Quyển 1: Gặp gỡ, hợp tác, chạy trốn! (Hoàn thành)

Chương 04 - Thay đổi

Chương 04 - Thay đổi

Trong kho hàng yên tĩnh, Riel lúc này đang dựa người vào cuộn vải rách. 

Mặc dù mắt của thiếu niên đang nhắm, nhưng Julian có thể cảm nhận được cơ bắp toàn thân của Riel không hề thả lỏng, đó là một tư thế cảnh giác sẵn sàng ứng phó với tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào. 

Ngọn lửa của đèn dầu bị luồng khí yếu ớt thổi qua làm khẽ lay động, hắt lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thiếu niên những mảng sáng tối lập lòe, khiến đường môi mím chặt của cậu ta càng thêm sắc lạnh.

Julian ngồi đối diện, đầu ngón tay vô thức chạm vào mảnh vỡ màu bạc sẫm kia, cảm giác hơi nóng ran khiến cơ thể cậu có chút mất sức.

Vốn dĩ cướp trước bàn tay vàng của nhân vật chính là muốn chừa cho mình một con đường lui, lại không ngờ mảnh vỡ này như mọc luôn vào trong thịt, dù cạy thế nào cũng không hề nhúc nhích, bây giờ lại còn có phản ứng kỳ lạ thế này, y như là sự trừng phạt và biến động của tuyến thế giới vì mình đã cướp mất cơ duyên của nhân vật chính vậy.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay dùng sức, mảnh vỡ đột nhiên giật nảy lên, như bị kích thích, truyền đến một cơn đau nhói buốt.

“Hít—” Julian không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Mắt Riel lập tức mở ra, ánh mắt sắc lẻm phóng thẳng tới: “Sao thế?”

“Không, không sao.” Julian vội vàng rụt tay lại, tim đập thình thịch vì cơn đau nhói đột ngột và căng thẳng khi bị bắt quả tang, ngay cả nhịp thở cũng loạn đi một nửa, “Chỉ là… bị xơ vải trên dây thừng đâm vào thôi.”

Lời bào chữa này vụng về đến mức ngay cả bản thân cậu cũng không tin nổi, nhưng Riel chỉ nhìn cậu thật sâu, ánh mắt dán chặt vào Julian như đang che giấu điều gì, dừng lại trên mặt cậu một lát, dường như muốn tìm ra sơ hở từ biểu cảm nhỏ nhặt của cậu.

Thế nhưng Riel lại không hỏi thêm, lại tiếp tục nhắm mắt. Chỉ là bàn tay vốn đang đặt trên đầu gối đã lặng lẽ nắm lấy chuôi đoản kiếm bên cạnh, đốt ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch.

Julian thở phào một hơi, nhưng sau lưng lại vã ra một tầng mồ hôi lạnh, từ từ trượt dọc theo sống lưng, đọng lại một mảng lạnh lẽo bên hông. Cậu lại tập trung sự chú ý vào lòng bàn tay, lần này không dám dùng sức nữa.

Cơn đau nhói buốt đó đã qua đi, thay vào đó là một cảm giác nóng rát kỳ lạ, mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây, như đang nắm một thanh sắt nung vừa gắp ra từ trong lò lửa. Julian có thể cảm nhận rõ ràng mảnh vỡ đó đang chui sâu hơn vào da thịt, từng chút một với tốc độ mắt thường khó mà nhận ra, mỗi lần nó nhúc nhích đều mang theo cảm giác ngứa ngáy li ti, khiến lòng người hoảng hốt.

Bắt đầu từ khi nào? Là vì hành động vừa rồi của mình đã khiến sự bất thường của mảnh vỡ tăng lên?

Tim Julian hẫng một nhịp, một nỗi hoảng sợ không tên dâng lên trong lòng. Cậu cố gắng ngăn cản, dùng ý niệm để đè nén, lại phát hiện mảnh vỡ đó hoàn toàn không chịu khống chế, như một hạt giống có ý thức của riêng mình, muốn cắm rễ trên ngón tay cậu.

Cảm giác đau đớn khi da thịt bị căng ra kéo dài không dứt, mang theo một cơn ngứa ngáy kỳ quái, lan dọc theo dây thần kinh trên cánh tay đến tận tim, khiến cậu không nhịn được mà nắm chặt tay.

Cậu cắn chặt răng, không cho mình phát ra âm thanh, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, trượt dọc theo thái dương để lại một vệt sẫm màu nho nhỏ.

Nương theo ánh đèn yếu ớt, Julain lén lút lật tay lên xem, mảnh vỡ màu bạc sẫm đó lúc này đã có quá nửa chui vào da thịt, chỉ còn lại một cạnh nhỏ lộ ra bên ngoài, vùng da xung quanh hơi ửng đỏ như bị bỏng, ngay cả kẽ ngón tay cũng nóng ran.

Càng khiến cậu kinh hãi hơn, là phần mảnh vỡ lộ ra bên ngoài đang mơ hồ tỏa ra một lớp quầng sáng màu xanh lam cực nhạt, gần như trong suốt, hoàn toàn khác với tia sáng yếu ớt thỉnh thoảng lóe lên trước đây.

Quầng sáng này rất ổn định, như một lớp màng mỏng bao bọc lấy mảnh vỡ, tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo, tạo thành sự đối lập kỳ quái với cảm giác nóng rát của chính nó, giống như hai luồng năng lượng đối nghịch nhau bị một sức mạnh nào đó cưỡng ép hòa quyện lại, tiến hành một cuộc tử chiến kịch liệt.

Rốt cuộc đây là thứ gì? Trong lòng Julian ngập tràn nghi vấn. Trong nguyên tác chỉ nói đây là Mảnh Vỡ Sao Chổi có thể kích hoạt ma pháp bản nguyên, chứ không hề nhắc đến việc nó sẽ tự chui vào cơ thể người, càng không nói nó sẽ phát sáng.

Lẽ nào là vì cậu không phải nguyên chủ, cũng không phải Riel, nên mảnh vỡ mới có phản ứng bất thường? Đây có lẽ cũng là một cách biểu đạt khác của ý chí thế giới đang sửa chữa lại cốt truyện.

Ngay lúc cậu đang suy nghĩ miên man, mảnh vỡ đó lại đột ngột lún xuống, chút cạnh cuối cùng cũng ngập vào đầu ngón tay, hoàn toàn biến mất. Chỉ để lại một dấu ấn màu đỏ nhạt, như một vết thương chưa lành hơi nhô lên, mang theo cảm giác nóng rát đang dần tan đi.

Mà cùng với việc mảnh vỡ hoàn toàn cắm vào, lớp quầng sáng màu xanh lam lạnh lẽo đó cũng biến mất, như chưa từng xuất hiện.

Julian ngẩn ngơ nhìn dấu ấn trong lòng bàn tay, nhất thời quên cả phản ứng. Hình dạng của dấu ấn đó vừa vặn khớp với mảnh vỡ, như một dấu ấn bị nung sâu vào xương. Cậu thử cử động ngón tay, ngoài cảm giác đau nhè nhẹ và nóng rát còn sót lại, dường như không có ảnh hưởng nào khác.

“Còn một canh giờ nữa là trời sáng.” Giọng Riel đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, “Thời gian bọn chúng đổi gác, ngươi có thể chắc chắn một trăm phần trăm không?”

Julian hoàn hồn lại, nhanh chóng đút tay vào túi áo choàng che đi dấu vết, rồi gật đầu nói: “Chắc chắn. Quy tắc của Đoàn Lính Đánh Thuê Greenfield là lúc đổi gác ca đêm luôn muộn hơn thời gian quy định một lát, đặc biệt là trong thời tiết thế này.” Cậu dừng lại, bổ sung:

“Đội trưởng của bọn chúng là một gã mập mũi đỏ như gấc, mỗi lần trực đêm đều kè kè một bầu rượu đầy ắp, giờ này tuyệt đối đang trốn trong đống cỏ khô sau chuồng ngựa uống rượu, tuyệt đối sẽ không tuần tra nghiêm túc.”

Những chi tiết này đều là cậu moi ra từ những đoạn miêu tả bối cảnh dài dòng trong nguyên tác. Lúc đó còn thấy tác giả viết quá lằng nhằng, bây giờ lại trở thành thông tin giữ mạng.

Riel “ừm” một tiếng, không nói gì thêm, nhưng bàn tay đang nắm chuôi kiếm đã thả lỏng hơn. Julian có thể cảm nhận được đối phương tuy vẫn không tin tưởng cậu, nhưng dường như đã tạm thời chấp nhận kiểu hợp tác đôi bên cùng có lợi này.

Trong kho lại chìm vào im lặng, nhưng không khí đã dịu hơn trước một chút. Julian dựa vào cuộn vải rách, cảm nhận cảm giác nóng rát liên tục kéo dài, trong lòng vô cùng rối loạn.

Sự thay đổi của mảnh vỡ khiến cậu bất an, nhưng đồng thời cũng mang đến một tia mong chờ thầm kín. Nếu mảnh vỡ này có thể kích hoạt ma pháp bản nguyên dành riêng cho cậu, vậy có phải đồng nghĩa với việc cho dù rời khỏi cái đùi nhân vật chính, cậu cũng có khả năng sống sót trong thế giới này?

Julian lặng lẽ tập trung ý thức vào đầu ngón tay, cố gắng cảm nhận sự tồn tại của mảnh vỡ đó. Lần này cậu cảm nhận rõ ràng nó đang ở dưới da thịt, mảnh vỡ màu bạc sẫm nằm yên lặng, như một khối kim loại đang say ngủ, tỏa ra dao động năng lượng yếu ớt.

Mà trong dao động đó, ngoài cảm giác nóng rát đã cảm nhận được trước đây, dường như còn xen lẫn một tia khí tức cực hàn nếu có nếu không, chỉ là bị năng lượng nóng rát đè nén, nên khó mà nhận ra.

Julian nhíu mày. Điều này có sự khác biệt rất lớn so với điềm báo thức tỉnh ma pháp bản nguyên được mô tả trong nguyên tác, quá trình đó đáng lẽ không có cảm giác gì, chỉ trong nháy mắt là sẽ kết thúc. Lẽ nào… là vì sự can thiệp của kẻ ngoại lai là cậu, nên đã khiến mảnh vỡ thật sự xảy ra biến dị?

Ý nghĩ này khiến lòng cậu thắt lại. Nếu ngay cả bàn tay vàng cũng xảy ra sai lệch, vậy thì cốt truyện mà cậu dựa dẫm còn có thể tin hoàn toàn được không?

Ngay lúc đầu ngón tay cậu vô tình chạm vào chiếc đèn dầu bên cạnh. Không biết có phải ảo giác không, cảm giác nóng rát từ đầu ngón tay dường như đã tạo ra sự cộng hưởng nào đó với ngọn lửa của đèn dầu.

Cậu vô thức dùng ý niệm chạm vào ngọn lửa, cảm giác nóng rát trong lòng bàn tay hơi tăng lên, mà ngọn lửa trong đèn dầu lại như bị thứ gì đó kéo đi, khẽ nhảy về phía ngón tay cậu, biên độ rất nhỏ nhưng lại chân thực tồn tại.

Mắt Julian sáng lên. Cậu nín thở, thử lại lần nữa, tập trung tinh thần, dùng ý niệm cố gắng đẩy ngọn lửa. Lần này thì ngọn lửa rõ ràng đã nghiêng đi một góc, như bị một bàn tay vô hình gảy nhẹ, vẽ ra một vệt sáng nhỏ trong hầm rượu tối tăm.

Đây là… tương thích nguyên tố Hỏa?

Mặc dù rất yếu ớt, chỉ có thể làm vài động tác nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng điều này đủ để chứng minh, mảnh vỡ quả thực đang có tác dụng.

Theo cốt truyện gốc, Julian Elios là một phản diện pháo hôi hoàn toàn không có thiên phú ma pháp, độ tương thích nguyên tố Hỏa và nguyên tố Quang đều cực kỳ thấp, thậm chí gần như không có, nên mới bị người nhà Warren lợi dụng, trở thành hòn đá lót đường đầu tiên của nhân vật chính.

Rất rõ ràng sự thay đổi lúc này dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt, cậu đè nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh thu tay về.

Riel ở phía đối diện dường như đã nhận ra điều gì đó, liền mở mắt ra nhìn Julian một cái, ánh mắt đầu tiên dừng trên tay cậu. Ngay sau đó chuyển sang ngọn lửa đang nhảy múa, đôi mày nhíu lại một cách khó nhận thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhắm mắt lại lần nữa. Có điều mí mắt cậu ta lại không kiểm soát được mà giật giật mấy cái, như đang suy tư điều gì.

Julian thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn vì phát hiện nho nhỏ này. Cậu nhìn dấu vết ngày càng mờ đi trên ngón tay, cảm nhận cảm giác nóng rát kéo dài và cái lạnh lẽo ẩn giấu, đột nhiên cảm thấy thế giới này dường như phức tạp hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

Không phải là một sân khấu lớn chỉ dành riêng cho nhân vật chính như trong truyện miêu tả, mà là một thế giới tồn tại chân thực, và cậu lúc này đang ở đây, dốc toàn lực giãy giụa để được sống sót.

“Keng— keng—”

Tiếng mõ của người gõ canh mơ hồ truyền đến từ đằng xa, mang theo hơi lạnh của sáng sớm vang vọng trong nhà kho trống rỗng.

Julian đứng dậy, phủi bụi bặm dính trên người, những hạt bụi li ti và vụn bẩn rơi lả tả, tạo thành một làn sương bụi mỏng trong ánh lửa: “Đến giờ rồi, đi thôi.”

Riel gần như đứng dậy cùng lúc, động tác lanh lẹ hơn trước một chút, xem ra việc nghỉ ngơi ngắn ngủi đã giúp cậu ta hồi phục được chút thể lực. Thiếu niên nhặt nửa tấm ván gỗ bên cạnh lên, gật đầu: “Lộ trình?”

“Đi ra từ một cái hố sau kho, băng qua ba con hẻm sau, ở đó có một căn nhà bỏ hoang, chúng ta có thể ở đó đến khi trời sáng hẳn để nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sẽ nghĩ cách rời khỏi khu ổ chuột.”

Giọng Julian rất nhỏ, như sợ kinh động đến thứ gì đó, “Tôi đã có một kế hoạch, đảm bảo có thể dụ đám chó săn say khướt của nhà Warren đi chỗ khác. Bọn chúng đã lùng sục cả đêm qua, bây giờ chính là lúc lơ là nhất.”

Riel không chút nghi ngờ, đi theo Julian về phía cánh cửa lớn đang khép hờ ở sau kho. Khi đi ngang qua đèn dầu, Julian thuận tay dùng đầu ngón tay chạm vào bấc nến, ngọn lửa đang nhảy múa liền tắt ngấm ngay lập tức, động tác tự nhiên như hít thở, nhanh đến mức khiến người ta tưởng là bị gió thổi tắt.

Trong bóng tối, bước chân Riel khựng lại một nhịp, dường như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi, cánh mũi hơi phập phồng, như đang phân biệt mùi hương còn sót lại trong không khí, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ tăng tốc bước chân, bám theo bóng lưng của Julian.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!