Chiến Lược Tấn Công Đơn Đ...
Goji Shoji Booota; Enomaru Saku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Kỹ Năng Cheat Hết Sạch Rồi [ĐANG TIẾN HÀNH]

NGÀY 14 - À, không đâu mấy gái, thằng này đâu có lẩm bẩm một mình gì đâu.

0 Bình luận - Độ dài: 2,395 từ - Cập nhật:

NGÀY 14

BUỔI SÁNG

À, không đâu mấy gái, thằng này đâu có lẩm bẩm một mình gì đâu.

TRONG HANG ĐỘNG

 

BỮA SÁNG! Toàn là cá! Một đại tiệc cá! Cá muôn năm!

Giá mà có được mẩu thịt nào thì hay biết mấy, nhưng thỏ thì không tài nào tìm thấy khi có quá nhiều người xung quanh. Chúng tôi cũng chẳng thấy bóng dáng con hươu hay lợn rừng nào.

Chúng tôi cũng chưa gặp con orc nào. Chúng giống như những con goblin quá khổ, nhưng khỏe hơn, hung hãn hơn và thậm chí còn thông minh hơn.

Đúng là một tiêu chuẩn thấp đến nực cười—ngay cả cá còn thông minh hơn goblin!

Nhưng chúng tôi—tức là tôi và các nữ sinh—phải thử chiến đấu với một con orc ít nhất một lần. Một kẻ thù xa lạ luôn đáng sợ và nguy hiểm. Chúng tôi cần làm quen với việc chiến đấu với chúng.

Tôi không thể lúc nào cũng kè kè bên các cô gái được. Rồi họ cũng sẽ đến được thị trấn và nhận việc làm mạo hiểm giả. Hiện tại, cùng nhau chiến đấu và tích lũy kinh nghiệm là an toàn nhất cho tất cả mọi người.

Sau bữa sáng, chúng tôi đi ngược dòng sông. Có nguy cơ đụng độ đám con trai, nhưng chúng tôi không đến gần khu cắm trại ban đầu, và khu vực này lại có nhiều orc cấp cao. Tôi không nghĩ đám con trai dám bén mảng đến đây.

Chúng tôi đang đến gần. Tôi luôn cảnh giác bằng cách sử dụng Thiên Lý Nhãn, Phát Hiện Hiện Diện và Truy Vết Kẻ Địch. Tôi cũng nhân cơ hội này bí mật dùng Giám Định để tìm kiếm thức ăn mới. Đương nhiên, tôi không chỉ để mắt đến lũ quái vật và động vật đi lạc mà còn cả con người nữa.

Lũ du côn thì nhát gan, còn những gã khác đã tấn công các cô gái thì không có cấp độ cao, nên chắc chẳng ai dám mò đến đây. Dù sao thì Lớp trưởng cũng ở đây. Cô sẽ xử lý họ không thành vấn đề.

Lũ đầu đất mê thể thao lại là một chuyện khác. Theo lời đám otaku và Lớp trưởng, họ im hơi lặng tiếng một cách kỳ lạ. Có lẽ họ đã đạt đến một tầm cao mới của sự vô não và chỉ có thể hành động theo bản năng và phản xạ vô điều kiện.

Họ tự tách mình ra khỏi cả nhóm? Hay họ thuộc nhóm đã tấn công đám otaku? Tôi có chút nghi ngờ. Họ là loại người cứ thế đâm đầu về phía trước mà không suy nghĩ. Dù có đụng phải quái vật hay lao xuống vách đá, họ cũng sẽ tiếp tục đi, quên luôn rằng mình vừa gặp phải thứ gì. Theo cách đó, họ dường như luôn dính vào các cuộc xung đột, ngay cả khi chuyện đó chẳng liên quan nhiều đến họ. Với tình hình trong trại, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh họ giúp đỡ đám otaku.

Hoặc thế giới này có thể đã thay đổi họ. Trong những tình huống sinh tử, có lẽ họ đã học được cách thận trọng và đa nghi. Nhưng có lẽ họ quá ngu để thay đổi. Quá ngu.

Tôi chưa bao giờ thấy một con orc, nhưng nếu một con orc thông minh hơn một con goblin, thì nó cũng sẽ thông minh hơn lũ mê thể thao. Một tên đầu đất chỉ có trí thông minh nhỉnh hơn goblin một chút. Mà có khi đánh giá như vậy còn là quá hào phóng. Liệu họ có thể thay đổi không? Trở nên bớt cả tin hơn? Trở nên hoài nghi với môi trường xung quanh? Điều đó hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ, nhờ một phép màu nào đó, lũ đầu đất đã vận dụng được vài nơ-ron ít ỏi của mình để lóe lên được chút suy nghĩ. Đó chỉ là suy đoán, nhưng tôi biết họ đã không giúp đám otaku hay các cô gái trước đây, vì vậy tôi nên cảnh giác với họ.

Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy một con orc đơn độc. Thông tin của đám otaku rất chính xác—orc không đi theo bầy. Không có dấu hiệu của những con quái vật khác hay lũ đầu đất trong khu vực xung quanh.

"Mọi người cứ ẩn nấp và quan sát nhé, tui sẽ thử chiến đấu với nó," tôi nói.

Tôi một mình tiến lên. Tôi cần xem nó hành động ra sao để tìm hiểu cách nó chiến đấu và phản ứng. Kinh nghiệm thực tế là điều cần thiết nếu tôi muốn xây dựng chiến thuật chống lại orc.

"Cảm ơn cậu, Haruka-kun," Lớp trưởng nói. "Cẩn thận nhé."

"Hãy quan sát tui cho kỹ nha,” tôi nói. "Và đừng có phàn nàn đấy."

Tôi kích hoạt Che Dấu Hiện Diện và Ẩn Thân, rồi tiếp cận con orc.

Đám otaku đã nói với tôi rằng dù orc có sức mạnh thể chất đáng gờm, nhưng họ đã hạ được một con bằng các đòn tấn công ma pháp. Tôi dùng Giám Định.

Orc A

CHỦNG TỘC: Orc

LV: 11

HP: 66

MP: 10

VIT: 59

POW: 63

SPE: 21

DEX: 16

RES: 10

INT: 8

LUK: 19

CHIẾN KỸ: Thông Thạo Chuỳ Lv4, Đại Kích Lv4, Húc Thân Lv3, Hách Lực Lv3, Kim Cang Lv2

KỸ NĂNG: Hăm Doạ Lv2, Đực Đầu Đàn Lv3

TRANG BỊ: Dùi Cui

Họ không đùa về sức mạnh của nó. Sinh lực và sức mạnh của nó vượt xa bất kỳ con goblin nào, và nó cũng có tốc độ và sự khéo léo khá ổn.

Trí tuệ 8 hử? Nó ngu ngốc nhưng vẫn thông minh hơn goblin nhiều. Chắc cũng thông minh hơn cả lũ đầu đất nữa. Ít nhất, chỉ số của tôi cao hơn, nếu không muốn nói là cấp độ của tôi. Không có lý do gì để chần chừ; tôi phải tấn công.

Tôi phục kích con orc, lao hết tốc lực và vung gậy với tất cả sức mạnh. Tôi đập nó liên hồi bằng cây trượng của mình. Hyaaaaah! Ơ, mình giết nó rồi à? Cái con này đáng lẽ phải mạnh lắm chứ? Đám otaku bảo orc có sức kháng vật lý cao cơ mà! Tôi làm sao biết được con quái vật này lại là một kẻ dễ xơi đến vậy.

Các cô gái lồm cồm bò ra khỏi chỗ nấp và ngay lập tức bắt đầu ca cẩm.

"Thế thì có ích gì chứ?! Bọn này chẳng học được gì khi xem cậu cả! Lén lút từ phía sau rồi đập nó cho đến chết—cậu nghĩ đó là một chiến thuật khả thi à? Con orc còn chưa kịp làm gì đã lăn quay ra chết rồi!"

Đâu phải lỗi của mình khi thông tin sai lệch, tôi nghĩ. Lần sau, mình sẽ thử dùng ma pháp. Tôi không nghĩ có ai có thể phản đối chiến thuật đó.

Con orc tiếp theo Lv 12, với chỉ số tương tự con trước. Các cô gái theo dõi tôi từ một khoảng cách an toàn khi tôi lẻn ra sau nó. Mình có thể cảm nhận được ánh mắt của họ đang dán vào mình. Tôi phải tập trung; nếu để ý đến họ, tôi sẽ thua trận đấu.

Tôi đã phun vô số viên đạn lửa nhỏ li ti trong các trận chiến trước, vì vậy tôi nghĩ mình sẽ thử kết hợp chúng lại để tạo ra một vụ nổ duy nhất.

Tôi lẻn ra sau nó và nhắm vào lưng nó. Tôi tạo ra một viên đạn lửa khổng lồ duy nhất và truyền cho nó sức mạnh ma thuật vào đó. Khi ma pháp tuôn vào, nó trở nên đặc hơn, cứng hơn, mạnh hơn... khai hỏa!

Ngay khi bắn viên đạn, tôi lập tức tạo ra một viên khác.

Liên tục, liên tục, tôi tạo hình và bắn ra những viên đạn lửa—một cuộc tấn công rực lửa không hồi kết. Lửa vang vọng trong tâm trí tôi như một câu thần chú. Á địu, nó chết rồi à? Tôi cảm thấy các cô gái đang lườm tôi cháy cả mặt.

Chẳng phải đám otaku đã khoe rằng họ gần như không thể hạ được một con orc bằng ma pháp sao? Tôi đã được đoan chắc rằng nó cực kỳ trâu bò. Thật sự nó chết rồi sao?

"Nó chết rồi!" các cô gái hét lên. "Nó chết ngay sau ma pháp đầu tiên của cậu, và cậu đã thổi bay đầu nó bằng phát thứ hai!"

"Tui giết nó rồi à?"

"Cậu đã nghiền nát nó!"

Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được sao? Tui đang cố gắng giúp đỡ mà!

Chúng tôi lặng lẽ tìm kiếm thêm orc. Ra đây, ra đây, dù mi ở đâu! Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt héo hon của hai mươi nữ sinh cao trung đang bực bội.

Một mình với một nhóm lớn các cô gái trong rừng, vậy mà tôi chỉ khao khát orc. È hèm, cứ quên những gì mình vừa nói đi. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã tìm thấy một con. Ôi, ta đã mong mi biết bao!

"Được rồi, mọi người, hãy thể hiện tinh thần nào! Chúng ta sẽ dốc hết sức và giải quyết nhanh gọn chuyện này... chắc vậy?"

Trước khi tôi kịp kết thúc bài phát biểu truyền cảm hứng của mình, các cô gái đã bị hất văng lên trời. Nhưng không phải bằng kỹ năng—con orc đã hất tung họ bằng những cú vung gậy dũng mãnh. Nó dễ dàng phá vỡ bức tường khiên của họ. Kiếm, giáo và cung tên không gây ra sát thương nào. Các đòn tấn công ma pháp từ từ bào mòn HP của nó, nhưng con orc có quá nhiều HP để bận tâm. Đội trị thương phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cố gắng giữ cho mọi người sống sót.

Nếu mình không làm gì, mình sẽ lại bị mắng cho xem. Tôi dùng một viên đạn lửa duy nhất đánh văng cây dùi cui khỏi tay nó.

Thế vẫn chưa đủ. Nó đang dùng tay không vồ lấy các cô gái. Trông tệ rồi đây. Nó có Đực Đầu Đàn Lv3! Nó đang nhìn các cô gái với ánh mắt thịnh nộ... hay là dục vọng?!

Trước khi nó kịp làm điều gì kinh khủng, tôi lao vào nó, đâm xuyên qua cổ.

À thì, nếu coi việc chọc một thứ gì đó bằng cây trượng là "đâm".

Con orc vẫn đứng vững, ngay cả khi nó đang ôm lấy cổ mình. Tôi lùi lại để các cô gái kết liễu nó. Nó đã bị tước vũ khí và bị thương nặng, nhưng họ vẫn gặp khó khăn. Một lúc sau, khi họ vẫn chưa giết được con quái vật, tôi quyết định mặc kệ họ và đi chuẩn bị bữa trưa.

Thời tiết đẹp, và chúng tôi đang ở giữa rừng. Chính nó! tôi nghĩ. Đúng là một ngày hoàn hảo cho một bữa tiệc nướng! Tụi mình chỉ có cá và nấm, nhưng tiệc nướng thì đúng là tuyệt cú mèo!

"Bọn này đang trong trận chiến sinh tử với một con orc, vậy mà tại sao mình lại ngửi thấy mùi gì thơm thế nhỉ?" ai đó hét lên từ trong cuộc hỗn chiến. "Điều gì khiến cậu nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để nướng cá vậy? Kia có phải là một cái bàn không? Cậu làm cả bàn ghế luôn à?! Mấy bông hoa đó ở đâu ra vậy?!"

Cuối cùng, họ cũng đã giết được con orc. Nó chỉ mới Lv 9, nhưng họ mất quá nhiều thời gian! Mình đói quá!

"Ờm, chiến đấu với con orc đó chắc hẳn đã làm mọi người đói rồi phải không? Mấy bông hoa này đẹp chứ?"

"Đúng, hoa đẹp thật!" các cô gái hét vào mặt tôi. "Đó không phải là vấn đề!"

Họ giận tôi à? Họ hoàn toàn vô lý. Chúng tôi cần ăn, nên tôi đã làm bữa trưa. Họ đang vui vẻ ăn thức ăn tôi làm ngay cả khi đang mắng tôi.

Trên đường về, họ đã lên cấp bằng cách chiến đấu với goblin và kobold. Họ quyết định sẽ trả thù lũ orc vào ngày mai.

Các cô gái đều thảo luận về trận chiến sau khi họ giảng giải cho tôi xong.

"Vậy là thực sự không có kỹ thuật đặc biệt nào để chiến đấu với chúng cả."

"Mình có thể thử chặt tay nó..."

“Tụi mình cần những viên đạn ma pháp! Chúng rất mạnh!"

"Chúng ta vẫn nên nghĩ ra một chiến lược thông thường hơn..."

Họ tiếp tục tụm năm tụm ba và họp chiến lược suốt đường về nhà. Mình đã chỉ cho họ cách đánh bại orc hai lần rồi mà! Một vài cô gái đang lườm tôi cháy mặt—mình có nói lớn quá không nhỉ?

"Nếu tất cả bọn mình cùng tấn công một lúc, thì chỉ tổ vướng chân nhau."

"Rất khó để niệm phép khi chúng ta đang cố gắng rút lui."

“Tụi mình cần chặt chân tay nó trước!"

"Chúng ta không thể đến quá gần. Nó có Đực Đầu Đàn! Cận chiến là không thể!"

Họ không thể quyết định được một chiến lược. Đôi khi chiến lược đơn giản nhất lại là tốt nhất: cứ đập nó một trận cho ra bã. Ờ... mình không nói gì cả! Mình sẽ im lặng!

Các cô gái chia thành bốn nhóm năm người. Họ nâng cấp bằng cách săn goblin và kobold cho đến tận đêm khuya.

Các trận chiến diễn ra một chiều đến mức không còn là trận chiến nữa, mà giống như những cuộc thảm sát hơn. Thôi được rồi, mình sẽ không chỉ trích nữa.

Tôi im lặng và nhút nhát như một con thỏ. Nhân tiện nói đến, tôi rất muốn ăn thịt thỏ. Tụi mi ở đâu rồi, hươu và lợn rừng?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận