Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[301-400]

Chương 305: Lại một mùa tân sinh viên nhập học

0 Bình luận - Độ dài: 2,042 từ - Cập nhật:

Chương 305: Lại một mùa tân sinh viên nhập học

Ngày 1 tháng 9, tân sinh viên nhập học đúng hẹn. Từ hơn 7 giờ sáng, cổng trường Đại học Lâm Xuyên đã nhộn nhịp dòng người. Phụ huynh và học sinh từ khắp mọi miền đất nước kéo theo hành lý, đội nắng chang chang rồng rắn kéo vào trường, nhìn một cảnh thật hùng tráng.

Tất nhiên rồi, ngoài các tân sinh viên và cha mẹ của họ, còn có một nhóm người khác cũng hưng phấn không kém, đó chính là đám tiền bối độc thân đang khao khát tìm bạn gái.

Đám chó độc thân này đã nhịn quá lâu rồi, chỉ mong chờ vào ngày này để xem trong khoa mình có em tân sinh viên nào xinh xẻo như hoa vừa hé hay không.

Nếu không có trong khoa mình thì… thì nhìn thử mấy khoa khác coi có không.

Đặc biệt là mấy em gái lủi thủi một mình đi báo danh, giúp khiêng hành lý, xin cái QQ gì đó, tuy mấy chiêu này hơi cũ rồi, nhưng xài vẫn hiệu quả lắm.

Ví dụ như Nhâm Tự Cường, sáng sớm đã bật dậy khỏi giường, sửa soạn như thể đi xem mắt, ăn sáng xong lập tức phi thẳng tới cổng trường, danh nghĩa là hỗ trợ khoa Tài chính đón tân sinh viên.

Dĩ nhiên, Nhâm Tự Cường không thể đi một mình, trước khi đi còn kéo cả phòng kí túc theo.

Tào Quảng Vũ đã có người yêu nhưng không cản nổi sở thích ngắm cái đẹp, Chu Siêu thì không quá thiết tha tìm người yêu nhưng lại mê ngắm chân, còn Giang Cần thì vốn là người quen dậy sớm, nên đi hóng chút không khí náo nhiệt, tiện thể xem có em nào chân đẹp hay không.

“Giang ca, cậu làm rơi tiền hả? Sao cứ cúi gằm đầu đi vậy, còn liếc qua liếc lại nữa?”

“Không, cổ tớ bị vẹo một chút, hơi khó chịu thôi.”

Giang Cần đáp tỉnh bơ, đúng kiểu người đã thoát ly khỏi mọi ham muốn trần tục.

Đến cổng trường, cả nhóm tìm được trạm đón tân sinh viên của khoa Tài chính, bộ tứ phòng 302 phát hiện trong lều đã chật kín người.

Hội sinh viên khoa Tài chính đã có mặt đầy đủ, dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch Chu Phượng, họ đang đảm nhận việc điểm danh và phát thẻ sinh viên.

Chu Phượng năm nay học năm tư, sắp hết nhiệm kỳ, đây xem như lần cuối cô tham gia một hoạt động tập thể lớn, nên cực kỳ nghiêm túc.

Thấy Giang Cần đến, Chu Phượng giơ tay chào: “Giang tổng bận trăm công nghìn việc, cũng có thời gian góp vui ngày nhập học à?”

“Rảnh rỗi không có gì làm, đến xem trong đám tân sinh viên có nhân tài nào không, tiện thể tuyển về đội 208 tụi tớ.”

“Thế cậu cúi nhìn đất hoài là sao đấy?”

“Nhìn dáng đi cũng có thể đoán được một người có tiền đồ hay không, bước có vững, dáng có đều, mấy cái này là cả một môn học đấy… Ơ, học muội kia nhìn có vẻ ổn nè.”

Vừa dứt lời, Giang Cần đã bắt gặp một cô gái mặc váy liền ngắn từ xa bước tới, đôi chân thon dài trắng trẻo, mang giày sandal pha lê có chút gót, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo sơn móng màu hồng phấn.

Giang tổng như bị đâm trúng tim, buột miệng “xì xì” hai tiếng.

“Đừng nhìn nữa, người ta là giảng viên trợ giảng mới của khoa mình, không thể vào 208 các cậu đâu.” Chu Phượng chen vào đúng lúc.

Giang Cần mở to mắt: “Cô giáo hả? Thế thì còn thú vị hơn đấy chứ.”

“?????”

Đang nói dở thì bỗng có tiếng “hây da” ở chỗ điểm danh, Giang Cần quay đầu lại liền thấy Nhâm Tự Cường như con xe ba gác người thật chen ra khỏi đám đông, vác trên lưng hai cái vali, phía sau là một nữ sinh xinh xắn và một nam sinh cao ráo.

Xem cách ăn mặc và phụ kiện thì hai người đó chắc là một cặp đôi, vali đỏ là của cô gái, vali đen là của chàng trai.

Tào Quảng Vũ và Chu Siêu lẽo đẽo theo sau, cười như mấy con chó.

“Gì thế kia?”

“Lão Nhâm chọn được một em học muội, chạy qua đề nghị giúp xách hành lý, học muội không từ chối, đưa ngay vali cho cậu ta.”

Giang Cần liếc dáng vẻ khom lưng khệ nệ của Nhâm Tự Cường: “Ngon mà?”

“Ngon cái khỉ gì!”

Tào Quảng Vũ cười đến nhăn cả mặt: “Em học muội đưa vali xong lập tức gọi: ‘Bảo bối, lại đây nè, có học trưởng tốt bụng giúp mình xách đồ này!’”

Giang Cần tặc lưỡi: “Nhâm Tự Cường kiếp trước chắc đập nát miếu Nguyệt Lão rồi hả?”

“Không biết, tụi tớ đi trước đây, lát còn phỏng vấn cảm nghĩ lão Nhâm.”

Nói xong, Tào và Chu đã nhanh chân đuổi theo, cười đến không còn hình tượng.

Giang Cần nghĩ lại, thấy năm ngoái lúc mới khai giảng, lão Tào tuy hay chọc cười nhưng không đến nỗi tàn nhẫn như giờ. Không ngờ chỉ một năm, ai nấy đều đã tiến hóa vượt bậc.

“Giang Cần, tớ sắp mãn nhiệm rồi.” Chu Phượng bỗng lên tiếng.

Giang Cần hoàn hồn: “Chủ tịch tiếp theo là Mã Giang Minh à?”

“Ừ, sau này mọi việc sẽ do cậu ta dẫn dắt. Nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu, có hứng thú vào hội sinh viên không?”

Một chủ tịch sắp mãn nhiệm lại đi mời một sinh viên năm hai vào hội, nghe chừng vô lý, trừ khi không phải đơn giản là mời vào, mà là nhắm luôn một vị trí.

Sau khi Mã Giang Minh lên chức, một vị trí phó chủ tịch sẽ trống, một trưởng ban trong sáu ban lớn sẽ được đôn lên, và chỗ trưởng ban đó sẽ cần người mới, thường sẽ chọn sinh viên năm hai để còn có thời gian rèn luyện, sau này có thể thành chủ tịch.

Lúc này mấy “hoa khôi” lớp Tài chính 3 cũng có mặt, người dẫn nhóm là Tưởng Điềm. Nghe Chu Phượng nói vậy, cô bỗng ngây người, như quay lại mùa hè năm ngoái.

Lúc ấy sắp hết kỳ quân sự, hoạt động chiêu mộ câu lạc bộ đang rầm rộ, cô hỏi Giang Cần có muốn đi phỏng vấn hội sinh viên không.

【Không đi đâu, tớ năng lực có hạn, nhỡ bị chọn làm chủ tịch thì toi, tớ gánh không nổi.】

Đó là lời gốc của Giang Cần.

Dù khi đó Tưởng Điềm đã có cảm tình với cậu ta, nhưng cũng phải thừa nhận câu đó nghe hơi… chém. Ai ngờ một năm trôi qua, lời nói đùa thành như lời tiên tri.

“Thôi đi, một năm qua tớ chẳng có tiến bộ gì, năng lực vẫn thiếu như xưa.”

“Cậu là ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Đại, doanh nhân trẻ Lâm Xuyên, còn bảo năng lực không đủ?”

“Chính vì mấy cái đó ngốn của tớ quá nhiều sức, nên không thể cống hiến cho khoa được. Mà lớp trưởng tụi tớ là Tưởng Điềm rất giỏi, ăn uống, du lịch, xây dựng tập thể đều sắp xếp đâu ra đấy.”

Tưởng Điềm đang phát nước suối, nghe vậy thì khựng lại, ngẩng đầu lên đã thấy Chu Phượng nhìn mình chăm chú: “Chị gọi em có chuyện gì ạ?”

Chu Phượng mím môi cười: “Sắp đến lễ bàn giao rồi, em có thể viết một bài diễn thuyết, thử tranh cử phó trưởng ban đối ngoại xem sao.”

“Dạ vâng chị.”

Tưởng Điềm nhìn sang Giang Cần, biết mình đã được cậu ấy “che ô” rồi.

Giang Cần sau đó không nói gì thêm, lui về đứng trong lều, hòa cùng nhóm “hoa khôi lớp Tài chính 3”.

Cậu chưa từng để ý, hóa ra chân của Tống Tình Tình khá xinh, sơn móng màu xanh nhạt, nhìn rất nghịch ngợm đáng yêu.

Nhưng trong mấy người, chân đẹp nhất vẫn là Giản Thuần, trắng nõn nhỏ nhắn, mịn màng như ngọc, hơi hồng như quả anh đào căng mọng.

Thấy Giang Cần cứ nhìn chằm chằm chân mình, mặt Giản Thuần đỏ ửng, lùi về sau một bước, nhưng chỉ một chút rồi lại lấy dũng khí bước lên, cắn môi, ánh mắt ngấn nước, hai chân cũng khẽ khép lại.

Trang Thần đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó mà tâm trạng rối như tơ vò, cứ như cô gái mình thích hơn mười năm bị người ta lột sạch, bực đến phát điên.

Nhưng anh ta đâu thể nói gì, chẳng lẽ phải la lên: “Giang Cần, cậu đừng nhìn chân Giản Thuần nữa!”? Thế thì bị cho là biến thái chắc luôn.

“Nam thần, ở phố đi bộ mới mở một tiệm ăn, trang trí đẹp lắm, mà lạ ghê, em thấy đồ ăn ở đó có vị giống như mẹ em nấu vậy.”

Tống Tình Tình bỗng nói, giọng có phần nũng nịu.

Giang Cần quay đầu: “Tiệm gì?”

“Dương Ký, chuyên bán canh dê, món xào, với cả bánh bao, gà hầm các kiểu, ngon lắm, mà bánh bao giống y mẹ em làm luôn ấy.”

“À đúng rồi, quên không nói với cậu, Dương Ký là chuỗi nhà hàng tớ đầu tư đó, cậu góp vốn chính là chỗ đó đấy. Tiệm này vốn là thương hiệu bản địa ở Ký Châu, giờ định mở rộng sang thị trường Lâm Xuyên.”

Lời vừa dứt, cả lều đón tân sinh viên đều ngoảnh lại nhìn, ánh mắt vừa ghen tị vừa kính nể.

Ai cũng biết Giang Cần làm về công nghệ, một tay gây dựng Tri Thức và Mua Chung, nhưng không ngờ cậu còn có nhiều ngành nghề khác như vậy.

Nếu thế thì tin đồn trước đây có thể là thật, thương hiệu trà sữa Hỉ Điềm cũng có khả năng là của Giang tổng, mà nếu thật thế thì quá ghê gớm rồi. Nghe đâu thương hiệu này đã chiếm hơn 40% thị phần ở Lâm Xuyên.

Kỳ trước từng có giảng viên của khoa Tài chính dùng Hỉ Điềm làm ví dụ cho bài giảng, bảo chiến lược marketing đỉnh không thua Mua Chung.

Nói vậy, dù là Mua Chung hay Hỉ Điềm, đều từ tay Giang Cần mà ra.

“Này, mấy cậu chưa ăn thử đồ của Dương Ký đúng không? Trưa nay tụi mình đi ăn thử luôn đi.”

Chu Phượng quay lại hỏi: “Hội sinh viên tụi tớ cũng đi được à?”

“Tớ nói tất cả mọi người là tất cả mọi người luôn đó.”

Vừa dứt lời, cả lều reo hò rộn ràng, đến giờ nghỉ trưa thì kéo nhau đi như đoàn quân, ùn ùn kéo tới phố đi bộ.

Đồ ăn của Dương Ký đúng là không tệ, nhất là món canh dê gia truyền và công thức bánh bao do Tống Tình Tình cung cấp, khiến đám đón tân sinh viên ăn mà mãn nguyện không thôi.

Trước khi đi, Giang Cần còn tặng mỗi người một cái túi nhỏ, trông cứ như quà lưu niệm.

“Cái gì đây?”

“Ăn không thì chưa đủ, lấy thêm ít về đi, khách sáo làm gì.”

Chu Phượng mở túi ra, thấy bên trong là cả xấp tờ rơi in rất đẹp, đầy hình món ăn và logo Dương Ký.

Thấy vậy, cô coi như đã hiểu ra: Giang Cần mượn dịp đón tân sinh viên để phát tờ rơi, nhân cơ hội giới thiệu tiệm ăn cho sinh viên mới.

Cái quái gì gọi là không có năng lực!?

Vãi thật, Giang tổng khiêm tốn quá mức rồi đó! Nếu mà cậu làm chủ tịch hội sinh viên khoa Tài chính, chắc tụi mình thành tổ chức xã hội đen số một của Đại học Lâm Xuyên luôn mất!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận