Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng
Chương 45 - Dị Thường [2]
0 Bình luận - Độ dài: 1,845 từ - Cập nhật:
Mỗi ngày vào giờ này, người đó lại đến.
Đồng thời mang theo trò chơi kinh khủng kia.
“Hôm nay tiếp tục đánh cược chính phản nha.”
“Mặt chính diện bình an vô sự, mặt trái chấp nhận trừng phạt.”
Tôi từng ký thác hi vọng, cho rằng nữ thần may mắn sẽ quan tâm chúng tôi những người đáng thương, những người khốn khổ gặp cực khổ này. Trong trò chơi gieo đồng xu cược chính phản lần đầu tiên, tôi đã khao khát mặt chính diện như vậy, hi vọng trải qua một ngày bình an.
Thế nhưng tôi đã sai rồi.
Sai hoàn toàn.
Trên thế gian này sẽ không tồn tại Thần Minh, nếu quả thật tồn tại, thì đó cũng nhất định là Tà Thần, là Tử Thần.
Khi sự an nguy thậm chí tính mạng của chúng tôi đều ký thác vào một đồng xu, khi đồng xu này được gieo bởi người khác, mọi thứ của chúng tôi, đã sớm không còn thuộc về chính mình nữa.
“Là mặt trái rồi.”
Nhìn đồng xu trên không rơi vào lòng bàn tay đối phương, thế nhưng...
Cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn một lần.
A, đúng vậy...
Cái gọi là chính diện hay mặt trái, có ý nghĩa gì sao?
Chỉ là nằm trong một ý niệm của đối phương thôi.
Thứ duy nhất chúng tôi có, chỉ là Tuyệt vọng.
“Nhân tạo... Chaos?”
Kilou trán chảy ra một tia mồ hôi lạnh, trong vô hình dường như có một đôi bàn tay vô hình giữ chặt cổ họng mình, cảm giác hít thở không thông chậm rãi xâm chiếm đại não.
Sự giày vò khó chịu này, nguồn gốc của nó đến từ nỗi sợ hãi bản năng.
Chaos là ai?
Bóng tối của Thần đại, thực thể sống dị thường sinh ra từ Tử vong, có thể bổ sung sức mạnh cho mình bằng cách nuốt chửng máu thịt, hơn nữa, không có giới hạn.
Các thánh nhân từng tiên đoán, nếu để mặc hắn nuốt chửng cả đại lục máu thịt, thì cuối cùng quyền năng của hắn thậm chí có thể...
Có thể sánh với Thần Minh!
Và một sinh mệnh như vậy, trên thế gian chỉ tồn tại duy nhất một, chính là Saori bây giờ.
Cô ấy đã sớm không còn là Chaos khát máu tàn bạo nữa, cô ấy biết được ý nghĩa sự tồn tại của mình, hiểu rõ vị trí và hướng đi của trái tim mình, cô ấy không còn là mối đe dọa cho đại lục này nữa.
Nhưng hiện nay, Kilou lại đột nhiên biết được, Chaos hoàn toàn mới – Chaos nhân tạo, đôi tỷ muội dị thường này đang đứng trước mặt anh, năng lực giống hệt Saori.
Anh có sợ không?
Sợ.
Thế nhưng điều thực sự khiến anh hoảng sợ không phải là sự tồn tại của đôi tỷ muội này, mà là các cô ấy là "nhân tạo".
Ai?
Là ai đã chế tạo các cô ấy?
Tại sao lại muốn chế tạo ra Chaos được vinh danh là "Bóng tối Thần đại"?
Câu trả lời, thực ra không phải đã rất rõ ràng sao?
“Tên tóc lam, là nói Vera sao?”
Mỗi lần nói về nơi đây, trong mắt đôi tỷ muội này, một loại cảm xúc nào đó liền sẽ được kích hoạt.
Đó là, huyết hải thâm cừu.
Sự thù hận tuyệt đối không thể thỏa hiệp, tuyệt đối không thể tha thứ, từ trong ánh mắt vô cảm của các cô ấy tuôn trào, nổ tung, tràn ngập.
Nếu như nói trong thế giới của các cô ấy, khắp nơi đều là những "thây ma" biết đi và "đống thịt", trong không khí tràn ngập mùi hôi thối và khí tức ô uế, vậy thì sự tồn tại tóc lam kia...
Chính là bẩn thỉu nhất, xấu xí nhất, đáng buồn nôn nhất!
Những "thứ" khác so sánh cùng nhau đơn giản trở nên thua kém.
“Chúng tôi mặc kệ cái tên tóc lam kia gọi là gì, chúng tôi ghét màu lam, những kẻ tóc lam đều nên biến mất!”
Acanthite và Acanthea trăm miệng một lời.
"Anh trai, trên người anh có hương vị rất dễ ngửi, rất thơm, cho nên Acanthite và Acanthea quyết định không 'phán xét' anh, bây giờ... đi theo chúng tôi, trở về cố hương nhân loại đi."
Cố hương nhân loại?
Kilou vẫn là lần đầu tiên nghe được nơi này, đó là nơi nào?
Thế nhưng...
“Xin lỗi, tôi không thể đi với các cô.” Kilou không chút do dự đáp lời.
Đúng vậy, anh không thể đi.
Không chỉ vì anh gánh vác một sứ mệnh nào đó, hơn nữa... Anh ở đây còn có những ràng buộc.
Nếu như anh cứ như vậy không từ mà biệt, vậy thì Hilde làm sao bây giờ?
Đứa bé đó cảm xúc vẫn luôn không ổn định, lần trước sau khi mất tích từ Thánh vực nghe nói cô ấy vì tìm mình đã liên tục mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, tinh thần càng đạt tới bờ vực sụp đổ.
Nếu như lại xảy ra một lần nữa...
Anh không cách nào đảm bảo đứa trẻ ngốc thiếu tình yêu, khao khát tự sát để kết thúc chính mình đó có thể quay trở lại hay không.
Song khi Kilou vừa nói ra lời đó, trước mặt anh liền xuất hiện thêm hai ánh mắt trừng trừng.
“Acanthea không có tìm kiếm ý kiến của anh.”
“Acanthite không có trưng cầu đồng ý của anh.”
“Bây giờ, đi theo chúng tôi.”
Hoàn toàn không cho phép từ chối, trong mắt các cô ấy, Kilou dù có khí tức giống đồng loại, nhưng tuyệt không phải đồng tộc, không bằng nói trên thế gian này các cô ấy chưa từng gặp được đồng tộc đúng nghĩa.
Là những sinh vật nhân tạo cô độc, các cô ấy chỉ có lẫn nhau.
"Tôi từ chối." Trong mắt Kilou cũng đồng dạng có ánh mắt kiên quyết, trên người đôi tỷ muội này có quá nhiều bí ẩn, không thể dễ dàng tin tưởng.
“...”
Nghe vậy, đồng tử của Acanthite và Acanthea đồng thời đột nhiên co rút lại, nhỏ như lỗ kim, điều đó tuyệt đối không phải đồng tử nhân loại có thể làm được.
Khí tràng đáng sợ trong nháy mắt như hồng thủy bao trùm, quét sạch từng lỗ chân lông trên toàn thân Kilou.
Ánh mắt của các cô ấy, cực kỳ đáng sợ.
“Quả nhiên sao?” Acanthea nói.
“Anh trai vẫn bị những Thần tộc đó làm hủ bại rồi sao?” Acanthite nói bổ sung.
Kilou không cách nào nói với người ngoài về quá khứ giữa mình và Hilde, cho nên cũng không cách nào giải thích mình vì sao không muốn rời đi bên cạnh Hilde.
Thế nhưng sau một khắc, hai người đồng thời đưa tay ra nắm lấy cổ tay Kilou, kéo anh tới trước mặt mình.
Khoảng cách gần đến mức Kilou thậm chí cảm giác mắt muốn chạm vào nhau.
“Thần tộc có tốt như vậy sao?”
“Anh trai thực ra cái gì cũng không biết.”
“Bản tính của Thần tộc rốt cuộc tồi tệ đến mức nào.”
“Họ rốt cuộc đã làm chuyện gì với nhân loại.”
Đối mặt với đôi đồng tử một đen một xám kia, Kilou vô ý thức nín thở.
Khoảnh khắc này các cô ấy, mới thoáng tiếp cận, giống hệt cái quái vật – Chaos kia.
“Để anh thấy rõ ràng đi, những cái tính xấu của Thú nhân tộc này!”
Đột nhiên, Acanthite và Acanthea mở rộng cánh tay, cả hai ôm Kilou vào lòng, ba người cuộn tròn lại, sau đó các cô ấy bỗng nhiên dùng sức đâm vỡ cửa sổ một bên, từ độ cao mấy chục mét rơi xuống...
Các cô ấy hóa thành một con quái điểu, bay về một hướng nào đó.
Oanh!
Vera nhìn về phía đồng xu trên không còn chưa rơi xuống, đầu của người hầu kia đột nhiên liền nổ tung.
Óc hỗn tạp máu và xương đầu văng tứ tung, nhưng còn chưa tiếp xúc đến Vera liền bị một loại che chắn không nhìn thấy bắn ra.
“Hừ, nhiệm vụ thất bại liền tự sát sao?”
Vera nhận lấy viên đồng xu rơi xuống, thở dài nói.
“Thủ đoạn của các cậu vẫn cứ không lưu tình như vậy, rõ ràng tôi...”
Cô ấy chậm rãi mở bàn tay, viên đồng xu này lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cô ấy.
Là mặt chính diện.
Người kia trước khi tự vẫn, những lời cuối cùng nói ra, Vera cũng không thể quên được.
“Trong Thú nhân tộc, cô đã không còn ai có thể tin được nữa rồi, yêu nữ!”
Khi Kilou mở mắt lần nữa, mình đã đứng trước một cánh cổng chính.
Kilou rất quen thuộc với nơi này, kể cả mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí cũng vậy.
Đây là... Cục Nghiên cứu Đặc biệt!?
Hơn nữa bộ dạng cánh cửa này, chính là nơi Hibiscus biến mất khi đó!
“Chị gái, hương vị ở đây sẽ không sai đâu.”
“Ừm, họ vẫn duy trì được, cái đám bỏ đi đáng chết đó.”
Acanthite và Acanthea đứng trước mặt Kilou, nhìn cánh cửa kia. Kilou mặc dù không nhìn thấy nét mặt của các cô ấy, nhưng anh rất xác định, các cô ấy gần như là đang cắn chặt hàm răng khi nói những lời đó.
Hận thù!
“Anh trai, bây giờ anh sẽ thấy rõ, bộ mặt thật của những Thần tộc mà anh thân cận.”
“Những bí mật bị che giấu, những chân tướng không ai biết.”
“Ngay tại nơi này.”
Nói xong, đôi tỷ muội này lần nữa đưa cánh tay hóa thành lưỡi dao sắc bén, rạch nát cánh cửa mà Kilou đã bị cảnh cáo không được lại gần và càng không được mở ra.
Vẫn là ánh sáng lam ấm áp trong trí nhớ khi đó.
Thế nhưng trong ánh sáng đó, lại là chân tướng bi thảm nhất.
Đồng thời, tiếng cảnh báo, vang dội khắp Cục Nghiên cứu Đặc biệt.
“Kẻ xâm nhập... sao?”
Vera đóng lại máy truyền tin.
“Thế à, bại lộ rồi sao?”
Máu thịt đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn "bữa tối ánh nến" mình khổ công chuẩn bị lại bị phá hỏng, Vera bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Vốn dĩ, tôi định nhân cơ hội này...”
“Để cậu cũng tham gia vào đó, Kilou đồng học.”
“Thật sự là không nghe lời gì cả, trò chơi thì phải tuân theo quy tắc chứ.”


0 Bình luận