Chương 345: Tận cùng vũ trụ là nằm thẳng cẳng
Ba giờ chiều, bầu trời ở thành phố ven biển vừa mưa xong, mây loang loáng như vảy cá, ánh sáng mặt trời len lỏi qua từng kẽ mây, trông như báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
Lúc đó, Giang Cần dẫn theo Tôn Chí và Đặng Viện vừa hạ cánh xuống sân bay, đến trạm địa phương đang chạy chương trình quảng bá của Zhihu.
Họ đã ở Thượng Hải ba ngày, Hàng Châu hai ngày rưỡi, thoắt cái đã đến chiều ngày mùng sáu, kỳ nghỉ quốc khánh chẳng còn lại bao nhiêu.
Trước khi lên máy bay, Giang Cần cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc, rốt cuộc nên về nhà một chuyến hay là đi kiểm tra tiến độ đẩy mạnh thị trường của Zhihu.
Nói thật thì, đúng là do dự.
Nhà có bố mẹ, lại còn có một cô nhóc đáng yêu, có cô nhóc đó ở nhà thì kiểu gì cũng không thiếu đồ ăn ngon, thoải mái làm một thằng con trai cưng vài ngày, nằm dài chẳng nghĩ gì, nghe cũng thấy hấp dẫn.
Mà lạ thật, dạo gần đây hễ nghĩ tới việc Phùng Nam Thư đang sống ở nhà mình, ngủ chăn mình, chơi máy tính mình, xem tivi nhà mình, ngơ ngác trong phòng khách nhà mình, còn mặc dép lẹp kẹp đi theo mẹ mình, cậu lại càng muốn quay về nhà xem thế nào.
Có lẽ tưởng tượng ra nhiều cảnh quá nên tối qua cậu còn mơ một giấc siêu tà môn.
Giữa buổi trưa hè nóng bức, Phùng Nam Thư ngồi trên ghế sô pha nhà cậu, vừa bật quạt vừa cầm muỗng xúc kem, rồi gọi mẹ cậu một tiếng “mẹ ơi”, còn nói mình đói, muốn ăn cơm.
Giang Cần khi ấy cười tỉnh cả người, bật dậy khỏi giường nhìn chằm chằm vào tường khách sạn rất lâu, không biết giấc mơ đó tính là ác mộng hay mộng đẹp.
Ác mộng, ác mộng, chắc chắn là ác mộng.
Lúc ấy cậu còn lau nước miếng bên mép, rồi nằm xuống đúng tư thế cũ, thử xem có nối mộng được không, muốn biết cái “ác mộng” đó còn ác đến mức nào. Kết quả là ngủ thẳng một mạch tới sáng, chẳng mơ thấy cái rắm gì, tỉnh dậy mà lòng cứ tiếc hùi hụi.
Cho nên, dù có là ông chủ đỉnh của chóp thì cũng không phải làm bằng sắt, ai rồi cũng nhớ nhà, cũng muốn có người ở bên cho chút giá trị tinh thần.
Bởi mục đích kiếm tiền đâu phải để nhìn dãy số trong tài khoản ngày càng dài, mà là để khi tự do tài chính rồi thì tha hồ ăn chơi hưởng thụ.
Nói cho cùng, tận cùng của vũ trụ chính là nằm thẳng cẳng.
Nhưng sau một đêm cân nhắc kỹ càng, Giang Cần vẫn quyết định đến thành phố đang chạy địa bàn.
Lý do chủ yếu là vì công tác quảng bá của Zhihu đến nay vẫn do cậu điều phối từ xa, tuy việc Thẩm Thanh đi thực tập đã giúp đội ngũ vận hành bài bản hơn, nhưng một team bị thả trôi quá lâu thì không ổn chút nào.
Lần này Giang Cần tới đây là để trấn an tinh thần, cũng là để tổ chức một buổi team building, tăng cường tinh thần đoàn kết.
Trong kế hoạch phát triển của cậu, chiến dịch đẩy mạnh thị trường của Zhihu hiện tại chỉ là một màn huấn luyện, nửa năm sau khi bắt đầu địa đẩy chiến dịch mua theo nhóm mới là lúc cả đội thực sự bùng nổ, vì vậy đội ngũ nhất định không được rời rạc.
Trong ví của Giang Cần còn giữ một mảnh giấy ghi kế hoạch công việc năm 2009, trong đó việc đào tạo đội ngũ đẩy thị trường chuyên nghiệp là một nhiệm vụ then chốt. Vậy nên lần này đứng giữa hưởng thụ và công việc, cậu vẫn chọn công việc.
…
Ra khỏi sân bay, ba người bắt taxi chạy dọc theo bờ biển, nhìn biển xanh trời biếc ngoài xa mà lòng cũng thư thái hẳn.
“Không khí thành phố ven biển đúng là trong lành ghê, tí nữa tìm chỗ nào tụ tập một phát đi, uống tí bia ăn ít nghêu.”
“Vâng ạ, sếp.”
Giang Cần ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng như rộng mở hơn hẳn.
Tính ra thì đến giờ Zhihu đã đặt chân tới thành phố thứ hai mươi hai rồi, mà những nơi nó đã tới, cậu – ông chủ của nó – lại chưa từng đặt chân tới.
Đây chính là sức mạnh của thời đại Internet, cho dù khoảng cách xa bao nhiêu, chỉ cần một sợi cáp mạng là có thể kết nối khắp mọi miền tổ quốc.
Tuy khái niệm “ngôi làng toàn cầu” giờ đã không còn thịnh hành, nhưng Internet thật sự đã thay đổi mối quan hệ giữa thời gian và không gian, giảm chi phí giao tiếp, rút ngắn khoảng cách kết bạn.
Trên đường đi ngang qua trung tâm thương mại, Giang Cần tranh thủ mua vài món quà, mang về khách sạn nơi đội đẩy thị trường đang ở, coi như thăm hỏi nhân viên của mình.
Vì đang là kỳ nghỉ Quốc khánh, xung quanh trường đại học gần đó vắng hoe, mọi người đều đang điều chỉnh lại nhịp độ làm việc, tranh thủ theo sự sắp xếp của Thẩm Thanh để nghiên cứu chiến lược tấn công tiếp theo.
Thấy sếp tới, ai nấy đều hồ hởi chào đón.
Tổ đẩy thị trường chính là bộ phận marketing mua theo nhóm trước đây, trong đó có năm nhân viên cũ, còn lại bảy người là lính mới được tuyển sau này.
Mấy người mới chưa từng gặp Giang Cần, chỉ nghe đồn sếp là sinh viên Đại học Lâm Xuyên, nên trong ánh mắt đều đầy tò mò.
“Thanh Thanh, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp nha sếp, chị Lan Lan bảo sếp dịp lễ này đến để cài cúc áo giúp em, tiếc là hôm nay em mặc hoodie, không có cúc thì làm sao đây?”
Thẩm Thanh cắt tóc ngắn gọn gàng, trông trưởng thành hẳn lên, không ai nghĩ cô vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp. Nhưng vừa thấy Giang Cần, cô lại lập tức trở về kiểu em gái nhà bên đầy tự nhiên.
Lạ thật, nhân sự cốt cán của 208 hầu hết đều lớn hơn Giang Cần, nhưng ai cũng xem cậu như người anh cả, nhất là mấy bạn nữ, nũng nịu cực kỳ tự nhiên.
“Đừng có lôi mấy chuyện nhảm nhí ra, tối mặc sơ mi qua phòng anh, mình nói chuyện công việc nghiêm túc.”
Thẩm Thanh cười hí hí: “Em không dám đâu, sợ bị bà chủ đánh gãy chân.”
Giang Cần bật cười: “Không ngờ Phùng Nam Thư còn trẻ tuổi mà đã thống trị cả thiên hạ rồi à?”
“Bà chủ mới là thần của 208 đấy. À đúng rồi, đang nghỉ lễ mà, sao bà chủ không đi theo sếp vậy?”
“208 không nuôi người ăn không ngồi rồi, nên anh cử cô ấy đi làm nhiệm vụ tuyệt mật.”
Giang Cần nói thật đấy, nhiệm vụ tuyệt mật của Phùng Nam Thư chính là biến thành món quà đáng yêu, đi bảo vệ hòa khí gia đình nhà họ.
Thẩm Thanh ồ lên một tiếng: “Nghe nói sau khi chị Lan Lan nghỉ học thì Cẩm Thụy thành thư ký thân cận của sếp rồi hả?”
Giang Cần gật đầu: “Ừ, con bé làm việc cẩn thận, trách không được Lan Lan lại giới thiệu.”
“Sếp thấy chị Lan Lan dùng tốt hơn, hay là Cẩm Thụy dùng tốt hơn?”
“Thẩm Thanh à Thẩm Thanh, anh bảo rồi, đừng có suốt ngày dính lấy Tô Nại nữa, giờ nghe em nói chuyện là anh thấy máu dồn lên đầu rồi đấy.”
“Được rồi, vậy anh Đổng thế nào? Lộ Phi Vũ nữa?”
Có lẽ vì vừa ra trường đã phải gánh trọng trách đẩy thị trường liên tỉnh, xa rời môi trường quen thuộc và bạn bè thân thiết, tuy Thẩm Thanh ngoài miệng không nói, nhưng vẫn thấy nhớ mọi người.
Giang Cần cũng kể cô nghe đủ chuyện ở trường, nào là Đổng Văn Hào rẽ ngang sang con đường đạo diễn, rồi Phú Quý Trời Ban lại tăng cân, giáo sư Nghiêm thì trước khi nghỉ lễ suốt ngày bảo phòng 207 có mùi lẩu, thực ra là đang ám chỉ lâu rồi chưa ăn lẩu.
Còn Lộ Phi Vũ, từ lúc được giao phụ trách “Tin nóng đêm nay”, cậu ta như cá gặp nước với phong cách giật tít, ngày nào cũng “sốc”, “choáng”, “ngã ngửa”. Ngoài ra còn sáng tạo ra loạt tiêu đề “sợ muốn chết”, “ngạc nhiên chưa”, “đổ mồ hôi hột”, “ai mà ngờ được”… Miệng thì nói làm người làm truyền thông có trách nhiệm, đúng là xàm chó hết sức.
…
Nói chuyện phiếm một hồi, Giang Cần bảo người đặt một nhà hàng ven biển, rồi dẫn hơn chục người trong đội ra đó team building, vừa ăn vừa hóng gió biển.
“Mọi người, dạo gần đây vất vả rồi, tuy thời gian chưa lâu, nhưng anh biết trung bình mỗi người đều từng đi qua bốn năm thành phố để làm địa đẩy, có người cũ thì tám chín thành phố cũng không ít.”
“Tính đến nay, bọn mình đã lập hơn năm mươi trạm lớn nhỏ, số người dùng đăng ký cũng tăng vèo vèo. Là người sáng lập Zhihu, anh xin cạn ly với mọi người.”
Giang Cần nâng ly cạn sạch.
“Những thành phố lớn cơ bản đã chạy xong, mấy nơi nhỏ còn lại thì đừng dồn quá nhiều sức, trung bình cứ hai người một nhóm tổ chức sơ sơ là được.”
“Zhihu bây giờ đã thành hình rồi, chiến dịch online cũng đang chạy, hết tháng này, anh sẽ thưởng thêm cho mọi người, để quản lý Thẩm dẫn đi du lịch một chuyến.”
“Ơ… là du lịch thật sự đấy, giữa chừng không chen nhiệm vụ đột xuất nào đâu.”
Thấy mặt Thẩm Thanh thoắt cái tái đi, Giang Cần vội bổ sung.
Sau bữa tiệc, mọi người thân thiết hơn hẳn, có người gan to bằng trời đề nghị đi chơi bida, đi hát karaoke, hoặc vào bar lắc vài tiếng.
Nhiệm vụ công việc vẫn đang trong giai đoạn cấp bách, nhưng thành quách trên trời cũng không thể xây xong trong một ngày, thế nên Giang Cần đồng ý ngay, chỉ là bản thân không đi, mà chọn ra biển tản bộ.
“Anh ra biển dạo chút, tiện thể suy ngẫm về tương lai doanh nghiệp.”
Giang Cần nói với vẻ sâu xa, rồi bỏ lại mọi người, một mình đi xuống cầu thang, ra bãi cát.
Nhân viên đội đẩy thị trường nhìn theo bóng lưng sếp mà cảm thán, dù sếp vẫn là sinh viên, nhưng thực sự có phong thái chững chạc hiếm có.
Mười phút sau, cái người vừa được tán tụng là “chững chạc” ấy đã có mặt ở bãi tắm biển, ngồi bệt xuống cạnh bể nước rửa chân, quét sạch sỏi trên lề xi măng rồi nhìn chằm chằm, mắt không rời nổi.
Chân con bé kia trắng ghê.
Ơ, có bạn trai rồi à?
Giang Cần nhìn cô gái mặc hoodie và quần short đang rửa đôi chân trắng muốt dưới dòng nước, tiện tay đưa đôi giày cho chàng trai đứng sau, khóe miệng cậu không kìm được cong lên thành một nụ cười.
Nói đi cũng phải nói lại, đây chẳng phải cũng là một loại niết bàn sao?
Tới một ngày nào đó thật sự tự do rồi, dẫn Phùng Nam Thư ra bãi biển bán dép cũng hay, dù chẳng lời được mấy đồng, nhưng lúc ấy mình cũng chẳng thiếu tiền nữa.
Chỉ là… nếu mang theo tiểu phú bà nhà mình, chắc chắn cô ấy sẽ không cho cậu nhìn chân người khác đâu.


0 Bình luận