Đều đã trùng sinh rồi, ai...
Thác Na Nhi ; 错哪儿了
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[301-400]

Chương 377: Cậu Biết Gì Về Patek Philippe Không?

0 Bình luận - Độ dài: 2,197 từ - Cập nhật:

Chương 377: Cậu Biết Gì Về Patek Philippe Không?

Chớp mắt cái đã đến cuối kỳ nghỉ đông, mà hoạt động kinh doanh của Liên minh thương nghiệp Lâm Xuyên thì đã khởi động từ trước khi nhập học rồi.

Trải qua một năm trời chuẩn bị cùng chiến lược marketing chia giai đoạn, hai thương hiệu nước giải khát Gia Đa Cát và Khang Mạch Lang đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, nhờ vào chiến dịch quảng bá rầm rộ dịp Tết mà trở thành thương hiệu nổi tiếng khắp cả nước.

Đường đua này vốn không có ông lớn thống trị, thế nên chỉ trong nửa năm mà phủ sóng toàn quốc như vậy đã là chuyện chấn động rồi.

Cùng lúc đó, mô hình chuỗi thương mại khép kín 1.0 do Giang Cần thiết kế cũng đã cắm rễ thành công ở sáu thành phố lớn. Chuỗi tiện lợi Linh Thì, khách sạn Vi Na, karaoke Mị Dạ, cùng các thương hiệu như Chân Quả Tiên và Hải Bách Hội hợp tác mở chuỗi đồ tươi “Tiên Huệ Tiên Sinh” cũng chính thức gia nhập chương trình hội viên, bắt đầu tạo thế.

Cho nên mới nói, Tết đúng là thời điểm vàng, dưới sức nóng của khuyến mãi mùa lễ, kế hoạch đưa thương hiệu nội địa Lâm Xuyên vươn ra toàn quốc tăng tốc chóng mặt, cứ như chiếc xe chiến đấu gắn đầy gai nhọn, lao thẳng về phía trước.

Marketing liên kết, marketing luân phiên, khuyến mãi trước Tết, khuyến mãi sau Tết...

Đến Tết Nguyên Tiêu, lượng hội viên của hệ thống “Hỷ Hán Hà Thanh” đã vượt mốc năm trăm nghìn, là đơn vị dẫn đầu trong các trung tâm thương mại khắp nơi.

Ăn mặc ở đi, dầu muối gạo củi, nơi nào có cuộc sống là nơi đó có Lâm Xuyên.

Giang Cần từng nói: Thương mại trên Internet không phải là đẩy đá lên núi, mà là đá đá xuống núi.

Sau một mùa Tết, Giang Cần đã lên đến đỉnh núi, nhờ vào nỗ lực cá nhân cùng với sự bày binh bố trận kỹ lưỡng, cuối cùng cũng có tư cách đá viên đá ấy lăn xuống.

Chỉ là, dù đã lên được đỉnh cao, cậu vẫn mặc đồ ngụy trang, giấu mình rất kỹ, chẳng khác nào một tay lính trinh sát đã phục kích sẵn ở nơi cao nhất.

Cậu cầm trên tay là một cây nỏ.

Nỏ gì cơ?

Nỏ được lắp bằng “Thị trường sinh viên đại học toàn quốc trên Zhihu” làm cơ quan, mũi tên chính là các thương hiệu nội địa Lâm Xuyên.

So với những người khác đang vác súng trường xịn sò, trang bị của Giang Cần có vẻ quê mùa, nhưng nỏ lại hay ở chỗ, tuy tầm bắn ngắn, số lần bắn ít, nhưng mỗi phát đều chí mạng.

Năm 2008, từ khóa là “Khởi đầu”, 2009 là “Cất cánh”, đến 2010 thì cậu chọn từ khóa “Hôi của”.

Giang Cần cảm thấy mình đang núp trong bụi rậm, lặng lẽ nhìn xuống đường đua phía dưới, nhếch môi cười không rõ nguyên do.

Tuy nhiên, không phải ai cũng suôn sẻ như thế, ví dụ như chuỗi “Hoàng Bảo” – đối tác tham gia marketing đợt đầu – vì phong cách quảng cáo quá láo xược, liên tục cà khịa đối thủ nên đã chọc giận KFC.

Vừa hết Tết, họ lập tức nhận được thư luật sư từ KFC.

Quảng cáo kiểu: “Còn ăn cái bánh mì bé như viên mè của ai đó hả? Đổi sang Royal King Burger đi!”

Hoặc: “Đã 2010 rồi, ai còn ăn cái thương hiệu cũ kỹ kia nữa, gọi combo Royal King no bụng cho rồi!”

Cậu mày ngồi lên đầu người ta rồi, người ta có thể không kiện cậu sao?

Lưu Hỷ Lượng chưa từng đụng trận lớn, bị ông lớn fast-food dòm ngó nên hoảng hốt, lập tức gọi điện cho Giang Cần hỏi cách xử lý.

Giang Cần bảo đừng cuống, rồi gửi cho cậu ta một file marketing. Lưu mở ra xem thì thấy chỉ có 4 cái tiêu đề tin tức:

“Sự kiện đầu năm: KFC kiện Royal King, hai thương hiệu fast-food hàng đầu đối đầu gay gắt”

“Royal King lên hàng top fast-food quốc tế, KFC không ngồi yên được nữa”

“Đều là thương hiệu fast-food quốc tế, trận chiến giữa Royal King và KFC là không thể tránh khỏi”

“Royal King mới nổi thành top đầu, ông lớn fast-food ngửi thấy nguy cơ”

“Cậu tìm vài bên truyền thông, dựa vào mấy tiêu đề này viết vài bài báo. Gỡ hết quảng cáo cũ, tập trung đẩy chiến dịch Thứ Năm Điên Cuồng.”

“Đợi khi truyền thông lan rộng rồi thì công khai xin lỗi.”

“Sau đó lại đăng thông cáo mới: thương hiệu trẻ tuổi Royal King thể hiện phong độ đĩnh đạc, sẵn sàng chịu trách nhiệm.”

“Rồi tớ sẽ thuê người tung tin: cậu hồi nhỏ nghèo khổ, ước mơ lớn nhất là được ăn KFC. Dành dụm cả năm mới ăn được một bữa, kết quả là không no, thế là sau này mở luôn Royal King.”

“‘Ngày xưa cậu thờ ơ với tôi, hôm nay tôi để cậu với không tới.’”

“Giờ dân tình mê mấy câu chuyện truyền cảm hứng kiểu này lắm, có khi truyền đi truyền lại, tên cậu còn được đưa vô sách giáo khoa nữa đấy. Tớ cũng được lên danh hiệu ‘Sao học tập’ như thế mà.”

Lưu Hỷ Lượng nghe xong đầu óc mơ màng, lập tức gọi người liên hệ truyền thông.

Ba ngày sau, tin tức bắt đầu lan rộng.

Người ta đọc xong không nhịn được phải ‘ồ’ một tiếng: hóa ra Royal King giờ cũng là đối thủ xứng tầm của KFC rồi à? Vậy là số lượng hội viên Hỷ Hán Hà Thanh lại tăng vọt.

Thực ra mô hình hội viên và trả trước đều là trò chơi niềm tin, sau chiến dịch này, giá trị thương hiệu của Royal King lên đỉnh.

Bộ phận kinh doanh của KFC cũng ngỡ ngàng, định công khai chỉ trích Royal King, nhưng bị bên trên dừng lại.

Toàn là người khôn cả, nhìn phát biết ngay Royal King muốn bám tên tuổi họ để kiếm nhiệt. Giờ mà không động tĩnh gì, cơn sóng truyền thông qua nhanh, bên kia chẳng hớt được mấy lượt.

Quả nhiên, vài hôm sau mọi thứ lắng xuống. Lưu Hỷ Lượng cảm thán: “Tổng Giang đúng là thần đoán!”

Sau đó, anh lại lên thông cáo xin lỗi, Royal King trẻ tuổi cúi đầu nhận lỗi, sẵn sàng chịu trách nhiệm vì hành vi bốc đồng.

KFC: “?????????”

Kế đó là một câu chuyện truyền cảm hứng kiểu: “Không đủ tiền ăn KFC, sau này mở luôn Royal King” bắt đầu lan rộng trong giới gà luộc tâm hồn.

Ngày 21 tháng 2, thời tiết ấm lên, băng tuyết tan chảy, kỳ nghỉ đông chính thức kết thúc.

Từ sáng sớm, Giang Cần và Phùng Nam Thư đã chạy qua chạy lại giữa phòng khách với phòng ngủ để thu dọn hành lý chuẩn bị quay lại trường.

“Giang Cần, đó là tất của tớ mà.”

“Hả? À... tớ lơ đãng, nhét nhầm mất rồi.”

Giang Cần thò tay vào vali, lôi ra một túi tất vừa mới nhét vào: gấu nhỏ, cà rốt, sắc màu lòe loẹt đủ loại, rồi nhét lại vào vali của Phùng Nam Thư.

Cô tiểu thư nhỏ chu mỏ lườm cậu một cái, trong lòng nghĩ: tên này đúng là đồ xấu xa.

Cùng lúc đó, Dì Viên dậy từ sáu giờ sáng, mang đĩa sủi cảo nóng hổi ra bàn, ánh mắt đầy lưu luyến.

Tết mà, náo nhiệt thì nhanh mà tàn cũng nhanh.

Bao người già ở quê cả năm trông ngóng con cháu về ăn Tết, rồi lại tiễn chúng đi, quay lại cuộc sống cô đơn... nhìn mà thấy thương.

Dì Viên cũng thế, lòng không nỡ, chỉ biết dồn hết tình cảm vào đĩa sủi cảo tiễn chân.

“Về có mấy ngày, chớp mắt lại đi rồi.”

Giang Cần vừa ăn vừa ngẩng đầu ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ trước kia đâu có nói vậy đâu nhỉ?”

“Trước kia mẹ nói gì?”

“Mẹ toàn kêu, ‘Trời ơi sao chưa đến ngày nhập học nữa, trường nghỉ gì mà lâu thế, tức chết mất!’”

Cậu bắt chước giọng mẹ lẩm bẩm, kết quả bị gõ mấy cái lên tay.

Phùng Nam Thư ngồi bên cạnh nhìn cười tít mắt, gắp một cái sủi cảo nhúng vào giấm, ăn ngon lành.

“Hai đứa ở ngoài phải biết chăm sóc nhau, có chuyện gì thì bàn bạc với nhau. Đặc biệt là Giang Cần, nhớ chăm sóc Nam Thư, đừng có suốt ngày chọc ghẹo nó.”

“Biết rồi mà.”

“Nam Thư cũng vậy, nhớ gọi điện về cho dì nhiều vào, nếu Giang Cần bắt nạt con thì gọi về méc dì.”

“Vâng, nhưng mà dì ơi, Giang Cần chưa từng bắt nạt con đâu ạ.”

Dì Viên nghe xong nhìn Giang Cần, trong lòng nghĩ: con bé ngốc này thích thằng ranh này ở điểm gì mà cứ thấy nó là mắt sáng như sao thế kia?

Ăn xong, hai người xách hành lý ra xe, chú Cung cũng đúng giờ đến đón, lái chiếc xe đen bóng có biểu tượng tiểu nhân vàng, đỗ sẵn dưới khu nhà.

Quách Tử Hàng và Dương Thụ An lạch bạch chạy theo xin đi ké, kết quả bị nhét lên chiếc Rolls-Royce đi sau, chả biết là bị ghét bỏ hay được ưu ái nữa.

Sau đó cả đoàn chào tạm biệt bố mẹ Giang, lên đường trở lại trường.

“Tiểu thư, vòng tay đâu rồi?”

“Tết xong là cất rồi, sợ làm hỏng.”

Trong xe bật sưởi, Phùng Nam Thư ngồi ghế phụ chỉ mặc áo len ôm sát màu đen, thắt dây an toàn tạo nên đường cong căng đầy phía trước, một tay che không hết.

Lúc lấy thẻ ở trạm thu phí, Giang Cần tranh thủ liếc cả chục lần, thấy khô miệng hẳn, thầm nghĩ: bạn gái đúng là vũ khí hạng nặng.

“Hay là cậu trả vòng tay lại cho mẹ tớ đi, nhà tớ còn để dành làm gia truyền đấy.”

“Dì truyền cho tớ rồi mà.”

“Thế cậu không trả lại à?”

“Không trả, là của tớ rồi.”

“Thật ra cái vòng đó chất cũng bình thường, trong có vết mây, không trong suốt lắm. Chờ tớ kiếm nhiều tiền rồi mua cho cậu cái xịn hơn, trong như kính.”

“Tớ không cần loại xịn, tớ chỉ cần cái đó.”

Giang Cần không hiểu sao lại bật cười, cười đến mức gương mặt cũng dịu hẳn. Hai tiếng lái xe cao tốc sau đó cũng thấy nhẹ nhàng hẳn ra.

Xuống khỏi cao tốc Lâm Xuyên, Dương Thụ An xuống xe trước, rồi đến Quách Tử Hàng. Cậu chàng từ Rolls-Royce bước ra, ngực ưỡn cao như bàn, bước đi hùng dũng, còn được bảo vệ chào một cái lúc vào cổng trường.

Rồi cả nhóm về đến Lâm Đại, chia xe ở phố đi bộ. Chú Cung lái xe về khu đối diện, Giang Cần thì lái xe vô ký túc.

Vì về sớm một ngày nên Giang Cần tưởng chẳng ai có mặt, ai ngờ vừa tới dưới lầu ký túc xá nữ, đã thấy có một “chuyên gia hóng hớt” đang cầm bát đứng chờ sẵn.

“Truyền gia bảo đâu?”

Giang Cần giật mình: “Sao cậu biết?”

Cao Văn Huệ ăn Tết xong mặt tròn ra hẳn: “Chú Cung là member tích cực nhất trong group tụi tớ đấy. Cả kỳ nghỉ này tụi tớ sống nhờ chú ấy đó. Mau, đưa tớ xem với!”

“Không mang đâu, sợ làm hỏng.” Phùng Nam Thư dịu dàng đáp.

Cao Văn Huệ thất vọng: “Giang Cần, sang năm tớ về nhà cậu ăn Tết nha?”

“Biến đi, cậu đúng là vì đồ ngọt mà không từ thủ đoạn. Mau dọn đồ, ra quảng trường chính khai trương, tớ nóng lòng kiếm tiền rồi.”

“Cửa hàng mở rồi đó, tớ cử sinh viên làm thêm canh rồi. Thôi, tớ dắt Nam Thư lên trước nhé.”

Cao Văn Huệ giúp xách hành lý, kéo Phùng Nam Thư lên lầu để tra khảo kỹ, hóng thêm ít “kẹo cũ”.

Giang Cần nhìn hai người khuất bóng, rồi quay về ký túc xá nam, vừa vào phòng đã thấy Tào Quảng Vũ.

Cậu thiếu gia này cũng béo ra kha khá, người đầy khí sắc, trên người toàn hàng hiệu, đang chăm chú nghịch điện thoại. Thấy Giang Cần về, lập tức đặt điện thoại lên bàn.

“Nhìn này, smartphone! HTC! Hệ điều hành Android đấy, biết Android là gì không? Symbian giờ chỉ đáng xách dép!”

Giang Cần xắn tay áo, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Nhìn đi, Patek Philippe, mấy chục vạn đấy, cậu biết Patek Philippe là gì không?”

Tào Quảng Vũ: “……”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận