian, vào thời cơ thích hợp để trưng cầu ý kiến của Yaya, nào ngờ Vera thế mà lại tiết lộ bí mật trước một bước!?
Đại phu! Sự tín nhiệm giữa y hoạn đâu!?
“Cô ấy còn bảo tôi đưa cái này cho anh.” Yaya đưa một tờ giấy cho Kilou.
Vera cho tôi?
Trên đó viết:
“Anh lỡ hẹn bữa tối ánh nến tôi chuẩn bị cho anh, đây là trừng phạt đó ~”
“Yêu anh Vera ❤”
“Đúng, tôi sẽ mãi chờ anh nha.”
Cái tên đó!!!
Kilou trực tiếp vò nát tờ giấy này thành một cục, ném vào thùng rác, cô ấy thế mà thật sự chuẩn bị bữa tối ánh nến!
Trong đầu cô ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Ý nghĩa của bữa tối ánh nến cô ấy không phải không biết sao?
Kilou không tin Vera thật sự thầm mến mình, cái này chỉ sợ lại là trò đùa giỡn gì đó.
“Anh còn ngủ sao? Kilou.” Yaya đã bày xong chăn mền chui vào.
“Tôi có một số việc muốn xử lý, em đợi tôi một chút.” Kilou cắn răng nghiến lợi chậm rãi nói.
“Ừm.” Yaya ngược lại rất ngoan mà rúc vào trong giường đơn.
Vera cái tên đó, không biết Yaya rất ngây thơ sao? Dạng này lừa gạt em ấy, còn muốn đến ngủ cùng mình!?
Trước tiên không đề cập tới mình có ngủ được hay không, Manman và Nyny nếu biết mình đối xử với Yaya như vậy, tuyệt đối sẽ xé xác mình! Em ấy còn là một đứa trẻ trong sáng nha!
Không được, phải tìm cô ấy lý luận một chút.
“Tôi đi ra ngoài một chuyến.” Kilou mặc áo khoác liền định đi “Dự tiệc”.
Tôi ngược lại phải xem thử xem cái bữa tối ánh nến này, Vera là chuẩn bị muốn làm gì...
Mà hiếm thấy là, Hilde và Ruri luôn dính người lúc này thế mà cũng không đi theo mình.
“Anh trai, đi thong thả, chú ý an toàn.” Hilde cúi đầu chậm rãi nói.
“Baba, thuận buồm xuôi gió nha!” Ruri mặc áo choàng tắm vẫy tay nói.
“... À, tôi lập tức trở về.”
Kilou mặc dù cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bất quá cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nếu để Vera chờ đợi, thật không biết cô ấy lại muốn vạch trần ra cái gì "kinh bạo" bí mật.
Và theo Kilou rời đi, cánh cửa phòng đóng lại phát ra tia âm thanh cuối cùng.
Căn phòng này, đột nhiên lâm vào tĩnh mịch.
Hilde gắt gao nhìn xem Yaya trong giường đơn, mà Yaya hoàng kim đồng cũng đang lập lòe kim quang hừng hực.
Hai người họ trước đó ngay tại băng nguyên Quỷ tộc ý đồ gây nên đối phương vào chỗ chết, mà bây giờ...
Không giống với khi đó, kẻ địch của họ, không còn chỉ là lẫn nhau.
Trong phòng còn có đạo thứ ba khí tức dị chất.
Ruri chậm rãi từ dưới áo choàng tắm...
Lấy ra một cây chủy thủ!
Ai sẽ ở lúc tắm rửa mà vẫn mang theo chủy thủ? Chỉ sợ chỉ có cô gái đại diện cho khái niệm Tử Vong thuần túy này, mới có thể đưa ra câu trả lời cụ thể chăng?
Quả nhiên...
Khóe mắt Hilde quét nhìn cũng không hề bỏ qua sự tồn tại của Ruri.
Không bằng nói, cô ấy vẫn luôn là sự tồn tại gai mắt nhất.
Ruri cô ấy, cũng rất nguy hiểm.
“Cái tên đó, thật coi tôi không còn cách nào khác sao?”
“Lần này nói cái gì cũng phải giành lại giải nhất của tôi!” Kilou căm giận nói.
Và ngay lúc Kilou định chạy tới địa điểm "bữa tối ánh nến" đã hẹn với Vera, lại gặp trở ngại.
Một cô nữ bộc cản đường.
Kilou cảm thấy nghi hoặc, ở đây cũng có nữ bộc sao?
Thế nhưng là một quý ông, nên nhường đường cho nữ giới, Kilou liền nhường sang bên trái.
Thế nhưng, cô nữ bộc kia cũng nhường đường, vừa vặn lại chắn trước mặt Kilou.
À, quả thật có đó, hai người gặp nhau đều biết nhường đường mà ngược lại chặn đối phương.
Kilou lại nhường sang bên trái, thế nhưng cô nữ bộc kia thế mà cũng đang nhường đường!?
Kilou không ngừng dựa sát vào bên trái, cô nữ bộc đối diện thì dựa sát vào bên phải, cuối cùng hai người đều dán vào tường hành lang, thế mà vẫn không nhường ra đường cho nhau!
Kilou từ bản năng phát giác đến một tia khác thường.
Cùng nói là ô long, không bằng nói đối phương vốn là cố ý làm vậy.
Cô ấy chính là muốn ngăn cản mình!
“Cái đó, cô gái này, cô tìm tôi có việc sao?” Kilou lặng lẽ lùi về phía sau một bước.
Thế nhưng cô nữ bộc kia lại giữ im lặng.
Chỉ là kèm theo Kilou tra hỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Kilou giật mình.
Tóc đen mắt đen!?
Nhân loại?
Vì sao lại có nhân loại ở đây, làm nữ bộc ở Helheim...?
Trong một khoảnh khắc, Kilou chỉ cảm thấy một sự ngạt thở chết người.
Không, không đúng!
Vera và cả Fitch đều nói qua, Hella đã không còn nhân loại, đều bị điều đi rồi.
Không có khả năng tại nơi trắng trợn như thế này lại xuất hiện một cô nữ bộc nhân loại, họ không có lý do gì để tung ra lời nói dối dễ dàng bị vạch trần như vậy.
Hơn nữa...
Cô nữ bộc đồng trang lứa với mình trước mặt...
Thật là, nhân loại sao?
Ánh mắt ấy, ánh mắt đen như mực pha lẫn tạp chất.
Cô gái này không bình thường!
Ngay lúc Kilou định nhanh chóng lùi lại, đèn treo hành lang bốn phía đột nhiên cùng nhau tắt lịm, cùng với đó là sự phá vỡ của những máy giám sát bí ẩn được bố trí lặng lẽ.
Bốn phía trong nháy mắt lâm vào đen như mực.
Mà trong bóng tối đó, Kilou chỉ thấy được một đôi đồng tử.
Đó là màu sắc đen hơn cả màu đen.
Đậm đặc đến mức thậm chí có thể được phân biệt trong đêm tối.
Hơn nữa, chúng còn đang không ngừng biến hóa luân phiên.
Kuro và tro luân phiên giao thế.
“Anh trai...”
Cái "thứ" đó nói chuyện.
“Anh là bên nào?”


0 Bình luận