Chương 312: Nữ "trà xanh" chủ động làm quen
Đứng nghiêm vốn dĩ đã là việc nhàm chán, tập trung chú ý là điều không tưởng, mắt cứ đảo qua đảo lại mới là bình thường.
Trong ánh mắt mông lung của đám sinh viên mới, hai cô gái xinh đẹp rạng ngời vừa ngồi xuống đã lần lượt bắt chuyện với Giang Cần, nhưng cậu chỉ hờ hững gật đầu đáp lại hai lần. Thế mà hai cô lại chẳng hề tức giận, còn đưa cho cậu nước uống trong tay.
Một ly trà sữa, một lon coca, trông mong nhìn cậu chọn.
Thấy cảnh tượng này, Quan Văn Tư và Tề Kỳ thực sự không hiểu nổi. Một đàn anh “bình thường như bao người” lại “sở hữu” hai cô gái thuộc hàng hoa khôi, vì sao chứ? Thể chất tốt à?
Hơn nữa còn là hai người, đúng là không tài nào lý giải nổi!
Tưởng Điềm và Tống Tình Tình cũng là hai cô gái khá xinh, nhưng cũng chỉ ở mức trên trung bình, dễ bị mấy gã ba hoa dụ dỗ cũng không lạ.
Nhưng hai cô gái vừa đến thì khác hẳn, kiểu đẹp vừa nhìn đã thấy choáng ngợp, lại mỗi người một phong cách, nhan sắc đủ để in dấu trong lòng người. Bình thường chắc chắn không thiếu người theo đuổi, không phải kiểu thỏ con ngây ngô dễ bị gạt.
Nhất là trời nắng chang chang thế này, con gái mà quan tâm da dẻ thì đến cổng ký túc còn ngại bước ra, vậy mà lại lặn lội ra sân tập để tìm một gã “bình thường như bao người” như Giang Cần, đúng là khó hiểu thật.
Quan Văn Tư trừng mắt nhìn Giang Cần thêm vài lần, bắt đầu nghi ngờ gu thẩm mỹ của mình.
Chẳng lẽ là do mắt mình có vấn đề? Hay phải nhìn gần mới thấy được khí chất đẹp trai của cậu ta?
Bên kia, Tề Kỳ cũng đang nhìn chăm chăm về phía đó, ánh mắt trở nên lấp lánh, như thể vừa nhen nhóm hứng thú với chàng trai kia.
Hiệu ứng đám đông, đúng là khó tránh. Khi nhiều cô gái chất lượng cao đều cho rằng một chàng trai rất ổn, thì cho dù ban đầu cậu không hề thu hút, cũng sẽ khiến người khác tò mò.
Tề Kỳ cảm thấy, chờ hết đợt huấn luyện quân sự, mình có thể làm quen với cậu ấy một chút, kết bạn thôi mà, có tốn gì đâu.
“Mẹ kiếp, giả vờ ngầu quá rồi, không được, mình phải đổi chiến thuật thôi.”
Tào Quảng Vũ nhìn thấy cảnh ấy thì tóc gáy như dựng lên, bực bội tháo kính râm “gió thổi mây trôi” trên mặt xuống.
Cậu ta cảm thấy chiêu giả vờ lạnh lùng này đã bị Giang Cần đi trước một bước, hậu bối như cậu ta hoàn toàn không có cửa so bì.
Đến sân huấn luyện mà coi các em gái như không khí, không mảy may để tâm, quay lưng đi ngồi dưới bóng râm một mình, rồi hai cô gái xinh đẹp tự dưng xuất hiện, ngồi cạnh còn tranh nhau đưa nước, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Đây chẳng phải là cảm giác thỏa mãn mà cậu ta hằng ao ước sao?
Đeo kính đến muốn tróc mũi mà vẫn không được hưởng cảm giác ấy, thế mà tưởng tượng mình là Giang Cần thôi đã sướng muốn bay lên trời, đúng là hại não quá mức.
Sắc mặt Trương Quảng Phát lúc này cũng cực kỳ khó coi. Mẹ kiếp, cả sân huấn luyện chỉ có mỗi Giang Cần giả vờ ngầu thành công, trong khi nãy giờ mình dốc hết sức bôi xấu cậu ta là “bình thường như bao người”, giờ lại như thể đang nói xấu sau lưng người khác.
Các em gái sẽ nghĩ mình là loại người gì đây? Loại bôi nhọ người khác sau lưng à?
Cái thằng Giang Cần đáng chết kia chẳng phải có bạn gái là Phùng Nam Thư rồi sao? Suốt ngày còn vác mặt ra sân làm gì hả?
Lúc này đây, cậu ta cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bất phục của Trang Thần khi đối đầu với Giang Cần, nhưng cũng hiểu tại sao dù bất phục cỡ nào cũng chỉ dám nín thở chịu trận.
Ngay lúc các em gái vẫn đang tò mò muốn chết, cố nhìn ra Giang Cần rốt cuộc “ngầu” ở điểm nào, thì trên sân bỗng xuất hiện một nhóm người mới.
Có người cầm máy quay, người đeo bảng công tác, người che ô, còn người đi chậm nhất thì đang ôm một cây đàn cổ tranh to đùng.
Khi đến gần cột cờ, cây cổ tranh được đặt ngay đối diện cột cờ. Một cô gái ngồi bên trái Giang Cần liền đứng dậy, xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng như tuyết, ngồi xuống sau cây đàn, khí chất bùng nổ ngay tức khắc.
Cô gái còn lại bước đến trước đàn, đúng vị trí của máy quay chính diện, giơ tay tạo dáng bắt đầu một điệu múa dân tộc.
Thấy cảnh này, các gương mặt đang hoang mang trên sân bỗng như tỉnh ngộ, Quan Văn Tư cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng, may thật, gu thẩm mỹ của mình vẫn bình thường.
“Thì ra không phải đến tìm riêng cậu ta, là nhà trường cử đến quay video tuyên truyền, làm mình hú hồn, tưởng mắt mình có vấn đề rồi.”
Tề Kỳ bình tĩnh gật đầu: “Vậy chắc Giang học trưởng là người phụ trách hoạt động quay lần này rồi, nếu không thì sao tiếp cận được những cô gái tầm cỡ đó, có điều cũng chứng tỏ trong hội sinh viên cậu ấy có chút địa vị.”
Quan Văn Tư bừng tỉnh: “Hình như chị Điềm ứng tuyển thành công làm phó ban đối ngoại rồi.”
“Ừ, có thể vì lý do đó mà chị Điềm mới xem cậu ấy là nam thần, nói vậy thì mọi thứ cũng hợp lý.”
Tề Kỳ cảm thấy mình đã nhìn thấu sự thật, môi bất giác khẽ nhếch, bỗng thấy nếu có một “anh trai” trong hội sinh viên thì cũng chẳng tệ.
Dù sao thầy cô đại học không giống thầy cô cấp ba, chẳng ai có nghĩa vụ lo mọi chuyện cho sinh viên. Nhiều việc vẫn phải nhờ vào hội sinh viên, có người quen bên trong thì việc nhỏ chắc chắn sẽ thuận lợi.
Vậy lát nữa đến làm quen, thêm QQ gì đó cũng được.
Tề Kỳ vẫn luôn tự tin vào nhan sắc và bản lĩnh của mình, chàng trai nào cô muốn làm quen thì chưa bao giờ không được. Thế nên giờ đây, Giang Cần trong mắt cô cũng chỉ như con mồi đã bị khóa chặt.
Thậm chí, cô còn cảm thấy con mồi này có vẻ còn dễ săn hơn những người trước kia.
Đúng lúc Tề Kỳ quyết tâm, thì trên sân bỗng vang lên tiếng đàn cổ tranh êm đềm như suối chảy, cô gái đứng phía trước bắt đầu múa, xoay người duỗi chân, cánh tay trắng muốt vung lên như cánh chim vỗ bay.
Cùng lúc đó, hai chiếc máy quay bắt đầu chuyển động, một quay cô gái đánh đàn, một quay cô đang múa.
Giang Cần đứng bên cạnh, lon coca trong tay đã uống hơn nửa.
Cậu ra sân không phải để ngắm mấy em gái, cũng chẳng phải làm quân sư tình cảm cho Nhâm Tự Cường. Nếu có thời gian rảnh như vậy, đi massage chân cho tiểu phú bà chẳng phải sướng hơn sao?
Vậy cậu ra đây làm gì? Thật ra là để lo chuyện quảng bá trên Zhihu.
Tối hôm kia khoảng bảy giờ rưỡi, một bài “Tìm nữ thần quân sự đẹp nhất” bỗng được ai đó đăng lên diễn đàn Bắc Đại, gây bão khủng khiếp, kéo theo một đợt tăng vọt người đăng ký ở trạm Bắc Kinh của Zhihu.
Cú bất ngờ đó giúp Giang Cần nghĩ ra một hướng mới. Nếu mấy bức ảnh bình thường còn gây bão được, thì tại sao mình không làm cái gì hoành tráng hơn, gắn logo vào, tung lên để hốt lượt truy cập chùa?
Thế là Giang Cần lên kế hoạch quay clip “Tài năng nữ thần quân sự” hôm nay.
Cô gái đánh đàn xinh đẹp kia chính là Phương Duyên, hoa khôi thứ ba của Lâm Đại, còn cô nhảy múa là hoa khôi thứ hai, Lưu Y Y.
Cả hai đều từng làm người mẫu cho Zhihu, nhận được điện thoại của Giang Cần là lập tức tới ngay, không còn cách nào khác, vì cậu trả hậu hĩnh quá.
Bộ đồ huấn luyện quân sự là Giang Cần nhờ Chu Phượng xin được, bởi vì đang mùa quân sự, cho họ mặc đồng phục múa đàn chính là để nội dung bài viết của Zhihu có liên hệ trực tiếp với thực tế trường học.
Một lúc sau, Giang Cần uống hết coca, cảnh quay cũng dần kết thúc. Đúng lúc đó, huấn luyện viên phụ trách cũng huýt còi, tuyên bố kết thúc huấn luyện.
Quan Văn Tư cầm ly nước liếc nhìn Tề Kỳ, phát hiện cô đang bước về phía Giang Cần, động tác nhẹ nhàng, hoạt bát, dáng vẻ đúng chuẩn “thiếu nữ khiến người khác rung động chỉ với một ánh nhìn”.
“Chào học trưởng.”
“?”
Giang Cần quay đầu lại, phát hiện là một cô gái xa lạ, nhan sắc tầm tầm, bèn đưa lon coca trong tay ra: “Cảm ơn nha, học muội.”
Sân huấn luyện không có nhiều thùng rác, cái gần nhất cũng phải ra cổng chính. Giang Cần nghĩ lát nữa ai cũng phải rời sân, tiện tay nhờ mấy em gái vứt hộ luôn, đỡ phải cầm theo.
Làm ông chủ hơn một năm rồi, Giang Cần luôn suy nghĩ theo kiểu người lãnh đạo, tuy hơi bất ngờ, nhưng cũng lịch sự, dù sao cậu cũng nói “cảm ơn” mà.
“?”
Tề Kỳ nhìn lon coca trong tay, ánh mắt thoáng chút sững sờ.
Cô nhận ra nụ cười ngọt ngào kiểu “bé đáng yêu” của mình không có tác dụng gì hết. Giang học trưởng chỉ liếc cô một cái, chưa đầy một giây đã quay đi, như thể cô chỉ là một cô gái nhạt nhòa không chút đặc biệt.
Cái gì thế này?
Tề Kỳ lại nhìn lon coca, lập tức hiểu ra là bị sai đi vứt rác, sắc mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Đây mà cũng gọi là dẻo miệng? EQ thấp đến thảm thương luôn ấy chứ?
Tề Kỳ vốn là một nữ "trà xanh", chưa từng lãng phí thời gian vào cùng một người đàn ông, huống hồ chỉ là một đàn anh hội sinh viên, không đáng để cô phải mở miệng thêm lần nữa.
Thế là cô cầm lon coca, hất tóc quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
Giang Cần cũng chẳng để tâm, phất tay ra hiệu cho đám 208 thu dọn đồ rồi rút lui, nhưng chưa đi được bao xa thì thấy Nhâm Tự Cường mặt mày buồn xo bước lại.
“Giang ca, Vương Linh Linh không chịu đi ăn tối với tớ.”
“Tại sao?”
Nhâm Tự Cường mím môi: “Cô ấy nói chưa rửa mặt, hẹn lần sau, lý do quá cùi, đúng là một đòn chí mạng.”
Giang Cần nhìn cậu ta một cái: “Cậu ngốc à, đây rõ ràng là tín hiệu tích cực mà.”
“?”
“Cậu nghĩ xem, vừa huấn luyện quân sự xong, mặt mũi đầy mồ hôi, cô ấy ngại tình trạng hiện tại của mình, chưa rửa mặt mà không dám gặp cậu, chứng tỏ rất để ý hình tượng trước mặt cậu, cho thấy hai người có cửa đấy.”
Nhâm Tự Cường ngẫm nghĩ hồi lâu rồi vẫn lắc đầu: “Giang ca đừng dỗ tớ nữa, tớ thấy cô ấy từ chối còn lạnh hơn cả Phan Tú.”
Giang Cần vỗ vai cậu ta: “Phải có tự tin chứ, dù gì cậu cũng cao ráo, mặt mũi cũng sáng sủa, nam thần thì không dám nói, nhưng ít nhất cũng là một anh đẹp trai mà.”
“Thật không?”
“Đương nhiên rồi, không thì cậu làm sao xứng đáng ở cùng phòng ký túc với một nam thần như tớ, đúng không?”
“???????”


0 Bình luận