Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng
Chương 91 - Trầm trọng
0 Bình luận - Độ dài: 2,094 từ - Cập nhật:
“Blwet, tới bên này đi.”
Kilou cầm trong tay cá khô, bên cạnh cô còn đang mê man trên giường là Ruri đã khỏi hẳn vết thương, nhưng giờ khắc này cậu lại nhìn về phía con mèo đen mới nhảy vào từ ngoài cửa sổ.
Tiểu gia hỏa này, cả ngày đều ở bên ngoài lêu lổng, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nó thật sự có để cậu cái người chủ này vào mắt không?
Nghe được có người đang gọi nó, tai mèo của Blwet dựng thẳng hơi hơi lắc một cái, lập tức liền nghiêng đầu nhìn về phía Kilou.
Nhưng mà, nó lại lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, hai mắt đứng thẳng biểu hiện vô cùng thiếu kiên nhẫn, phảng phất như đang nói “Tôi rất bận rộn đừng tới phiền tôi”.
Nếu là mọi khi, Kilou chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sẽ không tự làm mất mặt, mà là tùy ý Blwet rời đi, nhưng bây giờ......
“À, Blwet, ghé qua đó một chút đi, để tôi sờ cậu một chút, chỉ một lát thôi, được không?”
Kilou nói với giọng bất lực, đến cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Blwet dường như cũng không ngờ, cái tên chủ ngu ngốc thường ngày, lại có lúc mặt ủ mày chau như thế.
Dù trên mặt bằng mọi cách không tình nguyện, nhưng Blwet vẫn nâng tứ chi của mình, ưu nhã chậm rãi đi về phía Kilou, nhảy lên đầu gối của cậu, nằm xuống.
“Có đôi khi tôi thật sự rất hoài nghi cậu rốt cuộc có phải là người hóa thành không, thông minh thật đấy......”
Nhưng Kilou cũng chỉ là nói suông, cậu hiện tại, cũng không có tâm trạng đi làm cái loại chuyện mèo biến thành mỹ thiếu nữ nằm mơ ban ngày, càng không thể nào nói với Blwet những lời như “Biến hình cho tôi” được.
Lập tức, Kilou đưa tay ra, nhẹ nhàng, chậm rãi, vuốt ve lông của Blwet.
Chỉ sợ chọc vị mèo chủ tử này tâm trạng không tốt, liền bỏ đi mất.
Kuro ở trong lòng yên lặng chửi bậy, “Đồ đần! Đừng chỉ sờ phía sau lưng chứ! Không biết mèo thích sờ đầu với cằm sao!?”
“Hơn nữa, tại sao mình lại đột nhiên hứng thú, phải dùng ‘cơ thể’ của mình đi an ủi cái nhân loại này chứ? Mọi khi không phải đều là trực tiếp quay mặt bỏ đi sao? Ít nhất cũng phải để lại một dấu tay trên mặt tên ngu ngốc này chứ?”
“Chẳng lẽ đồ đần lây nhiễm sao? Mình cũng đã trở thành đồ đần rồi sao?”
“...... Hay là nói, nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu ta...... Mình mềm lòng? Nhưng cậu ta chỉ là một nhân loại thôi mà, mình lại vì sao muốn thông cảm cho cậu ta chứ?”
“Không hiểu thấu.”
“Trước tiên nhịn một chút đi, chờ đợt này qua đi, chờ hết thảy đều kết thúc, mình liền có thể trở lại bên cạnh công chúa điện hạ.”
“Tôi, có phải là đã thay đổi rồi không?”
Kilou vừa vuốt ve Blwet, vừa tự nhủ.
“Tôi trước đó có xem một bộ manga, tên là 《 Chainsaw Man 》, bây giờ nghĩ lại tôi không thể đơn thuần như nhân vật chính trong đó, tôi ngược lại càng giống Hayakawa Aki trong truyện.”
Có lẽ là bởi vì loại chuyện này không cách nào chia sẻ với người khác, Kilou liền đem những lo lắng tích tụ trong lòng thổ lộ cho con mèo đen “nghe không hiểu tiếng người” này nghe.
Blwet nghe vậy, không khỏi dựng tai lên.
“Manga? Cái loại đồ vật dành cho trẻ con ba tuổi trong Thần Tộc sao? Cái nhân loại này tại sao lại nói đến cái này?”
“Cái người tên Aki đó, bị một người phụ nữ rất xấu rất xấu lừa gạt, rõ ràng nguyên do còn không rõ ràng, liền ‘yêu’ chiếm hữu cô ta, còn muốn thay cô ta làm việc, đi chăm sóc một tên đồ đần chưa từng đi học, cùng với một Ma Nhân dã man không nói lý lẽ.”
“Khi đó tôi cho rằng Hayakawa Aki mang trên lưng mối thù máu sâu nặng, quen biết các nhân vật chính cũng chỉ là lợi dụng họ đi giết chết kẻ thù của mình, thế nhưng là dần dần...... Họ trở nên càng ngày càng thân thiết, mặc dù thường ngày vẫn sẽ cãi nhau, trong miệng Hayakawa Aki cũng nói sẽ không bao giờ kết bạn với Ma Nhân và ác ma.”
Kilou từ từ cúi đầu xuống, ôm lấy Blwet, vùi mặt mình vào bộ lông ấm áp của nó.
Blwet vốn định phản công cho cậu một cú tát bằng đệm thịt, sau đó từ trong tay tên biến thái hút mèo này chuồn mất, cuối cùng lại chần chờ, không ra tay.
“Câu chuyện này, mình...... Không, cô muốn nghe tiếp.”
“Thế nhưng là đến cuối cùng, khi đối mặt với thời khắc sinh tử chiến đấu với kẻ thù, cậu ta lại sợ hãi, cậu ta không muốn mang theo hai người kia ra chiến trường, càng không muốn họ chết, cho dù là bỏ qua kẻ thù cũng không còn hỏi đến nữa.”
Sống chung dưới một mái nhà, tình như ba anh em.
Chính là loại ràng buộc như có như không này, vững vàng trói buộc cậu ta.
“Cậu ta có thể đã thay đổi, hoặc có lẽ vẫn luôn không thay đổi, thế nhưng là tất cả những điều này lại không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi vì đây đều là chuyện đã được người phụ nữ xấu xa kia sắp đặt, cậu ta nhất định sẽ đón nhận kết cục bi thảm nhất của mình, bị người phụ nữ yêu nhất phản bội, bị người bạn tốt nhất giết chết, làm chính những việc mình không muốn làm nhất.”
“Từ đó về sau tôi liền không thích phụ nữ xấu, bởi vì họ rất xấu rất xấu, xấu đến tận xương tủy, mỗi một bước đều đang tính toán tôi, tôi cũng không thích loại kết cục đó, loại kết cục bi thương đó, nhưng bây giờ......”
Giọng Kilou đang khẽ run.
“Bây giờ tôi rất sợ hãi, rất sợ hãi Hilde và mọi người cũng sẽ chết như vậy, sợ mọi người rời xa tôi.”
Bây giờ......
“Tôi dần dần, cũng biến thành cậu ta như vậy.”
“Hibiscus......”
Kilou thầm nghĩ trong lòng.
“Cậu hẳn là nghe được phải không? Tiếng lòng của tôi......”
“Tôi nghĩ không tệ sao? Cậu đem cái Thế Giới chân thực này, từng chút từng chút hiện ra trước mặt tôi.”
“Để cho họ đều trở thành thật sự, những người đã từng tồn tại, những người thực sự tồn tại.”
“Tôi càng ở đây sinh hoạt, liền càng sẽ bị chuyện nơi đây đồng hóa, cậu để cho tôi gặp phải những người đó, thật chẳng lẽ không phải nằm trong kế hoạch của cậu sao?”
Kilou đem khuôn mặt từ trong bộ lông của Blwet tách ra, đưa tay lấy ra sợi dây chuyền treo trên cổ.
Đó là một chiếc nhẫn.
Merlin tặng cho cậu, tượng trưng cho tình hữu nghị.
Mà cái đó, cũng là bằng chứng cho những gì cậu đã làm ở đây, bằng chứng cho sự tồn tại của cậu ở nơi này.
Kilou có thể cảm nhận được.
Gặp phải Hilde, tình cờ gặp Merlin Fitzine, quen biết gia đình Galuye Yaya, cho dù là tranh chấp với Tsugaki Kōtekusu, và cả Acanthea Acanthite bây giờ cũng đều nằm trong dự đoán của Hibiscus.
Trò chơi này, thật sự chỉ là để cho cậu thắng sao?
Vậy nếu như, cậu thật sự thắng, cái Thế Giới này lại sẽ đi con đường nào đây?
Cậu trước kia chưa từng suy nghĩ vấn đề này, bởi vì cậu chỉ là coi cái Thế Giới này là trò chơi để đối đãi, cậu chỉ cần cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí chiến lược là tốt rồi, những NPC và Thế Giới trong trò chơi đều không liên quan đến cậu.
Nhưng bây giờ......
“Hibiscus, nếu như cậu thật sự dùng những chuyện này để trói buộc trái tim tôi, vậy thì......”
“Cậu đã thành công.”
Bây giờ Kilou, cũng biết sợ hãi.
Không còn là sợ chính mình chết hoặc là biến mất, mà còn là sợ mọi người, những người cậu đã quen ở đây.
Cậu sợ, mọi người cũng sẽ cứ như vậy, biến mất.
Cậu thật sự sợ hãi.
“Hibiscus! Ra đây nói cho tôi biết đi!”
“Nếu như đây chính là mục đích của trò chơi này của cậu, cậu tại sao phải trăm phương ngàn kế, xây dựng nhiều năm như vậy, diễn ra nhiều như vậy cái gọi là kịch bản, cũng chỉ là vì giữ trái tim tôi lại nơi này?”
“Là muốn cho tôi từ bỏ gia đình trên Trái Đất sao? Từ bỏ quyết tâm tiếp tục chống lại cậu sao?”
“Chuyện đó đối với cậu mà nói, cái Thế Giới này, rốt cuộc là cái gì đây!?”
“......”
Không có bất kỳ đáp lại nào.
Kilou bất đắc dĩ cười khổ, thả Blwet trong lòng ra.
Vị thần kia......
Có lẽ, căn bản cũng không thể tùy thời tùy chỗ mà đáp lại sự mong đợi của cậu cái nhân loại này phải không?
......
......
......
“Tôi ở đây mà.”
“Tôi vẫn luôn ở đây mà.”
Ngay tại khoảng thời gian Kilou thất vọng này, cậu nhưng căn bản cũng không có chú ý tới......
Có một người, từ phía sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Chỉ là Kilou, cậu không nhìn thấy, không cảm nhận được thôi.
Thân ảnh của người đó gần như trong suốt, kể cả bộ quần áo đang mặc cũng tản ra điểm điểm ánh sáng nhạt.
“Tôi vẫn luôn ở đây, Kilou đồng học, vẫn luôn ở đây, cậu chỉ là không nhìn thấy tôi thật sự thôi.”
“Cậu còn đang gọi tôi là Hibiscus, cậu còn chưa nhìn thấy tôi, cho nên...... Tôi không thể xuất hiện được.”
Cô gái kia thì thầm bên tai Kilou.
Nhưng những lời nói này, nỗi buồn mơ hồ trong giọng nói của thiếu nữ, Kilou đều không cảm giác được.
Nhưng lập tức, trong mắt thiếu nữ lóe lên một tia tàn khốc.
Cô xuyên qua cơ thể của Kilou, đưa tay ra...... Ghì chặt lấy cái cổ nhỏ nhắn của Blwet.
Khoảnh khắc đó, thời gian cũng cùng nhau ngưng trệ.
“Thật hèn hạ mà, vị trí đó phải là của tôi......”
Thiếu nữ ôn nhu nói.
Thế nhưng là, tay của cô, lại đang dần dần dùng sức, một sự bạo lực hoàn toàn đi ngược lại với cái gọi là ôn nhu.
“Là tôi, là tôi......”
“Là tôi! Là tôi! Là tôi! Là tôi! Là tôi! Là tôi!”
“Tôi mới là người có tư cách nhất để ngồi ở vị trí đó! Là người duy nhất!”
Chỉ trong nháy mắt, đầu của Blwet liền nổ tung.
Máu và xương đầu văng tứ phía.
Trên khuôn mặt của Kilou, cùng với nửa người của thiếu nữ.
“Hù......”
Thiếu nữ thở phào một hơi.
“Thật là, thế mà vì chuyện nhỏ nhặt này liền Thất Khống......”
“Tôi, thật đúng là có chỗ không đủ mà, là bị mọi người ảnh hưởng sao?”
Thiếu nữ vỗ tay một cái, tất cả cũng đều khôi phục nguyên dạng.
“...... Phụ nữ xấu sao?”
Cơ thể thiếu nữ dần dần tiêu tan, hóa thành những điểm sáng.
“Nếu như có thể khiến cậu mãi mãi nhớ kỹ tôi, mãi mãi cũng không thể quên được......”
“Cho dù là hận tôi, là yêu tôi, là thích tôi, hay là chán ghét tôi, cũng không đáng kể.”
“Cho dù là vì cậu sáng tạo tất cả, vì cậu phá hủy tất cả, tôi đều không quan trọng.”
“Chỉ cần, cậu có thể nhớ kỹ, cái đó......”
“Là tôi duy nhất, cũng không đáng kể.”
Cho nên......
Màn trò chơi này, chúng ta nhất định phải, tiếp tục nữa.
——————
Tình yêu này, vô cùng trầm trọng.


0 Bình luận