Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng
Chương 64 - Hỗn loạn
0 Bình luận - Độ dài: 1,957 từ - Cập nhật:
Tên tôi là Fitzine • Alex, mười một tuổi.
Nhà ở trong hoàng cung Ma tộc Thần đô, có hai vị hôn thê.
Hiện tại đang là một học sinh “bình thường” ở Warren Caesar.
Mỗi khi tối về ký túc xá thời gian đều không cố định.
Chưa bắt đầu hút thuốc lá, rượu ngược lại thì đụng không ít.
Buổi tối chưa từng đúng giờ lên giường, ngủ đến lúc nào đều tùy tâm trạng của tôi.
Trước khi ngủ uống một chén ma dược yên giấc vừa pha xong, lại tự mình phóng ra khoảng hai mươi phút ma pháp trợ ngủ, sau đó lại ngủ, cơ bản có thể ngủ say đến hừng đông.
Dù bị Merlin đâm hơn 60 nhát vào bụng để lại đau đớn và mệt mỏi rất sâu, cứ như vậy đón chào “bóng tối” ngày thứ hai.
Mặc dù vậy, báo cáo sức khỏe của tôi vẫn rất bình thường, dù sao ma pháp có thể chữa được mọi bệnh hiểm nghèo.
Tôi nói những điều này, chỉ là muốn giải thích, tôi là một người dù thế nào cũng không thông suốt, không phục quản giáo trong nhà, khắp nơi gây chuyện thị phi.
Không coi ai ra gì là bản tính của tôi, ngang ngược càn rỡ là tác phong của tôi, mỗi ngày dựng nên kẻ địch có thể khiến rất nhiều người đêm không thể say giấc.
Đây chính là thái độ sống của tôi ở thế giới này, tôi vô cùng rõ ràng đây chính là tác phong của tôi.
Nhưng mà...
Cho dù là tôi như vậy, cũng sẽ có những nỗi sợ hãi không thể không hoảng hốt tồn tại.
Rõ ràng mình đã cố hết sức khắc phục, cũng đã thề muốn kéo tên kia xuống khỏi ngai vàng tương lai.
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy đôi mắt rụt rè kia, sâu trong linh hồn của mình liền như bị ma pháp bạo liệt oanh tạc vậy, hoàn toàn không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Đêm máu tanh đó, đến nay vẫn không thể quên, cặp anh em tương tàn kia, người em gái làm sao cũng giết không chết, người anh trai chịu hết đau đớn, em gái đang trong đau đớn và vui sướng giải phóng bản tính bị kìm nén của mình, mà người anh trai lại bị vĩnh viễn đặt dưới bóng tối của em gái, cái đó...
Quái vật!
“Huynh trưởng đại nhân, cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Merlin ném chốt cửa xuống đất.
Đúng vậy, chính là chốt cửa.
Bởi vì cánh cửa này sau khi Kenny và những người khác đi liền bị khóa trái, từ bên ngoài không mở ra được.
Mà Merlin vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình, Kilou tuyệt đối xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ không để ý gì đến việc xâm nhập bất hợp pháp, trực tiếp vặn gãy chốt cửa, bạo lực mở khóa.
Trực tiếp liền nhìn thấy Fitzine đang lén lút định chuồn đi, lúc này liền sinh ra liên tưởng không tốt.
Phải biết, vị huynh trưởng này của mình, tức là Fitzine, nhưng đã từng làm những chuyện như nhốt mình và Kilou vào mê cung ma vật rồi định tiêu diệt toàn bộ như vậy, là một “kẻ xấu”, dù đã thay đổi triệt để, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết trong lòng cậu ta có thù địch với Kilou hay không.
Điểm này, Merlin không đoán sai.
Fitzine quả thật có chút hâm mộ, và kính nể Kilou, nhưng một chuyện ra một chuyện, nếu không phải Merlin cái quái thai này cản trở, cậu ta thật sự muốn làm Kilou chết quách đi, nhiều lắm là chừa cho anh ấy một bia đá làm kỷ niệm.
Với kẻ bất kính với hoàng tử Ma tộc, thì phải là cái kết cục này.
Mình là kẻ ác, là phái ác, Fitzine biết rõ điểm này.
Phái ác phải có tu dưỡng của phái ác, có mỹ học của phái ác, cũng phải có giác ngộ của phái ác.
Nếu như Merlin vì ngoài ý muốn mà chết, cậu ta sẽ không chảy một giọt nước mắt mà kế thừa vương vị Ma tộc, tiếp đó tìm cơ hội giết chết Kilou và Hilde, hai kẻ địch đã sỉ nhục mình.
Bởi vì, cậu ta, cũng là người muốn làm vương mà.
Vương tuyệt đối sẽ không cho phép sự tồn tại sỉ nhục mình kéo dài hơi tàn trên thế giới, tuyệt đối không!
Merlin phỏng đoán không tệ, Fitzine có khả năng làm hại Kilou, nhưng ít nhất, cậu ta sẽ dùng phương thức của mình, dựa vào mưu kế và kế hoạch của mình, chứ không phải trốn sau màn lén lút.
Chỉ có điều bây giờ...
“Ài? À, là Merlin à, thật là đúng dịp mà, tôi vừa định đi tìm cô đó.” Fitzine lộ ra vẻ mặt nịnh hót, lúc này chịu nhượng bộ.
Nhượng bộ đáng xấu hổ, nhưng mà hữu dụng.
“Kilou đâu?”
“Bị thương, bây giờ còn đang ngủ đó.” Fitzine thành thật trả lời.
“Ai làm! Tôi đi giết cô ta!” Merlin lúc này mặt lộ vẻ sát ý.
Quả nhiên mà...
Fitzine kêu khổ liên tục.
Merlin cực kỳ thiếu tự chủ, việc làm cũng rất ít khi vì chính mình, nói cách khác, cô ấy làm việc không có mục đích.
Mà duy nhất có thể làm cho cô ấy đối với thế giới bên ngoài có phản ứng, cũng chỉ có vị kỵ sĩ mà cô ấy ngày đêm nhớ nhung, Kilou.
Lời anh ấy nói, Merlin tin tưởng 100% tuyệt đối, hơn nữa nhất định sẽ thực hiện ở hiện thực, mà những gì liên quan đến anh ấy, cũng trở thành mục đích duy nhất của Merlin.
Kilou sẽ đói, cô ấy sẽ đi nấu cơm cho anh ấy; Kilou khát, cô ấy liền sẽ chạy đi mua nước; Kilou thích Nữ đế, Merlin liền sẽ muốn làm vương tương lai.
Kilou yêu thích, cô ấy sẽ đi chiều theo, Kilou chán ghét, cô ấy... sẽ đi tiêu diệt.
Mà nếu như Kilou bị thương thậm chí là chết, vậy kẻ làm tổn thương anh ấy, Merlin sẽ đuổi theo kẻ đó đến chân trời góc biển, đến chết mới thôi.
Điểm này ngược lại rất phù hợp đặc tính của Ma tộc, Fitzine cũng cảm thấy Merlin càng lúc càng giống Ma tộc nguyên thủy.
Có phải vì phần huyết mạch đó không?
Nhưng tóm lại...
“Người chạy, nghe nói là đôi song bào thai, tóc một đen một trắng loại đó.” Fitzine khoa tay múa chân một cái, “Lại nói cái thân máu me này của cô là gì vậy!?”
Đồng tử của Merlin co rút lại, không trả lời câu hỏi của Fitzine.
Là các cô ấy?
Thì ra những lời kia không phải các cô ấy nói đùa, mà là các cô ấy thật sự làm!?
“Con Tinh linh kia lại đang làm cái gì!? Một người cũng không trông được sao?” Merlin cắn chặt ngón tay mình, cho dù răng nanh đâm rách da cô ấy cũng không nhíu mày, dù sao cô ấy không cảm giác được đau đớn.
Lúc này, cô ấy phát hiện Hilde và Galuye đang giằng co, lúc này ánh mắt ảm đạm.
“Lại để Kilou ở chỗ cô ấy, Kilou sớm muộn sẽ xảy ra chuyện...” Merlin đã hạ một loại quyết tâm nào đó.
À à à, lại đến nữa rồi, gặp quỷ, lão tử chịu đủ rồi!
Fitzine rất tự giác mà tránh đường, ra hiệu Merlin có thể đi vào phòng.
Không quan trọng, các cậu tùy tiện gây rối đi, phá hủy cái tháp quản lý này cũng được, tôi phải về ngủ.
Mệt chết tôi hôm nay, sao lại mệt mỏi như vậy à, là vì dùng cấm thuật, hay là vì thế giới sụp đổ đây?
Ai biết mấy cô thiếu nữ này từng người một cũng là bệnh tâm thần à, lại còn rất giỏi che giấu... Đi, dù sao mình cuối cùng cảm thấy bọn này đầu óc có chút không bình thường.
Tôi mặc kệ!
Thế giới hủy diệt cũng không liên quan đến tôi! Lão tử hôm nay chính là muốn đi ngủ! Maxie Nữ đế cũng không ngăn được, tôi nói!
Đúng vậy mà, Maxie Nữ đế thì ngăn không được cậu, nhưng...
“Đi theo tôi, hôm nay nói gì cũng phải đưa Kilou về.” Merlin nắm lấy cổ áo Fitzine đang muốn chuồn đi, hướng về hang ổ quái vật mà cậu ta hết sức muốn thoát khỏi đi đến.
Merlin, gia nhập vào cuộc chiến.
Không không không!
Fitzine bất lực mà giãy giụa.
Thả tôi ra! Tôi muốn ngủ mà! Tôi không cần trở lại cái chỗ quỷ quái kia!
À à à à à à à à à à à!
Kilou! Thằng khốn nạn! Tỉnh dậy đi! Bây giờ còn chưa thể nghỉ ngơi đâu! Nhà cậu sắp nổ tung biết không!?
Mở to mắt đối mặt tôi đi!
...
“Oa à, thật là lợi hại mà, cái thảm này hơn 1000m dài mà.”
“Cái gì vậy, heo, không, là Kilou sao, bay trên trời à.”
Fitzine, từ bỏ suy xét.
Cậu ta hiểu một chuyện, bên tai ồn ào như thế, nhưng chỉ cần không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của những khí tức khác thường kia.
Tục xưng, buông xuôi.
Buông xuôi đáng xấu hổ, nhưng mà hữu dụng.
Ít nhất mất đi khả năng suy tính, Fitzine có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc này Hilde và các cô ấy đã bỏ qua giai đoạn đối thoại.
Đối thoại đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, các cô ấy không có bất kỳ tiếng nói chung nào.
Hilde muốn “anh trai”, Merlin muốn “kỵ sĩ”, Galuye muốn “Thần”, Yaya muốn “hạnh phúc”, Kōtekusu muốn đánh nhau.
Các cô ấy căn bản không cách nào giao tiếp được.
Vậy cũng chỉ có...
Loại bỏ một số thứ không cần thiết.
Các loại ma lực bắt đầu hoành hành trong căn phòng nhỏ bé này.
“Ai nha? Tất cả mọi người có ở đây không?”
Lúc này, cái cánh cửa mà Merlin đã làm rơi chốt, lần nữa bị đẩy ra.
Một cô thiếu nữ nhân loại, mang theo một cái túi dính máu, nhìn xem cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
“Đây là phòng Baba, các cậu có thể yên tĩnh một chút không?”
Rõ ràng không có bất kỳ sát khí nào, nhưng mà tất cả mọi người cảm thấy khoảnh khắc đó, mình dường như bị một con dao kề vào cổ.
Một con dao vô cùng sắc bén.
Đây là...
“À? Kilou sao lại biến thành người nữ vậy?” Chỉ có Fitzine đang thất thần mới ngây ngốc lẩm bẩm.
...
“Nhân loại Kilou, mở to mắt...”
Ai?
Người nào nói chuyện?
Là ai đang gọi tên tôi? Âm thanh rất quen thuộc.
“Tôi là thần Hibiscus, là người canh gác đến từ dị thế giới vũ trụ... Phốc! Nha à ~ Thật đáng xấu hổ mà, thật uổng cho cậu vẫn còn ngây ngô như vậy đó.”
“Cậu còn ổn không, Kilou đồng học?”


0 Bình luận