Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH]
NGÀY 18 - BUỔI TRƯA
0 Bình luận - Độ dài: 2,324 từ - Cập nhật:
NGÀY 18
BUỔI TRƯA
♦
THÀNH PHỐ OMUI
TÔI CHƯA BAO GIỜ ra khỏi Nhật Bản trước đây, nên tôi không thể nói thị trấn này có mang phong cách châu Âu hay không.
Tôi cũng không sinh ra vào thời trung cổ, nên tôi không biết phong cách trung cổ thực sự trông như thế nào.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên tôi ở trong một thế giới giả tưởng, nên tôi không có chút ý niệm nào về những tòa nhà điển hình của thế giới giả tưởng.
Các tòa nhà chủ yếu được làm bằng đá mà không quan tâm đến phong cách kiến trúc, chỉ là những bức tường được tạo thành từ những khối đá cuội xếp chồng lên nhau. Tôi nghĩ ở đây cũng không có quy định xây dựng yêu cầu mặt tiền mộc mạc để thu hút thêm khách du lịch. Chúng chỉ được xây dựng theo cách này vì nó dễ nhất.
Họ cũng không cố gắng tạo ra một cảm giác tự nhiên. Vật liệu duy nhất tôi thấy là đá và gỗ. Thị trấn gần như hoàn toàn một màu xám.
Tất cả mọi người trong thị trấn đều giống người phương Tây. Đàn ông có những đường nét góc cạnh, sắc sảo như tượng điêu khắc Hy Lạp. Quá nhiều gã đẹp trai. Nếu họ không ngại bị đục đẽo, có lẽ họ cũng không ngại bị ăn đòn đâu nhỉ?
Con gái cũng xinh đẹp. Trẻ con thì dễ thương, nhưng người lớn thì đẹp lộng lẫy. Nơi này thật đáng kinh ngạc.
Khi mấy lão già dẫn đường vào thị trấn, hóa ra có một khoản phí vào cổng, nhưng họ chấp nhận thanh toán bằng ma thạch. Thực tế, chỉ một viên ma thạch là đủ cho cả hai mươi mốt người chúng tôi vào, còn thừa một ít tiền lẻ.
Túi Trữ Vật của tôi gần như tràn ngập ma thạch, thứ mà cho đến bây giờ tôi vẫn không biết phải làm gì với chúng. Tiêu một viên cũng không phải là vấn đề lớn. Giá như tôi có thể trả bằng nấm—tôi có nhiều nấm hơn thế nhiều.
Kế hoạch của Lớp trưởng là đến thẳng Hiệp hội Mạo hiểm giả, đổi lấy tiền tệ địa phương, đăng ký, rồi ở trọ. Trong khi đó, chúng tôi sẽ hỏi thăm về đám otaku. Nếu tìm thấy họ, họ cũng có thể kể cho chúng tôi mọi thứ họ đã biết.
Tất cả chúng tôi cùng nhau đến Hiệp hội Mạo hiểm giả. Mấy lão già đi đầu, háo hức đạp cửa vào để cho bang hội một bài học.
Trong khi đó, các nữ mạo hiểm giả hòa nhập một cách liền mạch với các cô gái từ thế giới của tôi.
Tôi thấy một tấm biển treo được sơn màu vàng. “Wow, một Hiệp hội Mạo hiểm giả thực sự!” các cô gái thốt lên. Nó trông giống như một tòa nhà bằng đá điển hình, giống như mọi tòa nhà khác trong thị trấn này.
Mấy lão già không thể chờ đợi để phàn nàn với hội. Tuổi tác biến con người ta thành những kẻ cáu kỉnh.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi khi tôi bước vào tòa nhà. Ủa… mình nổi tiếng rồi à?
Hy vọng của tôi tan vỡ khi tôi nhận ra đó chỉ là một đám đàn ông đang nhìn chằm chằm. Mình không có hứng thú với vai gãy đâu nhé! Rất nhiều khuôn mặt nhìn chằm chằm trông cũng không thân thiện lắm. Họ đang tặc lưỡi à? Đó là một bầu không khí xấu xí trong một căn phòng xấu xí đầy những khuôn mặt xấu xí.
Đám người trông có vẻ xấu tính, hung hãn và nhếch nhác nhất đứng dậy và đi về phía tôi, ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ. Chậc, đúng là một kịch bản sáo rỗng!
À, ra là vậy? Chắc họ khó chịu vì một gã lại đi cùng với nhiều cô gái như vậy. Ừm, nếu tôi thấy một gã đi cùng hai mươi cô gái, tôi cũng sẽ không thích hắn. Mình còn tức điên lên vì hai lão già đi cùng bốn cô gái lúc nãy mà! Kịch bản light novel điển hình: một gã mới bước vào bang hội cùng vài cô gái dễ thương, và ngay lập tức bị tấn công.
Ngay cả khi chỉ có một hoặc hai cô gái, hắn cũng sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn. Ba hoặc bốn cô là đủ để gây ra một cuộc ẩu đả.
Năm hoặc sáu cô sẽ gây ra một cuộc ẩu đả ngay lập tức mà không cần báo trước.
Bảy đến chín cô gái và cả địa ngục sẽ bung ra. Ngay cả nhân viên bang hội cũng sẽ tham gia.
Hơn mười cô sẽ khiến cả thị trấn chống lại hắn ta. Có những tội ác không thể tha thứ!
Lần này, có đến hai mươi bốn cô gái. Điều đó biến tôi thành kẻ thù của quốc gia—không, của cả thế giới. Giết hoặc bị giết! Không còn lựa chọn nào khác ha?!
“Này, nhóc! Thằng mặt xấu kia!” một trong số họ hét vào mặt tôi.
“Ông vừa nói gì?” tôi gắt lại. “Ông là một thứ rác rưởi thối tha, não giòi với cái mặt mà ngay cả goblin cũng đéo thèm yêu. Ông lấy tư cách gì mà xúc phạm mặt của thằng này hả?!”
Dù tôi thường hiền lành và đứng đắn đến đâu, tôi không thể chịu đựng được việc bị gã này gọi là xấu xí. Hắn ta là nhà vô địch về sự xấu xí. Một cái nhìn của hắn đủ để ói lòi lìa.
“Gọi tao xấu xí thêm lần nữa xem, tao thách—hả?”
Đột nhiên, tất cả những mảnh rác rưởi thối tha, não giòi với những khuôn mặt mà ngay cả goblin cũng đéo thèm yêu quỳ xuống đất, run rẩy. Sau khi xúc phạm mình, chúng còn không thèm đánh nhau? Cái quái gì vậy?
“Haruka-kun! Thôi đi! Cậu làm mọi người khóc hết rồi! Ngay cả nhân viên bang hội cũng đang run sợ! Cậu không nên lườm như vậy!”
Hả? Sao mình lại không nên lườm? Có quá nhiều thứ để lườm mà! Chuyện gì với cái cảnh tượng đáng ghét này vậy? Tất cả những tên khốn tặc lưỡi này đang trốn dưới gầm bàn. Đây là một cuộc diễn tập động đất à? Cái lườm của mình là một thảm họa thiên nhiên sao?
Kính áp tròng của tôi được cho là để cải thiện biểu cảm của tôi mà! Hơn nữa, chúng lườm tôi trước! Tất cả những gì tôi làm là lườm lại, và bây giờ tôi là kẻ xấu? Cái quái gì vậy?!
Lớp trưởng cách ly tôi khỏi mọi người. Cứ như thể đã có một trận dịch bắt nạt bùng phát.
Bây giờ tôi hoàn toàn cô độc trong một góc tối của bang hội. Không một mạo hiểm giả nào dám nhìn về phía tôi.
Mọi người đang ngồi quanh những chiếc bàn tròn rải rác khắp phòng. Ở mỗi bàn, có người đang quay mặt về phía tôi, nhưng ai cũng tránh nhìn tôi. Một số người trong số họ phải ngoẹo cổ ở những góc khó chịu để nhìn đi chỗ khác.
Thị trấn này tệ thật, tôi nghĩ. Đám otaku chắc lại bị bắt nạt và đuổi đi nữa rồi.
Không ai thèm liếc nhìn tôi. Nữ tiếp tân xinh đẹp, đám đông mạo hiểm giả, vài nữ chiến binh xinh đẹp, những hiệp sĩ mặc giáp đô con, những pháp sư trùm đầu mờ ám—không một người nào dám nhìn về phía tôi. Chán quá đi mất! Cuối cùng, mấy lão già đó cũng quay lại.
Gã cầm thương nhìn quanh với vẻ tò mò.
“Xin lỗi đã để chờ. Ờ, có chuyện gì ở đây à? Đừng nói, đừng nói. Mấy người định gây sự với người đã cứu mạng bọn tôi đấy à?!”
Gã cầm thương ném cho các mạo hiểm giả khác một cái nhìn khó chịu, nhưng không ai trong số họ nhìn tôi.
“Này, anh bạn, sao không kể cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra?” ông hỏi tôi.
“Ờ thì, mọi người quấy rối tui ngay khi tui bước vào nhỉ? Rồi Lớp trưởng mắng tui. Và bây giờ tui đang ngồi một xó trong khi mọi người cố tình phớt lờ tui. Hoàn toàn là bắt nạt phải không?”
Vì lý do nào đó, mọi người trong sảnh bang hội đều lắc đầu quầy quậy. Thế này mà không phải bắt nạt là sao?
Gã cầm kiếm bước vào.
“Thật xin lỗi, nhưng tôi có thể xin cậu một chút thời gian được không? Có một vài câu hỏi còn tồn đọng liên quan đến cuộc chạm trán với bầy Lục Lang. Xin lỗi, vẻ mặt của mọi người sao vậy?”
“Ờ, có lẽ họ đang cố bắt nạt người mới.” Tôi nói. “Hoặc họ có thể đang thực hiện một kiểu ‘bắt nạt người ngoài cuộc’, ông không nghĩ vậy sao?”
Một lần nữa, mọi người trong bang hội lại lắc đầu. Cái quái gì vậy, đây chắc chắn là bắt nạt!
“Ai quan tâm đến lũ Lục Lang chứ? Chúng bị thổi bay thành từng mảnh rồi. Còn gì để nói nữa?”
“Nhưng cậu đã gây ra sự tàn phá đó! Thực ra, Lục Lang không phải là điều tôi muốn thảo luận. Nếu cậu có chút thời gian rảnh, xin hãy đi cùng tôi.”
“Tui không biết ông đang cố nói gì, nhưng lịch trình của tui hoàn toàn trống, và tui rất vui lòng trả lời bất kỳ câu hỏi nào.”
Ông dẫn tôi đến cầu thang và lên tầng hai. Khi tôi đi ngang qua phòng, mọi người vẫn tránh nhìn. Chúng tôi đến một cánh cửa trên tầng hai. Lão già gõ cửa.
“Tôi đã đưa cậu ấy đến,” gã cầm kiếm nói.
Một giọng nói đáp lại, “Vào đi.”
Có một lão già khác đang ngồi trong phòng. Tỷ lệ chạm trán với mấy lão già hom hem cao quá mức. Dù tôi mang theo hai mươi bốn cô gái, tôi chỉ toàn được nói chuyện với mấy lão già.
“Tôi là Hakiess, bang chủ Hiệp hội Mạo hiểm giả thành phố Omui. Xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào.”
Ông cúi đầu. Tại sao bang chủ lại xin lỗi?
“Đừng lo về chuyện đó. Ông muốn hỏi tui điều gì à?”
“Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cậu vì đã cứu Ofter và nhóm của ông ấy. Bang hội hoàn toàn có lỗi vì đã cung cấp thông tin sai lệch về nhiệm vụ. Với số lượng Lục Lang đó, một tổ đội hạng B đã bị xóa sổ rồi. Tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng một tổ đội mạo hiểm giả khác lại tình cờ đi ngang qua. Tôi rất biết ơn cậu.”
“Không chỉ là cậu ấy cứu chúng tôi. Cậu ấy đã một mình đánh bại một con Đại Lục Lang,” gã cầm kiếm nói.
“Một con Đại Lục Lang, ông nói sao? Chúng ta cần chuẩn bị phong ấn ngay lập tức.”
“Ông hiểu lầm rồi, cậu ấy đã hủy diệt nó.”
“Tôi không hiểu. Cậu ấy đã cứu tất cả mọi người, vậy thì cái gì bị hủy diệt?”
“Con Đại Lục Lang. Cậu ấy đã hủy diệt con Đại Lục Lang và cả bầy của nó nữa.”
Họ dường như đang nói chuyện lạc đề. Cách nói chuyện của tay kiếm sĩ chẳng giúp ích được gì. Rõ ràng là họ không có Báo-Liên-Thảo.
Tôi xen vào, “Lão già này không nói quá đâu. Họ bị một con Đại Lục Lang và ba mươi sáu con Lục Lang tấn công. Tất cả chúng đều chết, hiểu chưa?”
“Tôi tưởng cậu đã cứu cả nhóm!” bang chủ hét lên. “Ai đã chết?”
“Con Đại Lục Lang và những con sói khác—tổng cộng ba mươi bảy con—đã có một cái kết không may.”
“Một cái kết không may? Bằng cách nào?”
“Phải nói sao nhỉ? Khi tui đến cứu lão già này, tui kiểu như… có lẽ đã va vào chúng?”
“Cậu va vào Ofter?”
“Không, ông có thể thấy rõ lão già này vẫn còn sống và khỏe mạnh mà! Rõ ràng là tui không làm ông ta nổ tung.”
Sao ông ta không hiểu nhỉ? Chắc là có rào cản ngôn ngữ ở đây rồi.
“Cậu có nghiêm túc không? Cậu đang cố nói với tôi điều gì?”
Ngay lúc đó, nữ elf và Lớp trưởng bước vào. Cuối cùng, căn phòng cũng không còn cảm giác như một viện dưỡng lão nữa.
“Kirikiru, tôi mừng vì cô an toàn,” bang chủ nói. “Tôi rất xin lỗi về chuyện đã xảy ra.”
“Điều đó không quan trọng lúc này. Haruka đây đã đánh bại chúng—con Đại Lục Lang và tất cả ba mươi sáu con sói thường.”
“Hả? Ý cô là Haruka đã đánh bại chúng trong trận chiến?”
“Không hẳn, nó giống như tui đã đâm sầm vào chúng, làm tất cả lũ sói nổ tung như pháo hoa chứa đầy ruột sói vậy. Đại loại là thế, tui nghĩ vậy?”
Có những giọt nước mắt trong mắt nữ elf. “Tôi không hiểu cậu ấy nói gì cả!” Chắc lão bang chủ già đó đã làm cô ấy buồn vì chuyện gì đó, tôi nghĩ.
Vì lý do nào đó, Lớp trưởng véo tai tôi và lôi tôi ra khỏi phòng.
Thế là tôi, một kẻ cô độc ngồi trong góc của Hiệp hội Mạo hiểm giả. Tôi chỉ trả lời những câu hỏi mà mình được hỏi.


0 Bình luận