Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Nước mắt của xà nhân

Chương 124: Cô độc ma nữ

2 Bình luận - Độ dài: 3,836 từ - Cập nhật:

“Học đệ.”

Muen nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng.

Theo bản năng quay đầu lại.

Rồi, trong căn phòng nhỏ tối tăm và chật hẹp này, cậu cảm thấy cả thế giới bỗng sáng bừng lên.

Anna thay một chiếc váy tím dài đến đầu gối, cạp váy rất cao, cổ cao, thắt lưng đen buộc nhẹ nhàng đã làm nổi bật vòng eo thon gọn, đồng thời càng làm tăng vẻ đầy đặn, đồ sộ trước ngực.

Tà váy lay động như những cánh hoa xếp lớp, đôi chân dài tròn trịa, đôi tất đen bóng loáng ló ra từ dưới váy, tựa như nhụy hoa, mang theo một chút quyến rũ đặc biệt.

“Trông có đẹp không?”

Anna khẽ vén tà váy, khoảnh khắc đó tựa như đóa hoa nở rộ.

Trên mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài quen thuộc được vén sang một bên ngực, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều đặc biệt quyến rũ.

“Đẹp, đẹp lắm.”

Muen gật đầu lia lịa, đây không phải lời khen xu nịnh, cậu thật sự cảm thấy học tỷ sau khi trang điểm nhẹ nhàng còn động lòng người hơn trước.

Cậu đã ngây người ra rồi.

“Học đệ thích là tốt rồi.”

Anna mỉm cười hài lòng, cũng không uổng công cô lần đầu tiên trang điểm cho bản thân kỹ càng như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hồi hộp trước khi gặp một người.

“Hừm.”

Trong tiệm nhỏ, truyền đến tiếng hừ lạnh không đúng lúc của người thứ ba.

Anna quay đầu nhìn, lão nhân vẫn nằm trên ghế đu, nhắm mắt, như đang ngủ say.

Cô đi tới, nhẹ nhàng đặt một lọ ma dược bên cạnh lão nhân.

“Làm riêng cho ông đấy, sau này nếu khớp xương lại đau, nhỏ hai giọt vào, chắc sẽ giảm bớt hiệu quả.”

“...”

“Sau này đừng ngủ ở chỗ này nữa, trời ngày càng lạnh rồi.”

“...”

“Mùa đông, đóng cửa tiệm đi. Tôi đã gom góp tiền mua cho ông một căn nhà nhỏ ở phía Tây thành phố, mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, tốt hơn ở chỗ này.”

“...”

“Về phía cô nhi viện, phiền ông giúp tôi để mắt tới một chút.”

“...”

“Xin lỗi, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi trở về.”

Trong cửa tiệm yên tĩnh, chỉ có tiếng Anna tự nói với chính mình.

Lão nhân từ đầu đến cuối, không nói một lời.

Anna cũng không bực mình, có lẽ cô đã sớm đoán trước được phản ứng của lão nhân.

Sau khi để lại ma dược và chìa khóa bên cạnh lão nhân, Anna rũ mắt che giấu cảm xúc trong lòng, dẫn Muen rời khỏi tiệm nhỏ.

Ding dong.

Gió thổi làm chuông gió kêu lên, âm thanh trong trẻo.

Nhưng càng làm nổi bật sự cô tịch của tiệm nhỏ này.

Lão nhân trên ghế đu cuối cùng cũng mở mắt ra, giơ bàn tay gầy gò như cành cây lên, cầm lấy lọ ma dược, cẩn thận quan sát.

“Thật là ngu ngốc, ma dược của ngươi, chẳng phải ta dạy sao?”

Nói rồi, lão nhân mở lọ ma dược ra, khẽ ngửi.

Khoảnh khắc này, trên gương mặt già nua của ông lần đầu tiên xuất hiện sự xúc động rõ ràng như vậy.

“Vậy ra là vậy... Trình độ ma dược của ngươi... vậy mà đã vượt qua lão già này rồi sao?”

...

...

“Người vừa rồi là...”

Cùng học tỷ đi trên em phố vắng vẻ, Muen vẫn không kìm nén được sự tò mò, hỏi.

“Có thể coi là cha nuôi của tôi.” Anna khẽ vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, nhẹ nhàng nói.

“Cha nuôi?”

“Chị đã từng nói với học đệ rồi mà, chị lớn lên ở cô nhi viện.”

Anna ngẩng đầu, xuyên qua tầng mây mỏng manh, nhìn về phía ánh sáng xa xăm trên bầu trời.

“Quy tắc của cô nhi viện, sau mười một tuổi, bắt buộc phải rời khỏi cô nhi viện, tự lập sinh tồn.”

“Mười một tuổi?”

Muen ngạc nhiên, “Thế thì quá nhỏ đi, mười một tuổi thì làm được gì?”

“Không nhỏ đâu, ở khu hạ tầng, mười một tuổi đã không còn nhỏ nữa, là độ tuổi đủ để tự lập sinh tồn rồi.”

Anna dùng lời nói nhẹ nhàng để nói ra sự thật tàn khốc này.

Muen im lặng.

Cậu mới chợt nhớ ra, đây không phải là thế giới hiện đại kiếp trước của cậu, nơi năng suất sản xuất cao đến mức có thể khiến mọi người no đủ, chỉ cần ở trong một quốc gia hòa bình, thì không bao giờ để một đứa trẻ mười một tuổi phải ra đường mưu sinh.

Thế giới này, tuy có ma pháp mạnh mẽ, kỹ thuật luyện kim cao siêu, và các vị thần vĩ đại không thể diễn tả, nhưng tầng đáy của thế giới này, vẫn còn rất lạc hậu.

Khu hạ tầng mỗi ngày vẫn còn rất nhiều người đói bụng.

“Đây cũng là chuyện không có cách nào, cô nhi viện vì cứu giúp nhiều người hơn, chỉ có thể làm như vậy. Nhưng những năm tháng ở cô nhi viện, là khoảng thời gian chị cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, vô ưu vô lo nhất, vì vậy, chị rất cảm ơn cô nhi viện.”

Anna khoanh tay sau lưng, nghiêng đầu, nũng nịu nói:

“Học đệ, cậu đừng nói xấu cô nhi viện nhé.”

“Sao có thể chứ, em nên cảm ơn cô nhi viện đã nuôi dưỡng được một học tỷ xinh đẹp như vậy mới đúng.” Muen mỉm cười.

“Học đệ vẫn nói chuyện hay như vậy.”

Anna lấp lánh đôi mắt đẹp, tiếp tục nói:

“Nhưng so với những đứa trẻ khác, chị khá may mắn. Năm chị rời khỏi cô nhi viện, chị đã được ông ấy nhận nuôi.”

“Ông lão đó?”

"Ừm, ông ấy là một ông già kỳ lạ và bí ẩn, chưa bao giờ nói cho chị biết tên của ông ấy, thân phận của ông ấy. Tiệm đó, ngoài vài vị khách đặc biệt, căn bản không có ai ghé qua, nhưng ông ấy cũng chẳng bận tâm. Mỗi lần chị quay về, ông ấy đều giống như trước đây, nằm trên ghế đu, ngủ gật, như thể có giấc ngủ không bao giờ kết thúc vậy.

Thậm chí đến bây giờ, chị cũng không biết nên gọi ông ấy như thế nào."

“Nhưng em cảm thấy ông lão đó rất quan tâm học tỷ ạ.” Muen cảm thán nói.

“Ừm.”

Sau một lúc, Anna nhẹ nhàng gật đầu, "Có lẽ vậy. Tuy tính tình kỳ quái, nhưng chị cũng không thể không thừa nhận, mọi bản lĩnh của tôi, ma dược, ma pháp, cách sinh tồn trên thế giới này, tất cả đều là do ông ấy dạy.

Nếu không có ông ấy, thì sẽ không có chị của ngày hôm nay."

Anna quay đầu, nhìn lại cuối em phố.

Cái tiệm nhỏ đó ở nơi lá rụng tiêu điều đó, cô tịch và vĩnh cửu, tựa như sẽ mãi mãi mở cửa, chờ đợi cô trở về.

Giống như mọi khi.

“Ông lão cố chấp đó, để ông ấy chuyển đến nhà mới... chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý đâu.” Cô lẩm bẩm.

Nhìn Anna, ánh mắt Muen lại lóe lên lần nữa.

“Học tỷ.”

“Ừm?”

“Chúng ta nhất định sẽ trở về được, nhất định.”

“...Ừm.”

...

...

Đi qua em phố đặc biệt vắng vẻ đó, tầm nhìn của Muen đột nhiên trở nên sáng tỏ.

Một dòng sông rộng lớn, chảy ngang qua cánh đồng xanh mướt, ở phía không xa, giao nhau với hai dòng sông khác cũng rộng lớn không kém, tạo thành một cảnh tượng hùng vĩ tựa như biển cả, rồi trong ánh sáng lấp lánh, uốn lượn đến tận chân trời.

Beland không giáp biển, nhưng có ba dòng sông chảy qua thành phố. Ngoài em sông Rhine cổ nổi tiếng nhất, hai em sông “Yaz” và “Groy” cũng có cảnh sắc độc đáo riêng.

Bên bờ sông, có lác đác những công trình kiến trúc hoang phế ẩn mình trong màu xanh đậm và vàng úa, Anna và Muen bước đi từng bước, thong thả tiến về phía trước.

“Đây là...”

Tuy nhiên, Muen không khỏi thắc mắc, dù để “chinh phục cậu”, học tỷ mới là người chủ đạo của buổi hẹn hò này, nhưng nơi này đối với Muen vẫn quá xa lạ.

“Đây là nơi chị thường đến khi còn nhỏ.”

Anna đi qua những công trình kiến trúc cũ kỹ, ngón tay khẽ lướt trên những bức tường và bức tượng phủ đầy cây xanh, trong mắt lộ ra một chút hoài niệm.

“Thực ra, chị không có nhiều kinh nghiệm hẹn hò, không biết nên làm gì cho tốt. Hơn nữa, bây giờ chị có lẽ cũng không thể đường đường chính chính xuất hiện trên đường phố được, nên chỉ có thể dẫn học đệ đến nơi này thôi.”

Anna quay đầu lại với vẻ áy náy, “Học đệ sẽ không trách chị chứ.”

“Sao có thể chứ.”

Muen mỉm cười.

“Chỉ cần có học tỷ, đi đâu cũng được.”

“...”

Anna đột nhiên quay người lại, trách móc liếc Muen một cái.

“Rốt cuộc là chị chinh phục cậu, hay cậu chinh phục chị vậy, đồ đểu nhỏ này.”

“Đương nhiên là học tỷ chinh phục em rồi.”

Muen chớp mắt.

“Học tỷ nói về quá khứ của mình đi.”

“Quá khứ của tôi? Chẳng có gì đáng nghe cả.”

“Để hiểu nhau hơn mà, đây chẳng phải là nội dung cần thiết của hẹn hò sao?”

“Vậy học đệ không nói về quá khứ của mình trước sao?”

“Quá khứ của tôi?”

Muen gãi đầu, có chút xấu hổ nói:

“Học tỷ nghe xong, sẽ tức giận chứ?”

Dù sao thì, Muen Campbell lúc trước, cũng không làm được bao nhiêu chuyện tốt đẹp.

“...Học đệ.”

“Ừm?”

“Chị có thể đá cậu một cái không?”

“Ể? À... tất đen thật tuyệt, không đúng, đau quá!”

“...Học đệ đúng là biến thái.”

Anna thu hồi đôi chân dài quấn tất đen, thở dài cảm thán.

Sau đó, cô đưa tay về phía Muen.

“Ừm?”

Muen vừa xoa xoa bắp chân đau khổ, vừa nghi ngờ nhìn bàn tay trắng nõn của Anna đang đưa tới.

“Đoạn đường phía trước khó đi, hơn nữa...”

Anna vén một lọn tóc rối sang sau tai, ánh mắt hơi nghiêng đi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vệt hồng.

“Chị thấy trong sách viết, hẹn hò thì không phải thường nắm tay sao?”

“Nắm tay.”

Muen nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi cảm thấy khô khốc.

Tim cũng không khỏi, lại đập mạnh mẽ lên.

Cậu không ngờ, học tỷ lại chủ động đề nghị nắm tay.

Đây chẳng lẽ lại là một cách trêu chọc mới?

Muen tỉ mỉ quan sát bàn tay ngọc ngà kia, suy nghĩ xem trên đó có ẩn giấu cơ quan nào có thể gây giật điện khi chạm vào không, mình vừa nắm lấy sẽ bị điện thành đầu tóc bù xù, sau đó học tỷ sẽ cười ngặt nghẽo chẳng hạn.

“Sao vậy, học đệ không muốn sao?”

“Muốn, đương nhiên là muốn!”

Không còn chút do dự nào, Muen nắm lấy tay cô.

Dù có là trêu chọc, cậu cũng chấp nhận.

Dù sao thì, có lẽ kiếp này cậu cũng không thể chống cự lại sự trêu chọc của học tỷ, phải không?

Nhưng lần này không phải là trêu chọc, Muen thực sự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tay của học tỷ còn nhỏ hơn Muen tưởng, còn mềm mại hơn, không xương cốt, tay cậu vừa vặn có thể bao trọn lấy nó trong lòng bàn tay.

Chỉ là hơi lạnh.

“Chúng ta đi thôi.”

Anna hiếm khi có chút ngượng ngùng, nhanh chóng quay đầu lại, kéo Muen tiếp tục đi về phía trước.

Tiếp theo, chính là đường lên núi.

Những bậc thang gồ ghề, không bằng phẳng, theo sườn núi dốc đứng, quanh co leo lên. Trên đỉnh núi xanh tươi, có thể mơ hồ nhìn thấy những góc nhà sắc nhọn.

Đường đi thực sự rất khó đi, cứ lắc lư cả đoạn.

Nhưng thực tế, với thực lực của hai người, hẳn là không có em đường nào khiến họ cảm thấy khó đi cả.

Cái lắc lư này, thực chất là tâm trạng.

...

“Trước đây, chị thực ra là một cô bé rất điên cuồng. Việc thích làm nhất là chạy lung tung ở những nơi hoang vắng, âm u, không có người qua lại.”

“Ể, hoàn toàn không nhìn ra.”

“Ai cũng có lúc khác hẳn với hiện tại mà.”

Anna ngẩng đầu lên, nhìn những cánh chim bay ra khỏi rừng cây ở phía không xa.

Có lẽ đó là đàn chim cuối cùng còn ở lại đây. Chẳng bao lâu nữa, chúng cũng sẽ bay về phương Nam để trải qua mùa đông này, rồi sang năm khi mùa xuân ấm áp đến sẽ bay về.

Không biết mình còn có thể nhìn thấy chúng không.

"Nơi này chị tình cờ phát hiện ra, dường như là một ngôi làng hoang phế. Ở vùng ngoại ô Beland rất phổ biến, mọi người đều chuyển vào thành phố rồi, làng mạc tự nhiên cũng dần dần bị bỏ hoang.

Khi đó, chị sẽ đi xuyên qua những công trình kiến trúc phủ đầy dây leo này, tưởng tượng chúng là những tòa lâu đài, còn chị là nữ phù thủy sống trong lâu đài, nghiên cứu hắc pháp thuật."

“Không phải là công chúa sao?”

“Không phải?”

Anna nhẹ nhàng lắc đầu,

“Công chúa chỉ có thể ngây ngốc chờ hoàng tử đến cứu, nếu hoàng tử không đến, thì xong đời rồi.”

Muen ngạc nhiên.

“Nhưng nữ phù thủy thì khác. Nữ phù thủy không cần ai cứu cả, nữ phù thủy sẽ dùng kiến thức và hắc pháp thuật của mình, dốc hết sức mình để đấu tranh. Dù có thất bại, ít nhất trước khi chết, cũng có thể nguyền rủa số phận một cách phóng khoáng, đúng không?”

Đi qua em đường núi gồ ghề, hai người đến đỉnh núi.

Một nhà thờ đã bị bỏ hoang xuất hiện trong tầm mắt Muen.

Hơn một nửa nhà thờ đã sụp đổ do thời gian và mưa gió bào mòn, nhưng trước nhà thờ, bức tượng Nữ thần Sinh mệnh Amiya vẫn sừng sững đứng đó, hai tay nâng đỡ, từ bi nhìn xuống vạn vật trên thế gian.

“Đi lên thôi.” Anna đột nhiên nói.

“Ể? Lên? Đây là tượng Nữ thần sao?”

Muen còn chưa nói hết lời, Anna đã nhảy lên, nhẹ nhàng điểm vào nếp gấp ở thắt lưng tượng Nữ thần, ưu nhã ngồi lên lòng bàn tay Nữ thần đang nâng đỡ.

Ánh mắt Muen lập tức dán chặt vào đó, không chỉ vì hành vi bất kính khi học tỷ lại ngồi trên tượng Nữ thần, mà còn vì góc nhìn này...

Dường như có thể nhìn xuyên qua tất đen và tà váy, mơ hồ thấy được Thánh địa...

“Học đệ...”

Anna đè tà váy xuống, nũng nịu nói,

“Mau lên đây.”

“...Chị đến đây.”

Muen cũng không phải tín đồ của Giáo hội Sinh mệnh, tự nhiên không có áp lực tâm lý gì, làm theo lời học tỷ, nhảy lên lòng bàn tay.

Ừm, nói thật, vị trí này khá thoải mái.

Không chỉ vừa vặn, mà còn vì lòng bàn tay hơi nghiêng vào trong, nên khi ngồi xuống, Muen cảm thấy mình và học tỷ dính sát vào nhau, dựa vào nhau.

Gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Và lúc này, Muen mới phát hiện, nơi tượng Nữ thần hướng tới, lại là một vách đá dựng đứng. Bên dưới là vùng nước rộng lớn của ba em sông hợp lưu, xa hơn nữa...

Chưa kịp nhìn, Muen đã bị học tỷ nhẹ nhàng ấn đầu, nhìn xuống phía dưới.

“Đừng vội ngẩng đầu lên, nhìn chỗ này trước.”

Theo hướng học tỷ chỉ, Muen nhìn xuống phía dưới.

Phía dưới vách đá, người đánh cá đang thu lưới. Nhìn thấy ông ta rất vui vẻ, vì từ xa như vậy, Muen cũng có thể nhìn rõ em cá to béo trông rất ngon lành mà ông ta kéo lên từ dưới nước.

“Học tỷ... thích cá sao?”

“Từng rất thích.”

“Từng?”

“Những ngày ở cô nhi viện rất đạm bạc, mỗi tháng chỉ được ăn thịt một hai lần thôi. Nhưng may mắn là từ nhỏ chị đã rất giỏi bơi lội, nên mỗi lần ra ngoài, chị đều lén lút bắt cá ăn. Cô nhi viện quản rất nghiêm, nên lúc đó chị luôn lợi dụng lúc trời chưa sáng sớm, trèo tường ra ngoài, chạy đến đây chơi đùa. Đói thì bắt cá ăn, mệt thì lấy cá bắt được đổi lấy tiền ở chợ để mua sách đọc. Không cẩn thận sẽ quên cả thời gian, rất muộn mới mang kẹo mua bằng tiền đổi được về cho người khác, lén lút trốn về, cuối cùng không ngoài dự đoán là bị các bà sơ ở cô nhi viện giáo huấn một trận.”

Nhìn học tỷ chống cằm, miêu tả chi tiết về sự đáng sợ và dữ tợn của các bà sơ ở cô nhi viện, Muen không khỏi bật cười:

“Học tỷ lúc trước nghịch ngợm vậy sao?”

“Bây giờ chị cũng rất nghịch ngợm đó.” Anna quay đầu lại, tinh nghịch nháy mắt, “Học đệ không nhận ra sao?”

Muen lại không khỏi rung động.

"Rồi sao nữa, đó là năm mười một tuổi, rời khỏi cô nhi viện, được ông lão nhận nuôi, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông ấy, chị học ma dược và ma pháp. Chị học rất nhanh, không lâu sau đã có thể tự mình học tập, lại thêm mấy năm nữa, vào học viện, để tiện nghiên cứu, chị đã thành lập Hội Ma dược Cổ đại, cuối cùng...

Gặp được cậu, học đệ.

Đó là toàn bộ cuộc đời của tôi, có nhàm chán không?"

Anna nghiêng đầu, nhìn vào mắt Muen, dùng lời lẽ bình thản nhất để miêu tả cuộc đời có vẻ bình thản của mình.

Muen nhìn lại cô, lại cảm thấy có chút không đành lòng.

“Học tỷ.”

“Ừm.”

“Cậu luôn một mình sao?”

“Ừm?”

Muen từ từ giơ tay lên, chạm vào Anna.

Cẩn thận dò xét ánh mắt cô, xác định cô không ghét bỏ, mới nhẹ nhàng đặt bàn tay lên gò má cô, trìu mến nói:

“Trong câu chuyện của cậu, từ cô nhi viện, đến được nhận nuôi, rồi đến học viện, ngoài vài lần tiếp xúc cần thiết, ngoài việc thu thập nguyên liệu để chữa bệnh, dường như... chưa bao giờ xuất hiện người nào khác, không có bạn bè, không có người thân, cậu luôn một mình sao?”

Anna ngây người ra, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ vào bàn tay Muen, mỉm cười không chút để tâm:

“Học đệ, cậu biết mà, chị không biết khi nào mình sẽ biến thành quái vật, nên kết giao quá sâu với người khác, sẽ mang đến bất hạnh.”

“...”

Hơi thở của Muen đột nhiên nghẹn lại, một nỗi đau xé lòng bao trùm lấy trái tim cậu.

Cậu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên cậu cùng học tỷ đi tham quan phòng thí nghiệm ma dược, lúc sắp rời đi, lúc đó học tỷ cũng một mình đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, cô đơn như vậy.

“Vậy còn em thì sao? Học tỷ tại sao lại luôn tiếp cận em?”

“Ban đầu, là vì nghe nói học đệ là một tay chơi khét tiếng, muốn từ cậu, hoặc những người xung quanh cậu, lấy được nguyên liệu. Nhưng sau đó...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Anna hiện lên một chút nghi hoặc, cô nhìn về phía xa, nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Sau đó chị cũng không biết tại sao nữa, luôn cảm thấy có chút khó khăn để tách rời khỏi học đệ.”

“Đó là——”

Muen định nói gì đó, lại bị Anna đưa một ngón tay lên chặn môi.

“Đừng nói gì cả, bây giờ có thể quay đầu lại rồi.” Anna nói, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, bí ẩn.

“Quay đầu lại?”

Muen mới phản ứng lại, học tỷ dường như luôn cố tình không cho cậu ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Có chuyện gì sao?

Mang theo nghi vấn này, Muen quay đầu lại.

Rồi ——

Một mặt trời lặn khổng lồ hiện ra trước mắt.

Ánh sáng hoàng hôn đỏ rực, như thủy triều cuộn trào nhấn chìm mọi thứ. Mặt trời uy nghiêm, nhẹ nhàng chạm vào vùng nước bao la. Ánh sáng lấp lánh, tựa như tấm voan nhẹ của nữ thần, theo những em sóng lãng mạn chảy trôi, rồi bị những cánh buồm và tiếng còi tàu qua lại, cắt thành những bóng dáng hư ảo.

Rõ ràng chỉ vài phút trước, đó vẫn là một mặt trời bình thường, nhưng bây giờ, nó như bị ma pháp kỳ lạ nhất thế gian đốt cháy, mang theo lửa đỏ rực, chiếu rọi lên những ngọn núi xanh tươi và làn nước trong vắt, tựa như một bức tranh sơn dầu với màu sắc phân minh, đẹp đến— nghẹt thở.

“Đây là...”

Muen không khỏi ngây người ra. Là một kẻ xuyên không đến từ khu rừng thép đó, cậu chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy.

Không đúng, ngay cả trong ký ức của Muen Campbell, thế giới này cũng chưa bao giờ đẹp đến... kinh tâm động phách như vậy.

"Giống như học đệ nhìn thấy đó, cuộc đời nửa đầu của tôi, thực ra rất nhàm chán, nên chị không biết thế nào mới là hẹn hò hoàn hảo, không biết thế nào mới là tình yêu, cũng không biết làm thế nào để lay động trái tim một người.

Hơn nữa, chị cũng không thể giống như học đệ, tặng những viên đá quý quý giá và quà tặng.

Vì vậy ——"

Anna ôm lấy hai đầu gối, đặt cằm lên đó, trong đôi mắt như đá quý phản chiếu ánh mặt trời, mây và khuôn mặt ngỡ ngàng của thiếu niên, tựa như cô bé chạy khắp núi đồi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp này vậy, vui mừng và mơ màng nói:

“Chị chỉ có thể tặng cậu cảnh đẹp nhất mà chị từng thấy trong đời này thôi.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cưới luôn cho bác
Xem thêm
Absolute cinema🙌🙌🙌
Xem thêm