Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng
Chương 104 - Quái vật
0 Bình luận - Độ dài: 2,153 từ - Cập nhật:
“Cậu...... có thể hiểu được thế nào là thuần ái không?”
Kayle, được bọc trong bộ giáp nặng nề màu đen, từ trên cao nhìn xuống Kotetsu, cất tiếng hỏi.
Bộ giáp khác thường của hắn toàn thân đen như mực, ngược lại có mấy phần giống với áo giáp Saori của Kilou, nhưng lại có thêm sự băng lãnh và nhẹ nhàng của khoa học kỹ thuật, chứ không phải kiểu dáng trọng giáp cơ thể sống cổ xưa như Saori.
Chẳng bằng nói, sự thuần túy kia chỉ là sở thích cá nhân của Kilou thôi.
Saori cũng không ít lần cằn nhằn hắn.
Mặc loại áo giáp vừa nát vừa nặng này, ngoại trừ đẹp trai ra đơn giản chẳng có gì đúng cả.
Bản thân cô ấy chính là một trong những vật chất cứng rắn nhất thế gian, và cũng sẽ là lá chắn kiên cố nhất của Kilou, căn bản không cần thiết phải hóa thân thành hình dáng trọng giáp, không bằng đổi một bộ giáp nhẹ nhàng, không...... Thậm chí ngay cả việc biến thành áo giáp này bản thân cũng là dư thừa.
Nhưng cuối cùng cũng không cố chấp được với ảo tưởng thời niên thiếu của Kilou.
Nói tóm lại là tuổi trẻ bồng bột.
Mà bộ giáp này của Kayle có các góc cạnh rõ ràng, toàn bộ các bộ phận then chốt được kết nối với nhau bằng nhiều đường ống truyền tải ma lực, phía dưới cánh tay, bên hông và phía sau lưng, nhìn ra liền có bốn loại vũ khí trở lên.
Mà những năng lực ẩn giấu thì không ai biết.
Trong bộ giáp nổi bật này, khiến Kayle cao hơn Kotetsu tròn 3 cái đầu, trông vô cùng cao lớn.
Rất có uy nghiêm và khí phách.
“Thuần ái?”
Kotetsu thì nghiêng đầu một chút.
“...... Thôi, coi như tôi hỏi một câu hỏi thừa thãi a.”
Nhìn thấy dáng vẻ Kotetsu như vậy, Kayle cuối cùng từ bỏ việc truy vấn.
Cho dù ai cũng có thể nhìn ra, trạng thái tinh thần của Kotetsu rất dị thường.
Đôi mắt cô ấy mặc dù có thần, nhưng lại chỉ giống như đồ trang sức khảm nạm trong hốc mắt, ngoại trừ phản chiếu hình ảnh bên ngoài vào đồng tử, căn bản không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào khác từ bên trong.
Người ta thường nói mắt là cửa sổ tâm hồn, mà rất rõ ràng......
Nội tâm Kotetsu căn bản không ai có thể nhìn thấu.
Hoặc có lẽ là, cô ấy cũng không có cái gọi là tâm hồn.
Giống như một cái Quái Thai.
Dù sao mình mong muốn, chỉ là giọng nói của Kotetsu thôi, đây là trình tự cuối cùng để phục sinh Doris.
Chỉ cần thành công, Doris liền sẽ lần nữa trở lại bên cạnh mình.
“Thuần ái...... Sao?”
Kotetsu lại thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Mặc dù dựa vào nét mặt và đôi mắt của cô ấy, không nhìn ra có bất kỳ sự hoang mang nào.
“Một Quái Thai như cậu, có thể biết được cái gì là yêu sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ Kotetsu này, Kayle lại cười khẩy, trong lời nói không chút kiêng kỵ gọi Kotetsu là “Quái Thai”.
“...... Tôi hiểu được nha ~”
Kotetsu lại đáp lại nói.?
“Tôi thế nhưng là, rất yêu cô Tsuki của tôi a ~”
Cô Tsuki?
A, là người đó a, Kayle nghĩ tới.
Tại trong sự hỗn loạn của Quỷ Tộc, người đã bỏ mình ở nơi khác, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, vị Quỷ Kiếm Cơ trước đây —— Tsugaki a?
Mạng lưới tình báo của Thú Nhân Tộc sau khi dỡ bỏ lệnh cấm bế quan tỏa cảng liền mở rộng ra ngoài, tin tức như vậy rất nhanh liền có thể tìm được.
Nghe nói cả Quỷ Tộc cũng đều quên lãng sự tồn tại của cô ấy.
Thật sự là một nhân vật đáng buồn, chết không rõ nguyên nhân, cũng không có người vì đó thương tiếc......
Này?
Chờ một chút, nếu là cả Quỷ Tộc đều quên lãng cô ấy, vậy vì sao......
Kotetsu còn nhớ rõ cô ấy!?
Mà Kotetsu cũng không để ý tới Kayle đang kinh ngạc, như cũ tiếp tục nói.
“Cô ấy nha, thật là một người chị rất xuất sắc rất xuất sắc đâu ~”
“Mặc dù cũng không biết nấu ăn, giặt quần áo và làm việc nhà, làm chuyện khác cũng vụng về còn mãi cứ cậy mạnh, nhưng mà cô ấy trong việc đánh nhau chưa từng thua bao giờ ~” (Dù sao cũng là Quỷ Tộc mà, những người phế vật trong sinh hoạt, cơ bản đều dựa vào người khác nuôi)
Mà khi nhớ lại mình và cô Tsuki ngày xưa, khuôn mặt Kotetsu luôn không biểu lộ cảm xúc dù xảy ra chuyện gì, thế mà lại có một chút biến hóa.
Cô ấy thế mà “Thẹn thùng” Mà bưng kín mặt mình.
Từng đốm đỏ ửng, nhiễm lên gương mặt của cô ấy.
“Chị, chị ~”
“Chị cuối cùng cũng từ Warren Caesar trở về rồi, em thế mà rất nhớ chị nha ~” Kotetsu bưng một bàn rau quả trộn đến chỗ Tsugaki.
“Em còn cố ý sai người làm cho chị món ăn chị thích ăn nhất, tới nếm thử đi ~”
Tsugaki lần đầu tiên từ Warren Caesar nghỉ định kỳ về nhà, mặc dù trong lòng rất không muốn trở lại đây, nhưng đây dù sao cũng là nhà mình, nhưng mà cô ấy về tới đây làm chuyện đầu tiên, lại là chui đầu vào luyện võ quán, cả ngày đóng cửa không ra.
Không hổ là cô Tsuki đâu, quả nhiên là một kẻ si kiếm nha ~
Kotetsu cũng không vì việc Tsugaki sau khi trở về không đến tìm mình mà tức giận, ngược lại còn mang cơm cho cô ấy.
Nhưng mà Tsugaki vẫn không để ý tới cô ấy, mà là không ngừng nói nhỏ điều gì đó.
“Nhất định phải giết kẻ nhân loại kia, nhất định phải giết hắn......”
“Bí mật của Ruri ai cũng không thể biết, ai cũng không thể.”
“Giết hắn, giết hắn, giết hắn, giết hắn, giết hắn......”
Cô ấy vừa lẩm bẩm, vừa cúi đầu cắn móng tay của mình, dù là cắn nát ngón tay cũng không nhận ra.
Mà vẻ mặt vui buồn thất thường này của Tsugaki, Kotetsu hình như cũng đã sớm thành bình thường.
Đến mức mâm thức ăn Kotetsu bưng đến trước mặt Tsugaki, thì bị cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy.
“Tới, chị, há miệng, a ~”
Kotetsu còn rất chu đáo gắp thức ăn cho cô ấy, đưa đến bên miệng.
Tsugaki căn bản không bận tâm, chỉ là phối hợp há miệng ra.
Bá!
Đầu đũa cách đồng tử Tsugaki vẻn vẹn có mấy centimet.
“Cô đang làm gì?” Tsugaki mặt lạnh nhìn về phía Kotetsu.
“Ân? Vẫn chưa rõ sao?” Kotetsu mỉm cười hồi đáp, cũng không buông đũa trong tay.
“Đương nhiên là muốn giết chị rồi ~”
Bá! Bá! Bá!
Đôi đũa trong tay Kotetsu đang nhanh chóng đâm về phía đôi mắt yếu ớt của Tsugaki, mà Tsugaki cũng tương tự vẫy tay tốc độ cao, đánh vào cổ tay Kotetsu khiến nó chệch hướng.
“Ha ha ha ~ Chị Tsuki, đi ra ngoài thấy nhiều người như vậy thế mà không có lùi bước nha ~”
“Cô ngược lại là tiến bộ không ít.” Tsugaki không giận, ngược lại còn đang khen ngợi Kotetsu, “Tại sao muốn giết tôi?”
“Đừng che giấu, chị Tsuki ~ Chị thật là xấu bụng đâu ~” Kotetsu cười mắng.
“Tôi mà là cái bóng của chị nha, khắp nơi đều đang bắt chước chị, sao có thể không biết chị đang suy nghĩ gì chứ?”
“Chị...... Thực ra vẫn luôn, đều muốn tìm chết phải không?”
Cho dù là trong lúc nói chuyện, tay của Kotetsu và Tsugaki cũng chưa từng dừng lại.
Đầu đũa nguy hiểm không ngừng lơ lửng trước mắt Tsugaki, khoảng cách đôi mắt của cô ấy cũng càng ngày càng gần, thậm chí có vài lần chỉ kém một chút liền có thể đâm thủng.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tsugaki cũng không nhắm mắt, cũng không phản kích, chỉ là bị động ngăn cản.
Thậm chí, còn vô tình hay cố ý dẫn dắt Kotetsu.
Dẫn dắt cô ấy, giết chết chính mình.
“Nếu biết, nên chuẩn bị một cái đạo cụ tiện lợi hơn chứ?” Tsugaki hỏi ngược lại.
“Ha ha ~ Bởi vì chị rất mẫn cảm với sát ý phải không? Dùng đũa dễ dàng hơn và cũng dễ dàng ẩn giấu hơn, phải không?”
“Tốc độ của cô hẳn là nhanh hơn một chút.”
“Tôi biết a, chị Tsuki ~ Nói đến chị có phải hơi mập lên không?”
“Ảo giác mà thôi...... Cổ tay lại linh hoạt một chút, góc độ quá đơn độc.” Tsugaki thì hỏi, “Cô có phải gầy đi không?”
“Đương nhiên a, tôi thế nhưng là suy nghĩ chị đến mức ăn không ngon đâu ~”
Rõ ràng hai người giống như đang lảm nhảm chuyện nhà, nhưng động tác trong tay lại nhanh như tàn ảnh, sát ý ẩn ẩn tỏa ra như có như không.
Mặc dù Tsugaki cũng không dùng ngôn ngữ nói ra, nhưng Kotetsu có thể cảm nhận được......
Chị Tsuki phảng phất đang cười, phảng phất đang nói......
「A ~ Kotetsu muốn giết tôi, bị em gái cô ấy giết chết......」
「Có lẽ cũng không tệ, nuôi dưỡng cô ấy nhiều hơn một chút, có lẽ cô ấy chính là người đó.」
「Giết tôi, giết tôi, giết tôi!」
Xoắn xuýt như thế, mâu thuẫn như thế, lại là tuyệt vọng như thế.
Đây chính là chị gái của mình, Tsugaki.
Bị tuyệt vọng và phá diệt quấn thân, bị cái dục vọng đơn nhất lại duy nhất kia điều khiển tiến lên, con rối và hình nộm không có ý chí và ý niệm của riêng mình.
Khát khao sự cứu rỗi mong muốn mà không thể đạt được, kẻ lạc lối và, kẻ tuyệt vọng.
A ~
Chị Tsuki ~
Em nhất định sẽ giết chị, sau đó đoạt lại tất cả của chị.
Để em trở thành chị.
Trở thành chị......
Và tôi đây, người đã làm được tất cả điều này, cũng nhất định sẽ không còn nhàm chán nữa phải không?
Chúng ta thế nhưng là một đôi Quái Vật nha ~
Để tôi kế thừa tất cả của chị.
Nỗi tuyệt vọng của chị, sự phá diệt của chị.
Và tôi đây, người tự tay giết chị, tiễn người tri kỷ duy nhất, người chị duy nhất xuống Địa Ngục......
Cũng nhất định sẽ nhiễm lên phần tuyệt vọng giống như chị phải không?
Tuyệt vọng 「Thuần Túy」 nha.
Có thể cuối cùng, không cần lại không hàn huyên.
「Giết chị」
Kotetsu nghĩ như vậy.
「Giết tôi」
Tsugaki nghĩ như vậy.
Đôi chị em này, giống như một đôi Quái Vật sinh đôi.
“Tôi và chị Tsuki, cũng là thuần ái a ~”
Trên mặt Kotetsu, nhiễm lên màu đỏ tươi bệnh hoạn.
Và lần nữa, khóe miệng cô ấy vặn vẹo một vòng cong quỷ dị.
Nụ cười quái đản bệnh hoạn.
Tôi và chị Tsuki......
Thế nhưng là tương ái tương sát......
Thuần ái nha!
“......”
Kayle trầm mặc.
Gia hỏa này...... Quả nhiên không bình thường.
“...... Phải không? Cậu cũng là thuần ái sao?”
Kayle bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Nói đùa cái gì!?”
Loại tình yêu của Quái Vật như cậu, sao có thể sánh bằng tình yêu của tôi dành cho Doris?
“A ~ Câu nói này hẳn là để tôi nói chứ?”
Kotetsu một tay che mặt mình, rồi chợt nắm chặt.
Sức mạnh thuần túy kéo biểu cảm khuôn mặt của cô ấy biến thành biểu cảm giống như Quái Vật.
Vặn vẹo, điên cuồng.
Không làm được biểu cảm, thì lấy tay làm biểu cảm là được, phải không?
Mà bây giờ mình, hẳn là đang, tức giận a?
“Phần tình yêu giả tạo của cậu, sao có thể so sánh được với thuần ái của tôi dành cho chị Tsuki......”
“So sánh được đâu ~”
Lập tức, hai người triển khai chiến đấu.
Một cuộc thảo luận xoay quanh......
Vặn vẹo, dị dạng và bệnh hoạn......
「Ái」.
Dù cho tất cả mọi người đều quên đi cô
Duy chỉ có tôi
Tuyệt sẽ không quên
Vĩnh viễn đều sẽ không


0 Bình luận