Chương 309: Đi, đi tán học muội nào!
Đối với sinh viên đại học mà nói, hai chữ “học muội” có sức hấp dẫn rất đặc biệt. Bởi vì với tư cách là học trưởng, các nam sinh khi đứng trước học muội thường tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự tin trời ban.
Tớ lớn hơn cậu một khóa, cũng lớn hơn cậu một tuổi, đó là một dạng ưu thế về thân phận và kinh nghiệm.
Cho nên về nguyên tắc mà nói, người có ngoại hình bình thường khi lựa chọn theo đuổi học muội thì thường sẽ dễ dàng hơn so với việc theo đuổi bạn cùng khóa hoặc học tỷ.
Lý thuyết này không áp dụng cho tất cả mọi người, nhưng có thể coi là hiện tượng phổ biến.
Hơn nữa, vào đầu năm học mới, đối mặt với bạn bè xa lạ, môi trường xa lạ, có một số học muội nhút nhát như bèo trôi nước nổi, lòng đầy bất an, đang rất cần một hình tượng anh trai lớn để làm chốn nương tựa tinh thần.
Nếu lúc này cậu có thể xây dựng hình tượng một học trưởng đáng tin cậy, cho các học muội xa nhà đi học một chút cảm giác an toàn, rồi dẫn dắt sự lệ thuộc đó theo đúng hướng, thì xác suất chuyển hoá từ lệ thuộc thành tình yêu là rất cao.
Mà kế hoạch của Nhâm Tự Cường làm công cụ cho Giang Điềm thực chất chính là đánh vào điểm này.
Không chỉ đơn thuần là học trưởng, cậu ta còn là trợ lý lớp trưởng, đây lại càng là một lợi thế. Vì việc tiếp xúc với học muội là chuyện hợp lý, là việc tất yếu, cho dù cậu có ý định tán tỉnh học muội, thì học muội trong thời gian ngắn cũng sẽ không quá đề phòng hay phản cảm.
Chỉ cần cậu biết tranh thủ cơ hội, phá vỡ được phòng tuyến trong lòng các học muội, thì việc tìm ba, năm cô bạn gái cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Vậy mấu chốt là gì?
Là cậu phải đáng tin, phải tạo cảm giác đáng để nương tựa, còn học muội mà cậu nhắm tới lại thuộc dạng nhát gan, thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Giang Cần về Nhâm Tự Cường, cậu không hề tin thằng này có thể diễn được vai học trưởng đáng tin cậy. Bởi EQ của hắn ta từ trước đến nay luôn trong trạng thái… mất mạng.
“Giang ca, mai tân sinh viên bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, cậu đi cùng bọn tớ không?” Nhâm Tự Cường mời mọc.
“Mai tớ có việc, các cậu cứ đi đi.”
Nhâm Tự Cường bĩu môi: “Tuy cậu đã có Phùng Nam Thư tiên nữ rồi, nhưng pháp luật đâu có cấm cậu ngắm gái đẹp khác đâu, cậu nhìn lão Tào mà xem, có Đinh Tuyết rồi vẫn dám đi.”
Tào Quảng Vũ ho khan: “Đừng có mách với Đinh Tuyết đấy, tớ không muốn tổ chức tang lễ cho bản thân đâu.”
“Lão Tào cậu cũng gan thật đấy, với cái tính của Đinh Tuyết mà cậu còn dám ra sân ngắm học muội à?” Giang Cần không hiểu nổi.
“Cảm giác đối diện với học tỷ và đối diện với học muội là hai thứ hoàn toàn khác nhau, Đinh Tuyết quá mạnh mẽ rồi, lần này tớ theo Nhâm Tự Cường ra thao trường chủ yếu là để cảm nhận cái cảm giác được học muội ngưỡng mộ, giống như là giữa vạn hoa rợp trời, tớ vẫn điềm nhiên như gió mây.”
Tào Quảng Vũ nhếch miệng, hình tượng học trưởng đã định hình xong trong đầu.
Giang Cần nghe xong thì kêu lên: “Ngầu thật đấy, cậu nói vậy thì tớ cũng muốn ra xem thử cảnh tượng đó.”
Nhâm Tự Cường nghe vậy lập tức chớp thời cơ: “Vậy thì cùng đi nhé, F4 phòng 302 ta đồng loạt xuất trận, y như F4 trong Vườn Sao Băng vậy!”
“Đi thì đi, nhưng nói rõ trước nhé, tớ không phải Đạo Minh Tự, tớ là Ngô Ngạn Tổ.”
Sáng mai Giang Cần phải đến văn phòng trường một chuyến, gặp Trương Bách Thanh, đưa chút quà, tám chuyện vài câu, tiện đường có thể đi ngang qua sân huấn luyện, ghé qua xem cũng không mất công.
Mặc dù giờ đây Zhihu và app mua chung đã hoàn toàn thoát ly khỏi môi trường trường học, nhưng không thể dùng người ta xong rồi giả bộ không quen, như vậy thì quá vô lương tâm, đến chó còn không bằng.
Trước đây Giang Cần chưa từng tặng quà cho Trương Bách Thanh, một là vì lúc khởi nghiệp quá nghèo, hai là vì sau khi tặng quà, quan hệ giữa hai bên sẽ thành kiểu trao đổi lợi ích.
Nhưng bây giờ, mấy công việc sau này không cần phải nhờ Đại học Lâm làm chỗ dựa nữa, việc tặng quà cũng có thể diễn ra đường hoàng hơn, Trương hiệu trưởng cũng có thể nhận quà thoải mái hơn.
Lý lẽ này nghe có vẻ kỳ quái, nhưng thực ra là một dạng nhân tình thế thái.
Càng là những cuộc thăm hỏi không cầu xin gì, những món quà không có mục đích, thì càng dễ thể hiện thành ý, kéo gần mối quan hệ.
Trương Bách Thanh giúp là vì muốn trường Lâm có thành tích trong lĩnh vực khởi nghiệp, nhưng Giang Cần thì chưa bao giờ nghĩ vậy, cũng chưa từng cho rằng người khác giúp mình là chuyện đương nhiên, ai giúp mình thì mình phải biết ơn, đó là cách sống của cậu.
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, Nhâm Tự Cường nôn nóng thay bộ đồ đẹp nhất, riêng keo vuốt tóc đã xài nửa cân.
“Giang ca, Tào ca, Siêu ca, đi nào, học muội trên sân đang đói khát chờ kìa!”
Giang Cần duỗi người một cái, thuận tay liếc cậu ta: “Huấn luyện quân sự mới bắt đầu, đừng vội, tụi mình đợi khoảng bốn mươi phút nữa hãy đi.”
Nhâm Tự Cường ngớ ra: “Sao vậy?”
“Giờ mà đi thì làm được gì? Chỉ có thể đứng nhìn các em ấy huấn luyện thôi, mà tiết đầu của huấn luyện là đứng nghiêm, học muội đứng đó không có gì làm, ánh mắt chắc chắn sẽ đổ dồn về phía cậu, các khuyết điểm sẽ bị nhìn thấy hết, ví dụ như trán cao, răng lệch…”
“Má… vậy tớ nên đi lúc nào?”
Giang Cần chống hai tay vào mép giường, ngồi dậy tựa đầu vào tường: “Theo thường lệ thì một tiếng sau sẽ có giờ nghỉ, lúc đó cậu mang theo quả dưa hấu, xuất hiện thật bảnh bao trên sân, chia cho mọi người ăn, hình tượng học trưởng ấm áp cơ bản là thành công rồi, thiện cảm +5.”
Nhâm Tự Cường nghe mà gật gù: “Rồi sau đó tớ có bạn gái?”
“Chiêu chỉ là công cụ phụ trợ, không có học muội nào vì một miếng dưa hấu mà yêu cậu cả, nhưng một khởi đầu tốt sẽ giúp cậu đỡ mất công về sau, còn hơn đứng ngáo ngơ bị người ta coi như khỉ xem.”
“Có lý lắm…”
Nhâm Tự Cường ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng không khỏi chấn động, thầm nghĩ Giang Cần đúng là người đàn ông có thể chinh phục tiên nữ.
Loại người như cậu ta mà lỡ sa ngã thành tra nam thì cái phòng của Giang Điềm chắc phải tập thể mang thai, mỗi đứa sinh ba, đến cả Trang Thần chắc cũng có cơ hội nuôi con hộ cho Giản Thuần luôn ấy chứ.
Bốn mươi phút sau, F4 chuẩn bị đồ đạc ra cửa, ghé siêu thị mua quả dưa hấu, cắt sẵn rồi mang ra sân, phát hiện ngoài đó đã có hai nhóm người ngồi chực sẵn.
Một nhóm là mấy người phòng bên cạnh: Trương Quảng Phát, Hà Thế Tân, Đỗ Tử Đằng. Nhóm còn lại là mấy học trưởng năm ba: Tùy Quân và Thiệu Thanh.
Đây là mấy tên FA lừng danh của Viện Tài Chính, nổi tiếng không phải vì suốt ngày độc thân, mà vì hễ có nữ sinh xuất hiện là họ chắc chắn sẽ có mặt, quét sạch 360 độ, thấy là yêu, không phân biệt nhan sắc, miễn không quá xấu là được.
Nổi tiếng như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc họ gần như đã mất quyền lựa chọn bạn gái trong trường, học muội năm nhất là cơ hội duy nhất, vì các em mới tới, chưa nghe đồn về họ.
Đúng lúc này là giờ nghỉ giải lao trong buổi huấn luyện, mấy người này tay không bắt giặc, cố gắng tán dóc bắt chuyện. Mà loại người mặt mũi đã toát ra vẻ dâm tà như thế, chưa mở miệng học muội đã cảnh giác, bảo sao không ế.
Tào Quảng Vũ vung tay: “Đi, mỗi người tỏa ra tự biên tự diễn, ai xin được nhiều số QQ nhất thì thắng, thua thì bao ăn!”
“Thôi khỏi, tớ không tham gia đâu, làm nền cho mấy cậu thôi.” Giang Cần không có hứng làm người nổi bật.
Tào Quảng Vũ quay đầu: “Lão Giang, được học muội nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ rất phê đấy, bỏ lỡ rồi cậu sẽ hối hận.”
“Học muội gợi cảm? Ở đâu cơ?”
“???????????”
Giang Cần ngó qua một vòng, phát hiện các học muội đều mang giày vải quân đội, chẳng thấy gợi cảm chỗ nào, liền xua tay không thèm để ý, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống.
Lúc này Nhâm Tự Cường đã không thể nhịn nổi nữa, hét to “Ăn dưa hấu nào”, coi như màn ra mắt hoành tráng, lập tức thu hút một đám học muội ùa tới.
“Má, Giang ca đúng là có bài thật.” Chu Siêu cảm thán.
“Siêu ca, đừng có mê tín Giang Cần, đó chỉ là mánh khóe thấp hèn thôi, xem tớ biểu diễn nè!”
Tào Quảng Vũ đeo kính râm, khí chất ngời ngời, nhặt một miếng dưa hấu, ra vẻ cao lãnh đưa cho một học muội ngồi hàng sau.
Cảm giác của cậu ta khá đúng, động tác khéo léo, trông như học trưởng bá đạo trong truyện tranh, nhưng thực ra cậu đang cosplay Giang Cần của mùa huấn luyện năm ngoái.
Trương Quảng Phát và Tùy Quân cũng không chịu kém, ngồi ngay hàng đầu của nhóm tân sinh viên, dùng mấy chuyện “kỷ niệm đại học”, “tin đồn học viện” để thu hút sự chú ý.
Vừa có dưa hấu ăn vừa có chuyện hay để nghe, có rung động hay không thì chưa rõ, chứ chắc chắn là vui.
Khi một học muội thốt lên: “Oa, thật thế á?”, “Không thể nào!”, “Lố thật đấy!”, Trương Quảng Phát và Tùy Quân cảm thấy ổn rồi, hình tượng học trưởng hài hước coi như dựng xong.
Còn khi Tào Quảng Vũ nhẹ nhàng đưa miếng dưa hấu và nghe được mấy câu: “Cảm ơn học trưởng”, “Sao học trưởng không nói gì ạ?”, cậu cũng thấy vững rồi, hình tượng học trưởng bá đạo coi như thành công.
Nhưng ngay lúc cả đám đang hết sức thể hiện, hận không thể viết chữ “tôi rất cuốn hút” lên mặt, thì một học muội mặt mũi ngọt ngào bỗng mở miệng:
“Cái anh đeo kính râm kia, anh có quen Giang Cần không?”
“?”
Câu này vừa rơi xuống, cả sân lập tức rơi vào tĩnh lặng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn tớ diễn đủ trò, tên không nhớ cũng được đi, mà Giang Cần nãy giờ ngồi sau, không hé một lời, cúi đầu còn chưa ngẩng lên, sao các em lại biết tên cậu ta?
Nghe thấy câu đó, các học muội khác cũng không nhịn được mà rần rần kéo đến, đội hình lập tức náo loạn hẳn lên.
“Giang Cần học trưởng đến chưa?”
“Nghe nói học trưởng Giang biết phát sáng thật à?”
“Anh có thể gọi học trưởng Giang đến giúp bọn em được không? Bọn em muốn biết nam thần thật sự trông như thế nào.”
Tào Quảng Vũ đứng hình luôn. Mới ngày thứ hai nhập học mà thôi, cậu dám chắc Giang Cần không có thời gian đi tạo hình tượng trước, vậy thì ai đang quảng bá giúp cậu ấy?
Sau khi dò hỏi kỹ lưỡng, cuối cùng mấy ông thần cũng hiểu ra chân tướng.
Hóa ra hôm qua khi Giang Điềm dẫn lớp thì bị tân sinh viên hỏi có bạn trai chưa, Giang Điềm nói chưa có, nhưng có một nam thần thầm mến tên là Giang Cần.
Sáng nay, Giang Điềm mang bài phát biểu đến tham gia bầu cử ban chấp hành hội sinh viên, người phụ trách lớp thay là Tống Tình Tình. Khi được hỏi câu tương tự, câu trả lời của cô ấy cũng y hệt.
Tớ không có bạn trai, nhưng nam thần của tớ tên là Giang Cần.
Một người nói thì không sao, hai người cùng nói, mà lại còn là bạn cùng phòng, lại thân thiết như chị em, cùng thầm mến một người, thế thì người đó phải nam thần cỡ nào?
Tào Quảng Vũ và Nhâm Tự Cường còn đỡ, chỉ thấy hơi chua. Còn Trương Quảng Phát thì tức không chịu nổi, chửi thầm trong bụng.
Năm ngoái huấn luyện quân sự, đứa con gái đẹp nhất là của mày, đứa hơi đẹp tí cũng bị mày làm cho say như điếu đổ, tụi tao vất vả lắm mới lên năm hai, học muội cũng đến rồi, vậy mà mày lại tiếp tục làm nam thần? Cái cảm giác chênh lệch này nó có thể đừng mẹ nó mạnh thế không???


0 Bình luận