Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Nước mắt của xà nhân

Chương 07: Pink Bear và buổi học đầu tiên

6 Bình luận - Độ dài: 6,651 từ - Cập nhật:

Sau buổi chạy bộ sáng ,Muen trở về ký túc xá.

Lúc này, toàn bộ ký túc xá như bừng tỉnh, những âm thanh ồn ào của mọi người liên tục vang vọng.

Muen quay về phòng, tắm dưới vòi nước lạnh.

Nước lạnh kích thích da thịt, không chỉ gột rửa mồ hôi mà còn khiến tinh thần sảng khoái.

Sau khi tắm xong, Muen nhìn mình trong gương, thấy mình sảng khoái, cậu vuốt cằm, cảm thán:

"Ừm, hoàn hảo."

"Vẫn đẹp trai như mọi khi."

Ngoại hình khó thay đổi trong thời gian ngắn, nhưng Muen cảm thấy sự khác biệt về trạng thái tinh thần có thể thay đổi đôi chút ấn tượng của người khác về cậu.

Anh phải thay đổi hình ảnh của mình trong mắt người khác càng sớm càng tốt. Nếu không, cảnh tượng mọi người nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc, như thể "người này bị tà thần ám à?" đã đủ lắm rồi.

.....

Đại sảnh đường.

Lễ khai giảng sắp bắt đầu.

Muen đến sớm vài phút, theo hướng dẫn đến chỗ ngồi của năm hai.

Người đã đến được hơn một nửa.

Muen tìm một chỗ ngồi tương đối trống và ngồi xuống.

Trong cốt truyện, do thân phận và tính cách của Muen Campbell, trong học viện hầu như không có bạn học thân thiết nào, ngoại trừ vài tên "chó săn" đó.

Vì vậy, hiện tại cũng không có ai đến chào hỏi cậu.

Tuy nhiên, Muen cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Những ánh mắt tò mò đó, giống như đang nhìn một con gấu trúc khổng lồ quý hiếm vậy.

"Lạ thật."

Muen nhìn xung quanh.

Nhiều học sinh thấy cậu quay đầu lại thì nhanh chóng quay đi, nhưng Muen vẫn cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang bám lấy mình như kẹo cao su, không thể nào rũ bỏ được.

"Mình đúng là người nổi tiếng trong học viện, nhưng cũng không đến mức được chú ý như thế này chứ."

"Chẳng lẽ... lời xin lỗi hôm qua có hiệu quả?"

Muen vỗ tay, bỗng nhiên nhận ra.

Có vẻ như chuyện cậu xin lỗi Ariel đã lan truyền rồi.

"Vậy thì... bọn họ nhìn mình là vì tò mò xem mình có thực sự hối cải không à."

"Đã vậy thì mình cũng phải thể hiện một chút chứ."

"Đây là cơ hội tuyệt vời để cải thiện hình ảnh của mình trong mắt người khác, không thể bỏ lỡ được."

Muen thầm vui mừng trong lòng, ngay lập tức thẳng lưng, khóe miệng nở một nụ cười mà cậu cho là hoàn hảo.

Cùng với khuôn mặt tuấn tú trời phú, chỉ số quyến rũ lập tức đạt mức tối đa, nhiều cô gái trẻ ở khu vực năm nhất đã chú ý đến đây và bắt đầu la hét nhỏ.

Tuy nhiên, ở các khu vực khác thì...

"Chết tiệt, Muen Campbell nhìn sang kìa, mau quay đi..."

"Hả? Hắn ta cười kìa, cười với mình, thôi rồi, chẳng lẽ hắn ta để mắt đến mình sao."

"Không được, không được, mình không muốn bị hắn ta cắm mười ba cặp sừng, bị chiến hạm cấp Dreadnought bắn chìm đâu!"

Những tiếng thì thầm như vậy liên tục lan truyền trong số các nữ sinh.

Thật đáng tiếc là khoảng cách quá xa nên Muen không nghe thấy.

Và ở những nơi gần hơn với những nữ sinh đó thì...

"Mấy con đàn bà khốn nạn này, đứa nào nói là chiến hạm cấp Dreadnought hả!"

Nghe thấy những lời đó, Ariel cào cấu, muốn xé nát miệng những nữ sinh nhiều chuyện này.

"Không được, Ariel bình tĩnh đi, đây là đại sảnh đường đấy, ra tay ở đây thì sẽ rắc rối to đấy."

Lia ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ariel, cố gắng hết sức kéo cô lại.

"Hơn nữa, cho dù ngực hơi phẳng và cứng, sức chiến đấu hơi mạnh, cũng chưa chắc chiến hạm cấp Dreadnought là nói cậu đâu!"

"Lia."

"Ừm? Sao vậy?"

"Cậu rốt cuộc là đứng về phía ai hả con nhỏ buôn chuyện kia!"

"Oa, dừng lại, Ariel, đừng cù lét nữa, buổi lễ bắt đầu rồi haha, buổi lễ bắt đầu rồi."

Rầm rầm—

Tiếng ồn chói tai của loa ma thuật cắt ngang trò đùa của các cô gái.

Trên bục giảng rộng lớn của đại sảnh đường, một con búp bê nhồi bông hình Pink Bear cầm loa ma thuật đập thử, nói:

"Alo—nghe rõ không? Nghe rõ không? Được rồi, có vẻ nghe rõ."

"Ừm?"

Muen cũng ngẩng đầu lên, nhìn con búp bê nhồi bông hình Pink Bear hài hước không hợp với không khí của đại sảnh đường trên bục giảng.

"Được mời đến để khuấy động không khí sao?"

Trong một buổi lễ khai giảng như thế này, lại cố tình thuê người mặc trang phục búp bê để khuấy động không khí, có vẻ như ban lãnh đạo học viện cũng không cổ hủ như cậu nghĩ.

"Vậy thì... các em học sinh, có thể trở về chỗ ngồi của mình và ngồi yên không?"

Con búp bê nhồi bông hình Pink Bear phát ra một giọng nói lười biếng như một người đàn ông trung niên thất nghiệp, nhưng khi giọng nói đó lan khắp đại sảnh đường, giống như một quy tắc vô hình được kích hoạt, tất cả học sinh đồng loạt trở về chỗ ngồi và ngồi ngay ngắn, đại sảnh đường khổng lồ có thể chứa hàng nghìn người, trong chớp mắt trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Ừm, có vẻ các em học sinh rất ngoan."

Con búp bê nhồi bông hình Pink Bear hài lòng gật đầu.

"Vậy thì, để không lãng phí thời gian của các em, tôi xin giới thiệu bản thân một cách đơn giản."

"Tôi là Pink Bear."

"Là hiệu trưởng mới của các em."

Ồ, hiệu trưởng à.

Vai trò mà con Pink Bear này đang đóng khá thú vị nhỉ, suýt chút nữa đã khiến mình bật cười rồi...

Chờ đã, hắn nói hắn là ai?

Muen đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn bục giảng.

Hiệu trưởng?

Con Pink Bear hài hước này nói nó là hiệu trưởng?

Không phải!

Trong cốt truyện, hiệu trưởng Học viện Thánh Maria không phải là một phụ nữ trưởng thành với vòng một nở nang, thân hình quyến rũ, mặc bộ đồ công sở khoét sâu cổ để lộ ren áo ngực, đi tất da chân đen và giày cao gót 10 cm để tuần tra học viện sao?

Miêu tả trong cốt truyện rất khiêu gợi... không, rất quyến rũ, nên Muen đã rất mong đợi.

Dù sao thì Muen trong cốt truyện đã ngủ gật trong lễ khai giảng lần trước, hoàn toàn không biết hiệu trưởng trông như thế nào.

Vậy mà, tại sao không chỉ mất đi một phụ nữ trưởng thành, mà lại biến thành một con Pink Bear hài hước không hề gợi lên chút hứng thú khám phá nào?

Cái này không chỉ mở hộp ra mà bên trong khác, mà hoàn toàn khác cả loại luôn rồi!

Cái cậu muốn là một con búp bê nữ thật người, vậy mà lại gửi đến một con thú nhồi bông?

Gấu bông tuy rất đáng yêu, nhưng hoàn toàn không đáp ứng được khát khao... không, không đáp ứng được kỳ vọng của cậu!

Trong khi đó, các học sinh dưới khán đài, lúc này mới kịp phản ứng, phát ra tiếng kêu kinh ngạc vang dội đến mức suýt làm lật tung trần nhà đại sảnh đường.

Có vẻ như họ cũng không chấp nhận được việc một phụ nữ trưởng thành bỗng nhiên biến thành thú nhồi bông.

"Khụ khụ."

Pink Bear ho nhẹ một tiếng.

Giọng nói không lớn, nhưng trong chớp mắt đã áp chế toàn bộ sự ồn ào của đại sảnh đường.

"Tôi biết các cậu rất bất mãn. Thực sự, từ một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp biến thành một con gấu hồng đáng yêu như thế này, sự chênh lệch là rất lớn."

"Tuy nhiên, tôi cũng không thể làm gì khác. Hiệu trưởng Hathaway của các bạn, vì một số lý do, đã tạm thời được điều động từ cấp trên và phải đi làm công việc khác, nên chức hiệu trưởng này, tôi đành phải tạm thời thay thế."

"Tôi biết nhiều học sinh rất bất mãn về chuyện này nhưng—"

Miệng của Pink Bear đột nhiên há to, và từ trong bóng tối không thấy gì, một cánh tay to lớn, mạnh mẽ, lông lá rậm rạp vươn ra.

Cánh tay từ từ vươn ra, và sau đó giơ ngón giữa về phía tất cả mọi người.

"Mấy tên khốn nạn này, tao cũng không muốn làm cái chức hiệu trưởng này đâu, phiền phức vãi!"

Pink Bear gầm gừ với giọng thấp.

"Có vấn đề gì thì lên gặp cấp trên mà nói! Tao cũng là một công nhân bị kéo đến đây để thế chỗ một cách bất đắc dĩ thôi! Đang nằm phơi nắng trên bãi biển đầy mỹ nữ ngắm đùi thì đột nhiên bị kéo đến làm cái chức hiệu trưởng này, hơn nữa cấp trên còn nghiêm khắc cảnh cáo không được động đến nữ sinh, mày nghĩ tao muốn làm không?"

"Không, tao không muốn làm đâu, cái chức hiệu trưởng mà không được động đến mấy nữ sinh năng động đáng yêu thì có ý nghĩa gì chứ!"

"..."

Cùng với tiếng gầm của Pink Bear, toàn bộ đại sảnh đường lại chìm vào tĩnh lặng.

Ngay cả Muen cũng vô thức há to miệng, suýt chút nữa nuốt được cả một quả trứng ngỗng.

Rút lại lời đã nói, con gấu hồng này, không hề đáng yêu chút nào.

"Chậc, đúng là mấy đứa trẻ con nhàm chán à?"

Có vẻ như đã phát tiết đủ cảm xúc, Pink Bear thu tay lại, và lại nói với giọng lười biếng đó:

"Được rồi, nói đến đây thôi. Không có gì khác để nói cả, chỉ là chào hỏi thôi."

"Vậy thì... vậy thì, trước tiên chúc các em thi cuối kỳ thành công."

"Ừm, xong rồi."

Nói xong, Pink Bear vứt loa ma thuật, lảo đảo bước đi với vẻ không quan tâm đến ai.

Lúc đi còn rất khó chịu, đá văng chén trà có kỷ tử để bên cạnh.

Giáo viên trung niên đứng cạnh muốn tức giận nhưng không nói nên lời.

.....

"Ồ, đến lượt em rồi, Celicia thân yêu~"

Phía sau sân khấu, Pink Bear như biến thành một người khác, cố ý nịnh nọt Celicia với giọng điệu giả tạo.

"Căng thẳng à? Nghỉ ngơi thêm chút không? Mấy tên học sinh vô dụng đó chờ thêm chút cũng không sao đâu."

"Cha và các chú lại phái chú đến tạm thời quản lý học viện sao."

Celicia nhìn Pink Bear, trong đôi mắt lạnh lùng có chút bối rối.

"Họ không sợ chú thực sự gây ra rắc rối gì sao?"

"Rắc rối? Tôi thực sự có thể gây ra rắc rối sao?"

Pink Bear với vẻ ngây thơ không hiểu mình đang nói gì, "Tôi luôn yêu hòa bình mà."

"..." Ánh mắt của Celicia dần trở nên lạnh hơn.

"Được rồi, được rồi, tôi thề sẽ không gây rắc rối, Celicia thân yêu cứ yên tâm!"

Pink Bear giơ hai tay lên đầu hàng, "À, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó nữa, tôi sẽ bị kích... tôi sẽ buồn đấy."

"...Vậy thì?"

Bất chấp những lời nói bậy bạ của Pink Bear sau khi lỡ lời, Celicia hỏi:

"Rốt cuộc đã có chuyện gì nghiêm trọng đến mức hiệu trưởng Hathaway phải tạm thời rời khỏi học viện mà cô ấy yêu quý như vậy?"

"Haha, không có gì to tát đâu."

Pink Bear uốn éo cái "eo thon" to lớn của mình, nói một cách ngượng ngùng:

"Có lẽ cô ấy đã cố tình đi gặp tình nhân bé nhỏ của mình đấy."

"Vow of Silence?"

Đôi mắt của Celicia hơi rung động.

"Vậy thì, tôi đại khái đã biết chuyện gì xảy ra rồi."

Ngay cả một cường giả cấp bậc như Pink Bear cũng phải giữ im lặng, không thể tiết lộ bất kỳ thông tin liên quan nào, chỉ có "Vow of Slience" được thề dưới danh nghĩa của thần mới có thể làm được điều đó.

Kết hợp với hướng nghiên cứu của hiệu trưởng Hathaway, không khó để suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

"Tà thần sao?"

Celicia khẽ lẩm bẩm, không lãng phí thời gian với Pink Bear, cô quay người bước về phía bục giảng.

Tiếp theo là thời gian cô phát biểu với tư cách là Chủ tịch Hội Học sinh.

"Ồ, đúng là Celicia thân yêu, đúng là khó lừa dối cô bé mà."

Nhìn bóng lưng Celicia rời đi, Pink Bear lại đưa một tay ra từ "miệng" và gãi đầu một cách bất lực.

"À, đúng rồi."

Vừa gãi, Pink Bear đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt hài hước đó, lúc này lại trở nên nghiêm túc đến lạ.

"Suýt nữa thì quên mất mục đích!"

"Phải nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng Hathaway trước khi những giáo viên và giáo sư cổ hủ đó phản ứng!"

Pink Bear nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai, rồi nói một mình với giọng điệu trang trọng:

"Văn phòng của một phụ nữ trưởng thành, có lẽ sẽ còn sót lại thứ gì đó khiêu khích..."

.....

"A, là Celicia."

Vẫn còn đang trong cơn sốc vì bị Pink Bear giơ ngón giữa, khi thấy bóng dáng cao quý và xinh đẹp đó xuất hiện trong tầm mắt, Muen cảm thấy linh hồn mình như được thanh lọc.

"Cô ấy không hề thay đổi gì cả."

Muen chống cằm, chăm chú quan sát bóng dáng đó trên bục giảng.

Mái tóc dài rũ xuống vai, như dải ngân hà tuôn chảy, hàng mi cong dài chớp nhẹ, như ánh sáng và bóng tối giao thoa.

Cô ấy vẫn xinh đẹp đến nghẹt thở, dáng đứng đó, như một bông sen tuyết trên núi cao đang lay động.

"Có vẻ như... chuyện trước đây hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô ấy."

Cao quý đến thế.

Mê hoặc đến thế.

Ngay cả khi trước đây đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể để lại dù chỉ một vết bẩn nhỏ trên những cánh hoa thuần khiết của cô ấy.

Ngược lại, chỉ khiến kẻ gây ra chuyện phải tự xấu hổ.

Nhưng, thế chẳng phải tốt sao?

Nhìn bóng dáng đó, Muen thầm nghĩ.

Mãi mãi giữ gìn linh hồn cao quý của mình, đây mới là Celicia.

.....

"Tháng Chín vàng, gió thu mát lành... cái này..."

Điều đáng nói là bài phát biểu của Celicia lại bất ngờ rất bình thường.

Hoàn toàn giống như bài phát biểu của hiệu trưởng mà Muen từng nghe ở kiếp trước.

Tuy nhiên, có lẽ vì cú sốc từ hiệu trưởng Pink Bear trước đó quá lớn, nên buổi phát biểu lần này, các học sinh phía dưới lại nghe một cách nghiêm túc đến kinh ngạc.

Sau bài phát biểu, tiếng vỗ tay vang dội.

Sau khi Celicia bước xuống bục giảng, các chủ nhiệm khoa đã nói một số điều cần chú ý, và quảng bá khoa của mình cho các tân sinh viên năm nhất, hy vọng họ sẽ chọn các khóa học của khoa mình.

Cấu trúc trường học của Học viện Thánh Maria hơi khác so với cấu trúc trường học ở kiếp trước của Muen, không có lớp cố định, mà tự do hơn, giống như đại học ở kiếp trước, có thể tự mình chọn các khóa học muốn học.

Thậm chí không có sự phân biệt giữa bắt buộc và tự chọn, chỉ cần đạt được đủ số tín chỉ cần thiết trong một năm là có thể tự do lựa chọn.

Tuy nhiên, việc lựa chọn này chỉ có một cơ hội duy nhất khi tân sinh viên nhập học, nếu sau này muốn thay đổi khóa học, cần phải trải qua thủ tục phức tạp.

Tuy nhiên, điều này cũng là để ngăn chặn học sinh dễ thay đổi ý định và không biết kiên trì.

Vì vậy, đối với tân sinh viên, lần lựa chọn này có thể quyết định hướng đi tương lai của mình, rất quan trọng, và họ được cấp 3 ngày để dự thính và tham quan các lớp học, từ đó đưa ra lựa chọn.

Nhưng đối với sinh viên năm trên, buổi học đầu tiên của học kỳ mới đã bắt đầu sau lễ khai giảng.

"Buổi học đầu tiên... Khái luận cơ bản về ma pháp sao?"

Muen nhìn thời khóa biểu của mình.

"Vừa đúng lúc, là buổi học đầu tiên của mình, rất thích hợp."

Muen không khỏi nở nụ cười.

Vì tên là Khái luận cơ bản về ma pháp, nên nội dung giảng dạy chắc chắn là về kiến thức cơ bản về ma pháp, so với buổi học thực hành ma pháp của giáo sư Franz, chắc chắn phù hợp hơn với Muen, một người mới bắt đầu ma pháp.

"Buổi học đầu tiên về ma pháp, và cũng là buổi học đầu tiên của mình sau kỳ nghỉ, hãy xem đi, tao sẽ cho bọn mày thấy một Muen Campbell hoàn toàn khác!"

Cổ vũ bản thân, Muen như một dũng sĩ ra trận, bước về phía trước sáng lạn.

.....

Tháp Big Bell.

Lớp học Khái luận cơ bản về ma pháp.

Đây giống như một lớp học đại học ở kiếp trước, là một giảng đường bậc thang khổng lồ có thể chứa gần một trăm người, nhưng khi Muen đến, vẫn chỉ có một mình cậu.

"Chẳng lẽ mình là người đến sớm nhất sao?"

Muen liếc nhìn đồng hồ. Chỉ còn chưa đầy 15 phút nữa là đến giờ học.

Quả nhiên, tự do cũng sinh ra một mức độ lười biếng nhất định.

Cái phong cách vào lớp sát giờ học ở nhiều trường đại học, ở Thánh Maria cũng không ngoại lệ.

Tất nhiên, thế giới này không có sự cạnh tranh gay gắt, nên cái phong cách hoàn toàn ngược lại là tranh giành chỗ ngồi trước giờ học, vẫn chưa có đất để nảy nở.

"Vậy thì chờ thôi."

Muen đặt sách giáo khoa ngay ngắn trước mặt, đồng thời thẳng lưng, im lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

"Để không lãng phí thời gian này."

Nghĩ vậy, Muen nhắm mắt lại.

.....

"Chết tiệt, chiêu thức đó lại có biến hóa như vậy!"

Muen đột nhiên mở mắt, một luồng khí sắc bén vô thức phát ra.

"A!"

Muen nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc.

Quay lại, một cô gái ôm sách đang kinh ngạc nhìn cậu, thậm chí còn không để ý cuốn sách trong tay đã rơi xuống sàn.

Chết tiệt, biểu cảm chiến đấu của mình quá nghiêm trọng, làm cô gái sợ rồi.

Muen nhận ra, vội vàng xoa mặt để nở một nụ cười dịu dàng, mỉm cười với cô gái đó:

"Xin lỗi, có lẽ tôi đã làm cô sợ rồi?"

"Kh... không..." Cô gái có vẻ sắp khóc đến nơi.

"Vậy thì... để tôi nhặt sách giúp cô nhé."

"Không, không, để tôi tự làm!"

Cô gái vội vàng cúm núm nhặt sách. Dường như sợ rằng nếu Muen chạm vào sách của mình, một thứ gì đó khủng khiếp sẽ lây lan.

Tuy nhiên, cô gái rõ ràng rất căng thẳng, chỉ có vài cuốn sách mà tay run rẩy, nhặt rất lâu mới xong.

Cuối cùng khi nhặt xong sách, cô gái vội vàng đi qua Muen, đi thẳng đến hàng thứ ba... Cô gái suy nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xuống hàng thứ năm.

"Lạ thật, mình đáng sợ đến vậy sao?"

Muen gãi má một cách khó hiểu.

Tại sao cô gái này lại như thể nhìn thấy một tay chơi siêu cấp cắm mười ba cắp sừng, sợ rằng mình đến gần thì tiện thể cũng chơi đùa với cô ấy vậy?

Không phải.

Chắc chắn là biểu cảm vừa rồi của mình quá nghiêm túc, nụ cười, phải giữ nụ cười.

Muen nhìn đồng hồ.

Còn năm phút nữa.

Sắp đến giờ học rồi.

Người cũng sắp đến rồi.

Ngay lập tức, như một công tắc nào đó được bật, rất nhiều học sinh liên tục bước vào.

Hầu hết họ đều cầm những cuốn sổ dày và sách tài liệu, từ đó Muen khẳng định phần lớn họ là những học sinh giỏi chăm chỉ học tập.

Những học sinh giỏi này, thấy Muen ngồi ở hàng ghế đầu tiên chính giữa, hơi ngạc nhiên, rồi vội vàng kéo bạn bè bên cạnh, ngồi xuống phía sau.

Ít nhất, là chỗ ngồi cách Muen năm hàng.

Cứ thế, những học sinh đến sau, cứ thế dịch chuyển năm hàng, và cứ thế ngồi lùi về phía sau. Chẳng bao lâu, một khoảng trống hình bán nguyệt lớn xuất hiện xung quanh Muen, không một ai ngồi.

"Không thể nào."

Đến nước này, ngay cả Muen đang cố gắng giữ nụ cười cũng hơi chịu không nổi.

Mình là một mầm bệnh siêu cấp sao? Lại ngồi cách mình xa đến vậy?

Tuy nhiên, không chỉ Muen chịu không nổi.

Ngay trước khi chuông vào học vang lên, rất nhiều học sinh ăn mặc không chỉnh tề, tóc nhuộm rối tung, đeo nhiều phụ kiện như khuyên tai, khuyên mũi, nhìn qua đã thấy là "học sinh cá biệt", lén lút đi vào từ cửa sau.

Vừa vào đến nơi, bọn họ đã ngẩn ngơ.

Chỗ ngồi của mình đâu?

Chỗ ngồi phía sau của mình, vừa nhiều, vừa thoải mái, vừa ấm áp, không sợ bị giáo viên gọi lên bảng trong giờ học, có thể ngủ ngon lành đến hết giờ đâu?

Tại sao tất cả đều bị chiếm bởi những tên nhìn qua đã thấy là học sinh ngoan vậy?

Nhìn quanh lớp học, bọn họ cũng chú ý đến Muen ở hàng ghế đầu tiên... và những chỗ trống xung quanh cậu ta.

Nhưng cuối cùng... lại không chọn đến đó.

Bọn họ không ngại ngồi cùng Muen, nhưng đó là hàng ghế đầu tiên. Có ai từng thấy học sinh cá biệt ngồi hàng đầu tiên chưa?

Hoàn toàn không thể nào.

Thà đứng còn hơn, dù chân có tê, không ngủ được, cũng tuyệt đối không đi lên hàng đầu!

"Oa, chuyện gì vậy?"

Ariel suýt chút nữa thì đến muộn, kéo Lia chen chúc khỏi đám đông, nhìn hàng ghế phía sau chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy mà ngẩn người.

Chỗ của mình đâu?

Cái chỗ ngồi gần cửa sổ hàng sau của mình đâu rồi??

Sao lại mất rồi?

Hơn nữa, tại sao lại có nhiều người dừng lại ở đây như vậy?

"Làm sao đây?"

Lia nắm tay Ariel, chỉ vào Muen ở hàng ghế đầu tiên hỏi:

"Ngồi ở đó không?"

"Tuyệt đối không!"

Ariel trợn mắt, tức giận nói:

"Cậu quên rồi sao, chuyện trước đây đã lan truyền đến mức đó rồi, nếu bây giờ tớ ngồi cùng Muen Campbell, không biết tin đồn lại biến thành phiên bản đen tối đến mức nào nữa."

"Đúng vậy, vậy bây giờ..."

"Đứng."

Ariel nghiến răng.

"Đứng nghe giảng thôi, không có gì to tát cả."

.....

"Cái đó... giáo sư Franz, em hơi căng thẳng."

Ngoài lớp học.

Cô giáo Flan mới đến, hơi sợ hãi nói với giáo sư Franz bên cạnh.

"Nếu trong giờ học có vấn đề gì thì làm sao ạ. Em sợ không thể dạy tốt cho các em, sợ các em sẽ ghét em."

"Không sao, không sao, không có vấn đề gì đâu."

Đối với cô giáo Flan, giáo sư Franz hiếm khi an ủi một cách dịu dàng.

"Buổi học đầu tiên là điều mà giáo viên nào cũng trải qua. Trong buổi học này, các em học sinh cũng rất khoan dung với giáo viên, tin thầy đi, họ sẽ không ghét em đâu."

"Thật... vậy sao?"

"Ừm, cứ làm theo phong độ của buổi thực tập giảng dạy trước đây là được rồi."

Giáo sư Franz cười nói: "Mấy đứa học sinh này, tuy có vài đứa nghịch ngợm, nhưng đều là những đứa trẻ rất đáng yêu đó."

"Vậy sao, vậy thì em yên tâm rồi."

Cô giáo Flan vỗ vỗ bộ ngực đang phập phồng của mình.

Đồng thời, cô cũng hơi mong đợi.

Học sinh đáng yêu...

Sẽ đáng yêu đến mức nào chứ.

Đang nghĩ vậy, giáo sư Franz đã dẫn cô giáo Flan bước vào lớp học. Và cô giáo Flan cũng với vẻ mặt đầy mong đợi, nhìn về phía trước.

Ừm, đối với giáo viên, nếu nói đáng yêu, chắc chắn là những học sinh ngoan ngồi ở hàng ghế đầu này. Họ và...

Ơ?

Học sinh ngoan ở hàng đầu đâu?

Tại sao mấy hàng ghế đầu, ngoại trừ một thiếu gia tóc vàng đẹp trai sáng chói ra, không có ai cả?

Cô giáo Flan ngẩng đầu lên, thấy tất cả học sinh đều ngồi từ hàng ghế thứ năm trở đi, rất nhiều học sinh thà đứng còn hơn, không muốn ngồi lên phía trước.

Dáng vẻ này...

Dáng vẻ này...

Giống như...

Không phải là ghét giáo viên sao?

Chưa gì đã bị ghét rồi sao?

"Giáo sư Franz..."

Cô giáo Flan mắt đỏ hoe nhìn giáo sư Franz.

Thầy không phải nói là sẽ không bị ghét sao?

"Chờ đã, để tôi sắp xếp lại tình hình đã."

Giáo sư Franz cũng có vẻ không nắm bắt được tình hình.

Tuy nhiên, ông ta chỉ bối rối trong chốc lát, rồi đôi mắt sắc như ma đó, chính xác nhìn thấy một người không nên có mặt ở vị trí đó.

"Muen Camp—bell! Cậu đang làm gì vậy?"

"Em?"

Muen bất ngờ bị gọi tên, ngẩn người, dang hai tay nói:

"Em không làm gì cả."

"Không làm gì? Vậy tại sao cậu lại ngồi ở vị trí này?"

Một tên thường xuyên ngủ ở hàng cuối cùng, đột nhiên lại ngồi ở hàng đầu tiên, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

"Tại sao em không được ngồi ở hàng đầu tiên? Chỉ là muốn ngồi gần (bảng) hơn thôi."

Muen ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ bây giờ chỗ ngồi được quyết định bằng thành tích sao?"

"À, không phải vậy, chỗ ngồi cứ tự do ngồi."

Đôi mắt của giáo sư Franz vẫn lóe lên vẻ nghi ngờ. "Tuy nhiên, cậu ngồi ở vị trí này, cảm thấy hơi kỳ lạ."

"Không có gì kỳ lạ cả, em chỉ muốn học hành nghiêm túc thôi!"

Muen không khỏi thở dài.

Chỉ muốn làm học sinh ngoan thôi mà, sao lại khó khăn đến vậy?

"Cậu—" Giáo sư Franz vẫn muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức nhớ lại những hành động gần đây của Muen Campbell.

Chẳng lẽ... cậu ta nghiêm túc sao?

Nếu vậy, giáo sư Franz hít sâu một hơi, nhìn đám học sinh cá biệt đang tụ tập ở cuối lớp, quát:

"Mấy đứa làm gì vậy, mau về chỗ ngồi!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, mau ngồi xuống!"

Ánh mắt uy nghiêm của giáo sư Franz quét qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở Ariel.

Thấy Ariel mà mình đang kỳ vọng lại ở cùng với đám học sinh cá biệt, giáo sư Franz cau mày, gõ vào bàn bên cạnh Muen nói:

"Ariel Bugard, ngồi đây!"

"Hả? Tại sao?"

"Không có lý do, đã chuẩn bị cho em chỗ tốt nhất rồi, còn bất mãn sao?"

Tốt nhất...

Nhìn Muen Campbell đang ngồi cạnh chỗ đó, má của Ariel không khỏi giật giật.

Tuy nhiên, không thể chống lại uy lực thường ngày của giáo sư Franz, dù rất không tình nguyện... cô vẫn kéo Lia ngồi xuống bên cạnh Muen.

"Xin chào, lại gặp nhau rồi, tiểu thư Ariel." Muen mỉm cười chào hỏi.

"Ngươi..."

Nhìn Muen đang mỉm cười, Ariel giận đến mức mặt biến dạng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay mặt đi, như thể không muốn nhìn nữa.

"Hả?"

Muen ngẩn người.

Mình nói gì sai sao?

"Có vẻ như cô ấy vẫn rất ghét mình."

Muen gãi đầu, rồi quay lại nhìn phía bên kia.

Phía bên kia, là một tên học sinh cá biệt bị giáo sư Franz kéo đến một cách bất đắc dĩ. Muen hơi quen mặt. Có vẻ như đã từng đi theo Muen trong cốt truyện một thời gian.

Vậy thì.

"Xin chào." Muen cũng mỉm cười chào hỏi.

"..."

Má của tên học sinh cá biệt giật giật, lạnh lùng hừ một tiếng, kiêu ngạo quay mặt đi.

Muen: ???

"Hừ, tất cả đều cố tình chọc tức mình sao?"

Nhìn các học sinh đã ngồi đầy chỗ, giáo sư Franz không hài lòng gõ gậy, rồi nhìn cô giáo Flan.

"Chúng ta bắt đầu giờ học thôi, cô Flan."

"Vâ... vâng."

Cô giáo Flan mạnh mẽ gật đầu, rồi nhìn các học sinh trước mặt, nặn ra một nụ cười:

"Cái đó... xin chào các em. Cô là Flan Fudo. Từ hôm nay cô sẽ là giáo viên môn Khái luận cơ bản về ma pháp của năm hai. Rất mong được các em giúp đỡ."

"..."

Trong lớp học im lặng như tờ.

Cô giáo Flan nhìn sang trái.

Một tên học sinh cá biệt ăn mặc kỳ lạ đang ngồi ở đó, không biết đang nhai gì, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười lạnh lẽo.

Nhìn sang phải.

Một cô gái mặt đen như đáy nồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể hoàn toàn không để ý đến giáo viên.

Cô giáo Flan không khỏi cảm thấy buồn. Giáo sư Franz, những đứa trẻ này thực sự đáng yêu sao?

Tại sao lại hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng chứ?

"Vâng!"

Chỉ có thiếu gia tóc vàng đẹp trai chính giữa đó, mạnh mẽ vỗ tay. "Chào lão sư!"

"Chào đồng học."

Cô giáo Flan không khỏi cảm động.

Quả nhiên vẫn có học sinh ngoan mà.

Nhìn thiếu gia tóc vàng này đi, mặt cũng đẹp trai, lễ phép, ngoại trừ cái tên hơi quen tai ra thì...

Khoan đã? Tên?

Cậu ta tên là Muen Campbell, cái tên này... hình như đã nghe ở đâu đó rồi?

Ở đâu nhỉ...

Hình như đã nghe từ giáo viên cũ, hoặc là từ tờ báo nào đó.

Đúng rồi, tờ báo!

Muen Campbell, con trai của công tước huyền thoại, cắm mười ba cặp sừng, tay chơi siêu cấp ép bạn gái cũ phá thai!

Cô giáo Flan cảm thấy trước mắt tối sầm, không khỏi nhìn sang bên cạnh.

Giáo sư Franz, giúp em với...

Nhưng giáo sư Franz đột nhiên nhận điện thoại.

Ông lấy ra một viên đá truyền âm, nghe tin nhắn từ bên kia truyền đến.

"Cái gì?"

Giáo sư Franz giận dữ. "Mấy tên khốn nạn năm năm đó, làm nổ tòa nhà trong thí nghiệm sao? Tầng bị nổ có nuôi ma thú của bộ phận chăn nuôi ma thú sao? Bây giờ ma thú đều chạy thoát rồi sao? Chết tiệt, tôi đã nói rồi mà, nuôi ma thú cạnh phòng thí nghiệm sớm muộn gì cũng có vấn đề, đợi đó, tôi đến ngay!"

Ngắt thông tin, giáo sư Franz hơi áy náy nói với cô giáo Flan:

"Xin lỗi, tôi có việc bận nên phải ra ngoài một chút. Từ bây giờ đành phải giao cho cô Flan một mình thôi."

"Hả? Khoan đã."

"Em nhất định sẽ làm được!"

Giáo sư Franz giơ ngón tay cái lên, cố ý cổ vũ cô giáo Flan, rồi trong chớp mắt biến mất khỏi đó.

"..."

Không khóc, không khóc, thất bại nhỏ này, mình có thể vượt qua.

Cô giáo Flan mạnh mẽ chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt ở khóe mắt, quay người lại, nặn ra một nụ cười gượng gạo:

"Vậy thì, các em, chúng ta bắt đầu buổi học nhé."

Đến rồi!

Muen vội vàng lấy lại tinh thần.

Cậu đã chuẩn bị lâu như vậy, là vì khoảnh khắc này!

Bất kể môn học nào, buổi học đầu tiên cũng rất quan trọng, không được bỏ lỡ dù chỉ một chữ.

Đối với một học sinh từ con số không như cậu, cách tốt nhất là theo kịp nhịp độ của giáo viên.

"Xin mời các em lấy sách giáo khoa ra."

Ừm ừm, đã lấy sách giáo khoa ra.

"Mở trang đầu tiên."

Ừm ừm, đã mở trang đầu tiên.

"Nhìn mục lục, tìm chương Khái luận về Pháp thuật Liên tục Đa tầng."

Ừm ừm, đã tìm thấy...

Khoan đã? Cảm thấy có gì đó sai sai?

"Nội dung buổi học hôm nay là kiến thức cơ bản về Pháp thuật Liên tục Đa tầng. Các em có câu hỏi gì thì giơ tay hỏi nhé."

"Cô giáo, em có câu hỏi ạ."

"À... Mu... Muen Campbell đúng không, mời em."

"Cái đó... tại sao lại phải học từ những kiến thức khó như Pháp thuật Liên tục Đa tầng ạ?"

Muen mở to đôi mắt ngây thơ, hỏi một cách khó hiểu:

"Tại sao không thể học từ những thứ dễ hơn một chút ạ?"

"Dễ hơn?"

Cô giáo Flan nghiêng đầu một cách khó hiểu. "Nhưng, đây đã là thứ dễ nhất rồi mà."

"Nói dối!"

Muen đập mạnh cuốn sách giáo khoa dày cộp, tức giận nói:

"Phía trước đâu? Phía trước còn nội dung dày cộp như vậy mà? Pháp thuật Liên tục Đa tầng là hơn một trăm trang sau cơ mà."

"Phía trước?"

Cô giáo Flan càng khó hiểu hơn. "Phía trước, không phải là đã học ở năm nhất rồi sao?"

"...À."

Muen ngẩn người.

Rồi nhận ra.

Rồi cảm thấy phức tạp.

Tại sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.

Cậu ấy bây giờ... là học sinh năm hai!

Năm hai sẽ không dạy lại những gì của năm nhất nữa!

Cho dù cậu ấy có muốn nghiêm túc theo dõi bước chân của giáo viên đến đâu, cũng không thể được nữa. Bởi vì giữa họ có một bức tường dày buồn bã ngăn cách.

Đó là một vực sâu ngăn cách từ năm nhất đến năm hai...

Làm sao đây... hay là bỏ học luôn nhỉ?

"..."

Nhìn Muen mặt tái mét, cô giáo Flan suy nghĩ một chút, quyết định không hỏi thêm chuyện gì xảy ra.

Giờ học, tiếp tục giờ học thôi.

"Được rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu học chương này nhé. Nếu có gì không hiểu thì nhất định phải nói với cô giáo nhé."

"Về Pháp thuật Liên tục Đa tầng, trước hết phải nói đến đại pháp sư cấp Nguyên thủy Miladmir nghìn năm trước. Cô ấy đã sáng lập ra..."

"Chờ đã, cô giáo Flan!"

Muen lại giơ tay. "Em không hiểu."

"Hả?"

Cô giáo Flan ngẩn người. "Nhưng, cô mới bắt đầu nói thôi mà."

"Đúng vậy."

Muen vừa khóc vừa đập bàn. "Em không hiểu một chữ nào cả, rốt cuộc Pháp thuật Liên tục Đa tầng là cái gì vậy."

"..."

Người này, thực sự không phải là cố tình đến quấy rối sao?

"Vậy thì..."

Cô giáo Flan nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Muen, rốt cuộc em muốn làm gì?"

"Cô giáo, vậy thì thế này đi, cô hãy nói từ đầu đi."

Muen mở sách giáo khoa đến trang đầu tiên, nghiêm túc nói:

"Bắt đầu từ đây, từ từ thôi cũng được ạ."

"Hả? Tại sao?"

"Vì em muốn nghe! Em muốn biết tất cả!"

Muen cúi người, nắm lấy tay cô giáo Flan, nghiêm túc nói:

"Em muốn cô giáo Flan nói cho em nghe từ đầu đến cuối, toàn bộ cuốn sách này!"

"Á á á?"

Hơi thở của nam giới phả vào mặt, hơn nữa hai tay lại bị bàn tay dày của nam giới bao lấy, cô giáo Flan, người thậm chí còn chưa có bạn trai, lập tức hoảng loạn.

"T... tại sao lại phải nói hết cả cuốn sách."

Cô giáo Flan run rẩy hỏi.

"Như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian đó."

"Vì em muốn biết, muốn biết tất cả, tốn thời gian cũng không sao cả, em muốn cô giáo Flan nói cho em nghe toàn bộ cuốn sách giáo khoa này!" Muen nghiêm túc hét lên.

"Cái, cái, cái này..."

Khi Muen càng ngày càng tiến gần, má của cô giáo Flan đỏ bừng, trên đỉnh đầu bốc khói. Đồng thời, trong mắt cô như có một cuộn len rối bời đang quay cuồng.

Bình tĩnh, Flan Fudo, cô là giáo viên mà, tại sao lại hoảng loạn vào lúc này chứ?

Bình tĩnh, trước hết hãy nắm bắt xem học sinh trước mặt mình muốn gì.

Đầu tiên, phải làm rõ một điều. Muen Campbell chắc chắn là một học sinh kém. Giáo viên Khái luận cơ bản về ma pháp tiền nhiệm mà mình tiếp quản đã nói rằng, Muen Campbell đã đạt 3 điểm chưa từng có trong môn học này ở học kỳ trước!

3 điểm! Theo lời giáo sư Franz, ngay cả khi đặt chân lên đó, câu trả lời đầy dấu chân cũng sẽ được nhiều điểm hơn.

Và đặc điểm lớn nhất của một học sinh kém siêu cấp là không thích học.

Vì vậy Muen Campbell chắc chắn không phải làm vậy vì việc học.

→Tiếp theo, hình như cậu ta vừa nói rằng cậu ta ngồi ở vị trí này là để gần hơn.

Gần hơn, gần ai hơn? Có ai khác trước mặt cậu ta không?

→Tiếp theo, khi cả lớp đều lạnh nhạt với minhg, một người mới đến, chỉ có cậu ta là rất nhiệt tình. Hành động bất thường này rõ ràng có gì đó mờ ám.

→Cuối cùng, cậu ta muốn mình dạy toàn bộ sách giáo khoa. Hơn nữa, dù tốn bao nhiêu thời gian cũng không sao cả.

Tức là... cậu ta muốn ở bên mình mãi mãi.

Từ những điều trên, kết hợp với tiền đề cậu ta là một tay chơi cắm mười ba sừng.

Kết luận:

Muen Campbell! cậu ta đang tán tỉnh mình!

"Không, không được!"

Má của cô giáo Flan càng đỏ hơn, cô mạnh mẽ hất tay Muen ra, hét lên:

"Không được theo đuổi tôi!"

"Hả?"

Muen ngẩn người.

"Cái gì không được?"

"Cậu không được theo đuổi tôi!"

Cô giáo Flan nhắm mắt, như dồn hết sức lực toàn thân mà hét lên:

"Vị trí công tước phu nhân rất hấp dẫn, nhưng tình thầy trò là không được, vị trí công tước phu nhân rất hấp dẫn nhưng..."

"Hả?"

Muen cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không hiểu cô giáo trước mặt đang nói gì.

Tuy nhiên, trước khi cậu kịp nói gì, cửa lớp học đột nhiên bị gõ, rồi mở ra.

"Xin lỗi, vì là buổi học đầu tiên, nên Hội Học sinh đến kiểm tra sĩ số ạ."

Celicia dẫn thư ký Vivien bước vào.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Mới chơi có 2 em thôi mà nó nổ lên hàng chục thế này tội a
Xem thêm
lều báo viết bố láo quá khổ anh tui vcl
Xem thêm
Bất ngờ ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa
Xem thêm
Chap dài đọc thích thật.
Xem thêm
Lều báo sao lại hại a tôi thành dân chơi thế này
Xem thêm