Toaru Majutsu no Index
Kamachi Kazuma Haimura Kiyotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

A Certain Magical Index VS Durarara!!

Chương Thành Phố Học Viện

0 Bình luận - Độ dài: 16,134 từ - Cập nhật:

Chương Thành Phố Học Viện

Phần 1

Heiwajima Shizuo - nửa thân dưới của anh chìm nghỉm giữa dòng sông, bất động.

Phần 2

...Rốt cuộc thì anh ta đang nói cái quái gì vậy? Người đàn ông tóc vàng dữ tợn mặc bộ vest bartender và đeo kính râm đang suy nghĩ những điều như vậy. Cái gì, tại sao và làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này? Dù anh có nghĩ bao nhiêu đi nữa, anh cũng không thể đưa ra một câu trả lời hợp lý. Heiwajima Shizuo biết rằng anh không giỏi suy nghĩ, và hơn nữa, xung quanh anh không có vẻ gì là Ikebukuro cả, và nói đây là một thành phố phát triển thông thường thì sẽ là xem thường sự gọn gàng của nó.

Có một chiếc khí cầu với một màn hình lớn trên đó đang từ từ di chuyển trên đầu anh, phát sóng một số tin tức kỳ lạ.

“...Bay trên đầu ở độ cao 10.000 đến 25.000 kilômét trên bầu trời, nền tảng bay ở độ cao lớn SSTO “Sky by Fire” đã phá kỷ lục thế giới về 152 ngày bay liên tục trên không. Trước đó, nó đã giữ kỷ lục là máy bay lớn nhất thế giới, có sức chứa hàng hóa lớn nhất thế giới, cũng như là nền tảng di động có sức phóng lớn nhất thế giới. Lần này…”

Ngay cả Shizuo, người không thường xuyên xem tin tức, cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với nội dung này. Chưa kể đến cỗ máy bay rõ ràng không phát ra bất kỳ tiếng ồn nào. Điều này không còn nằm trong phạm vi của lẽ thường nữa.

“……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………… Thôi kệ.”

Vẫn chìm nửa người dưới sông, Heiwajima Shizuo nói với giọng thấp đến đáng sợ.

Thỉnh thoảng, anh lại tự nói chuyện với mình như vậy.

“Tình huống kỳ lạ và rắc rối thế này rất có thể liên quan đến tên khốn đó. Nói mới nhớ, “hôm qua” cũng y như vậy - phiền vãi cả l*n. Trước hết mình nên tìm con bọ chét chết tiệt đó và giết nó. Mẹ kiếp, thuốc lá của mình ướt hết rồi! Mình chắc chắn sẽ giết Izaya, tên khốn đó!!”

Dù điều đó có thể nghe điên rồ, nhưng bằng cách nào đó anh luôn tìm ra được sự thật qua những phương pháp như vậy. Anh là một người đàn ông mà sự tồn tại của anh hoàn toàn trái ngược với câu nói “đừng chọc vào chó đang ngủ.”

Một tình huống không thể hiểu nổi, suy nghĩ về Orihara Izaya, và nguồn cung cấp nicotine của anh cạn kiệt - Shizuo đã đánh dấu vào ba trong số các ô đó...

“Nhưng mà, công bằng mà nói, dù con bọ chét đó có giống bọ chét đến đâu đi nữa, vì nó cũng chui ra từ bụng mẹ, cuối cùng thì nó vẫn là con người. Quyết định giết nó theo hứng thì cũng không tốt lắm… Argh, tại sao tên khốn đó lại phải được sinh ra từ một ai đó chứ!? Nếu nó là một món đồ chơi hay một con búp bê, mình đã giết nó mà không nói một lời - gã đó làm mình điên tiết!”

Lùi một bước nào.

Bình tĩnh lại.

Đúng vậy, để cơn giận dẫn lối là cách dễ dàng nhất. Các anh hùng trong phim luôn biến cơn giận đó thành sức mạnh và cố gắng làm đẹp cho hành vi như vậy. Nhưng đó là điều mà bất kỳ con chó nào bạn có thể tìm thấy bên lề đường cũng có thể làm được.... Chà, anh chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn để chịu đựng qua một thứ chậm chạp như một bộ phim. Dù sao đi nữa, người ta phải kìm nén cơn giận đó - khả năng làm được điều đó là độc nhất ở con người. Chẳng phải anh đã gây ra rất nhiều rắc rối cho em trai mình trước đây cũng vì vấn đề kiên nhẫn này sao?

“Haaah….”

Từ từ, như hơi nước thoát ra từ một động cơ hơi nước áp suất cao, Shizuo kìm nén cơn thịnh nộ của mình.

Về cơ bản, nhờ đó, những tình huống như Trái Đất bị chém đôi bằng một cú karate hoặc một nửa Mặt Trăng bị bốc hơi bởi một tia sáng thịnh nộ của Shizuo đã được tránh khỏi.

“Chàoooo~, Shizu-chan.... Sao cậu vẫn chưa chết vậy?”

Anh nghe thấy một thứ gì đó, một ảo thanh.

Ảo thanh này đi kèm với một ảo ảnh.

Cách đó hơn 50 mét, có một cây cầu thép lớn sừng sững, và ảo ảnh của một người đàn ông thanh lịch, mảnh mai với nụ cười lớn trên môi đang dựa vào lan can cầu, vẫy tay.

“……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Thêm vào đó, có một tiếng nổ lớn vang lên từ trong đầu Heiwajima Shizuo.

Đó là âm thanh của động cơ hơi nước giận dữ, một động cơ đã từ từ xả hơi, giờ đây thổi bay tất cả cùng một lúc.

“Iii!!”

Anh thậm chí còn không thể đợi cho tiếng hét của mình hình thành hoàn toàn.

“Zaa!!”

Shizuo hạ nửa thân trên của mình xuống sông.

“Yaa!!”

Có một chiếc máy bán hàng tự động dưới đáy sông, có thể là một trò đùa khó chịu từ một người nào đó, và Shizuo im lặng nhấc nó lên bằng cả hai tay.

“KUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUN!!!!!!”

Có một tiếng nổ lớn.

Quả đạn pháo cực lớn bay vút qua bầu trời, giống như nó vẫn thường làm trên đường phố Ikebukuro.

Phần 3

“A, tôi không thích chuyện này, hoàn toàn không thích.”

Chàng thanh niên tên Orihara Izaya nói một cách qua loa trong khi chạy từ con hẻm này sang con hẻm khác. Tuy nhiên, đây không phải là phương pháp chạy trốn kiểu “giữ khoảng cách với đối phương” thường thấy. Cố gắng chạy bộ để thoát khỏi Heiwajima Shizuo, một người cơ bắp đến mức có thể đỡ đạn trực diện, chắc chắn là hành động tự sát. Do đó, Izaya liên tục rẽ vào các con hẻm để thực hiện các thao tác như “biến mất khỏi tầm mắt” hoặc “xóa bỏ dấu vết.”

Việc anh đối mặt với Shizuo, người có lẽ còn chạy nhanh hơn cả một con báo, mà vẫn sống sót đến ngày hôm nay là một bằng chứng không thể chối cãi cho hiệu quả của các biện pháp đối phó đó.

“Tôi ít nhất cũng đã nghĩ rằng việc “bị cuốn vào sự biến dạng của không gian” sẽ khiến cậu chết; ý tôi là, với chuyện này, tôi thậm chí không biết tại sao tôi lại giao kèo với “họ.”

Nhưng.

Phương pháp này lẽ ra chỉ có tác dụng trên đường phố Ikebukuro. Lý do rất đơn giản: nếu bạn không quen thuộc với khu vực, bạn không thể tận dụng hệ thống hẻm nhỏ phức tạp. Anh ta ban đầu muốn cắt đuôi đối thủ của mình, nhưng nếu anh ta chạy vào một ngõ cụt, hoặc nếu chuyện đó xảy ra, thì đó sẽ là một vấn đề thực sự. Đối mặt với một đối thủ như Shizuo, không nghi ngờ gì anh ta sẽ bị băm thành thịt băm - khi còn sống.

Dù vậy, Orihara Izaya vẫn xoay xở để di chuyển trong các con hẻm một cách dễ dàng.

Có thể nói rằng điều này thậm chí còn diễn ra suôn sẻ hơn so với khi ở trên đường phố Ikebukuro.

(Chà, thành phố này dường như cũng có một cái gì đó đang diễn ra, nhưng dù sao thì nó cũng tiện lợi hơn nhiều vì không có “người lớn” nào lẩn khuất trong bóng tối của thành phố này. Giống như đến một hòn đảo sử dụng vỏ sò làm tiền tệ và không có khái niệm về làm giả… Chà, dù sao đi nữa, tôi chỉ ước Shizu-chan chết quách đi cho rồi.)

Sải bước của anh ta giống như của những công dân trong thành phố này… của Thành Phố Học Viện.

Hay sẽ tốt hơn nếu nói rằng anh ta như thể đã có được một bản đồ chi tiết của nơi này từ trước, do đó có thể hiểu mọi ngóc ngách của thành phố này.

Phần 4

Anh thản nhiên nhảy qua chiếc SUV đang đậu bên đường, trượt dưới một xe đẩy xúc xích, và cuối cùng chạy thẳng lên một tòa nhà chỉ trong vài giây. Nhìn chung, những hành động đó tương tự như một con hổ hoặc một con sư tử vượt qua các chướng ngại vật để đuổi theo con mồi.

Dù vậy, Heiwajima Shizuo đã mất dấu Orihara Izaya.

Nơi này giống như một mê cung bê tông phức tạp ở mọi hướng.

Gã bartender đeo kính râm đặt tay lên một bức tường có những chữ cái màu đỏ được nguệch ngoạc khắp nơi, hoàn toàn không phải bằng tiếng Anh, và từ từ thở ra.

Anh đang cố gắng ngăn mình khỏi việc “vô tình” phá hủy tòa nhà.

(…Dù con bọ chét đó có giống bọ chét đến đâu đi nữa, điều này quá trùng hợp. Không, vì một con bọ chét luôn chỉ là một con bọ chét, không thể nào nó chiến thắng mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.)

Nếu bạn bước vào con đường đã được đối phương sắp đặt mà không chắc chắn có thể phá hủy nó hoàn toàn, việc đuổi theo một cách liều lĩnh sẽ là vô nghĩa. Anh đã học được bài học về loại “mùi” này vô số lần ở trường trung học. Đó là mùi của sự thất bại sắp xảy ra.

Tuy nhiên, chính vào lúc đó.

Đột nhiên, có một âm thanh chói tai. Nó giống như âm thanh phát ra khi cọ một mảnh đá thô vào kim loại.

“…Con bọ chét chết tiệt đó.”

Shizuo không nghĩ đó là chính Izaya.

Thực tế, trong trường hợp của tên Orihara Izaya đó, thường sẽ phiền phức hơn nếu chính hắn không xuất hiện. Nói cách khác, đây là tình huống mà hắn giỏi nhất. Nếu hắn dùng mình làm mồi nhử và dụ đối thủ theo sau, đối thủ đó, đuổi theo mà không suy nghĩ, sẽ bị dẫn vào một con hẻm vắng vẻ trong chốc lát. Và sau đó một sát thủ sẽ xuất hiện. Chẳng phải đây “chính xác” là điều mà gã đó giỏi nhất sao? Cảm giác như tung ra được 10 combo liên tiếp trong một trò chơi đặt bẫy - một cái bẫy quá rõ ràng, nhưng lại thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Nhưng Shizuo không phải là người sẽ chùn bước trước một thứ ở mức độ này.

Đúng hơn là, thanh cảm xúc của anh đang đầy ắp sự tức giận ngay lúc này.

“Nói cách khác, mình có thể tìm ra nơi con bọ chét đó ở chỉ bằng cách đập cho gã kia một trận, phải không…?”

Con quái vật có thể được coi là đỉnh cao của loài người bước về phía nguồn gốc của âm thanh mà không một chút do dự.

Câu hỏi duy nhất còn lại là liệu Shizuo có thể đánh bại “gã đó” trong khi vẫn đảm bảo rằng lưỡi và má của hắn vẫn còn nguyên vẹn không.

Phần 5

Sau đó, trong một con hẻm bẩn thỉu với những bức graffiti màu đỏ ở khắp nơi, đứng một cô gái rõ ràng không thuộc về nơi đó.

Cô có mái tóc đen ngắn và cặp kính lớn. Cô có vẻ rụt rè, và điều đó thể hiện không chỉ qua vẻ ngoài của cô mà còn qua tất cả những hành động nhỏ nhặt của cô, từ việc khẽ co giật và thu mình lại cho đến việc ôm lấy cơ thể như thể đang cố tự bảo vệ mình. Cô gái, với chiếc áo blazer trông như đồng phục học sinh của một trường nào đó, sẽ có vẻ hấp dẫn đối với những người có sở thích như vậy, nhưng lại gây khó chịu cho những người cảm thấy những thứ đó khó ưa. Từ không khí xung quanh cô, người ta có thể nhận ra cô không chủ động tìm kiếm một cuộc sống dài và nhiều biến cố, nhưng tuy nhiên, cây kim trong đồng hồ đo của cô lại co giật từ trái sang phải, luôn căng ra xa khỏi mức “trung bình”.

Sonohara Anri

Mặc dù cô có vẻ là người hay đọc những tuyển tập thơ khó hiểu trong thư viện trường, cô lại đang cầm chính thứ sẽ phá vỡ hoàn toàn hình ảnh đó. Dù tư thế của cô trông như đang ôm mình, có thể nói rằng cô thực ra đang ôm “thứ đó.”

Vậy, “thứ đó” có thể là gì?

Câu trả lời là một thanh katana.

“Này, bạn ở đó, bạn có biết đó thực sự là sự thật không!?”

Trước mặt Anri, người đang lùi lại hai, ba bước, là một cậu học sinh trung học tóc nhím cau mày như thể đang trong một tình thế khó xử.

Vẻ mặt của anh tuyệt vọng, và giọng nói mang theo một cảm giác bất an.

“Tôi không biết bạn đến từ đâu, nhưng rõ ràng là bạn không quen thuộc với nơi này, và bạn không thuộc về nơi đây!”

Những lời nói của anh vốn đã không có nhiều ý nghĩa, nhưng ngay cả khi không có điều đó, Sonohara Anri vẫn cảm thấy một cơn chóng mặt cấp tính trong đầu. Cô nhận ra rằng mình đang mất khả năng nhận diện các âm thanh phát ra từ phía trước như những từ ngữ.

Đây không đơn giản chỉ là vấn đề nói chuyện với một cậu bé mà cô chưa từng gặp trước đây.

Lý do thực sự nằm ở thanh katana mà cô đang cầm.

Chính xác hơn, nó nên được gọi là một thanh quỷ đao.

Saika.

Nó đang hét lên một cách ầm ĩ bằng giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ trực tiếp vào tâm trí của Anri, chủ nhân của thanh đao.

Giọng điệu hoàn toàn khác với những lời thì thầm thường lệ tuyên bố tình yêu của nó dành cho nhân loại.

“Cái gì đó; cái gì đó; cái gì đó; cái gì đó; cái gì đó? Huhuhu! Aaa, áááá! Cái đó không tốt; cái đó không thể tốt được; dù có nghĩ thế nào đi nữa, cái đó chắc chắn không tốt! Tôi không có vấn đề gì với việc bị tan vỡ, bị cùn đi, bị tan chảy, hay bị thay đổi, và tôi vẫn sẽ là chính mình, nhưng tôi không nghi ngờ gì một điều khủng khiếp sẽ xảy ra nếu tôi chỉ cần lướt qua một đầu ngón tay thôi!”

Keng keng keng!! Tầm nhìn của Anri bị cưỡng bức hướng đến một nơi nhất định.

Nó bị hướng đến cậu bé tóc nhím, và đặc biệt là đến phần dưới cổ tay phải của cậu ta.

(Người này... là gì?)

Anri, nói một cách ngắn gọn, đang hoảng sợ.

Điều này không phải vì phản ứng bất thường của Saika cũng như không phải vì “thứ gì đó” ẩn giấu bên trong cậu bé tóc nhím.

Cô không biết là gì, nhưng chắc chắn có điều gì đó không ổn.

Cô cảm nhận được một mối nguy hiểm chạy dọc sống lưng, không thương tiếc thổi bùng nỗi sợ hãi trong tim cô.

Như thể một chiếc lưỡi câu vô hình đang kéo linh hồn cô ra khỏi phía bên kia của “khung” mà Anri đã tự định sẵn.

(Mình biết Saika luôn thì thầm tình yêu của nó dành cho nhân loại. Chắc chắn, sẽ có một số ngoại lệ mà nó ghét, nhưng nó chưa bao giờ chỉ đơn giản là đầu hàng trước nỗi sợ hãi như thế này…)

“Vẫn chưa quá muộn đâu.”

Cậu bé tóc nhím lên tiếng.

Một bước nữa.

Ngay cả khi một con dao kề vào cổ cô, ngay cả khi một khẩu súng chĩa thẳng vào trán cô, miễn là cô vẫn còn ở trong “khung” của mình, Anri sẽ không bao giờ bị lung lay. Nhưng ngay cả cô cũng lùi lại trước một bước đi hoàn toàn bình thường, như một cô gái hoàn toàn bình thường.

Điều này không ổn.

Lý do duy nhất cô có thể giữ được sự tỉnh táo trước những lời thì thầm, hay “lời nguyền,” của Saika là sự tồn tại của “khung” của cô. Anri không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với mình nếu cô quên mất sự tồn tại của nó.

“Dù sao thì, tôi sắp hết thời gian rồi. Làm ơn cho tôi biết có bao nhiêu người đi cùng bạn. Và sau đó tất cả những người liên quan cần phải quay về. Không còn lựa chọn nào khác nữa!”

Uu!

Và thế là.

Trong một khoảnh khắc.

Sonohara Anri rút thanh katana của mình ra bằng một động tác lớn. Như thể không cảm nhận được trọng lượng của nó, cô vung nó xung quanh bằng một tay, tạo ra những tia lửa màu cam khi lưỡi kiếm rít lên trên tường, cho đến khi mũi kiếm chĩa thẳng vào đối thủ của cô.

Hành động đó hoàn toàn không giống như hành động của một người có kiến thức về kendo hay kiếm thuật.

Sẽ chính xác hơn nếu nói rằng Anri chỉ hành động vì tự vệ, giống như một người theo bản năng bảo vệ mặt mình bằng cả hai tay.

Tuy nhiên, cậu bé tóc nhím chỉ tặc lưỡi.

Như thể đáp lại, anh ta lại siết chặt nắm đấm của mình và vào tư thế của riêng mình.

“Chết tiệt! Tại sao mọi chuyện lại phải đến nước này!?”

Khoảnh khắc nắm đấm được siết chặt.

Keng keng keng keng keng keng keng keng keng keng keng!!

Thông qua Saika, một lượng căng thẳng và cảm giác nguy hiểm phi lý tàn phá ý thức của Anri..

Vô số lưỡi câu từ phía bên kia của “khung” của cô níu lấy linh hồn đang bị phơi bày của cô và cố gắng kéo cô ra một cách cưỡng bức. Một thực tại xa lạ đang đe dọa chính nhân cách của cô.

Bắt đầu từ các mép, tầm nhìn của cô bắt đầu mất tập trung.

Cô theo phản xạ đưa tay che miệng khi cảm thấy bụng mình cồn cào khó chịu.

(Thật là… tệ)

Lưỡi kiếm của Saika bắt đầu phát sáng một màu đỏ đáng ngại.

Không, không phải thế.

Đó chỉ là ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm. Chính đôi mắt của Anri mới thực sự phát sáng.

(Không…!!)

Tầm nhìn của cô trở nên buồn nôn.

Ý thức của cô bắt đầu mờ đi.

Những “lời thì thầm” của Saika, vốn trước đây chỉ là những lời lẩm bẩm nhỏ nhẹ liên tục, bắt đầu gây áp lực lên tim cô từng chút một cùng với một mùi hương ngọt ngào, xa lạ.

Nhưng.

Thực tế, Anri không bao giờ biến thành một “quỷ chém người”.

Lý do rất đơn giản nhưng lại khó giải thích.

Băgjgoksyaaaahhhh!!!???

Đó là vì từ đâu không biết, một chiếc máy bán hàng tự động bay đã phóng cậu bé tóc nhím vào tường.

Chà.

Không phải chiếc máy bán hàng tự động được làm bằng bọt biển, cũng không phải bức tường là một bức tường đất cũ nát. Không có gì phải nghi ngờ rằng chiếc máy bán hàng tự động được làm bằng kim loại và bức tường là một bức tường bê tông vững chắc.

Dù vậy.

Tuy nhiên, rốt cuộc thì vừa có chuyện gì xảy ra?

Không có một khe hở một milimet nào giữa bức tường và chiếc máy bán hàng tự động, và dù bạn có nói thế nào đi nữa, sẽ là chính xác nhất nếu nói rằng cậu bé tóc nhím đã bị “chôn”.

Một âm thanh khô khốc vang lên sau đó.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cậu bé.

“Phu phu phu! Ha ha ha!! A, điều đó thật tuyệt vời, thật tốt, đó mới là điều tất cả con người nên làm, nếu có một con người với thông số cao nhất ngay trước mặt tôi thì tôi không nên sợ hãi mà thay vào đó là yêu thương họ, yêu thương họ, yêu thương họ, yêu thương họ!!”

Khi cô tỉnh lại, Saika đã trở lại bình thường.

Theo đó, Anri cũng đưa ra một phản ứng phù hợp. Cô kéo “bản thân” đang nửa chừng ra khỏi “khung” của mình và bắt đầu làm nhẹ đi tác động của những lời thì thầm “bị nguyền rủa”.

Màu đỏ trong mắt cô từ từ phai đi.

Nhân tiện.

Người đã gây ra thiệt hại đó lên tiếng.

“Yo, cô có biết gì về bọ chét không?”

Cô gái bí mật giấu thanh quỷ đao sau lưng lắc đầu nhẹ nhàng.

Tôi không biết.

Phần 6

“Đau….”

Kèm theo một âm thanh răng rắc.

Kamijou Touma đá chiếc máy bán hàng tự động bị móp méo ra khỏi bức tường bê tông vỡ vụn. Sau đó anh loạng choạng bước ra ngoài.

Lách tách, máu từ trán anh đổ ra và nhỏ xuống đất.

“…Đau thật đấy, chết tiệt! Anh cũng đến từ Ikebukuro à, tên khốn!?”

“Hả? Ngạc nhiên thật. Tôi sẽ hiểu nếu cậu chỉ né hoặc đỡ đòn tấn công của tôi, nhưng cậu vẫn còn đứng được sau khi ăn một đòn trực diện. Cậu chắc phải cứng như Simon nhỉ?”

“…Một cái tên nữa tôi không nhận ra. Chính xác thì có bao nhiêu người đến đây vậy..?”

“Thôi kệ, dù sao thì, tôi chỉ có một câu hỏi cho cậu… Cậu có biết về con bọ chét không?”

“Ááááááááá, thật tình!! Có bao nhiêu người đến từ Ikebukuro vậy!?”

Hét lên, Kamijou đột nhiên lao về phía Heiwajima Shizuo và cố gắng túm áo anh ta.

Đáng buồn cho anh, dù nó đã bị ngâm trong sông và bị ướt, điều đó không thay đổi được sự thật rằng chiếc áo là một món quà đầy kỷ niệm từ em trai của Shizuo.

Và điều chết người nhất là khi Kamijou túm áo, một trong những chiếc cúc đã bay ra.

Riiiiip.

Cậu bé tóc nhím nghe thấy một âm thanh lạ.

Nghe giống như một bó dây thép bị kéo căng ở cả hai đầu như một sợi dây cao su.

Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ đoán được âm thanh đó thực sự là gì.

Thật vậy.

Không ai có thể nghĩ rằng những âm thanh phát ra từ sự căng cơ của một con người bình thường lại có thể vang lên như vậy.

“A.”

Chỉ là.

Một cách trống rỗng, anh nhận ra mình đã làm rối tung mọi chuyện.

Chắc mình đang trên đường cao tốc đến địa ngục rồi đây.

Vào khoảnh khắc đó.

–––!!!!

Tất cả âm thanh biến mất với một cú vung tay của anh ta.

“A.”

Cùng lúc đó, lạ lùng thay, Heiwajima Shizuo cũng phát ra một âm thanh tương tự.

Chỉ bằng một tay, anh ta đã tóm cổ áo cậu rồi ném.

Có lẽ chỉ mình anh ta mới nắm được chuyện gì đã xảy ra.

Người đứng ngay trước mặt anh, người mà anh không biết tên, đã bị thổi bay ra khỏi con hẻm và tạo ra một âm thanh ngoạn mục của thứ gì đó bắn tung tóe khắp nơi.

Anh thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với cậu bé - thậm chí không biết cậu ta đã đáp xuống đâu.

Người đàn ông mặc bộ vest bartender, người bị bỏ lại một mình, lẩm bẩm với vẻ mặt như thể anh ta vừa vô tình làm rách tờ giấy khi vớt cá vàng vì đã dùng quá nhiều sức.

“Chết tiệt, mình đáng lẽ phải hỏi về con bọ chét trước khi đập con ruồi…”

Phần 7

Satin dress: [Hả!? Tôi chưa bao giờ nghe tên Tanaka Tarou. Bạn là người chưa từng dùng mạng xã hội này à? Thôi kệ, rất vui được làm quen.]

Tanaka Tarou: [Rất vui được làm quen với bạn. Dù sao thì, tôi đã rất ngạc nhiên. Nó trông về cơ bản giống như bất kỳ mạng xã hội nào khác, nhưng hóa ra bên trong lại là một thứ hoàn toàn khác, và nó chứa đầy những công nghệ mà tôi chưa từng thấy trước đây.]

Satin dress: [Ahaha! Mọi thứ về công nghệ đều được điều chỉnh bởi bên quản lý máy chủ, nên nó không liên quan gì đến chúng ta đâu!]

Tanaka Tarou: [Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ đang nghĩ sẽ khó khăn khi bạn tự quản lý nó. Vậy, tôi nghe nói đây là một diễn đàn thu thập những lời đồn.]

Satin dress: [Đúng vậy. Nếu có liên quan gì đến truyền thuyết đô thị, cứ để cho tôi! Hỏi tôi bất cứ điều gì từ địa điểm tốt nhất cho một bài kiểm tra lòng dũng cảm đến những nơi làm việc căng thẳng nhất!]

Tanaka Tarou: [Ừm, có tin đồn nào về quỷ đao hay kỵ sĩ không đầu không?]

Satin dress: [Hừm. Bạn đang tìm những thứ cổ điển quá nhỉ.]

Tanaka Tarou: [Tôi xin lỗi.”]

Satin dress: [Không cần phải xin lỗi đâu. Nhưng mà, ừm, à đúng rồi… Có một cái bắt nguồn từ một tin đồn khác. Bạn đã nghe câu chuyện về đường hầm tàu điện ngầm chưa?]

Tanaka Tarou: [Tôi xin lỗi.”]

Satin dress: [Nếu bạn xin lỗi tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ bắt bạn chơi game FPS miễn phí với tôi cho đến sáng mai vừa là để trừng phạt vừa là để thắt chặt tình bạn của chúng ta, được chứ? Dù sao thì, một số thí nghiệm về neutrino hay hạt Higgs hay gì đó đã dẫn đến tin đồn rằng một cánh cửa kỳ lạ đã mở ra trong một ga tàu điện ngầm bỏ hoang. Và nếu bạn đi qua cánh cửa đó, bạn sẽ được dịch chuyển đến một thế giới giả tưởng nơi kiếm và ma thuật đan xen. Nó gần đây đã trở nên khá nổi tiếng.]

Tanaka Tarou: [Vậy nó có liên quan gì đến kỵ sĩ không đầu?]

Satin dress: [À, đúng vậy. Chà, nếu chúng ta có thể đến được phía bên kia, thì hợp lý khi nghĩ rằng ai đó có thể đến với chúng ta từ phía bên kia. Cũng đã có rất nhiều tin đồn về những lần nhìn thấy kỳ lạ xung quanh các lối vào và lối ra của ga. Tôi có nên gửi cho bạn các URL video không?]

Tanaka Tarou: [Vậy thì tuyệt quá. …Khoan đã, rất nhiều tin đồn ư?]

Satin dress: [Ừ. Bạn sẽ thấy nó trong video, nhưng dường như có nhiều hơn một người trong số họ đã đến. Những quý tộc ma cà rồng, những băng đảng cổ điển từ thời Cấm Rượu, và đủ loại những thứ khác. Ý tôi là, so với UFO và những người Xám Nhỏ, dường như có nhiều loại hơn.]

Tanaka Tarou: [Vậy thì, bạn đang nói một trong số họ là–]

Satin dress: [Chính xác. Có một kỵ sĩ không đầu trong một bộ đồ cưỡi ngựa đen tuyền. Chà, tôi cho rằng đó có thể chỉ là một thứ gì đó mà một sinh viên điện ảnh làm để giải trí thôi.]

Phần 8

“......”

Một kỵ sĩ không đầu trong bộ đồ leotard đen dừng lại bên lề đường trên một chiếc xe máy. Cô thanh lịch gõ một dấu chấm lửng vào chiếc PDA của mình.

Như thể luôn có một gã nào đó nhàm chán, suốt ngày online trong diễn đàn anime, một câu trả lời sớm xuất hiện, nói rằng, “Đừng có viết ba cái thứ vô nghĩa.”

Một lần nữa, không hề nhận ra, cô đã trở thành một người nổi tiếng.

Nếu có một “bản gốc” nào đó trong thành phố này mà đầu bị một cái bẫy dây cắt đứt, cô thậm chí sẽ không thể ngẩng mặt lên để đối mặt với họ. Vào lúc đó, có lẽ tốt hơn hết là cô chỉ nên phục vụ một ít bánh quy hay gì đó.

“Nhưng mà, mình không thể ngẩng mặt lên được vì mình không có mặt. Fufufu.”

Ngay sau khi những lời đó được thốt ra, chiếc xe máy mà “cô” đang cưỡi phát ra một âm thanh tương tự như của một con ngựa đang bực bội.

Kỵ sĩ không đầu trở lại thực tại và vội vàng xóa dòng chữ cô vừa gõ. Nếu người yêu Shinra của cô nhìn thấy nó, thì sẽ là thảm họa. Nghiêm túc mà nói, anh ta thậm chí có thể làm một chiếc áo phông “Tôi không thể ngẩng mặt lên được.”

Tình cờ thay, thành phố này, nơi dường như được gọi là Thành Phố Học Viện, có vẻ là một kho báu của những truyền thuyết đô thị, giống như Ikebukuro, và có đủ loại tin đồn đang lan truyền, bao gồm cả kỵ sĩ không đầu.

Ví dụ, tin đồn rằng không ai biết ai đang viết những “chữ cái tiếng Đức đẫm máu” khắp thành phố hay thậm chí là chúng được viết khi nào, nhưng một thảm kịch sẽ xảy ra đúng như dự báo... và vân vân.

“…“Sky by Fire” là máy bay SSTO bay ở độ cao lớn nhất thế giới và là niềm tự hào của Thành Phố Học Viện. Không giống như một tên lửa hay một tàu con thoi, một tàu vũ trụ một tầng tách ra khỏi một chiếc máy bay giữa chuyến bay để vượt qua bầu khí quyển. Đây là một dự án lớn của Thành Phố Học Viện kết hợp các thành tựu nghiên cứu và phát triển rải rác của các công ty tàu vũ trụ tư nhân khác nhau…”

Một chiếc khí cầu từ từ lướt qua đầu của kỵ sĩ không đầu, màn hình lớn của nó phát sóng một khối lượng thông tin cho toàn thành phố.

“Một tàu vũ trụ, huh. Có tên lửa ngoài Tanegashima nữa sao…? Tôi... tôi chỉ hy vọng loại đó không thu hút người ngoài hành tinh thật, rùng mình rùng mình.”

Kỵ sĩ không đầu gõ lia lịa trên chiếc PDA của mình để hướng suy nghĩ của mình đi nơi khác.

Đột nhiên, cô quay ánh mắt sang bên.

Như thể cố tình làm hỏng những bức tường sạch bóng của tòa nhà, những chữ cái màu đỏ khổng lồ đã được nguệch ngoạc trên một mặt.

Mặc dù các chữ cái là từ bảng chữ cái tiếng Anh, chúng được sắp xếp hoàn toàn khác.

Nhưng đối với kỵ sĩ không đầu quốc tế, tiếng Đức không phải là vấn đề.

Sau đó, sau khi lướt qua các chữ cái, cô nhập một thứ gì đó vào chiếc PDA của mình.

Vì lý do nào đó, sau đó cô quay màn hình về phía của bức graffiti.

Đây là những gì đã được viết trên màn hình:

“Thế, ngươi đang làm cái quái gì ở đó vậy, ma cà rồng?”

Phần 9

“Thì ra đó là lý do tại sao máy in 3D lại giống như kim tự tháp.”

Một chàng trai trẻ đang cầm một chiếc túi nhựa có in hình anime nói.

Anh ta là Yumasaki Walker. Bên cạnh anh, một người phụ nữ tên Karisawa, cũng đang cầm một chiếc túi nhựa, cười lớn.

“Yumacchi, tôi là một cosplayer, nên tôi chỉ biết bấy nhiêu về các vật thể 3 chiều thôi. Làm sao anh mong tôi hiểu một thứ triết lý như vậy được chứ?”

“Phải nói thế nào đây… Dù bạn đang làm một chiếc tàu chiến hay một cô gái, hay một cô gái dưới hình dạng một chiếc tàu chiến… Giống như xây dựng một thứ gì đó với vô số những chấm nhỏ để tạo ra một đường viền mịn màng. Về cơ bản, bạn chỉ có thể thêm vào và không bao giờ có thể bớt đi. Rốt cuộc, bạn không thể làm một đường hầm sau khi đã xây một ngọn núi. Nên cuối cùng, nó giống như một kim tự tháp – bạn chỉ có thể tạo ra các phòng và lối đi bên trong bằng cách thay đổi cách bạn xếp chồng các chấm khi bạn làm nó lúc đầu.”

“Vậy thì sao?”

“Nhưng nơi này, Thành Phố Học Viện, lại đầy rẫy những công cụ cho phép người ta sử dụng phương pháp bớt đi để đào thẳng qua cả ba chiều! Và nó dễ như sử dụng một máy photocopy trong một cửa hàng tiện lợi! Trời ơi, tôi thậm chí không thể diễn tả được nó tuyệt vời đến mức nào! Nó không thể tả được! Khả năng, phạm vi của những gì có thể được thực hiện, đều ở một đẳng cấp hoàn toàn khác! ĐỈNH CAO!!!”

“Vậy, Yumacchi, anh là một chàng trai theo trường phái 3 chiều à?”

“Lên đến độ tinh khiết khoảng 2.99 chiều, tôi là người của anh! Một thần tượng được làm bằng đa giác không phải là ba chiều! Nó chỉ đang giả vờ như vậy thôi!”

Bên cạnh họ, cũng có một người đàn ông thực sự có một chút lý trí. Anh ta làm một vẻ mặt như thể vừa ăn phải một con côn trùng đắng ngắt sau khi nghe cuộc trò chuyện của những người khác. Người đàn ông tên Kyohei Kadota luôn có điều gì đó đè nặng trong tâm trí.

“…Biết gì không, đó là cuộc sống của các cậu, nên tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng cái gã Togusa đó đã xảy ra chuyện quái gì vậy?”

“A, thì, Togusa-san hoàn toàn bị ám ảnh bởi các thần tượng 3 chiều. Sau khi nhìn thấy Meigo Arisa-chan vừa nãy, anh ta đã biến mất vào đám đông như một con lươn trơn trượt.”

“Cái đó khá là ngầu, phải không!? Chắc chắn không chỉ là một cosplay bình thường – có thể đó là một loại quảng bá cho một bộ phim điện ảnh chăng!?”

“Này, còn Hijiribe Ruri thì sao…?”

“Tsk, tsk, tsk! Không đúng đâu, Dotachin; đây không phải là ngoại tình! Trong khi các fan hâm mộ thần tượng biết họ sẽ không bao giờ có thể chạm vào người thật, họ có thể tự do xây dựng các hậu cung và đội hình trong mơ trong não của họ!! Tất nhiên, tất cả những điều này đều bị giới hạn bởi ví tiền của họ!!”

Họ không thay đổi chút nào. Như thể nhóm người đó đã tập trung tất cả điểm số của họ trong bóng chày chuyên nghiệp vào một thông số duy nhất.

Vào khoảnh khắc đó, Kadota nhận thấy Karisawa đang nhìn đi nơi khác.

Trong tầm nhìn của cô, bên cạnh cửa sổ của một cửa hàng nào đó, đứng một cô gái mặc tu phục màu trắng tinh và một cô gái trung học đeo kính, ngực khủng trong một chiếc áo khoác màu chàm.

Kadota cảnh báo họ đề phòng.

“… Đừng dính dáng vào chuyện đó. Nếu đó là một người tu hành, các cậu có thể vô tình tạo ra một sự cố quốc tế đấy!”

“Cậu đang nói gì vậy, Dotachin? Họ là đồng chí của chúng ta! Cậu không thấy à!?”

“Hả?”

“Đó là Index và Kazakiri Hyouka từ bộ A Certain Magical Index! …Biết gì không, điều đó khó hơn nhiều so với vẻ ngoài. Luôn trở nên căng thẳng mỗi khi chúng tôi thảo luận về cách thể hiện những chiếc ghim an toàn!!!”

“Vậy họ là những cosplayer, hử…?”

“Nhưng thật sự, đó là một sự tái hiện chính xác đến đáng sợ. Chúng ta hãy đến hỏi họ làm thế nào nhé! Whoaaa!!”

Nói vậy, Karisawa duỗi thẳng hai tay sang ngang trong khi vẫn cầm chiếc túi nhựa của mình và lao đi như một chiếc máy bay cất cánh.

Các cô gái cosplay(?) đang nói một số điều khi họ nhìn qua cửa sổ.

Dường như họ không đang xem hàng hóa của cửa hàng.

“Thì, nó dựa trên tiếng Đức, nhưng có rất nhiều cụm từ theo một loại phương ngữ nào đó, nên rất khó để giải mã…”

“…E-em không nói được tiếng Đức, nên em không thể nói gì nhiều.”

Ở một bên của cửa sổ kính trong suốt, những chữ cái màu đỏ thẫm được nguệch ngoạc trên đó.

Nó không phải son môi hay bất cứ thứ gì tương tự: nó được viết bằng một loại sơn nào đó trông đáng ngờ như máu và mang lại một cảm giác đáng ngại.

Karisawa, người đang nhìn vào cửa sổ qua vai của những cô gái cô vừa mới gặp, đột nhiên nói,

“Hửm? Cái đó có phải nói, 'Sky by Fire sẽ rơi từ trên cao xuống. Thêm ba người nữa, và nó chắc chắn sẽ rơi' không?”

“Oái!?”

“Ờ, ừm, và chị là…?”

Hai cô gái, bị sốc, quay lại, vai run rẩy, nhưng Kirasawa chỉ cho họ một câu trả lời không liên quan.

“Heh, đối với những người sử dụng Tà Nhãn, tiếng Đức là một môn học bắt buộc! Thay vì một, hai, và ba, nên là, eins, zwei, và drei! Schwarz Kreuz, Thập Tự Đen! Nhưng ai cũng muốn dùng tiếng Đức, nên là chuyện thường tình khi phải học thuộc lòng đủ loại từ ngữ hiếm để nổi bật hơn những người còn lại!!”

“......”

“......”

Cuộc trò chuyện chết lịm. Có lẽ nó chưa bao giờ sống ngay từ đầu.

Ánh mắt của các cô gái lang thang xung quanh, và rồi dừng lại ở một điểm duy nhất, dừng lại trên khuôn mặt của một người trông như thể có thể thực sự giao tiếp được với họ.

Như thường lệ, Kyohei Kadota có một vẻ mặt như thể vừa ăn phải một con côn trùng đắng ngắt.

“… Tôi sẽ cố hết sức để dịch, nhưng ngay cả tôi cũng có giới hạn của mình.”

Phần 10

Rầm rầm

Trước mặt kỵ sĩ không đầu, những ký tự được viết bằng máu trên tường ngọ nguậy.

Những ký tự không còn cần bức tường làm khung vẽ nữa. Chất lỏng màu đỏ thẫm, như thể trong môi trường vi trọng lực, lơ lửng giữa không trung, và rồi bắt đầu hình thành một cụm từ tiếng Đức cụ thể.

“Dù sao đi nữa, tôi trông thế này, nên ngay cả khi tôi muốn truyền đạt một cảnh báo chính xác cho người dân, khi họ thấy tôi như thế này, họ sợ hãi đến mức tôi thậm chí không có cơ hội để giao tiếp. Vì vậy, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng các phương pháp mà lẽ thường của họ có thể chấp nhận, như việc những bức graffiti đẫm máu đã được nguệch ngoạc khắp nơi trên đường phố.”

“Chẳng phải việc có nhiều máu như vậy––nhiều hơn những gì người ta có thể có được bằng cách rút cạn toàn bộ cơ thể người––được phun ra khắp nơi sẽ vượt quá ngưỡng lẽ thường của họ sao? Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu tin đồn về một kẻ sát nhân vô danh nào đó bắt đầu lan truyền.”

“Hừm, thế giới loài người thật khó hiểu. Mặc dù việc ru rú trong lâu đài của mình thì thoải mái, nhưng nếu bạn chỉ bao quanh mình với những thứ thoải mái đó, bạn sẽ bị chiều hư, và những sự cân nhắc như vậy cũng chỉ là thô thiệu mà thôi.”

“Một lâu đài?”

“Là lâu đài của một ma cà rồng. Mặc dù tước hiệu đã được chuyển cho con trai tôi, tôi vẫn sẽ được gọi là tử tước nếu tôi trở về nước mình trong hình dạng như vậy.”

Mặc dù cô chỉ là một kỵ sĩ không đầu không có ký ức rõ ràng của riêng mình, nhưng đúng như dự đoán, cô có một sự hiểu biết vững chắc hơn về huyền bí so với hầu hết mọi người bình thường. Tuy nhiên, một ma cà rồng dưới hình dạng một khối máu chỉ có thể được mô tả là “kỳ dị”.

“Tôi đã hy vọng ngươi sẽ trông có vẻ… thẩm mỹ hơn một chút…”

“Nó về cơ bản giống như gán các thông số trong các trò chơi bóng chày. Chắc chắn, một số ma cà rồng đầu tư hết vào ngoại hình, như nữ hoàng bất tử của những câu chuyện cổ tích internet, người hát và nhảy múa trong khi giả vờ là một mô hình 3 chiều, hay nữ diva ma cà rồng, người thay vì tiền mặt, lại thu thập các đợt hiến máu từ hàng triệu người. Tôi muốn làm mọi việc một cách khác đi một chút, nên tôi quyết định từ bỏ hoàn toàn ngoại hình của mình và thay vào đó tiếp tục sự tiến hóa của mình.”

“Ngươi biết không, sẽ thật tuyệt nếu ngươi có thể trở lại mạnh hơn và mạnh hơn mỗi khi bị đánh bại khoảng ba lần hoặc gì đó.”

“Ồ, ngươi sẽ phải hỏi thị trưởng về những chuyện đó. Ông ta là chuyên gia trong việc tăng sức mạnh sau khi bị đánh bại.”

Có vô số câu hỏi được đặt ra về con ma cà rồng làm từ chất dịch cơ thể, nhưng có những mối quan tâm cấp bách hơn vào lúc này.

Con ma cà rồng tự xưng(?) là tử tước đã thể hiện như vậy bằng những chữ cái đẫm máu.

“Ý ngươi là gì khi nói ‘ngươi đã cố gắng truyền đạt một cảnh báo chính xác?’”

“Thì––mặc dù tôi chắc rằng ngươi cũng biết về nó––về bản chất, chúng ta không được cho là ở trong thế giới này. Mặc dù thật thú vị khi nghĩ đến việc thiết lập quan hệ ngoại giao bằng cách sử dụng một sự kiện như vậy, nhưng mọi thứ chắc chắn sẽ đi sai hướng.”

“Và cụ thể hơn là?”

“Nó giống như hiệu ứng cánh bướm. Bất kể chúng ta có ý định độc ác hay không, vì sự xuất hiện của các lực lượng bên ngoài như vậy, đại nhân quả trong thế giới ở đây sẽ dần bị lệch đi, dẫn đến một điều không bao giờ được phép xảy ra… nhưng điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Rốt cuộc, ngay cả khi một cú vỗ cánh của con bướm có thể gây ra một cơn bão, con bướm đó không thể hy vọng điều khiển được cơn bão đó.”

Văn bản đẫm máu tiếp tục thay đổi.

Cuối cùng cũng gặp được một người(?) có thể hiểu đúng tiếng Đức, dường như vị tử tước vô cùng lạc quan.

“Tuy nhiên, chúng ta không thể chỉ nói rằng điều đó không liên quan gì đến chúng ta và việc thế giới này sẽ bị phá hủy không phải là điều chúng ta nên quan tâm. Điều đó sẽ quá vô trách nhiệm, phải không?”

“Ý ngươi là gì về một điều không bao giờ được phép xảy ra?”

“Chà, ngươi đã thấy nó rồi.”

Vị tử tước bắt đầu tạo ra một thứ gì đó khác ngoài chỉ những từ ngữ.

Một biểu tượng con trỏ, giống như của con trỏ chuột máy tính, chỉ thẳng lên.

Lên trời.

Chiếc khí cầu đang trôi chậm trên bầu trời xanh đang phát sóng những tin tức như vậy.

“‘Sky by Fire’ hiện đang di chuyển trên Nhật Bản và đang chuẩn bị nhiều phương tiện SSTO cho các nghiên cứu y tế không trọng lực, vận chuyển hàng hóa tốc độ cao, sản xuất điện mặt trời trên quỹ đạo và du hành vũ trụ cá nhân.”

Kỵ sĩ không đầu ngẩng chiếc mũ bảo hiểm full-face của mình lên và nhìn lên trời, gõ một vài dòng chữ vào chiếc PDA dưới bóng của mình.

“Cái đó à?”

“Cái đó.”

Dường như con ma cà rồng chỉ đưa ra một câu trả lời khó hiểu, khó đoán.

Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

“Dường như ‘Sky by Fire’ thực sự không phải là một thứ tồn tại trong thế giới này.”

Trúng phóc.

Chỉ có quy mô khổng lồ của tình huống mới ngăn cản kỵ sĩ không đầu hiểu đúng những gì đang diễn ra.

“Chúng ta không biết có bao nhiêu thực thể ngoại lai đã xâm nhập vào thế giới này, nhưng tất cả các biến dạng gây ra bởi những chuyển động đó đã được tập trung vào một điểm duy nhất trên bầu trời. Và thế là, siêu phi cơ khổng lồ nhất thế giới không bao giờ nên tồn tại đã được sinh ra. Và nó sẽ tiếp tục tồn tại cho đến khi chúng ta rời khỏi thế giới này. Mặt khác, nếu chúng ta, những thực thể ngoại lai, tiếp tục gia tăng và hoạt động ở đây, thì các chi tiết của nó sẽ ngày càng trở nên tinh vi hơn.”

“...”

“Và đây là phần tồi tệ nhất: dường như nó có chức năng tự bảo tồn bên trong, vì vậy, nói một cách đơn giản, nó đang tích cực hoạt động để phá hủy yếu tố mà chúng ta cần để rời khỏi nơi này.”

Văn bản đẫm máu đã trình bày những sự thật kinh khủng một cách rất súc tích.

“Một chiếc SSTO có thể được biến đổi thành một tên lửa đạn đạo chỉ bằng cách thay đổi nội dung của nó. Nếu hơn 100 quả được bắn vào thành phố này cùng một lúc... Nói một cách chính xác, nó sẽ cố gắng phá vỡ “đường hầm được đồn đại” mà chúng ta cần để trở về thế giới ban đầu của mình. Nếu điều đó thất bại, chính “Sky by Fire” có thể rơi xuống như một thiên thạch để đóng cửa và khiến chúng ta ở đây mãi mãi.”

Phần 11

Tổng chiều dài ba trăm tám mươi mét.

Và tổng chiều rộng là năm trăm.

Đó là một chiếc phi cơ trông giống như một chiếc phi cơ cánh bay có hình chữ “<” với một cặp cánh hình chữ V sắc nhọn hơn được gắn lên trên. Một cỗ máy bay bốn cánh, nó trông giống như một chiếc kimono trôi trên sông. Thực tế, hơn 80% thân máy bay khổng lồ của nó được lấp đầy bởi các thiết bị phóng và điều khiển SSTO, và phần trên của thân máy bay được bao phủ bởi vô số cửa hầm, trông giống như một tổ ong hoặc các ống phóng thẳng đứng trên một tàu ngầm hạt nhân mà từ đó tên lửa hành trình được bắn ra.

Công nghệ sản xuất được sử dụng có thể được thấy ở khắp nơi trong Thành Phố Học Viện, mà, phải thừa nhận rằng, thậm chí có thể bị người ngoài nhầm là một căn cứ trên Sao Hỏa.

Hay đúng hơn là,

“Đây là kiểm soát số bốn; một hệ thống làm mát không xác định đang phát triển xung quanh các thiết bị máy tính! Giả định rằng đối tượng đã đạt được sức mạnh xử lý cấp CIC. Hiện đang trong quá trình tự phân đoạn!!”

“Ngay cả việc gỡ bỏ các bộ phận cũng không được. Các dây cáp bị cắt sẽ được nối lại trong khoảng 30 giây trung bình!”

“Khả năng hình thành đầu đạn đang tăng lên. Không giống như trước đây, khi chỉ có nhiên liệu tên lửa thông thường được bơm vào, dường như các chất nổ đặc biệt đang được sản xuất hàng loạt trong các nhà máy tổng hợp hóa học trên tàu!!!!”

Những tiếng kêu than của các cô gái trẻ có thể được nghe thấy từ khắp mọi nơi.

Ngay cả khi họ la hét, mặt đất bên dưới họ quằn quại, các dây điện và đường ống trong tường liên tục thay đổi, và các phòng và thiết bị chưa từng thấy trước đây liên tục được tạo ra như thể đó là một điều tất nhiên.

Cứ như thể họ đang ở bên trong một sinh vật sống, hoặc như thể họ đang xem một đoạn phim tua nhanh về sự phát triển của một cái cây.

Đây không phải là lúc để nói về công nghệ hiện đại. Đúng hơn, chính công nghệ đó đang trở nên phức tạp hơn từng giây, ngay trước mắt họ.

“Chúng ta còn cách Thành Phố Học Viện chưa đến một trăm kilômét. Nhờ vào độ cao, chúng ta đã ở một điểm mà một thứ gì đó có thể đến thành phố chỉ bằng cách rơi tự do mà không cần bất kỳ động cơ đẩy nào!!”

“Tôi vẫn không thể nhận được mệnh lệnh của mình. Duy trì độ cao 25.000 mét!”

“Phân tích vị trí của mục tiêu thông qua khảo sát radar, quét địa hình nổi, và các mẫu lồi lõm.... Mục tiêu được biểu thị là trung tâm của Thành Phố Học Viện!! Các cửa hầm ống phóng trên cánh thứ nhất và thứ hai đang mở ra theo thứ tự!”

Các cô gái đang đưa ra những báo cáo khác nhau đó dường như là học sinh trung học cơ sở.

Nếu một người là người bản xứ của Thành Phố Học Viện, người đó sẽ nhận ra họ là những học sinh ưu tú của Trường Trung học Cơ sở Tokiwadai nổi tiếng.

“Haiz, chuyện gì đang xảy ra ở đây…?”

Misaka Mikoto lẩm bẩm một cách thiếu kiên nhẫn.

Không có lời giải thích nào cả, và ngay cả những cô gái đó cũng không thể giải thích chuyện gì đã xảy ra.

Họ đã ở trường, như thường lệ. Ngay sau khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học đầu tiên vang lên, tất cả họ đã xuất hiện bên trong cỗ máy này, mà họ chưa bao giờ thấy trước đây.

Thay vì nói rằng họ đã bị vận chuyển bằng cách nào đó, sẽ thích hợp hơn nếu nói rằng toàn bộ khung cảnh xung quanh họ đã bị thay thế.

“Chính xác thì danh sách tên đã bị rò rỉ như thế nào?”

Nữ hoàng của bè phái lớn nhất tại Trường Trung học Cơ sở Tokiwadai, Shokuhou Misaki, nói trong khi dựa lưng vào tường.

Một trong những màn hình được xếp khắp nơi đang hiển thị một sổ đăng ký học sinh cho Trường Trung học Cơ sở Tokiwadai. Mỗi tên được gán cho mỗi bộ phận của chiếc phi cơ khổng lồ được gọi là “Sky By Fire”.

“Hay có thể có một lý do khác tại sao các tên lại được biết đến ngay cả khi chúng chưa được công bố…?”

Có lẽ, họ sẽ là phi hành đoàn của con tàu.

Một nhóm người thống nhất, sở hữu đủ kỹ năng để có thể điều khiển một chiếc phi cơ như vậy.

Đó có thể là lý do tại sao chiếc phi cơ xoay vặn như một sinh vật đã “lựa chọn” họ.

Để có được hình dạng thích hợp của một chiếc phi cơ.

Tất cả những gì nó làm là để làm phong phú thêm các chi tiết mặc dù nó đã có khả năng tự phát triển đến hoàn thiện rồi.

Cách Shokuhou một khoảng, Misaka Mikoto và Shirai Kuroko đang trong một cuộc trò chuyện.

“Chị gái, tình hình bên chị thế nào?”

“Chờ một chút, đây, là sợi dây này, phải không…? Chắc là được, chỉ còn một chút nữa thôi… xong!!”

Misaka nói, cúi gập người xuống bảng điều khiển.

Sau khi bóc ra tấm bảng phân phối điện của thiết bị, cô đang cắt vào khối dây cáp bên trong.

Theo các báo cáo trước đó của các cô gái, ngay cả khi các dây cáp phân phối điện bị cắt, chúng sẽ tự động được nối lại, nhưng...

“Được rồi, thế là tốt… Mặc dù các dây cáp bị cắt sẽ tự động nối lại với nhau, nếu chúng ta thêm các dây khác vào hỗn hợp, chúng cũng sẽ trộn lẫn vào nhau và được khôi phục lại! Được rồi, sắp bắt đầu rồi!!”

Misaka Mikoto búng tay. Màn hình đầu cuối được cầm trên tay còn lại của cô hiển thị một màn hình gỡ lỗi màu đỏ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Mặc dù nó dựa trên tiếng Anh, nó hoàn toàn khác với những gì người ta sẽ thấy trong cuộc trò chuyện hàng ngày. Kuroko, người đang xem từ bên cạnh, không thể hiểu được gì cả, nhưng điều đó không phải là trường hợp đối với Misaka.

Tách tách tách tách!! Khi ngón tay cô nhanh chóng di chuyển, “Sky by Fire”, vốn ổn định đến mức bạn có thể gần như quên mất nó đang thực sự bay, bắt đầu rung nhẹ.

“Liên kết dữ liệu cục bộ, CIC, từ cánh thứ nhất đến cánh thứ tư toàn bề mặt, đang chờ danh sách lệnh được hiển thị... đây rồi!! Lệnh dừng khẩn cấp cho tất cả các SSTO sắp được phóng! Hủy bỏ tọa độ mục tiêu!! Và bây giờ… !!”

Có một sự thay đổi rõ rệt trên các màn hình xếp chồng lên nhau ở khắp mọi nơi.

Một trong những học sinh khóa dưới quay lưng lại.

“Việc chuẩn bị phóng đã được dỡ bỏ thành công!! Với điều này, Thành Phố Học Viện được cứu rồi!!”

“Đó chỉ là bước đầu tiên thôi. Nếu chúng ta không hạ cánh cái thứ này một cách an toàn, thì…”

Ngay sau đó, Misaka mỉm cười.

Bzzzzt!! Đèn trong cabin ngay lập tức chuyển sang màu đỏ tươi.

Ngay sau đó, toàn bộ “Sky by Fire” rung chuyển dữ dội.

Trong chớp mắt, tất cả các cô gái bị ném lên trần nhà, như thể trọng lực đã biến mất. Một số xoay người trên không và đáp bằng chân lên trần, trong khi những người khác nắm tay các cô gái khác khi đang lơ lửng trên không. Nếu họ không phải đều là những siêu năng lực gia cấp cao của Tokiwadai, một vài vụ va chạm trực diện và một vài cái xương gãy sẽ không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Vậy tại sao lại xảy ra một sự bất thường về trọng lực như vậy?

Lý do đã được tiết lộ trước khi họ kịp đặt chân trở lại mặt đất.

“‘Sky by Fire’ đang nhanh chóng mất độ cao!!”

“Tốc độ của nó đang tăng lên––bây giờ nó thực sự đang lao thẳng xuống Trái Đất!!”

“Phân tích bề mặt trên radar lại hoạt động. Mục tiêu vẫn là trung tâm của Thành Phố Học Viện, nhưng cái này... cái này không sử dụng SSTO! Nó sẽ đâm cả chiếc phi cơ vào thành phố!!”

“Xét rằng chúng ta còn 10 phút trước khi va chạm và chúng ta sẽ đến mục tiêu với tốc độ tối đa, chúng tôi dự đoán bán kính vụ nổ sẽ hơn 8 kilômét!!”

Nghe báo cáo chán nản, Misaka nghiến răng.

Mặc dù sự bất thường về trọng lực vẫn chưa được giải quyết, cô dùng từ trường buộc mình trở lại mặt đất và nắm lấy đầu cuối hỗ trợ vẫn còn gắn đang đung đưa trong không khí.

“Argh, tại sao cái thứ này lại lì lợm đến vậy!! Nó gần như là một sinh vật sống trong sự kiên trì của nó!!”

Phần 12

“......”

Vào lúc này, Kamijou Touma đang bị chôn vùi trong một chiếc xe khách đang đậu bên lề đường.

Đây không phải là một phép ẩn dụ cường điệu nào đó. Nửa thân dưới của anh thực sự bị chìm trong lớp kim loại cuộn của cửa xe.

Bản thân chiếc xe đã trượt hết sang phía bên kia đường. Những vệt đen trên đường do ma sát từ lốp xe là bằng chứng cho cường độ của va chạm.

Nó đến mức đó.

“Tai nạn” của Shizuo Heiwajima đã gây ra nhiều sự phá hủy đến thế.

Index đã kể cho anh về những dòng chữ tiếng Đức được viết bằng máu.

Lúc đầu, anh đã nghi ngờ. Đó là cho đến khi anh chứng kiến một số điều như một bức tượng đồng trước nhà ga bị lật đổ và tất cả các cửa sổ trên một tòa nhà bị vỡ.

Như một quả cầu tuyết lăn xuống dốc, ý nghĩa của các sự cố đã lớn dần lên cho đến khi anh nhìn lại, nó đã lớn đến mức che phủ cả bầu trời.

Và rồi anh nghe tin về sự biến mất của Misaka Mikoto.

Qua điện thoại, anh nghe nói rằng các học sinh của Trường Trung học Cơ sở Tokiwadai đã bị nhốt trong “Sky by Fire”. Thêm vào đó, anh nghe nói rằng cấu trúc khổng lồ đó đang tự hoạt động một mình, nên các cô gái không biết cách hạ cánh nó.

Cái chết. Như thể cảm nhận được từ đó đang tiến gần đến một người mà anh biết, Kamijou không thể không run rẩy.

Anh cũng biết rằng sự tồn tại của “nhóm Ikebukuro,” những người đã đến từ đường hầm sang phía này, là trung tâm của tất cả những sự kiện méo mó này.

Không có cách nào để biết ai đã viết những dòng chữ tiếng Đức đẫm máu đó và ý định của họ là gì. Tuy nhiên, bây giờ tình hình đã đến mức nghiêm trọng, không còn chỗ cho bất kỳ sự nghi ngờ nào nữa.

“Sky by Fire” dự định xóa sổ Thành Phố Học Viện để phá hủy đường hầm.

Nếu điều đó xảy ra, mọi thứ sẽ mất đi: những học sinh sống trong thành phố, những học sinh của Tokiwadai, và những người từ Ikebukuro. Họ sẽ mất tất cả. Không có thời gian để giải thích cho từng người một. Ngay cả khi anh đang bướng bỉnh, đó vẫn là cách duy nhất.

Nếu anh bỏ cuộc ở đây, mọi thứ sẽ mất đi.

Anh có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy những nụ cười lẽ ra phải ở xung quanh anh.

Vì vậy.

Crrreeeeeaaaaak!!!!

Với một âm thanh kinh khủng, Kamijou Touma đào mình ra khỏi lớp kim loại.

Vẫn chưa kết thúc.

Ngay cả khi đối thủ của anh không phải là một người đặc biệt xấu xa.

Ngay cả khi đối thủ của anh có một sức mạnh không có ý nghĩa gì trong “thế giới này”.

Đó không phải là lý do để không cứu những người trong thành phố hay các cô gái trên “Sky by Fire”.

Cũng không phải là lý do để thản nhiên thừa nhận rằng “nhóm Ikebukuro” nên bị mắc kẹt trong thế giới này mãi mãi.

“Phải cứu....”

Kamijou nói, với một miệng đầy vị sắt.

Buộc tầm nhìn loạng choạng của mình nhìn thẳng về phía trước, anh đứng vững.

“Tôi phải cứu tất cả mọi người.”

Chỉ cần thế là đủ.

Chàng trai trẻ, một lần nữa, vững bước về phía tương lai.

Gửi toàn bộ “nhóm Ikebukuro” trở về thế giới ban đầu của họ trước khi bất kỳ thiệt hại nghiêm trọng nào xảy ra.

Không có cách nào khác để phá vỡ tình hình hiện tại.

Phần 13

[Thật tệ.]

Kỵ sĩ không đầu đang lái một chiếc xe máy lớn, màu đen trong khi gõ một vài dòng chữ vào chiếc PDA của mình.

[Chẳng phải đây là một tình huống cực kỳ nguy hiểm sao!?]

Cô không phải là con người, cô cũng không cảm thấy có sự gắn bó đặc biệt nào với các thành phố ngoài Ikebukuro.

Tuy nhiên, có lẽ vì cuộc sống của cô ở Ikebukuro đã ảnh hưởng đến ý nghĩa tồn tại của cô, cô không thể giữ một thái độ thản nhiên trong khi mang đến sự hỗn loạn vô ích cho xã hội loài người, ít nhất là vào lúc này.

[Mình cần phải làm gì đó… Sẽ tốt hơn nếu bắt đầu với một cái gì đó đơn giản và dễ hiểu và sau đó dần dần làm mọi thứ khớp lại với nhau. Nếu Shizuo ở đây, anh ta sẽ bị phát hiện ngay lập tức, và Anri cũng có thể xuất hiện do “sự khác biệt” của cô ấy. Tôi đoán rất có thể tìm thông tin về họ thông qua những gì đang thịnh hành trên SNS và các diễn đàn… Vậy thì vấn đề là với Mikado và Aoba, những người “bình thường”. Sẽ khá khó khăn để tìm thấy họ nếu họ ở đây.]

Mặc dù cô muốn “hành động” ngay lập tức, kỵ sĩ không đầu đột nhiên quay ngoắt dòng suy nghĩ của mình.

Cô được biết đến như một “người vận chuyển” dưới lòng đất, và lần này, cô lại một lần nữa dính vào một số rắc rối khi đang làm việc nhưng bằng cách nào đó đã đến được Thành Phố Học Viện.

Nói cách khác, cô vẫn còn “hàng”.

Bên trong chiếc hộp thép không gỉ và lớp nhựa chống sốc là một chai rượu lâu năm. Nó có lẽ có thể được bảo quản ở nhiệt độ phòng vì không có chất làm lạnh đặc biệt nào.

“Chà..... đây không phải là thời điểm tốt nhất để nói về chuyện này, nhưng đây là đây, và đó là đó, nên… Vì mình không biết chuyện gì đang xảy ra ở Ikebukuro, không thể biết điều gì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ai đó. Dù nó được giữ trong hộp, cái chai vẫn đáng sợ.”

Sau khi xem xét lại, kỵ sĩ không đầu hướng đến một nhà ga gần đó.

Cô đặt “hàng” vào một tủ khóa ở nhà ga và trở lại chiếc xe máy lớn của mình.

[Được rồi, giờ là lúc đối phó với tình huống cực kỳ nguy hiểm này!!]

Sau đó.

Kỵ sĩ không đầu cố gắng hết sức để loại bỏ “một khả năng nhất định” ra khỏi tâm trí mình.

Nhưng không thể nào phớt lờ được.

Dù cô biết rằng đó là trường hợp tồi tệ nhất, cô không thể không nghĩ về nó.

[Orihara Izaya... Nếu gã đó có liên quan gì đến tình hình hiện tại, thì chỉ có Chúa mới biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào.]

Vị tử tước, sau khi xem kỵ sĩ không đầu rời đi, di chuyển khối máu đang lơ lửng trên không và viết một vài dòng chữ tiếng Đức đặc biệt.

[Chà, cô ấy đi rồi.]

“Đúng, cô ấy đi rồi.”

Ai đó trả lời lại.

Bạn không thể thực sự mô tả được một cục máu đông không có mắt, tai, miệng, hay mũi sẽ “nhìn lại” như thế nào, nhưng vị tử tước cố tình tạo ra một hình bóng màu đỏ để quay lại, hoàn toàn vì lịch sự.

Đứng ở đó là một người phụ nữ xinh đẹp được bao quanh bởi không khí lạnh giá và phủ một màu trắng từ đầu đến chân.

Dorothy Nifas.

Cô đã đi theo một con đường tiến hóa khác với vị tử tước, nhưng theo một nghĩa nào đó, cô là một ma cà rồng gần gũi với vị tử tước hơn bất kỳ ai khác.

[Nếu ngài giải thích cho con người, mọi chuyện có lẽ đã không đến nước này.]

“Đừng có vô lý. Cô nghĩ tôi có thể nói chuyện với một ‘con người’ mà tôi chưa từng gặp trước đây sao?”

[Nếu tôi biết điều này, tôi đã mang theo “những đứa trẻ”. Vì chúng đều thuộc một thế hệ mới, chúng không bị đầu độc bởi những cuộc săn phù thủy, những buổi trừ tà.... cũng như những kẻ “ăn thịt”.]

“Cô nghiêm túc đấy à? Cô thực sự nghĩ rằng việc có những anh chị em đó lảng vảng ở đây sẽ làm cho tình hình hiện tại tốt hơn dù chỉ một chút sao?”

[...A, đúng vậy, chà, thôi kệ đi. Mặc dù chúng không có ý đồ xấu, chúng chắc chắn có sức mạnh và tính khí để làm rối tung mọi thứ. Về mặt đó, “những đứa trẻ” có lẽ là hàng đầu trong số những người hàng đầu.]

“Cô chiều chuộng con mình quá đấy.”

Dorothy nói với một tiếng thở dài lạnh lẽo, nhẹ nhàng.

“Vậy giờ chúng ta làm gì?”

[Hmmm. Vì lời cảnh báo đã được truyền đạt chính xác, chúng ta sẽ dựa vào kỵ sĩ không đầu đó để lan truyền nó bây giờ. Chúng ta không cần phải tiếp tục gửi tin nhắn bằng máu nữa. Đã đến lúc chúng ta bắt đầu một việc khác rồi.]

“Ngài sẽ đối đầu với nhóm từ Ikebukuro à?”

[Tôi muốn nếu có thể, nhưng tôi có việc khác phải làm.]

Vị tử tước nói bằng những dòng chữ đỏ lơ lửng.

[Một thứ xấu xa sắp bò ra khỏi đường hầm đằng kia. Bây giờ, việc nó xấu xa không phải là vấn đề về ý thức của nó, mà là về bản chất của nó. Dù sao thì, điều này không tốt chút nào. Khoảnh khắc nó xuất hiện, nó có lẽ sẽ vượt quá sức chứa của “thế giới bên này.”]

“Cụ thể hơn là?”

[Từ chúng ta, những ma cà rồng, đến tận cùng của các thiên hà; từ sự điên loạn của rượu bất tử, đến bí mật sâu thẳm nhất của thuật giả kim.]

Vị tử tước không nêu tên của thứ đó một cách công khai, có lẽ vì tình hình tồi tệ như thế nào.

Như thể chỉ bằng cách thốt ra một cái tên, người ta đã triệu hồi chủ nhân của nó.

Dorothy cau mày.

“Và nếu điều đó đúng, ngài có thể làm gì?”

[Tôi chưa bao giờ là một ma cà rồng tìm kiếm sức mạnh. Tuy nhiên, tôi giỏi hơn những người khác trong việc không chết, và trên hết, tôi tự tin vào khả năng dẫn dắt một cuộc trò chuyện hài hước của mình. Ngay cả việc câu giờ thôi cũng đã đủ đối với tôi rồi.]

“Thật sao?”

Đôi mắt của Dorothy hẹp lại.

Và rồi, cô nói.

“Tôi sẽ đi với ngài.”

[Không cần đâu, cô biết không?]

“Tôi là hôn thê của ngài.”

[Chà, trong trường hợp đó, tôi có thể để lại cho cô.]

“Dù sao đi nữa.”

Ánh mắt của cô, vốn luôn mang một vẻ lạnh lùng, đột nhiên trở nên sắc bén hơn.

“Ngài có biết kỵ sĩ không đầu vừa rồi thực ra là một phụ nữ không?”

[Hả? Tôi không để ý điều đó… Này, đợi đã, Dorothy. Tại sao mọi thứ bắt đầu đóng băng vậy?]

“Ngài nghĩ sao? Gợi ý: sự ghen tuông của phụ nữ.”

“Khả năng nói những điều như vậy một cách thản nhiên của cô là một phần sự quyến rũ của cô đấy, cô b-b-b-b-biết khô–?”

Cục máu đỏ của vị tử tước đã đóng băng trước khi anh ta kịp nói hết.

Sau khi đóng băng mọi thứ, con ma cà rồng trắng tinh thở ra nhẹ nhàng.

“Thật tình, làm sao tôi có thể để ngài đi chứ?”

Như thể điều đó là vô lý.

Nhưng cũng có một tia ấm áp trong mắt cô.

“Việc chúng ta có Hawking, một ma cà rồng hố đen, một mặt, và mặt khác chúng ta có Ronny là điều tồi tệ nhất XXXX.”

Nói vậy, nếu “họ” đã đến khi anh ta thức dậy, và mọi thứ đã bị phá hủy trước mắt anh ta, vị tử tước chắc chắn sẽ ở trong một tình trạng đau buồn...

Có lẽ không phải tức giận, mà là buồn.

Đó là lý do tại sao.

“Haiz, làm sao tôi lại có thể yêu một người đàn ông rắc rối như vậy chứ?”

Không có ai lắng nghe, nên cô có thể yên tâm nói ra những cảm xúc thật của mình.

Dorothy Nifas, người nói như vậy, đã khởi hành, một mình, khỏi vị tử tước bị đóng băng.

Rốt cuộc, đó là điều anh ta đã nói.

Rằng ngay cả khi sức mạnh của bạn không ngang bằng với đối thủ, bạn có thể tìm ra một cách để câu giờ.

Phần 14

Một khối âm thanh chói tai, rít gào tụ lại với nhau.

Từ sâu trong bóng tối của một đường hầm xe lửa, một số lượng lớn chuột đã hốt hoảng bò ra để trốn thoát. Nó không khác gì hành vi bất thường được thể hiện bởi các loài động vật ngay trước một cơn bão hoặc một thảm họa lớn.

Bóng tối hoàn toàn.

Bóng tối thực sự.

Không ai dám nhìn vào trong. Chắc chắn không ai có thể vào đó và quay trở lại nguyên vẹn.

Không ai biết liệu bất cứ thứ gì ở bên trong có mang theo ác ý hay ý định xấu rõ ràng hay không. Có lẽ nó đang nghĩ đến việc phá hủy hoàn toàn thế giới Euclidean như chúng ta biết, hoặc nó chỉ không hài lòng với loại khoai tây chiên theo mùa tại cửa hàng tiện lợi.

Dù thế nào đi nữa.

Mặc dù không có cách nào để nhìn xuyên qua bóng tối, chắc chắn có thứ gì đó đang nhìn ra từ bóng tối.

Rõ ràng là vậy.

“Nó” quan tâm đến nơi này.

Khoảnh khắc “nó” xuất hiện, mọi thứ sẽ chìm trong thảm họa.

Phần 15

Chỉ cần có một cơ hội để phát triển, tình hình sẽ tiến triển như một trận lở tuyết.

Rốt cuộc, kỵ sĩ không đầu, Heiwajima Shizuo, và Kyohei Kadota—tất cả đều là thành viên của “Nhóm Ikebukuro”—đã đột nhiên bị ném vào thành phố mà họ chưa từng thấy trước đây. Dù họ có vẻ bình tĩnh trên bề mặt, có một sự bất an nhất định, và cách tốt nhất để loại bỏ nó sẽ là tìm một người mà họ biết.

Họ đều đang cố gắng tìm nhau.

Vì vậy, khi kỵ sĩ không đầu, Heiwajima Shizuo, và Sonohara Anri gặp nhau, “Nhóm Ikebukuro” đã tự nhiên hình thành.

Rốt cuộc, sự tồn tại của kỵ sĩ không đầu và gã bartender bạo lực là một “dấu mốc sống” tự thân. Mặc dù họ không bao giờ có thể được sử dụng như những điểm hẹn thực sự, họ có lẽ còn dễ thấy hơn cả con cú ở ga Ikebukuro. Họ chỉ đi cùng nhau trên phố, và những người biết họ chỉ cần tụ tập xung quanh họ.

[Ugh, tôi không thể làm những việc như vậy...]

Kỵ sĩ không đầu, người là một người giao hàng chuyên nghiệp và là người yêu của một bác sĩ ngầm, lẩm bẩm.

Cô biết “sự thật.”

“Sự thật” được hiển thị trên màn hình PDA có lẽ vượt quá lẽ thường của những người bình thường ở Ikebukuro. Dù vậy, việc lan truyền thông tin này sẽ mang lại những thay đổi. Ngay cả khi nó nhỏ đến mức bạn không thể quan sát bằng mắt thường, nó vẫn sẽ là “một sự thay đổi”.

Sau đó.

Một loạt tiếng bước chân mới có thể nghe thấy đang cào trên mặt đất.

“....”

Có lẽ đó là một cư dân của Thành Phố Học Viện—thực tế, đó là một học sinh trung học tóc nhím mặc đồng phục học sinh.

Cho đến nay, anh chỉ mới nhận được hai đòn tấn công từ Heiwajima Shizuo.

Nhưng nếu bất kỳ ai biết Shizuo mà biết về điều đó, họ sẽ nghĩ thế này:

Làm thế nào cậu vẫn còn sống?

“...Cần… sự… giúp đỡ của mọi người.”

Không còn thời gian nữa.

Không còn thời gian cho đến khi “Sky by Fire” rơi xuống, và không còn thời gian cho đến khi anh không thể duy trì ý thức của mình nữa.

Và thế là, cậu thiếu niên bỏ qua tất cả những thứ không cần thiết và nói điều này.

“Tôi cần sự giúp đỡ của mọi người… để cứu bạn tôi trên cái đó…”

“Này.”

Một âm thanh thấp vang lên.

Đó là âm thanh Heiwajima Shizuo bẻ cổ nhẹ.

“Khi cậu muốn lôi kéo ai đó vào một kế hoạch phiền phức của mình, điều đó có nghĩa là cậu không quan tâm liệu họ có bị thương vì cậu hay không. Ngay cả khi có một con quái vật thở ra lửa hay một bộ đồ bay toàn thân bay với tốc độ Mach 10, điều đó không thay đổi được sự thật rằng cậu là lý do chính khiến họ gặp nguy hiểm. Cậu hiểu mình đang dấn thân vào chuyện gì, phải không??”

“....Aaaah.”

Anh đang trên bờ vực sụp đổ.

Nâng đỡ một cơ thể có thể ngã bất cứ lúc nào, cậu thiếu niên trả lời.

“Tôi không phải là anh hùng—Tôi không hy vọng bằng cách nào đó có thể cứu tất cả mọi người chỉ vì lòng tốt của mình…”

“Ồ vậy à?” Shizuo nhìn lại.

Sau đó, anh ta tiến một bước về phía trước.

Gã bartender siết chặt “nắm đấm” của mình với một âm thanh nghe như một tấm nhựa cứng bị xé toạc.

Anh ta không cầm một chiếc máy bán hàng tự động, cũng không cố gắng ném ai cả. Thật sự, đó chỉ là “nắm đấm” của chính anh ta.

“Trong trường hợp đó, hãy cho tôi thấy sự quyết tâm của cậu. Nếu cậu có thể làm điều đó, tôi sẽ giúp cậu.”

“Hiểu rồi.”

Anh ta nhận được một câu trả lời.

Một câu trả lời ngay lập tức.

Cậu bé, siết chặt tay phải, nhìn chằm chằm vào “kẻ thù” trước mặt mình, và tuyên bố,

“Chính anh đã nói thế. Nếu tôi thắng, anh sẽ giúp tôi cứu họ.”

Phần 16

Có cách nào không? Kamijou Touma nghĩ.

Không có cách nào anh có thể bình thường đánh bại một kẻ ghê tởm có thể dễ dàng ném một cơ thể người mạnh đến nỗi va chạm có thể khiến một chiếc xe trượt sang bên kia đường chỉ bằng tay không của mình.

Nhưng đồng thời, con quái vật đó vẫn là con người.

Cấu trúc cơ thể của anh ta chắc chắn giống nhau. Tuyệt đối không có cách nào anh ta mạnh đến nỗi có bốn trái tim hay theo nghĩa đen là không thể chảy máu.

Vì vậy, chắc chắn phải có một điểm yếu ở đâu đó.

Mắt của anh ta thì sao? Động mạch cảnh của anh ta? Hay có lẽ là gân Achilles của anh ta?

Đó là quá trình suy nghĩ của Kamijou.

Nhưng điều đó quá ngây thơ.

Khoảnh khắc một nắm đấm bay về phía mặt anh, các giác quan của Kamijou Touma hoàn toàn sụp đổ.

Thế giới đang tan vỡ—không, chính nhãn cầu của anh đã bị sai lệch.

Anh chỉ nhận ra mình vẫn còn đứng vững thông qua sự run rẩy của đôi chân.

Không có thời gian để suy nghĩ kỹ mọi chuyện.

Trên hết, mọi bản năng của anh với tư cách là một sinh vật sống đều gào thét chống lại việc chiến đấu với người đàn ông mặc bộ vest bartender đó.

Nếu anh không thể giải phóng những ràng buộc đó, anh sẽ không thể tung ra cú đấm đầu tiên của mình.

Khi anh tự nghĩ như vậy, cú đấm thứ hai đến.

“A, guhahhhh.....!? Aagaaaghhhhhh!!!!”

Quên đi việc nói chuyện—ngay cả việc thở của anh cũng bất thường.

Chỉ khi anh nhận ra những âm thanh kinh tởm đó đang phát ra từ miệng mình, anh mới nhớ đến việc thở. Nếu anh cứ quên như thế này, anh có lẽ sẽ bị ngạt thở bởi sự hoảng loạn tột độ.

Kamijou Touma siết chặt nắm đấm của mình.

Không thể xác định khoảng cách giữa anh và đối thủ của mình với tầm nhìn mờ ảo, nhưng anh vẫn tiến về phía đối thủ của mình.

Anh đã bỏ việc đếm sau cú đấm thứ ba.

Khái niệm về nỗi đau đã biến mất.

Mọi thứ, mọi cảm giác, đã mất đi trong độ sâu cực đại của cái nóng bỏng rát.

Sau gáy anh vang lên một âm thanh đáng ngại. Nhịp đập của tim anh trở nên hỗn loạn. Anh không thể nếm được bất cứ thứ gì ngoài vị sắt tràn ngập trong miệng. Tầm nhìn của anh liên tục nghiêng ngả, không thể phục hồi. Liệu có phải là không khí mà anh đang hít vào và thở ra không? Nó không còn có thể phân biệt được với chất lỏng màu đỏ thẫm đang bay khắp nơi.

Anh biết anh muốn cứu họ.

Mặc dù nó có thể chỉ là niềm kiêu hãnh của anh, anh vẫn muốn làm điều đó.

Những cô gái đã bị buộc lên “Sky by Fire,” những người sống ở Thành Phố Học Viện, và “nhóm Ikebukuro” đã bị lôi kéo một cách cưỡng bức đến đây.

Index. Misaka Mikoto.

Tất cả mọi người.

Vì vậy.

“....Aaarrgahhh.....”

Khi anh nghiến răng vào nhau, anh nhận ra mình không thể nói được bất kỳ lời nào có thể hiểu được.

Ngay cả trước đó, não của anh đã mất khả năng xây dựng câu.

Giống như đập một chiếc máy tính xách tay xuống đất để phá hủy các thành phần bên trong một cách vật lý.

Nhưng.

Dù vậy.

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!”

Một tiếng gầm nguyên thủy.

Từ ngữ không còn cần thiết nữa.

Con quái vật đó đã tuyên bố, “Hãy cho tôi thấy sự quyết tâm của cậu.”

Vì vậy, Kamijou Touma dùng bàn tay bị biến dạng kinh khủng của mình và siết chặt nó một lần nữa.

Anh siết nó thành một nắm đấm.

Và bước ra, về phía kẻ thù trước mặt mình.

Và rồi.....

“Này…”

Đến một lúc nào đó, Togusa, người đang cầm một cây gậy phát sáng trên một tay, đã lơ đãng thốt ra một câu.

“Thằng nhóc đó... đã đấm vào mặt Shizuo. Nó thực sự vừa mới bất tỉnh khi đang đứng như vậy...”

Chính thời gian đã dừng lại.

Cú đấm thực sự không hơn gì một cú va chạm nhẹ, nhưng Shizuo cũng dừng lại.

“À, Shizuo thua rồi, phải không?”

Kadota nói với giọng trầm.

“Trên hết, chính anh ta đã đồng ý với điều đó. Rốt cuộc, khi Shizuo nói, 'Tao sẽ đập mày ra bã,' thằng nhóc đó ngay lập tức trả lời 'Ồ, vậy à?' Điều đó đã quyết định câu trả lời rồi. Đó là lý do tại sao anh ta đã nương tay.”

“Hả? Dotachin, sao cậu biết hết những điều này? Con mắt thứ ba, con mắt tâm trí của cậu, cuối cùng đã mở ra à?”

“Đồ ngốc! Cứ nhìn vào mặt Shizuo mà xem. Cơn thịnh nộ tột độ đó—anh ta chưa bao giờ làm một bộ mặt như vậy, ngay cả khi bị gã Izaya đó lừa.”

“Ha, haha!! Dotachin và Shizuo đang tâm sự với nhau! Tôi tưởng con thuyền duy nhất là thuyền Shizuo x Izaya, nhưng giờ lại có cả thuyền Shizuo x Dotachin nữa à!?”

“Này, nếu loại thuyền đó thực sự tồn tại, tôi sẽ bị sang chấn tâm lý theo nghĩa đen đấy, nên đừng nói những điều như vậy!”

Mặt khác, kỵ sĩ không đầu, người đang đứng cách xa nhóm một chút, đang tự nghĩ mà không gõ bất cứ điều gì trên PDA của mình.

(Dù sao thì, đó là 15 cú đấm của Shizuo. Ngay cả khi mình để bóng của mình điên cuồng, mình có thể sẽ không thể chịu đựng được loại đó. Thằng nhóc đó là một con quái vật nào đó sao? Đến mức này, nó đã mạnh hơn hầu hết các ma cà rồng hay những người bất tử khác rồi, phải không?)

Thay vào đó, kỵ sĩ không đầu nhập một thứ hoàn toàn khác vào PDA của mình.

[Anh sẽ làm gì?]

“Chà, không thể tránh được.”

Sau khi nhấc cậu bé lên bằng gáy áo và ném sang một bên, Heiwajima Shizuo nói,

“Lời hứa là lời hứa. Bây giờ chúng ta sẽ phải xử lý cái thứ khổng lồ đó.”

Phần 17

Muộn màng, Kamijou Touma tỉnh dậy.

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, anh đang nằm trên đường và đang được ai đó cho gối đầu lên đùi.

Người đó không ai khác chính là Kyohei Kadota.

“………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Anh chỉ có thể hoảng hốt đứng dậy.

Như thể vừa mới uống cà phê buổi sáng, đầu óc anh tỉnh táo, nhưng vẫn còn một vị đắng lingers trong miệng.

“Hahaha!! Cậu nghĩ Anri-chan đang cho cậu gối đầu lên đùi, phải không? Xin lỗi, nhưng chỗ ngồi đó đã có người rồi—cậu chỉ cần coi đây là một trò chơi ghế âm nhạc thôi! Bây giờ thì, hãy khắc sâu vào tâm trí rằng mức độ tò mò của Dotachin xuyên thấu cả bầu trời!”

Bên cạnh họ là một người phụ nữ lạc quan bất thường đang đi lại xung quanh.

Nói chung, không có cách nào để nắm bắt được những gì họ đang nói.

“Khoan đã, gì vậy, khoan đã, “Sky by Fire” đâu rồi? Và “nhóm Ikebukuro” đâu rồi? Họ đã đi hết rồi...!? Và chuyện gì đã xảy ra với trận chiến trước đó...!?

“A, đừng lo về chuyện đó. Ước muốn của cậu đã thành hiện thực rồi.”

“…?”

Kamijou nhìn lại xung quanh một cách tươi mới.

Những người vừa ở đây đều là thành viên của “nhóm Ikebukuro,” phải không? Gã bartender, kỵ sĩ, và cô gái trung học đeo kính đều đã biến mất, mặc dù anh đã muốn đưa họ qua “đường hầm” càng sớm càng tốt.

Một chàng trai trẻ cầm một đống túi nhựa có in hình nhân vật anime trên đó trả lời các câu hỏi của anh.

“Ý, tôi, là, mọi người đã đi làm gì đó với ‘Sky by Fire,’ như đã hứa.”

“Làm gì đó với...?”

“Chà, có vẻ như họ đang cố gắng ngăn chặn “Sky by Fire” rơi từ trên trời xuống một cách vật lý.”

Phần 18

Đúng như dự đoán, có một giới hạn đối với những gì một thiết bị đầu cuối di động duy nhất có thể làm được.

Ngay cả khi Misaka Mikoto sử dụng sức mạnh của mình để cố gắng giành quyền kiểm soát “Sky by Fire”, cô chỉ có thể làm mũi của chiếc phi cơ nghiêng đi một chút.

Không có cách nào để ngăn chặn thứ khổng lồ này bay về phía Thành Phố Học Viện.

Ngay từ đầu, vụ va chạm không thể bị ngăn chặn.

“Năm mươi giây đến va chạm! Không thể di chuyển nó ra khỏi khu vực Thành Phố Học Viện!!”

“Tôi sẽ ngăn chặn điều này xảy ra bằng mọi giá cần thiết... Nhắm mục tiêu vào hồ chứa của Học Khu 21!!! Ít nhất, tránh hạ cánh đâm vào một tòa nhà. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng hạ cánh khẩn cấp như thể chúng ta đang ở trên một đại dương! Mọi người, chuẩn bị va chạm!!”

Họ kìm nén nỗi sợ hãi nguyên thủy và từ bỏ việc cố gắng ngăn chặn chiếc phi cơ rơi xuống.

Thay vào đó, họ chỉ có thể tập trung vào việc giảm góc rơi của họ như đường cong của một đồ thị bậc hai.

Những sườn đồi xanh của sườn đồi tiến đến gần họ.

Họ đủ gần để phân biệt các cây riêng lẻ trên những ngọn đồi thoai thoải.

Giữa những cây đó, có một hồ chứa trữ một lượng nước khổng lồ.

Đồng bằng duy nhất mở.

Một hồ chứa được hỗ trợ bởi một cấu trúc hình vòm.

Đây vừa là cơ hội đầu tiên vừa là cơ hội cuối cùng của họ.

Bụng của chiếc khí cầu, lớn hơn nhiều so với một con cá voi, đang tiến đến gần bề mặt.

Tiếp xúc.

Misaka Mikoto hét lên với tất cả sức lực của mình.

“Nó đến rồi!!”

Boooom!!! Một tiếng ầm ầm kinh khủng, dữ dội phát ra từ bên dưới.

Chiếc phi cơ khổng lồ trượt trên bề mặt lỏng của hồ. Các cô gái cố gắng ép con tàu, vốn đang cố gắng bật trở lại như một viên đá được ném lướt trên mặt nước, hướng xuống.

Sau đó là một âm thanh xé rách đáng ngại như thể các bộ phận đang bay ra.

Tuy nhiên, không thể nào lo lắng về những vấn đề nhỏ nhặt như vậy nữa.

Họ hoàn toàn bị cuốn hút vào việc làm thế nào để có thể dừng chiếc phi cơ.

“Duy trì tốc độ 180 kilômét một giờ... Nó không dừng lại!! Chúng ta sẽ đâm vào con đập ở tốc độ này!!”

“Chết tiệt.....!!”

Đó là khoảnh khắc sau khi Misaka vô thức thốt ra một lời nguyền.

Bang!! Một tiếng động trầm vang lên từ trên cao. Nghe như ai đó đã rơi xuống mái nhà. Sau đó, camera bên ngoài thân máy bay cho thấy một bóng người mặc bộ đồ bó sát màu sẫm đã đáp xuống mái nhà.

Ngay khi Misaka cau mày trước cảnh tượng đó, “điều đó” đã xảy ra.

Một cái bóng.

Từ phía sau bộ bodysuit, vô số khối, giống như những sợi dây có móc, căng ra xung quanh máy bay. Hàng chục, không, hàng trăm sợi. Từng sợi một, phần đầu đâm vào bề mặt hồ, sử dụng sức cản của nước để giảm tốc độ của “Sky by Fire” một cách mạnh mẽ.

“Tốc độ đã giảm xuống còn chín mươi, nhưng con tàu vẫn đang di chuyển!!”

Dong!! Một làn sóng khổng lồ bắn tung tóe trước “Sky by Fire.” Đó là lượng nước khổng lồ đã bị dịch chuyển bởi khối lượng tuyệt đối của chiếc máy bay, tương tự như cách nước tràn ra khỏi bồn tắm khi một người bước vào. Nhưng lượng nước mới là vấn đề thực sự. Nếu họ không xử lý nó, nó có thể vượt qua đập vòm và tràn vào đường phố.

Nhưng nỗi lo đó là vô căn cứ.

Bằng cách nào đó, một chiếc xe máy lớn màu đen đang trôi nổi giữa hồ. Dường như từ chối tuân theo các định luật vật lý và sức nổi, một cô gái trẻ đeo kính đang đứng trên xe với một chân trên yên và một chân trên ghi đông.

Trong tay cô gái cầm một thanh kiếm Nhật.

Cô vung nó theo chiều ngang.

Chỉ vậy thôi.

Kabloowie!!!!!!! Cứ như thế, làn sóng khổng lồ trông giống như một bức tường rắn đã bị chẻ đôi và tan biến.

Thông thường, ngay cả thanh quỷ đao đó cũng không thể có loại sức mạnh này.

Tâm điểm của vấn đề nằm ở “thứ” đã thực hiện việc cắt.

“…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………"

Bên cạnh cô gái cầm kiếm, một cô gái trẻ đeo kính khác, mặc dù có mái tóc dài hơn, xuất hiện.

Kazakiri Hyouka.

Chính xác thì việc thanh quỷ đao đã “công nhận” cô có ý nghĩa gì?

Duy trì một tốc độ dữ dội, “Sky by Fire” vẫn tiếp tục lướt qua hồ. Vượt qua chiếc xe máy lớn màu đen và hai cô gái(?), khối khổng lồ hướng thẳng đến đập vòm.

“Tốc độ: 50....40....”

Nếu nó không dừng lại, nó sẽ là dấu chấm hết.

Một lượng nước khổng lồ sẽ đổ vào đường phố như một trận sóng thần.

“35... chúng ta không thể dừng nó—nó đang giữ nguyên ở tốc độ 30!!! Xét cả khoảng cách và khối lượng, nó chắc chắn sẽ đâm vào đập vòm!!”

Và rồi.

Misaka Mikoto đã nhìn thấy nó qua camera bên ngoài.

Trên đỉnh đập vòm nâng đỡ trọng lượng của nước bằng hình dạng cong như cung của nó, có ai đó đang đứng giữa đường. Như thể anh ta đang đứng trên chính Vạn Lý Trường Thành. Anh ta là một người đàn ông có thân hình cao và mảnh mai, tóc nhuộm vàng, đeo kính râm và mặc bộ đồ bartender.

Anh ta biết chuyện gì đang xảy ra ở phía này.

Người ta có thể thấy rằng môi anh ta đang lẩm bẩm điều gì đó.

Từ chuyển động của môi, người ta có thể nhận ra rằng anh ta đang nói, “Tôi không còn điếu thuốc nào nữa.”

Một khoảnh khắc sau đó.

Heiwajima Shizuo, với hai tay giơ ra trước mặt, nghiến răng, đối mặt với “Sky by Fire.”

Đơn giản là không thể tin được.

Như thể toàn bộ chiếc máy bay đã bị một tấm lưới cao su khổng lồ bắt lại.

Một tiếng rít lạnh xương sống vang lên trong không khí.

Nó có phát ra từ đập vòm, “Sky by Fire,” hay Heiwajima Shizuo?

Và.

Và.

Và.

Phần 19

[“Sky by Fire” đã hạ cánh khẩn cấp tại hồ chứa nước ở Khu vực 21 của Thành Phố Học Viện. Tất cả hành khách của nó đều an toàn, và không có vấn đề nào được báo cáo tại đập. Hơn nữa, kỷ lục thế giới mà nó đã cố gắng đạt được đã được công nhận, vì vậy thực sự, đó là một phép màu, vì nó có thể đã tồi tệ hơn nhiều...]

Kỵ sĩ không đầu ngước nhìn trong khi dựa vào xe máy của mình và xem tin tức được hiển thị trên màn hình lớn trên bụng của con tàu bay.

Mặc dù cô đã nhẹ nhõm vì không có thương vong, nhưng chừng nào họ còn ở lại Thành Phố Học Viện, “Sky by Fire” sẽ luôn quay trở lại. Cách duy nhất để loại bỏ mối đe dọa là trở về thế giới ban đầu của họ thông qua “Đường hầm.”

Hầu hết những người, như Ryuugamine Mikado và Kyohei Kadota, đã trở về qua đường hầm, nhưng kỵ sĩ không đầu vẫn còn việc chưa giải quyết xong.

Sự tồn tại của “một người đàn ông nào đó” đã được suy ra từ nhiều lần nhìn thấy.

Sử dụng phần mềm chuyển văn bản thành giọng nói trên PDA của mình, cô liên lạc với anh ta, và anh ta ngay lập tức trả lời.

[Này, Celty, cô không nghĩ thật trớ trêu khi cô, một con quái vật, lại liên lạc với tôi, người yêu con người đến thế sao?]

[Tôi sẽ cho anh một lời khuyên. Tôi mất một thời gian để giải quyết tình hình này, nên nếu anh định ở lại thành phố này và phá hoại mọi thứ, chúng ta sẽ phải làm gì đó với anh.]

[Cô đang nói gì vậy? Chính các người đã phá hoại tất cả, phải không? Không dễ gì có được một sân khấu đẹp đẽ chỉ toàn con người, nhưng cuối cùng, các người—kỵ sĩ không đầu, quỷ kiếm, và Shizu-chan—đã phá hỏng tất cả!!]

Đối với người này, không quan trọng là hài kịch hay bi kịch miễn là nó đẹp.

So với một vở hài kịch đan xen với những điều siêu nhiên, một bi kịch chỉ có con người sẽ đẹp hơn vô hạn.

Đó có lẽ là lý do tại sao anh ta luôn tìm cách gieo rắc thêm hỗn loạn: anh ta muốn biến Trái Đất thành một địa ngục sống cho những cư dân loài người của nó.

Kỵ sĩ không đầu biết rằng hoàn toàn không cần phải đồng cảm với anh ta và ngay lập tức đưa ra phán quyết của mình.

[Một lời khuyên cuối cùng: quay trở lại Ikebukuro ngay bây giờ. Nếu không, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

[Haha, tôi cá là cô muốn nói, 'Tôi thực ra đang ở ngay sau anh đấy,' giống như những con quái vật trong truyền thuyết đô thị, phải không? Dù sao thì, cô không thể thắng tôi trong một cuộc chiến thông tin đâu, cô biết không? Cô có thực sự nghĩ mình sẽ tìm được tôi không? Tôi có thể trở nên gần như vô hình nếu tôi cố gắng!]

[Chà, đến bây giờ, Shizuo chắc gần như đã ở ngay sau lưng anh rồi.]

[...Ugh!! Tại sao cô không nói sớm hơn? Chính vì logic của con người bình thường không áp dụng được với Shizu-chan mà tôi ghét anh ta đến thế!!]

[Nếu anh muốn trốn thoát, tốt hơn hết anh nên quay lại Ikebukuro. Ngay cả khi anh có bản đồ, anh không thể biết tất cả các lợi thế chiến lược của từng ngóc ngách. Và không có nhiều người có thể sử dụng điều đó làm lá chắn.]

[Tôi biết điều đó rồi; cảm ơn, cô bé biết tuốt!!]

Anh ta cúp máy một cách thô lỗ.

Mặc dù Heiwajima Shizuo dường như đang nghiêm túc chuẩn bị giết Izaya, nhưng hãy cứ nói rằng việc buộc Izaya phải rút lui trước là quan trọng hơn.

(......Thôi được rồi.)

Thì ra là thế.

Kỵ sĩ không đầu sắp sửa lao vào đường hầm tàu điện ngầm tối tăm trên chiếc xe máy của mình thì cô đột nhiên nghiêng đầu (?). Chiếc mũ bảo hiểm full-face chao đảo.

Cô không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó còn thiếu.

(Hừm...... Mình có đang quên gì không nhỉ?)

Phần 20

Vài ngày sau, một nhân viên nhà ga nam mới đang dọn dẹp nội dung của các tủ khóa ở nhà ga theo quy định của công ty đường sắt.

Từ trước đến nay, đã có một số khách hàng có vấn đề giấu “những thứ quá phiền phức để vứt đi” trong tủ khóa của họ và bỏ đi. Có đủ loại thứ, từ những vật phẩm có thể mờ ám như súng lục hay cần sa đến những thứ khiến người ta đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của người kia, như vật nuôi chết, đồ dùng cá nhân của người yêu cũ, sỏi dạ dày, và thậm chí cả trẻ sơ sinh. Đó là một trong những công việc khó chịu nhất đối với một người đã tham gia ngành đường sắt chỉ vì họ yêu tàu hỏa.

Đúng như dự đoán, lại có một điều gì đó kỳ lạ.

“Cái gì đây…?”

Nhân viên nhà ga cầm một chai rượu lâu năm trong tay. Nó đã bị bỏ lại trong tủ khóa, được bảo quản trong một hộp bảo vệ bằng thép không gỉ và một loại vật liệu đệm nào đó.

Nhãn đã bị cào đi, nên không thể đọc được tên.

Không, ngay cả khi đây là một thứ hoàn toàn mới, nó cũng sẽ không thể đọc được đối với một nhân viên nhà ga không có kiến thức về huyền bí.

Nó thực sự là thành tựu vĩ đại nhất của thuật giả kim: một loại rượu bất tử được cho là sẽ mang lại cho người uống nó một cơ thể vĩnh cửu.

Nếu được sử dụng đúng cách, anh ta thậm chí có thể trở thành anh hùng của một câu chuyện khác–

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận