Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 16 - Giao tiếp và thấu hiểu lẫn nhau đúng là một điều tuyệt vời.

0 Bình luận - Độ dài: 3,191 từ - Cập nhật:

NGÀY 16

Giao tiếp và thấu hiểu lẫn nhau đúng là một điều tuyệt vời.

TRƯỚC HANG ĐỘNG

 

CHÚNG TÔI DÙNG BỮA SÁNG SỚM, kiểm tra lại hành lý của mọi người rồi bịt kín cửa hang. Tôi đã dùng Thổ Thuật tạo ra một cánh cửa đá, trông cứ như loại cửa mà Vua Hang Động sẽ bước ra nếu bên trong có một bữa tiệc linh đình hay gì đó.

“Được rồi,” tôi nói. “Chúng ta lên đường xuôi dòng sông nhé? Đi tìm thị trấn nào? Hay là đi săn bọn Ota đây?”

“Bọn mình không có săn họ!”

Cứ thế, chúng tôi bắt đầu hành quân dọc bờ sông. Đúng như dự đoán, chẳng có con quái vật nào lảng vảng gần đây cả.

Lớp trưởng kéo áo tôi. “Haruka-kun, tớ nói chuyện với cậu một lát được không?”

“Được chứ. Cậu muốn vừa đi vừa nói trong lúc tui đi trước do thám không?”

Chúng tôi đi lên phía trước, sẵn sàng chặn đánh bất kỳ con quái vật nào đến gần. Lần này tôi không xiên que con nào cả, nên chắc là sẽ chẳng ai nổi giận với tôi đâu.

Lớp trưởng ngập ngừng. “Chuyện là…”

“Về bọn đầu đất à?”

“Ừm, phải. Cậu đã gặp họ rồi đúng không?”

“À phải, tui quên chưa kể. Họ nói là họ xin lỗi.”

“Hả? Họ xin lỗi ư?” Trông cô có vẻ bối rối. “Này, ừm, tớ… thực sự xin lỗi.” Cô cúi gập người một cách dứt khoát. Nếu đứng gần hơn chút nữa, chắc cô đã húc tôi ngã ngửa bằng đầu rồi.

“Tớ đã muốn nói với cậu từ lâu… nhưng không đủ can đảm. Kỹ năng của tớ…”

“Nè, đừng lo về chuyện đó!” tôi ngắt lời. “Tui biết nó là gì rồi.”

Miệng cô há hốc. Ủa, chuyện rành rành ra thế mà, không phải sao? Có gì mà ngạc nhiên dữ vậy?

“K-khoan đã. Từ khi nào? Sao cậu lại biết?”

“Chẳng phải ai cũng biết rồi sao? Ừ thì, có lẽ trừ bọn đầu đất hay lũ goblin ra. Bọn họ quá ngu ngơ để nhận ra.”

Mà, nói cho chính xác thì, lũ goblin có thể biết nhưng chẳng ai hỏi chúng cả. Chắc mình nên giữ bí mật chuyện này.

“Nếu đó là bí mật thì cậu phải nói sớm chứ,” tôi nói. “Cả đám sẽ gặp rắc rối nếu tui lỡ miệng nói ra chuyện không nên nói đấy! À, nhưng tui chưa nói gì với bọn đầu đất đâu, tui hứa—”

“Nhưng làm sao cậu biết được?! Ota A đã hứa với tớ là sẽ không nói cho ai biết mà!”

Cướp Đoạt—kỹ năng cho phép một người đánh cắp kỹ năng của người khác. Đó có lẽ là kỹ năng mạnh nhất, nguy hiểm nhất trên đời. Nếu sở hữu nó, nó là một kỹ năng cheat bất khả chiến bại—còn nếu không, nó là một mối đe dọa không thể ngăn cản. Một người có Cướp Đoạt có thể trộm bất kỳ kỹ năng nào chỉ bằng cách ở gần mục tiêu.

Kẻ cắp kỹ năng sẽ ngày càng nguy hiểm hơn với mỗi kỹ năng mà họ trộm được. Và trong các light novel và game thông thường, một kỹ năng như Cướp Đoạt chỉ hoạt động nếu mục tiêu bị giết.

Một người bị nhắm bởi Cướp Đoạt không chỉ có nguy cơ mất đi kỹ năng mà còn có nguy cơ mất mạng. Sự tồn tại của kỹ năng đó có nguy cơ biến mọi tương tác thành một trò chơi sinh tồn một mất một còn.

Đó là một kỹ năng cấm. Bản thân không thể nói cho ai biết mình có nó, và nếu nói ra, họ sẽ xa lánh mình như hủi. Hoặc có lẽ sẽ cố giết mình.

“Nếu cậu biết tớ có kỹ năng này, tại sao cậu lại cứu tớ? Cậu không lo lắng sao? Lẽ ra cậu phải muốn tránh xa tớ, khinh miệt tớ, hoặc bỏ mặc tớ chứ. Ý là… tớ đánh cắp kỹ năng của người khác mà…”

“Hử? Tại sao? Bọn Ota sợ cậu à? Tại sao tui phải sợ chứ?”

“N-nhưng, tớ có thể cướp kỹ năng của cậu bất cứ lúc nào.”

“Sao tui phải lo về chuyện đó?”

“Hả? À, tớ xin lỗi.” Lớp trưởng nhìn đi chỗ khác, mắt hướng xuống đất.

Trên đời này làm gì có ai lại đi cướp mấy cái kỹ năng Cô Độc, NEET, Hikikomori, Đầu Đất, Trăm Nghề Như Không hay Báo-Liên-Thảo cơ chứ? Nếu cậu muốn thì cứ lấy hết đi!

Nếu cô dùng Cướp Đoạt lên tôi, cô chỉ tự chuốc họa vào thân mà thôi.

Lớp trưởng cắn môi. “Nghe này, tớ cảm thấy rất tệ vì có kỹ năng này. Nhưng… lỡ những người khác phát hiện ra thì sao?”

“Bọn Ota không sợ cậu đúng không? Đó là điều tui đang nói đấy!”

Tại sao cậu ấy lại buồn bã đến thế nhỉ? tôi thầm nghĩ. Vấn đề ở đâu cơ chứ?

“Cậu đang nói gì vậy?”

“Cậu không hiểu à? Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu là người có kỹ năng đó!”

“Hả?!”

“Mọi người đã hoảng cả lên về việc ai sở hữu Khiển Rối, Mê Hoặc và Cướp Đoạt! Sau khi Khiển Rối và Mê Hoặc bị vô hiệu hóa, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ai lo lắng về việc vô hiệu hóa Cướp Đoạt cả đúng không?”

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Ngay cả đám đầu đất ngốc nghếch kia cũng sợ những kỹ năng đó; cậu nghĩ những người khác thì không chắc? Nhưng mọi người đều nghĩ không còn vấn đề gì nữa, nên chẳng có vấn đề gì cả. Tui tự mình nhận ra mà không cần bọn Ota mách, nên chắc những người khác cũng đã nhận ra rồi. Chẳng ai hoảng loạn cả phải không? Vậy thì, vấn đề là gì?”

Tôi biết thừa là bọn Ota không có Cướp Đoạt. Khi tôi bắt gặp họ, họ đang bị lũ goblin bao vây, điều đó có nghĩa là họ không có Phát Hiện Hiện Diện. Lũ goblin có kỹ năng đó, nên một người có Cướp Đoạt đương nhiên sẽ đánh cắp nó từ chúng. Đó là bằng chứng đủ để cho thấy bọn Ota không có kỹ năng này.

Quan trọng hơn, bọn Ota không hề lo lắng về nó, dù họ biết rõ nó nguy hiểm đến mức nào. Nếu họ lo ngại, họ đã cố gắng tìm ra ai có Cướp Đoạt, hoặc ít nhất cũng đã cảnh báo tôi.

Ấy vậy mà, bọn Ota, những người đã bị đối xử cực kỳ tệ bạc ở trường, lại tin tưởng bất cứ ai có Cướp Đoạt—điều đó đảm bảo rằng chắc chắn không có gì phải lo lắng!

Đó là một sự bảo hành trọn đời cho sự an tâm tuyệt đối. Không phải do ai cấp—đó là một Chứng nhận Được-Ota-Phê-Duyệt. Đơn giản là không tồn tại tiêu chuẩn nào nghiêm ngặt hơn thế.

“Lớp trưởng, dạo này cậu khóc nhiều lắm phải không?”

“Khóc ư? Là tại cậu cả đấy!”

“Tui vô tội! Tui có làm gì đâu!”

“Không đúng. Cậu đã làm rất nhiều. Cảm ơn nhé…”

Chúng tôi có đang nói cùng một ngôn ngữ không vậy? Mình làm cậu ấy khóc mà cậu ấy lại cảm ơn? Mình đã làm cái quái gì?

Để xem nào… tôi chưa từng thử tán tỉnh hay làm gì tương tự. Tôi không có gan làm mấy trò đó, nhưng nếu có, tôi hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Anh Hùng vì sự liều lĩnh của mình. Dù vậy, tôi không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với mình nếu làm thế. Một màn đấu trùm với dàn nữ sinh cao trung đáng sợ ư? Mình xin hàng trước cả khi trận đấu bắt đầu mất!

“N-nhưng làm sao cậu thuyết phục được mấy người kia rằng mọi chuyện đều ổn mà không tiết lộ bí mật của tớ?”

“Lũ ngốc ấy à? Tui chỉ bảo họ là mọi chuyện ổn thôi và họ kiểu, ‘ờ, chuyện hay đó anh bạn!’ Bọn họ đúng là ngốc hết chỗ nói, cậu biết mà?”

“Ý cậu ‘ổn’ là sao?!”

“Thì, có phải là tui có thể thuyết phục họ bằng logic được đâu… cậu biết đấy, vì họ là một lũ đần mà?”

“Thế không giải thích được gì cả! Cậu cứ làm như họ hoàn toàn không có não vậy! Đôi khi cậu có thể tàn nhẫn một cách thản nhiên như thế đấy. Chuyện này quan trọng, nên làm ơn nghiêm túc đi!”

Có vẻ như Lớp trưởng cuối cùng đã hết chịu nổi rồi.

“Cậu bảo tui đừng gọi bọn Ota là ‘Ota’, nhưng cậu vừa mới gọi một trong số họ là ‘Ota A’ một phút trước đấy,” tôi nói.

“Tớ có nói vậy sao?! Á, làm ơn tha cho tớ, Oda-kun, tớ bị tẩy não mất rồi!”

Này, thằng này phủ nhận mọi cáo buộc tẩy não nhé! Nếu mình có kỹ năng đó thì đời mình đã sướng hơn nhiều rồi.

“Để sử dụng Cướp Đoạt, tớ cần phải giết mục tiêu,” Lớp trưởng nói. “Oda-kun đã cảnh báo tớ không được cho ai biết về kỹ năng của mình.”

“Tui hiểu rồi, vậy là cậu đã lấy kỹ năng từ lũ goblin và orc mà chúng ta đã chiến đấu suốt thời gian qua.” Tôi gật đầu. Mọi chuyện đã sáng tỏ.

“Khoan đã,” tôi thở hắt ra, “thế có nghĩa là cậu cũng dính luôn Siêu Nứng và Đực Đầu Đàn rồi à?”

“Ááááá! Cậu đúng là đồ tệ mà!”

Giữa khu rừng nguyên sinh, Lớp trưởng gào lên không thể nguôi ngoai. Nhỏ hỏng rồi à? Nút khởi động lại ở đâu? Mấy cô gái khác xông ra, đứng sau lưng cô ấy, rồi tuôn một tràng những lời lăng mạ và buộc tội về phía tôi. Tui chẳng làm gì cả! Tui thề!

Mấy cô gái thỏa thuê bắt nạt tôi cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu. Khoan đã, đến giờ ăn trưa rồi! Lại một bữa tiệc nướng cá và nấm nữa! Tôi xiên cá và nấm vào que rồi nướng. Mỗi lần tôi nhìn về phía Lớp trưởng, cô chỉ lườm lại tôi với đôi mắt giận dữ, khép hờ.

Tôi lật các xiên nướng trên ngọn lửa trần. Ánh nhìn rực lửa của Lớp trưởng khiến tôi có cảm giác như mình mới là đứa đang bị quay.

Tôi đặt vài xiên trước mặt cô nàng. Cô vẫn không ngừng lườm.

Đây không phải là Cái Lườm Tình Bạn Vĩnh Cửu phải không?

“Lớp trưởng, thôi nào, đến giờ ăn trưa rồi!”

Cô vẫn tiếp tục lườm tôi. Tôi phải nói gì đó để cô vui lên.

“Ừm, Lớp trưởng. Không sao đâu! Vẫn còn những kỹ năng tệ hơn mà. Ví dụ như Dâm Thủ—á!”

Lớp trưởng dùng Địa Lược kéo phắt mặt đất giữa chúng tôi lại rồi tát tôi một cái. Đau điếng! Chơi ăn gian quá…

Bây giờ phải làm gì đây? Tạm gác tâm trạng khó hiểu của Lớp trưởng sang một bên, chúng tôi vẫn chưa ra được khỏi bìa rừng. Ngay cả khi dùng Thiên Lý Nhãn, tôi cũng chỉ thấy cây cối khắp mọi hướng. Chúng tôi đã định quay về trong vài giờ nữa nếu không tìm thấy gì. Nếu có một vùng đồng bằng ở đâu đó, chúng tôi có thể đã phát hiện ra thị trấn hoặc đường đi, nhưng tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì như vậy. Tôi liếc nhìn xung quanh, chỉ để bắt gặp ánh mắt phán xét của Lớp trưởng. Chúng tôi đã đi đến một sự đồng thuận hài hòa như vậy về kỹ năng Cướp Đoạt của cô ấy, nhưng chỉ cần nhắc đến Đực Đầu Đàn và Siêu Nứng là cô quay ngoắt lại với tôi! Thấu hiểu nhau qua thảo luận sẽ thật tuyệt vời nếu điều đó có thể, tôi nghĩ, xoa xoa má. Nhỏ tát mình mạnh đến nỗi mình chắc chắn rằng nhỏ có thể tự mình đánh bại một con orc.

“Lớp phó A nè, tụi mình đi tiếp chứ?” tôi hỏi.

“Cậu vừa nói Lớp phó A à? Đó không phải tên tớ!”

“À, được thôi. Lớp phó B thì sao?”

“Tại sao tớ phải trả lời khi bị gọi là Lớp phó B chứ?” Cô nháy mắt. “Nếu cậu đang cố đoán cỡ ngực của tớ, thì cậu sai bét rồi nhé.”

Chắc rồi, B thì nhỏ quá! Tôi đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí tỏa ra từ Lớp trưởng. Ánh mắt của cô đang chuyển dần sang sát nhân.

Tui không có nhìn! Tui thậm chí còn không nghĩ về chúng! À thì, cũng không nghĩ nhiều lắm!

Chúng tôi đi bộ khoảng một giờ nữa mà không thấy lối ra khỏi khu rừng. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục tồi tệ thế này, chúng tôi sẽ phải cắm trại trong rừng.

Hóa ra, việc rời khỏi khu rừng mất nhiều hơn một ngày đường. Theo tôi thấy, việc dựng trại tối nay cũng dễ dàng như việc quay trở lại hang động. Chắc là chúng ta sẽ quyết định bằng cách bỏ phiếu. Thật không may, chúng tôi không thể tổ chức bỏ phiếu vì không thể bắt đầu cuộc họp. Và cả bọn không thể bắt đầu cuộc họp vì Lớp trưởng từ chối làm bất cứ điều gì ngoài việc lườm tôi! Tui yêu cầu quyền được bỏ phiếu của mình. Hãy cho tui quyền con người cơ bản đi chứ!

Cuối cùng, một cuộc bỏ phiếu không chính thức đã được thực hiện, và hầu hết mọi người đều bỏ phiếu quay trở lại hang động.

Chúng tôi lết về theo lối cũ. Cả nhóm đã cân nhắc việc luyện cấp trên đường về, nhưng điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể sẽ không về đến hang cho đến tận đêm khuya. Có một sự khác biệt khá lớn giữa việc quyết định cắm trại trong rừng từ trước và việc bị buộc phải dựng trại vào phút chót.

Tôi biết người vẫn đang lườm mình cũng cảm thấy như vậy. Nhỏ bị sao thế nhỉ?

Khi chúng tôi về đến nơi, tôi kéo cánh cửa đá ra, che giấu sự thất vọng của mình. Tôi đã tốn bao công sức cho cánh cửa này, hy vọng rằng mình sẽ không phải dùng đến nó sớm như vậy. Bây giờ, ăn tối món gì đây? Một bữa ăn nấu tại nhà có vẻ là tốt nhất, nên tôi bắt tay vào làm món cá nướng nhồi thảo mộc. Tôi cũng đổ đầy nước vào bồn tắm. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng để mọi người tắm rửa thoải mái trước khi chúng tôi lên đường vào ngày mai.

Tôi dùng kỹ năng Bản Đồ của mình và xác nhận rằng con sông uốn lượn một đường dài ngoằn ngoèo về phía bên phải. Đi tắt qua khu rừng rậm có khả năng rút ngắn chuyến đi của cả lớp, nhưng chiến đấu với tất cả những con quái vật khó nhằn hơn có lẽ sẽ khiến chúng ta tốn nhiều thời gian hơn là tiết kiệm được.

Tôi lo lắng vì chúng tôi không thể có một cuộc họp chiến lược. Tôi quá sợ để mời bất cứ ai tham dự, đó là một vấn đề nhỏ. Tất nhiên, vấn đề lớn nhất là người lãnh đạo của chúng tôi từ chối nói bất cứ điều gì!

Tôi trốn vào lều của mình và quyết định đi dạo một vòng trong rừng.

Không còn bọn đầu đất nào nữa, nhưng có rất nhiều goblin bình thường. Tôi đã kiệt sức lắm rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn chiến đấu và giết chết một đám goblin. Cuộc tàn sát được điểm xuyết bằng những tiếng hét xung trận của goblin bị cắt ngang bởi tiếng vụt của cây gậy.

Tôi đã giải tỏa hết căng thẳng bằng cách tàn sát lũ goblin đó, và bây giờ, giấc ngủ đẹp đẽ đang vẫy gọi tôi… nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó trong lều của mình.

“Tui cảm nhận được có sự hiện diện trong lều của mình,” tôi cất tiếng. “Lần này không phải là lũ ngốc. Tui đoán là… ai đó có đôi mắt giận dữ?”

“Thủ phạm chính là tớ đây,” Lớp trưởng trả lời. “Xin lỗi về chuyện hôm nay. Tớ chỉ thấy xấu hổ thôi.”

Lớp trưởng, hay còn gọi là Quý cô Trừng mắt, cúi đầu xin lỗi. Chơi đúng ngay điểm yếu của mình! Cứ đà này thì làm sao mà mình không tha thứ cho được khi cậu ấy cúi người về phía trước và để lộ ra cặp đồi thần thánh thế kia.

“Ừm, phải. Cứ tiếp tục làm việc… chăm chỉ nhé?” Tôi cố gắng động viên cô nàng.

“Cậu không giỏi trong việc cổ vũ người khác lắm đâu.” Cô đứng thẳng người dậy. “Cậu đang khó chịu à?”

“Tui đùa thôi.” Tôi ngập ngừng. “À, vậy mọi người đã quyết định muốn làm gì chưa?”

“Rồi, bọn tớ dự định sẽ khám phá trong ít nhất ba ngày.”

Tôi gật đầu. “Rốt cuộc thì cậu vẫn muốn tìm bọn Ota mà.”

“Phải, bọn Ot—Oda-kun và các bạn của cậu ấy.”

Ấn tượng thật. Cậu ấy đã kịp sửa lại.

“Tui cho rằng cậu phải đảm bảo tụi Gal thực hiện lời hứa của mình,” tôi nói.

Họ đã tiến bộ rất nhiều với tư cách là con người, nhưng nhiệm vụ của họ vẫn chưa kết thúc cho đến khi họ tìm thấy bọn Ota.

Trong trận chiến, bọn Gal đã luôn ở tiền tuyến, làm tiên phong và lá chắn cho những người khác. Dù mọi người đã tha thứ cho họ và công nhận những đóng góp của họ, có vẻ như họ vẫn chưa tha thứ cho chính mình. Họ đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng họ vẫn đang đặt mình vào nguy hiểm với mỗi trận chiến.

Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mình phải giúp họ tìm ra bọn Ota. Dù bọn Ota có tha thứ cho họ hay không, sẽ không có gì được giải quyết cho đến khi họ ít nhất nói ra được lời của mình. Họ không thể bước tiếp cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ của bản thân.

Lớp trưởng gật đầu. “Chà, bọn tớ không ép buộc Shimazaki-san và các bạn của cậu ấy làm gì cả. Tớ muốn cùng họ xin lỗi. Và cũng để nói lời cảm ơn nữa.”

Ờm, Shimazaki-san là ai? Ai đó trong thị trấn à? Nhưng Quý cô Trừng mắt đã lườm tôi trước khi tôi kịp hỏi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận