Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng

Chương 149 - Ấm yêu nảy sinh

0 Bình luận - Độ dài: 2,219 từ - Cập nhật:

Có thể lắng nghe âm thanh của Thế giới, rốt cuộc là lời chúc phúc, hay là lời nguyền rủa?

Cô bé nhân ngư nhỏ tuổi không biết.

Chỉ có điều, đối với cô bé mà nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này, dường như có chút...

Hơi có vẻ nhàm chán.

"Nhìn này, Vera, đây là món quà Công tước Kenya cố ý tặng cho con đó."

Dù đã từng mang thai ba lần, dung nhan cử chỉ vẫn như cũ rất có phong thái quý phu nhân, Vương hậu Thú Nhân Tộc, Yafei cầm trong tay một hộp quà tặng đi tới trước mặt cô bé.

"Không bằng đoán xem, trong này là gì?"

"Ha ha, Vương hậu điện hạ không cần như thế, chẳng qua là một món quà nhỏ thôi, đừng phiền Công chúa Vera."

Công tước Kenya mặt đầy râu ria ở một bên nói thêm vào.

"Muốn đoán muốn đoán!"

Cô bé hưng phấn mà nhảy lên chân.

"Là nhẫn! Một chiếc nhẫn kim cương rất lớn rất đẹp."

Nghe vậy, YafeiKenya nhìn nhau cười, nhún vai cảm thấy bất đắc dĩ.

"Ai, xin lỗi nha, lúc đứa nhỏ này ra đời, những món quà mừng từ Công tước và quý tộc chất đầy mấy căn phòng, đến bây giờ Vera nó vẫn còn chưa dỡ xong, nó đã thấy châu báu, đá quý, trang sức quý giá nhiều hơn cả hai đứa con khác của tôi cộng lại nữa."

Yafei giải thích.

"Ha ha, không sao không sao, điều này cũng đủ để chứng minh Công chúa Vera nàng thật sự rất được lòng người mà."

Kenya cười theo nói, lập tức quỳ một chân xuống trước mặt Vera.

"Công chúa điện hạ, rất xin lỗi, ngài đoán sai rồi."

"Ngô ài ~ Vậy... là vòng tay? Hay là, dây chuyền?"

Cô bé buồn rầu suy tư.

Kenya lại lắc đầu, ra vẻ thần bí nói.

"Đều không phải nha, tôi đã nói rồi mà, chỉ là một món quà nhỏ, nhưng tôi có thể đảm bảo, ở quốc gia này, cũng chỉ có món này thôi."

"Để có được nó thì tôi đã tốn rất nhiều công sức đó, cho nên tôi mới đặc biệt tặng cho Công chúa Vera cậu, coi như là quà mừng đến muộn và lời xin lỗi của tôi, vậy mà lại bỏ lỡ sinh nhật của con gái đại ca."

"Oa a! Thật mong đợi! Thật hưng phấn!"

Cô bé hai mắt sáng rỡ, không kịp chờ đợi Kenya công bố đáp án.

Kenya cũng ra vẻ thần bí, chậm rãi vén nắp hộp quà tặng.

"Đến lúc đó đừng có giật mình nha."

「Mới là lạ chứ, bên trong là gì tôi đã sớm biết rồi, đoán được thì không còn ý nghĩa」

Bạt!

Kenya bỗng nhiên vén nắp.

"Bùm bùm! Đây chính là một món kỷ vật độc nhất vô nhị đó!"

Anh ấy đưa vật bên trong, được phong kín trong hộp thủy tinh trong suốt, vào lòng bàn tay cô bé.

"Mắt của tên phản tặc nổi tiếng cận đại, thành viên gia tộc Asindi Khaolak! Tôi và Goetia... khụ, cùng Vương đuổi bắt nhiều năm mới tóm được, ngay trước mặt hắn tôi đã móc hết mắt của cả nhà già trẻ của hắn ra, cái tên khát máu giết hại vô số người đó đến cuối cùng vừa khóc sám hối tội lỗi của mình, vừa cam tâm tình nguyện bị tôi móc nốt con mắt còn lại của hắn ra."

"Vì việc này, baba của cậu, trở thành đại anh hùng trong mắt dân chúng, còn tôi cũng nhận được tước vị của gia tộc."

Kenya cười ha hả xoa ót nói.

"Có thể nói món đồ này chứng kiến con đường lên Vương của cha cậu đó, tôi liền cố ý phong kín chúng lại, coi như kỷ vật lưu giữ đến bây giờ."

Trong chiếc hộp thủy tinh kia, là từng viên mắt đã qua xử lý đặc biệt, bề ngoài nhẵn nhụi trong suốt, đủ loại màu sắc đều có, dưới ánh đèn chiếu còn tản ra huỳnh quang nhàn nhạt.

Lộ ra vẻ đẹp quỷ dị.

「Một trong những bộ sưu tập đẹp nhất của tôi, hy vọng cô bé này thích」

"Kenya!"

Yafei tiến lên trực tiếp đánh bay chiếc hộp thủy tinh trong tay cô bé, ôm cô bé vào lòng.

"Vera nó còn nhỏ, anh nói mấy cái này với nó làm gì? Còn đem loại đồ vật đó làm quà tặng cho nó nữa chứ!?"

"Ài? Thế nhưng anh trai không đều rất thích cái này sao? Ngay cả Công chúa Nina cũng vậy mà, tôi còn tưởng Công chúa Vera nàng..."

Kenya không hiểu gãi đầu, đau lòng nhặt chiếc hộp thủy tinh lên.

"Đừng cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh, Vera nó còn chưa hiểu gì cả, anh làm như vậy chỉ có thể làm nó sợ hãi thôi."

Yafei lại trách cứ.

"Thế ư? Thế nhưng tôi thấy Công chúa Vera nàng... dường như cũng không sợ hãi lắm đâu."

Kenya chỉ vào cô bé trong lòng Yafei nói.

Nghe vậy, Yafei biến sắc, cúi đầu nhìn về phía cô bé nhỏ tuổi.

Cô bé biểu hiện rất vui vẻ, lại còn đang cười.

"Ừm, con rất thích nó đó."

Nụ cười ngây thơ lãng mạn của cô bé, lại khiến Yafei thật lâu không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cô bé.

Cô bé thoát khỏi vòng tay Yafei, đi tới trước mặt Kenya thân mật đối thoại với Kenya.

"Đúng không đúng không? Loại vật sưu tập này tôi còn rất nhiều đó, nếu Công chúa điện hạ thích, tôi còn có thể tặng cô một hai cái nữa."

"Vậy thì tuyệt vời quá rồi!"

Hai người vui vẻ hòa thuận trò chuyện, duy chỉ có Yafei đứng ở phía sau.

Đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng cô bé, đồng tử run rẩy co lại rồi giãn ra, nỗi sợ hãi và bất an đã kìm nén trong lòng từ lâu lần nữa bùng phát.

Cô bé còn đang trong tã lót đó, ánh mắt lạnh nhạt đáng sợ đó, đoạn ác mộng không muốn nhớ lại nữa lần nữa ập đến.

"Cô!"

Yafei lắc đầu, hy vọng có thể quên đi tất cả, những thứ này chỉ là ảo giác của mình.

"Được rồi, Vera, Công tước KenyaBaba của con còn có chuyện muốn nói, chúng ta qua bên các anh chị Hoa chơi trước đi."

"À."

Cô bé không tình nguyện nói lời tạm biệt với Kenya, chiếc hộp quà tặng kia cuối cùng vẫn không được nhận lấy.

Trong hành lang, cô bé và Yafei tay nắm tay, song song đi đến những phòng khác.

"Mẹ, mẹ sao vậy?"

Cô bé đột nhiên hỏi.

"Ài? Cái gì?"

Yafei hơi dừng lại, lập tức hướng về phía cô bé nở nụ cười hòa ái hỏi.

"Mọi người không phải đều thích quà tặng sao? Chú Kenya dường như cũng rất hy vọng con nhận lấy quà của chú ấy."

"... Vera, có một số thứ con bây giờ chưa thể tiếp xúc được đâu, đợi con lớn lên chút thì sẽ tốt thôi."

"Con xin lỗi, con có phải làm mẹ giận không?"

Cô bé áy náy cúi đầu.

Có thể ở tuổi này mà đã hiểu chuyện như thế, quả thật hiếm thấy.

"Đúng vậy, mẹ rất giận, Vera nhất định phải nghe lời mẹ, tuyệt đối không được tự ý hành động."

Nhìn cô bé dường như ngoài việc có chút sớm quen, còn lại đều rất bình thường, điều này cũng khiến Yafei xác nhận tất cả dường như đều chỉ là ảo giác của mình.

Ai mà biết được...

Cô bé, cái đầu đang chậm rãi cúi xuống đó, lại là một biểu cảm vô cùng khó hiểu.

Nói dối.

Mẹ cô bé đang nói dối.

Cô ấy, một chút cũng không có tức giận.

Không chỉ không có tức giận, thậm chí ngay cả khi nhìn thấy món quà Kenya tặng cho mình, cũng là khẩu thị tâm phi.

Vera là con gái của tôi, dẫn dắt con bé nhận rõ bản thân bước này nhất định phải do tôi tự mình làm, không cần anh xen vào việc của người khác, Kenya

「Thế nhưng, làm cũng không tệ lắm, ít nhất anh nguyện ý đưa ra món quà này, liền nói rõ anh vẫn còn đặt Goetia, đặt hoàng thất ở trong lòng」

Mẹ tại sao lại nói dối?

Rõ ràng trong lòng không có phẫn nộ, vì sao lại giả vờ một bộ tức giận với Kenya?

Rõ ràng là trong bóng tối khích lệ anh ấy, tại sao lại khẩu thị tâm phi, tại sao lại từ chối người khác tặng quà cho mình?

Rõ ràng mình có thể từ trong lòng Kenya, đọc được ý nghĩ mong đợi, anh ấy hy vọng mình thích quà của anh ấy, mà chỉ cần mình biểu hiện rất thích, anh ấy liền sẽ rất vui vẻ, nội tâm của anh ấy liền sẽ trở nên thật ấm áp.

Anh ấy, chắc chắn có thể cảm nhận được, phần tình yêu tinh tế của mình.

Cô bé có thể lắng nghe tiếng lòng của người khác, và cô bé coi đó là một loại thiên phú, một loại thiên phú chỉ có mình mới có.

Cô bé cũng không biết tất cả điều này có ý nghĩa gì, tại sao người khác không có loại năng lực này.

Chỉ có một mình cô bé.

Thế nhưng, nếu quả thật chỉ có mình cô bé có thể làm được loại chuyện này, duy nhất một mình cô bé có thể làm được chuyện.

Như vậy...

Cô bé muốn đem tình yêu, đem cảm xúc ấm áp mà mình đã cảm nhận được từ trước khi ra đời, lan tỏa đến mỗi người trong nội tâm, để cho nội tâm của họ đều có thể cảm nhận được sự ấm áp, có thể cảm nhận được sự quý giá của tình yêu.

Mặc dù cô bé cũng không rõ ràng mọi người vì sao muốn khẩu thị tâm phi, vì sao muốn nói dối.

Vì cái gì trong lòng cuối cùng sẽ thêm ra một ít ý nghĩ kỳ lạ...

Nhưng cô bé có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng họ, đây nhất định là biểu hiện thiếu tình yêu mà.

「Nếu như chỉ có tôi có thể làm được loại chuyện này」

「Vậy tôi nhất định phải mang sự ấm áp đến cho mọi người」

Năng lượng tình yêu khiến mình cảm thấy ấm áp hạnh phúc, vậy mọi người cũng nhất định sẽ như thế.

Nghĩ tới đây, cô bé liền từ bỏ loại nghi ngờ đó, từ bỏ ý nghĩ hoài nghi loại năng lực nhìn trộm nội tâm người khác này không phải là chúc phúc mà là lời nguyền.

Ừm.

Cái này nhất định là, lời chúc phúc mà.

Mọi người, đều đang chờ đợi sự thay đổi, chờ đợi tôi đi mang sự ấm áp đến cho nội tâm của họ.

Ha ha ha.

Quả nhiên thế giới này, cũng không có vô vị đến thế.

Mọi người, thú vị biết bao nhiêu chứ.

Tôi thích mọi người, thích thế giới này.

Dù đối với cô bé mà nói cũng không tồn tại điều không biết, cô bé cũng đạt đến cảnh giới gần như 「Toàn Tri」.

Nhưng cô bé...

Vẫn như cũ, nóng bỏng, kiên định, yêu thế giới này.

Yêu tất cả mọi người.

Gió nhẹ của thế giới hóa thành giường ấm của cô bé, biển cả vô biên thúc đẩy quê hương của cô bé.

Chim cổ đỏ vì cô bé ngậm tới hạt giống thiện lành, hoa bách hợp vì cô bé bện thành khúc ca tình yêu.

Nơi này.

Cô bé mang theo chúc phúc giáng lâm thế giới, cùng tình yêu thế giới và nhân dân của mình, cùng nhau nảy mầm, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tiến lên.

Cô bé thề, cô bé sẽ dùng cung tiễn và lòng thiện lương của mình, dệt thành hạt giống tình yêu, gieo vào lòng mỗi người, để mang đến sự ấm áp và sự sống mới cho thế giới nội tâm khô héo của họ.

Tiếp đó, vì thế giới này giáng xuống lời chúc phúc.

Khiến nó nở ra sự xán lạn vô tận, lại sạch sẽ không tì vết, ánh sáng của nhân tính, Hoa Ái Ấm.

Ý nghĩ ngây thơ, giấc mơ lãng mạn.

Cô bé tên Vera Sonoeva, tràn đầy tình yêu đối với tất cả thế gian.

Thế nhưng tất cả điều này, lại chỉ sau vỏn vẹn một năm, đón chào sự hủy diệt.

Cô bé đến nước này, gần như bị điên.

Thế giới này đối với cô bé mà nói, cũng sẽ không còn thú vị, thậm chí...

Vô cùng chán ghét.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận