Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng
Chương 79 - Hỗn loạn
0 Bình luận - Độ dài: 2,453 từ - Cập nhật:
Hella, một góc khu phố nào đó
“Đừng phản kháng! Ngoan ngoãn làm theo tôi nói! Cởi hết quần áo ra! Nâng mông lên!”
“Dừng tay! Buông tôi ra! Cậu biết tôi là ai không? Baba tôi thế nhưng là...” Cô bé gái đang giãy giụa dưới bàn tay cưỡng ép của gã thanh niên.
“Baba tôi vẫn là nghị viên đó! Bớt nói nhiều lời, ngược lại cái thế giới này đã không cứu nổi, liền hơi làm tôi vui lòng một chút đi!”
“Cậu điên rồi sao!?” Cô bé gái vừa phản kháng vừa chửi bới.
“Không phải tôi điên rồi, mà là cái thế giới này điên rồi! Cô là yêu hồ thị tộc ư? Chỉ là một con hồ ly lẳng lơ thì ngoan ngoãn nghe lời phục vụ tôi đi! Ngược lại căn tính thị tộc các cô vốn là như vậy mà?”
Gã thanh niên không ngừng giở trò với cô bé gái bất lực phản kháng, lúc thì vuốt ve bắp đùi gợi cảm của cô ấy, lúc thì nắm chặt cái đuôi nhạy cảm xõa tung phía sau, cuối cùng thô bạo xé rách quần áo trên người cô ấy.
“Mặc như thế hở hang không phải là muốn câu dẫn nam giới sao? Tôi cũng thế mà? Vậy thì ngoan ngoãn...”
“Làm trò đủ chưa?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên từ sau lưng gã thanh niên.
Gã thanh niên còn chưa kịp quay đầu lại, liền bị một bàn chân đi ủng da đạp vào ót, hơi dùng sức về phía trước, khuôn mặt gã liền nặng nề đập vào trên vách tường.
Một người phụ nữ thân mang quân phục bó sát, khoác áo khoác quân nhân đang nâng cao chân giẫm lên ót gã thanh niên, điều làm người ta kinh ngạc là, tướng mạo của cô ấy thế mà lại giống cô bé gái sắp bị xâm phạm này đến mấy phần.
Nhưng khác biệt là, sau lưng cô bé gái chỉ có ba cái đuôi, còn vị quan quân này sau lưng lại có tới tám cái!
“Tộc trưởng!” Cô bé gái mừng rỡ.
“Là Teyaka sao? Bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, mau về nhà đi.” Vị quan quân này là một nữ yêu hồ có tướng mạo thành thục, lạnh lùng tuấn mỹ,
Đồng thời, cô ấy cũng là tộc trưởng đương nhiệm của Yêu hồ tộc, một trong những phó quan của Tướng quân Rachel.
Taell.
Đưa mắt nhìn cô bé gái trong tộc rời đi, Taell lúc này mới nới lỏng lực dưới chân, tùy ý gã thanh niên đầu vỡ chảy máu ngã trên mặt đất, ôm lấy vết thương vừa sợ vừa giận mà nhìn mình.
“Cô, cô!” Gã thanh niên rõ ràng nhận ra lai lịch của bộ quân phục kia, nói chuyện cũng run rẩy.
Thế nhưng còn chưa nói xong, lại lần nữa bị Taell một cước đá trúng bên mặt, lăn trên đất tầm vài vòng mới dừng lại.
“Dòng dõi nghị viên Putan, khi nào cũng trở thành một thành viên của dã thú?” Taell lạnh lẽo nhìn gã đang nằm phủ phục dưới đất, đặt chân cách háng gã vài centimet trên mặt đất, ép hỏi.
“Hắc, hắc hắc...” Thế nhưng gã thanh niên lại không có bất kỳ hối cải nào, ngược lại phát ra từng trận cười ngớ ngẩn, “Thú nhân tộc đã xong đời, đã xong đời rồi mà!”
Taell chau mày.
“Các cô căn bản không phá nổi thiên mạc kia, đừng nghĩ lại gạt chúng tôi! Thú nhân tộc sớm muộn sẽ bị hủy diệt! Cùng ngồi không chờ đợi tử vong, không bằng trước khi chết làm một lần chính mình thật sự!” Gã thanh niên trong miệng nước bọt tung bay, ánh mắt có chút tan rã nói.
“Phụ nữ! Lão tử đã lớn như vậy từ trước đến nay chưa từng chạm vào phụ nữ! Đều tại baba tôi là nghị viên, nói cái gì tôi nhất thiết phải trong lúc ông ấy nhậm chức thì tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận...”
“Đánh rắm! Tất cả đều là đánh rắm! Tôi chính là muốn nếm thử mùi vị của phụ nữ! Đây chính là dục vọng của tôi, không muốn lại lừa dối mình! Các cô yêu hồ này cũng đừng làm bộ thanh cao! Mỗi ngày bên ngoài trang điểm lòe loẹt không phải là muốn câu dẫn đàn ông sao? Đừng cho là tôi không biết, bộ tộc các cô này chỉ có thể từ trong đó thu được khoái cảm...”
Sáng loáng!
Mấy đạo hàn quang sắc bén chỉ thẳng vào cổ gã thanh niên.
Taell giống như khổng tước xòe đuôi mà giãn ra tám cái đuôi sau lưng mình, ai có thể nghĩ tới, những cái đuôi cáo lông xù này bên trong, thế mà cất giấu lợi khí.
Lưỡi đao, trường thương, gai nhọn... Lần lượt từ đầu nhọn của chúng đâm ra, chỉ thẳng vào cổ yếu ớt của gã thanh niên.
“Câm miệng! Nói thêm gì nữa thì xử quyết cậu đó, tôi có cái quyền lợi này.” Taell sắc mặt trang nghiêm mà uy hiếp nói.
“Hắc hắc... Xong, toàn bộ đều xong!” Gã thanh niên lần nữa cử chỉ điên rồ mà đứng lên, như hành thi tẩu nhục mà bước chân hư phù lẩm bẩm rời đi.
Taell cắn chặt môi, nhưng từ đầu đến cuối không thể ra tay như vậy.
Cô ấy hôm nay đã gặp quá nhiều.
Chỉ trong một đêm, thành phố Hella này đã triệt để trở nên cảnh còn người mất.
Tòa đô thị thép kia, thành phố văn minh cao phồn vinh, dưới ảnh hưởng của sự sợ hãi và tận thế, trật tự yếu ớt đã triệt để sụp đổ, thế nhân đã mất đi tín ngưỡng cơ bản nhất, thần phục với dục vọng nguyên sơ và ngỗ ngược nhất, đem tội và ác không hề che giấu mà phô bày trên mảnh đại địa này.
Cướp đoạt, cưỡng hiếp, giết người, phóng hỏa, chỉ trong một đêm tòa thành phố này đã biến thành một tòa luyện ngục nhân gian, vừa mới xảy ra bất quá chỉ là một góc của tảng băng trôi thôi.
Những quân nhân bọn họ, đối với điều này ngoại trừ trấn áp, bất lực.
Phanh!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ nơi không xa vọng tới, gã thanh niên kia vẫn chưa đi xa bao nhiêu đột nhiên bất lực ngã xuống đất không dậy nổi.
Rachel thu lại súng ma trong tay, từ một góc khuất chậm rãi hiện thân.
“Tướng quân!” Taell lòng đầy tôn kính, hướng về phía Rachel hành lễ.
“Lòng cô mềm nhũn quá, phó quan Taell.” Rachel lắp đạn gây mê vào súng ma, “Thế mà buông tha tà ác, dù chỉ là hạt giống non nớt, cũng rất có thể sẽ thúc đẩy sinh trưởng ra tai nạn nguy hiểm nhất.”
Vị Rachel thường ngày lộ ra ý cười hòa ái và thái độ khiêm tốn, bây giờ đã không còn tồn tại.
Chỉ có một vị tướng quân vô tình thẩm phán tà ác.
Cô ấy là kẻ ghét ác như thù, cô ấy là kẻ bảo vệ chính nghĩa.
Cô ấy là, Rachel Bell.
“Ôm, xin lỗi!” Taell cúi đầu rất thấp.
“... Thôi được, tình hình hiện tại thế nào?” Rachel thu lại bộ dáng hùng hổ dọa người kia, hỏi Taell.
“Các nơi ở Hella bạo loạn còn đang tiếp diễn, số lượng người quá đông hơn nữa quá phân tán, quân đội chỉ có thể trấn áp quảng trường trong phạm vi 5km quanh cục quản lý, giống như khoảnh khắc này ở đây, rất nhiều nơi cũng không hoàn thành trấn áp, hành vi phạm tội vẫn còn tràn lan.”
“Ngoại trừ Hella, các nơi đều có bạo động với quy mô lớn nhỏ khác biệt, những nơi không có quân đội trấn giữ càng là trực tiếp thất thủ, chỉ sợ...”
“Hừ, bởi vì một tương lai và sự thật chưa định, liền thần phục với dục vọng, đọa lạc vì tà đạo.” Rachel cười lạnh nói, “Những thần dân không an phận này, thực sự là không lúc nào không ăn mòn quốc gia này mà.”
“Vậy thì, tướng quân, chúng ta bây giờ... Nên làm thế nào?”
“Điều đó còn cần phải nói sao? Đáp án chỉ có một mà.”
Rachel nhấc cổ áo khoác trên vai, dẫn theo Taell đạp lên thi thể gã thanh niên vừa chết đi mà đi đến khu vực phạm tội tràn lan.
Đáp án chỉ có một.
Đó chính là...
Đem tà ác, hoàn toàn, trảm thảo trừ căn mà!
“... Là.” Taell trả lời.
Thế nhưng trên nửa đường, Rachel đột nhiên xoay người, đưa tay ra nắm thật chặt nửa bên ngực vĩ đại của Taell, dùng sức xoa nắn.
“Tướng quân?” Taell vừa sợ vừa thẹn.
“Taell, nói cho tôi biết, cô sẽ không... Cũng muốn đắm chìm vào trong loại khoái cảm phạm tội này chứ?”
Nhìn xem ánh mắt lạnh lùng của Rachel, Taell vội vàng bác bỏ.
“Tuyệt đối không thể, tướng quân, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội chính nghĩa trong lòng!”
“Vậy thì tốt rồi, đi thôi.”
Nhìn qua bóng lưng Rachel, đặc biệt là cái áo khoác quân nhân dính không ít vết máu kia, Taell âm thầm tặc lưỡi.
Đắm chìm trong khoái cảm phạm tội?
Sao lại là tôi đây?
Rachel, cô chẳng lẽ còn chưa phát hiện sao?
Cô mà, đã sớm ghim sâu vào trong đó rồi...
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ trong một đêm bên ngoài sao lại biến thành bộ dạng này?”
Kilou nhìn khói lửa nổi lên bốn phía ngoài cửa sổ, nhíu chặt lông mày.
Cho dù thật sự sợ bị hủy diệt, lo lắng tử vong, nhưng vì sao không có bất kỳ báo trước nào lại đột nhiên bùng phát?
Hơn nữa, lại hết lần này tới lần khác lựa chọn hành vi cực đoan và điên cuồng nhất.
Đó chính là gia nhập vào trận hỗn loạn trong mạt thế này.
Vì sao?
Văn minh đã phát triển đến tình cảnh này, sao lại ngay cả lý trí cơ bản nhất cũng không thể bảo trì?
Đây rốt cuộc...
“Giống như một đám kẻ ác thừa dịp tận thế đến, mà tầm hoan tác nhạc, đắm chìm trong dục vọng mà.” Hilde nhìn xem bên ngoài, nhẹ nói.
Quả nhiên, thế giới bên ngoài, thật sự rất đáng sợ.
Một đám rác rưởi...
“Uy! Nhân loại! Cậu xem rồi chưa? Những người kia đều mẹ kiếp điên rồi mà!”
Lúc này Fitzine dẫn theo Tik và Merlin xông vào phòng.
“... Tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Kilou căn bản không thể nào hiểu được hiện trạng.
Lý trí sụp đổ cũng quá nhanh chút mà?
“Quả thật kỳ lạ, loại tấn công khủng bố không có chút nào tổ chức, lại đột nhiên bùng phát này, rất không bình thường.” Galuye cũng tới.
“Anh có ý kiến gì không?”
“Kilou cậu thì sao?” Galuye lại hỏi ngược lại.
“Tôi? Tôi hoàn toàn không có mạch suy nghĩ mà, chưa từng thấy chuyện vượt qua lẽ thường như vậy.” Kilou lắc đầu.
Thật sao...
“Vậy tôi cũng tạm thời không có manh mối.” Galuye cũng lắc đầu.
Trật tự đột nhiên hỗn loạn, thật sự rất không bình thường.
“Có phải là Vera giở trò quỷ không?”
Lúc này Yaya cũng xen vào nói.
Ừm?
“À, vừa vặn, Yaya cô đã đến, tôi có việc tìm cô.” Kilou nhìn xem Yaya hỏi.
“Cái gì?” Cơ thể Yaya đột nhiên run nhẹ.
Chẳng lẽ bị phát hiện? Việc lén lút lấy quần áo của Kilou...
“Cái băng vải này...” Kilou lấy ra băng vải đã băng bó cánh tay mình hôm qua.
Độ bền dẻo lạ thường, thậm chí lửa cũng không đốt hỏng, điều này khiến Kilou liên tưởng đến cái gì.!?
“Là cô...”
Tôi lấy!
Giữa điện quang hỏa thạch, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.
“Sao?” Kilou cúi đầu liếc mắt nhìn băng vải trong tay, nhưng mà...
Nó không thấy.
Không thấy!?
“Ài?” Kilou kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Băng vải? Băng vải gì?” Yaya nghiêng đầu hỏi.
“Đúng mà! Băng vải đâu? Băng vải của tôi đi đâu rồi?” Kilou không tin mình bị hoa mắt, thế nhưng băng vải lúc trước còn trong tay mình thế mà biến mất!
Anh ấy hướng về phía Fitzine gần mình nhất mà hỏi.
“Băng vải của tôi đâu?”
“Tôi không ngờ mà!” Fitzine cũng hoa mắt.
Chuyện lạ mà, cái gì cũng không thấy rõ.
Cứ như vậy, chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Sự kiện băng vải mất tích quỷ dị.
“Trước tiên đừng lảm nhảm chuyện băng vải.” Yaya đề nghị, “Hôm nay làm sao bây giờ? Khoảng cách Vera nói tới việc muốn hủy diệt Thú nhân tộc lại chỉ còn 5 ngày.”
“Cái đó à...” Kilou đột nhiên nhìn về phía góc phòng, đồ vật mà cục trưởng Fitch và tướng quân Rachel để ở đây bảo quản.
Thần tịnh yên tĩnh nằm ở đó.
“Tôi có một thử nghiệm mới, có thể, có thể thử một chút.”
Không chỉ là để phá vỡ thiên mạc...
Nếu như thiên mạc - nguyên nhân gây ra sự sợ hãi và bạo loạn - biến mất, vậy thì trận tấn công khủng bố quỷ dị đã quét sạch toàn bộ Thú nhân tộc này, phải chăng cũng sẽ vì vậy mà dừng lại?
Kilou có một loại dự cảm.
Có thể mục đích của Vera, cũng không đơn thuần.
Bây giờ Thú nhân tộc biến thành thế này, phải chăng đều nằm trong kế hoạch của cô ấy? Có phải là cô ấy cố ý không?
Cho nên vô luận thế nào, bọn họ đều phải trước tiên bước ra bước đầu tiên, mới có thể hé lộ cái đáp án này.


0 Bình luận