GT Volume 13
Chương 3: Để Bảo Vệ Thế Giới Chúng Ta Sống – Nhảy Cùng ADIKALIKA.
0 Bình luận - Độ dài: 17,549 từ - Cập nhật:
Chương 3: Để Bảo Vệ Thế Giới Chúng Ta Sống – Nhảy Cùng ADIKALIKA.
Phần 1
“Bọn mình còn mắc kẹt ở đây đến bao giờ nữa? Tao đói chết đi được…” Aogami Pierce rên rỉ.
Cậu đang ở trong nhà hỏa táng của Quận 10.
Họ đã bị cách ly bên trong.
Có vài chiếc máy bán hàng tự động ở hành lang, nhưng khoảng một nửa các lựa chọn trên máy bán bánh mì đã sáng đèn đỏ “hết hàng”. Với cả lớp ở đó, vài chục người đã bị buộc phải dùng chung một máy bán hàng tự động, nên việc nhà cung cấp không kịp bổ sung hàng cho máy hết hàng cũng không có gì lạ.
Mỗi cửa sổ và cửa ra vào đều được bịt kín từ bên ngoài bằng một lớp nhựa chống đạn dày. Lối thoát duy nhất là một cánh cửa chống khí độc được bảo vệ bởi một tấm rèm không khí, nhưng nó được canh gác bởi một bộ giáp trợ lực dày cộm trang bị súng phun lửa. Dù là do bộ giáp trợ lực hay không, không một chiếc điện thoại nào của ai có tín hiệu. Nụ cười duy nhất là trên móc khóa Magical Powered Kanamin của Aogami Pierce. Cảnh vật ngoài cửa sổ đã tối đen. Lúc đó là 8 giờ tối. Aogami Pierce đã bận rộn với lễ tang sáng nay đến nỗi cậu sợ rằng mình sẽ không có cơ hội nhận các phần thưởng trong game mạng xã hội đã trở thành thói quen hàng ngày của mình. Cậu cũng chưa kiểm tra các trang web video hay tin tức trực tuyến. Tụt hậu so với người bình thường về mặt thông tin cảm giác như đang đứng trước cửa tử đối với một otaku.
“Vậy mà có lẽ Kami-yan vẫn đang đi lang thang ngoài kia khi cậu ta mới là người gây ra tất cả chuyện này. Sau đó người phụ nữ có vẻ là người đứng đầu đó lại cắn vào lưỡi và được đưa đến bệnh viện và những vị khách trông như học sinh cấp hai kia cũng rời đi. Đến lúc này giữ bọn mình ở đây còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Ngoài ra, có gì đó trong chuyện này không ổn. Họ nói rằng họ sợ một loại nhiễm trùng hoặc ô nhiễm vi mô, nhưng họ lại không mang theo bất kỳ bộ kit nào để xét nghiệm máu hay màng nhầy của chúng ta.”
Fukiyose Seiri có xu hướng nhìn nhận vấn đề một cách hợp lý và bác bỏ tư duy âm mưu, nhưng lần này cô đã theo đuổi nó trong khi lựa chọn lời nói cẩn thận.
Có thực sự có nguồn lây nhiễm ở đây không?
Nhân viên nhà hỏa táng và vị tu sĩ bán thời gian cũng bắt đầu tỏ ra hoài nghi. Và nếu niềm tin vào Bio-Secure(?), những người chủ trì chịu trách nhiệm về nơi này, giảm sút, một suy nghĩ khác sẽ tự nhiên bắt đầu hình thành.
Họ đang phải đối mặt với một nhóm người cầm súng phun lửa và giấu mặt. Nhóm người này có tổ chức cao, nhưng dường như không phải là Anti-Skill chính thức.
…Liệu có thực sự an toàn khi tiếp tục tuân theo hướng dẫn của họ không?
Rồi có tiếng động phát ra từ ngoài cửa sổ đục ngầu.
Nghe giống như tiếng sột soạt của một bụi cây bị rẽ ra.
Bộ giáp trợ lực đang đứng gác trước cửa chống khí độc nghiêng đầu một cách rất giống người và sau đó liên lạc với ai đó.
“B5a, báo cáo định kỳ của cậu bị trễ. Cậu định quanh quẩn ở phía sau đó bao lâu nữa? Tôi có thể thấy tọa độ của cậu, nên đừng có lười biếng mà trả lời đi.”
Một sự im lặng ngắn ngủi.
Tâm trạng đã thay đổi.
“B5a? …A3b gọi C1d, tọa độ của B5a không di chuyển khỏi phía sau. Cậu ta còn tắt cả chế độ chia sẻ camera, rốt cuộc cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Mọi người đang ở bên ngoài, phải không? Để chắc ăn, tôi yêu cầu kiểm tra bằng mắt thường.”
Vì một lý do nào đó, Aogami Pierce nhìn vào cửa sổ bị nhựa làm đục đi, chứ không phải vào bộ giáp trợ lực đang nói chuyện.
Cậu tò mò.
Cái tiếng sột soạt cậu có thể nghe thấy phát ra từ ngay bên ngoài là gì?
Hoặc có lẽ cậu không có lý do thực sự nào để mong đợi bất cứ điều gì và cậu chỉ đơn giản là bị dẫn dắt bởi sự tò mò về điều chưa biết, một xu hướng tâm lý được tìm thấy ngay cả trong các thần thoại cổ đại.
“N-này? A3b gọi C1d, có chuyện gì vậy? Báo cáo đi, tất cả các cậu!”
Không có gì khác ngoài một âm thanh giống như tiếng gỗ vỡ. Và không phải là một miếng gỗ dán mỏng – đây là âm thanh của một cái cây trăm tuổi bị ép vỡ đôi.
Bộ giáp trợ lực đang canh gác cửa chống khí độc liên lạc với ai đó, lắc đầu, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Aogami Pierce trông bối rối.
“Hả? Cậu ta làm gì mà rời khỏi vị trí vậy? Đây có thể là cơ hội để chúng ta trốn thoát không?”
“Nhưng lỡ cậu ta quay lại ngay thì s-”
Fukiyose không nói hết câu.
Họ nghe thấy một tiếng sột soạt nào đó bên ngoài cửa sổ mờ đục… nhưng không có gì hơn thế.
Bộ giáp trợ lực đã rời khỏi cửa chống khí độc đã không quay trở lại.
“Phía sau nhà hỏa táng sẽ là… ngay ngoài đó, phải không?”
Bởi vì không có ai khác nói chuyện, giọng nói của Fukiyose nghe thật to.
Rồi im lặng.
Yên tĩnh đến khó chịu đến mức tiếng nuốt nước bọt của Aogami Pierce cũng có thể nghe được.
“Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?”
Lớp nhựa chống đạn phun lên bên ngoài cửa sổ làm cho tầm nhìn quá mờ để có thể nhìn rõ. Aogami Pierce từ từ tiến lại gần để cố gắng nhìn ra ngoài.
Choang!!
Chiếc mũ bảo hiểm hình cái xô của bộ giáp trợ lực đã đập vỡ cửa sổ mờ.
“Aá!?”
Aogami Pierce ngã ngửa ra sau.
Không ai cười.
Đây không phải là kính thường. Ngay cả sau khi vỡ, nó cũng không tan thành từng mảnh. Tấm kính được quảng cáo là chống đạn vẫn giữ nguyên một khối với các vết nứt như mạng nhện. Lực nào đã đập vào cửa sổ với lực mạnh đến vậy? Sau khi phá vỡ bức tường nhựa, chiếc mũ bảo hiểm hình cái xô đã không di chuyển. Aogami Pierce không biết chính xác bộ giáp trợ lực hoạt động hay được mặc như thế nào, nhưng cái đầu ở một độ cao bất thường cho việc đứng hay ngồi. Không phải là sẽ đau khi chỉ có đầu bị cố định ở một tư thế khó chịu như vậy sao?
Hay.
Người mặc có còn cảm thấy đau đớn hay sợ hãi nữa không?
Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra.
Chuyện gì thì không rõ.
Nhưng trong khi chi tiết vẫn là một bí ẩn, việc ở lại đây sẽ là một ý tồi!!
“Có… có thứ gì đó ngoài kia… Tao thấy mấy cái chân khổng lồ gì đó đang di chuyển! Nếu bọn mình không làm gì cả, liệu thứ đó có vào qua cửa sổ không!?”
Fukiyose cũng tiến lại gần cửa sổ vài bước.
“K-không sao đâu,” cô nói. “Không sao. Ý mình là, mấy người Bio Secure(?) đó đã niêm phong tất cả các lối ra bằng loại nhựa chống đạn đặc biệt đó mà!”
Một tiếng nứt cao và khó chịu vang lên.
Phải. Rất nhiều vết nứt đã lan ra như mạng nhện trên một trong những ô cửa sổ quý giá đó, phá hủy nó.
Đó là sự bảo vệ gì vậy?
“Cậu định trốn trong này mãi mãi à?” Aogami Pierce hỏi. “Thức ăn và nước uống thì sao? Tất cả những gì bọn mình có là cái máy bán bánh mì ở hành lang!”
Máy bán bánh mì đã bị đèn “hết hàng” che phủ một nửa và lực lượng đặc nhiệm(?) được bảo vệ từ đầu đến chân bằng những bộ giáp trợ lực cứng rắn đó đã không trụ được lâu. Không ai có thể nói chắc chắn liệu bản chất chống đạn tạm thời của lớp nhựa phủ trên kính có thực sự ngăn được kẻ tấn công này xâm nhập vào bên trong hay không.
Hơn thế nữa, những học sinh trung học bị mắc kẹt có thể gục ngã trước áp lực tinh thần, hoảng loạn và liều mạng chạy tán loạn.
Tsukuyomi Komoe, người chịu trách nhiệm cho tất cả các học sinh đó, thở ra bằng mũi. Cô giáo 135cm cố gắng nói ngay cả khi cô run rẩy nước mắt lưng tròng.
“C-có-có-có một chiếc xe buýt ở bên ngoài! Chúng ta có thể ra ngoài xem, và nếu có cơ hội, chúng ta sẽ chạy ra xe buýt bằng cửa chính!!”
“Nhưng ai sẽ lái nó!?”
“Tin hay không thì tùy, nhưng cô có bằng lái xe hạng lớn loại 2, vì vậy cô có thể điều khiển xe buýt một cách dễ dàng!!”
Các học sinh có vẻ nghiêng về phía “không” nhiều hơn, nhưng việc phàn nàn sẽ chỉ khiến họ bị bỏ lại trong nhà hỏa táng đầy không khí nguy hiểm. Và không ai trong một lớp 1 của trường trung học phổ thông sẽ biết cách lái ngay cả một chiếc ô tô thông thường. Vì vậy, dù muốn hay không, Tsukuyomi Komoe là hy vọng duy nhất của họ.
Họ quyết định gọi cả nhân viên nhà hỏa táng và nhà sư bán thời gian. Họ thu dọn đồ đạc và tiến đến cánh cửa chống khí độc được bơm đầy không khí và cảm giác như vạch đích cuối cùng của một cuộc marathon. Vấn đề là không gian bên ngoài cánh cửa hai lớp đó.
Nhìn về phía vòng xoay với mái che lớn để che mưa… nó ở đó. Chiếc xe buýt họ đã đến.
Quãng đường 20 mét đến đó đã níu chặt trái tim họ với nỗi sợ hãi.
Nhưng nhóm được bảo vệ bởi những bộ giáp trợ lực dày cộm đã bị hạ gục.
Điều này phải tốt hơn là đi bộ ra ngoài.
Tuy nhiên, vẫn còn một câu hỏi cơ bản.
“Vậy chuyện cái chân khổng lồ đang di chuyển đó là sao?”
“Tớ không biết. Đó chỉ là những gì tớ thấy qua lớp kính méo mó.”
Họ chỉ thấy bóng tối phía trước. Điều đó không cho họ biết được nhiều.
Nhưng nó phải ở đó.
“T-tớ tìm thấy chìa khóa rồi… Được rồi, mọi người, sẵn sàng chưa? Không có đường lui đâu nếu các em quên thứ gì đó. Chuẩn bị, bắt đầu… đi!!”
Theo hiệu lệnh của Komoe-sensei, tất cả họ chạy ra chiếc xe buýt.
Phần 2
Đã về đêm và tuyết đỏ đang rơi.
Một cô gái mặc đồ tang đen, Misaka Mikoto, rũ vai.
Thế giới này chắc chắn phải sắp tận thế nếu Shokuhou Misaki là người duy nhất cô có để than thở.
“Bây giờ chúng ta làm gì đây!? Trời đã tối rồi. Tám giờ rồi! Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy tên ngốc đó, đã qua giờ giới nghiêm của ký túc xá và chúng ta còn bỏ lỡ bữa tối nữa…”
“Tôi có Mental Out, nên nếu cần tôi có thể xoay xở được.”
“Không có chút manh mối nào sao!? Chúng ta đã không thấy bất kỳ bộ giáp trợ lực Bio Secure nào một lúc rồi, vậy bây giờ đang xảy ra chuyện quái gì vậy!?”
Đó là những người mà họ đáng lẽ phải theo đuổi, nhưng có cảm giác như họ đang ngày càng lạc xa khỏi trung tâm của sự phấn khích. Họ đang ở Quận 10 vì nhà hỏa táng ở đó, nhưng liệu đây có phải là quận đúng để tìm kiếm không?
Và…
“Kia là cái gì vậy?”
Ngay khi cô đang đói khát bất kỳ thông tin nào, Misaka Mikoto đã phát hiện ra thứ gì đó ở đằng xa.
Cụ thể, tại một ngã tư lớn có một cây cầu vượt bộ hành cách đó không xa.
“Có thứ gì đó ở đó.”
“Đó không phải là máy bay không người lái trên bộ, phải không?”
Điều này hoàn toàn không giống như Bio Secure và những bộ giáp trợ lực của họ. Những thứ đó thậm chí còn không giống máy móc.
Những con quái vật gớm ghiếc cao 2 mét bò bằng nhiều chân đó là gì?
Mikoto cũng không thích rắn và giun, nhưng cô thấy khó mà xem những sinh vật nhiều chân di chuyển xung quanh.
Và những con này trông không giống như những sinh vật bình thường. Có thứ gì đó giống như những đám tóc vàng lớn đang bò lổm ngổm đây đó. Chúng gợi lên cảm giác ghê tởm tương tự như khi nhìn vào bên trong thùng rác nhà bếp của người lạ.
Mikoto đưa tay lên miệng trong một cử chỉ buồn bã phóng đại.
“Mái tóc vàng dài… Shokuhou, đây không phải là một chiêu thức đặc biệt cực kỳ đáng nguyền rủa nào đó của cô chứ?”
“Tất nhiên là không rồi. Làm sao tôi có thể dùng Mental Out tâm lý của mình để làm cho tóc tự di chuyển được chứ? Hơn nữa, chẳng phải hiển nhiên khi nhìn thoáng qua là những đám bẩn thỉu quái dị đó hoàn toàn không giống với vẻ đẹp hoàn hảo từ mái tóc của tôi sao!?”
Cô gái tóc vàng bốc lửa chắc hẳn đã bị xúc phạm sâu sắc vì cô ấy nước mắt lưng tròng nắm lấy Mikoto.
Mikoto có một niềm tin khá vững chắc rằng một nửa những khía cạnh tiêu cực của thế giới là lỗi của Shokuhou Misaki, nhưng rõ ràng những thứ này thuộc về nửa còn lại.
“Vậy chúng là gì?” Mikoto hỏi.
“Tôi thành thật hy vọng rằng việc người chết sống lại không có nghĩa là chúng ta đã bước vào một thế giới song song nào đó mà mọi thứ đều có thể xảy ra…”
Vài thứ vàng vàng quay về phía họ. Rất mạnh.
Không rõ tại sao, nhưng những thứ đó đã nhắm vào họ.
Tuy nhiên, nếu chúng dễ bị tổn thương bởi các cuộc tấn công vật lý, chúng thực sự không có gì đáng sợ. Không phải khi Misaka Mikoto là Railgun #3 của Thành Phố Học Viện.
Cô bắn một đồng xu arcade với tốc độ gấp ba lần tốc độ âm thanh và những con cua vàng, rết, v.v… tan tác. Tất nhiên, cô chỉ có thể làm được điều này dễ dàng vì cô là Level 5 được mệnh danh là át chủ bài của Tokiwadai và một người bình thường sẽ không có cơ hội chống lại chúng.
“Misaka-san, có một con trên cây cầu vượt bộ hành kìa.”
“Phải, phải.”
“Misaka-san, cô bỏ sót một con ở con hẻm bên phải.”
“Tôi vừa định xử lý con đó đây.”
“Misaka-san, chờ đã, đó không phải là một trong số chúng!!”
“Ngựh!?”
Misaka Mikoto run rẩy.
…Có phải cô vừa bắn một thứ không có màu vàng khi nó rẽ vào một góc cua phía trước không? Và thứ phát ra tiếng kêu loảng xoảng là, ừm, một chiếc xe?
Đây là một vấn đề với việc quá mạnh mẽ.
Thời gian như đông cứng lại một chút.
Và Shokuhou Misaki đưa tay lên miệng trong một cử chỉ buồn bã phóng đại.
“Misaka-san… Nghĩ rằng cô lại làm vấy bẩn danh tiếng của mình bằng tội giết người ở độ tuổi này…”
“Chờ đã, khoan đã, có lẽ họ không chết đâu! Ôi làm ơn hãy còn sống, dù anh là ai đi nữa!!”
Cô vội vàng chạy đến thì thấy không có ai trong ghế lái.
Thực ra, động cơ còn không nổ máy. Rõ ràng là không có ai bên trong và có thứ gì đó đã làm cho chiếc xe đỗ chậm rãi trôi về phía trước. Trong khi con phố đóng băng này trông có vẻ bằng phẳng, nếu cô đặt những viên bi pachinko lên đó, cô đoán chúng có lẽ sẽ lăn hết về một hướng.
Nhưng dù sao đi nữa…
“Phù. Không hại gì, không sao cả.”
“Tôi có cảm giác việc này vẫn vi phạm một số luật nào đó, nhưng đó chỉ là một cảm giác, nên tôi sẽ bỏ qua.”
Ngay khi hai người họ thở phào nhẹ nhõm, Mikoto phát hiện ra một cô gái đang bất tỉnh gần chiếc xe.
Cô gái mặc một chiếc áo chùng nữ tu trắng.
Và kia có phải là một con mèo tam thể và một con búp bê nhỏ mà cô ấy có không?
Phần 3
Tiếng thở nặng nề nhưng không ổn định vang lên trong màn đêm đỏ tuyết.
“Hộc, hộc…”
Phát ra từ Kihara Goukei.
Đầu cánh tay duỗi ra của cô đang nắm chặt đầu của một con ruồi khổng lồ.
Tay trái của cô đã mất quá khuỷu tay và tay phải đang cầm xác chết đã thối rữa một vài nơi, để lộ màu xanh lá cây đổi màu của xương bên dưới.
Có phải đối thủ của cô đã gọi đây là ma thuật? Một phương pháp nào đó mà Kihara chưa từng thấy trước đây đã loại bỏ rất nhiều phản ứng sinh học của cô đến nỗi ngay cả bộ não chứa trong hộp sọ của cô cũng đã bị thổi bay hoàn toàn ít nhất hai lần, nhưng, chà, tất cả những gì cô phải làm là vá lại các cơ quan sinh học bị thiếu.
(Dù vậy, mình đã mất rất nhiều thứ: ba trong số các con chip máy tính cỡ tem thư được cấy trong cơ thể, hai trong số các cụm vi khuẩn của mình, và cả những con cua đậu quý giá của mình nữa…)
Nhưng cô vẫn đã đánh bại được thứ đó.
Khi cô vứt bỏ cái đầu ruồi không cần thiết, nó toẹt một tiếng trên nền đất phủ tuyết đỏ rồi biến mất như tan vào không khí mỏng. Cứ như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
Nhà Chiêu Hồn Isabella Theism ngồi tựa lưng vào tường một tòa nhà.
Đầu cô buông thõng và cô không hề di chuyển.
Một lớp tuyết đỏ mỏng đã tích tụ trên đầu cô.
Chắc hẳn cô đã bất tỉnh.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Kihara Goukei nghe thấy những tiếng sột soạt khó chịu.
Phát ra từ một khối vàng giống như một con cua khổng lồ.
Rõ ràng những thứ này đã bị một vị khách tự xưng bằng danh hiệu khoa trương là “đại ác ma” rải ra khắp nơi.
Cậu bé nhỏ tiến lại gần cô. Có lẽ vì cậu sợ hãi.
Tên cậu là Urekawa Ousuke, phải không?
Cô yêu trẻ em. Không, không nhất thiết phải là trẻ em. Việc cầu cứu là một canh bạc vì nó đòi hỏi phải tiết lộ sự yếu đuối và bất lực của bạn cho người khác. Đến mức một sự từ chối từ họ có thể đồng nghĩa với việc mất đi tất cả. Kihara Goukei yêu bất kỳ ai sẽ thực hiện bước đó để dựa dẫm vào cô. Đó là lý do tại sao cô muốn sống xứng đáng với niềm tin đó bằng mọi giá. Mặc dù cô biết, là một trong những Kihara khét tiếng, cuối cùng họ đều sẽ không thích cô.
“Madame Gou…”
“Đừng lo lắng. Không có gì phải sợ hãi cả.”
Khi cô nói xong, tất cả vết thương đã biến mất khỏi người Kihara Goukei. Chỉ có làn da mịn màng hiện ra qua bộ quần áo rách của cô. Những chi bị thối và thiếu cũng đã trở lại.
Một đứa trẻ đang dõi theo. Việc làm điều đúng đắn luôn làm chúng sợ cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô nên tiếp tục phô bày tất cả máu me và những vết thương ghê rợn đó.
…Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô đã hồi phục hoàn toàn chức năng cơ thể.
(Thực sự, mình đã chết thật nếu thứ đó phá hủy thêm hai cụm cơ tim nhỏ của mình.)
Tuy nhiên, cô sẽ không nói ra.
Cô lo lắng, nhưng việc tăng thêm gánh nặng cho cậu bé bằng cách tiết lộ tình trạng của những sinh mạng còn lại của mình là điều sai lầm.
Với tư cách là Madame Gou đáng tin cậy, lựa chọn đúng đắn là mỉm cười và nói điều gì đó khác.
“Chúng ta hãy đưa cháu về nhà. Ta sẽ nghiền nát tất cả các mối nguy hiểm và dọn đường cho cháu☆”
Cô hoàn toàn ổn với việc để Isabella chết, nhưng cậu bé nhìn lên cô với đôi mắt ẩm ướt và cô buộc phải mọc thêm hai cánh tay nữa. …Tuy nhiên, đây không phải là một thỏa thuận kho chứa đồ vô hạn miễn phí. Nếu cô không ăn uống các thành phần khác nhau như protein và canxi qua đường miệng, cô sẽ bị các triệu chứng thiếu hụt, vì vậy cô phải cẩn thận. Rõ ràng lựa chọn duy nhất của cô là chiến đấu hôm nay trong khi cõng trên lưng kẻ thù của ngày hôm qua.
(Nhưng mà.)
“Đó là một détour quá lớn. Mình thực sự không nghĩ rằng mình còn đủ sức để đối phó với con người Coronzon đó.”
Phần 4
Họ đã thống nhất một kế hoạch.
Đầu tiên, lên một chiếc máy bay vận tải. Sau đó, tất cả những tên lửa còn lại ở Thành Phố Học Viện sẽ được bắn vào Coronzon và họ sẽ ẩn mình trong làn mưa đạn đó để nhảy dù xuống gần đó.
Chỉ có bấy nhiêu người có thể hành động.
Cụ thể là, nhóm trong lãnh sự quán đổ nát.
Kamijou Touma, Alice Anotherbible, Kihara Noukan, Succubus Bologna, Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa, Qliphah Puzzle 545, Dion Fortune, Takitsubo Rikou, và Hamazura Shiage.
Nhiệm vụ của họ là chiến đấu với một đại ác ma để giữ hòa bình cho cả thế giới.
Thật trớ trêu khi nhóm mà họ đã tập hợp cho một mục tiêu khoa trương như vậy lại đa dạng nhưng thậm chí còn không đủ lớn để chơi một trận bóng đá.
(Vậy là cuối cùng Vidhatri vẫn ở lại lãnh sự quán để nghỉ ngơi. Ít nhất thì có vẻ cô ấy đã tỉnh dậy rồi.)
Họ sẽ phải làm điều này với nhóm có sẵn.
Vào lúc 9 giờ tối, họ bước ra khỏi lãnh sự quán cũ của Hội Kín Những Kẻ Xây Cầu.
Điểm đến của họ là Quận 23. Nó ở ngay cạnh Quận 12 nơi họ đang ở.
Họ có thể đi bộ đến đó.
Kamijou lo lắng nhìn ra đường lớn và kinh ngạc vì nó tối đen như mực.
Đây có thực sự là Thành Phố Học Viện không?
“Không có ai ở đây. Cả xe cũng không. Mình biết rằng Anh Giáo đã chiếm đóng thành phố, nhưng có lẽ họ không tuần tra trên đường như Anti-Skill.”
“Bởi vì ưu tiên của họ là Coronzon. Cái nhóm ích kỷ và thiếu thận trọng đó đã không đi nửa vòng Trái Đất để giữ trật tự trong thành phố,” Dion Fortune nói, bĩu môi.
Ngay cả khi đó chỉ là một vị trí tạm thời, cô dường như rất bực mình vì không ai trong số họ nghe những gì cô nói với tư cách là lãnh đạo của họ. Có thể hiểu được.
“Nếu chúng không sẵn lòng làm việc đó, lẽ ra chúng không nên dùng vũ lực quân sự để chiếm đóng…” Accelerator nói qua tai nghe không dây mà Kamijou đang đeo.
Nhà lãnh đạo kia cũng đang có tâm trạng tồi tệ. Lần nữa, có thể hiểu được.
Quận 23 là một nơi độc đáo chuyên về ngành công nghiệp hàng không vũ trụ và toàn bộ quận là một khu vực cấm khổng lồ, nhưng không có nhiều lực lượng an ninh hoạt động khi thành phố đang trong tình trạng tồi tệ như vậy. Và dường như Anh Giáo cũng sẽ không hiểu đủ rõ giá trị khoa học để bố trí lính canh pháp sư.
Nơi này hiện tại đang rộng mở.
Thành Phố Học Viện tối hơn bình thường và Kamijou hỏi một câu trong khi đi qua cơn mưa tuyết đỏ.
“Quận 7 là một nơi rộng lớn. Chúng ta có biết vị trí của Coronzon ở đó không?”
“Địa điểm cũ của Tòa nhà Không Cửa sổ,” Accelerator nói.
“…Tôi hiểu rồi.”
“Rõ ràng con ác quỷ khốn khiếp đó có ý định phá hủy mọi di sản của Aleister.”
Coronzon hiện đang rải “những con quái vật tóc vàng” quanh Quận 7 để phòng thủ. Chúng trôngน่า sợ lúc đầu, nhưng việc tìm ra nơi có mật độ cao nhất sẽ cho bạn biết Coronzon muốn bảo vệ điều gì nhất, điều đó cho họ biết Coronzon đang ở đâu khi nàng hoàn thành nghi lễ của mình. …Việc xây dựng một tuyến phòng thủ là quan trọng, nhưng điều này có thể dễ dàng xảy ra nếu bạn không cẩn thận khi định vị nó.
Trong cơn mưa tuyết này, Kamijou cảm thấy sợ hãi khi cứ phải cảnh giác mà không có chuyện gì thực sự xảy ra.
Cậu cảm thấy như mình sẽ chết cóng nếu không tự mình làm gì đó.
Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa mở và đóng chiếc thiết nữ của mình.
“Nếu anh muốn ấm lên, áo khoác của em luôn mở rộng đón anh.”
“Cứu anh, kẻ thù không đội trời chung của em!!”
Kamijou chắp tay và cầu nguyện với nàng succubus đang bay, người đã tung một cú đá bay vào mặt cô Nữ Hoàng Hoa vì đó là phần duy nhất lộ ra của cô. Cô ấy làm điều đó với những đôi giày gót nhọn của mình, nên liệu cô bé kia có ổn không?
Trong khi đó, ranh giới đến Quận 23 hiện ra. Không thể không nhìn thấy với hàng rào kim loại cao hơn một người lớn kéo dài vô tận sang trái và phải.
“Vậy ra là đây.”
Từ bên ngoài, không có lính gác nào.
Quận đặc biệt đó được cho là có đầy đủ các đường băng và bãi phóng, nhưng lúc này nó lại tối tăm một cách đáng sợ. Hệ thống chiếu sáng giống như sân vận động hiện đang tắt. Có lẽ vì sân bay quốc tế đã bị đóng cửa trong trường hợp khẩn cấp.
“Dù vậy, có thể có ai đó ở các trạm kiểm soát có mái che,” Accelerator cảnh báo. “Vì vậy, thay vì gây ra các vấn đề không cần thiết, hãy tìm một điểm tốt và trèo qua hàng rào.”
“Cậu tốt với những người bình thường thật.”
“Tất nhiên rồi. Người bình thường không phải là một phiền toái cho xã hội như tất cả các cậu.”
Kamijou không có lời nào để đáp lại.
Tất cả họ đều trèo qua hàng rào cao. Có vẻ như cô bé Alice sẽ gặp khó khăn… và cô bé có thể chỉ dang tay ra và phá vỡ hàng rào với một nụ cười nếu để một mình, nên Kamijou đã hỗ trợ cô bé.
Trong khi đó, Hamazura nhận ra điều gì đó và hoảng hốt.
“N-này. Cái cô Nữ Hoàng Hoa kia đang quằn quại trên đất kìa. Cô ta bị ngã rồi!”
“Pe-peh-peh. Đúng là một phép màu khi cô ta thậm chí có thể leo lên được đỉnh hàng rào trong cái áo khoác thiết nữ đó!” Succubus Bologna nói.
“Thế giới này thực sự bệnh hoạn nếu chúng ta phải dựa vào những người này để cứu tất cả chúng ta,” Accelerator than thở.
Succubus Bologna đưa tay lên miệng và cười phá lên trong khi không có chút ý định giúp đỡ nào (mặc dù đó là đồng nghiệp của cô), vì vậy Hamazura và Takitsubo phải giúp cô gái mặc một thứ có thể coi là một bộ trang phục linh vật làm bằng thép đứng dậy. Với toàn kim loại bên ngoài, họ phải xử lý cô ấy cẩn thận để lòng bàn tay của họ không bị dính vào nó trong cái lạnh.
Và người bí ẩn bên trong đang khóc một cách khá nghiêm trọng.
“Ư, ư, hừ, ưhh… Con quỷ điên rồ lang thang trong bộ đồ lót của nó đã trêu chọc tôi. Tôi sẽ không bao giờ có thể ngẩng mặt lên được…”
Rõ ràng lựa chọn thời trang của Succubus Bologna được coi là bất thường ngay cả trong số các Siêu Việt Giả. Mặt khác, cô gái đang nói ở đây lại mặc một chiếc tạp dề trần bên dưới chiếc áo khoác dày của mình.
“Cô nên cởi chiếc áo khoác nặng nề ra và ném nó qua hàng rào,” Kihara Noukan, người đã sang được phía bên kia hàng rào, bình luận.
Làm sao một con chó làm được điều đó? Cậu ta thực sự chỉ là một con Golden Retriever à?
Cuối cùng họ cũng đã vào khu vực cấm.
Nhưng tạm thời họ sẽ an toàn. Kế hoạch này đến thẳng từ Accelerator ở cấp cao nhất. Kamijou biết cậu không cần phải lo lắng, nhưng cậu vẫn thấy mình cúi xuống để tránh bị nhìn thấy.
“Điểm đến của các cậu là đường băng D-25. Một chiếc máy bay vận tải đang đợi ở đó. Tao đã cho dọn tuyết trong cái thời tiết giá rét này để đưa nó đến đó, nên đừng có lãng phí.”
“Tôi ngạc nhiên khi biết thành phố có ít nhất 25 đường băng.”
Nhưng ngay cả khi đèn đường băng tắt, một chiếc máy bay và những đôi cánh lớn của nó sẽ không khá dễ nhận thấy sao, giữa tuyết đỏ? Tuy nhiên, cánh chính của một chiếc máy bay có vẻ mong manh hơn mái nhà của một ngôi nhà.
Succubus Bologna vỗ cánh.
“Nếu chỉ có mình cậu bé, tôi có thể mang cậu ta lên bầu trời đêm. Không cần máy bay.”
“Tôi sẽ không làm vậy nếu tôi là cô. Cả Coronzon và Anh Giáo sẽ phản ứng gay gắt với bất kỳ mánh khóe ma thuật nào. Máy bay cho phép chúng ta bay mà không cần dùng ma thuật, điều đó sẽ giúp chúng ta ẩn mình trong các vụ nổ tên lửa để tiếp cận.”
Dion Fortune ngay lập tức bác bỏ ý kiến của cô.
Trong thế giới ma thuật, rõ ràng bạn không được đảm bảo chiến thắng nếu cấp độ ma lực của bạn là trên một triệu tỷ hay bao nhiêu đó. Đôi khi, việc che giấu hoàn toàn sự hiện diện và hòa mình vào môi trường xung quanh sẽ hữu ích hơn.
Qliphah Puzzle 545 cũng đang vỗ cánh vì lý do tương tự, vì vậy cô ấy hơi khựng lại khi mọi người quay về phía mình.
Tuyết đỏ bắt đầu tích tụ trong bóng tối. Các vạch dấu trên đường băng khó phân biệt được, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là họ phải tìm nơi có nhiều người đã đi lại dọn tuyết. Bằng cách theo dõi các dấu chân và vệt lốp xe còn lại, có vẻ như ít nhất họ cũng có thể tránh bị lạc và đi vòng vòng trong Quận 23 rộng lớn.
“Này, có thứ gì đó ở đằng kia.” Kihara Noukan đang nhìn đi nơi khác. “Nó không giống một con robot an ninh của thành phố. Đó là một thiết kế sẽ làm trẻ con sợ đến phát khóc.”
Một con sinh vật kỳ lạ, giống cua cao hai mét đang bò lổm ngổm ở đằng xa.
Không, đó có phải là một sinh vật sống không?
Con quái vật được làm từ hàng tấn tóc vàng.
Đây là một trong những tên lính gác tuần tra mà Coronzon đang sử dụng để phòng thủ.
“Chắc là một tên lính trinh sát,” Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa nói với một làn hơi thở trắng.
Kamijou cau mày.
“Nó có giống mấy Avatar Aethyr mà tôi đã thấy ở Anh không?”
“Cô ta không cung cấp cho chúng nhiều sức mạnh đến thế. Có lẽ là để cô ta có thể tập trung vào Adikalika,” Dion Fortune đánh giá.
Nhưng nó vẫn ở đó.
Không phải thằng khốn #1 kia đã nói chúng chỉ ở Quận 7 thôi sao!? Vậy con này đang làm gì ở đây!?
“Coronzon chắc đã nhận ra tao đang rình mò, nên nó đã sắp xếp ngẫu nhiên tuyến phòng thủ để gây rối cho bọn mày khi chúng ta cố gắng lẻn vào!” Accelerator nói.
“Gì, vậy là lỗi của cậu à!?”
“Không, đó là lỗi của các cậu vì đã không tự mình thống nhất một kế hoạch mà phải nhờ đến tao giúp!!”
Nhưng mặc dù không nói ra, Kamijou vẫn hơi ngạc nhiên.
Rõ ràng ngay cả tân Chủ tịch Hội đồng Quản trị Accelerator cũng không thể thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra ở Thành Phố Học Viện.
Có phải khu vực quan sát được của anh ta bị giới hạn bởi tất cả những thiệt hại chưa được sửa chữa trên khắp thành phố không?
Điều này có nghĩa là Coronzon có thể dễ dàng biết được kế hoạch của họ hơn… nhưng điều đó không phá hỏng mọi thứ. Dù sao thì cuối cùng nàng cũng sẽ biết thôi. Ngay cả khi nàng biết họ đang đến, họ vẫn có thể nhảy dù vào giữa lúc tên lửa bay trong khi nàng còn quá bận đối phó với những tên lửa đó để có thể đối phó với họ.
“Nhưng nếu máy bay vận tải hoặc đường băng bị nổ tung, các cậu sẽ không thể cất cánh được. Lên máy bay ngay khi có thể. Chúng ta có thể thảo luận việc này sau đó!”
Kamijou nghe thấy tiếng gầm của động cơ.
Dựa trên những gì Accelerator đã nói, cậu đang mong đợi sẽ tìm thấy các nhân viên sân bay đang điều khiển một chiếc máy xúc tuyết, nhưng đây không phải là thứ đó.
“Cái quái gì thế?” Accelerator hỏi.
“…Đó là lớp học của tôi.”
Đó là một chiếc xe buýt.
Với một cô giáo 135cm đang cầm chặt vô lăng.
Hoặc là cô không quen lái một chiếc xe lớn như vậy, hoặc là lốp xe bị trượt trên tuyết đỏ, bởi vì nó không di chuyển nhanh hơn một chiếc xe đạp. Cậu nghe thấy một tiếng vỗ cánh và nhận ra một cửa sổ ở phía sau đã mở hé một chút với một tấm rèm bị kẹt trong đó.
Tại sao họ lại lạc vào Quận 23 cấm địa?
Trong khi thắc mắc điều đó, cậu nhớ lại nhà hỏa táng ở Quận 10 và nó liền kề với Quận 23. Với việc Coronzon và những kẻ bảo vệ nàng ta tràn ngập ở Quận 7, sân nhà của chúng, có lẽ họ đã không thể quay trở lại ký túc xá và đã đến đây để trú ẩn.
Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa bình luận một cách đơn giản.
“Họ sắp chết rồi.”
Một hình thù đã ở ngay sau đuôi họ.
Thực tế là có vài hình thù.
Những con cua cao hai mét đó được tạo ra bằng cách cuộn tròn mái tóc vàng dài. Không giống như đôi chân dài kỳ dị của một con cua nhện Nhật Bản, những con này lại lùn mập và có đôi càng dày, hình dáng tàn bạo. Với kích thước đó, một cú kẹp có lẽ có thể nghiền nát và cắt đứt một ống thép to bằng cánh tay của Kamijou, nhưng còn đám tóc đó thì sao? Ngoài các cuộc tấn công vật lý đơn thuần, vẻ ngoài đáng sợ của nó cho thấy nó cũng có thể sử dụng chất độc và nhiễm trùng.
Họ không thể để Coronzon biết họ đang làm gì.
Cậu biết chừng đó.
Nhưng rồi cậu thấy một trong những con quái vật, vốn có thể chạy thẳng về phía trước dù là một con cua, đã lao về phía chiếc xe buýt không thể tăng tốc được nhờ lớp tuyết trơn. Không, cái đuôi dài của con đó có nghĩa nó có lẽ là một con bọ cạp. Chuyện gì sẽ xảy ra với các bạn cùng lớp của cậu nếu nó đuổi kịp?
“…”
Kamijou Touma thay đổi hướng đi một cách nhanh chóng.
Cậu siết chặt nắm tay phải và lao thẳng về phía con bọ cạp giết người khổng lồ.
Ngay khi cậu đấm nó, cảm giác biến mất.
Nó nhanh chóng mất hình dạng và văng ra khắp mặt đất phủ tuyết đỏ.
Nó tỏa ra một ánh sáng méo mó.
Nó thực sự được làm từ những sợi tóc vàng dài. Đến lúc này, không cần phải hỏi là của ai nữa.
#1 rên rỉ từ trong tai nghe.
Có lẽ anh đang ôm đầu ở nơi của mình.
“Cậu chỉ gây thêm rắc rối cho bọn tôi thôi…”
“Tôi có thể gửi lớp học của mình đi đâu!?”
“Lựa chọn gần nhất là nhà ga sân bay quốc tế. Nó có đầy đủ các cơ chế chống khủng bố, nên sẽ trụ được một lúc. Tao sẽ mở cửa chớp ở lối vào giao hàng.”
May mắn thay, những người thông minh đôi khi có thể chuyển hướng nhanh chóng.
Giọng nói của cậu có thể không đến được với họ bên trong xe buýt, nhưng cậu vẫn có thể sử dụng mạng xã hội của trường. Để chắc ăn, cậu đã gửi một thông báo đến tất cả điện thoại của họ, vì vậy cả lớp đều nhận được một tin nhắn từ địa chỉ của một cậu bé đã chết chỉ đơn giản là yêu cầu họ đổi hướng.
“Bây giờ mình chỉ cần thu hút sự chú ý của những con cua vàng và rắn vàng để xe buýt có thể trốn thoát an toàn!”
BÙM!!!
Có thứ gì đó phát nổ gần đó.
Không, đó là tiếng sét dày đặc từ trên trời cao giáng xuống và xuyên qua một con rắn khổng lồ.
“Tao chỉ có thể làm được chừng này thôi,” Accelerator nói. “Mày tự tìm ra mục tiêu nào hiệu quả nhất đi.”
Kamijou không thể chết ở đây. Ngay cả khi cậu để lớp học của mình trốn thoát, cả thế giới sẽ diệt vong nếu Coronzon được phép phóng Adikalika. Và sau đó các bạn cùng lớp của cậu cũng sẽ bị giết thôi.
Succubus Bologna cao giọng từ cách đó không xa.
“Ngừng lo lắng về tương lai đi! Hãy tập trung vào những gì đang ở ngay trước mặt cậu!!”
Con bọ cạp vàng gần hơn cậu nghĩ.
Trong khi cậu đang quan sát đôi càng sắc nhọn của nó, thứ gì đó khác đã vút mạnh xuống từ phía trên bên phải tầm nhìn của cậu.
Đó là cái đuôi độc khổng lồ.
“Ực!?”
Cậu nghe thấy một tiếng gầm kim loại mạnh mẽ và nhìn thấy những tia lửa màu cam.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Kamijou thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của mật hoa và cảm thấy hơi ấm của cơ thể người khác trong một đêm lẽ ra phải lạnh cóng.
Cậu không hoàn toàn chìm trong bóng tối. Cậu bị ngăn cách với thế giới, nhưng không gian kín đó được lấp đầy bởi một thứ ánh sáng màu xanh-trắng mờ nhạt dùng để trồng cây. Và cậu nhìn thấy cơ thể của một cô gái gầy gò quá mức.
Đó rõ ràng là Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa. Chiếc áo khoác kim loại dày của cô đã che lấy cậu và làm chệch hướng chiếc đuôi bọ cạp đang đâm mạnh bằng bộ giáp khổng lồ của nó.
“C-cảm-”
“Anh là của em rồi☆”
“Ứ-ức-ứuuaahh!?”
Trước cả khi nỗi sợ kịp len lỏi, cậu đã bị ôm chặt bởi một đôi tay gầy guộc bất thường. Và chiếc áo khoác kim loại dày cộm đã ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài đã che kín khe hở cuối cùng trước mắt cậu. Ối trời. Với tốc độ này, cậu sẽ bị nhai ngấu nghiến bên trong cái thiết nữ ngọt ngào của cô gái này sao!?
Một giọng nói bực bội phát ra từ bên ngoài áo khoác.
“Anh biết không, tôi bắt đầu nghĩ rằng cô muốn tay phải của cậu bé tước trần cô và ném cô ra ngoài đấy.”
“Hừm, nó hoạt động như vậy sao?”
Với một tiếng vỗ cánh, Succubus Bologna mở rộng đôi cánh lớn của mình.
Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa cũng mở chiếc áo khoác dày của mình như những cánh cửa đôi.
Những Siêu Việt Giả đó đã từng cố gắng mang lại sự cứu rỗi cho mọi người.
…Họ thực sự rất giống nhau. Kamijou không thể tưởng tượng tại sao họ lại không hợp nhau.
Và bây giờ không phải là lúc để thư giãn. Việc không hạ gục bất kỳ con quái vật nào sẽ chỉ dẫn đến thêm nhiều nạn nhân.
Khi Kamijou cuối cùng đã được trả lại với thế giới bên ngoài, người phụ nữ quỷ dữ mỉm cười và thì thầm với cậu.
“Thật tình, cậu bé. Cậu không bao giờ ngừng cố gắng thể hiện mình, phải không?”
“Tôi đã làm gì sai sao?”
“Tôi có nói thế đâu☆” “Em ấy có nói thế đâu☆”
Phần 5
Khi chiếc xe buýt rời đi, Aogami Pierce nhìn chằm chằm ra cửa sổ và hét lên.
“Kami-yan!!”
Nhưng Kamijou không trả lời cuộc gọi từ chiếc xe buýt.
Có lẽ cậu không nghe thấy qua lớp kính dày.
Hoặc có lẽ cậu đang bận tâm với những vấn đề khác. Aogami Pierce có thể thấy cậu đang dùng tay phải để đấm và phá hủy thêm vài con cua và bọ cạp tóc vàng đang tiếp cận chiếc xe buýt.
Mặc dù cậu không phải làm điều đó.
Mặc dù cậu đã bị đẩy ra như một nguồn lây nhiễm nguy hiểm.
Mặc dù Aogami Pierce đã không đối chất với người lớn vì đã đối xử với cậu như vậy khi họ thậm chí còn không gây áp lực thực sự nào để ngăn chặn điều đó.
Thực ra, cả lớp không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao nắm đấm của Kamijou Touma lại hiệu quả đến vậy với những con quái vật đó?
Cậu đang làm gì ở đây tại Quận 23 sau khi trốn thoát khỏi nhà hỏa táng?
Nhưng cậu vẫn không thay đổi.
Dù đã chết hay hồi sinh, Kamijou Touma vẫn là Kamijou Touma.
Chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh.
Để lại cậu bé đó lần nữa.
Một chiếc móc khóa Magical Powered Kanamin lắc lư trong túi của Aogami Pierce. Vị trí của một nơi trú ẩn mới đã được gửi đến điện thoại của cậu, vốn đã có tín hiệu trở lại.
Fukiyose Seiri trông có vẻ buồn rầu. Cô gái rất có trách nhiệm đang tự nói với mình.
“Ôi, không. …Mà mình còn gọi cậu ấy là zombie ở nhà hỏa táng.”
“Vậy là xong. Fukiyose Seiri tóc đen ngực bự phải chuộc lỗi bằng cách làm quản lý ký túc xá của cậu bé một thời gian!!”
Aogami Pierce tạo dáng ngay trước khi một nắm đấm đấm vào mặt cậu.
Cô không phản đối việc tìm cách nào đó để chuộc lỗi, nhưng cô không thích việc Aogami Pierce cố gắng sử dụng điều đó để có lợi cho bản thân.
Có gì đó giống như một tiếng nấc phát ra từ Tsukuyomi Komoe ở ghế lái.
Cô buông một tay khỏi chiếc vô lăng lớn để dụi mắt, nhưng chiếc xe buýt lớn bắt đầu trượt sang một bên và ngay sau đó lạng lách qua lại rất nhiều. Cô quá lùn để chân có thể đến được bàn đạp ga và phanh, nhưng có lẽ việc phá vỡ một tay cầm chổi làm hai và gắn chúng vào chân cô bằng băng dính cuốn quanh ống chân và giày của cô để ép cô lái xe là một sai lầm.
Dần dần, lớp học thường ngày của họ đang trở lại.
Bây giờ thứ duy nhất họ cần là cậu ấy.
Phần 6
Quận 23 rộng lớn và bằng phẳng. Trời tối, không có địa danh và hiện đang được bao phủ bởi tuyết đỏ bất thường. Những trận chiến điên cuồng có nguy cơ làm Kamijou mất phương hướng, khiến cậu không chắc mình đã đi từ đâu và đang đi về đâu.
(Xe buýt đã đi rồi, nên bây giờ mình thực sự muốn thoát khỏi những thứ này.)
“Sư phụ, hãy chăm sóc bản thân!”
Cậu không cần Alice bảo cậu điều đó.
Những con cua và rắn vàng đang hội tụ về vị trí của cậu từ nhiều hướng.
Cậu đã đi quá xa.
Bây giờ cậu có thể sẽ không qua khỏi.
Ngay khi sự hoảng loạn của cậu bắt đầu lộ ra, có thứ gì đó đã phát nổ ở bên cạnh.
Không, không phải vậy. Khối thép của một chiếc máy xúc tuyết đã lao vào và nghiền nát vài con rắn vàng và bọ cạp vàng.
Người lái xe quá nhỏ so với ghế lái.
Người nhảy ra khỏi chiếc máy xúc tuyết là Anna Sprengel.
Nghĩ lại thì, không phải cô ấy đang ăn bám trong phòng của Kamijou sao, kể từ khi hình phạt của cô bị trì hoãn?
“Ta hy vọng ngươi chưa quên ta đấy, đồ ngốc. Không, chắc chắn là không.”
Việc Kamijou Touma không có phản ứng đã khiến cậu bị một cú đá vào ống chân.
Rõ ràng việc cậu không thể nhìn thẳng vào mắt cô đã không được đánh giá cao.
“Ta đã tự mình thu thập thông tin và nó không có vẻ khả quan. Tài nguyên của Thành Phố Học Viện sắp cạn kiệt, nhưng Coronzon chỉ cần cắt thêm mái tóc dài vô tận của nàng ta để bổ sung lực lượng.”
“Ể? Nó hoạt động như vậy sao?”
“Nàng ta chỉ phân bổ cho chúng lượng tài nguyên tối thiểu vì phải tập trung vào Adikalika, nhưng nếu nàng ta tập trung vào việc sản xuất hàng loạt những thứ này, nó có thể trở thành một vấn đề rất lớn.”
Ở một khoảng cách không xa, tuyết đỏ bị xẻ toạc và có thứ gì đó giống như một con rồng phương Đông vẽ ra một đường cong lớn.
Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa đang vung vẩy những ống tay áo kim loại lớn của mình và la hét điều gì đó, nên cô ta có lẽ đang triệu hồi một đàn chim sáo hoặc các loài chim gây hại khác.
Kamijou hỏi Anna Sprengel một câu khi cậu đang chạy dọc theo tuyết đỏ.
“Cô biết được bao nhiêu về kế hoạch của chúng tôi?”
“Ta sẽ không ở Quận 23 nếu ta không quen thuộc với ý tưởng chung.”
Cậu không biết cô ấy đã biết được điều đó bằng cách nào, nhưng nếu cô ấy có thể, thì ai đó khác cũng có thể theo cách tương tự.
Như là Coronzon.
Vì họ đã đụng độ với những tên lính trinh sát quái vật tóc vàng của nàng ta, nàng ta hẳn phải biết họ đang làm gì.
Nhưng điều đó không làm cho tiết lộ này bớt đáng sợ.
“…”
Trong khi đó, Hamazura Shiage đã lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía này một lúc.
Cô gái mặc đồ thể thao đi cùng cậu cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Kamijou không hiểu hết được tất cả các mối quan hệ giữa những người ở đây. Hamazura Shiage và Takitsubo Rikou có liên quan gì đến Anna Sprengel không?
Hơn nữa…
“Sau vụ R&C Occultics, tôi cá rằng không có nhiều người có thiện cảm với Anna Sprengel.”
“Ngươi nói không sai, nhưng trong trường hợp này ta bị vu khống. Đó không phải là ta – đó là kẻ lừa đảo bẩn thỉu đã sử dụng cơ thể ta.”
“?”
Điều đó không có ý nghĩa gì với Kamijou, nhưng tại sao Hamazura và Takitsubo cũng cau mày khi họ nghe thấy nó?
Một nàng succubus nào đó đã phản ứng với cụm từ “bị vu khống” bằng cách vẫy đuôi qua lại, nhưng lúc này cậu không có thời gian cho cô ấy.
Sau khi chạy thêm một đoạn nữa, Kamijou bắt gặp một đống cao hơn cậu. Cậu bé tóc nhọn ban đầu giật mình, nghĩ đó là một con quái vật khác do Coronzon thả ra, nhưng nó không hề di chuyển. Rõ ràng nó chỉ là một đống tuyết đỏ lớn.
Kết quả của việc dọn tuyết.
Tất nhiên, việc này vượt quá những gì một người có xẻng có thể làm được. Nhiều khả năng, ai đó đã sử dụng máy xúc tuyết đó hoặc một máy xúc lật bánh lốp.
Có một vài tuyến đường khác nhau được đánh dấu bằng vệt lốp xe, vì vậy hẳn đã có một đội thu gom tuyết của đường băng đến đây và một đội khác đã chất nó lên xe tải tự đổ hay gì đó và mang đi.
“Với những con quái vật ở Quận 23, tao đã cho các công nhân ngừng dọn tuyết và trốn trong nhà ga sân bay quốc tế,” Accelerator nói. “Sau tất cả những gì họ đã làm cho chúng ta, tao không thể để họ chết vì chúng ta nữa.”
Điều đó không cần phải nói.
Nhưng với thế giới đang trên bờ vực của sự hủy diệt, Kamijou rất cảm kích khi nghe những điều như thế được nói ra. Cậu không biết nên gọi đây là một tình trạng khẩn cấp hay một cuộc khủng hoảng, nhưng cả hai đều không phải là lý do để chà đạp lên sinh mạng của con người. Và người đứng đầu với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị đã sẵn lòng nói ra điều đó.
Và trong trường hợp đó…
“Có phải nó không?” Kamijou nói, thở dốc.
Ngay cả khi hầu như không có đèn xung quanh, hình dáng lớn vẫn nổi bật trên nền bóng tối xung quanh.
Nó trông giống như một con cá voi khổng lồ có cánh được trang bị nhiều cánh quạt hình chữ x.
Đó là một chiếc máy bay vận tải.
Phần 7
Misaka Mikoto thở dài sau khi xoay xở giải cứu(?) Index trên những con phố tối tăm của Quận 10.
“Tôi đã không làm sai. Ý tôi là, tôi đang giúp cô bé, nên cô bé nên cảm ơn tôi. Không có lý do gì để cô bé ném đá tôi cả. Không hề.”
“Này, nhóc. Ngươi có thể lừa được con bé tu nữ ngây thơ kia, nhưng ngươi không thể qua mặt được một vị thần lừa dối đâu.”
Người tí hon(?) 15cm đang nói điều gì đó, nhưng có lẽ cô ta không phải con người và có thể yên tâm bỏ qua!
#3 của Thành Phố Học Viện nhìn ra xa.
Có thứ gì đó ở đó.
Nhưng không phải là một thứ gì đó tóc vàng đang bò lổm ngổm. Thứ này trông khoa học hơn.
Mikoto nhìn chăm chú kinh ngạc.
“Xe tự lái được phép chạy trên đường công cộng sao? Tớ biết họ đã cho những chiếc xe buýt đó chạy vòng quanh trong lễ Daihaseisai, nhưng đó không phải là một trường hợp đặc biệt à?”
“Có thể đó là một dịch vụ taxi công cộng dựa trên ứng dụng đang lợi dụng các lỗ hổng trong quy định. Hơn nữa, chẳng phải ngay cả đèn giao thông cũng đang gặp khó khăn trong cơn mưa tuyết đỏ này sao? Khi các taxi thông thường không thể đảm bảo an toàn, họ có lẽ từ chối làm việc.”
Shokuhou đưa ra một số giải thích, nhưng nghe có vẻ cô cũng không có gì chắc chắn.
Dù sao đi nữa, Mikoto giơ tay vẫy và nó đã tiến lại gần cô như bình thường.
“Xe này làm sao vậy? Nó bé tí.”
Có lẽ là do nó được thiết kế để tự lái và do đó không có ghế lái hay ghế phụ. Nó làm cô nhớ đến một trong những chiếc xe siêu nhỏ có hình quả trứng nằm ngang mà bạn thỉnh thoảng thấy trong các quảng cáo trên TV. Cô tự hỏi liệu một chiếc xe golf có thực sự rộng rãi hơn không.
Index nghiêng đầu.
“Cái đó sẽ đưa chúng ta đến chỗ Touma à?”
“Anh lười giải thích lắm, nên cứ nói là ‘đại loại vậy’.”
“Được thôi!”
Nữ tu trắng bước lên với đôi mắt ngây thơ. Chắc chỉ cần một viên kẹo cũng đủ để bắt cóc cô bé.
Trong khi đó, một cô gái đáng nghi hơn nhiều đang nhìn chiếc xe với vẻ hoài nghi.
“Đừng vội thế, Misaka-san. Vẫy nó thì được rồi, nhưng cô có biết nó đi đâu không?”
“Xê ra đi.”
Misaka Mikoto mặc đồ tang phớt lờ câu hỏi và leo lên sau nữ tu.
Cửa tự động đóng lại sau cô.
“Hả!?”
Shokuhou Misaki đập cửa từ bên ngoài.
Nhưng chiếc xe tự lái này chỉ có hai chỗ ngồi!
“Cô không nghe tôi nói xe này bé tí à, đồ ngốc kia!? Mà xí chỗ lúc nào cũng là một cuộc đua mà! Hmm, thật đáng tiếc. Trong này không đủ chỗ cho mấy bao mỡ vào cùng chúng ta đâu.”
“–––––!? ……!!!?”
“Hừm? Tóc ngắn, cô ấy đang nói gì vậy?”
“Chính xác thì cô ấy đang gào thét ‘Hảảả? Hảảảảảảảảảảảảảảảả??’ hết cỡ đó. Cô ta dễ thương thật khi bất lực như vậy.”
Misaka Mikoto thực sự tàn nhẫn.
Với một tiếng gầm sâu, chiếc xe nhỏ bé lạnh lùng lái đi.
Rõ ràng là xe điện, nên tiếng gầm đó có lẽ là hiệu ứng âm thanh được bật lên để đảm bảo an toàn.
(Vì là xe tự lái, nếu cô ta thực sự muốn dừng nó lại, cô ta chỉ cần di chuyển ra phía trước nó trong khi nó đang dừng để camera hoặc radar phát hiện và tự động phanh lại. Cái cô gái ngu ngốc đó không biết ứng biến gì cả nên dễ đối phó hơn nhiều.)
Othinus 15cm nhìn xa xăm và lẩm bẩm từ trên vai Index.
“Ta có thể là một vị thần chiến tranh, nhưng nếu nó qua mặt được con nhỏ đó, ta lo rằng nó sẽ không sống sót nổi một mình với những thứ vàng kỳ lạ đang bò lổm ngổm xung quanh.”
“Nếu chỉ thế cũng đủ để giết cô ta, cô ta đã không phải là cái gai trong mắt tôi lâu đến vậy.”
Phần 8
Trên chiếc máy bay vận tải, Kamijou sợ nhất là khi họ đang rung lắc trên đường băng đóng băng, nhưng mọi thứ đã ổn định khi họ đã lên đến bầu trời đêm. Mặc dù bây giờ mới là lúc họ thực sự tiếp cận cái chết.
Cậu đã đủ ngạc nhiên khi thấy họ có dù nhỏ vừa cho Alice và Anna Sprengel, nhưng sau đó cậu nhận thấy Kihara Noukan đang lục lọi ở một góc khoang hàng hóa. Dù cậu ta là một con Golden Retriever. Liệu trên thế giới rộng lớn này có thứ gì gọi là dù cho chó không?
“Đó là một sản phẩm thể thao mạo hiểm. Được sản xuất bởi một công ty khởi nghiệp có một số ý tưởng sai lầm về sản phẩm dành cho thú cưng nên có. Họ cũng đã sản xuất ván trượt tuyết cho chó và bộ đồ lặn cho chó. Mặc dù các con vật không thể hiểu hoặc thích thú với khái niệm trở thành một video lan truyền. Cuối cùng, đó là một sản phẩm được con người tạo ra cho con người.”
Giọng nói qua tai nghe vẫn chua ngoa như mọi khi.
…Mỗi ngày, vị tân chủ tịch hội đồng quản trị tiếp nhận được bao nhiêu thông tin? Điều này nghe chẳng liên quan gì đến mối đe dọa toàn cầu hiện tại.
Kamijou cũng nhận thấy Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa đang sửa đổi dây đeo của chiếc dù mà cô được cấp. Việc trang bị nó vào chiếc áo khoác kim loại dày của cô có lẽ là một thử thách, nhưng liệu việc tự mình chỉnh sửa nó có an toàn không?
“Cuộc tấn công bằng tên lửa đã bắt đầu,” Accelerator nói.
“Tôi hiểu rồi.”
“Kho dự trữ chỉ có giới hạn, nên các cậu chỉ có một cơ hội thôi. Nhảy ra ngoài không trung ở điểm đã định và rơi xuống gần Coronzon. Bỏ lỡ cơ hội này là không có lần sau đâu đấy.”
“Tôi biết.”
Sau cuộc trao đổi đó, #1 im lặng.
Anh ta dường như không hài lòng về điều gì đó.
Accelerator thì thầm những lời tiếp theo qua đường truyền.
“…Than vãn về việc phải làm điều này đi.”
“Sau đi. Tôi sẽ than vãn thỏa thích khi chúng ta nhìn lại chuyện này.”
Một đèn cảnh báo màu đỏ sáng lên và gió thổi ào ào.
Áp suất thay đổi nhanh chóng.
Ở phía sau cùng của máy bay vận tải, cánh cửa dùng để xếp dỡ phương tiện hạ xuống. Nó tạo thành một con dốc thoải và dẫn đến một cảnh tượng đứng tim của thành phố ở xa bên dưới.
“Đến lúc đi rồi.”
“#1 phải chứng kiến mọi người khác ra đi ư?” Accelerator nói. “Thế giới này thực sự có vấn đề gì đó.”
Cuối cùng đã đến lúc.
Đại Ác ma Coronzon có lẽ đã nhận ra rồi. Vì vậy, họ không thể hy vọng vào kịch bản tốt nhất. Lựa chọn tốt nhất tiếp theo của họ là đặt nàng vào một tình huống mà nàng không thể ngăn cản họ ngay cả khi nàng biết họ đang làm gì.
Điều đó có nghĩa là phóng đi tất cả tên lửa còn lại ở Thành Phố Học Viện. Xen lẫn trong tất cả các vật thể bay đó, nhóm của Kamijou sẽ rơi xuống phía Coronzon.
“Điểm rơi của các cậu là vị trí cũ của Tòa nhà Không Cửa sổ ở trung tâm Quận 7. Sắp rồi!”
Một người đàn ông trưởng thành đứng cạnh con dốc đang mở và hét lên trong gió rít. Không rõ liệu ông ta là từ phe sáng hay phe tối của thành phố.
“Các cậu sẽ rơi cùng với cuộc tấn công bằng tên lửa! Vì vậy, không có chuyện quay đầu lại thử lần nữa nếu các cậu làm hỏng chuyện. Sẽ quá nổi bật. Chúng ta sẽ đến trên điểm rơi ngay sau đây. Hãy chắc chắn rằng các cậu nhảy lần đầu tiên! Hiện tại là 10 giờ tối đúng. Bắt đầu nhảy!!”
Lúc này, Kamijou chỉ cần tự mình điều khiển.
Cậu nghiến răng và lấy đà chạy xuống con dốc dẫn ra bầu trời ở độ cao hơn 2000 mét.
Cậu mạnh mẽ đạp chân vào cuối con dốc.
Trọng lực biến mất.
Cậu đã nhảy.
Phải chăng cậu không cảm thấy nỗi sợ độ cao thông thường trong khoảnh khắc đó vì đó là một đêm tối như mực? Thành phố về đêm được thắp sáng một cách khác thường, khiến việc đánh giá khoảng cách đến mặt đất trở nên khó khăn. …Mà thực ra đó lại là một yếu tố nguy hiểm dẫn đến tai nạn hạ cánh khi thực hiện nhảy dù.
Alice và Takitsubo Rikou vút qua cậu.
Rõ ràng là vị trí của bạn thay đổi tốc độ của bạn.
Kamijou đã thoát khỏi việc lăn lộn mất kiểm soát, nhưng không phải vì bất kỳ khả năng thể thao nào của cậu. Túi dù trên lưng cậu đang tự mình ngo nguẩy để điều chỉnh lực cản không khí và giữ thăng bằng.
Dù vậy, cậu vẫn ở độ cao 2000 mét.
Khoảng cách đó không xa lắm. Thực ra, nó ngắn đến đáng sợ đối với một cú rơi.
Khi gió gào thét vào mặt, cậu kiểm tra màn hình LCD nhỏ trên dây đeo vai và thấy tốc độ rơi tự do của mình là hơn 200 km/h. Chỉ 2 cây số chẳng là gì cả.
(Mong là thằng khốn đang xem từ cái nhà tù tháp ngà của hắn đã tính toán đúng!!)
Thứ gì đó giống như một hình trụ với đôi cánh có thể gập lại đã rơi qua ngay bên cạnh Kamijou. Nó dày khoảng bằng một chai nước hai lít, nhưng chiều dài của nó lại vượt quá chiều cao của cậu.
“Chờ đã, một quả tên lửa!?”
Nếu nó phát nổ bây giờ, cậu sẽ chết.
Cậu đang rơi tự do từ độ cao còn hơn cả nóc của một tòa nhà chọc trời, nhưng diễn biến mới này đã loại bỏ đi nỗi sợ hãi thông thường của tình huống đó.
Ngoài ra, đây không giống như một quả tên lửa bay thẳng trước khi đâm vào mục tiêu.
“Cái gì vậy? Giống như một đàn cá nhỏ đang bơi trên trời hơn. Cả một đàn!”
“Chẳng có gì đặc biệt cả,” Accelerator nói. “Chỉ là một chiếc xe tăng thế hệ mới không có tháp pháo. Nếu muốn thổi bay một chiếc xe tăng khác, một máy bay không người lái tự hủy sẽ có tầm bắn và độ chính xác tốt hơn nhiều so với một khẩu súng tăng thông thường. Khi đó tất cả những gì cần làm là xây dựng một dây chuyền sản xuất quy mô lớn để giảm chi phí của mỗi máy bay không người lái được nhồi đầy chất bán dẫn. Sau đó để tải một chiếc xe tăng với càng nhiều máy bay không người lái càng tốt, người ta thay thế đỉnh của chiếc xe tăng bằng càng nhiều bệ phóng đa nòng càng tốt.”
Khối thuốc nổ được bao phủ bởi những thứ trông giống như ống kính điện thoại thông minh nhỏ lượn lách sắc bén.
Điều này còn hơn cả tốc độ đơn thuần.
Công nghệ giết người tối tân này sẽ đọc quỹ đạo của pháo tự động và súng phóng lựu tự động sử dụng cầu chì radar và sau đó né tránh chúng khi nó tiếp cận mục tiêu. Một khi bầy tàn sát này đã khóa mục tiêu vào bạn, sẽ không có lối thoát và nó dường như hoạt động tốt chống lại ma thuật.
“Thành Phố Học Viện thực sự có vấn đề gì đó,” Kamijou nói.
“Này. Bằng cách tuyên bố và ngồi trên bằng sáng chế quân sự cho thứ này, bọn tao có thể ngăn cản thế giới bên ngoài sản xuất chúng.”
Rõ ràng là vị tân chủ tịch hội đồng quản trị đã suy nghĩ thấu đáo về điều này.
Kamijou chỉ hy vọng nó không phản tác dụng.
Dù sao đi nữa, có vẻ như cậu không cần phải lo lắng về việc bất kỳ tên lửa nào đang đổ xuống từ trên trời sẽ vô tình bắn trúng ai. Họ có thể đứng yên và các máy bay không người lái sẽ tự tránh họ. Trên thực tế, có lẽ sẽ an toàn hơn nếu không ai hoảng loạn và cố gắng di chuyển xung quanh. …Điều đó có làm Kamijou hơi khó chịu vì nó nhắc nhở cậu về việc mọi người phải trải qua các quy trình phiền phức và hoàn thành các đăng ký tẻ nhạt để làm cho việc xử lý của máy móc dễ dàng hơn.
Cậu bay lượn qua bầu trời đêm.
Cậu lao vào thung lũng giữa các tòa nhà.
Thành phố trông thật nhỏ bé đã nhanh chóng lan rộng ra xung quanh cậu.
Màn hình LCD trên dây đeo vai của cậu hẳn đã được liên kết với một máy đo độ cao. Dù của cậu tự mở mà cậu không cần phải kéo gì cả. Với một tiếng giống như một tấm ga trải giường đang đập vào không khí, cậu cảm thấy một lực siết trên khắp cơ thể. Dây đeo phức tạp đã phân bố trọng lượng.
“Khặc!!”
Nhưng điều đó không làm cho nó nhẹ nhàng. Nó không hề đẹp đẽ chút nào.
Nó không phải là nhẹ như một chiếc lông vũ. Mục đích của một chiếc dù là để bạn rơi từ một độ cao lớn mà không chết và chỉ vậy thôi. Có lẽ nó tương tự như việc bị bắn qua áo chống đạn vẫn đau như địa ngục và làm bạn bất động một lúc.
Chuyện vẫn chưa kết thúc với việc dù mở.
Thực tế, cậu cảm thấy như mình vẫn đang di chuyển khá nhanh khi nó đã mở. Tốc độ cảm giác tương tự như việc thử một con dốc trong khi ngồi trên một chiếc xe đạp.
Không có ánh sáng.
Các máy bay không người lái đang bơi lội bị kích nổ đây đó trên bầu trời và chiếu sáng thế giới như những đèn flash máy ảnh, nhưng độ tương phản của bóng tối quá mạnh và nó chỉ làm cậu mất phương hướng.
Cậu bé tóc nhọn đang nhắm đến một con đường rộng mở với ba làn đường ở cả hai chiều… nhưng hóa ra nó lại có nhiều thứ hơn cậu mong đợi: đèn đường, cây cối, một tuabin gió. Mỗi thứ sẽ giết cậu ngay lập tức nếu cậu va vào. Và các tòa nhà xung quanh tạo ra một số luồng gió rất bất thường. Trên thực tế, cách gió đang kéo cậu lùi lại thật đáng sợ.
“Chết tiệt, ước gì mình đã nhắm đến một nóc tòa nhà!!”
“Cậu có muốn chết vì bị đâm xuyên bởi một ăng-ten LAN không dây trên đường phố hoặc một cột thu lôi không?”
Cậu nghe thấy một giọng nói.
Có phải đó là Dion Fortune đang trôi dạt ngay bên cạnh cậu?
“Quan trọng hơn, hãy để ý đến máy đo độ cao của anh. Chúng ta sắp xuống đất rồi. Đừng bỏ lỡ khoảnh khắc va chạm vì trời tối và có tuyết. Anh sẽ bị loại khỏi cuộc chiến ở đây nếu bị gãy chân đấy!!”
Chính xác thì cậu phải làm gì?
Ngay khi cậu đang tự hỏi điều đó, tất cả các đèn đường ở một ngã tư lớn đã bất ngờ sáng lên một cách không tự nhiên.
Phải chăng vị tân chủ tịch hội đồng quản trị được đồn đại đã làm gì đó một lần nữa?
Điều đó cho Kamijou thấy khoảng cách đến mặt đất… nhưng nó gần hơn nhiều so với cậu nghĩ!?
“Ôi, chết tiệt!!”
Cậu khuỵu chân xuống để chuẩn bị chống lại cú sốc. Gió cuốn cậu đi và cậu đâm vào một số bụi cây thấp giữa đường và vỉa hè, nhưng cậu cho rằng điều đó vẫn tốt hơn là va vào một cây cối dày và chắc hoặc một cây đèn đường.
Ngay khi cậu hạ cánh, các đèn đường được thắp sáng một cách không tự nhiên đã tự tắt một cách không tự nhiên.
(Này, không nhanh vậy đâu!)
Cậu phải mò mẫm trong bóng tối. Cậu loay hoay cho đến khi xoay xở tháo được dây đeo dù ra khỏi người.
“Tòa nhà Không Cửa sổ ở đâu!?”
“Gió đã thổi chúng ta đi khá xa. Lúc nãy tôi có thoáng thấy nó, nhưng từ xa thế này, Hamazura và Takitsubo có thể tiếp cận Coronzon trước chúng ta.”
Không tốt.
Họ không chắc có thể đánh bại đại ác ma đó với tất cả họ cùng chiến đấu. Sẽ quá nguy hiểm nếu bất cứ ai đi trước những người còn lại. Đặc biệt là đối với những người không phải chuyên gia ma thuật.
Kamijou nghe thấy tiếng đôi cánh lớn vỗ trên đầu.
Succubus Bologna đang bay vòng vòng trong khi mang theo Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa giống như thiết nữ. Cô đang vẽ ra một hình số 8 lớn, nên có vẻ cô không đi con đường ngắn nhất. Có lẽ cô đang cố gắng thu hút sự chú ý của Coronzon. Họ đã đề cập đến việc người bên phe ma thuật phản ứng nhạy bén hơn với các mánh khóe ma thuật.
Nhưng Alice Anotherbible ở đâu?
Anna Sprengel đã đi đâu?
Hay Qliphah Puzzle 545?
Và Kihara Noukan?
(Chết tiệt, chúng ta cứ mất những người đóng vai trò như những con bài tẩy!)
Dù sao đi nữa, họ không còn nhiều thời gian. Họ đã ở ngay cổ họng của Coronzon, nhưng điều đó có nghĩa là nàng sẽ sử dụng từng phút giây họ trì hoãn để lên kế hoạch phục hồi. Cậu thậm chí sẽ không có thời gian để kiểm tra xem mọi người có ổn không.
Dion Fortune không hề nao núng.
Thực tế…
“Chúng ta sẽ phải xoay xở với những người chúng ta có. Dù kế hoạch có được lập ra cẩn thận đến đâu trên giấy, các trận chiến luôn phụ thuộc vào những gì anh có thể làm với những quân bài mà thực tế trao cho mình!”
“Nhưng việc quá quen với việc ứng biến có nghĩa là hoàn toàn mất kiểm soát.”
“Từ bao giờ mà anh trở thành kiểu người lập kế hoạch cẩn thận vậy?”
…
Nhìn lại thì, mỗi trận chiến của cậu đều là sự ứng biến từ đầu đến cuối!!
Hiện tại họ đã bị tách ra, nhưng tất cả họ sẽ đều hướng đến cùng một nơi từ các điểm hạ cánh khác nhau, vì vậy cậu chỉ có thể tin tưởng rằng họ sẽ gặp nhau ở nơi có Coronzon.
Cậu đang ở khá xa vị trí cũ của Tòa nhà Không Cửa sổ, nhưng đó là một con đường thẳng trên một con phố lớn. Không có thời gian để mất. Nếu lo lắng cho Hamazura và Takitsubo, cậu phải vội vã đến đó nhanh nhất có thể.
Trong khi chạy, Fortune ở bên tay trái của Kamijou.
Cô đang giữ khoảng cách với Imagine Breaker.
Dù trông cô giống như một cô bé, phần này của cô có lẽ đến từ bản chất là một bộ bài tarot và ma đạo thư gốc.
Nhưng cuối cùng họ cũng phải dừng lại.
Bởi vì có thứ gì đó đã cản đường họ.
Những sinh vật giống như cua và rắn cao hai mét được làm từ tóc vàng.
…Nhưng đó không phải là tất cả.
Gầm!!!
Một luồng gió đột ngột thổi qua.
Tuyết đỏ trên mặt đất bị hất tung lên và Kamijou có cảm giác như bị một đại dương máu đập vào. Nếu Dion Fortune không ngay lập tức nắm lấy cánh tay trái của cậu và kéo, cuộc tấn công bất ngờ đó có lẽ đã cắt đôi cậu. Ngay giữa người.
Có thứ gì đó cào xước trên mặt đất. Để lại một vết sẹo lạ lẫm, sắc bén và hiểm ác. Kamijou thoáng thấy nó như thể chính Trái Đất đang xuất huyết máu. Và khi tuyết đỏ dẫn ánh mắt của cậu dọc theo vết sẹo… cậu nhìn thấy ai đó.
Mặc đồ tang đen.
Với một con dao trộn màu trong tay phải.
Với các biểu tượng mèo khắp người.
Và thứ mà cô đang cưỡi như một con ngựa là… liệu bạn có thể gọi thứ đó là một con mèo không? Cái bóng thú to lớn và nhanh nhẹn được làm bằng sơn đen, cao hai hoặc ba mét.
“Cậu… đùa à,” Kamijou rên rỉ.
Gọi đây là một cuộc hội ngộ sẽ không chính xác. Đây có lẽ là một cá nhân khác với người phụ nữ cậu biết.
Nhưng nghĩ lại thì…
Trước đây, ở Anh, Đại Ác ma Coronzon đã thực hiện các biện pháp để ngăn chặn Kamijou, Aleister và những người còn lại. Nàng đã thả ra nhiều tay sai dựa trên các thành viên của hội kín Hoàng Kim. Dion Fortune ở đây bây giờ là người sống sót duy nhất.
Danh sách đó đã bao gồm những cái tên lớn như Westcott và Mathers… nhưng nghĩ lại thì, có một pháp sư Hoàng Kim mà Coronzon chưa bao giờ sử dụng.
Dion Fortune đã đưa ra câu trả lời.
Cô nói tên của lá bài tẩy mà Coronzon đã dành dụm cho đến phút cuối cùng, cuối cùng.
“Moina Mathers…”
Cái tên nghe có vẻ khác một chút so với cái mà Kamijou biết.
Nhưng nó có lẽ ám chỉ cùng một người.
Cô là người vợ đã ủng hộ Mathers, một trong ba người sáng lập của hội kín Hoàng Kim. Cô là một kỹ sư đã sử dụng tài năng nghệ thuật của mình để thiết kế các phiên bản có thể sản xuất thực tế của nhiều vật phẩm tâm linh do hội kín Hoàng Kim nghĩ ra. Cô là phù thủy mèo đen.
Cô giống Mina, nhưng Moina mà Coronzon đã tạo ra thực sự khác. Đôi mắt sau tấm mạng che mặt đen như mực. Những bóng tối dính nhớp ẩn nấp bên trong chúng và chúng tối đến mức dường như sẽ hấp thụ mọi thứ.
Và Kamijou bị nỗi sợ của cái không biết tấn công.
Nghĩ lại thì, Mina Mathers luôn chiến đấu bên cạnh cậu.
Nói cách khác, họ chưa bao giờ chiến đấu với nhau cho đến khi một trong hai bất tỉnh.
(Cậu đùa tôi à…)
Trong tất cả các pháp sư Hoàng Kim, phù thủy mèo đen là người mà sức mạnh của cô với tư cách là một kẻ thù cậu không thể đánh giá được…
(Chúng ta phải ngăn chặn Coronzon và Adikalika. Chúng ta không có thời gian cho trận chiến rủi ro này mà chúng ta thậm chí có thể không thắng được!)
Kamijou nuốt nước bọt.
Cùng lúc đó, cô gái bên cạnh cậu bước lên phía trước.
“Tôi sẽ làm.”
“Fortune?”
“Thật lòng mà nói, đây là một cơ hội tuyệt vời. Tôi đã nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải chinh phục nỗi ám ảnh liên quan đến cô ta rồi. Ý tôi là, cô ta đã bao vây nhà tôi bằng những con mèo đen cứ meow, meow, meow, meow suốt đêm, làm cả khu phố mất ngủ. Cô ta đã sử dụng một kỹ thuật tinh thần để khoét vào lưng non nớt của thiếu nữ của tôi. Và còn nhiều thứ khác cô ta phải trả nợ cho tôiiiiiiiiii!!”
Cô đột nhiên bùng nổ.
Có rất nhiều sự phẫn uất cá nhân xen lẫn, nhưng Dion Fortune dường như không sẵn lòng lùi bước.
Nếu Fortune và Moina sẽ đụng độ ở đây, thì Kamijou phải di chuyển. Cậu không thể ở lại và lãng phí quyết tâm của Fortune để cho cậu một chút thời gian ngay cả khi điều đó có nghĩa là làm hao mòn sinh mạng của chính cô.
“Cảm ơn!!” cậu hét lên.
Cậu nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy một nụ cười nhỏ khi Fortune quay lại nhìn cậu một lúc.
Cô luôn nói rằng vị trí của mình là tạm thời và cô chỉ đang lấp vào chỗ trống.
Nhưng…
“Cô ấy làm công việc tổng giám mục khá tốt đấy chứ, nếu anh hỏi tôi.”
Kamijou cứ thế chạy đi.
Đầu tiên là những con quái vật tóc vàng đó và bây giờ là Moina Mathers… Liệu đó có phải là tất cả không? Coronzon đã giấu đi bao nhiêu lá bài tẩy?
Phần 9
Tại Tòa nhà Không Cửa sổ – hay đúng hơn là vị trí cũ của nó – một cột sáng nhạt bốc lên từ trung tâm của quảng trường lớn.
Lúc này, nàng ta chắc không còn cảm thấy cần phải che giấu nữa.
Đại Ác ma Coronzon đặt một tay lên hông, nhìn lên nó, và thở dài.
Đó là phép thuật tấn công quy mô lớn Adikalika.
Để một đại ác ma như nàng phải dành hàng giờ cho nó, phép thuật rõ ràng đòi hỏi rất nhiều sự cẩn thận để thiết lập. Tất nhiên, đó có thể là lý do tại sao nàng lại cảm thấy gắn bó với nó đến vậy.
“Chỉ còn khoảng một giờ nữa.”
Ngay cả câu nói thầm đó của nàng cũng bị ngắt quãng và cắt đứt bởi một vụ nổ gần đó.
Có phải đó là cuộc tấn công bằng tên lửa của Thành Phố Học Viện không?
Không có tên lửa nào có thể trực tiếp bắn trúng nàng. Nàng thậm chí không cần giơ tay lên chúng cũng đã nổ tung và tan tác giữa không trung.
“Những kẻ ngu ngốc.”
Nếu họ còn dư thừa vũ khí đến vậy, họ nên phớt lờ nàng và ném bom bừa bãi vào các khu vực khác của thành phố. Họ nên tự tay phá hủy hoàn toàn thành phố. Bằng cách đó họ có thể ngăn chặn sự diệt vong của thế giới bằng cái giá là một thành phố duy nhất.
Lần này, dù sao đi nữa.
Nàng sẽ không bỏ cuộc nếu thất bại lần đầu tiên. Nàng là Đại Ác ma Coronzon và nàng chưa bao giờ nói gì về việc chỉ có một lá bài tẩy hủy diệt duy nhất.
Trung tâm của mối đe dọa không phải là Adikalika.
Đó chính là Đại Ác ma Coronzon.
Tất nhiên, Thành Phố Học Viện thực sự không đặt số phận của chính mình và số phận của thế giới vào tay của cuộc tấn công tầm xa này.
Nàng biết loài người xảo quyệt và tham lam đến mức nào.
Nàng di chuyển chân để vẽ ra các đường của một hình chữ nhật trên tuyết đỏ đã tích tụ. Sau đó nàng thêm một hình thoi và một vài đường thẳng để chia nó thành các phần, nơi nàng vẽ các biểu tượng cần thiết.
Đây là một lá số tử vi.
Một cái liếc mắt xuống đất là đủ để đọc nó.
Nó đã phát hiện ra một vài người đang hướng đến đây.
Cảm nhận là chuyên môn của nàng. Suy cho cùng, nàng là sinh vật siêu nhiên quản lý kiến thức ngoài tầm với của con người đang sống. Và việc quản lý đó chủ yếu có nghĩa là ngăn chặn quần chúng tiếp cận hoặc có được kiến thức đó.
Nàng đã không còn đếm được bao nhiêu người đã bị nàng nuốt chửng sau khi họ ngây thơ cho rằng việc triệu hồi và thuần hóa nàng là tấm vé đến với kiến thức vô tận. Thật nực cười khi những người đó được gọi là tài năng hoặc khôn ngoan khi họ thậm chí không thể nhận ra rằng việc liên hệ với một thứ về cơ bản có một biển cảnh báo với dòng chữ “nguy hiểm” được viết bằng chữ lớn là một ý tưởng tồi.
(Một số ma đạo thư làm ta nghe có vẻ rất quan trọng trong khi mô tả một vai trò không khác mấy so với Kokkuri-san của đất nước này. Chà, ít nhất thì cũng không tệ bằng việc bị nhầm lẫn với thuật chiêu hồn mà người ta yêu cầu một con thây ma thối rữa tiết lộ tương lai cho họ.)
“Vẫn còn…”
Họ thực sự nghĩ rằng một vụ nổ - tức là, ánh sáng và âm thanh vật lý - có thể làm phiền nàng sao?
Thật đáng sợ khi họ không biết gì về ma thuật. Hay có lẽ chính sự tự tin sai lầm vào kiến thức của họ sẽ làm hại họ cuối cùng. Nàng cảm thấy như đang xem những tên cướp ẩn nấp trong rừng tối và ăn mừng chiến thắng trong khi không biết rằng có thiết bị nhìn ban đêm.
Không có lý do gì phải đợi chúng đến. Nàng có thể cho chúng nổ tung từ đây. Và tất cả những gì nàng cần làm là giơ tay về hướng đó.
Vì vậy, đã đến lúc tuân theo quy tắc phân tán của nàng.
Nàng nên giết ai trước?
“Hề.”
Nàng thấy vô cùng thích thú khi sản phẩm sáng tạo của mình, Dion Fortune, đã chiếm lấy vị trí cũ của nàng là Tổng giám mục Anh Giáo. Thổi bay Fortune cùng với Moina Mathers mà nàng đã gửi đi cũng đủ đơn giản… nhưng đó là ưu tiên thấp. Archetype Processor, thứ có thể phá vỡ và biến đổi bất kỳ loại ma thuật nào, là một mối đe dọa lớn hơn chính Fortune, nhưng điều đó vẫn không đủ để đẩy cô ta ra khỏi danh mục ưu tiên thấp.
Suy cho cùng thì Fortune là một món đồ chơi mà Coronzon đã tạo ra.
Sinh vật được tạo ra có thể nổi loạn chống lại người tạo ra nó, nhưng nó không bao giờ có thể chiến thắng.
Succubus Bologna và Blodeuwedd Nữ Hoàng Hoa cũng không phải là ưu tiên hàng đầu. Coronzon đã trực tiếp phá hủy Crowley, nên các Siêu Việt Giả chỉ là hạng tép riu đối với nàng. Suy cho cùng, Alice Anotherbible là một thành công tình cờ của một trong những học trò của Aleister và các Siêu Việt Giả khác là kết quả suy thoái của việc sản xuất hàng loạt các bản sao kém chất lượng của Alice.
(Mình có thể làm tốt hơn.)
“Con đường tiêu chuẩn là nghiền nát Imagine Breaker ở đây. Không phải sao, Aleister?”
Đó là lựa chọn tốt nhất nếu nàng muốn đánh gục họ một cách tàn nhẫn nhất.
Với tư cách là một ác ma, đó là lựa chọn đúng đắn nhất.
Coronzon cười toe toét và, vì một lý do nào đó, đã xoa một tay xuống dưới rốn trước khi giơ thẳng lòng bàn tay đó ra phía trước.
Kamijou Touma chưa đủ gần để có thể nhìn thấy, nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt. Nó sẽ không ngăn được nàng nhắm và giết cậu.
Nếu định làm điều này, nàng cũng nên cho cậu xem một số tia lửa thực sự tuyệt vời.
Nàng sẽ kết thúc cuộc đời cậu bằng món đồ chơi khủng khiếp đã lấy đi gia đình của Aleister Crowley và thậm chí còn gây ra Trận chiến Blythe Road.
Kamijou Touma.
Cậu không biết chính không gian sắp phát nổ.
Không có cách nào để cảm nhận nó, cậu không thể giơ tay phải lên để phòng thủ.
Và một khi nó trúng cậu, cậu được định đoạt là sẽ chết.
Sự bất lực không thể thoát khỏi số phận đó đã được chứng minh bằng cái chết và sự diệt vong của gia đình Aleister.
“Có đau không?”
Thật là thô lỗ.
Nàng biết điều đó, nhưng nàng không thể không để nụ cười toe toét trên mặt.
“Đau chứ, đúng không, Aleister? Phải, đau đớn khi bị mắc kẹt trong chính cơ thể của ngươi và buộc phải xem một cái kết mà ngươi không muốn. Ta hiểu chứ. Ta đã tự mình trải qua nó. Suốt thời gian ngươi phong ấn ta, đó là một sự tra tấn vô tận khi ta phải xem những cảnh địa ngục đó diễn ra! Giờ đến lượt ngươi rồi, pháp sư!! Đã đến lúc ngươi cảm nhận được dù chỉ một phần nhỏ của nỗi thống khổ mà ta đã cảm nhận khi cơ thể ta bị sử dụng chống lại ý muốn của ta!!!”
Đây chỉ là một bước trong quá trình đó.
Với mỗi bước mới, nàng sẽ lấy đi một mạng sống. Và nàng có thể đi vòng quanh thế giới khi nàng đi. Đó là phần thưởng cho hắn vì đã đánh giá thấp một đại ác ma và, ngay cả tạm thời, sử dụng nàng như thế. Nhìn lại con đường đẫm máu mà ngươi đã đi và tuyệt vọng đi, Aleister.
Nhưng rồi…
“…Không.”
Nàng nghe thấy một giọng nói.
Đó là một giọng nói con gái đã làm Đại Ác ma Coronzon hơi khó chịu khi nàng đang một mình chuẩn bị cho sự kết thúc của thế giới.
Con bé đó đã nhanh hơn một chút.
Đầu tiên, một âm thanh giống như một tấm ga lớn đang đập vào không khí.
Đó là âm thanh của đôi cánh vỗ.
Cô bé bay thẳng đến trước mặt đại ác ma và hạ xuống.
Và với đôi chân trên mặt đất, Ác ma nhân tạo Qliphah Puzzle 545 cao giọng.
“Tôi sẽ không để cho cô đâu. Tôi sẽ không bao giờ để cho cô làm điều đó!!”
Phần 10
Và…
“Qliphah Puzzle 545?”
Lúc đầu, nàng đã hoàn toàn quên mất đó là ai.
Hoặc ít nhất là biểu hiện của Đại Ác ma Coronzon cho thấy điều đó.
Kết quả đã rõ ràng ngay cả trước khi họ chiến đấu. Không giống như con người, thiên thần và ác ma không phải là những thực thể vật chất. Điều đó có nghĩa là họ có thể trực tiếp cảm nhận được năng lượng Telesma mà từ đó họ được hình thành. Đó là một bất lợi quá lớn đối với Qliphah Puzzle 545. Thẳng thắn mà nói, thật đáng kinh ngạc khi cô bé đã đến được đây mà không bị giết bởi những tên lính do Coronzon tạo ra bằng cách cắt tóc của chính mình.
“Giờ ngươi mới nhắc… phải rồi, ta nhớ rồi. Ngươi là con quỷ giả mà ta đã tạo ra. Và một sinh vật tạo ra chống lại người tạo ra nó thậm chí không đáng để cười. Một con tốt dùng một lần nhỏ bé có thể hy vọng làm được gì chống lại ta?”
“Leviathan.”
Cô bé nói một từ.
Chỉ một từ nhỏ.
Nhưng ngay khi Qliphah Puzzle 545 đọc câu thần chú đó, Đại Ác ma Coronzon đã im lặng.
“Thấy chưa? Cái này sẽ có tác dụng với cô.”
“Khốn… kiếp. Cái đó…”
“Sẽ là chí mạng với cô.”
Qliphah Puzzle 545 cũng là một con quỷ.
Vì vậy, khi cô bé mỉm cười, nụ cười đó toe toét trên khuôn mặt cô.
“Đại Ác ma Coronzon. Cô là kẻ ẩn nấp trong Vực Thẳm ẩn bên trong cây Sephiroth vĩ đại và độc chiếm trí tuệ được tìm thấy ở đó. Cô là sinh vật độc ác duy nhất, với tư cách là một ác ma, đã xoay xở để ẩn mình trong vương quốc thánh được bảo vệ bởi các thiên thần. Và cuối cùng, cô chẳng qua chỉ là ma thuật của Crowley được áp dụng cho kỹ thuật bất hợp pháp để bí mật nuốt chửng và có được trái và nhựa của cây mặc dù là người bảo vệ nó.”
“Ngươi không hiểu rằng sức mạnh này quá lớn đối với ngươi sao? Nếu một kẻ bắt chước nhân tạo như ngươi vươn tới nơi đó, tất cả những gì ngươi sẽ đạt được chỉ là tự hủy hoại bản thân.”
“Một ác ma vướng vào chính cây Sephiroth, thứ làm ngươi trở nên đặc biệt, nuốt chửng nó, lây nhiễm nó, và tiêu thụ các chức năng của nó sẽ là kẻ thù lớn nhất của ngươi. …Và có một con, đúng không? Một ác ma xuất hiện từ Qliphoth, cây đảo ngược tập hợp tất cả sự bất công và tội lỗi của thế giới, đã phá vỡ phong ấn khi Adam và Eva bị trục xuất, và cuối cùng đã xoay xở để cắn vào Sephiroth! Một ác ma mạnh mẽ đến mức đã bị giảm xuống thành một hình dạng không hoàn hảo trong thế giới hiện tại!!”
Không gian phát nổ.
Những tia lửa màu cam hiện rõ.
Liệu sự va chạm của ý chí của hai ác ma có đủ sức mạnh để làm méo mó cả tầng thế giới?
“Ta tạo ra một bầu không khí chiến tranh, làm rối loạn trật tự được quy định và truyền cảm hứng cho xung đột giữa mọi người. Ta có thể là một kẻ bắt chước, nhân tạo và giả tạo, nhưng ở một cấp độ cơ bản hơn… ta vẫn là loại ác ma nuốt chửng cây cối chính là thế giới này.”
“…”
Coronzon liếc xuống các đầu ngón tay của mình.
Nàng thậm chí không bị trầy xước.
Không có vấn đề gì cả.
…Vậy mà nàng lại đang run rẩy?
“Kỳ lạ thật. Cấu trúc của ngươi rõ ràng không phải của con người, nhưng nó cũng không phải của một con quỷ bình thường?”
“Cứ nhìn tên tôi mà xem: Qliphah Puzzle 545. Tôi cũng là một con quỷ ẩn náu trong cây khổng lồ. Mặc dù đối với tôi đó là cây đảo ngược tập hợp tất cả các biểu tượng ô uế. Vì vậy, tôi đã chứa đựng những đặc điểm và giá trị tương tự như con rắn có nhiều đầu nhân lên. Tôi có tất cả!”
“Ẩn trong một trong những cây đại thụ đóng vai trò như một biểu đồ của thế giới, một sinh vật siêu nhiên, một kẻ tiếm đoạt tri thức và một ác ma… Tại sao? Tại sao ngươi lại giống ta đến vậy!?”
“Ai biết được, có lẽ vì cô đã tạo ra tôi?”
Qliphah Puzzle 545 cố gắng nở một nụ cười độc ác, nhưng cô khá chắc rằng mình đã thất bại.
Đây không phải là về việc thách thức hay vượt qua.
Đây là một đứa con giết chết cha mẹ của mình.
Đó là tội lỗi thấp hèn và độc ác nhất, nhưng có lẽ đó là điều làm cho nó trở nên phù hợp với một ác ma.
Vì vậy, cô đã nói.
“Hãy tưởng tượng đi. Triệu hồi bên trong ngươi Con thú của Khải huyền, con quái vật đang gặm nhấm cây đại thụ. Thú và rắn và rồng và ác ma là một và giống nhau, do đó không có ranh giới giữa ngươi và hắn.”
Với mỗi từ được nói ra, con quỷ hình cô gái có thể cảm nhận được nó.
Có thứ gì đó đang căng ra bên trong cô và đập thình thịch một cách đáng lo ngại.
Coronzon dang rộng đôi cánh của mình và quấn lấy nhau vô số sợi tóc vàng dài như mạng nhện để tạo thành một vòng tròn ma thuật phức tạp… rồi dừng lại. Nàng đã quá vội vàng đến nỗi phép thuật mà nàng tạo ra quá mạnh. Điều này sẽ làm cho Adikalika vỡ tung và trở về hư không.
(Chết tiệt, mình đã lãng phí 1,5 giây cho việc này!!)
Vì vậy, trong khi tự kiềm chế với đôi cánh dang rộng, Coronzon thì thầm với đối thủ của mình.
Và giống như một ác ma, lời thì thầm này nhằm mục đích dẫn cô đi sai đường.
“Ngươi chắc phải nhận ra rằng chính con người ngươi đang tan rã.”
Qliphah Puzzle 545 được Coronzon tạo ra để bao phủ Vương quốc Anh trong một bầu không khí chiến tranh nhằm đưa nó đến bờ vực diệt vong. Vì cô bé được dự định chỉ là một thứ tạm thời, nên không có nhiều sự quan tâm đến cấu trúc hình dạng cô gái của cô.
“Ngươi có thể kích hoạt được phép thuật, nhưng ngươi không bao giờ chịu nổi phản lực của nó đâu. Hình dạng của ngươi sẽ tan vỡ vĩnh viễn. Và nó sẽ còn hơn cả vẻ ngoài của ngươi. Ngươi sẽ mất đi ký ức, nhân cách – tất cả mọi thứ. Và ngươi vẫn sẽ làm đến cùng sao!?”
Bằng cách tập trung vào các chức năng chính, nó sẽ ít nhất thổi bay nàng không để lại dấu vết.
Tất cả những gì còn lại sẽ là, chà, một hình dạng méo mó xứng đáng với danh hiệu ác ma. Hơn cả vẻ ngoài, cô sẽ mất tất cả mọi thứ đến tận sâu thẳm tâm trí và trở thành không hơn gì một con quái vật gớm ghiếc.
“7, 10, 8, 11 và 666. Trích xuất các số cần thiết từ bên trong ngươi trong khi mở rộng chúng đến hình dạng lớn nhất.”
Nhưng cô không quan tâm.
Cô không nghe.
Con quỷ ngu ngốc, yếu đuối và bẩn thỉu đó quyết tâm mở rộng kiến thức cục bộ mà nó có sau khi thực hiện không hoàn chỉnh một bản sao không hoàn chỉnh.
Bởi vì những gì cô đã thấy.
Bên trong phòng giam đó, cậu bé đó đang một mình nỗ lực để chuộc lại tội lỗi của mình và vẫn đã tìm thấy hy vọng ở thế giới bên ngoài, nhưng cô đã thấy khuôn mặt của cậu khi cậu phát hiện ra rằng thế giới đó đang bị phá hủy. Cô đã thấy biểu cảm của cậu, mà cậu có lẽ đã không định cho ai thấy, khi cậu biết rằng cậu bé mà cậu coi là một người đồng đội đã chết.
Đó là lý do tại sao cô cần phải làm điều này.
Những người đang chạy đến đây là một phần không thể thiếu của khung cảnh mà cậu muốn bảo vệ.
Cô sẽ không để nó kết thúc ở đây. Cô sẽ không để họ bị tàn sát từ xa.
…Dù cô phải làm gì đi nữa.
“Đây, ta phản chiếu cùng một con số với một ý nghĩa khác. Bằng cách để nó nuốt chửng ta, ta có được một bản ngã khác.”
Cô sẽ bảo vệ thế giới – giấc mơ – mà cậu bé đó đang cố gắng tạo ra.
Vì vậy, Ác ma nhân tạo Qliphah Puzzle 545 gầm lên hết sức mình.
Lắc mình thoát khỏi cái lạnh cô cảm thấy khi cô tan rã.
(Vĩnh biệt, chủ nhân.)
“Biến đổi ta cả về thể xác lẫn linh hồn, Leviathan!!!”
Phần 11
Một lát trước đó…
“Hamazura.
“Tao… biết rồi!!! Cái quái gì vậy!? Đừng có tuyệt vọng với thế giới trước khi mày thử!”
Họ đang nằm đè lên cô.
Hai hình người đã nhảy vào từ phía sau và đè Qliphah Puzzle 545 xuống đất. Ngay cả khi đó chỉ là tạm thời, cô có một cơ thể và điều đó có nghĩa là việc cản trở hơi thở và hành động của cô sẽ hủy bỏ phép thuật.
Nó xảy ra vào giây cuối cùng và từ chính phe của cô.
Đại Ác ma Coronzon cũng nhận ra cặp đôi này.
Hamazura Shiage và Takitsubo Rikou.
Hai người, vì một lý do nào đó, đã không nằm trong danh sách mục tiêu của Coronzon giờ đây đã đến.
Bị đè trên tuyết đỏ, Qliphah Puzzle 545 yếu ớt nói.
“Tại sao… các người lại ngăn tôi?”
Giọng cô run rẩy khi hỏi. Mặt cô lấm lem nước mắt và nước mũi.
Có thể hiểu được.
Cô sẽ mất đi khuôn mặt và cơ thể đó.
Nhân cách và ký ức của cô sẽ tan vỡ.
Cô sẽ tự biến mình thành một con quái vật để chiến đấu với Coronzon.
Tất nhiên điều đó sẽ làm một cô gái bình thường sợ hãi.
“Đồ ngốc!! Nếu cô không muốn anh ta phải chịu đựng việc chứng kiến một khuôn mặt quen thuộc chết trong khi anh ta buộc phải bất lực nhìn từ phòng giam của mình, thì tại sao cô lại tự sát và ép nó lên anh ta theo cách đó!? Thật lòng mà nói, tôi không có thiện cảm lắm với vị chủ tịch hội đồng quản trị trước đây ngay cả sau tất cả những gì mọi người đã nói về ông ta. Nhưng vị mới này thì khác, phải không? Anh ta thực sự có thể làm gì đó để sửa chữa thành phố này. Nhưng những gì cô đang làm sẽ chỉ làm cho vị chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo cũng đi chệch hướng!!”
“Cô đã nhìn thấy anh ấy gần hơn bất kỳ ai.”
Takitsubo Rikou tiếp tục bằng giọng đều đều của mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không có cảm xúc đằng sau đó.
“Không phải điều đó cũng giống như với anh ấy sao? Vị tân chủ tịch hội đồng quản trị đã gửi cô đến lãnh sự quán khi thế giới có thể kết thúc hôm nay. Anh ấy đã đặt tất cả trách nhiệm đó lên vai cô và để cô xử lý. Mặc dù tôi chắc chắn có ít nhất một điều anh ấy muốn bảo vệ bằng chính đôi tay của mình.”
Qliphah Puzzle 545 không ngẩng đầu lên khỏi mặt đất phủ đầy tuyết đỏ. Cô cuộn mình lại, co rúm và run rẩy.
Tiếng nức nở trào ra từ cô.
Có lẽ cô không muốn họ thấy mình khóc.
Đó là khoảnh khắc khi có thứ gì đó bên trong Hamazura Shiage mà cậu không thể diễn tả bằng lời đã vượt qua một giới hạn.
(Thế giới này thực sự có thể xuống địa ngục đi. Tại sao cô bé lại phải xấu hổ về điều đó?)
Qliphah Puzzle 545 là một ác ma. Cô là một sinh vật được tạo ra. Cô đến từ Coronzon.
Không có gì trong số đó có thể thay đổi.
Nhưng tất cả những gì cô muốn làm là đi bên cạnh một người quen thuộc trong thế giới bình thường này.
Vậy mà cô đã bị đẩy đến mức này.
Cô đã làm tất cả những điều này.
Hamazura từ từ quay lại. Đối mặt với Coronzon.
“Này, Coronzon.”
“Chuyện gì vậy, Hamazura? Nếu ngươi hy vọng có một công việc lặt vặt nào đó để làm, hãy đợi khoảng một giờ nữa và quay lại với ta.”
Một giờ.
Điều đó có nghĩa là thế giới được định đoạt sẽ kết thúc vào khoảng 11 giờ đêm?
Dion Fortune đã nói rằng ước tính của cô là lạc quan. Dù vậy, điều này sớm hơn so với ước tính nửa đêm.
“Chắc ngươi không nghĩ rằng mình có thể đánh bại ta chỉ vì biết một chút về ta chứ. Mathers nghĩ rằng hắn có thể kiểm soát ta và Aleister đã nghiên cứu ta gấp mười nghìn lần so với ngươi. Vậy mà cả hai đều thua – mọi người luôn như vậy!! Ngay cả hội kín Hoàng Kim vĩ đại cũng sụp đổ! Và di sản Thành Phố Học Viện của hắn cũng là đồ chơi của ta. Vậy thì ngươi, kẻ thậm chí không thể đạt được bất cứ điều gì trong giới hạn của thành phố đó, hy vọng sẽ-!!!”
“Mày đã đi quá xa rồi.”
Một tiếng ken két lấp đầy không khí.
Có thể đó là tiếng nghiến răng.
Đại Ác ma Coronzon đã im lặng.
Sau ba giây trọn vẹn, nàng bắt đầu lại.
“Vậy thì ngươi sẽ làm gì với ta?”
“Điều đó tùy thuộc vào câu trả lời của mày.”
“Ngươi nghĩ mình có tư cách để thử thách ta sao, đồ ngốc!!?”
Phần 12
Và.
Phần 13
Kamijou Touma cũng đã đến.
Tại địa điểm cũ của Tòa nhà Không Cửa sổ ở Quận 7.
Tại trung tâm hình vuông đó của thế giới.
“Chào,” Coronzon nói.
Lúc đó là 10 giờ 30 tối. Chuyện cũng suýt soát, nhưng cậu đã đến kịp.
“Sao ngươi đến muộn thế? Ta chán lắm. Adikalika chuẩn bị thật phiền phức. Ước gì ta có thể kích hoạt nó ngay lập tức, nhưng nó đã buộc đại ác ma này phải chờ đợi.”
Hai người nằm bất động dưới chân nàng. Đó có phải là Hamazura Shiage và Takitsubo Rikou không? Đúng như cậu lo sợ. Họ không chắc rằng lực lượng của họ kết hợp lại có thể đánh bại Đại Ác ma Coronzon, nên việc bất kỳ ai trong số họ đi trước là quá nguy hiểm.
Chuyện gì đã xảy ra ở đây?
“Ngươi nên cảm ơn chúng, Kamijou Touma. Việc đến được đây không phải là thành tựu của một mình ngươi đâu.”
…Có phải đó là tuyết đỏ không?
Cậu nghĩ vậy. Mong là vậy.
Xin ai đó hãy nói đó không phải là máu người.
Phải.
Và nghĩ lại thì…
“Chuyện gì đã xảy ra với Nephthys và Nương Nương?”
“Ngươi nghĩ chuyện gì đã xảy ra?”
Cậu không có câu trả lời cho câu đó.
Thích thú, Coronzon hỏi lại cậu.
“Nói cho ta nghe, Kamijou Touma. Chắc ngươi không thực sự nghĩ rằng hai người đó sẽ đánh bại ta và mang lại hòa bình cho thế giới chứ? Nếu ngươi đã nghĩ vậy, ngươi đã không dành thời gian sau đó để lên kế hoạch và chuẩn bị đối mặt với ta. Ha ha! Vậy là ngươi hẳn đã biết ngay từ lúc ngươi chạy trốn rồi!! Ngươi biết hai người đó sẽ thua và ngươi vẫn chọn cứu lấy cái mạng của mình!! Vậy chỉ có ta là kẻ xấu ở đây sao!? Ha ha ha ha ha! Chắc chắn, ta là người đã ra đòn kết liễu, nhưng ngươi là người đã đẩy họ đến đó!!”
Phải.
Điều đó đúng.
Cậu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với hai Ma Thần, nhưng…
Cậu sợ chết. Cậu đã học được cách cảm nhận cảm xúc bình thường đó, nhưng giờ đây cậu đã sống sót bằng cách ép buộc sự khó chịu lên người khác. Không thể phủ nhận điều đó.
“Vậy ngươi đã quyết tâm sống sót đến vậy vì muốn có một ghế hàng đầu để xem Adikalika kích hoạt à? Ngươi đã vấy bẩn linh hồn mình để sống sót, vậy mà chẳng bao lâu nữa ngươi cũng sẽ bị phá hủy cùng với phần còn lại của thế giới.”
Cậu đã làm Alice khóc và cô bé đã giết cậu.
Cậu đã đến địa ngục và nhận được tấm vé hồi sinh mà lẽ ra Kingsford hoặc CRC có thể đã sử dụng.
Các Ma Thần Nephthys và Nương Nương đã bảo cậu hãy chạy đi.
Cậu đã hy vọng làm được gì sau tất cả những điều đó?
Cậu đã có rất nhiều cơ hội để từ chối và dừng lại.
Vậy cậu đã lưỡng lự để lại điều gì đến mức cậu chưa bao giờ từ bỏ việc sống?
“Việc làm cho Aleister tuyệt vọng và giải thoát cho ta thực sự là thành tựu đỉnh cao cho sự ngu ngốc của ngươi. Vì vậy, có lẽ ngươi xứng đáng nhận được một món quà. Nhưng chỉ lần này thôi, nhé? Ta sẽ cho ngươi những gì ngươi muốn. Ta sẽ chém xuyên qua cơ thể ngươi, tóm lấy đầu ngươi, và giữ nó yên tại chỗ, để tận hưởng việc xem sự kết thúc của thế giới mà thậm chí không thể chết được!!”
“Thôi đi, Coronzon.”
Những người khác đã luôn cứu cậu.
Cậu muốn chấm dứt chuỗi đó ở đây. Cậu muốn đứng trên đôi chân của chính mình.
Cậu muốn xin lỗi tất cả những người mà cậu đã làm phiền với cái chết của mình và cậu muốn trở về với cuộc sống bình thường của mình.
Điều đó có gì sai sao?


0 Bình luận