Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Nước mắt của xà nhân

Chương 29: Hồ điệp

3 Bình luận - Độ dài: 7,283 từ - Cập nhật:

"Ách—— đây là đâu?"

Cùng với cơn đau nhức còn sót lại trên cơ thể, Muen dần lấy lại ý thức từ trạng thái hôn mê, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.

Chưa kịp quan sát môi trường xung quanh, một khuôn mặt già nua đang cười rạng rỡ như hoa cúc đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Muen.

"Ối, ai vậy." Muen suýt nữa lên cơn đau tim, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng. "Ông là...... Giáo sư Gran?"

"Ồ, em Muen, cuối cùng em cũng tỉnh rồi," Giáo sư Gran nhìn chằm chằm vào Muen, nở một nụ cười rạng rỡ...... và cũng rất kỳ lạ.

"Chúc mừng, ca phẫu thuật rất thành công. Em đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi."

"Cái gì?"

Muen ngây người.

Khoảnh khắc đó, sắc mặt cậu tái mét.

Cậu thầm nghĩ, không lẽ Người Đội Vương Miện kia lợi hại đến vậy, chỉ một ngón tay thôi mà đã có thể thay đổi giới tính của cậu sao?

Đừng mà, đừng làm vậy!

Muen vội vàng vén chăn ra...... nhìn xuống.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

May quá...... vẫn còn.

Ừm? Vẫn còn?

Muen lập tức ngẩng đầu lên, tức giận nói với Giáo sư Gran:

"Giáo sư Gran, ông đừng đùa kiểu đó nữa được không?"

"Ồ?"

Giáo sư Gran vuốt cằm, ngạc nhiên nói:

"Đây chẳng phải là trò đùa mà các cậu trẻ tuổi thích nhất sao?"

"Làm gì có, trò đùa này đáng sợ lắm đó!"

"Xem ra tôi đã lỗi thời rồi," Giáo sư Gran thở dài, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý. "Nhưng....... đáng sợ? Trò đùa này không hay lắm, nhưng không đến mức đáng sợ đâu.

Em Muen nhạy cảm vậy sao, không lẽ...... em đã từng trải qua chuyện đó rồi?"

"Xằng bậy."

Muen lảng tránh ánh mắt: "Không có, tuyệt đối không có, chuyện ngớ ngẩn như vậy, nghĩ thôi cũng không thể xảy ra được."

"Cũng đúng, có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều rồi."

Giáo sư Gran trở lại vẻ mặt nghiêm túc, hỏi:

"Bỏ qua chuyện đó đi, em thấy sao rồi, cơ thể có ổn không?"

"Tôi...... khỏe hơn nhiều rồi."

Muen kiểm tra cơ thể, nhận ra rằng dù còn hơi đau, nhưng những vết thương bên trong và bên ngoài hầu như đã lành.

Nhưng vết thương lành nhanh đến vậy......

"Khoan đã, không lẽ......"

"Đúng vậy, vết thương của em là do tôi chữa đó."

"Vậy, trước đó người cứu tôi là......"

"Quên rồi sao, cũng là tôi đó," Giáo sư Gran búng ngón tay nói.

"Lúc đó thật sự là nghìn cân treo sợi tóc. Nếu tôi không liều mạng đi cứu em Muen, thì em Muen có lẽ đã bị nghiền nát thành một đống thịt rồi."

"Thật sao......"

Muen khẽ thở dài. Cảm giác vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần khiến cậu có một cảm giác phức tạp, cậu bày tỏ lòng biết ơn đến Giáo sư Gran:

"Cảm ơn Giáo sư Gran."

"Ôi dào, không cần khách sáo đâu. Thầy cứu học trò là lẽ đương nhiên mà?"

Giáo sư Gran vỗ lưng Muen, đỡ cậu đứng dậy.

"Đối với tôi, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể."

"Tuy đối với Giáo sư Gran là chuyện nhỏ nhặt, nhưng ông thực sự đã cứu tôi. Vì vậy, ân nghĩa này tôi nhất định sẽ báo đáp."

"Thật sao?"

Giáo sư Gran đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ, như thể "cuối cùng em cũng nói ra rồi."

"Vậy thì tốt quá, em Muen. Tôi có ngay một cơ hội để em báo đáp ân tình cho tôi đây."

Hả?

Thuận tiện đến vậy sao?

Muen rùng mình. Bộ cảm biến nguy hiểm đã được tiến hóa sau nhiều lần bị ngược đãi của cậu liên tục kêu bíp bíp.

Có mùi bẫy!

"Thực ra, cách báo đáp ân tình mà tôi muốn nói là đưa tiền đó."

Muen chống cằm lên hai tay, nói một cách nghiêm túc:

"Một hai triệu, Giáo sư Gran, ông cứ nói số tiền đi. Dinh thự Công tước nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ông. Đương nhiên, nếu ông không cần tiền, vàng bạc châu báu cũng được."

"Đúng là con trai Công tước, hào phóng thật. Nhưng tiếc là bây giờ tôi không thiếu tiền."

"Vậy thì khi nào Giáo sư Gran thiếu tiền thì hãy tìm tôi. Tôi có việc nên đi trước đây."

"Khoan đã," Gran nắm lấy vai Muen, ghé sát mặt cậu và nói với vẻ mặt đau khổ:

"Em Muen, thầy đã liều mạng cứu em đó. Em cứ thế bỏ đi sao?"

"Nhưng......"

Muen giật giật khóe miệng. "Vừa nãy Giáo sư Gran không phải đã nói, đối với ông ấy, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi sao?"

"Thầy chỉ khách sáo thôi mà. Em Muen, sao em lại tin là thật chứ?"

Giáo sư Gran lại buông tay, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Đương nhiên, nếu em Muen nhất quyết muốn như vậy, thầy sẽ không ngăn cản đâu. Chỉ là tin tức nóng hổi trên tờ báo học viện ngày mai, chắc ccậu sẽ là việc Muen Campbell nổi tiếng lại lấy oán báo ân, bỏ mặc người thầy đã bất chấp nguy hiểm cứu mình trong ánh hoàng hôn, lạnh lùng bỏ đi, khiến thầy ngày ngày chìm trong đau buồn, đầm đìa nước mắt, và cuối cùng........"

"Dừng dừng dừng!"

Muen cắt ngang lời Giáo sư Gran, kinh ngạc nói:

"Cái tên quái vật biến thái cuồng si tình thầy trò này từ đâu ra vậy? Với lại hoàng hôn gì chứ, cái nơi rách nát này ngay cả trăng cũng không thấy được nữa là."

"Cho nên......"

Giáo sư Gran nhếch mép, nở một nụ cười hiền lành. Tuy nhiên, nụ cười vô hại đó lại khiến Muen nổi da gà.

"Em Muen, em cũng không muốn danh tiếng của mình lại bị hủy hoại đúng không?"

"....."

Căn phòng chìm vào im lặng trong giây lát.

Giáo sư Gran ung dung nhìn vẻ mặt đau khổ của Muen.

"Ông thật hèn hạ, Giáo sư Gran," Muen nghiến răng nói.

"Nói đi, chuyện gì vậy?"

"Không có gì to tát đâu. Em Muen, không cần căng thẳng đến vậy đâu. Cứ như thể tôi là một sinh vật kỳ lạ như người bò vậy."

Giáo sư Gran khoác vai Muen như một người bạn cũ, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Thực ra, tôi có một cô cháu gái."

"Cháu gái?"

"Ừm, đúng vậy, cháu gái. Cô bé ấy, có một chút thói quen ngủ nướng."

"Ngủ nướng?" Muen càng lúc càng khó hiểu.

"Nhưng, chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?"

"Đương nhiên là có liên quan rồi. Vì cô bé thích ngủ nướng, nên phải có một anh trai tóc vàng đẹp trai, vui vẻ đến đánh thức cô bé dậy chứ?"

"Nói cách khác......"

Muen kinh ngạc.

"Ông nói nhiều với tôi như vậy, chỉ để tôi đi đánh thức cháu gái của ông sao?"

"Ừm, đúng vậy."

Giáo sư Gran gật đầu: "Đại khái là vậy. Chỉ là cháu gái tôi hơi khó tính khi ngủ dậy thôi, em Muen không cần lo lắng đâu."

"Ông nói vậy tôi lại càng lo hơn đó!"

Tốn công tốn sức đưa tôi đến đây, chắc ccậu không phải là một cô cháu gái bình thường đâu.

Muen chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Cháu gái của ông, thực ra là một con khỉ đột lưng bạc núi hung hãn, nóng tính, lại còn có thể xé xác đàn ông bằng tay không phải không?"

"....."

Mặt Giáo sư Gran rõ ràng giật giật.

"Sức tưởng tượng của em Muen quả thực rất phong phú. Tuy nhiên, vị đó không phải là khỉ đột."

"Vị đó? Vừa nãy ông nói vị đó đúng không! Có ai gọi cháu gái mình là vị đó đâu?"

"Ừm, tóm lại, không còn thời gian nữa, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

"Khoan đã, tôi vẫn chưa mặc quần áo. Để tôi đi tìm quần áo đã."

"Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi."

Giáo sư Gran lộ ra vẻ mặt như đã đoán trước, búng ngón tay, một bộ lễ phục vừa vặn xuất hiện trên người Muen như ảo thuật.

Nhìn nụ cười của Giáo sư Gran khi mọi thứ đã được sắp xếp, Muen tức giận run lên, thầm nghĩ, bao giờ thì những con người công cụ như chúng ta mới có thể đứng dậy được đây.

Tuy nhiên, cậu cũng không thể làm gì được, chỉ có thể bị Giáo sư Gran kéo đi đến một nơi không xác định.

Vài phút sau, một nơi nào đó dưới lòng đất học viện.

Nhìn cánh cửa kim loại nặng nề và tráng lệ trước mắt, khiến người ta không khỏi cảm thấy mình nhỏ bé, Muen hoàn toàn ngây người.

"Giáo sư Gran...... cháu gái của ông...... sống trong két sắt sao?"

"Két sắt?"

Giáo sư Gran khinh thường hừ mũi. "Cánh cửa này được làm từ hàng chục loại kim loại quý hiếm, hàng trăm loại mảng phép thuật, và vô số thợ thủ công đã dốc hết tâm huyết để tạo ra. Ngay cả cuộc xâm lược của tà thần cũng có thể ngăn chặn trong thời gian ngắn. Ngay cả két sắt kiên cố nhất ở Beland cũng không bằng một sợi lông chân của cái này đâu."

"Ngay cả cuộc xâm lược của tà thần cũng có thể ngăn chặn......"

Khóe mắt Muen giật giật.

Trong ký ức của cậu, chỉ có Thánh Địa Sự Sống của Giáo hội Sự Sống mới có thể làm được điều đó.

Và việc cánh cửa này được làm kiên cố đến vậy chứng tỏ......

"Không lẽ, bên trong không phải cháu gái của ông, mà là vũ khí bí mật nào đó của học viện sao?" Muen đoán.

Giáo sư Gran khựng lại một chút, rồi lập tức nở một nụ cười "ngây thơ".

"Vũ khí bí mật sao? Em bé, em đọc truyện quá nhiều rồi. Ở một nơi mà học sinh được học tập trong hòa bình như học viện, làm sao có thể có thứ bạo lực như vũ khí bí mật chứ?"

"Chắc ccậu là vậy rồi! Vừa nãy ánh mắt ông đã lảng đi rồi!"

"Người trẻ tuổi đừng đa nghi như vậy. Em sẽ nhận ra cái mũ mình đang đội bị đổi màu đó."

Giáo sư Gran tiến lên, đặt viên đá quý đang phát sáng trong tay vào chỗ lõm ở phía dưới cánh cửa.

Và, trên thiết bị chính xác như một la bàn, đã có mười bảy viên đá quý được đặt vào.

"Miệng thì nói không muốn đến, nhưng ai nấy đều nhanh tay nhỉ," Giáo sư Gran nhướng mày khi nhìn thấy những viên đá quý đó.

Rồi, ông ta xoay cổ tay, viên đá quý phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Một tiếng ầm vang lên.

Cơ cấu khổng lồ bung ra từng lớp, cùng với những rung động như đá rơi, cánh cửa tráng lệ từ từ mở ra, để lộ bóng tối sâu thẳm bên trong.

Giáo sư Gran đứng trước cánh cửa, khoanh tay nhìn Muen.

"Đi hay không đi, chàng trai, nói rõ ràng đi. Tôi rất muốn em đi, nhưng với tư cách là một giáo sư, tôi sẽ không ép buộc học trò làm những điều mình không muốn."

"Tôi...... sẽ đi."

Sau một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, Muen thở ra một hơi dài như thể dồn hết không khí trong phổi ra.

"Ồ."

Giáo sư Gran cười: "Tôi còn tưởng em sẽ từ chối chứ."

"Tôi cũng định từ chối, nhưng...... đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó," Muen nói.

Lúc đó.

Mô tả bằng chữ và cảnh tượng thực tế không khớp ngay lập tức, cách xuất hiện cũng khác nhau, và tình hình lúc đó khẩn cấp nên Muen không nghĩ sâu.

Nhưng khi bình tĩnh lại, nhiều chi tiết đã bị bỏ qua hiện lên trong đầu cậu.

Người Đội Vương Miện đó......

Muen ngẩng đầu lên, nhìn Giáo sư Gran, nghiêm túc hỏi:

"Giáo sư Gran, Người Đội Vương Miện tấn công tôi trước đó, là Thánh Nữ Thanh Tẩy của Giáo hội Sự Sống phải không?"

"Ồ? Em biết cô ta sao?"

Giáo sư Gran kinh ngạc nhướng mày. "Vị Thánh Nữ đó đã biến mất hơn hai mươi năm rồi. Tôi không ngờ lại có người trẻ tuổi biết cô ta. Thế nào, em cũng có sở thích sưu tầm ảnh của những Thánh Nữ giả như Viện trưởng Pink vậy sao?"

"Không, đương nhiên tôi không biết cô ta......"

Chỉ là, tôi biết cốt truyện gốc.

Trong cốt truyện gốc, Thánh Nữ Thanh Tẩy bị thần tình yêu điều khiển cũng từng xâm nhập học viện.

Nhưng lúc đó, cô ta dường như đã tích lũy đủ sức mạnh, và không có sự xuất hiện hoàn toàn của giáo phái đồng tính nam làm vật hiến tế.

Trong cốt truyện gốc chỉ có một mình Thánh Nữ Thanh Tẩy, nhưng việc một cường giả cấp Người Đội Vương Miện như vậy xâm nhập mà không có bất kỳ dấu hiệu nào lại càng đáng sợ hơn, vì không ai có thể đoán trước hành động của cô ta.

Và mục đích của thần tình yêu khi xâm nhập học viện là——

Truy đuổi Ariel.

Đúng vậy, trong cốt truyện gốc, Ariel là nhân vật chính, đương nhiên đã gây ra sự tức giận của thần tình yêu, vị tà thần hoạt động mạnh nhất trong giai đoạn đầu này, và đã tiêu diệt phần lớn các giáo phái tà giáo ở Beland.

Thế là thần tình yêu tức giận, điều khiển Thánh Nữ Thanh Tẩy xâm nhập học viện để truy đuổi Ariel.

Vì Ariel là nhân vật chính, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh bại, ngoài các khả năng gian lận khác nhau của bản thân, cộng với thực lực vốn có và thuộc tính bất tử, cô ta đã cầm cự được cho đến khi Giáo sư Franz mang theo sự bảo hộ của Đại Mật Nghi đến.

Và sau sự kiện đó, Ariel đã biến nguy thành an, đạt đến một cảnh giới cao hơn.

Đây có thể nói là một sự kiện nâng cấp sức mạnh thường thấy của nhân vật chính, nhưng vấn đề duy nhất là......

Nó xảy ra quá sớm.

Sự kiện này lẽ ra phải xảy ra vào cuối học kỳ này. Bởi vì xét về thời gian, vào thời điểm này, Ariel vẫn chưa tiếp xúc nhiều với thần tình yêu đó, càng không thể bị thần tình yêu đó căm ghét.

Nói về những vụ xâm nhập gần đây, lẽ ra phải là vụ huyết yêu một tháng sau đó, chưa đến lượt thần tình yêu xuất hiện trên sân khấu sớm như vậy.

Vì vậy, nguyên nhân của tất cả những điều này là......

"Có phải do biến số là tôi không?"

Muen không khỏi cười khổ.

Dù suy nghĩ thế nào đi nữa, việc Muen từng chọc giận thần tình yêu trước đây có lẽ đã dẫn đến việc cô ta xâm nhập sớm.

Điều Muen vẫn chưa thể hiểu là......

Thần tình yêu lúc đó, dường như không hoàn toàn chỉ đến để giết cậu.

Việc ra tay với cậu chỉ là tiện thể, cô ta rõ ràng có một mục đích khác.

Nếu không, ở khoảng cách gần như vậy mà Người Đội Vương Miện ra tay toàn lực, nếu bản thể thần linh không giáng lâm, sẽ không ai cứu được cậu.

"Vì vậy, chỉ một cánh bướm nhỏ vỗ cánh mà đã tạo ra một cơn bão lớn như vậy sao?"

Pink, người đột nhiên trở thành Viện trưởng lâm thời.

Sự xâm nhập của thần tình yêu sớm hơn một năm.

Cứ như thể chỉ vì Muen, một nhân vật phản diện tóc vàng lẽ ra phải rút lui khỏi câu chuyện một tháng trước, vẫn còn hoạt động trong câu chuyện, mà toàn bộ cốt truyện đã trở nên rối tung.

Muen chỉ muốn sống hạnh phúc thôi, có gì sai sao, cậu muốn hét lên.

"Nhưng, cuối cùng vẫn liên quan đến tôi mà?"

Kết thúc suy nghĩ, Muen nhìn Giáo sư Gran, nghiêm túc hỏi:

"Nếu tôi vào trong và đánh thức vũ khí bí mật của học viện, thì sự kiện lần này sẽ được giải quyết sao?"

"Đương nhiên......"

Đến nước này, Gran cũng không giả vờ nữa.

"Nhưng, tốt hơn hết là đừng gọi là vũ khí bí mật. Người đó sẽ nổi giận đấy."

Vậy, cách gọi cháu gái của ông thì được sao?

Muen không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

Tuy nhiên, khi đã có được câu trả lời đó, cậu không còn lý do gì để do dự nữa.

Muen từ từ bước vào bóng tối nơi cánh cửa đã mở ra.

"Khoan đã," Tuy nhiên, ngay khi chuẩn bị bước vào, Muen chợt nhớ ra điều gì đó, dừng lại, quay đầu lại, và ngạc nhiên hỏi:

"Nhân tiện, sự kiện lần này, Giáo sư Franz không thể giải quyết sao?"

Dù sao thì trong cốt truyện gốc, sự xâm nhập của thần tình yêu đã được Giáo sư Franz giải quyết bằng sự bảo hộ của Đại Mật Nghi.

Muen nhớ rằng vị Thánh Nữ đó là học trò của Giáo sư Franz, và cuộc tái ngộ của hai người khá bi thảm.

Tuy nhiên, dù suy nghĩ thế nào đi nữa, sự xâm nhập của thần tình yêu lẽ ra không đạt đến mức độ mà học viện phải sử dụng vũ khí bí mật mà ngay cả Muen cũng không biết, tức là một thứ lẽ ra không xuất hiện ở giai đoạn đầu và giữa.

"Ừm? Em không biết sao?"

"Cái gì ạ?"

"Ồ, đúng vậy, lúc đó em đã bất tỉnh rồi, nên không nhìn thấy."

"Vậy thì......"

"Nếu chỉ là Thánh Nữ Thanh Tẩy bị thần tình yêu điều khiển, thì lão già Franz là đủ rồi, nhưng vấn đề là......"

Giáo sư Gran thở dài.

"Một tà thần khác, mặt trăng nắm giữ quyền năng của đêm."

"À, mặt trăng đó cũng đến rồi sao," Muen gật đầu, rồi bước tiếp về phía trước.

Nhưng vừa bước một bước, cậu khựng lại.

"Hả? Khoan đã, mặt trăng đó?"

Trong số các tà thần, chỉ có Slience Moon mới có thể được gọi là mặt trăng.

Việc cô ta xuất hiện một cách ngẫu nhiên với tư cách là một tà thần là điều hoàn toàn bình thường.

Trong tất cả các câu chuyện mà Muen biết.

Slience Moon đó, chưa từng xâm nhập học viện một lần nào!

Bản thân cô ta là một tà thần xuất hiện ở giai đoạn giữa, lúc đó cốt truyện học viện đã kết thúc từ lâu rồi!

Tại sao vậy?

Lại là lỗi của tôi sao?

Tuy nhiên, tôi không nhớ mình có bất kỳ mối liên hệ nào với Slience Moon đó cả.

Một cánh bướm có thể vỗ cánh tạo ra bão, nhưng dù có vỗ cánh đến mức rụng hết lông, cũng không thể gây ra một vụ phun trào núi lửa hoàn toàn không liên quan đến mình.

"Giáo sư Gran, về chuyện này, xin hãy nói chi tiết hơn.......

Muen vội vàng quay lại, định hỏi về những gì vừa xảy ra.

Nhưng vừa quay lại, vẻ mặt Muen đông cứng. Bởi vì cậu nhìn thấy một đế giày đang dần lớn lên trong tầm nhìn của mình.

"Đã vào thì vào nhanh đi!"

Giáo sư Gran đá vào mông Muen, gầm lên một cách khó chịu:

"Cứ lề mề như vậy, lão già Franz sẽ bị đánh chết mất!"

"Ối!"

Căn phòng phía sau cánh cửa đó, không phải là một mặt phẳng, mà lại là một nơi có bậc thang.

Vì vậy, sau khi bị Giáo sư Gran đá, Muen đương nhiên ngã lăn, lại còn tiếp đất bằng mặt.

Cơn đau ập đến cùng lúc từ cả hai phía, trong chốc lát, Muen không biết nên xoa mông hay xoa mặt nữa.

Nhưng may mắn thay, mặt đất mềm hơn cậu nghĩ, nên Muen không lo lắng về việc khuôn mặt đẹp trai của mình bị thương.

"Chết tiệt, Giáo sư Gran, ít nhất cũng cho tôi chuẩn bị một chút chứ."

Muen thầm mắng trong lòng, nhưng cậu cũng hiểu. Thời gian quả thực rất gấp.

Bởi vì, không ai biết Giáo sư Franz có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tấn công của hai tà thần.

"Những câu hỏi đó, cứ để sau này tìm câu trả lời. Bây giờ, hãy tập trung vào những gì đang ở trước mắt."

"Đây là......"

Muen ngẩng đầu lên, định nhìn xung quanh.

Và, trước cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt, cậu nhất thời ngây người.

Hoa.

Vô số hoa.

Vô số loài hoa rực rỡ, trải thành một biển ánh sáng, trải dài đến tận chân trời, đẹp đến nghẹt thở.

Và, phía bên kia chân trời, thậm chí cả trên đầu nơi Muen vừa rơi xuống, cũng không còn bóng tối nữa, mà là một bầu trời xanh trong vắt.

Gió thổi, hương hoa và không khí ấm áp thoang thoảng vào mũi, các lỗ chân lông của Muen không khỏi mở rộng, cảm thấy dễ chịu đến khó tin.

Cứ như thể, cậu đã lạc vào một thế giới chỉ còn lại những điều tốt đẹp.

"Đây là...... nơi mà vũ khí bí mật của học viện đang đợi sao? Đẹp quá."

Muen ngây người, rồi vô thức bước về phía trước.

Không cần lo lắng bị lạc trong biển hoa vô tận. Bởi vì, tất cả các bông hoa, đều hướng về cùng một hướng, khẽ rủ cánh hoa xuống.

Cứ như thể, đang thờ cúng một tồn tại nào đó, hoặc bị một thứ gì đó thu hút.

Chẳng mấy chốc, Muen đến trung tâm biển hoa.

Ở đó, cậu nhìn thấy một cô gái được bao quanh bởi đủ loại thú nhồi bông đáng yêu và những bông hoa nở rộ.

Cô gái dường như đang ngủ, nhưng khi Muen nhìn cô ta, cậu không khỏi đồng tử co rụt, co rụt, rồi lại co rụt.

Bởi vì, cô gái đó là......

Loli.

Và, không chỉ là một loli bình thường.

Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu hồng đáng yêu, khiến làn da trắng trẻo hồng hào hơn. Khuôn mặt được nâng đỡ bởi từng bông hoa, tinh xảo như một con búp bê sứ, nhưng lại có chút tròn trịa như em bé, làm nổi bật vẻ sống động và đáng yêu độc đáo.

Và, điều thu hút ánh mắt hơn cả khuôn mặt, chính là mái tóc trắng tinh khôi nổi bật giữa biển hoa.

Nói tóm lại, đây là một loli tóc trắng!

Muen đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.

Là loli tóc trắng đó!

Đây không phải là cấp độ gây ấn tượng mạnh với sở thích của cậu nữa, mà đây chính là đang nhảy múa trên sở thích của cậu!

Có ai có thể từ chối một loli tóc trắng đang ngủ chứ?

"Muốn véo má quá......"

Nhìn đôi má phúng phính của cô gái, Muen không khỏi có một cảm giác như vậy.

Tuy nhiên, may mắn thay, lý trí vẫn chưa hoàn toàn bị loli tóc trắng mê hoặc, đã kịp thời ngăn cản cậu.

Cậu nhớ lại mục đích của mình lần này.

"Nói cách khác...... vũ khí bí mật của học viện...... là loli tóc trắng này sao?"

Muen hơi ngạc nhiên.

Cậu cứ nghĩ đó là một người tu ẩn hoặc một con quái vật rồng khổng lồ nào đó.

Không ngờ lại là một loli tóc trắng.

"Khoan đã, loli tóc trắng và người tu ẩn có thể không mâu thuẫn."

Muen chống cằm suy nghĩ.

Như trong tiểu thuyết tiên hiệp, càng trông trẻ con, tu vi có lẽ càng đáng sợ!

"Nhưng mà......"

Muen lại nhìn những con thú nhồi bông đáng yêu bên cạnh cô gái.

"Người tu ẩn...... chắc không thích búp bê tây màu hồng đâu nhỉ."

Dù sao thì chỉ là vẻ ngoài trẻ con thôi, tâm hồn hẳn đã khá trưởng thành rồi.

"Nói cách khác............"

Muen vỗ nhẹ lòng bàn tay, trong nháy mắt, cậu đã bổ não được ít nhất mười vạn chữ về câu chuyện bi thảm của một cô gái nhỏ đáng yêu, vô tội bị học viện đáng ghét cải tạo thành vũ khí bí mật, bị giam cầm cô đơn trong biển hoa này.

"Thảo nào Giáo sư Gran lại ghét cách gọi vũ khí bí mật như vậy. Ai mà nhớ lại trải nghiệm bi thảm của mình mà thấy vui vẻ được."

Nghĩ đến đó, Muen không khỏi nghiến răng. "Trước đây không nghĩ học viện lại tồi tệ đến vậy. Ra ngoài là tôi sẽ tố cáo lạm dụng ngay!"

"Nhưng mà......"

Mắt Muen lại sáng lên.

"Nếu là một cô gái nhỏ bi thảm, đáng yêu và ngây thơ, thì véo má chắc không sao đâu nhỉ."

"Đây không phải là tôi biến thái, mà là cô ấy quá đáng yêu thôi!"

"Ừm, tôi không phải chú biến thái!"

Hạ quyết tâm, Muen vươn tay, nhẹ nhàng véo má trẻ thơ của cô gái.

A, mềm mại quá đi.

Khoảnh khắc này, Muen cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.

"Ước gì khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi."

Nhưng, đó chỉ là một ước muốn.

Bởi vì, gió đã thổi đến.

Toàn bộ biển hoa, lập tức lay động, như sóng biển, cuồn cuộn từng lớp.

Và cô gái cũng, trong tiếng động đó, khẽ lay động hàng mi, rồi, mở mắt ra.

Đôi mắt đỏ như hồng ngọc, đầu tiên lộ ra vẻ mơ màng của người vừa thức giấc, rồi như cảm nhận được điều gì đó, cô ta khẽ chuyển ánh mắt, nhìn bàn tay to đang đặt trên má mình.

Ở đó, một màu bối rối hiện lên.

"À, tỉnh rồi à?"

Muen, người tạm thời bị phân tâm bởi gió và biển hoa, nhận ra cô gái đã tỉnh giấc, vội vàng rụt tay lại.

Làm sao đây, làm sao đây? Hình như véo hơi lâu rồi.

Cô ấy có nghĩ mình là biến thái không nhỉ.

Không được, phải bù đắp gì đó mới được.

Trong lúc hoảng loạn, Muen đột nhiên thấy trong túi mình có một viên kẹo.

Hả? Sao túi mình lại có kẹo nhỉ?

"Giáo sư Gran......"

Muen không khỏi cảm động. Lúc quan trọng lại đáng tin cậy chứ!

Thế là, Muen lấy viên kẹo ra, đưa cho cô gái, rồi nở một nụ cười hiền lành như kẻ bắt cóc, dịu dàng nói:

"Nào, cô bé, đừng giận nhé. Anh trai cho kẹo này."

"....."

Ngay khi Muen nói xong.

Cứ như thể nút dừng đã được nhấn, mọi thứ trên thế giới đều ngừng lại.

Ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Tất cả các loài hoa đều rủ đầu xuống, như thể đang quay mặt đi không muốn nhìn cảnh sắp xảy ra.

Cô gái đã đứng dậy.

Đôi mắt màu ruby của cô ta nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay Muen, rồi nhìn chính Muen.

Cô ta vẫn không biểu cảm, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể đang cười.

"Thú vị."

Ngay khi giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh của cô gái vang lên, nụ cười của Muen đông cứng.

Sắc mặt cậu tái xanh.

Giọng điệu lão luyện này.......

"Mới ngủ có vài chục năm thôi mà, học sinh của học viện đã trở nên táo bạo đến vậy sao?" Cô gái nói với giọng điệu không chút cảm xúc.

Nhưng đầu Muen lập tức "Ong" một tiếng.

Mới ngủ có vài chục năm thôi sao?

Tiêu rồi.

Là đại nhân vật!

Mẹ kiếp Gran, ông đã lừa tôi!

Muen nhìn mình đang đưa kẹo cho đại nhân vật, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nên mời bao nhiêu bàn khách đến đám tang của mình.

"Ồ?"

Cô gái nhìn chằm chằm vào Muen, ánh mắt sắc bén, như thể trong khoảnh khắc đã nhìn thấu toàn bộ cơ thể Muen.

Rồi cô ta khẽ kêu lên ngạc nhiên.

"Cậu, có vẻ hơi khác biệt."

"Haha, tôi không hiểu cô đang nói gì. Tôi chỉ là một người bình thường thôi."

Muen gãi đầu, cười gượng.

Nhưng chưa kịp nói gì, đột nhiên cơ thể cậu lạnh toát.

"Hả?"

Muen nhìn xuống, thấy mình đã trần truồng trong nháy mắt.

Này này, đại nhân vật loli tóc trắng đột nhiên lột quần áo của mình sao?

Không lẽ, cô ấy là một người biến thái trong truyền thuyết sao?

Làm sao bây giờ? Bị một người biến thái cấp đại nhân vật lột quần áo rồi? Lại còn là loli tóc trắng nữa. Lúc này nên làm gì đây, nên nằm xuống hay nên chống cự tượng trưng đây?

Trong khi Muen đang suy nghĩ lung tung như thường lệ, cô gái tóc trắng mắt đỏ đột nhiên đến gần, dùng ngón tay lướt trên làn da của Muen. Trong đôi mắt trong veo của cô ta dường như có những vì sao lấp lánh.

"Dấu ấn của Withering King" Cô ta khẽ nói.

Một câu.

Một khoảnh khắc.

Cứ như thể máu đã đông lại, toàn thân Muen lạnh toát.

Cậu nhìn xuống cô gái không biểu cảm, cơ thể không khỏi run rẩy.

Trong mắt cậu, hiện lên một nỗi sợ hãi cực độ.

Cứ như thể một điệp viên hai mang đã bị sếp tổ chức lật tẩy đột ngột.

Tuy nhiên, không chút do dự, nỗi sợ hãi đó, trong nháy mắt đã biến thành sự tức giận và quyết tâm liều chết.

Muen rút tay phải từ phía sau, con dao găm giấu trong không gian chứa đồ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm vào yếu huyệt của cô gái với một góc độ tinh xảo.

Đồng thời, ngọn lửa đỏ rực bốc cháy trên da cậu, chảy vào cô gái như thủy ngân.

"Quả nhiên cậu có dũng khí," Nhìn thấy điều đó, cô gái nói một câu không rõ là châm biếm hay khen ngợi.

Cô ta vươn một ngón tay, nhẹ nhàng, di chuyển lên trên.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Chuyển động của Muen ngừng lại, ngọn lửa cũng tắt ngúm trong nháy mắt.

Bởi vì, cậu nhận ra tầm nhìn của mình, đột nhiên trở nên rất cao.

Cứ như thể đang ngồi trên tên lửa bay lên.

Biển hoa và cô gái, trở nên rất nhỏ trong tầm nhìn của cậu.

Và, đạt đến điểm cao nhất, rồi hạ xuống.

Biển hoa và cô gái lại phóng to trong mắt cậu, đồng thời phóng to là, một cái xác không đầu.

Ừm?

Xác không đầu!?

Chưa kịp xử lý thông tin không thể hiểu nổi đó, Muen lại thấy cô gái di chuyển ngón tay.

Rồi.

Tay. Cánh tay. Thân mình. Đùi. Chân.

Nội tạng. Kinh mạch. Xương cốt.

Toàn bộ cơ thể Muen, cứ như những khối xếp hình, bị cô gái tháo rời từng bộ phận một.

Hơn nữa, trong quá trình tháo rời, không một giọt máu nào chảy ra, Muen cũng không cảm thấy bất kỳ cơn đau nào.

Cứ như thể, cậu đã trở thành một món đồ chơi vậy.

"Kỳ lạ nhỉ?"

Cô gái cẩn thận kiểm tra từng bộ phận, rồi vươn tay, đỡ lấy đầu Muen.

Cô ta nhìn khuôn mặt Muen bị biến dạng vì sợ hãi, ngạc nhiên hỏi:

"Cậu không thiếu bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, linh hồn cũng không bị tổn hại. Hơn nữa, nhìn quỹ đạo vận mệnh của cậu, gia đình hạnh phúc, bạn bè thân thiết. Vậy thì, sức mạnh của Withering King trong cơ thể cậu, làm sao mà có được?"

Nói đến đây, cô gái hơi lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

"Nếu nói có gì thiếu sót...... thì chỉ là trinh tiết thôi. Không lẽ cậu đã đổi trinh tiết để lấy sức mạnh từ tà thần sao?"

"....."

Muen giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, đại nhân vật thật có khiếu hài hước.

"Không, sức mạnh trong cơ thể cậu, dường như không phải là một món quà đơn thuần."

Như thể lại phát hiện ra điều gì đó, đôi lông mày mảnh của cô gái hơi nhếch lên.

"Ngọn lửa đỏ có nguồn gốc, sự hiện diện của một phần quy luật, đây là...... ân sủng của thần linh."

"Hả?"

Nghe những lời đó, Muen ngây người.

Ân sủng của thần linh?

Tôi sao?

Thần nào?

Withering King sao?

Nhưng ngọn lửa trong cơ thể mình, không phải là thứ mình đổi lấy từ Hắc Thư sao?

Và việc ngọn lửa này ở trong cơ thể mình, chẳng phải chỉ là một cách để Withering King sa đọa mình sao?

"Xem ra cậu cũng không hiểu rõ sức mạnh này của mình nhỉ."

Khóe miệng cô gái khẽ cong lên, như thể tìm thấy một điều gì đó mới mẻ và thú vị.

Cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt Muen, như thể muốn nhìn thấu đến tận cùng sâu thẳm nhất của Muen.

"Tuy nhiên, tà thần lại ban ân sủng cho phàm nhân, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy. Thiếu niên, trong cơ thể cậu, chắc chắn còn có bí mật gì đó."

"Không thể nào? Tôi đã nói rồi mà? Tôi chỉ là một người bình thường thôi."

Muen gượng cười.

Nói về bí mật thì......

Hắc Thư.

Nhưng lần này, dù Muen có gọi trong lòng bao nhiêu lần, Hắc Thư vẫn không hề nhúc nhích.

Cứ như thể nó đã biến mất vậy.

"Thôi được rồi, ta không có sở thích nhìn trộm bí mật của người khác, hơn nữa......"

Cô gái ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

"Thời gian dường như không còn nhiều nữa."

Cô ta lấy viên kẹo từ tay Muen, xé vỏ rồi cho vào miệng, không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện.

"Ngọt thật."

Và.

Cô ta đi xuyên qua Muen, đi về phía rìa biển hoa.

"Hả?"

Muen lại ngây người.

"Cô...... định cứ thế thả tôi đi sao? Không giết tôi sao?"

"Giết sao?"

Cô gái quay đầu lại: "Tại sao ta phải giết cậu?"

"Bởi vì...... tôi có liên hệ với tà thần, và có sức mạnh của tà thần?"

Theo như Muen biết, các cường giả trên thế giới này, hầu hết đều có sự chán ghét và thù hận cực độ đối với tà thần, chỉ cần phát hiện ra một chút dấu hiệu, họ sẽ bất chấp mọi giá để trực tiếp tiêu diệt.

Vì vậy, Muen đã hành động không chút do dự vừa nãy. Cậu nghĩ cô gái sẽ trực tiếp tiêu diệt cậu.

"Ra vậy."

Cô gái gật đầu, rồi hỏi ngược lại:

"Cậu đã từng dùng sức mạnh của tà thần để giết người chưa?"

Muen khựng lại một chút, rồi lắc đầu.

"Cậu có nghĩ mình là người xấu không?"

Muen lắc đầu.

"Khi ngủ vào ban đêm, có giọng nói lạ thì thầm bên tai, xúi giục cậu hủy diệt thế giới không?"

Muen vẫn lắc đầu.

"Vậy thì tốt rồi."

Đôi mắt đỏ của cô gái khẽ lóe lên, lông mày giãn ra, lần đầu tiên nở một nụ cười rõ ràng như vậy: "Cậu là người tốt. Chẳng làm điều gì xấu cả, tại sao ta phải giết cậu?"

"Nhưng sức mạnh của tà thần thì......"

"Chỉ kẻ hèn nhát mới sợ hãi sức mạnh thuần túy."

Cô gái quay lưng lại, để lại một tiếng thở dài nhẹ nhàng như không có gì.

"Đáng tiếc là, thế giới này có quá nhiều kẻ hèn nhát."

"Chỉ kẻ hèn nhát mới...... sợ hãi sức mạnh thuần túy......"

Không tự chủ lặp lại lời của cô gái, Muen đột nhiên cảm thấy bóng lưng nhỏ bé của cô gái trở nên vĩ đại.

Thích quá, thích quá, đây là phong thái của đại nhân vật sao?

Ngầu quá đi.

Khoan đã.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, Muen nhớ ra mình vẫn đang trong trạng thái "linh kiện", hoảng sợ hét lên:

"Vậy thì, đại nhân vật, cô trả lại tôi nguyên vẹn rồi đi chứ!"

"Cậu thú vị thật đấy, ta sẽ nhớ đấy."

Cô gái quay đầu lại lần nữa, rồi, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:

"Nhưng, khuôn mặt của ta không phải là thứ dễ chạm vào đâu."

"....."

Chết tiệt, đại nhân vật cũng chấp nhặt vậy sao?

Mới chạm mặt có một lần thôi mà, đến mức đó sao? Hành động đó, chắc ccậu còn chứa đựng những oán hận khác nữa!

"Tuy nhiên......"

Muen nở một nụ cười, lầm bầm với giọng rất nhỏ:

"Loli tóc trắng mắt đỏ ngạo mạn, ngầu lòi này, cũng rất hợp với sở thích của mình đó."

Ngay khi những lời lẽ mà lẽ ra chỉ mình cậu nghe thấy vừa dứt, Muen lại cảm thấy tầm nhìn của mình di chuyển.

Dần dần bay lên......

Rồi rơi xuống.

Lần này, nhanh quá!

Cứ như đang chơi trò tàu lượn siêu tốc vậy!

"Chết tiệt!"

Cứ như vậy, trước khi kịp hét lên, Muen chỉ có thể để lại một chữ di ngôn "Chết tiệt!"

.....

Cô gái không đi quá xa, cô ta vươn tay, nhẹ nhàng vẽ một đường trước mặt mình.

Rồi cánh cửa mở ra.

Bên ngoài cánh cửa, hơn chục vị giáo sư già, bao gồm cả Giáo sư Gran, đứng im lặng ở hai bên đường. Nhìn thấy cô gái bước ra, những vị giáo sư vốn luôn cao ngạo đó đồng loạt cúi đầu.

"Thưa Giáo sư Miladmir," Các giáo sư cung kính nói.

"Ừm," Cô gái tóc trắng mắt đỏ khẽ gật đầu, nhìn mọi người.

"Mấy chục năm không gặp, các vị đều già đi nhiều rồi. Dudley, lần cuối ta gặp, ngươi vẫn còn đứng thẳng lưng mà."

"Được diện kiến Giáo sư, đó là vinh hạnh tột bậc của chúng tôi," Vị giáo sư già nhất, vừa lau nước mắt, vừa lộ vẻ xúc động như trẻ con.

"Trong dịp tái ngộ như thế này, đừng nói những điều xui xẻo," Cô gái khẽ nói.

"Tuy nhiên, lần này tỉnh giấc, nằm ngoài dự đoán của ta. Theo suy đoán trước đây của ta, lẽ ra phải năm năm nữa mới tỉnh dậy."

"Là do sự bất tài của chúng tôi, đã không bảo vệ được học viện."

Tất cả các giáo sư đều đồng loạt lộ vẻ xấu hổ.

"Không phải lỗi của các ngươi. Ta cũng vừa mới nhận ra......"

Cô gái ngẩng đầu lên, trong giọng nói của cô ta, toát ra một sự nặng nề.

"Vận mệnh đã lệch lạc quá nhiều mà không hề hay biết. Cái mặt trăng vốn không hề giao thoa với quỹ đạo của học viện, lại đột nhiên trực tiếp đâm vào học viện."

"Về chuyện này, chúng tôi cũng không rõ chi tiết. Franz có vẻ biết điều gì đó, nhưng vì giao ước im lặng, ông ấy không thể tiết lộ tùy tiện." Ngay cả Gran vốn luôn đùa cợt, khi đối mặt với cô gái trước mặt cũng trở nên nghiêm túc.

"Không sao."

Cô gái vẫy tay. "Tình hình chi tiết, gặp cậu sẽ rõ. Các ngươi cũng về làm việc của mình, hoặc nghỉ ngơi sớm đi. Tuổi đã cao rồi, đừng làm hỏng cơ thể."

"Vâng," Các giáo sư cung kính cúi đầu. Cứ như những đứa trẻ được cha mẹ dặn dò, không hề phản kháng chút nào.

Chỉ là, khi chuẩn bị rời đi, Gran đột nhiên lén lút nhìn vào bên trong cánh cửa, nhìn thấy cơ thể Muen bị phân mảnh lơ lửng giữa không trung, cái đầu đang lắc lư dữ dội lên xuống, lập tức nở một nụ cười ranh mãnh.

May mắn thay mình đã có tầm nhìn xa. Nếu không, người bị như vậy bây giờ có lẽ là mình rồi.

Nhưng ngay khi ông ta định rụt đầu lại, bên trong Muen gào khóc, và nghe thấy giọng nói đầy giận dữ:

"Đại nhân vật! Vừa nãy Giáo sư Gran gọi cô là cháu gái đó!"

"....."

Giáo sư Gran lúng túng quay đầu lại, rồi nhìn thấy cô gái đang im lặng nhìn mình.

Vẻ mặt đó, giống hệt như vẻ mặt đầy ẩn ý mà ông ta vừa dùng để nhìn Muen.

Dưới ánh trăng xanh mờ ảo, khuôn mặt Giáo sư Franz tái mét.

Vết thương trên ngực vẫn còn rỉ máu, nhưng vết thương đó, ông ta đã không còn bận tâm nữa.

Quan trọng là, ông ta đang đứng bên bờ vực của sự suy kiệt.

Sự suy kiệt này không phải là ma lực. Với sự cung cấp của Đại Mật Nghi, ma lực của ông ta gần như vô tận.

Tuy nhiên, việc điều khiển Đại Mật Nghi, cộng với việc thi triển phép thuật, tinh thần của ông ta, gần như đã sụp đổ.

Bây giờ, não ông ta cũng đau nhức như bị kim châm.

Và dưới chân ông ta.

Những cái bóng xuất hiện từ vùng đất chết chóc dưới ánh trăng, uốn éo như sóng, từng lớp từng lớp bóc tách cấu trúc, xâm nhập sâu vào học viện.

"Không thể cứ thế này được."

Giáo sư Franz nghiến răng.

"Nhất định phải bảo vệ học viện. Dù phải bỏ cả mạng già này."

Khi Giáo sư Franz chuẩn bị chiến đấu liều chết, một tiếng thở dài vang lên trong không khí.

"Franz, ngươi vẫn cố chấp như vậy."

"Giáo sư Miladmir?"

Giáo sư Franz, nhìn cái bóng nhỏ bé không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt ngây người trong giây lát, rồi đột nhiên sực tỉnh.

"Bọn ngốc đó, đã đánh thức cô dậy sao?"

"Nếu không đánh thức ta dậy, ngươi đã chết rồi."

Cô gái nhận lấy cây đũa phép ngôi sao màu hồng từ tay Giáo sư Franz.

Cây đũa phép vốn rất lạc lõng trong tay Giáo sư Franz, trong tay cô gái lại tự nhiên đến lạ, như thể vốn dĩ nó thuộc về cô ta.

"Ngươi nghỉ ngơi đi."

Cô gái nói.

"Chỗ này cứ để ta."

"Vâng," Giáo sư Franz cung kính đáp.

Ông ta, người vốn luôn nghiêm túc, không hề nghi ngờ mệnh lệnh này.

"À, đúng rồi."

Cô gái nghiêng đầu, đột nhiên nói:

"Có một cô gái bị thần tình yêu xâm chiếm ở đằng kia, ta đã giữ lại chút linh quang cuối cùng trong cơ thể cô ta. Vẫn có thể nói chuyện được vài câu đó. Hãy trân trọng nhé."

"Cái gì......"

Giáo sư Franz khựng lại một chút, rồi mắt đỏ hoe, cúi đầu thật sâu cảm ơn.

"Xin cảm tạ Giáo sư."

"Không cần cảm tạ," Cô gái khẽ nói.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Hm coi như cũng đc trò chuyện lần cúi ;))
Xem thêm
Xu cho gran :))
Xem thêm