Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Nước mắt của xà nhân

Chương 23: Tay.

1 Bình luận - Độ dài: 1,516 từ - Cập nhật:

"Hừ hừ, bị tôi đẹp trai đến sững sờ rồi phải không?"

Dưới tòa nhà ký túc xá, nơi ánh đèn sân khấu hội tụ, trên thân thể khổng lồ đã chết của con quái vật, Muen vẫn giữ nguyên tư thế đẹp trai như một nhà tư tưởng.

Cảm nhận những ánh mắt kinh ngạc, sùng bái và một chút gì đó mà cậu tạm thời chưa hiểu được ý nghĩa đang truyền đến từ xung quanh, Muen trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Do những hành vi xấu của chủ thể cũ, cộng thêm tin đồn từ câu lạc bộ báo chí, khoảng thời gian này cậu thực sự phải chịu đựng ảnh hưởng của những định kiến đó.

Và bây giờ, cuối cùng cậu cũng có cơ hội thể hiện một màn đẹp trai, dù không thể hoàn toàn xóa bỏ định kiến ngay lập tức, nhưng ít nhất, có thể cải thiện hình ảnh của mình trong mắt người khác một chút.

Ít nhất, họ có thể biết.

Ta.

Muen Campbell.

Không phải tên tra nam bắt cá mười ba tay.

Cũng không phải tên biến thái lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc tán gái.

Mà là một người đàn ông đích thực dám đứng ra trong thời khắc nguy hiểm!

Rain ngươi thấy chưa?

Bây giờ những cô em khóa dưới đáng yêu kia, chắc ccậu đang nhìn ta với ánh mắt sùng bái phải không?

Wa ha ha, ngày tốt lành mà ta, Muen Campbell, cũng được các cô gái yêu thích cuối cùng cũng đến rồi...

"Nhưng mà——

Tại sao anh ta không mặc quần áo?"

Đúng lúc này, giọng nói ngây thơ như trẻ con kia vang lên.

Giống như trong một câu chuyện cổ tích nào đó, cô bé dũng cảm nói ra sự thật.

Hả?

Muen nghe vậy lập tức sững sờ.

Cái gì mà không mặc quần áo?

Ai không mặc quần áo?

Cái lạnh đầu thu, kết hợp với lời nói ngây thơ của cô bé, khiến Muen theo bản năng cúi đầu xuống, rồi——

Cậu không ngoài dự đoán nhìn thấy bộ phận nào đó trên cơ thể mình mà chỉ cần lộ ra ngoài, sẽ bị chú cảnh sát bắt vì tội phơi bày cơ thể hoặc quấy rối.

"Không thể nào..."

Khóe miệng đang cong lên của Muen, lập tức cứng đờ.

Ký ức trong đầu, nhanh chóng tua ngược, cho đến khi trở lại khoảnh khắc cậu cởi quần áo, uống thuốc ma mà đàn chị đưa cho.

Rồi giống như một chiếc máy ghi hình, từng chút một phát lại những cảnh đã trải qua trước đó.

Từ nãy đến giờ.

Trong quá trình này, một nửa thời gian cậu đã tìm kiếm quần áo để mặc.

Nhưng cậu có mặc quần áo không?

...Không.

Cậu quên mất rồi.

Vì cuộc chiến kịch liệt với Rain, cậu đã quên sạch.

——Cái sự thật rằng mình hoàn toàn không mặc quần áo.

"A a a——, Rain tên khốn nhà ngươi, chơi khăm ta!"

Để ta quên mất chuyện quan trọng như vậy thì thôi đi, tại sao lúc đó ngươi không nhắc nhở ta một tiếng chứ!

Cứ để ta trần truồng nhảy xuống thế này sao?

Mà lại còn trước mặt mấy trăm người nữa?

Ôi trời ơi, giết tôi đi cho rồi!

Cạch——

Khi Muen đang xấu hổ đến muốn chết, cậu lại nghe thấy tiếng động này.

Theo trí nhớ của chủ thể cũ, cậu nhớ ra.

Đây là âm thanh đặc biệt của phép thuật lưu ảnh, khi sử dụng.

Do luật pháp bắt buộc của đế quốc, phép thuật lưu ảnh hiện hành đều có cơ chế phải phát ra tiếng "cạch" khi sử dụng.

Thế là, trong đêm tĩnh mịch này.

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Nghe thấy tiếng "cạch" vang vọng khắp nơi.

"Các ngươi...... các ngươi đừng chụp nữa, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Muen đó!"

Là thư ký của Hội học sinh, đương nhiên không cho phép loại chuyện vi phạm pháp luật này xảy ra, Vivien đỏ mặt ngăn cản mọi người, đồng thời ma lực trong tay cuồn cuộn, tiếng "cạch" nhanh đến mức chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng "cạch cạch cạch cạch" liên tục——.

"..."

Đờ người.

Muen hai mắt vô hồn, như cá chết.

Trời ơi, mau tìm ai đó đến bóp chết tôi đi.

Tôi không sống nữa đâu, cứ thế này, dù tôi có là một người đàn ông đích thực, cũng sẽ khóc...

"Oa oa oa..."

Đúng vậy, tôi cũng sẽ khóc như thế này.

Ừm?

Không đúng.

Hình như không phải tôi đang khóc.

Nhưng rõ ràng người bị công khai xử tử là tôi, người khác khóc làm gì?

Muen theo bản năng lần theo tiếng khóc nhìn lại, rồi phát hiện, tiếng khóc đó không đến từ các học sinh xung quanh, mà đến từ quyển kinh bị mình đâm xuyên qua?

Cái quái gì? Một quyển sách rách nát cũng biết khóc sao?

"Đây là——"

Vivien đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh khủng khiếp, từ dưới chân dâng lên.

Khuôn mặt hơi đỏ lập tức tái nhợt, cái linh cảm bất an vẫn chưa tan biến cùng với quyển kinh, lúc này như một cái búa lớn, đập vào tim cô.

Không chút do dự——

"Muen Campbell, mau chạy đi!"

"Hả?"

Muen sững sờ trong giây lát, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng không thèm để ý đến vẻ trần truồng xấu hổ của mình lúc này, nhanh nhẹn bắt đầu chạy trốn.

Đằng nào cũng bị nhìn hết rồi, còn quan tâm những thứ này làm gì?

Mạng sống quan trọng hơn!

"Oa oa oa oa............"

Ngay khoảnh khắc Muen quay người, tiếng khóc từ quyển kinh, càng lúc càng thê lương hơn, như một luồng gió âm không ngừng thổi tới, khiến người ta sởn gai ốc.

Muen cảm thấy những máu thịt đã chết dưới chân mình, lại bắt đầu nhúc nhích.

Giống như đàn kiến ngửi thấy mật ngọt, điên cuồng tràn về phía quyển kinh đã tan nát.

Tiếng khóc rên rỉ trong quyển kinh tạm thời dừng lại, phát ra tiếng nuốt chửng máu thịt vui sướng.

"Chẳng lẽ......"

Nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, não bộ của Vivien lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Cô ấy đột nhiên nhận ra điều bất ổn mà mình vẫn luôn cảm thấy xuất hiện ở đâu.

Con quái vật trước đó...... xuất hiện quá thuận lý.

Dùng con tin xinh đẹp để thu hút hận thù, bị bao vây, không địch lại mà hắc hóa, biến thành con quái vật này, lại bị bao vây.

Mọi thứ đều thuận lý như vậy.

Nhưng duy nhất diễn biến sự việc, lại khác xa so với mục đích ban đầu của bọn chúng, đó là Muen Campbell xuất hiện.

Cứ như mục đích của những tín đồ tà giáo đó, vốn dĩ không phải vì Muen Campbell gì cả.

Mà là...... bị bao vây.

Bị vô số phép thuật, bao vây.

Từ đó mà đạt được...... lượng lớn ma lực!

Và bây giờ, nó đã thành công.

Thế là, khi một lượng lớn máu thịt chứa đầy ma lực bị quyển kinh nuốt chửng, quyển kinh dày cộm đó trôi nổi lên, các trang sách từ từ mở ra, như một cánh cửa lớn rộng mở.

Rồi, từ những trang sách đen tối sâu thẳm đó, truyền ra tiếng bước chân mơ hồ.

Có gì đó...... sắp ra rồi!

"Đừng ngẩn người nữa, mau dùng phép thuật tấn công, mau lên!"

Vivien sốt ruột ra lệnh cho đám đông đang đờ đẫn, dù những máu thịt đó không sợ tấn công phép thuật, nhưng bản thân quyển kinh chắc ccậu không phải vậy.

Nếu không thì vừa nãy nó đã không né tránh!

Phải phá hủy nó trước khi thứ bên trong đi ra!

Thế là, hàng trăm phép thuật rực rỡ đồng thời được kích hoạt, ngay cả Vivien cũng niệm chú phép thuật mạnh nhất của mình, điên cuồng tấn công quyển kinh.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Có lẽ, khi ma lực chứa trong máu thịt, đạt đến một điểm giới hạn nào đó, thì đã quá muộn rồi.

Một bàn tay, đã sớm vươn ra từ quyển kinh.

Một bàn tay thon dài, trắng nõn.

Bàn tay đó, dang rộng năm ngón, nhắm vào dòng chảy phép thuật các loại đang tràn đến.

Khẽ nắm lại.

Tiếng xé rách chói tai như vải vóc vang lên, gió lạnh đang gào thét giữa trời đất đột ngột ngừng lại.

Cứ như không gian cũng đông cứng lại trước bàn tay tưởng chừng yếu ớt này.

Dòng chảy phép thuật rực rỡ, bị sức mạnh vô hình ép lại, thu nhỏ, thu nhỏ, rồi lại thu nhỏ.

Cuối cùng, giống như viên kẹo mà trẻ con yêu thích, bị ném vào bóng tối trong trang sách của quyển kinh.

Ục ục.

Tiếng nuốt vang lên.

Thật thỏa mãn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận