Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng

Chương 70 - Tà chính

0 Bình luận - Độ dài: 2,152 từ - Cập nhật:

“Tới, tới...”

“Tới!”

Trong đại sảnh vương tọa mờ tối, trên ngai vàng đó, thiếu nữ tóc xanh đội vương miện vuốt ve đồng xu trong tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Vương, cái gì tới?”

Nam giới cường tráng thủ hộ bên cạnh thiếu nữ, chiến sĩ mạnh nhất Thú nhân tộc Goetia khom người hỏi.

Thiếu nữ không trả lời cậu ta, chỉ là một lần lại một lần tung đồng xu trong tay lên không, rồi lại tung ra, lặp đi lặp lại.

Mà kèm theo tiếng đinh đinh trong trẻo phát ra từ đồng xu bay lên, người phụ nữ trốn trong thiền điện, co rúm ở góc tối lại toàn thân run rẩy không ngừng, nhanh chóng bịt chặt hai tai để ngăn cách âm thanh kia.

“Tới, tới...”

Thiếu nữ tiếp tục lẩm bẩm, điều khác biệt là lần này khóe miệng cô ấy hơi nhếch lên.

Rõ ràng là đang cười, nhưng ngay cả tiếng cười cũng không nghe thấy, trong giọng nói cũng không có một chút vui thích nào.

Cậu ấy, sẽ tới!”

Tòa nhà thương mại lớn nhất Hella, cũng là một trong số ít những kiến trúc cao nhất Hella ngoài cục quản lý Helheim.

Nó là trung tâm của toàn bộ sự kiện bạo loạn, vô số tội phạm ác liệt chồng chất lên nhau ở đây.

Những người bạo động ở đây đã phá phách, cướp bóc, sát hại nhân dân vô tội, tạo ra đủ loại khủng hoảng, thậm chí còn hình thành một số tập đoàn nhỏ chiếm cứ ở đây, giương cờ muốn lật đổ hoàng thất.

“Các vị! Thú nhân tộc đã không cứu nổi! Những hoàng thất, quý tộc, quân đội, thương nhân kia cũng là cùng một bọn! Bọn họ là muốn tiêu diệt chúng ta những người dân thấp cổ bé họng này, để dễ dàng hoàn thành sự thống trị ngang ngược của chính bọn họ!”

Tại tầng một của tòa nhà cao tầng, giữa quảng trường trung tâm, các phần tử bạo loạn dựng lên đài cao ở đó để tuyên truyền giảng giải cho đám đông.

“Mạng của chúng ta trong mắt bọn họ căn bản chính là không đáng một đồng! Những kẻ có địa vị cao kia cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để thỏa mãn dục vọng của mình, lấp đầy túi tiền của mình, căn bản cũng không quan tâm chúng ta.”

Người nghèo càng nghèo, người giàu có càng giàu, cái thế giới này căn bản là không có cái gọi là công bằng! Sinh hoạt ở tầng dưới chót chúng ta ngoại trừ nghe theo bọn họ ra căn bản là bó tay hết cách, chỉ có thể mặc cho hắn bóc lột, mặc kệ xâu xé! Thế nhưng... Hôm nay không giống nữa!”

Người cầm đầu đang hùng hồn diễn thuyết.

“Chúng ta sẽ dùng sức mạnh của chính chúng ta, đẩy ngã những kẻ ngu dốt quyền cao chức trọng kia, phá vỡ cái đài cao giả dối mà chúng đã dựng lên! Dùng hành động của chính chúng ta để nói cho những kẻ tại vị kia, chúng ta mới là căn bản tồn tại của quốc gia này, của chủng tộc này, chúng ta mới là người đáng lẽ phải được giữ lại!”

“Triệt để đập nát những âm mưu của bọn họ, cáo biệt chính mình đã từng nhu nhược bất lực, biểu thị công khai chúng ta mới thật sự là đương gia làm chủ!”

Dưới sự mê hoặc của người này, vô số đám lưu manh phía dưới càng sôi sục, giơ cao vũ khí trong tay hò reo.

Cùng vang lên tiếng reo hò của thuộc hạ, người cầm đầu tuyên truyền giảng giải trên đài cũng vui mừng cười cười.

... Hoàn hảo.

Hoàn toàn phù hợp 「 kế hoạch 」!

Mép của người cầm đầu kia nổi lên một đường cong khó bị phát hiện, lộ ra một nụ cười yếu ớt kiểu “kế hoạch thông”.

Chỉ cần nắm giữ một chi sức mạnh như vậy, đối kháng quân đội chỉ sợ cũng không phải việc khó, vừa đấu tranh vừa mở rộng thế lực, lôi kéo “cùng chí hướng” “đồng chí”, quy mô phát triển sớm muộn cũng sẽ lật đổ thống trị của hoàng thất.

Trong lịch sử, Thú nhân tộc từ trước đến nay chưa từng có hoàng thất cố định, ai mạnh thì có thể thay thế họ, trở thành vương mới.

Vậy thì, người kia, vì sao không thể là chính mình chứ?

Chỉ cần làm cho những tín đồ mù quáng ngu muội này đi theo tôi, như vậy... Tôi liền có thể thuận nước đẩy thuyền mà lên làm vương!

Mình trước đó chỉ là một viên chức nhỏ, mỗi ngày đều bị người lãnh đạo trực tiếp khiển trách mắng chửi, sống còn không bằng một con chó.

Nhưng bây giờ khác rồi, tình thế đã triệt để long trời lở đất.

Tôi cũng muốn trở thành người kia, người giẫm lên lòng bàn chân những người khác, ra lệnh!

Tôi mong mỏi ngày này chờ đợi đến chết mà! Tôi vì ngày này vẫn luôn ẩn nhẫn, đè nén dục vọng nội tâm, cuối cùng, cuối cùng...

Hỗn loạn bùng phát!

Mình cuối cùng có thể được như nguyện, triệt để thay hình đổi dạng!

“Đem bọn họ dẫn tới!” Người đàn ông sau khi thu lại nụ cười tự tin kia, liền nói với thuộc hạ đã thu phục.

Rất nhanh, hơn mười người bị trói gô, thân mang âu phục mặt mày hoảng sợ bị áp lên đài cao.

“Những người này, chính là những kẻ tại vị đã bóc lột chúng ta! Là nhân viên quản lý của tòa nhà cao tầng này!” Người đàn ông “lòng đầy căm phẫn” nói, “Bọn họ không chút nào thương hại mà bóc lột chúng ta, lừa tiền chúng ta như đồ ngốc, bán hàng hóa rẻ tiền với giá gấp mấy lần, chính là để thỏa mãn túi tiền của mình.”

“Nhưng bây giờ, đã, không cần phải sợ nữa!”

Mấy cái lưỡi đao sắc bén đặt trên cổ của bọn họ.

“Chúng ta mới là chủ nhân của quốc gia này! Và chỉ có chúng ta mới có thể chắc chắn vận mệnh của mình!”

“Mà những người này, đáng bị trừng phạt!”

Những người kia muốn giải thích điều gì đó, nhưng bị bịt miệng không cách nào lên tiếng, chỉ là nước mắt chảy dài mà lắc đầu, khao khát được tha một mạng.

Thế nhưng hành động như vậy của bọn họ, lại dẫn tới dưới đài phát ra từng trận reo hò.

Một khi trật tự cố hữu bắt đầu sụp đổ, vậy thì lý trí cũng sẽ theo trật tự, cùng nhau bốc hơi tiêu tan.

Đây chính là Hỗn loạn.

Mà những người này, chính là ký sinh trùng ký túc trong Hỗn loạn.

Bây giờ, giai cấp trên dưới đảo ngược.

Người phụ nữ kia trông dễ nhìn mà! Đừng giết! Lưu cho tôi!”

“Cứ như vậy giết bọn họ thật là đáng tiếc, đáng lẽ phải hành hạ bọn họ tàn nhẫn!”

“Hủy đi ma lực khí quan của bọn họ, để cho bọn họ làm chó cho chúng ta!”

Từng là sự tồn tại cao không thể chạm tới, bây giờ lại rơi xuống đất biến thành phàm vật.

Nếu như có thể chinh phục những thứ này, cũng đủ để khiến những người này vì đó mà phấn chấn không thôi.

Mỗi người trong loại Hỗn loạn như tận thế này, đều có thể sẽ hóa thành ác ma uống tâm huyết, cắn xé thịt gặm xương cốt người, triệt để phóng thích dục vọng u ám của chính mình.

“Ha ha ha! Từ từ sẽ đến, hành trình của chúng ta vừa mới bắt đầu mà!”

Người đàn ông cầm đầu rất hưng phấn mà cười to, đế quốc của cậu ta sẽ được thiết lập ở đây!

Thế nhưng...

Cửa sổ bên ngoài đột nhiên vỡ vụn, vô số quân nhân mặc quân phục từ nơi cửa vỡ nhảy vào, trong nháy mắt bao vây bọn họ.!?

Người đàn ông còn chưa kịp ra lệnh, liền bị một phát ma đạn xuyên qua đầu, ngã ngửa ra sau, triệt để chết đi.

Ài?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đế quốc của tôi, đế quốc thuộc về tôi...

Ba!

Một chiếc ủng chiến giẫm lên mặt thi thể đang lạnh của cậu ta.

“Một đám ác đồ đọa lạc vì tà đạo.” Rachel căm giận nói.

Tướng quân, nên làm thế nào?”

Ngoài Taell yêu hồ sẽ cùng Rachel ở phía trước, những phó quan còn lại của RachelHella cũng đã xuất hiện đầy đủ.

Huyết Lang thị tộc · Guyi

Xương Cốt Hổ thị tộc · Zardo

Cùng với Thủy Hạc thị tộc · Utaka

Một tướng quân, bốn phó quan, dẫn dắt vô số binh sĩ bao vây cả tòa nhà cao tầng, trung tâm của tội ác.

“Giết không tha!”

Rachel đã không muốn lại cùng những tà đạo này hít thở chung một bầu không khí, bẩn thỉu đến buồn nôn!

Trong một khoảnh khắc, súng ống gầm vang.

“Tha, tha mạng! Tôi bị ép buộc mà!”

Phanh!

Giải quyết xong ác đồ cuối cùng, Rachel đứng trên quảng trường trung tâm đầy xương cốt tàn pháthịt nát đứt gãy này, hít thở lớn bầu không khí gay mũi.

À, chính là cái này.

Tôi muốn, chính là cái này!

Rachel say mê giẫm trên vết máu sền sệt, bước chân nhẹ nhõm vui sướng.

Thiếu chút nữa thì muốn nhảy múa.

“Đây mới là điều tôi muốn, lâu ngày không gặp, khí tức chính nghĩa nha...”

Nơi xa, nhóm con tin được giải cứu nhìn xem Rachel trên núi thây biển máu đang phiên phiên khởi vũ...

Thế mà không một người nào nảy sinh lòng chán ghét và ghét bỏ, thậm chí còn đều cùng nhau vỗ tay.

Mỗi người đều vui mừng cười chúc mừng, hoàn toàn không để ý máu tươi dơ bẩn đã lan tràn đến lòng bàn chân của bọn họ.

Trong một mảnh địa điểm vết máu điên cuồng vặn vẹo như vậy, chỉ có tội ác bị diệt trừ gần như không còn, cùng với chính nghĩa làm người ta vui vẻ.

Những thứ khác, cũng không đáng kể.

Thi thể, tiếng kêu thảm, tiếng khóc, đều chỉ bất quá là tô điểm, những thứ này thậm chí đều không thể lay động nội tâm của bọn họ.

Không gợn sóng chút nào.

Giả sử nếu như bọn họ không được cứu vớt, vậy thì ngã xuống ở nơi này chính là những con tin này, mà những đám lưu manh kia thì sẽ giẫm lên núi thi thể của họ, làm những chuyện tương tự với Rachel và chính mình bây giờ?

Cho nên, ăn mừng đi!

Bây giờ còn sống, là chính mình.

Những thứ khác, cũng không đáng kể, bọn họ cũng không hề để ý một chút nào.

Đúng lúc này, một sĩ quan đột nhiên vọt tới bên cạnh Rachel lớn tiếng báo cáo.

Tướng quân! Bên ngoài! Bên ngoài!”

“Thế nào?” Rachel có chút mất hứng mà dừng 「 vũ điệu 」, nhìn xem sĩ quan đến báo cáo, “Bên ngoài lại có ác đồ?”

“Không phải!”

Người kia lại phủ nhận.

“Nơi thiên mạc của đại sảnh vương tọa, thiên mạc nó...”

“Nát!”!!!

Lời vừa nói ra, bao gồm phó quan ở trong tất cả sĩ quan cũng đều sắc mặt chấn động.

Cái gì!?

Bên cục nghiên cứu đặc biệt không phải là không có báo cáo phá giải sao? Thiên mạc làm sao lại vỡ nát?

“À, ha ha...”

Lúc này, một tiếng cười quái đản đột nhiên vang lên trong đại sảnh trống trải đầy thi cốt này.

Rachel một tay nhanh chóng che lấy khuôn mặt của mình, cúi đầu, tiếng cười chính là cô ấy phát ra.

“Cuối cùng, đến rồi mà.”

Rachel chậm rãi ngẩng đầu.

Mà gương mặt kia, khiến tất cả sĩ quan cũng vì đó chấn động.

Đó là một khuôn mặt, vặn vẹo đến mức nào, nhưng lại vô cùng nghiêm túc đang cười mà.

“Gây ra nhiều tai họa như vậy, chân thân của kẻ đầu sỏ kia...”

“Cuối cùng bại lộ ra mà!”

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận