Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Nước mắt của xà nhân

Chương 06: Thiếu nữ cùng nắng sớm.

2 Bình luận - Độ dài: 4,523 từ - Cập nhật:

"Thôi được rồi, chắc là tớ đoán được mấy lời đồn này lại do ai đứng sau giật dây rồi."

Ariel xoa trán, có vẻ hơi đau đầu.

Trong trường, ngoài cái Hội Báo Chí toàn lũ rảnh rỗi sinh nông nổi, vì không kiếm được tin tức lớn nên lấy việc bịa chuyện làm niềm vui, thì chắc chẳng còn ai vô công rồi nghề đến thế.

"Có lẽ phải tìm cơ hội ghé qua Hội Báo Chí một chuyến thôi. Dù thế nào, cũng không thể để mấy tin đồn này lan rộng thêm được."

"Ể? Nhưng mà hội trưởng Hội Báo Chí là anh Goethe nổi tiếng năm sáu đó, anh ấy có nghe lời cậu không?" Lia chớp mắt, lo lắng hỏi.

Tuy lúc này Ariel đã có chút tiếng tăm trong một bộ phận học sinh, nhưng so với các anh khóa trên năm sáu, thì danh tiếng này có lẽ chẳng đáng là bao. Huống chi là bảo Hội Báo Chí thay đổi cách kiếm niềm vui của họ.

"Nhưng cũng không thể không đi được." Ariel nghiến răng nói: "Tớ không muốn tự dưng trở thành bạn gái cũ của cái tên Muen Campbell đó đâu."

Chỉ cần nghĩ đến sau này bị người ta chỉ trỏ như thế, cô còn thấy khó chịuw hơn cả bị giết.

"Không chỉ là bạn gái cũ, mà còn là bạn gái cũ đã từng phá thai nữa chứ." Lia nghiêm túc bổ sung.

"...Được lắm, cái đồ ranh con này! Lâu lắm không gặp, vừa gặp đã chọc tức tớ là sao?"

Ariel vỗ cuốn sách cổ xuống dưới gối, đôi mắt phượng đẹp đẽ ánh lên vẻ uy nghi, rồi cười khặc khặc lao về phía Lia. "Mau lại đây cho tớ kiểm tra xem có béo lên không nào!"

"Đâu có đâu, không mà, ngứa quá... hí hí..."

"Được lắm, miệng thì bảo không mà mới có một kỳ nghỉ đã lén đổi sang áo ngực cỡ lớn hơn rồi, Lia Angel! Cậu to xác quá rồi!" Phát hiện ra một sự thật khó chấp nhận, Ariel giận tím mặt. "Hôm nay tớ nhất định phải trừng phạt cậu!"

"Ưm... đừng lại đây, tránh ra mau... ngứa chết mất, hí hí..." Lia vừa né tránh móng vuốt của Ariel vừa cười duyên nói: "Nó lớn thì tớ cũng chịu thôi, thật ra em cũng ghen tị với Cậu lắm đấy, ít nhất lúc đi bộ vai không bị mỏi, ngủ cũng không khó chịu vì tức ngực..."

"Đáng ghét, đáng ghét! Cậu còn nói nữa, còn nói nữa!"

Ai đó siêu phẳng cảm thấy nhân cách bị xúc phạm, lập tức phát động tấn công mạnh mẽ hơn.

Trong tiếng đùa giỡn, căn phòng ký túc xá tràn ngập bầu không khí thiếu nữ đáng yêu.

.....

Nguyệt quang thanh lương.

Sau khi đùa giỡn xong, Ariel cũng chẳng còn tâm trí đọc sách nữa. Cô tựa vào cửa sổ ngắm trăng sáng trên trời, chải lại mái tóc dài vừa bị làm cho rối bù.

Lúc này, Lia với hai má vẫn còn hơi ửng hồng cẩn thận lại gần, hỏi:

"Vậy thì sao?"

"Sao cái gì?"

"Thì lời xin lỗi của Muen Campbell ấy."

Lia chống má nhìn Ariel, hỏi:

"Cậu nghĩ sao, có tha thứ cho cậu ta không?"

"Đùa gì thế không biết."

Ariel lập tức trợn tròn mắt:

"Hắn ta đã làm những chuyện quá đáng với tớ như thế, một lời xin lỗi là xong sao? Tớ đâu có hiền lành đến mức đó."

"Nói cũng phải. Nhưng mà..."

Lia nghĩ một lát, rồi nói:

"Dù sao đó cũng là Muen Campbell, con trai của Công tước đó. Rõ ràng trước đây còn kiêu ngạo hống hách như vậy, vậy mà tự dưng lại xin lỗi cậu, còn là trước mặt nhiều người như thế. Tớ nghĩ cậu ta chắc cũng đã quyết tâm lắm đó, kiểu như muốn thay đổi hoàn toàn ấy."

"Thôi đi, tớ thấy khả năng có âm mưu cao hơn."

Ariel nghĩ lại những gì Muen Campbell đã làm hôm nay, rồi so sánh với Muen Campbell trong ký ức, cô vẫn khó mà tin được chỉ sau một kỳ nghỉ mà cùng một người lại có thể thay đổi nhiều đến thế.

Chắc là bị tà thần nhập rồi? Hay là lừa cậu ta đến Giáo Hội Sinh Mệnh làm lễ thanh tẩy nhỉ?

"Với lại, sự chân thành của hắn ta cũng còn phải xem xét."

Ariel bức xúc nói:

"Cậu có biết quà xin lỗi hắn ta tặng tôi hôm nay là gì không? Là một xiên thịt nướng! Mà còn là xiên đã cắn vài miếng rồi nữa chứ! Cậu gọi đó là chân thành hả?"

"Ờm... có lẽ là chuyện đột ngột quá chăng?"

"Mà, cậu ta cũng nói sẽ bù lại quà sau, nhưng tôi nghĩ với sự tầm thường của hắn ta từ trước đến giờ, chắc cũng chỉ là mấy món trang sức đá quý gì đó thôi."

"Ừm, trang sức đá quý thì tầm thường thật, nhưng cậu không muốn sao?"

Lia nhìn chằm chằm Ariel, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch như thể nhìn thấu mọi chuyện.

"Tiểu thư Ariel của chúng ta rõ ràng đã là người thừa kế của bá tước rồi mà vẫn nghèo rớt mồng tơi, không muốn sao?"

"Á á á, tớ muốn chứ, ai bảo những việc tớ làm quá tốn tiền chứ á á á...

Tiểu thư Lia, làm ơn rủ lòng thương cho tớ mượn thêm chút nữa đi." Ariel ôm chặt chân Lia.

"Tiền của tớ đã cho cậu mượn hết rồi mà."

Lia phồng má nói: "Chẳng biết cậu đang lén làm gì mà tiêu nhiều tiền thế, lại còn không nói cho tớ biết dùng vào việc gì nữa."

"Hề hề, thật ra tớ đang nghiên cứu công thức bánh Parchichi độc nhất vô nhị trên thế giới đó!" Ariel mặt mày nghiêm túc.

"Rồi rồi, vậy Cậu cứ từ từ nghiên cứu đi." Lia rõ ràng không tin, nhưng cô cũng không có hứng thú tò mò bí mật của người khác. Cô vẫy tay chào: "Cũng không còn sớm nữa, em về ký túc xá trước đây."

"Ok, đi cẩn thận nhé!"

"À mà này." Lia sắp đi ra ngoài thì quay đầu lại, nghiêm túc dặn dò:

"Ngày mai là lễ khai giảng đó, Cậu không được đến muộn đâu đấy."

"Làm sao có thể."

Ariel vỗ ngực mạnh mẽ: "Tớ là loại người sẽ đến muộn trong những dịp quan trọng sao?"

"Cậu nói thử xem?"

Lia cạn lời: "Ai đó là bạn học Ariel bị trừ điểm học phần nhiều nhất kỳ trước vì đi muộn đó?"

"Hề hề..."

"Thôi, mai tớ sẽ qua gọi cậu. Ngủ ngon..."

"Ngủ ngon, Lia-chan."

.....

Sau khi Lia đi.

Ariel gục đầu xuống bàn, thở dài thườn thượt:

"Học ma pháp, tốn tiền quá đi mất."

Cô tuy đã trở thành người thừa kế của Bá tước, nhưng vẫn chưa thể chạm vào quyền quản lý tài chính của gia tộc Bogard. Mà chỉ dựa vào khoản tiền tiêu vặt hàng tháng, thì hoàn toàn không đủ dùng.

Dù sao cô đi con đường ma pháp không hề bình thường. Con đường độc đáo đó tuy mạnh hơn, nhưng tương ứng, cũng tốn tiền hơn rất nhiều.

Thật là nản lòng.

"Ai bảo ma pháp vốn được gọi là đồ chơi của giới quý tộc cơ chứ? 'Tầng lớp dưới toàn lũ thô lỗ' phần lớn không phải là lời châm biếm, mà là lời nói thật về sự tàn khốc của đẳng cấp trong thế giới này đó."

Ánh nến lung lay.

Từ chiếc nhẫn cổ kính Ariel đang đeo, một làn khói xanh mờ ảo bay lên, dần dần tạo thành một hình dáng tuyệt đẹp.

"Sư phụ, có cách nào kiếm tiền không ạ?"

 Thấy bóng dáng đó, Ariel lập tức khóc than thảm thiết hơn:

"Đệ tử yêu quý của người sắp chết đói rồi."

"Đương nhiên là có rồi."

Bóng dáng mờ ảo tuyệt đẹp, tức là sư phụ của Ariel nói: "Con bây giờ đã là một pháp sư bậc Hoàng Kim rồi, muốn kiếm tiền thì có bao nhiêu cách cũng có."

Dù sao pháp sư tuy tiêu tiền nhanh, nhưng kiếm tiền cũng nhanh. Chỉ cần bán vài cuộn phép thuật, là đã có một khoản thu nhập không nhỏ rồi.

"Nhưng mà..."

Sư phụ của Ariel tiếp tục nói:

"Tình hình con đâu phải không biết, không phải chúng ta không kiếm được tiền, mà là chúng ta không có chỗ để kiếm tiền."

"Do ảnh hưởng của sự việc đó, hầu hết các chợ đen dưới lòng đất ở Beland đều tạm thời đóng cửa, chuyện này ta cũng bó tay."

"Ưm... cũng không phải do sư phụ dạy ma pháp cổ đại quá dễ gây chú ý sao? Nếu cuộn phép làm ra có thể bán ở kênh bình thường, thì con đã không phiền lòng đến thế rồi."

"Vậy con cũng có thể học ma pháp thông thường mà, bây giờ vẫn kịp đó." Người đẹp mờ ảo cười như không cười.

"Không thèm đâu."

Ma pháp cổ đại lợi hại như thế, sao tôi lại không học chứ?

"Mà nói đến, chuyện này cũng có chút liên quan đến con."

Ariel nhìn chằm chằm vào ánh nến, trong mắt lộ ra một tia hối hận.

Ban đầu ở phủ Công tước, cô rõ ràng đã nhận ra một điều không ổn.

Kết quả, vì tin tưởng công tước, cộng thêm sự hấp dẫn của bánh Parchichi, cô đã không chọn tìm hiểu sâu hơn.

Và rồi, là sự việc đó xảy ra.

Công chúa Celicia bị ám sát.

Muen Campbell bị liên lụy và bị thương nặng.

Công tước Campbell và Hoàng đế nổi trận lôi đình, ra tay mạnh mẽ với xã hội ngầm của Beland.

Bây giờ toàn bộ mặt tối của Beland, đều như lũ chuột cống trong cống rãnh, trốn chui trốn lủi không dám ló đầu ra.

Đừng nói đến chợ đen, bây giờ bất cứ ai đội mũ trùm đầu trên phố, đều sẽ đột nhiên bị một đám đại hán hùng tráng mời đi uống trà.

Toàn bộ Beland bình yên đến mức ngay cả trộm cắp cũng chẳng có mấy.

"Nếu lúc đó mình có thể tiến thêm một bước nữa thì tốt biết mấy." Ariel thở dài.

Trong lúc nguy cấp cứu Celicia, đó là cơ hội tốt biết bao để tăng độ hảo cảm, vậy mà lại để cơ hội này tuột khỏi tay. Thật đáng tiếc!

Nhưng mà, vẫn có một chuyện có thể khiến Ariel vui vẻ một chút.

Celicia bị ám sát, nhưng người bị thương nặng lại là Muen Campbell.

Celicia nhất định đã hoàn toàn thất vọng về người đàn ông vô dụng này rồi!

(Ghi chú: Dinh công tước đã phong tỏa tin tức công chúa bị ám sát, thông tin của Ariel đến từ kênh đặc biệt, không đầy đủ.)

"Nhắc mới nhớ, ta lại nghĩ ra một cách kiếm tiền hay ho rồi." Người đẹp mờ ảo đột nhiên nói.

"Vừa đơn giản vừa nhanh chóng, lại cực kỳ tiện lợi."

"Ồ."

Ariel sáng mắt lên, "Sư phụ xin hãy nói."

"Hôm nay cái tên Muen Campbell đó không phải nói sau này sẽ bù lại quà xin lỗi sao?"

Người đẹp mờ ảo cười nói: "Con nói với Muen Campbell, chỉ cần cậu ta đưa con một triệu, con sẽ tha thứ cho cậu ta, có khi cậu ta sẽ rất vui vẻ mà dâng một triệu lên đó."

"Không thể nào!"

Ariel đập bàn, dứt khoát từ chối:

"Con là loại phụ nữ nông cạn sẽ vì một triệu nhỏ nhoi mà từ bỏ nguyên tắc sao? Muen Campbell muốn được tôi tha thứ, trừ khi hắn ta thật sự thay đổi hoàn toàn, nhân phẩm phải được con công nhận, nếu không thì tuyệt đối không thể!"

"Thật chứ?"

"Đương nhiên là thật, thật hơn cả ngọc trai nữa!" Ariel khẳng định chắc nịch.

"Vậy à, tiếc thật."

Người đẹp mờ ảo xoa mặt thở dài:

"Ta lại thấy, cái tên Muen Campbell đó, hôm nay trông khá chân thành đó."

.....

Sáng sớm.

Sương mù bao phủ, vạn vật tĩnh lặng.

Nhưng lúc này, Giáo sư Franz đã thức dậy, bắt đầu thói quen đi dạo hàng ngày của mình.

Đi dạo không phải để rèn luyện sức khỏe, mà là để thực hiện trách nhiệm của một nhà giáo dục ưu tú.

"Chim dậy sớm bắt được sâu, học sinh khóa này tệ quá, ngay cả điều đơn giản này cũng không biết!"

Giáo sư Franz đứng trên con đường lớn trồng đầy cây ngô đồng, nhìn ra khu ký túc xá yên tĩnh, không khỏi lắc đầu.

"Nhớ ngày xưa, khi mình dạy thế hệ vàng, những thiên tài đó còn chưa sáng đã thức dậy học hành rèn luyện. Đâu như khóa này, chỉ còn vỏn vẹn hai tiếng nữa là lễ khai giảng rồi, vậy mà chẳng có ai thức dậy cả.

Haizz, tệ quá, tệ quá, một chút tự giác của học sinh Thánh Maria cũng không có."

Giáo sư Franz không khỏi tiếc nuối vì sự uể oải của khóa học sinh này, đồng thời đã bắt đầu suy nghĩ, có nên đề nghị với viện trưởng, quản lý chặt hơn những trụ cột tương lai của đế quốc này, đừng để họ tự do phát triển hoang dại như bây giờ.

Nghĩ mãi, Giáo sư Franz thất vọng chuẩn bị trở về nhà.

Nhưng đúng lúc này, ông nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và đều đặn, đặc biệt rõ ràng dưới hàng cây ngô đồng tĩnh lặng này.

"Đây là..."

Giáo sư Franz sáng mắt.

Chẳng lẽ, vẫn có học sinh ưu tú, không lãng phí khoảng thời gian buổi sáng quan trọng nhất trong ngày này?

Giáo sư Franz mãn nguyện quay đầu lại, ông quyết định sẽ khen ngợi học sinh này thật nhiều, thậm chí còn muốn đưa ra làm gương tốt trong buổi lễ sắp tới, để những học sinh lười biếng khác nhìn vào.

Hãy nhìn xem, nhìn xem, thế nào mới là tấm gương của học sinh, lũ lười biếng các ngươi học hỏi một chút đi.

"Chào buổi sáng, Giáo sư."

"Ừm, chào buổi sáng, Mu... Muen Camp—bell!"

"Ể?"

Muen giật mình vì tiếng hét đột ngột của ông lão, theo phản xạ hét lên PTSD phát tác, suýt nữa thì đá một cú.

May mà kịp nhận ra đây là trong trường, hoàn toàn không có tà thần nào đột nhiên xuất hiện, nên mới kìm lại được.

"Xin... xin hỏi có chuyện gì không ạ?"

Muen cẩn thận hỏi.

Cậu không thể không cẩn thận, vì cậu nhận ra ông lão đang trợn mắt như chuông đồng trước mặt mình là ai rồi.

Franz Ronald, Trưởng khoa Ma pháp.

Giáo sư ma pháp lâu đời nhất trong trường.

Đồng thời cũng là giáo sư mà chủ nhân cũ sợ nhất.

Lý do sợ hãi... có lẽ là vì dưới tay ông, một năm mới học được một phép chiêu minh thuật, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị Giáo sư Franz giận dữ nuốt chửng.

"Muen Campbell, cậu đang làm gì đấy?"

Nhận ra mình đã thất thố, Giáo sư Franz lấy lại bình tĩnh, ho khan hai tiếng, hỏi.

"Em? Em đang chạy bộ buổi sáng ạ."

Muen mặc áo thun và quần đùi gọn gàng, dù khâm phục tốc độ phản ứng của Giáo sư Franz, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, vẫn giậm chân tại chỗ.

"Chạy bộ buổi sáng!"

Giáo sư Franz trợn tròn mắt.

Trong mắt ông lóe lên sự kinh ngạc, khó hiểu, và bối rối.

Giống như đột nhiên nhìn thấy một bệnh nhân sắp chết bật dậy khỏi giường, vừa vỗ mông người phía sau vừa chạy hết một cuộc marathon vậy.

Giáo sư Franz nhìn chằm chằm vào mắt Muen, nghiêm túc hỏi:

"Cậu có chắc là cậu không phải vừa lén lút từ ký túc xá nữ ra và đang bỏ chạy không?"

"Tại sao giáo sư lại có suy nghĩ đó chứ!"

Muen kinh ngạc, "Ký túc xá nữ hoàn toàn không ở phía này mà."

"Hay là cậu đang định đến ký túc xá nữ?" Giáo sư Franz nghiêm túc đưa ra phỏng đoán.

"Không có đâu ạ!"

"Vậy thì lạ thật."

 Giáo sư Franz vuốt râu, ánh mắt nghiêm nghị, như thể gặp phải một vấn đề khó khăn lớn trong ma pháp.

"Cậu Muen Campbell dậy sớm như vậy, lại còn ăn mặc hở hang, nếu không phải để làm chuyện xấu gì đó, thì sao mà nói xuôi được chứ."

"Em sẽ không làm chuyện xấu đâu ạ, chẳng lẽ trong mắt giáo sư em là loại người đó sao?" Muen tiếp tục kinh ngạc.

"Với lại đây chỉ là áo thể thao thôi mà, sao lại bảo là ăn mặc hở hang chứ."

"Chứ còn gì nữa?"

Giáo sư Franz cũng kinh ngạc: "Kỳ trước cậu còn làm ít chuyện xấu sao?"

"....."

Ông lại nói chuyện kỳ trước sao?

Ông lại dám nói chuyện kỳ trước với tôi sao?

Nếu ông nói chuyện kỳ trước... thì tôi cũng hết cách rồi.

Dù sao thì, đó đều là sự thật mà?

Muen Campbell, kỳ trước quả thật đã làm đủ chuyện xấu!

"Tóm... tóm lại, em thật sự chỉ đang chạy bộ buổi sáng thôi." Muen bất lực nói.

"Giáo sư đừng nghĩ nhiều quá."

"Nhưng mà, chạy bộ buổi sáng mức độ này, chắc không có tác dụng rèn luyện gì đâu nhỉ." Giáo sư Franz bản thân cũng có nền tảng võ sĩ không yếu, vì vậy ông biết rằng, đừng nói là võ sĩ nhị giai, ngay cả võ sĩ nhất giai đạt đến giai đoạn đỉnh phong, việc tập thể dục đơn thuần đã không còn tác dụng rèn luyện nữa rồi.

"Em biết mà." Muen nói: "Em làm vậy chỉ để tỉnh táo tinh thần thôi."

"Tỉnh táo tinh thần?"

"Đúng vậy, buổi sáng sớm vận động một chút, rồi về tắm nước lạnh, cả ngày sẽ rất tỉnh táo."

Muen mỉm cười: "Như vậy ít nhất sẽ không ngủ gật trong lớp đúng không ạ?"

"Không ngủ gật trong lớp..."

Giáo sư Franz trợn tròn mắt, như thể nhìn thấy một con tôm khổng lồ, vừa kéo trứng vừa đi ngang qua mình.

Đồ khốn.

Sao cậu lại dám nói ra câu này chứ.

Rõ ràng kỳ trước mỗi tiết học của tôi... cậu đều ngủ gật!

"Thôi, giáo sư, em đi trước đây, tạm biệt."

Cảm giác ở lại sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì, Muen tìm cơ hội liền chuồn lẹ.

Tranh thủ lúc Giáo sư Franz chưa kịp phản ứng, cậu đạp lên lá khô, chạy vội vã, nhanh chóng biến mất trong ánh ban mai.

"Một người, thật sự có thể thay đổi lớn đến thế trong thời gian ngắn như vậy sao?"

Nhìn bóng lưng Muen biến mất, ngay cả Giáo sư Franz, người đã dạy dỗ vô số học sinh, cũng khó kìm nén sự kinh ngạc trong lòng.

Hôm qua nhìn từ xa, cảm giác không quá mạnh mẽ, nhưng bây giờ tiếp xúc gần như vậy, ông mới nhận ra... những gì Muen đã làm... hình như cũng có vài phần thật.

Nghĩ mãi, Giáo sư Franz bất giác bóc một mẩu vỏ cây ngô đồng bên cạnh, bỏ vào miệng.

Ưm, đắng quá!

Nếu bàn làm việc của mình...

À, không đúng không đúng.

Sao mình có thể dễ dàng lay động như vậy chứ?

Đừng bị lừa đó, Franz Ronald!

Hãy vạch trần bộ mặt giả dối của Muen Campbell đi!

Vì công việc... vì danh dự dạy học mấy chục năm của mình!

"Hừ."

Giáo sư Franz cắn mạnh một miếng vỏ cây, cười lạnh:

"Muen Campbell, cậu chờ đấy, tiếp theo, tôi sẽ luôn luôn để mắt đến cậu!"

.....

Muen đang chạy bộ bỗng nhiên rùng mình, cậu rụt vai lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Sao mình tự dưng lại có cảm giác bị yandere theo dõi vậy nhỉ?"

"Lạ thật, đây là học viện Thánh Maria, lẽ ra An không vào được chứ."

.....

Bình minh hé rạng.

Sự yên tĩnh hiếm có trước tòa nhà bị phá vỡ bởi tiếng giày cao gót lanh lảnh. Cô gái búi tóc đang ngủ gật chờ trước cửa đột nhiên giật mình, vội vàng nhìn cô gái tuyệt đẹp tóc bạch kim trước mặt, ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:

"Điện hạ!"

"Đã nói rồi, ở trường đừng gọi tôi là Điện hạ."

Celicia liếc nhìn khóe miệng vẫn còn hơi ẩm ướt của Vivien, mặc dù đã vội vàng lau đi, nói:

"Với lại, buổi tối đừng thức khuya đọc tiểu thuyết 'Tà thần bá đạo yêu tôi', sẽ ảnh hưởng đến công việc đó."

"Vâng, hội trưởng." Vivien đỏ mặt.

"Đi thôi."

Thấy Vivien đã đồng ý, Celicia không nói nhiều nữa, bước vào tòa nhà vắng người.

Dọc theo hành lang và cầu thang quen thuộc đi lên, cuối cùng đến trước một căn phòng có tấm biển ghi chữ [Phòng Hội Học Sinh].

"Tôi về rồi." Celicia khẽ tự nhủ, rồi đẩy cửa bước vào.

Đối diện cánh cửa là một chiếc bàn làm việc đơn giản, cùng một chiếc ghế trông khá mộc mạc.

Bên cạnh phòng còn có giá sách chất đầy sách, và ghế sofa tiếp khách.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Đơn giản, mộc mạc, mọi thứ như thường lệ.

Nhưng hai tháng không có người lui tới đã khiến căn phòng phủ một lớp bụi mịn.

Thế là một làn gió lạnh thổi qua, nhanh chóng quét sạch căn phòng không còn một hạt bụi.

"Oa, dù nhìn thế nào đi nữa, em cũng thấy năng lực của hội trưởng thật tiện lợi quá." Vivien nhỏ giọng cảm thán từ phía sau.

"Nếu cô có lòng đến dọn dẹp trong kỳ nghỉ thì còn tiện lợi hơn bất kỳ năng lực nào đấy."

Celicia liếc nhìn Vivien, người là thư ký của Hội Học Sinh nhưng cả kỳ nghỉ không biết đi đâu chơi, bước vào phòng, dùng tay phủi đi lớp bụi mỏng trên mặt bàn.

"Hề hề."

Vivien lè lưỡi giả ngốc, nhưng ngay sau đó, cô suýt chút nữa bị cái lạnh trong phòng làm cho ngớ người thật.

"Lạnh... lạnh quá, hội trưởng."

"....."

Celicia khẽ thở dài.

Cô đi đến bên cửa sổ, vươn tay, đẩy cửa sổ ra.

Để không khí bên ngoài, tuy đã mang theo cái lạnh của đầu thu, nhưng so với căn phòng vừa bị gió lạnh thổi qua thì ấm áp hơn nhiều, tràn vào.

Gió nhẹ thổi qua, bóng cây ngô đồng nhẹ nhàng lay động.

Và trong tiếng gió xào xạc này, Celicia nghe thấy tiếng lá cây bị giẫm nát cực kỳ nhẹ, nhưng cũng cực kỳ dễ nhận ra.

Đây vốn là một chuyện nhỏ không đáng để chú ý, nhưng không hiểu sao, Celicia lại nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Và rồi cô nhìn thấy.

Thiếu niên tóc vàng, đầu đội ánh ban mai lấp lánh, một thân áo thể thao gọn gàng, đang chạy trong con đường mòn yên tĩnh dưới rừng cây ngô đồng.

Là cậu ta?

Ánh mắt Celicia khẽ lóe lên, đột nhiên hỏi Vivien phía sau:

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Ể, bây giờ ạ? Bây giờ... để em xem, sáu giờ sáu phút."

"Lễ khai giảng bắt đầu lúc nào?"

"Tám giờ đúng."

"Sớm hơn ít nhất hai tiếng sao?"

Lông mi bạc trắng dày của Celicia chớp chớp, không biết đang nghĩ gì.

"Hội trưởng, cậu đang nhìn gì vậy?"

Vivien cũng tò mò lại gần.

Rồi cô cũng nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang chạy phía dưới.

"À, Muen Campbell."

Vivien khẽ kêu lên, rồi đột nhiên nghiêng đầu, cắn mạnh một miếng.

"Xì!

Đồ tra nam!"

"...Cậu ta lại làm gì nữa à?" Celicia quay đầu lại, hỏi.

"Hội trưởng không biết sao?"

Vivien mặt mày kinh ngạc như thể chuyện lớn như vậy mà hội trưởng lại không biết, chẳng lẽ hội trưởng là người Sao Hỏa, rồi đột nhiên từ sau mông lấy ra mấy tờ báo bị vò nhàu nhĩ.

"Ừm?" Celicia nhận lấy tờ báo, nhìn qua.

"Chấn động! Công tử ngạo mạn Muen Campbell cúi đầu xin lỗi Ariel — lại có ẩn tình bất ngờ!"

Tờ báo mở đầu bằng những dòng chữ in đậm màu đỏ như vậy.

"Cúi đầu xin lỗi?" Celicia khẽ nhướng mày.

Dưới những dòng chữ in đậm màu đỏ là một bức ảnh được chụp bằng phép thuật, chính là cảnh Muen cúi người xin lỗi Ariel.

Celicia đang cảm thấy hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại bị những dòng chữ bên dưới thu hút.

"Bạn gái cũ? Muen Campbell và Ariel Bogard — những chuyện không thể không kể trước khi vào trường!"

"Đồ cầm thú! Giữa họ lại có một đứa con!"

"Bắt cá mười ba tay, chiến hạm không sợ hãi hóa ra là cô ấy?"

"....."

Những lời lẽ phóng đại.

Những câu chuyện giật gân.

Không có chút đáng tin cậy nào.

Nếu là Celicia trước đây, cùng lắm là liếc qua vài lần rồi sẽ dời mắt đi, không lãng phí thời gian quý báu của mình vào đó.

Nhưng không hiểu sao, lần này, cô lại kiên nhẫn đọc từng chữ một nội dung trên tờ báo.

Cho đến khi tên tra nam đáng ghét Muen Campbell, đùa giỡn tình cảm của Ariel Bogard đáng thương ba lần, khiến cô ấy mang thai năm lần, tự tử bảy lần, mắc bệnh nan y bị xe ngựa đi ngang qua cán suýt chết chín lần...[note74145]

Celicia mới tìm thấy một dòng chữ rất nhỏ, rất nhỏ ở cuối tờ báo, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra.

— "Trên đây chỉ là những suy đoán chủ quan của Hội Báo Chí, chỉ để mua vui, không đại diện cho tình hình thực tế."[note74146]

Thế là, tia nắng ban mai đầu tiên lướt qua ngọn cây, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Celicia, khiến đôi mày và ánh mắt của cô hơi giãn ra.

Nhưng ngay lập tức, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.

"Thế nào, cái tên Muen Campbell đó là một tên tra nam chính hiệu phải không?"

Vivien lại gần, vẻ mặt đầy căm phẫn nói.

"Cô đấy."

Celicia thu ánh mắt lại, khẽ thở dài.

Cô cuộn tờ báo lại, nhẹ nhàng đập vào đầu Vivien.

"Sau này bớt đọc mấy thứ này đi, sẽ bị ngốc đi đấy."

Ghi chú

[Lên trên]
Đồn ác vậy
Đồn ác vậy
[Lên trên]
Tự khai luôn
Tự khai luôn
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Bốc phét lên tận trời luôn
Xem thêm
Chap này dài đọc phê thật
Xem thêm