Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[301-400]

Chương 379: Doanh nghiệp tính chó

0 Bình luận - Độ dài: 1,982 từ - Cập nhật:

Chương 379: Doanh nghiệp tính chó

Từ trường Đại học Lâm Xuyên đến nhà hàng Tụ Tiên Lâu, cả đám hò reo ầm ĩ kéo nhau lên lầu, chui vào căn phòng bao quen thuộc.

Cô quản lý sảnh đỏ chót, mấy cổ đông nhà hàng đang nằm ườn trên tảng đá lạnh, tất cả đều được các chị mặc sườn xám bưng lên bàn, món nào món nấy trông vừa xịn vừa đắt tiền.

Giang Cần phẩy tay ra hiệu đóng cửa phòng lại, sau đó nâng ly đứng dậy, mở đầu bằng đôi câu đơn giản:

“2008 đến 2010, làm tròn lại thì cũng hai năm rồi, chặng đường vừa qua mưa gió không ngớt, hôm nay tớ xin kính mọi người một ly.”

“Tối nay, mong mọi người có thể mở cuộc họp thật tốt, họp thật tốt để mở.”

Vốn dĩ ai nấy đang phấn khởi, nghe xong câu đó thì mặt ai nấy đều chùng xuống: Xong rồi, tưởng đi ăn mà hóa ra lại họp.

Nhưng ai cũng đã quen với phong cách “chó cún tận xương tủy” của Giang Cần rồi, thế nên mặc dù không ai bàn bạc trước, nhưng ai nấy đều mang theo báo cáo công việc, đúng là có chút tiên tri trong người.

Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng tinh thần đội nhóm đã hoàn toàn thành hình.

Doanh nghiệp tính sói, doanh nghiệp tính cừu gì đấy, toàn mấy khái niệm cũ rích. Nhìn tụi mình này, doanh nghiệp tính chó!

Vậy cái gọi là “doanh nghiệp tính chó” là gì?

Là linh hoạt, cơ động số một. Dù ở bàn ăn hay nhà hàng đồng quê, thậm chí cả lúc hóa trang thành ma quỷ dịp Halloween, thì cũng có thể họp bất kỳ lúc nào, ở bất kỳ đâu.

Đấy! Gọi là chuyên nghiệp!

“Bên Zhihu có ai cần báo cáo không?”

Đổng Văn Hào đứng dậy: “Tình hình diễn đàn ổn định, lượng đăng ký so với cuối năm ngoái giữ nguyên, người dùng hoạt động hàng ngày duy trì ở mức cao. Ngoài ra, Huệ Huệ Tử người chuyên viết truyện ngọt đã ba tháng liên tục lọt top blogger hàng đầu, bộ Yêu Cậu Dưới Danh Nghĩa Bạn Bè cũng nhiều lần giữ vị trí số một.”

Thời Miểu Miểu nghe vậy liền lên tiếng: “Tớ chuyên viết truyện, mà phải công nhận chị ấy viết đỉnh thật, giờ tớ cũng đang theo dõi truyện.”

“Xịn xò.”

“Boss, spoil kết cục đi được không?”

Giang Cần nheo mắt: “Đừng cue tớ, bộ truyện đó chẳng liên quan gì đến tớ hết, tớ là Cần trong ‘cần cù’, không phải Cầm trong ‘cầm thú’, người tiếp theo, Lão Lộ!”

“Hiện tại, Tiêu điểm Tối Nay đã ký kết hợp tác với ba hãng truyền thông quốc gia và bảy đài khu vực. Ngoài ra còn ký với sinh viên khoa báo chí của ba trường đại học, trong đó có cả Đại học Lâm Xuyên, tổng cộng ba trăm người, chuyên phụ trách biên tập lại tin nóng tuyến đầu, hiệu quả bùng nổ.”

“Thật không đấy?”

Tô Nại nghe vậy nói chen: “Bên Phi Vũ lượng truy cập đã đạt một nửa đỉnh điểm của diễn đàn, thời gian trung bình mỗi lượt xem là ba đến năm tiếng, độ tương tác chỉ sau confession wall thôi.”

Giang Cần quay sang nhìn Lộ Phi Vũ: “Tốt đấy, mảng tự truyền thông coi như đã làm ra được rồi, nhưng thể loại ‘chấn động’ nên tiết chế lại một chút.”

“Nhưng mà nó hiệu quả thật mà. Chấn động! Một người đàn ông khỏa thân bị bầy dã thú tấn công, nhấp vào xem thì hóa ra là bé trai trần truồng chăn dê, má ơi, tuyệt chiêu luôn!”

“Giai đoạn đầu phát triển thì dùng câu giật gân để câu view cũng được, nhưng dùng mãi dễ bị ghét. Phi Vũ, cậu phải đào sâu vào giá trị thực sự của bản tin, đó mới là hướng đi dài hạn.”

Lộ Phi Vũ nghe xong ngẩn ra, trầm ngâm một lát rồi gật đầu.

Giang Cần quay sang nhìn Vệ Lan Lan: “Lan Lan, nói thử tình hình mảng mua chung.”

Vệ Lan Lan nghiêng người: “Đa số thương nhân ở Lâm Xuyên đã ký hợp đồng, hiện không còn nhiều dư địa để mở rộng. Lưu lượng đợt Tết bùng nổ, giờ đã trở lại mức thường.”

“Tốt, mức thường là ổn rồi, giai đoạn này đừng tham. ‘Quả bom ngày lễ’ Nại Nại, bên kỹ thuật thế nào rồi?”

Tô Nại nở nụ cười ‘thiện lành’: “Thiết kế UI đã xong, hiện đang phân tích tính khả thi theo yêu cầu kỹ thuật của cậu, để lên phương án phát triển cụ thể.”

Nghe xong, Đổng Văn Hào giơ tay: “Boss, cái tên ‘quả bom ngày lễ’ nghe đỉnh ghê á, em cũng muốn có tên hiệu!”

“Cậu thấy ‘quả bom ngày lễ Nại Nại’ hay thật đấy à?” Tô Nại tròn mắt nhìn cậu ta.

“Dĩ nhiên! Nghe như biệt danh dễ thương ấy. Tớ nghe nói mấy công ty lớn đều có tục đặt tên hiệu mà.”

Giang Cần gật đầu: “Được rồi, gọi cậu là Đổng Văn Hào – Vua bếp team building.”

Lộ Phi Vũ giơ tay: “Boss, em cũng muốn!”

“Cậu hả… gọi là Tài tử thư sinh Lộ Phi Vũ.”

Lộ Phi Vũ vừa nghe liền hiểu, chẳng phải vụ thi hoa khôi hồi xưa sao? Nhưng mà cũng hay phết.

Với tư cách người làm báo, cái tên này thể hiện rất rõ chí khí quyết không quỳ gối trước quyền lực, mà chữ “tài tử” nghe cũng rất men.

“Boss, em cũng muốn có tên!”

“Em nữa, boss, đặt cho em một cái ngầu đét đi!”

Giang Cần vội vàng khoát tay: “Chuyện biệt danh để sau đi, giờ tiếp tục báo cáo, ai tiếp theo?”

Tần Thanh giơ tay: “Boss, tới em.”

“Bên Thương hội Lâm Xuyên và Quỹ Tử Đàn thế nào rồi?”

“Đợt ba chiến dịch thương hiệu đã bắt đầu, doanh nghiệp đăng ký rất nhiều, trong đó một phần ba đến từ địa phương khác. Nhờ bên mình dẫn dắt, thành phố Lâm Xuyên đã hoàn thành mục tiêu thu hút đầu tư năm 2010 ngay trong tháng Một. Ngoài ra, qua Quỹ Tử Đàn, bên mình cũng đầu tư vào nhiều thương hiệu, tỷ lệ sở hữu khác nhau.”

Giang Cần gật đầu. Trong lòng nghĩ, qua hơn một năm bôn ba, hiện tại các bộ phận đều đã bước vào giai đoạn vận hành ổn định.

Chuyện cần xông pha sinh tử đã ít đi, đây là tín hiệu tốt cho doanh nghiệp, vì ổn định là điều ai cũng mong đợi.

Nhưng đúng lúc đó, Tần Thanh lại lên tiếng: “Còn một chuyện liên quan đến Tùy Tâm Đoàn, là em tự điều tra, boss có muốn nghe không?”

Thương hội Lâm Xuyên và Quỹ Tử Đàn đều thuộc tuyến đầu nên Tần Thanh rất dễ tiếp nhận thông tin. Biết rõ 2010 là năm chuẩn bị lớn cho Mua Chung, nên cô đương nhiên để mắt đến Tùy Tâm Đoàn.

Nghe ba chữ “Tùy Tâm Đoàn”, cả phòng ăn lập tức im phăng phắc, không khí trở nên nghiêm túc.

Giang Cần nhấc ly: “Đã điều tra rồi thì nói đi.”

“Qua hơn 30 ngày nghỉ đông, Tùy Tâm Đoàn đã triển khai hàng loạt hoạt động ở Thượng Hải. Trọng tâm vẫn là ‘mua chung tại chỗ’, mô hình giống hệt bên mình. Hiện họ đã bắt đầu có chút tiếng tăm.”

“Bởi vì... vì họ sao chép hoàn toàn hệ thống mình mất một năm xây dựng, nên tốc độ phát triển rất nhanh, giờ còn đang rục rịch tiến vào Bắc Kinh.”

Đổng Văn Hào cau mày: “Nhanh thế? Họ quảng bá kiểu gì vậy?”

Tần Thanh ngẩng đầu: “Vừa đến Thượng Hải là chạy quảng cáo truyền hình ầm ầm. Bây giờ ở đó ai cũng biết đến Tùy Tâm Mua Chung, họ còn vỗ ngực tuyên bố là trang mua chung đầu tiên...”

“Má, lắm tiền đúng là trơ tráo thật, nghĩ lại hồi bọn mình bắt đầu – tay không bắt đầu từng chút một, giờ tụi nó chỉ việc chìa tay hốt trọn?”

Giang Cần xòe tay: “Nghèo thì biết làm sao được.”

Tần Thanh cắn môi: “Chưa hết, vì ầm ĩ quá nên thu hút cả đám ngửi mùi mà tới. Mới đầu năm đã có ba nền tảng mua chung khác mọc lên ở Thượng Hải, Bắc Kinh cũng có hai cái, nhưng lớn nhất vẫn là Tùy Tâm Đoàn.”

Vệ Lan Lan quay sang nhìn Giang Cần: “Boss, đường đua này bị dòm ngó rồi, bên mình nên ra tay thôi. Tiền có, người có, thương hiệu cũng có. Đâu cần để đám copycat nhởn nhơ ngoài kia?”

“Phải đó boss, chiến đi!”

“Đập nó đi! Cho nó biết ai mới là cha đẻ của mua chung!”

Giờ nói ra hết rồi, ai cũng bung hết bực tức. Nói thật, họ đã ngứa mắt Tùy Tâm Đoàn từ lâu rồi. Cầm sản phẩm tụi mình đổ máu làm ra đem đi lừa đảo thiên hạ, ai mà chịu nổi?

Mua Chung là gì? Là tâm huyết từng bước gây dựng. Cậu không hỏi mà lấy, đấy là ăn cắp.

Làm kinh doanh thì thủ đoạn có thể nhiều, nhưng cắp rồi mà còn gõ trống khua chiêng, lên TV tuyên bố là “người đầu tiên”, thì đúng là trơ trẽn quá mức.

Giang Cần nhìn đám đông đang phẫn nộ, cười cười, nâng ly cạn chén: “Đã vậy thì để tớ phân công nhiệm vụ giai đoạn đầu năm 2010 nhé.”

Vừa dứt câu, cả phòng buông đũa, thẳng lưng, ánh mắt sáng rực, máu nóng sục sôi.

“Lan Lan dẫn phòng thương vụ ra Bắc Kinh một chuyến, bàn với mấy công ty cung cấp dịch vụ định vị LBS, tớ sẽ gửi chi tiết trong văn bản.”

“Nại Nại nộp đơn xin thực tập luôn đi, tớ sẽ nhờ hiệu trưởng Trương ký duyệt. Dọn đồ đi cùng Lan Lan, ngoài đàm phán LBS, còn một việc nữa.”

“Tớ chọn sẵn vài công ty logistics lớn, cậu đến khảo sát hệ thống quản lý hàng hóa của họ, từ đầu vào tới đầu ra phải hiểu kỹ hết.”

“Tần Thanh, từ đội đi phát tờ rơi của Zhihu trước kia, chọn ra một nhóm 30 đến 50 người, phân bổ về các chi nhánh, thực hiện hai nhiệm vụ.”

“Thứ nhất, hợp đồng hóa tất cả cộng tác viên ngắn hạn trước đây, ký chính thức và bảo mật.”

“Thứ hai, thuê HLV võ thuật dạy họ đánh đấm, mỗi ngày vác nặng chạy 5 cây, sáng trưa chiều đủ ba lượt. Không cần làm việc, lương theo mặt bằng chung địa phương.”

“Phi Vũ tiếp tục quản lý Tiêu điểm Tối Nay, Văn Hào quản Zhihu, Tuyết Mai tiếp tục phối hợp thiết kế các phòng ban, công việc không thay đổi.”

“Năm mới, hướng mới, hy vọng mọi người tiếp tục đồng lòng, song hành tiến bước.”

Vừa nói xong, đám người còn đang thẳng lưng đột nhiên khựng lại, liếc nhau bối rối.

Ủa? Không phải định xử Tùy Tâm Đoàn à? Phải tấn công qua Zhihu, đánh thẳng doanh trại đối phương, chém tướng giặc, cướp thị trường chứ?

Sao lại nào là định vị, nào là logistics, còn cái gì mà học võ, chạy bộ vác nặng? Quỷ gì đây?

“Boss, không xử tụi nó à?”

“Cậu nghĩ Tùy Tâm Đoàn xứng à? Nó chỉ là miếng mồi, để hút hết ánh mắt vào nó. Thứ thật sự đáng để ra tay, sắp đến rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận