Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 7 - Đó là một câu chuyện ngập tràn oán hận, xấu xa và tàn độc, không hề có lấy một chút lòng nhân từ.

0 Bình luận - Độ dài: 5,042 từ - Cập nhật:

NGÀY 7

Đó là một câu chuyện ngập tràn oán hận, xấu xa và tàn độc, không hề có lấy một chút lòng nhân từ.

TRONG HANG ĐỘNG

 

VÌ LÀ một cái hang, nên căn nhà của tôi cách ly mọi tiếng ồn từ bên ngoài. Để cho chắc ăn, tôi đã kích hoạt Phát Hiện Hiện Diện trước khi đi ngủ. Dù vậy, tôi cũng không thể chắc chắn nó có hoạt động hay không cho đến khi có một sự hiện diện nào đó để mà phát hiện.

Ngay khi vừa kích hoạt, tôi lập tức phát hiện ra một thứ gì đó cực kỳ ồn ào phát ra từ trong rừng. Không đời nào tôi ngủ nổi với cái thứ âm thanh hỗn tạp đó. Tôi bèn đi ra ngoài để bảo kẻ nào đó im miệng lại. Vẫn có người đang muốn ngủ ở đây đấy! Nghe cứ như một băng quái xế vậy. Rồi tôi lại nghe thấy thứ gì đó giống như tiếng chuông báo động.

Tôi dùng Thiên Lý Nhãn và phát hiện ra một lũ otaku và goblin. Từ khi nào mà lũ mọt sách lại trở thành loại người tiệc tùng thâu đêm với goblin thế nhỉ? Tôi cần phải đi dạy dỗ lại họ về vai trò của một otaku trong xã hội này mới được.

Khi đến gần hơn, tôi có thể nghe thấy vài tiếng hét của họ.

“Lui lại!”

“Để tớ lo cho!”

“Cậu vẫn hết MP à?”

“Ừm! Cậu cũng thế sao?!”

Lũ otaku đang cuống cuồng cả lên khi bị lũ goblin nhe nanh múa vuốt, gào thét tấn công.

Sao họ phải ồn ào đến thế cơ chứ?

Đó là bốn người bạn cùng lớp của tôi. Họ không phải người xấu, chỉ là những tên otaku chính hiệu lúc nào cũng bị bắt nạt. Tôi đã nghĩ đến việc xông vào và bảo họ giữ trật tự. Nhưng có gì đó không ổn. Họ sở hữu những kỹ năng cheat bá đạo, và là những otaku cuồng manga fantasy, lẽ ra họ phải là chuyên gia về cách sinh tồn trong thế giới fantasy mới phải. Tại sao họ lại ồn ào đến vậy?

Lỡ như họ coi mình là kẻ thù thì sao? Tôi biết trong rất nhiều light novel, những đứa trẻ bị bắt nạt khi được triệu hồi đến dị giới sẽ tận dụng cơ hội này để trả thù những kẻ đã bắt nạt mình. Nhưng tôi đâu phải một trong số đó—lũ otaku này vẫn thường giới thiệu sách và game cho tôi mà. Liệu tôi có nên đáp lễ bằng cách giúp họ một tay không?

Tôi di chuyển lại gần hơn và dùng Giám Định. Có năm con goblin, cấp độ từ 13 đến 15.

Hả? Vậy thì họ ổn thôi chứ. Cả bốn người họ đều đã Lv 16, và có những chức nghiệp xịn sò như Thủ Vệ, Ninja, Thánh Nhân và Pháp Sư. Chết tiệt, sao mỗi mình mình lại không có chức nghiệp nào ra hồn thế này!

Tên Thủ Vệ đang đỡ đòn cho cả đội bằng một chiếc khiên lớn và một cây thương, trong khi tên Ninja chỉ tung ra từng đòn tấn công một rồi lại lùi về sau lưng Thủ Vệ. Phía sau họ, Pháp Sư và Thánh Nhân tấn công bằng ma thuật. Lẽ ra họ phải ổn, nhưng kẻ địch lại khá đông, và tôi nhận thấy tên Ninja di chuyển có vẻ chậm chạp—chắc là cậu ta đã bị thương. Pháp Sư và Thánh Nhân thì đã cạn MP và phải chuyển sang cận chiến bằng thương và chùy.

Dù vậy, họ đã Lv 16 rồi, trận chiến này đáng lẽ phải dễ như ăn kẹo mới phải. Mình đã có thể xử lý lũ goblin đó ở Lv 3 cơ mà. Hay là họ quá mệt rồi? Rõ ràng có một người trong số họ thể lực rất yếu.

“Được rồi, kết thúc chúng bằng một đòn nữa thôi!”

“Dồn chúng lại một chỗ đi!”

“Rõ!”

“Thổ Thương!”

Wow, cậu ta giết được ba con chỉ bằng một đòn đó. Tôi cảm thấy căng thẳng khi xem họ chiến đấu hơn cả những trận chiến của chính mình.

“Chỉ còn hai con thôi! Vây chúng lại!”

“Hyaaaah!”

Họ đang định làm cái quái gì vậy? Tại sao tôi lại có linh cảm xấu thế này?

Họ lại cạn sạch MP, và tên Thủ Vệ trông hoàn toàn kiệt sức. Hai con goblin nữa đang lao tới từ phía sau, và dường như không ai trong số họ để ý thấy.

Lũ otaku còn hoảng loạn hơn bình thường, trông như một lũ cuồng loạn.

Cả bốn người đều đã Lv 16, mà vẫn không xử lý nổi vài con goblin sao? Một Pháp Sư, một Thánh Nhân, một Thủ Vệ và một Ninja cơ đấy? Tại sao một kẻ cô độc thất nghiệp Lv 3 lại phải ra tay cứu họ chứ? Ở Lv 10+, các cậu phải có khả năng quét sạch cả một đội goblin trong nháy mắt mới phải! Tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Gậy Kích!” Tôi lao lên từ phía sau và hạ gục hai con goblin trong chớp mắt. “Các cậu ổn chứ?”

Cả bốn người đồng thanh hét lên, “Cái quái gì vậy? Haruka-kun đó phải không?”

Hầu hết họ đều trông hoàn toàn hoảng loạn. Chỉ có một người trông có vẻ bối rối.

Tôi nhìn lại, tự hỏi họ bị làm sao vậy. Tôi phải giúp họ—tôi không thể cứ đứng nhìn họ chết hoặc bị thương mà không làm gì. Chúng tôi không thực sự là bạn bè, mà giống người quen hơn. Chúng tôi chỉ tương tác trong lớp, khi họ làm gián đoạn việc đọc sách của tôi để thao thao bất tuyệt về những bộ light novel mà họ muốn giới thiệu.

Bất chấp kiến thức otaku tổng hợp của mình, họ vẫn cần tôi hỗ trợ.

Trong khi họ vật lộn với một con, tôi đã có thể hạ gục hai con goblin chỉ với một đòn mỗi con. Tôi thích gọi nó là Nhất Kích Bất Tỉnh Đập Gáy. Thì sao nếu tên của chiêu thức còn dài hơn cả thời gian ra đòn? Ai hỏi các người à?

Hai con goblin còn lại vẫn ở đó, gầm gừ và lườm chúng tôi. Tôi chẳng hiểu chúng đang nói gì. Tôi chưa học tiếng goblin, nhưng tôi nghi ngờ đó là những lời thân thiện như “Ổn không" hay đại loại thế.

Nếu lũ otaku không thể xử lý chúng, tôi cũng không muốn phải phô bày hết con át chủ bài của mình.

Trong lúc tôi đang cân nhắc tình hình, lũ goblin giơ dùi cui lên và lao tới. Lúc nào chúng cũng tấn công theo một kiểu! Thật dễ để né tránh. Tôi thích gọi chiêu này là Bí Kỹ Tối Thượng: Đập Nát Sọ Goblin Khi Nó Vung Dùi Cui. Một bí kỹ tối mật.

“Này, mấy tên mọt sách kia còn sống không?”

Không có phản hồi. Tôi quay lại.

Tất cả họ đều đứng đó, im lặng trong kinh ngạc. “Ồ, cậu biết đấy, chúng tớ... vẫn ổn chán!” một trong số họ nói.

Ngoại trừ một tên, những người còn lại trông như bị đứng hình. Mình không thể cứ nói "Ngoại trừ một tên" mãi được. Làm thế nào để phân biệt họ đây? Mình có cần một kỹ năng cho việc này không nhỉ?

“Có rất nhiều điều tớ muốn hỏi, nhưng trước hết, cảm ơn cậu,” tên đó nói.

“Cảm ơn cậu rất nhiều!” những người còn lại đồng thanh.

Được rồi, họ đã khởi động lại được rồi. Tôi không thể nhớ lần cuối mình nói chuyện với người khác là khi nào. Ngay cả khi còn ở thế giới thực, có những ngày trôi qua mà tôi không thốt ra một lời nào. Đừng có gọi mình là kẻ cô độc...

Họ đang chờ tôi nói gì đó à? Tôi đã mất công cứu họ, tại sao tôi lại phải nói chuyện nữa chứ?

“Các cậu không sao chứ?” Tôi hỏi. “Có thứ gì nguy hiểm ở gần đây không?”

“Thứ gì nguy hiểm ư?”

“Ý cậu là quái vật à?”

“Một trò chơi sinh tồn sao?”

Đoán mò gì vậy. Dù rằng tên đó đã cho tôi mượn một cuốn sách về một trò chơi nơi mọi người đánh cược mạng sống của mình.

“Nhầm thể loại rồi, đây là thế giới fantasy!”

Có lẽ tôi đã làm cho không khí trở nên khó xử. Ý tôi không phải là có nguy hiểm rình rập gần đây. Với kỹ năng của họ, họ mới là những kẻ nguy hiểm. Tôi mới là kẻ kỳ quặc bị mắc kẹt với những kỹ năng vô dụng như Sức Khỏe Tổng Quát và Đi Bộ! Tại sao lại là mình? Tại sao chứ?

Tôi nhớ ra rằng ai đó chắc chắn đã lấy kỹ năng Khiển Rối.

Kẻ nào có được nó chắc chắn là một mối phiền toái cho tôi. Họ sẽ không gặp khó khăn gì trong việc điều khiển một tên Đầu Đất. Có lẽ tôi có thể lừa kẻ có kỹ năng đó đổi nó lấy Đầu Đất?

Lũ otaku liếc nhìn nhau rồi bắt đầu cởi hết trang bị của mình đặt xuống đất. Ý tưởng hay đấy, cứ tước vũ khí ngay tại đây đi, tôi nghĩ. Không phải là tôi có tư cách để chỉ trích; tôi đang cố gắng sống sót trong khi chỉ có thể cầm một cây gậy...

“Ý tưởng tồi đấy, khu rừng này quá nguy hiểm,” tôi nói. Họ vội thu dọn vũ khí của mình.

“Vậy sao?”

“Trông không tệ đến thế mà.”

“Chắc là cậu ấy đúng.”

“Tụi này sẽ làm theo ý ngài, thưa chúa công.”

Tôi không phải chúa công gì của mấy người hết! Tôi là kẻ thất nghiệp! Lũ otaku này thậm chí còn bắt đầu nói chuyện như thể chúng tôi đang ở trong một thế giới fantasy. Trong khi họ đang nhặt lại trang bị, tôi cố gắng hỏi họ vài câu.

“Những người khác thì sao? Các cậu là đội tuần tra đêm của lớp à?” Cả bốn người nhăn mặt. Giọng họ đầy hoảng loạn.

“À thì, họ bỏ rơi chúng tớ.”

“Tụi tớ bị lạc.”

“Lũ ngu ngốc đó...”

“Cả bọn đã bỏ chạy!”

Rồi cả bốn người cùng lúc: “Tụi này đang chạy trốn!”

Mình biết mấy người này bị bắt nạt ở trường, nhưng họ thực sự bị bắt nạt cả ở đây nữa sao?

Họ đã hoàn toàn kiệt sức, vì vậy tôi đưa họ trở về hang của mình.

Vết thương của họ cần được chữa trị, vì vậy tôi đã rửa các vết cắt và vết bầm bằng một loại thuốc tôi pha chế từ nấm và thảo dược đun sôi. Đó là lần thử nghiệm lâm sàng đầu tiên của tôi. Kết luận: bốc mùi nấm kinh khủng.

“Hang của cậu phong cách quá!” một người kêu lên.

“Cậu tự làm hết thứ này à?”

“Chúng tớ đã phải chen chúc trong một cái lều suốt tuần qua...”

“Nơi này giống như một khu nghỉ dưỡng sang trọng ở vùng quê vậy!”

Đủ rồi nhé, đừng nhắc tôi rằng tôi đang ở một mình nữa, tôi biết bản thân là một kẻ cô độc rồi! Nhân tiện, tất cả mọi người đều bị cấm nói từ đó. Đây cũng không hẳn là vùng quê. Tôi sống giống một ẩn sĩ nơi khỉ ho cò gáy hơn.

Nhưng đúng là vậy. Cái hang đã đẹp hơn nhiều so với khi tôi mới đến. Ban đầu nó lởm chởm và không bằng phẳng, nhưng tôi đã dùng Đóng Gói Thuật để làm nhẵn sàn và tường. Đó là cách tôi học được Thổ Thuật, thứ mà tôi đã dùng để cải tạo cái hang thành một căn phòng khổng lồ. Tôi đã nghĩ có lẽ Thổ Thuật của mình sẽ lên cấp, nhưng thay vào đó Hikikomori và Cô Độc lại lên cấp. Đương nhiên rồi, chỉ có mấy thứ đó thôi.

Đội otaku phấn khích líu lo.

“Trông như một nhà kho hiện đại!”

“Tớ không thể tưởng tượng được việc sống một mình với không gian rộng lớn thế này!”

“Cả bốn đứa tụi tớ... trong một cái lều... suốt một tuần.”

“Một căn gác xép cao cấp chăng?”

Cả bốn người đồng thanh: “Tuyệt vời!!”

Tất cả những lời bàn tán của họ bắt đầu làm tôi khó chịu, vì vậy tôi mang cho họ một ít nước ép tôi làm từ những quả mọng bí ẩn mà tôi thu thập được trước đó để họ im miệng. Nó có một màu sẫm đáng ngờ, nhưng họ đã uống hết sạch mà không một chút do dự.

“Ngon quá!” họ hét lên.

“Hả, khu rừng này cũng có trái cây sao?”

Họ rất thích nó, và họ không lăn ra chết ngay lập tức. Thí nghiệm nước ép: thành công mỹ mãn. Tôi cố gắng hỏi họ xem rốt cuộc họ đã làm gì trong rừng suốt tuần qua.

Phản ứng của họ là một mớ hỗn độn. Rất nhiều chuyện ngu ngốc—không phải vì họ, mà vì tất cả những người khác.

Họ mất một lúc lâu để kể cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra. Đó là một câu chuyện ngập tràn oán hận, xấu xa và tàn độc, không hề có lấy một chút lòng nhân từ.

Tất cả các bạn cùng lớp khác của tôi đều được triệu hồi vào khu rừng cùng một lúc. Có bốn mươi hai người trong số họ. Mình thậm chí còn chẳng nhớ tên ai cả.

Rõ ràng, những lời giải thích của lão già không vừa tai cả lớp. Hỗn loạn nổ ra. Không có gì ngạc nhiên, đặc biệt là hành vi điển hình từ lũ du côn nửa mùa và hội con gái chảnh chọe.

Đầu tiên, lũ du côn nửa mùa bắt đầu vung kiếm và bắn ma thuật lung tung, và khi chúng cuối cùng dừng lại, những người khác nổi giận và tấn công chúng. Hội con gái chảnh chọe thì cứ than vãn về việc họ không biết chuyện gì đang xảy ra và yêu cầu mọi người khác phải giải quyết mọi việc và làm cho họ thoải mái.

Những cô gái bình thường thì bật khóc. Mấy gã trong câu lạc bộ thể thao thì túm tụm lại và mặc kệ những người khác. Những chàng trai bình thường thì chỉ biết hòa mình vào bối cảnh.

Chỉ có Lớp trưởng là hoàn toàn không hề nao núng, ngay cả khi họ bị dịch chuyển đến giữa khu rừng.

Trong lúc đó, lũ otaku đã hồn nhiên ngây thơ chia sẻ toàn bộ thông tin chúng thu thập được về chỉ số, khả năng, trang bị và phép thuật của mình.

Và tất nhiên, vì tất cả sự huyên náo đó, một đám quái vật đã tấn công. Goblin tràn vào từ mọi hướng và ngay cả Lớp trưởng cũng hoảng sợ. Ngay cả cậu ấy cũng có giới hạn của mình, tôi nghĩ.

Hội con gái chảnh chọe hét lên yêu cầu các chàng trai bảo vệ họ. Lũ du côn nửa mùa, những kẻ đã vung kiếm và la hét cho đến lúc đó, đã đứng hình ngay khi quái vật xuất hiện. Lũ ngốc! Những chàng trai bình thường vẫn chỉ là những nhân vật phụ mờ nhạt.

Giữa sự hỗn loạn, lũ otaku—những người thường mơ ước được đến một thế giới fantasy—đã dễ dàng thích nghi với tình hình và đẩy lùi được lũ goblin. Ngay sau đó, đám vận động viên cũng tham gia vào cuộc chiến. Với sự giúp đỡ của họ, trận chiến đã thắng lợi. Sau đó, Lớp trưởng bằng cách nào đó đã khiến đám học sinh ngỗ ngược phải lắng nghe cô ấy. Cô ấy chỉ đạo mọi người đi đến bờ sông vì nơi đó có lẽ ít nguy hiểm hơn.

Khi họ hành quân, lũ otaku đã hái nấm và tìm kiếm thức ăn.

Dù hầu hết các bạn cùng lớp của tôi đều phiền phức và hoàn toàn vô dụng, nhưng nghe có vẻ như bằng cách nào đó, tất cả họ đều đến đó an toàn.

Mọi người đều im lặng. Hoặc là họ đã học được bài học cay đắng để ngậm miệng lại, hoặc là họ đã quá mệt mỏi. Buổi tối trôi qua tương đối yên tĩnh. Lũ otaku đốt lửa trại, dựng lều và thậm chí nấu bữa tối cho mọi người.

Nghe có vẻ như lũ otaku đã thường xuyên luyện tập kỹ năng sinh tồn ở nhà chỉ để đề phòng trường hợp họ bị triệu hồi đến dị giới. Nực cười đến mức nào chứ? Họ thực sự nghĩ rằng mình đang sống trong một bộ manga.

Lớp trưởng giữ mọi người trong trật tự và giúp dựng trại trong khi lũ otaku dạy các bạn cùng lớp cách dựng lều. Lũ otaku đã chuẩn bị trại của riêng mình một cách quá mức mà không hề hỏi ý kiến cô ấy—không phải họ bị tẩy chay, mà họ chỉ không nghĩ đến việc hợp tác với bất kỳ ai. Đúng là điển hình.

Tên Pháp Sư đã tạo ra một hàng rào và một con hào xung quanh trại bằng Thổ Thuật và kỹ năng sinh tồn của mình. Tên Ninja đi trinh sát, đặt bẫy goblin và đã xử lý được một vài con. Tên Thánh Nhân chữa trị cho những người bị thương và ốm bằng Hồi Phục Thuật của mình, còn tên Thủ Vệ thì tuần tra quanh trại và giữ cho lửa trại luôn cháy. Họ đã loại bỏ bất kỳ con goblin nào tiếp cận.

Mấy người này căng thật!

May mắn thay, lũ goblin xung quanh đều là những kẻ yếu, và mọi người dần dần ổn định và bắt đầu thảo luận. Họ lập một lịch trình cho việc canh gác ban đêm, lên kế hoạch cho các bước tiếp theo và suy nghĩ về cách kiếm thức ăn.

Lớp trưởng đã hỏi ý kiến của lũ otaku và đưa ra ý tưởng của riêng mình. Các vấn đề được nêu ra và giải quyết, từng cái một. Nếu mình gặp lại cậu ấy, mình sẽ phải gọi cậu ấy là Công Nương Lớp Trưởng Hoàng Gia.

Nhưng, như dự đoán, có chuyện không hay xảy ra và lũ du côn nửa mùa là thủ phạm.

Hội con gái chảnh chọe làm ầm lên trước vì họ gặp khó khăn khi tự dựng lều. Lớp trưởng đã đề nghị giúp đỡ, nhưng họ từ chối. Họ hy vọng sẽ có vài anh chàng dễ thương nào đó đề nghị làm thay cho họ.

“Bọn tôi có bao giờ muốn đến đây đâu!”

“Bữa tối kinh quá! Nấu lại đi!”

“Đưa chúng tôi ra khỏi đây!”

Họ phàn nàn về mọi thứ trên đời. Không lâu sau, lũ du côn nửa mùa quyết định đình công, khăng khăng rằng lũ otaku phải tự làm tất cả mọi việc. Khi Lớp trưởng cố gắng can thiệp, chúng bắt đầu đe dọa và hành động bạo lực với cô ấy.

Đó chỉ là vấn đề thời gian. Trại đã bị chia thành các phe phái—và rơi vào hỗn loạn.

Rõ ràng, họ không thể đoàn kết được lâu. Một đám học sinh cao trung năm hai ngu ngốc, không có cả giáo viên để giữ trật tự, bỗng nhiên bị đẩy vào cuộc đấu tranh sinh tử với những con quái vật theo đúng nghĩa đen.

Ngay cả Lớp trưởng, một người có tố chất lãnh đạo bẩm sinh, cũng không thể tự mình xử lý tất cả. Chắc hẳn cô ấy đã hiểu điều đó. Không một cô gái mười sáu tuổi nào có thể kiểm soát được tình hình điên rồ như vậy.

“Thế là đủ rồi. Tớ bỏ cuộc,” cô ấy đã nói vậy, cúi đầu thất bại.

Mọi thứ tan vỡ.

Vì vậy, từ đó trở đi, không có gì được quyết định, và không ai biết phải làm gì.

Vậy là họ ở đó, không sẵn lòng hợp tác ngay cả khi đó là vấn đề sống còn.

Lần đầu tiên trong đời, họ không thể có được những gì mình muốn chỉ bằng cách phàn nàn đủ lớn.

Họ không có quy tắc nào được thiết lập, và ngay cả các phe phái của họ cũng tan rã. Họ chỉ là bốn mươi hai cá nhân với những kỹ năng nguy hiểm, bá đạo.

Họ có thể có cấp độ thấp, nhưng họ vẫn rất đáng gờm. Họ không biết cách sử dụng khả năng của mình, cách chiến đấu, hay những loại nguy hiểm nào đang rình rập trong thế giới này—và thế nhưng, tất cả họ đều cãi vã với nhau thay vì hợp tác.

Khả năng sống sót tốt nhất sẽ là dưới sự lãnh đạo của Lớp trưởng và sự hướng dẫn của lũ otaku. Trại đã bị hủy hoại ngay từ khoảnh khắc Lớp trưởng bỏ cuộc. Nhưng tôi không thể trách cô ấy.

Lũ otaku rõ ràng là không có kỹ năng giao tiếp, nhưng họ vẫn chiến đấu với quái vật, bảo vệ trại và phân phát thức ăn. Tất cả đều vô ích, nhưng họ vẫn làm vậy.

Tôi không thể ngồi nghe thêm được nữa. “Tui nghe đủ rồi! Chuyện này thật sự rất chán nản. Vậy là sau đó các cậu cứ thế bỏ chạy à?”

Tóm lại, lũ otaku đã bị choáng ngợp bởi sự ngu ngốc, những lời phàn nàn và xúc phạm xung quanh, vì vậy họ đã bỏ đi. Đó là cách họ kết thúc tại nơi ở của tôi, sẵn sàng ăn Món Ăn Fantasy Bất Ngờ với Gia Vị Thảo Dược Bí Ẩn. Bất ngờ chưa, lại là nấm đấy!

“Nhưng đó không phải là lý do thực sự chúng tớ bỏ chạy. Mà là vì chuyện xảy ra tiếp theo…”

“Đúng vậy! Sau đó, mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa!”

“Tụi tớ sẽ không bỏ đi vô cớ đâu. Và tại sao cậu cứ gọi chúng tớ là mọt sách thế? Chúng tớ có tên mà nhá! Chúng ta học cùng lớp đấy!”

“Mấy cây nấm này ngon tuyệt vời!”

Nhưng họ nói đúng. Họ đã thoát khỏi một tình huống tồi tệ. Tôi nghi ngờ câu chuyện của họ có chút tia sáng nào.

“Chẳng phải mọt sách là tên loài của các cậu sao? Các cậu là mọt sách A, B, C và D. Giống như cách chúng ta đã chiến đấu với Goblin A và B vậy.”

Tôi còn phải gọi họ như thế nào nữa?

“Đó không phải là tên! Cậu nghĩ chúng tớ là gì, một loại quái vật à?”

“Đừng gọi tụi tớ như thế nữa! Lỡ như Ota A thực sự xuất hiện trong chỉ số của tớ thì sao?”[note75552]

“Đúng đó, như quái vật vậy!”

“Hả?” Ota D nhìn họ bối rối. “Tớ cứ tưởng các cậu thực sự tên là Ota A, B, và C.”

“Kẻ phản bội!” những tên Ota khác gầm lên. Ngay cả lũ Ota cũng đang lục đục nội bộ.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo trong câu chuyện của họ chắc chắn không tốt đẹp gì.

“Được rồi, được rồi. Đùa đủ rồi,” một trong những tên Ota nói. “Haruka-kun, làm thế nào mà cậu lại đến được đây?”

Ờ, tôi không đùa, nhưng tôi quyết định bỏ qua vấn đề này.

“À, tui cũng được triệu hồi đến đây như những người khác, nhưng tui không gặp ai cả,” tôi nói. Đó có lẽ là một lợi ích khác của danh hiệu Cô Độc.

“Tớ cứ tưởng cậu đã thoát khỏi pháp trận rồi chứ. Lúc đó cậu chạy như điên luôn!”

“Cậu thật không thể tin được!” họ hét lên.

Hả? Họ đã quan sát tôi trong lớp học sao?

“Tất cả đều đang ở giữa lớp học khi trời tối sầm lại ngoại trừ pháp trận,” tôi tiếp tục. “Vòng tròn dần dần sáng lên cho đến khi nó đột nhiên lóe lên một màu trắng chói lòa—và điều tiếp theo chúng ta biết là bản thân đang ở trong một căn phòng màu trắng. Nhưng tất cả các cậu đều rất bình tĩnh! Không ai phản ứng gì cả.”

“Đúng vậy! Tớ thì ổn thôi vì tớ biết chúng ta đang được triệu hồi đến dị giới. Nhưng đầu tiên cậu đã cố gắng phá cửa sổ, rồi cậu leo lên một cái tủ khóa trước khi biến mất vào trần nhà—tớ đã khá ngạc nhiên đấy!”

Vậy là họ thực sự chú ý đến tôi?

“Trong hầu hết các cuốn sách tớ đã đọc, việc được triệu hồi đến một thế giới fantasy đều đến như một bất ngờ phải không? Ý là, nó hoàn toàn hoành tráng, nhưng chà, cậu đã xử lý việc trốn thoát của mình rất đỉnh. Cứ như xem phim vậy! Ý là, tớ không tự mình nhìn thấy, nhưng những người khác đã kể lại cho tớ sau đó.”

“Không giống như một bộ phim đâu. Chưa bao giờ có một bộ phim nào về một anh chàng thoát khỏi việc bị triệu hồi bằng cách nhảy ra ngoài qua trần nhà,” một trong những tên Ota đáp lại.

“Đúng vậy, đó là độc nhất vô nhị!”

“Bình thường thì sẽ bỏ cuộc sau khi cửa ra vào và cửa sổ không hoạt động!”

“Cậu gần như là một ninja rồi!”

Câu đó có nghĩa là gì? Cậu ta thực sự là một Ninja mà.

Tất cả chúng tôi lần lượt đi tắm và sau đó chợp mắt một lúc. Chúng tôi chia sẻ một số thông tin và thảo luận về kế hoạch của mình. Sau đó, họ tiếp tục câu chuyện của mình. Trời ạ, mọi chuyện trở nên thật tồi tệ.

Cuối cùng, lũ otaku là những người duy nhất làm tất cả các công việc vặt như thu thập thức ăn, giữ gìn trật tự căn cứ và chiến đấu với quái vật. Lớp trưởng và một số học sinh khác đã cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng tất cả những người khác chỉ phàn nàn không ngớt về những nỗ lực của lũ otaku. Khi họ không than vãn rằng không có đủ thức ăn, thì họ lại khăng khăng rằng lều quá nhỏ. Tôi đã làm việc chăm chỉ hơn họ rất nhiều, và đúng ra thì tôi là một ẩn sĩ thất nghiệp!

Lũ otaku đã cố gắng thăng cấp, một phần để chiến đấu với quái vật, nhưng chủ yếu là vì có ai đó trong lớp sở hữu hai trong số những khả năng cấp thần: Mê Hoặc và Khiển Rối. Cách duy nhất để chống lại những khả năng đó là lên cấp, kiếm được kỹ năng kháng cự, hoặc tìm ra những học sinh đó và phong ấn sức mạnh của họ.

Những kỹ năng mạnh mẽ như vậy đòi hỏi rất nhiều điểm kỹ năng. Kỹ năng của tôi không cần điểm kỹ năng, nên chúng chắc chắn không mạnh. Đương nhiên rồi.

Cuối cùng, lũ otaku đã học được Giám Định và nâng cấp nó để cố gắng tìm ra ai đang sử dụng Mê Hoặc và Khiển Rối. Kẻ nào đã lấy những kỹ năng đó chắc chắn đang có âm mưu gì đó. Có thể cấp độ Giám Định của họ không đủ cao, hoặc có thể những kỹ năng không hoạt động không thể bị phát hiện. Dù thế nào đi nữa, họ cũng không tìm ra được. Có thể thủ phạm đã che giấu kỹ năng của mình bằng cách nào đó, nhưng lẽ ra lũ otaku phải có cấp độ đủ cao để phá vỡ bất kỳ sự che giấu nào.

“Tui là người cuối cùng chọn kỹ năng, và những kỹ năng đó chắc chắn đã bị lấy đi,” tôi nói. “Vậy là có ai đó đang chơi một trò chơi tâm lý méo mó.” Một người đã biến cả trại thành sân chơi bệnh hoạn của riêng mình và đang điều khiển người khác theo ý muốn của họ mà họ không hề hay biết.

“Chúng tớ là một trong những người đầu tiên chọn, và những kỹ năng đó đã biến mất rồi,” một trong những tên otaku nói.

“Chỉ cần một trong những kỹ năng đó là đủ để chơi những trò chơi tâm lý tàn bạo rồi. Ai đó sử dụng cả hai thì thật là gian lận!”

Biết lũ otaku này, chúng chắc chắn đã bỏ qua lời giải thích của lão già và đi thẳng đến việc ngắm nghía danh sách kỹ năng. Điều đó có nghĩa là gần như ngay sau khi đến căn phòng màu trắng, ai đó đã lấy Mê Hoặc và Khiển Rối. Có thể họ muốn kiểm soát người khác, hoặc có thể họ chỉ muốn bắt đầu một dàn harem hay gì đó. Có lẽ là cả hai. Đó không phải là một lý do chính đáng! Nếu có thì nó chỉ làm cho trò chơi tâm lý càng thêm rùng rợn.

“Và bồn tắm của cậu thật điên rồ!” Ota B đột nhiên kêu lên. “Nó còn có cả đồ trang trí nữa!”

“Nhưng không có những nữ hầu xinh đẹp, thì ngay cả một bồn tắm đẹp cũng cảm thấy như biển cả hoang vắng...” Ota C thở dài.

“Vậy thì đi chết chìm trong đó đi!” Ota D đáp lại, và tất cả chúng tôi đều cười.

Lũ otaku thay nhau kể cho tôi nghe phần còn lại của câu chuyện trong khi những người khác ngủ. Mình cũng muốn ngủ nữa! Câu chuyện này dài quá!

Ghi chú

[Lên trên]
Tluc: Ota trong Otaku. Xuất hiện do kỹ năng của Haruka-kun.
Tluc: Ota trong Otaku. Xuất hiện do kỹ năng của Haruka-kun.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận