GT Volume 1
Mở đầu: Tại một ngã tư vào đêm Giáng Sinh – Chuẩn_bị_cho_Đêm_Giáng_Sinh!
0 Bình luận - Độ dài: 8,369 từ - Cập nhật:
Mở đầu: Tại một ngã tư vào đêm Giáng Sinh – Chuẩn_bị_cho_Đêm_Giáng_Sinh!
Ngày 24 tháng 12, 00:00 sáng
Khu Mua sắm Ga Khu vực 7, Thành Phố Học Viện, phía Tây Tokyo
Ba cánh quạt của một tua-bin gió cứ quay vòng, quay vòng.
Những tua-bin gió như vậy có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu trong thành phố này.
Tổng cộng gần 200 samurai đang sải bước trong làn tuyết bay giữa màn đêm của thành phố.
"Thế này mà là hoạt động Giáng Sinh sao? Thứ bóc lột vô lý này là gì vậy?"
Xin thứ lỗi. Họ thực chất là những thiếu nữ rạng rỡ và tỏa sáng của trường Sơ trung Tokiwadai danh giá. Một trong số họ, Misaka Mikoto, khoác một chiếc áo khoác dày sụ bên ngoài bộ đồng phục blazer của mình (nhưng đôi chân lại để trần). Môi cô đã tím tái và ánh mắt nhìn xa xăm. Có lẽ nguyên nhân là do đôi chân trần giữa đêm tuyết rơi. Chúng trần trụi một cách đáng kinh ngạc.
"Mình sắp chết rồi. Chết thật đấy."
"Onee-sama, nếu chị không vững vàng lên, chị sẽ thực sự có một chuyến đi sang bên kia bờ sông Nại Hà đấy."
Cô em gái với mái tóc buộc hai bên, người khăng khăng sử dụng một điển tích đậm chất châu Á ngay cả trong đêm Giáng Sinh, là Shirai Kuroko.
Đêm Giáng Sinh, đêm mà ai ai cũng yêu mến, đã đến rồi. Ngay cả con vật hoang dã nào đó đã lên báo vì tìm thấy một chiếc máy ảnh kỹ thuật số và tự chụp selfie cũng sẽ học được cách tận hưởng bản thân khi bị ném vào môi trường này. Vậy mà ở đây chẳng có niềm vui nào cả, trời lạnh đến nỗi các vũng nước cũng đóng băng, và các cô gái thì đang mắc kẹt với một hoạt động nhàm chán của trường.
Khinh khí cầu đang trôi chầm chậm trên bầu trời đêm hiển thị bản tin thời tiết trên màn hình lớn ở dưới bụng.
"Ngày 24 sẽ là một ngày nắng đẹp, nhưng sáng sớm và đêm muộn có thể có mưa tuyết không liên tục. Nhiệt độ thấp nhất được dự báo là âm 5 độ, vì vậy—wao, chúng ta có thể sẽ có một Giáng Sinh trắng để mong chờ!"
"Tuyết rơi rồi còn gì," Mikoto càu nhàu. "Và đó là lý do tại sao mình sắp chết cóng đây này."
"Chị đừng nghĩ đến chuyện chết chóc nữa, Onee-sama. Dù gì thì cũng đã là đêm Giáng Sinh rồi."
Phải.
Chút tuyết rơi thì có hề gì? Đối với ngôi trường danh giá có cả lịch sử và truyền thống ấy, Giáng Sinh là một ngày trang nghiêm, tĩnh lặng và thuần khiết. Không một ai ở đây có tâm trạng phấn chấn. Họ đang bận rộn thực hiện một vài công việc phục vụ đặc biệt bên ngoài. Nói cách khác, họ đang thu gom rác từ thành phố. Bạn có thể coi nó như một cuộc diễu hành lao động bền bỉ kéo dài 24 giờ. Điều này đã vượt xa giới hạn của giáo dục bắt buộc.
Những con robot dọn dẹp hình trống đi ngang qua ồn ào hơn mọi khi. Có lẽ chúng đã được trang bị thêm khả năng phun khí nóng xuống mặt đất như máy sấy tóc để làm tan tuyết... Mặc dù nếu chỉ làm tan tuyết rồi để đó, có vẻ như nó sẽ đóng băng lại trên đường.
Mikoto dùng chiếc kẹp gắp rác, trông giống như loại dùng trong tiệm bánh, để nhặt thứ gì đó lên khỏi mặt đất. Cảm biến của robot dọn dẹp chắc hẳn đã bỏ sót nó vì tuyết khiến mặt đất gồ ghề hơn bình thường. Khi nhặt lên, cô thấy đó là vỏ nhựa của một chiếc bánh mì ngọt nhân kem. Tệ hơn nữa, chiếc bánh ăn dở vẫn còn bên trong và một ít kem đã bị ép ra ngoài với màu sắc nửa trắng nửa vàng. Đây là thứ tệ nhất. Thay vì rác cháy được hay không cháy được, cô lại tìm thấy rác thải nhà bếp. Lần đầu tiên, cô thấy biết ơn cái thời tiết tháng Mười hai giá buốt này. Nếu nó không bị đông cứng, hẳn cảnh tượng sẽ còn kinh hoàng hơn nhiều.
Cô sẽ phân loại rác sau. Cô thở dài, trong khi, không giống như ông già Noel, cô lại đang lấp đầy bao tải của mình bằng những món quà hoàn toàn không có hi vọng và ước mơ.
"Ugh. Tokiwadai cũng đâu phải trường dòng, tại sao chúng ta lại phải làm việc này chứ? Liệu có thực sự đáng vì cái uy tín và địa vị mà nó được cho là mang lại không?"
"Cứ nghĩ theo hướng đó thì chị sẽ đi đến chỗ chối bỏ luôn cả ngày lễ Giáng Sinh vì nó cũng du nhập từ nước ngoài vào đấy."
"Mình tưởng Thành Phố Học Viện là nơi tôn thờ khoa học và chủ nghĩa vô thần kỹ thuật số chứ."
"Chị mà nói thêm một lời nào nữa là chúng ta sẽ hủy bỏ đêm Giáng Sinh và về nhà luôn đấy."
"Cậu đứng về phe ai đấy!?"
"Tất nhiên là phe được quay về khu vườn nữ sinh đó và sưởi ấm bằng thân nhiệt của một người nào đó rồi! Và người đó chính là chị, Onee-sama!!"
Câu trả lời lạc quẻ đó bắt đầu chuyển hướng cuộc trò chuyện.
Tuy nhiên, cuộc khủng hoảng này cũng là cơ hội lớn nhất cho Misaka Mikoto. Cô không định lãng phí sự kiện mỗi năm một lần này vào những công việc nhàm chán như thể đang ở tù.
Toàn bộ học sinh đều ra ngoài cùng một lúc.
Nếu cô định giả vờ đi lạc, thì đây chính là cơ hội của cô.
Đột nhiên, cô cảm thấy một ngón tay lướt dọc sống lưng và nghe thấy tiếng thì thầm bên tai.
"(Misakaaa-san☆)"
Cô nhận ra có ai đó đang đứng ngay sau lưng, nhưng cô không đủ ngốc để ngoảnh lại. Cô nhìn vào ô cửa kính phía trước và thấy một cô gái tóc vàng dài đang thản nhiên áp sát vào mình.
Đó là Shokuhou Misaki.
Mikoto là Siêu năng lực gia Level 5 hạng 3 của Thành Phố Học Viện, và đây là hạng 5. Năng lực của cô ta là Mental Out (Thao Túng Tâm Trí), năng lực mạnh nhất trong hệ tâm lý.
Mikoto vẫn dán mắt vào cửa sổ và mấp máy môi thay vì nói thành tiếng.
"(Chẳng phải cô có thể dễ dàng tẩy não tất cả giáo viên bằng Mental Out của mình sao?)"
"(Họ biết rõ điều đó như chúng ta thôi. Hãy nhìn những phụ kiện trên người mấy vị giáo viên có thể tay không đánh gục một cô gái tuổi teen sở hữu hỏa lực cấp chiến hạm kia xem. Họ có camera 2mm trên kẹp cà vạt hoặc kính của họ đã được chuyển đổi thành kính thông minh. Họ đang che đi điểm mù năng lực của mình bằng cách sử dụng cả mắt người và mắt máy.)"
Vì thế nên cần phải hợp tác.
Các giáo viên của Tokiwadai đã xây dựng một phương thức dùng quân số ít ỏi của mình để kiểm soát một nhóm Siêu năng lực gia hùng mạnh. Ngay cả Misaka Mikoto cũng không đủ ngây thơ để cho rằng cô có thể dùng vũ lực để vượt qua chuyện này.
Mikoto có thể xử lý máy móc và Shokuhou có thể xử lý tâm trí con người. Hai người này bình thường chẳng bao giờ hòa hợp, nhưng đây là lý do đủ để họ bắt tay với nhau.
"(Cô hành động nhanh thật đấy, Misaka-san. Chúng ta muốn trốn thoát càng sớm càng tốt, nên tôi không lo về các giáo viên bằng cô nhỏ Judgment chính chuyên kia, người có thể Dịch Chuyển (Teleport) theo chúng ta. Rất vui vì cô đã nhanh chóng kìm chân cô ấy giúp tôi☆)"
"..."
"(Sao thế, chẳng lẽ cô lại cảm thấy tội lỗi vào phút chót. Nói rõ nhé, tôi đã bỏ lại mấy cô gái trong phe cánh của mình rồi. Di chuyển theo nhóm đông sẽ làm chúng ta chậm lại và quá dễ bị phát hiện. Để cảm xúc lấn át lý trí sẽ chỉ dẫn đến thất bại. Và rồi tất cả chúng ta sẽ phải ngồi ngoài hành lang cho một mùa Giáng Sinh u ám tột độ đấy.)"
Cô biết điều đó.
Cô thực sự biết.
Nhưng Shirai Kuroko đã làm gì sai khi vui vẻ ngân nga bên cạnh Mikoto chứ? Theo cách riêng của mình, có lẽ con bé đã lên kế hoạch cho một Giáng Sinh vui vẻ bên người bạn cùng phòng. Vứt bỏ tất cả những điều đó có thực sự đúng đắn không? Vừa cảm nhận được sức hút của tự do và sức níu kéo trái ngược của trách nhiệm, Mikoto liếc nhìn gương mặt xinh xắn của cô em gái và nghe thấy cô bé lẩm bẩm.
"Eh heh heh. Mình được ở một mình với Onee-sama vào ngày đặc biệt này. Phải, đúng vậy. Các giáo viên rất nghiêm khắc với chúng ta nên không đời nào có ai trốn được khỏi ký túc xá. Mình có thể ung dung ngồi nhìn khi chúng ta gần như bị giam trong phòng. Từ đêm Giáng Sinh đến hết ngày Giáng Sinh, nghĩa là 48 giờ đồng hồ chỉ có mình và Onee-sama trong một căn phòng kín bí mật không có ai dòm ngó. Không ai có thể từ bên ngoài vào làm phiền chúng ta, vì vậy mình có thể trói Onee-sama yêu dấu lại, đặt chị ấy xuống sàn, bịt mắt, đeo tai nghe và bịt miệng chị ấy để tước đoạt đi những giác quan thông thường, rồi dùng thật nhiều loại dầu đặc biệt để—eh heh, geh heh—không chỉ biến cả hai chúng ta thành người lớn, mà còn cùng nhau vứt bỏ nhân tính trong khi phá tan cánh cửa XXX và—"
"Shokuhou, làm đi!"
Mikoto ngắt lời bằng một mệnh lệnh cho cô gái kia.
Trong khi vẫn ôm Mikoto từ phía sau, Shokuhou Misaki rút ra một chiếc điều khiển TV từ chiếc túi nhỏ đeo trên vai và nhẹ nhàng ấn nó vào gáy của Shirai Kuroko (đang mơ màng).
Cô nhấn một nút im lặng và đầu của cô gái tóc hạt dẻ buộc hai bên hơi rung lên.
Mental Out của Shokuhou Misaki là năng lực tâm lý mạnh nhất.
Nhưng nó có phạm vi ứng dụng quá rộng đến nỗi ngay cả cô cũng khó kiểm soát, vì vậy cô dùng những chiếc điều khiển khác nhau như một hình thức tự kỷ ám thị để phân loại năng lực của mình.
Và tất nhiên…
"Này."
Các giáo viên biết năng lực của cô có thể làm gì, nên một người đang giám sát họ liền trở nên căng thẳng ngay khi cô gái tóc vàng với tay vào túi. Cô ta phản xạ gọi lớn bằng một giọng nghiêm khắc.
"Shirai, em tìm thấy cái điều khiển đó ở đâu vậy? Cái máy ghi hình thật sự không bị vứt đi cùng với nó à!?"
"Cái gì ạ?"
Cô ta đang tập trung vào chiếc điều khiển, nhưng không phải theo cách đúng đắn.
Tuy nhiên, cô giáo không nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của chính mình.
"Điều khiển nào ạ? Đây là một tấm ván kamaboko mà."
Nhưng thứ mà cô gái tóc buộc hai bên bối rối vẫy vẫy để tự bào chữa lại là một hộp sô-cô-la rỗng.
"Không, em chắc chắn có một cái điều khiển. Nó phải ở đâu đó quanh đây!"
"Em xin nhắc lại, đây là một tấm ván kamaboko."
"Nó là một cái điều khiển!!"
Hai người họ trở nên cố chấp một cách vô lý về một thứ vô nghĩa.
Trong khi đó, cô gái tóc vàng mật với chiếc điều khiển thật trong tay đang khúc khích cười. Tất nhiên cô vẫn nằm trong tầm mắt của hai người đang tranh cãi, nhưng không ai nhắc đến cô cả. Như thường lệ, cô nàng đó quả là có khiếu tinh nghịch.
Cuộc cãi vã nhỏ giữa học sinh và giáo viên đã tạo ra một sự xáo trộn trong hàng ngũ khi các tiểu thư được bao bọc tụ tập lại xem.
"Thế còn kính thông minh thì sao?" Shokuhou hỏi với một cái nháy mắt.
"Xử lý xong rồi."
Ngay cả khi đang bỏ trốn, họ cũng không thể vứt đi những chiếc kẹp gắp và những bao rác đầy một nửa mà họ đang dùng, nên họ để chúng bên đường chính nơi robot sẽ tìm thấy chúng.
Giờ đến phần khó khăn.
Mikoto đáp lại một cách thản nhiên rồi lách khỏi đám đông vào một con hẻm giữa các tòa nhà cho thuê.
Cô tháo thiết bị định vị GPS khóa ở mắt cá chân phải của mình và làm tương tự cho Shokuhou, người đã đi cùng cô, rồi ném chúng vào khe hở giữa các két bia xếp chồng gần đó. Sau đó, cô vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái tóc vàng và nhảy thẳng lên. Cô sử dụng năng lực từ trường của mình để dùng bức tường bê tông cốt thép làm điểm tựa và chạy một mạch lên đến sân thượng của tòa nhà 5 tầng. Nó khá giống như việc sử dụng nam châm nâng khổng lồ mà cần cẩu dùng để di chuyển những chiếc ô tô phế liệu trong bãi phế thải.
Đây là một ví dụ về năng lực của các Siêu năng lực gia Thành Phố Học Viện.
Công nghệ kỳ lạ đó sử dụng điện, thuốc, thuật ám thị, và mọi phương pháp khoa học khác để bóp méo "thực tại" mà một cá nhân nhìn thấy nhằm cố ý khiến họ thực hiện những quan sát lượng tử vốn bất khả thi để các quan sát vi mô có thể tạo ra hiện tượng vĩ mô.
"Nhưng đây mới chỉ là Bước 1 thôi☆" Shokuhou nói trong khi nhoài người ra ngoài lan can trên sân thượng.
Vài cô gái nhanh chóng chạy vào con hẻm mà họ vừa rời đi. Đây là những Siêu năng lực gia Cấp cao có thể được xem là đội cận vệ hoàng gia của phe cánh Shokuhou, phe lớn nhất ở Tokiwadai.
Trốn lên sân thượng là chưa đủ. Chỉ 5 tầng lầu là vô nghĩa khi những kẻ truy đuổi có thể tìm ra vô số cách để leo lên bức tường thẳng đứng chỉ trong một giây.
"Vì cô đã liều mình trốn thoát khỏi sự giám sát của Tokiwadai, tôi có thể cho rằng cô muốn tận hưởng năng lực tự do của mình trong ngày 24 và 25, phải không? Vậy thì chúng ta cần phải thực sự nỗ lực cho cuộc tẩu thoát này."
"Hừm. Shokuhou?"
"Tất nhiên, nếu một cô gái với năng lực vòng một đáng thương như cô một mình đi ra ngoài thành phố vào dịp Giáng Sinh, cô có thể sẽ rơi vào trầm cảm khi nhìn thấy những cặp đôi hạnh phúc xung quanh. Peh heh heh."
"Có rất nhiều cách khác để cắt đuôi, vậy tại sao cô lại nghĩ tôi chọn ngay sân thượng này?"
"Cái gì?"
Cô gái tóc vàng chớp mắt vài lần và ác quỷ mang tên Misaka Mikoto nhếch mép cười lại với cô ta.
"Bởi vì nó cho phép tôi cắt đứt quan hệ và bỏ chạy ngay khi tôi không cần đến cô nữa."
"A!? Khoan đã, Misaka-san! Chẳng lẽ cô định bỏ mặc tôi ở đây sao!"
Khi Nữ hoàng của Tokiwadai cuối cùng cũng nhận ra, cô ta bắt đầu hoảng hốt, nhưng Mikoto đã nhảy khỏi mép sân thượng với nụ cười vẫn còn trên môi. Tất nhiên lần này cô chỉ có một mình. Cô có thể dùng từ trường mạnh để dễ dàng nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác vì cô là Siêu năng lực gia Level 5 hạng 3 của Thành Phố Học Viện. Hạng 5 thì không thể làm được như vậy.
"Ahh hah hah!! Cứ vui vẻ nhận hết tội lỗi về mình và trải qua một Giáng Sinh ảm đạm khi ngồi ngoài hành lang đi nhé, Shokuhou! Chiến thắng thuộc về tôi!! Mwahahahahaha!!"
"T-Tôi sẽ tiêu diệt cô vì chuyện này!! Tôi thề tôi sẽ làm thế, Misaka-saaaan!!!!!!"
Chỉ có một câu trả lời cho những tiếng kêu tuyệt vọng đó: lè lưỡi trêu ngươi.
Cô tự tin rằng Shokuhou cũng có ý định phản bội cô ngay khi họ an toàn. Họ chưa bao giờ hòa hợp và sự hợp tác vì mục đích cần thiết sẽ không bao giờ kéo dài lâu.
Thành Phố Học Viện trông thật tối tăm từ dưới mặt đất, nhưng từ trên này, nó là cả một biển ánh sáng trang trí. 80% cư dân thành phố là học sinh, vì vậy tàu điện và xe buýt ngừng chạy sớm, nhưng các sinh viên đại học và giáo viên vẫn ra ngoài tận hưởng cuộc sống về đêm. Các giáo viên của Tokiwadai có lẽ đã cố tình chọn một tuyến đường đi qua những khu vực vắng vẻ hơn để học sinh không bị cám dỗ bởi những gì họ thấy.
"..."
Thực tế của tình hình cuối cùng cũng ập đến với cô.
Đã là Giáng Sinh và cô được tự do làm những gì mình thích.
"~ ~ ~!!"
Xương sống non trẻ của cô run lên vì cảm giác giải thoát quá đỗi choáng ngợp và cô suýt nữa mất kiểm soát và đâm sầm vào tường của một tòa nhà. Cô ấn gót đôi giày da của mình vào tường và dùng từ trường để giảm tốc độ khi đáp xuống mặt đất.
Cô giơ tay lên, vươn vai và để làn gió đêm tự do mơn man khắp cơ thể.
Cô đã cho rằng khu mua sắm sẽ chật ních các cặp đôi vào thời điểm này trong năm, nhưng lại có rất nhiều loại người khác nhau ở đây. Cô thấy một nhóm nữ sinh đang bước vào một quán karaoke và cô thấy những cặp anh chị em đang trở về ký túc xá với một chiếc bánh kem nguyên vẹn mà họ đã mua. Dựa trên hộp các-tông của chiếc bánh, chúng dường như được trang trí bằng một cặp người tuyết cha mẹ và một người tuyết con, những ngôi sao của một bộ phim hoạt hình 3DCG nước ngoài. Cô thấy rất nhiều người đi một mình trong hàng dài chờ đợi món ăn thời thượng mới nhất: bánh donut tùy chỉnh với các họa tiết trang trí dựa trên ngày sinh, nhóm máu và màu sắc may mắn của bạn.
(Hừm. Mình nghe trên tin tức nói rằng ngày nay mọi người đối xử với sô-cô-la Valentine khác đi nhiều, nên có lẽ chuyện này cũng tương tự.)
Tất nhiên, việc trẻ em tiểu học và sơ trung ra ngoài vào lúc nửa đêm là điều bất thường. Vâng, ngày 24 là một ngày bất thường. Các người lớn từ Anti-Skill, đội thực thi pháp luật bao gồm các tình nguyện viên là giáo viên, đang cầm loa trên tay và hét lên từ nóc những chiếc xe đã được sửa đổi từ xe SUV.
"Các em có thể mua bánh nếu thích, nhưng ăn chúng ở đây là vi phạm nội quy của trường. Tôi nhắc lại, các em chỉ có thể mua rồi về nhà! Pweeee!! Này, cặp đôi hạnh phúc kia! Tôi sẵn sàng bỏ qua việc nắm tay, nhưng bế kiểu công chúa là quá đà rồi đấy!! Các em có muốn tôi đưa vào diện bảo vệ tạm thời để trải qua ngày 24 trong phòng tạm giam không!?"
Ngay cả những giáo viên nghiêm nghị đó cũng để mọi chuyện diễn ra. Và những lời răn dạy có vẻ rất mang tính trình diễn, giống như toàn bộ mục đích là để mọi người quay video và đăng lên mạng xã hội.
Có rất nhiều cặp đôi hạnh phúc mà Mikoto không thể chịu đựng được khi nhìn vào, nhưng ít nhất cô sẽ không bị nổi bật và thu hút sự chú ý vì đi một mình.
Có rất nhiều thứ cô muốn ăn và muốn làm.
Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ bên đường và thấy đã đúng nửa đêm.
(Sự tự do này chỉ kéo dài trong 48 giờ của đêm Giáng Sinh và ngày Giáng Sinh thôi. Mình nên đi loanh quanh làm tất cả những điều mình muốn một mình để giết thời gian cho đến sáng. Sẽ thật bất lịch sự nếu bắt đầu gọi cho tên ngốc đó vào giờ này.)
Suy nghĩ đó tự nhiên hiện lên trong đầu cô, nhưng rồi cô thở hổn hển.
Cô muốn vượt qua giới hạn của mình. Có rất nhiều điều cô muốn thử. Ít nhất, cô đã chán ngấy những Giáng Sinh bị người lớn quản lý hoàn toàn... Nhưng tại sao tên ngốc đầu nhím đó lại hiện lên trong đầu như người để làm những điều đó cùng? Và bây giờ, khi khuôn mặt anh ta đã ở trong tâm trí cô, nó sẽ không biến mất!? Nhưng mà, cũng đúng là anh ta là chàng trai duy nhất cô có thể nghĩ đến để lôi đi làm những việc này!!
(Khoan, khoan đã.)
Cô quyết định không nhìn vào các cửa sổ trưng bày.
Vì khi đó cô sẽ thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đó.
(Khoan, khoan, khoan đã!! Phải, anh ta chỉ là người đóng thế thôi. Giống như một con ma-nơ-canh vậy! Có những việc mình muốn làm vào Giáng Sinh và bạn cần một người bạn đồng hành để làm những việc đó. Chỉ có vậy thôi!!)
Nhưng có vẻ như đêm Giáng Sinh đã bắt đầu vì một phép màu đột nhiên xuất hiện trước mắt cô gái đang mơ mộng.
Nó chạy vụt qua ngã tư trước mặt cô.
Kamijou Touma đang chạy hết tốc lực với vẻ mặt kinh hoàng và bế trên tay một cô bé trần truồng.
"Cái—?"
Suy nghĩ của cô bỗng chốc dừng lại.
Nhưng đồng hồ vẫn đang điểm trong thực tế. Trong khi cô chết trân và bị bỏ lại phía sau, cậu trai đầu nhím đã chạy đi mất trong khi đang bế kiểu công chúa một cô bé xa lạ và bị một nhóm du côn lớn truy đuổi.
"C-c-c-c-cái gì!? Khoan đã! Anh đang trải qua đêm Giáng Sinh kiểu quái gì vậy hả!?"
Chính Kamijou Touma cũng không có câu trả lời cho bất kỳ ai hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Q. Anh ta đang làm gì?
Cô bé trần truồng.
Lần này, cô bé hoàn toàn không mặc gì.
Sự bất hạnh của anh ta không có giới hạn nào cả sao?
"Keh heh heh."
Cô bé trong vòng tay anh ngước nhìn anh với đôi mắt dính chặt và đôi môi cô cong thành một nụ cười như trăng khuyết. Đó là một cô bé nhỏ nhắn khoảng 10 tuổi với làn da trắng sữa và mái tóc màu đỏ dâu… nhưng vẻ mặt gian tà trên gương mặt non nớt của cô bé hoàn toàn trái ngược với sự ngây thơ của trẻ con.
Cô bé có vẻ thích thú khi được anh bế kiểu công chúa.
Đó là một tấm vải hay một chiếc váy? Dù sao đi nữa, cô bé đang giữ một miếng vải mỏng màu đỏ hoàn toàn không đủ che chắn trước ngực trong khi đá đôi chân trần trong một sự vui vẻ đáng chán nản.
"Eh heh. Eh heh heh heh. Một đêm Giáng Sinh lãng mạn à? Như thế này thì khó nhận ra thật, nhưng nó lại chứa đầy sự phấn khích bất ngờ. Keh heh heh heh heh."
"Khoan đã. Có gì đó không ổn ở đây. Đây là kiểu tính cách điên rồ gì vậy? Tiếp theo là gì đây, cô sẽ nói rằng mình là một nữ hoàng ngoài hành tinh đã cưỡi thiên thạch xuống Trái Đất để vui chơi sao!?"
Anh đã ra ngoài để đến cửa hàng tiện lợi gần nhà.
Anh đã nghe thấy tiếng động gì đó ở phía sau và ghé mắt nhìn.
Anh đã tìm thấy một cô bé ở đó.
Tệ hơn nữa, cô bé đã rút ra một chiếc điện thoại theo ý thích và dùng bàn tay nhỏ bé của mình để chĩa nó về phía một đám du côn trông cực kỳ "trí thức", những kẻ đang can thiệp vào sợi quang của một máy ATM để đánh cắp số thẻ và mã PIN của tất cả những ai sử dụng nó.
Hơn nữa, chúng không lột quần áo của cô bé hay làm gì tương tự.
Cô bé đã không mặc quần áo ngay từ đầu. Cô nhóc nghịch ngợm này đã cả gan đi dạo quanh thành phố vào ban đêm và lén lút quay phim đám du côn từ một góc để tự mình thưởng thức tình huống đáng buồn này.
Thành Phố Học Viện đến nước này là hết thuốc chữa rồi sao?
"Này, đứng lại đó!! Mày vừa quay phim bọn tao à!? Khoan đã!!"
"Awawa! Tệ rồi đại ca ơi!! Chúng ta tiêu đời nếu con nhỏ đó đăng cái này lên trang video!!"
"Lo lắng về Anti-Skill ấy, họ có còng tay và súng lục đấy!! Và chẳng phải những gì thằng đó đang làm còn tệ hơn sao!? Sao bọn mình lại là kẻ xấu ở đây chứ!?"
Những kẻ đó có rất nhiều năng lượng cho những người mặc áo ba lỗ vào mùa đông. Danh sách trang bị của chúng hẳn phải bao gồm "cơ bắp cuồn cuộn" ngoài "quần" và "quần lót". Ngoài ra, lý do để gây sự với ai đó dường như đã được nâng cấp cho thời đại kỹ thuật số. Nếu bạn quyết định quay phim mọi thứ xung quanh chỉ vì bạn có điện thoại và không có việc gì tốt hơn để làm, bạn có thể sẽ châm ngòi cho một cuộc ẩu đả với ai đó. Đặc biệt là nếu bạn bắt gặp họ đang thực hiện một hành vi phạm tội!
Tại sao mình lại phải trải qua đêm Giáng Sinh theo cách này? Kamijou tự hỏi.
Tại sao bất kỳ ai trong chúng ta lại phải trải qua đêm Giáng Sinh theo cách này chứ!? anh thêm vào.
"Trời đang là mùa đông và tuyết đang rơi. Chúng ta có thể thấy hơi thở của mình, vậy rốt cuộc cô bé đang làm gì thế!?"
"Không phải là em làm việc này vì trời mùa đông đâu. Thật ra, em đang hơi mong mùa xuân sẽ đến sớm."
"..."
"Ồ?"
Trẻ con có vẻ như không để ý nhiều, nhưng chúng thực ra có thể rất nhạy bén trong việc nhận ra những thay đổi nhỏ trong không khí. Cô bé ngừng đá đôi chân trần của mình một lúc.
Anh không thể tham gia vào những cuộc nói chuyện phiếm về mùa xuân.
Bởi vì ký ức của anh chỉ kéo dài đến mùa hè.
Tuy nhiên, giải thích điều đó cho cô bé sẽ không giải quyết được gì cả. Hiện tại, anh chỉ mất trí nhớ và anh vẫn nhớ cách đọc và viết cũng như những gì anh đã học ở trường, nên nó không gây quá nhiều rắc rối trong cuộc sống hàng ngày của anh. Anh cố ý điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng mùa đông lại gây rắc rối cho anh một lần nữa. Với hơi thở trắng xóa có thể nhìn thấy, anh cảm thấy như cô bé có thể nhìn thấy một phần suy nghĩ của mình.
Tuy nhiên…
"Anh định trốn thoát thế nào đây?" cô bé với đôi mắt dính chặt (?) hỏi qua nụ cười cong như trăng khuyết của mình.
Cô bé chỉ là một cô bé, nhưng vẫn là một cô bé. Sức nặng dư thừa trong vòng tay anh làm anh chậm lại. Đám du côn trông có vẻ sẽ bắt kịp nếu anh cố gắng chạy hết tốc lực theo một đường thẳng, vì vậy anh lạng lách qua những con đường phụ nhỏ và các góc cua để cố gắng thoát khỏi tầm mắt của chúng thay vì chỉ đơn giản là đi càng xa những kẻ truy đuổi càng tốt.
"Chúng nó đâu rồi!?"
"Cho xe ra đi! Chúng ta có một chiếc xe tự lái đang chờ, bảo nó chặn đầu chúng ở phía bên kia!!"
"Tao vừa gửi một chiếc drone ra rồi! Chúng nó không bao giờ thoát khỏi lưới săn mồi của tao với con mắt thiên nhãn toàn năng của tao đang nhìn xuống từ trên cao đâu!!"
(Hả? Đây là lý do tại sao không nên giao cho những tên ngốc tất cả những công nghệ xịn sò này!! Con khỉ tự chụp ảnh bằng máy ảnh nó tìm thấy trong rừng còn khá hơn thế này!!)
Ngoài ra, một trong số chúng dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn chuuni của mình. Giá như đó là một cô gái dễ thương và vô hại thì tốt biết mấy.
Nhưng dù sao, đây là những kẻ đã can thiệp vào sợi quang gắn với máy ATM sau một cửa hàng tiện lợi. Sau khi bị loại khỏi chương trình phát triển Siêu năng lực gia của Thành Phố Học Viện và bị gắn mác Level 0, chúng có lẽ đã quyết định dựa vào các mánh khóe và công cụ thay thế.
Nhưng mặt khác…
(Chúng đang dựa vào công nghệ như xe tự lái và drone. Trong trường hợp đó…)
"Tàu điện ngầm!!"
Điều đó cho phép anh thoát khỏi cả hai cùng một lúc.
Các chuyến tàu của Thành Phố Học Viện ngừng chạy khi lệnh giới nghiêm của học sinh có hiệu lực, nhưng các cửa hàng và lối đi kết nối trong các ga vẫn mở cửa muộn. Kamijou chạy xuống cầu thang với cô bé trần truồng trong vòng tay và cuối cùng đặt hành lý da trắng sáng đó xuống.
Anh ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với cô bé.
Kinh nghiệm dày dặn với bất hạnh đã dạy cho anh rằng những tình huống sinh tử không phải lúc nào cũng là những chuyện kịch tính. Dù mọi chuyện có ngớ ngẩn đến đâu, bạn sẽ mất mạng nếu không nghiêm túc với nó. Bây giờ là lúc để tin vào bầu không khí căng thẳng mà anh cảm nhận được.
"Nghe này, có 6 lối ra từ ga này, nhưng hãy bỏ qua tất cả. Các lối đi kết nối ở đây sẽ đưa em đến ga kế tiếp, vì vậy em sẽ có thể rời khỏi ga đó và ra khỏi phạm vi giám sát của drone của chúng. Anh sẽ dụ những tên ngốc đó về phía tây, vì vậy em hãy tận dụng cơ hội đó để rời khỏi ga kế tiếp và chạy đến một nơi có nhiều người. Hầu như mọi ga lớn nối với một tuyến đường trên mặt đất đều sẽ có một trạm Anti-Skill. Hôm nay là ngày 24, vì vậy họ chắc chắn sẽ ở quảng trường công cộng để tuần tra. Hiểu chưa?"
"Em sợ quá, Onii-chan."
"Ồ, im đi!! Anh không thể nhân nhượng hơn được nữa!!"
"Ngoài ra, cuộc họp chiến lược này mất khá nhiều thời gian. Chúng ta có thực sự có thời gian để đứng đây nói chuyện không?"
"...?"
Kamijou Touma cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!
Một tiếng gầm điếc tai vang dội trong ruột gan anh.
Nhưng không phải từ phía trước, sau, trái hay phải. Nó đến từ trên cao.
Nỗi sợ dường như tát vào má anh thay vì vang lên trong màng nhĩ, vì vậy nó có thể tương tự như bị sét đánh trúng một cây lớn cách đó chưa đầy 5m.
Sét.
Một dòng điện cao thế.
Nhưng anh không bị chảy máu hay bỏng. Đây là một ga tàu điện ngầm. Không cần phải nói, mặt đất dày đặc đã bảo vệ anh khỏi những gì ở trên. Điều đó không hiện ra ngay lập tức trong đầu anh, nhưng có lẽ là do tâm trí anh đã trải qua vài giây bối rối tương tự như bị trúng lựu đạn choáng.
Phải, có chuyện gì đó đã xảy ra bên ngoài.
Kamijou nhìn lên trần bê tông.
"Em ở yên đây."
Có điều gì đó cực kỳ bất thường đang diễn ra. Anh không thể tiếp tục chạy trốn một cách mù quáng và hy vọng thoát được nữa. Nếu không nhìn nhận tình hình và nắm bắt quy luật của những gì anh đang đối mặt, anh chắc chắn sẽ chết. Ngay cả trong thế giới khoa học này, cái "linh cảm" đó vẫn cắm sâu vào giữa lưng anh như một cây kim vô hình.
Anh thậm chí còn nín thở khi đặt chân lên cầu thang bê tông lạnh lẽo.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Khi anh dần dần đi lên mặt đất, cảm giác gai người trên da anh tiếp tục tăng lên. Ban đầu anh cho rằng đó là do sự căng thẳng của mình, nhưng anh đã nhầm. Đây là cảm giác vật lý. Anh thấy một ánh sáng yếu ớt như sơn dạ quang hoặc như đèn huỳnh quang mà bạn nghĩ rằng bạn đã tắt. Không khí tự nó đã bị điện hóa.
Một mùi hôi thoang thoảng xộc vào mũi anh.
Đó là một mùi lạ khiến anh liên tưởng đến thuốc khử trùng. Có thể đó là ozone.
Anh phải ẩn nấp.
Anh biết điều đó về mặt lý trí, nhưng anh không thể ngăn được các phản ứng sinh học của mình. Anh nuốt nước bọt.
Và.
Rồi.
"Này," một giọng nữ vang lên.
Chỉ có vậy. Những tên ngốc công nghệ cao đó đã được trang bị dao phi kim loại, dùi cui, và thậm chí cả cung tên làm bằng máy in 3D, vậy mà tất cả chúng đều nằm bất động la liệt trên mặt đất xung quanh một bóng người duy nhất. Một khối kim loại nằm há miệng như một cái bẫy gấu. Có lẽ đó là chiếc xe tự lái?
Một người đã làm tất cả.
Những ngọn đèn đường gần đó hẳn đã bị hỏng vì trời tối hơn trước. Có thứ gì đó giống như những ngọn lửa ma trơi màu xanh trắng đang lơ lửng xung quanh, nhưng liệu đó có phải là Lửa Thánh Elmo, một dạng phóng điện vầng quang? Khi nhìn kỹ hơn, anh có thể thấy đó chính là phần đầu của ba cánh quạt của một tua-bin gió đang phát sáng mờ ảo.
Nhưng cũng như ánh sáng của đom đóm không đủ để soi sáng một khu rừng tối tăm, vài điểm sáng đó không đủ để ngăn khu vực bị nhấn chìm trong bóng tối.
Vì vậy, lúc đầu, anh chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của người đang đứng ở trung tâm của tất cả.
Dòng điện màu xanh trắng lách tách như một chiếc vợt muỗi và chiếu sáng nguồn năng lượng có thể cung cấp tới một tỷ volt.
Anh thấy mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt đắc thắng, và một vóc dáng nhỏ bé.
Cô gái đắc thắng mặc một chiếc áo khoác phồng của trường Sơ trung Tokiwadai và phần dưới của chiếc váy ngắn cùng đôi chân trần sáng bóng của cô lộ ra bên dưới.
"Misaka?"
"Anh thật sự rất muốn một lời giải thích cho tất cả chuyện này."
Anh cũng rất muốn có một lời giải thích. Một nữ sinh sơ trung từ ngôi trường danh giá đó đang làm gì ngoài ký túc xá và lang thang trong thành phố vào giờ này, và tại sao cô lại xuất hiện từ đâu để xử lý đám du côn đó bằng một dòng điện cao thế?
Không phải tất cả các hành vi xấu xa đều là kết quả của một kế hoạch lớn nào đó. Nơi này đầy rẫy những vũ khí nguy hiểm có thể được sử dụng để giết người trong một khoảnh khắc bất chợt.
Hay tất cả những điều đó không hề là một mối đe dọa đối với cô gái này?
Level 0, Level 1, Level 2, Level 3, Level 4 và Level 5.
80% dân số thành phố, tổng cộng 1,8 triệu người, được xếp hạng vào sáu loại đó và cô thuộc nhóm ở trên cùng.
Cô có tài năng chỉ thấy ở 7 người trong Thành Phố Học Viện.
Trong 7 người đó, cô là hạng 3, Railgun.
Cô được cho là người mạnh nhất khi nói đến các năng lực thuần điện.
"Ừ thì, giải thích chuyện này có thể hơi khó. Em thấy đấy, anh đột nhiên bị lôi vào chuyện này và chỉ đang chạy thục mạng, nên thực ra anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng anh nghĩ anh đã làm khá tốt đối với một Level 0. Vì vậy—"
Anh không bao giờ nói hết câu.
Toàn bộ cơ thể anh bị tấn công, không phải bởi âm thanh, mà bởi một sóng xung kích được giải phóng sau khi phá vỡ lớp cách điện của không khí. Tuy nhiên, Mikoto không hề cố ý tấn công anh. Ngay cả điều này cũng chỉ là một tai nạn. Cô chỉ đơn giản là không kiểm soát được năng lực của mình một cách đúng đắn và một mớ điện hỗn loạn đã bắn ra từ tóc mái của cô.
Mặc dù ngay cả điều đó cũng có thể đủ để giết chết một người nếu nó trúng họ.
Nhưng Kamijou Touma không bị giết.
Những tia điện còn sót lại phát sáng và bung ra từ bàn tay phải được giơ ra trước mặt anh. Với công suất ước tính hơn một tỷ volt, một chiếc radar trung bình sẽ nổ tung với tia lửa nếu ở gần khi cô làm điều đó. Vậy mà anh đã vô hiệu hóa nó bằng xương bằng thịt không cách điện.
Vì vậy…
"Một Level 0? Đừng có nói xạo với tôi như vậy."
Giọng cô thật trầm đối với một cô gái đáng yêu, ngay cả khi cô đang cúi đầu.
Đây là năng lực duy nhất của một chàng trai nọ – Imagine Breaker.
Nó chỉ ảnh hưởng đến bàn tay phải của anh đến cổ tay, nhưng nó có thể vô hiệu hóa mọi năng lực siêu nhiên.
Một ánh nhìn hiếu chiến hiện lên trong mắt anh.
"Anh đã hy vọng chúng ta có thể chia sẻ thông tin một cách hòa bình và điều tra để kiểm tra một vài thứ, nhưng có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra. ...Chết tiệt, và anh thực sự muốn để dành phương pháp vũ lực này như một biện pháp cuối cùng!!"
"Hòa bình?"
Cô gái lặp lại từ đó và rồi cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Hạng 3 trừng mắt nhìn thẳng vào chàng trai.
"Chỗ nào là hòa bình chứ!? Cô bé trần truồng kia là ai!? Anh có biết hôm nay là ngày gì không!? Đêm Giáng Sinh đã bắt đầu rồi, vậy làm sao anh lại ra nông nỗi này!? Anh muốn trở thành ngôi sao sáng của thế giới biến thái hay gì!? Anh có ngốc không!? Anh định để mình bị giết à!? Và anh muốn điều tra ư!? Anh định 'điều tra' cái gì bằng cách đưa một cô bé trần truồng vào một ga tàu điện ngầm tối tăm, lạnh lẽo và hoang vắng!? Nào, anh có gì để nói cho bản thân không!!!???"
Ồ, không, Kamijou nghĩ.
Mình phải làm gì đây? Cô tiểu thư giàu có và bạo lực này đang nói rất có lý.
Có lẽ mình đã rẽ sai vài lần trên đường đến đây.
Và trong khi anh đứng đó ngây người, một ác quỷ lẩn khuất từ phía sau. Cô bé trần truồng bám vào bên hông anh với chỉ miếng vải mỏng manh không đủ che chắn được kéo lên ngực.
Đôi môi cô bé vẫn cong thành một nụ cười như trăng khuyết.
Đôi mắt của Misaka Mikoto bắt đầu quay cuồng trong hoảng loạn.
"Em sợ quá, Onii-chan."
"Cái—?"
"Anh hãy đi đánh bại kẻ xấu đáng sợ kia đi. Rồi chúng ta có thể cùng nhau đi dạo đêm bí mật, được không? Hee hee hee. Đêm Giáng Sinh chỉ đến một lần trong năm, nhưng nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
"...!!"
Tất cả tóc gáy của Kamijou dựng đứng lên.
Một lúc sau, thứ gì đó rời khỏi Misaka Mikoto.
Hay đúng hơn, một vụ nổ nhỏ màu xanh lam bung ra từ cô theo mọi hướng.
Chuyện bên lề 1
Thành Phố Học Viện có dân số khoảng 2,3 triệu người, 80% trong số đó là học sinh.
Thành phố khổng lồ chiếm một phần ba khu vực đô thị Tokyo và các quy tắc khác nhau rất nhiều bên trong và bên ngoài những bức tường bao quanh nó. Ví dụ, việc thực thi pháp luật không do cảnh sát đảm nhiệm. Thay vào đó, công việc trên toàn thành phố do các giáo viên của Anti-Skill xử lý và công việc trong từng trường do các học sinh trong Judgment đảm nhiệm.
Đó là lý do tại sao giáo viên thể dục Yomikawa Aiho cũng là một sĩ quan Anti-Skill có thẩm quyền sử dụng còng tay và súng lục. Cô thường mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lá cây mỗi khi ra ngoài và, ngay cả khi cô đang hạ gục các nam sinh và nữ sinh tội phạm bằng chiếc khiên trong suốt và với một nụ cười trên môi, cô đã tự thề với mình rằng cô sẽ không bao giờ chĩa súng vào một đứa trẻ dù chúng có là một Siêu năng lực gia mạnh mẽ đến đâu. Tuy nhiên, hôm nay cô đang phá vỡ một trong những quy tắc của mình.
Cô đang mặc một bộ đồ vest đen thay vì bộ đồ thể thao.
Cô hy vọng mình sẽ không phải phá vỡ quy tắc còn lại.
Hy vọng rất nhiều.
"Lối này."
Theo chỉ dẫn của một người dẫn đường có giọng nói lạnh lùng, cô đi xuống một hành lang quanh co. Rất dễ bị lạc ở đây và sẽ khó để đẩy xe đẩy qua nó. Nguyên tắc cơ bản cũng giống như các dinh thự của samurai ngày xưa, nhưng ý tưởng ở đây không phải là để làm cho việc vung kiếm hay giáo trở nên khó khăn. Ý tưởng là để cản trở sự di chuyển của các drone chiến đấu trong nhà. Các chướng ngại vật phản xạ tín hiệu EM và IR được khéo léo đưa vào kiến trúc và sàn nhà có các bậc thang lên xuống vô nghĩa. Các nguyên tắc nhân từ của thiết kế không rào cản hẳn đã bị đảo ngược hoàn toàn để thiết kế ra các chướng ngại vật mà bánh xe và bánh xích không thể vượt qua.
Về mặt kỹ thuật, điều đó nghe có vẻ đủ đơn giản, nhưng kiến trúc thực tế không hoạt động giống như những dinh thự kỳ lạ được tìm thấy trong tiểu thuyết bí ẩn. Chính phủ sẽ không bao giờ cho phép ai đó thiết kế một tòa nhà cố tình ngăn cản xe lăn và nạng đi qua. Điều đó có nghĩa là có thứ gì đó ẩn náu ở đây cần được bảo vệ đến mức việc vi phạm các quy tắc được coi là đáng giá.
Không có camera an ninh.
Điều đó có thể là để tránh nguy cơ chúng bị hack và làm rò rỉ thông tin ra bên ngoài.
Một người lính gác khác với người dẫn đường của cô đứng trước một cánh cửa giáp composite lớn. Anh ta có dành cả ngày ở đây không? Có một chiếc ghế gấp bên cạnh cửa.
Yomikawa cau mày.
"Tôi không nhận ra anh."
"Tôi cũng đoán vậy. Bà không có thẩm quyền để từng thấy tôi."
"Vậy anh phục vụ một trong 12 Tổng Giám đốc à?"
Kaizumi.
Oyafune.
Nakimoto.
Shiokishi.
Yakumi.
Đó là một vài trong số những nhân vật huyền thoại mà ngay cả Yomikawa cũng chỉ nghe được vài mẩu thông tin rời rạc. Thành Phố Học Viện nắm giữ toàn bộ công nghệ của hành tinh và 12 con quái vật người lớn đó tạo thành nhóm có quyền lực lớn nhất đối với thành phố. Nhưng cô không có cách nào biết được liệu những câu chuyện cô nghe có đúng sự thật hay không. Tất cả những câu chuyện đó đều phi lý như những câu chuyện về những người đàn ông mặc đồ đen đang liên lạc với người ngoài hành tinh và cá nhân Yomikawa có cảm giác sự thật còn tồi tệ hơn thế. Đây là những VIP quan trọng nhất từ quan điểm an ninh, vì vậy không phải lúc nào cũng rõ ràng khi một trong số họ qua đời hoặc bị thay thế.
"Không."
Nhưng người đàn ông đang đợi ở cửa như một cỗ máy đã bác bỏ ý kiến đó.
Và…
"Tôi làm việc cho duy nhất Chủ tịch Hội đồng Quản trị và không ai khác."
"..."
Chuyện này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Yomikawa im lặng và người đàn ông nói bằng một giọng đều đều.
Nó ít nhiều là một mệnh lệnh.
"Bà cần được khám xét người."
"Tôi đã được khám xét ở lối vào rồi."
"Bây giờ."
Anh ta thậm chí còn ít lời hơn một máy ATM ngân hàng. Lịch sử học vấn, kỹ năng, sức khỏe, lý lịch và hành vi của anh ta hẳn đã được điều tra kỹ lưỡng trước khi được giao công việc này, nhưng "không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh" phải là một trong những tiêu chuẩn cần thiết mà họ tìm kiếm.
Yomikawa giơ cả hai tay lên trong bộ vest đen và người gác cổng rút ra một vật hình que. Nó giống với những cây gậy phát sáng nhiều màu sắc mà công nhân xây dựng cầm trong tay để hướng dẫn xe cộ, nhưng thứ này thì khác. Đây là một cảm biến sử dụng bức xạ terahertz. Việc sử dụng chúng đã lan rộng nhanh chóng khi súng tiểu liên và súng trường tấn công bằng nhựa có thể được bất kỳ ai dễ dàng tạo ra bằng máy in 3D. Chúng có thể nhìn xuyên qua quần áo của mọi người để phát hiện cả những vật thể phi kim loại.
Năng lực của Siêu năng lực gia không phải là thứ duy nhất đáng sợ ở Thành Phố Học Viện.
Những người lớn chiếm 20% dân số sử dụng công nghệ thế hệ tiếp theo để kiểm soát những đứa trẻ chiếm 80% dân số và có sức mạnh siêu nhiên.
"Tôi sẽ giữ điện thoại của bà."
"Nếu anh phải làm vậy."
"Xin hãy tháo kẹp cà vạt của bà ra. Và đó có phải là khóa kéo bên váy của bà không?"
"Anh có cần tịch thu cả móc áo ngực của tôi không?"
Người đàn ông lướt cảm biến qua phía trước và phía sau của cô trước khi đáp lại bằng một giọng máy móc.
"Điều đó sẽ không cần thiết."
Cánh cửa lớn mở ra, nhưng không có gì ở phía bên kia. Chỉ có một cánh cửa khác. Hai lớp cửa cung cấp thêm sự an ninh, nhưng chúng cũng ngăn cản những người lính gác do thám những gì thực sự ở "bên trong".
Khi Yomikawa bước vào không gian chật hẹp đó, cánh cửa đóng lại sau lưng cô, việc đóng cửa của nó được xác nhận, và các thanh chốt của cánh cửa thứ hai mở ra.
Cô thấy một căn phòng nhỏ bên trong. Điều đó hẳn đã đủ cho người ở trong đó.
Nó chỉ chứa một chiếc bàn trong suốt và hai chiếc ghế rẻ tiền.
Đó cũng là một căn phòng không có cửa sổ.
"Đã lâu không gặp," Yomikawa Aiho nói như thể nhẹ nhàng thở ra.
Người có mái tóc trắng nhạt ngồi trên một trong những chiếc ghế, hai chân vắt nhẹ lên bàn. Đôi mắt đỏ của cậu ta trừng lại người khách.
"Vậy điều gì đã khiến cậu yêu cầu gặp riêng tôi?"
Cậu ta có thể kém cô hơn một thập kỷ tuổi và rào cản của người lớn và trẻ vị thành niên nằm giữa họ, nhưng cô mới là người cần thể hiện sự tôn trọng ở đây. Cô lặng lẽ thể hiện điều đó bằng bộ vest.
Khi cô nói ra danh hiệu mới của cậu bé đó, giọng cô mang một cảm giác kính sợ.
Và cả một chút thất vọng.
"Tân Chủ tịch Hội đồng Quản trị Thành Phố Học Viện, Accelerator-san?"


0 Bình luận