Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[301-400]

Chương 399: Ưu thế sao lại không còn ở phía mình?

0 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:

Chương 399: Ưu thế sao lại không còn ở phía mình?

“Gần tan làm rồi, hôm nay ăn hải sản hay đồ Nhật đây?”

“Hải sản với đồ Nhật ăn phát ngán rồi, đổi gió chút đi, tớ nghe nói bên Tĩnh An mới khai trương quán Thái.”

“Ừ, vậy thì ăn Thái nhé.”

Trong một tòa cao ốc ở Thượng Hải, ba nhân viên văn phòng cấp thấp – cả ngày lo đánh bài câu giờ – thấy sắp hết giờ làm là lại rôm rả bàn chuyện tối nay ăn gì.

Lương ba người này chẳng cao, cộng thêm tiền thuê nhà, điện nước với chi phí đi lại thì gần như cuối tháng chẳng còn dư đồng nào.

Nhưng mà nửa năm gần đây, bữa nào họ cũng toàn cao lương mỹ vị, tiền trong túi chẳng những không hết mà còn tiêu không xuể.

Muốn biết vì sao ư? Tất nhiên là nhờ vào cơn sốt mua theo nhóm bùng nổ hồi tháng Tư.

Nào là phiếu giảm giá, rồi giảm chồng giảm, những món ăn sang chảnh trước đây chỉ dám nhìn giờ tự nhiên lại thành đồ ăn hàng ngày. Bảo sao không sung sướng cho được?

Đặc biệt với mấy đứa dân công sở như họ, cả ngày mệt lử, ai còn hơi sức đâu mà nấu cơm?

Chính vì thế mà sự xuất hiện của dịch vụ mua theo nhóm như một vị cứu tinh giải cứu bao chiếc dạ dày lười biếng.

Mấy trang web mua nhóm bây giờ chủ yếu bán phiếu giảm giá, người dùng mở web, cắm USB key bảo mật vào, dùng Internet Banking để thanh toán, hệ thống sẽ dựa vào thông tin cá nhân gửi tin nhắn xác nhận đơn hàng, cực kỳ tiện để đến quán tiêu dùng.

Mấy cái phiếu này thường có hạn dùng khoảng một tháng, nên dân tình hay tranh thủ tích trữ lúc có khuyến mãi.

Phiếu lẩu tích vài tấm, phiếu hải sản đồ Nhật tích vài tấm, phiếu xem phim cũng tích vài tấm, miễn trong tháng xài hết là được.

Mô hình này là do “Tùy Tâm Đoàn” khởi xướng, nhưng tổ sư thực sự đứng sau lại là Giang Cần.

Ban đầu, nhiều trang web mua nhóm cũng thử làm theo mô hình riêng, nhưng thử xong mới nhận ra, cái mô hình này mới là ổn định nhất, thế là dần dần ai cũng chuyển sang dùng.

Đó cũng là lý do vì sao “Tùy Tâm Đoàn” dù kém về năng lực kinh doanh, nhưng lại nhanh chóng chiếm được thị trường Thượng Hải.

Có điều dạo gần đây, thị trường bắt đầu đi vào ổn định nên các mức ưu đãi cũng giảm bớt, giảm chồng giảm là không còn nữa, nhưng vẫn còn lời chút đỉnh.

Ba anh em dân văn phòng vừa bàn vừa mở web của Tùy Tâm Đoàn, chăm chú lướt mục ẩm thực.

Việc này gần như đã thành thói quen mỗi chiều tan làm của họ, không làm là thấy thiếu thiếu cái gì đó, đúng kiểu thói quen tiêu tiền thành nghiện.

“Xem thử hôm nay giảm bao nhiêu phần trăm?”

“Có 30% thôi, yếu hơn mấy hôm trước nhiều.”

“Cũng bình thường mà, người ta đâu phải làm từ thiện, cứ trợ giá mãi thì chết à. Tớ khuyên là tích trữ phiếu giảm giá đi, chứ đợi nó quay lại giá gốc là ăn chẳng nổi đâu.”

“Nghe cậu nói tự nhiên thấy hối hận ghê, hồi tháng Tư tháng Năm giảm chồng giảm, lúc đó quên tích thêm mớ phiếu.”

Đang nói thì một người bỗng giơ tay: “Khoan đã, đừng mua vội.”

“Sao vậy?”

“Điện thoại tớ có bản tin mới, nói là lên Nuomi, ăn chơi nửa giá trở lên, còn có cả Lashou giảm chồng giảm nữa.”

Năm 2010, điện thoại di động vẫn chưa có nhiều thứ giải trí, nên nhiều người thích đăng ký mấy bản tin kiểu này, mỗi tháng ba đồng, đúng là bảo bối lúc đi vệ sinh.

Nghe vậy, đồng nghiệp phụ trách mua phiếu đổi ngay website, quả nhiên tìm thấy nhà hàng Thái kia.

“Vãi, đúng là giảm chồng giảm!”

“Thế thì không mua ở Tùy Tâm Đoàn nữa, chuyển sang Nuomi luôn!”

Thế là thị trường và người dùng mà Tùy Tâm Đoàn dày công giữ gìn, phút chốc theo gió bay đi.

Đây chính là nhược điểm của việc dựa vào trợ giá để hút người dùng, hậu quả tất yếu là khách hàng nhảy qua nhảy lại giữa các nền tảng, chỉ cần ưu đãi lệch nhau là bỏ đi ngay.

Cũng chính vì vậy mà Giang Cần từ đầu tới cuối chưa từng cảm thấy sốt ruột.

Trong cái xã hội "ai cho bú sữa là mẹ" này, giai đoạn đầu có cho bú nhiều đến đâu thì cũng chẳng có ích gì, bú đến cuối mới là vua!

Nhưng vì Lashou và Nuomi chơi chiêu quá hiểm lại rầm rộ, nên Diệp Tử Khanh cũng nhận được tin ngay, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Nuomi?

Sao lại...

Nghi hoặc chỉ lướt qua trong đầu Diệp Tử Khanh đúng một giây, cô như chợt hiểu ra điều gì đó, liền gọi ngay cho Chu Chấn Hào phụ trách thị trường Thâm Thành, rồi bảo thư ký gọi luôn Thôi Y Đình đến.

Khi phát hiện Nuomi và Lashou đồng loạt xuất hiện ở Thượng Hải, tung hàng loạt ưu đãi cướp khách của Tùy Tâm Đoàn, Chu Chấn Hào và Thôi Y Đình lập tức im lặng.

“Chả trách...”

Diệp Tử Khanh ngẩn ra: “Chả trách cái gì?”

Chu Chấn Hào im lặng rất lâu, rồi mới chậm rãi nói qua điện thoại: “Từ lúc bọn tôi bên này bắt đầu mở rộng kinh doanh, Nuomi với Lashou bỗng nhiên không còn tranh giành nữa, rõ ràng trước đó còn xô xát, thế mà giờ lại im re.”

Thôi Y Đình hít sâu một hơi: “Chắc bọn họ đã bắt tay nhau rồi.”

“Là chúng ta nhường tài nguyên cho Nuomi mà, không thì giờ nó còn đang lẹt đẹt ở mấy trường đại học Thượng Hải, giờ dám chơi vậy sao?”

Bị cướp nguyên một đội, vậy mà vẫn chen được vào thị trường thủ đô, lại còn giành được vòng gọi vốn thứ hai, Tùy Tâm Đoàn đúng là bắt đầu hơi tự mãn.

Chu Chấn Hào lúc đầu vốn không đồng ý chuyển tài nguyên cho Nuomi, chỉ vì Diệp Tử Khanh và Thôi Y Đình hai phiếu thắng một mới miễn cưỡng không phản đối.

Giờ Tùy Tâm Đoàn đã hồi phục lại, Chu Chấn Hào nhất quyết muốn giành lại thị trường Thâm Thành.

Và lần này, Thôi Y Đình cũng kiên quyết đứng về phía anh.

Vì sao?

Vì thị trường Thâm Thành vốn do cô làm mất, còn kẻ phản bội bị đào đi – Từ Vạn Thế – lại chính là cánh tay phải cô dốc công đào tạo.

Là một trong ba người nắm quyền quyết định trong công ty, cú phản đòn của Từ Vạn Thế khiến cô chịu áp lực cực lớn, lại còn hay nghe lời ra tiếng vào rằng cô không còn năng lực.

Nên lấy lại thị trường Thâm Thành với cô mà nói, cực kỳ quan trọng.

Còn Diệp Tử Khanh tính cách nóng nảy, không thích đánh đường dài, nên cũng chẳng phản đối kế hoạch tấn công thẳng Thâm Thành.

Chu Chấn Hào không ngu.

Trước lúc khởi hành, họ lên kế hoạch hoàn toàn nhắm vào 60% thị phần của Lashou, vì nếu không có cú phản đòn đó, Thâm Thành giờ này chắc chắn đã thuộc về Tùy Tâm Đoàn.

Nhưng muốn đặt chân vào một thành phố đâu có dễ, khó nhất là tìm ra điểm đột phá, vừa vào đã phải tạo được tiếng vang.

Vì thế, đối tác cũ là lựa chọn tốt nhất.

Không ai ngờ phản ứng của Nuomi lại mạnh như vậy, chỉ trong tám ngày mà đã khởi động loạt chiến dịch tại Thượng Hải.

Thôi Y Đình do dự một lúc rồi nói: “Chấn Hào, hay là... rút quân đi?”

“Không, chúng ta không thể rút nữa rồi.” Diệp Tử Khanh lắc đầu.

“…”

Nghe câu đó, cả Thôi Y Đình và Chu Chấn Hào đều bừng tỉnh.

Giờ mà rút khỏi Thâm Thành thì kết quả sẽ là gì?

Toàn bộ bố trí công cốc, chẳng thu được gì mà còn chọc giận hai đối thủ nặng ký.

Làm ăn không ai ngây thơ cả, Chu Chấn Hào không tin chỉ cần mình rút thì Nuomi với Lashou sẽ chịu ngừng bước ở Thượng Hải.

Giờ họ như cưỡi hổ, tiến lùi đều nguy hiểm.

Nhưng vì sao?

Rõ ràng mấy hôm trước còn nắm ưu thế, lại còn gọi vốn thành công vòng hai, sao mới đi một nước cờ mà rơi vào thế bí thế này?

Cả Diệp Tử Khanh, Chu Chấn Hào lẫn Thôi Y Đình đều đang suy nghĩ về câu hỏi đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, ai nấy cũng toát cả mồ hôi lạnh...

Thực ra nguyên nhân của cục diện này là vì họ đã bỏ qua ba điểm mấu chốt.

Giờ không phải tự mình quyết định đi thế nào, mà là do dòng vốn đẩy đi, đốt tiền nửa năm rồi, nếu không có kết quả thì ai còn dám rót vốn tiếp? Nên dù là Nuomi hay Lashou, lúc này đều cần một trận đại thắng để nâng giá trị công ty.

Điểm mấu chốt thứ hai, vì sao lúc đầu Nuomi bỏ thị trường Thượng Hải để chuyển sang Thâm Thành?

Vì họ cũng muốn dựng đại bản doanh, sau khi giành được tài nguyên đối tác từ Tùy Tâm Đoàn, Thâm Thành là lựa chọn tốt nhất. Nhưng giờ không chỉ Lashou nhảy vào, ngay cả Tùy Tâm Đoàn cũng phản đòn, sao họ không khó chịu cho được?

Và điểm mấu chốt thứ ba, lúc đầu Nuomi cũng chưa nghĩ ra, phải họp cả buổi chiều mới ngộ ra.

Ngày 28 tháng 8, khi nhân viên thị trường của Tùy Tâm Đoàn lôi kéo lại các đối tác cũ, thì họ đã tự bại lộ.

Biết được “người anh em” cũ cũng muốn chen chân vào Thâm Thành, sếp lớn của Nuomi là Thẩm Ba lập tức mở họp khẩn cấp.

“Tôi thấy có thể tiếp tục hợp tác với Tùy Tâm Đoàn, đuổi Lashou ra khỏi thị trường Thâm Thành.”

Trưởng bộ phận kinh doanh, Vương Kim Phúc, mở lời trước.

“Nhưng đừng quên, Tùy Tâm Đoàn từng làm chủ Thâm Thành, họ nói đã chuyển toàn bộ tài nguyên đối tác cho mình, ai mà biết có thật không? Ít nhất mấy đối tác họ ký hôm nay không có trong danh sách chúng ta.”

Trưởng phòng thị trường, Triệu Kiền, phản đối gay gắt, anh không muốn đối mặt với một đối thủ mình không đoán nổi.

“Thực ra Tùy Tâm Đoàn chơi vậy là không đẹp, bọn mình vừa tới Thâm Thành đã đỡ đòn hộ họ, kết quả chân còn chưa đứng vững thì họ quay lại, thế chẳng thà bắt tay với Lashou, cho bọn họ biết Nuomi không phải thích gọi là gọi, bảo đi là đi!”

Trưởng phòng marketing, Lương Hoan, thuộc dạng sống nhanh sống thẳng, ai khiến khó chịu là muốn cho ăn đòn.

Nghe xong, Thẩm Ba trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Ý kiến mọi người đều có lý, nhưng tôi muốn các bạn nghĩ kỹ một điều.”

“Chúng tôi cần nghĩ gì ạ?”

Thẩm Ba gõ tay lên bàn: “Giữa Tùy Tâm Đoàn và Lashou, các bạn thấy ai dễ đối phó hơn? Đối phó ai thì được lợi nhiều hơn?”

Đây chính là câu hỏi mà Chu Chấn Hào, Diệp Tử Khanh và Thôi Y Đình không chịu nghĩ đến từ đầu.

So ra thì Tùy Tâm Đoàn dễ chơi hơn hẳn, không cần bàn cãi. Bắt tay với Lashou để nuốt chửng Tùy Tâm Đoàn là lựa chọn ít tốn kém nhất.

Còn nếu cùng Tùy Tâm Đoàn liên thủ chống lại Lashou, thì họ hoàn toàn có thể rút quân về thủ đô, để lại Thâm Thành tiếp tục là trận địa hai bên.

Nhưng nếu hợp tác với Lashou, rồi quay mũi súng tấn công Thượng Hải, thì họ lại có cơ hội nuốt gọn một nửa thị trường Thượng Hải, ít nhất là một nửa!

Vừa họp xong chưa đầy ba tiếng, bên Lashou cũng gọi đến. Hai bên lập tức bắt tay, không hẹn mà cùng ý tưởng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận