Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[301-400]

Chương 392: Toàn Diện Buông Lỏng Giới Hạn

0 Bình luận - Độ dài: 1,997 từ - Cập nhật:

Chương 392: Toàn Diện Buông Lỏng Giới Hạn

Bốn giờ chiều, nhóm của Giang Cần đặt chân đến Thượng Hải, thẳng tiến về trạm phân nhánh ở khu đại học.

Trời hè oi ả, đi vài bước là mồ hôi đầm đìa, mấy người cũng chẳng buồn lượn lờ, đứng bên đường gọi luôn một chiếc taxi.

Trên đường đi, từ trạm xe buýt, cửa ga tàu điện ngầm cho đến mấy cái biển LED trên nóc taxi vụt qua bên cạnh, đâu đâu cũng thấy quảng cáo của Tùy Tâm Đoàn.

Sau khi được rót vốn, Tùy Tâm Đoàn đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền, quảng cáo dày đặc phủ kín thành phố, mời luôn cả một dàn sao nổi tiếng để PR, đi đâu cũng thấy chữ "Tùy Tâm".

Nhưng khi xe tiến gần khu đại học, quảng cáo ấy bỗng ít hẳn, điều này cho thấy Tần Thanh đã vạch ranh giới khá rõ ràng, cũng chứng minh rằng đợt đàn áp bằng vũ lực hồi đầu của bên mình rất có hiệu quả.

Một phần vì đội địa bàn của bên họ đúng là mạnh thật, đánh nhanh bắt gọn.

Mặt khác, bên kia rõ ràng đã xem nhẹ tiềm năng tiêu dùng của sinh viên, không cho rằng đây là thị trường đáng bỏ công.

Tần Thanh đã ngồi chờ trong văn phòng từ sáng, vừa thấy Giang Cần, Ngụy Lan Lan, Lư Tuyết Mai và Đổng Văn Hào đến thì không giấu nổi sự phấn khích.

Cô đóng quân ngoài này đã ba tháng, dù làm việc cùng không ít đồng nghiệp, nhưng dù sao thì sống chết có nhau, cô vẫn cảm thấy người của 208 thân thiết hơn hẳn.

“Giờ tình hình Thượng Hải sao rồi?”

Tần Thanh xoay sang nhìn Giang Cần: “Quảng cáo của Tùy Tâm ngày càng dữ dội, nhưng đội ngũ địa bàn của họ giảm gần một nửa. Hôm qua em điều tra, thấy họ chia đại bản doanh Thượng Hải thành hai nhóm, một nhóm đã chuyển sang lo thị trường ở Kinh Đô.”

Giang Cần gật đầu: “Rất đúng kiểu làm việc của Diệp Tử Khanh, dù sao thì cả Lạp Thủ và Nặc Mễ cũng vừa được bơm vốn, nếu không tận dụng thời điểm này thì sau này khó có cơ hội hơn.”

“Em thật ra có một điều rất thắc mắc.”

“Cứ nói đi.”

Tần Thanh mím môi: “Sao bốn thành phố tuyến đầu đánh nhau ác vậy mà bọn họ không chuyển sang giành giật mấy thành phố tuyến hai, tuyến ba?”

Giang Cần ngồi xuống sofa uống một ngụm trà: “Vì ai cũng muốn giết chết đối thủ ngay khi họ còn yếu, nên mới tập trung toàn lực đánh nhau. Trong mắt họ, chỉ những đối thủ dám bước chân vào thành phố tuyến đầu mới xứng đáng gọi là đối thủ, không xử lý trước thì lúc nào cũng canh cánh trong lòng.”

“Không thể để mắt nhìn đối thủ mạnh lên từng ngày?”

“Đúng, hơn nữa, đặt chân được ở bốn thành phố lớn sẽ dễ gọi vốn hơn.”

“Thế họ sẽ cứ đánh mãi như vậy à?”

“Không chắc. Khi đánh nhau đến mức cả hai bên đều không thể tổn thương nhau thêm nữa, họ sẽ bắt đầu nhìn sang các thành phố tuyến hai, tuyến ba. Nhưng đến lúc đó, chắc chắn đã có bên thua rồi.”

Lúc này Ngụy Lan Lan liếc nhìn Tần Thanh: “Thanh này, sếp còn chưa ăn gì đâu.”

Tần Thanh lập tức hiểu ra: “Sếp, hay là mình đi ăn cơm trước nhé?”

“Đừng vội, để tớ xem qua trang web của bọn họ đã, mở cho tớ xem nào.”

“À à, được.”

Tần Thanh mở máy tính, lần lượt vào các trang của Lạp Thủ, Tùy Tâm, Nặc Mễ và Ngọa Ngọa.

Giang Cần lướt một vòng, phát hiện giao diện mấy trang này không thay đổi nhiều so với hồi đầu, cùng lắm là mượt hơn chút, còn chức năng hay hình thức chơi thì vẫn dừng ở mức rất sơ khai.

Rõ ràng là ai cũng đang bận đấu đá, chẳng ai buồn ngồi lại mà cải tiến sản phẩm hay dịch vụ, nghĩ kiểu "thắng rồi thì làm gì chả được".

Một lúc sau, Giang Cần gõ gõ chuột mấy cái, đứng dậy nói đi ăn cơm, còn đích thân chỉ đích danh một quán tên “Phong Hồng Diệp”.

“Quán này ngon phết đấy, sếp biết từ đâu thế?” Tần Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Trên Tùy Tâm Đoàn ấy, giảm giá bốn mươi phần trăm, không vặt lông thì phí của giời. Sau này ăn cơm cả đội có thể đặt trên đó, tớ thấy mua combo còn rẻ hơn ăn cơm hộp. Lâu lâu đổi gió cũng có thể chọn món xịn chút.”

Giang Cần nhìn quanh văn phòng: “Cả đồ dùng văn phòng cũng có thể mua trên Tùy Tâm luôn.”

“…”

Ngụy Lan Lan ghé tai Tần Thanh thì thầm: “Sếp ngồi bên 207 cả sáng nay, bảo là sẽ toàn diện buông lỏng giới hạn đấy.”

Tần Thanh như bừng tỉnh: “À à, ra thế.”

Sau đó, cả nhóm đến Phong Hồng Diệp ăn trưa, ăn xong quay về gặp nhân viên chi nhánh Thượng Hải, rồi rủ nhau mua một cái voucher đắt đỏ trên Tùy Tâm để tối đi ăn đại tiệc.

Lúc tính tiền, nhân viên thông báo họ trúng thưởng, có thể đến chi nhánh Tùy Tâm ở đầu phố đổi một cái nồi cơm điện.

Thực ra đây cũng là một cách giữ chân khách hàng, không có gì cao siêu, chủ yếu là tạo cảm giác “càng dùng càng lời”.

Giang Cần lười đi lấy quà, tiện tay dúi điện thoại cho một bạn nhân viên địa bàn.

Cậu này cầm điện thoại đi đổi thưởng, trên ngực vẫn còn đeo thẻ của Lạp Thủ, khiến người của Tùy Tâm tức đến tím mặt: "Chúng ta là đối thủ mà mấy người còn đến đây dùng ưu đãi? Quá đáng thật sự!" Lập tức báo cáo về tổng bộ.

Tối hôm đó, không khí ở tổng bộ Tùy Tâm Đoàn cực kỳ căng thẳng.

“Lạp Thủ lại quay về bày binh bố trận ở Thượng Hải à?”

“Chưa biết, nhưng theo tôi thì nên cảnh giác, giờ mình đổ tiền đánh chiếm Kinh Đô, ai biết được Lạp Thủ có âm mưu cắn ngược lại Thượng Hải không. Tôi đề nghị triệu tập cuộc họp khẩn để bàn phương án phòng thủ.”

Diệp Tử Khanh hóa thân thành đối thủ, phân tích từng nước đi. Đêm đó cô lập tức gọi các lãnh đạo cấp cao họp gấp.

Nội dung cuộc họp là: làm sao để vừa bảo vệ thị phần hiện tại, vừa mở rộng miếng bánh, mà vẫn tránh bị đánh úp sau lưng.

“Chủ tịch Diệp, người bên em bảo Lạp Thủ hình như biết võ, nói cái gì mà Kim Xà triền thủ, dính vô là gỡ không ra luôn, nghe mà sợ!”

“Đúng đấy chủ tịch, bên Nặc Mễ cũng nói đội địa bàn của Lạp Thủ mạnh khiếp, nhưng Lạp Thủ lại cứ chối đây đẩy.”

“…”

Diệp Tử Khanh suy nghĩ một lát: “Mấy hôm tới cho người canh đường kỹ vào, giữ vững Kinh Đô xong rồi tính tiếp.”

Hôm sau, người của Tùy Tâm bắt đầu rải người khắp phố, thấy ai đeo thẻ là ngó xem ngay.

Cùng lúc đó, Giang Cần dẫn đội địa bàn dạo quanh mấy con phố ngoài khu đại học. Một là để quan sát tình hình sau cơn bão quảng cáo của Tùy Tâm, hai là làm quen địa hình, chuẩn bị cho bố cục sau này.

Nhưng đi chưa bao xa thì phát hiện sau lưng cứ có người lảng vảng theo dõi, quay đầu lại thì không thấy ai.

Giang Cần nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi trưởng nhóm địa bàn: “Thẻ của Lạp Thủ đeo từ bao giờ vậy?”

“Từ hồi ký độc quyền đến giờ vẫn dùng.”

“Lạp Thủ giờ đang tập trung ở Kinh Đô và Thâm Thành, cứ đeo thẻ này dễ bị lộ lắm, cất tạm vào túi đi. Để tớ làm cho mấy cái mới, gắn logo Nặc Mễ.”

“Hay là làm luôn cả bộ đi sếp, Nặc Mễ, Ngọa Ngọa, Đoàn Bảo, 24 Voucher, tụi em thay phiên đeo, để tụi kia không biết đâu mà lần.”

Giang Cần nghe xong quay lại nhìn anh ta, hơi bất ngờ: “Ý tưởng hay đấy, cậu tên gì nhỉ?”

Anh chàng trưởng nhóm ưỡn ngực: “Báo cáo sếp, em tên Từ Khải Hoàn.”

“Má, tên cũng quá là hay! Được, được, quá được luôn!”

Giang Cần lặp đi lặp lại ba chữ “quá được”, thầm ghi nhớ cái tên Từ Khải Hoàn trong đầu.

Sau này, cuộc chiến tổ đội chắc chắn không thể đánh kiểu du kích nữa. Vì khi các website nhận ra, dù có rót bao nhiêu vốn thì cũng chẳng dễ thắng đối thủ, lúc ấy họ sẽ ngừng cắn nhau mà quay sang giành giật thị trường tuyến hai, tuyến ba.

Đến lúc đó, bố cục ở các thành phố nhỏ sẽ bị phơi bày toàn bộ, không muốn đánh cũng phải đánh.

Tới khi ấy, Tần Thanh sẽ được điều về tổng bộ, nhìn ra toàn cục, còn Thượng Hải cần một người gánh vác. Từ Khải Hoàn là ứng viên sáng giá. Thứ nhất, rất "chó", hợp khí chất công ty. Thứ hai, tên lại may mắn, mà sếp mê tín thì luôn thích người tên đẹp.

Từ Khải Hoàn…

Không tệ, không tệ.

Giang Cần vừa đi vừa thần thần bí bí trò chuyện với anh ta: “Khải Hoàn, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em hai mươi chín rồi sếp.”

“Hai mươi chín tuổi mà đã làm trưởng nhóm, khá lắm. Có bạn gái chưa?”

“Em cưới rồi, em với vợ quen nhau hồi đại học, ra trường mấy năm thì đăng ký, rồi cùng nhau lên Thượng Hải lập nghiệp.”

Giang Cần gật đầu: “Có mua nhà chưa?”

Từ Khải Hoàn lắc đầu: “Chưa đâu sếp, nhà tụi em ở tỉnh lẻ, dân ngoại tỉnh như bọn em muốn mua nhà ở đây khó lắm.”

“Cố gắng làm việc, sẽ có cơ hội.”

“Cảm ơn sếp.”

Đi thêm vài bước, Giang Cần bỗng quay lại hỏi: “Cậu lấy vợ rồi, chắc biết lần đầu ra mắt mẹ vợ nên tặng quà gì là hợp nhất đúng không?”

Từ Khải Hoàn ngẫm nghĩ: “Em nhớ hồi đó em tặng một hộp a giao với trà dưỡng nhan, nhưng cuối cùng hết hạn cũng không ai đụng tới, kiểu hàng mã thì đẹp chứ không thiết thực.”

“Nói tiếp đi.”

“Em thấy nên tặng trang sức, đá quý gì đó, thứ có thể giữ bên người. Dù sao mẹ vợ cũng là phụ nữ, mà phụ nữ thì ai chẳng thích đồ trang sức.”

“Thế còn bố vợ?”

Từ Khải Hoàn cười: “Đơn giản hơn, biếu rượu với thuốc lá là được. Mà khoan… sếp, sếp định tặng quà cho bố mẹ vợ ạ?”

“Cậu đùa à, tớ còn chưa có bạn gái, chỉ là tìm hiểu trước thôi.”

“À à, vâng…”

Đứng ở đầu phố ngẫm nghĩ một hồi, Giang Cần lại hỏi: “Nếu tặng nhầm quà thì có bị ghét không?”

Từ Khải Hoàn lắc đầu: “Không đâu sếp, tặng quà là cái cớ thôi, chạm đúng tim thì tốt, không đúng cũng chẳng sao.”

“Cậu chắc chứ?”

Từ Khải Hoàn ngẩn ra, thầm nghĩ: Sếp ơi rốt cuộc là có hay không có mẹ vợ vậy, sao hỏi kỹ thế…

Giang Cần không đợi trả lời, phất tay: “Thôi, cậu quay về trước đi, nhắn với quản lý Tần là tối nay tớ không về.”

“Sếp đi đâu thế ạ?”

“Đi thăm họ hàng.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận