Năm mới.
Tôi đã quên mất cái truyền thống cổ xưa đặc trưng của người Nhật là đi ngắm mặt trời đầu năm (?) và đã ngủ li bì đến tận trưa. Mặt trời vốn nhuộm sắc đỏ cam như trứng lòng đào chắc giờ cũng đã quay lại màu trắng thường thấy. Năm nay mong cũng được giúp đỡ, Taiyou-kun. Cậu làm ơn đừng phóng ra bức xạ siêu khủng nào trong lúc tôi vẫn còn sống nhé.
Đây là năm cuối đời học sinh trung học và cũng là năm thi đại học.
Tôi quyết định đi lễ chùa đầu năm để lấy động lực. Mà thú thật là vì bị Ugin giảng đạo “không đi là không được đâu” tới mức tôi sắp bị thủng màng nhĩ nên tôi mới đi thôi.
Trong cơ cấu quyền lực của nhà Sakaki thì tôi là người xếp dưới ba mình, tức là nằm dưới đáy luôn nên việc thắng được nữ hoàng Ugin là điều không tưởng. Nó chẳng khác nào việc một con kiến dám thách thức con voi. Nếu dám chống lại thì tôi sẽ mất luôn quyền phát ngôn và biến thành món đồ chơi chỉ biết chuyển oxy thành carbon dioxide của Ugin. Dù sao thì tôi cũng ít ra cũng không gây hại như điều hòa vì tôi không phát thải khí freon nên hãy tha cho tôi đi.
Khi ngồi trên tàu lắc lư, tôi ngắm nhìn mọi người xung quanh và cuối cùng cũng cảm nhận được là năm mới đã đến thật rồi. Vì xung quanh toàn là các cô gái mặc kimono tuyệt đẹp. Tôi nghĩ rằng việc có thể mặc đồ truyền thống mà không bị ai nhìn kỳ thị là một điểm tuyệt vời của nước Nhật.
“Anh nhìn nhiều quá rồi đó, Nii-chan.”
“Anh đang ngắm chòm sao Cassiopeia mà.”
“Đây là tàu điện ngầm đó.”
Liếc nhìn như muốn ăn luôn người ta chắc không bị xem là quấy rối đâu nhỉ. Dù sao thì tí nữa tôi cũng sẽ tra Google lại cho chắc.
Khi vừa xuống tàu thị bị cuốn vào dòng người đến lễ chùa nên tôi bị Ugin kéo theo. Dù cho có mấy lần suýt trượt ngã vì băng đóng trên đường nhưng Ugin chẳng thèm để tâm mà cứ thế lôi tôi đi tiếp.
Khi tôi vừa ngắm nhìn các cô gái mặc kimono vừa lẩn thẩn nghĩ: “Nhìn giống chả giò phết ha” . Ngay lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ Tsuru.
『Tớ với Arina nè~☆』
Kèm theo dòng tin nhắn là một bức ảnh selfie của Arina và Tsuru trong bộ kimono. Đó thật sự là vẻ đẹp thuần khiết đã được Nhật Bản nuôi dưỡng và trau chuốt qua nhiều năm tháng. Nếu hai người họ mà tham dự cuộc thi Hoa Hậu Hoàn Vũ thì tôi sẵn sàng vắt kiệt ví tiền để ủng hộ luôn. Họ đẹp rạng rỡ đến mức khiến tôi bất giác nheo mắt lại khi nhìn vào màn hình.
Tôi đã lập tức lưu bức ảnh.
Lúc tôi đang cất điện thoại vào túi thì bị Ugin bắt gặp. Tôi không có làm hành động khả nghi hay làm điều gì tội lỗi đâu chứ. Tôi là người có tâm hồn trong sáng như một đứa trẻ sơ sinh, đến cả tội lỗi là gì cũng chẳng biết. Một người mà đến việc giẫm lên cái cây cũng thấy day dứt thì sao có thể làm chuyện gì xấu xa được cơ chứ.
Thế nhưng Ugin lại nở một nụ cười gian tà. Con bé nhếch mép như phản diện trong phim và đã chuẩn bị sẵn sàng chế giễu tôi.
“Anh lưu cái gì đó?”
“Giờ mấy đứa sơ trung chỉ nhìn tay người ta thôi cũng đoán được đang làm gì luôn à. Ồ, có vẻ như bọn trẻ đột biến đang dần tăng nhanh lên rồi. Nhật Bản rồi sẽ đi về đâu đây. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình hình. Xin kết thúc, phần tường thuật tại hiện trường.”
“Anh suy nghĩ cái gì là hiện rõ hết lên trên mặt luôn đó, Nii-chan. Anh thật sự là đã hết thuốc chữa luôn rồi.”
“Câu sau phũ quá rồi đó. Dạo này em càng ngày càng giống một cô nàng nào đó nên anh bắt đầu thấy lo rồi đấy.”
“Rồi rồi, rốt cuộc anh lưu gì đó hả?”
“À thì, cái này hơi không tiện để người khác xem ấy mà...”
Tôi không có nói dối.
Việc phơi bày thông tin người quen ra là hành vi đáng xấu hổ. Trong thời đại tôn trọng quyền riêng tư như hiện nay thì đó là hành vi phản xã hội,
“Anh nói mấy chuyện bậy bạ kiểu đó với người thân luôn à, quá đáng lắm á.”
“Anh xin lỗi. Nhưng mà không có ý xấu đâu.”
“Nhưng Nii-chan thì cũng chỉ được vậy thôi à nên có gì phải giấu đâu. Em còn lôi anh đi lễ đầu năm mới đấy nên cho em xem đi mà.”
Thiệt luôn á. Hạ thấp onii-chan quá mức rồi đó. Phải sửa lại thành ông anh đáng tự hào của đi chứ. Cái hồi em học lớp hai, anh vẫn còn nhớ em đã ôm anh rồi bảo “sau này em sẽ cưới anh hoặc là cưới ông trùm dầu mỏ!” nữa cơ mà. Tuy là bị so sánh với đối tượng hơi gây sốc khiến lòng anh có hơi phức tạp nhưng vẫn không thay đổi được việc anh rất vui mừng.
Nhưng tiếc thay, chuyện đó đã trở thành một trang quá khứ. Giờ thì con bé đã biến thành đứa em gái láo lỉnh mất rồi. Tôi thất vọng nghĩ rằng giá mà có thể thay nguyên cái đầu như Apaman thì biết mấy.
“Em uống hết nước ép cà chua luôn đó!”
“Được rồi, coi đi.”
Yare Yare
Cuối cùng thì nhỏ em gái tôi cũng đã thành con người không ngại dùng thủ đoạn đe doạ rồi. Nếu sau này có vụ cướp ngân hàng xảy ra ở Nhật thì tôi sẽ gọi điện thoại cho con bé rồi bảo “Tự thú ngay đi!”.
Tôi chìa ra cho Ugin xem tấm hình chụp chung giữa Arina và Tsuru. Tsuru, Arina à. Tôi không có lỗi nhé. Tôi đã cố chống cự, à không phải chống cự hết sức luôn rồi vì vậy hãy tha thứ cho tôi nhé.
“Ếếếế!! Đây là Arina-san phải không!? Dễ thương gì đâu luôn á! Em tan chảy luôn mất thôi! Kyaaaa!!”
Con bé phấn khích đến độ khiến các vị khách đi lễ quay lại nhìn với ánh mắt phán xét. Còn Sakaki Sui một con người có đức hạnh như Thánh Nhân chỉ biết thu mình lại để thể hiện sự biết lỗi của mình. Và giả vờ như không quen con nhỏ đang phát cuồng trước mặt.
“Người chụp chung kia là ai thế!? Đó là ai thế!?”
“Do liên quan đến thông tin cá nhân nên để công bố thì phải có luật sư tư vấn đã…”
“Là ai cơ.”
“Một thiên tài tên là Niwatari Tsuru …”
“Đáng yêu dữ dội luôn!! Trường anh toàn mấy cô dễ thương thế này á!? Là sao hả!? Nói coi!?”
Tấm ảnh kích thích đến mức nhỏ này còn bắt đầu chế ra cả mấy từ không rõ. Tôi nghĩ rằng cái này không tốt cho nền giáo dục. Nên tôi tịch thu ngay lập tức. Trẻ ngoan thì không được xem. Mấy bé chưa đủ 18 thì nhấn nút để quay về trang trước nhé.
“Ểể~ cho em xem nữa đi mà~ Em muốn có thêm vitamin dễ thương cơ~”
“Không được. Với em thì còn sớm lắm. Mà em gái của anh thì đã đủ dễ thương rồi nên không cần thêm vitamin gì nữa hết.”
“Anh mà đem mấy lời khen kiểu này ra dùng thường xuyên thì biết đâu cũng có người thích đó chứ, tiếc thật luôn á.”
“Không sao cả. Có tiền là được.”
“Anh mới học năm hai trung học mà tâm hồn đã tha hóa đến thế rồi.”
Cũng đâu đến nỗi nào khi làm một con người tha hóa. Nghe thôi cũng đã thấy ngầu rồi. Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nghĩ vậy à. Ừ, chắc chỉ mình tôi thôi.
Khi đang xếp hàng dâng lễ, tôi nghĩ ngợi.
Mọi người ném tiền vào thùng công đức như thể những người lính ném lựu đạn vào kẻ địch ẩn nấp sau công sự, liệu thần thánh có nổi giận khi chứng kiến cảnh con người ném tiền bạc đi một cách hờ hững không nhỉ? Nếu là tôi là thần thánh thì tôi sẽ từ chối ngay: “Đừng có ném vào đây, hãy tiết kiệm đi!”
Chắc vì tôi vốn không thích việc dâng tiền nên mới nghĩ kiểu lệch lạc thế này. Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn hiểu là chuyện này không phải vô nghĩa. Con người cần phải làm mới lại tâm trí theo định kỳ. Cách làm thì không quan trọng. Dọn dẹp, chạy bộ hay chỉ đi ngủ cũng được. Dâng tiền cũng là một kiểu như vậy.
Còn tôi thì đó là uống nước ép cà chua. Nghĩa là gần như ngày nào tôi cũng tự làm mới mình nên vậy là đủ rồi.
Vì thế tôi đã thả vào đó một số đồng xu 1 yên không cần thiết.
“Haaa”
Ugin người đang cầm đồng 5 yên thì thốt lên tiếng thở dài như phì hơi. Tôi lờ đi đứa em gái đang ngẩn người ra và rung chuông khấn.
“Xin cho con trở thành đại gia và chế tạo được máy rót nước ép cà chua tự động ạ.”
Tôi đã gửi gắm ước nguyện vào những gam nhôm nhỏ xíu ấy.
---
Sau khi đi qua cổng đền torii, tôi lại quay về thế giới hiện đại. Kuuu~! Đúng là điện vẫn tuyệt nhất! Máy móc là tuyệt nhất!
Tiện thể nói thêm thì quẻ của tôi là Trung cát. Nó bảo vận tình duyên của tôi khá tệ nên cần cư xử tốt hơn với phụ nữ nhưng mà điều đó không hề đúng. Nó đã tệ sẵn rồi. Ngay từ đầu tôi mới là người bị đối xử tệ đó chứ, bất công quá đi. Cái quẻ này chắc bị lỗi rồi. Nhanh phát hành bản vá lỗi giùm đi.
Ngược lại thì Ugin rút được Đại cát nên đang nhảy tưng tưng lên. Cũng vì vậy mà tâm trạng con bé đang rất tốt nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì đó, nó lên tiếng:
“Cái đồng 1 yên hồi nãy á!”
“À cái đó à. Anh tích lại cả đống nên tiện thì dùng thôi.”
“Đúng chất Nii-chan quá đi. Nhìn mà thấy buồn luôn á.”
“Anh cũng đau lòng khi thấy em gái anh buồn đó chứ……”
“Nhưng nếu chỉ cần làm vậy là điều ước thành hiện thực thì chẳng cần nỗ lực gì nữa. Hôm nay em không dẫn anh đi để cầu nguyện đâu mà là em nghĩ đây là cơ hội để anh có dịp thay đổi tâm tính đó.”
“Tự dưng tư duy mơ mộng chuyển sang tư duy thực tế phủ nhận hoàn toàn mơ mộng làm cả Onii-chan đây cũng theo không kịp luôn á…”
“Bật mí cho anh nha, là vì mẹ nhờ em dắt anh đi đó, biết chưa hả?”
“Câu chuyện cảm động sụp đổ cái rầm luôn……”
Tôi thất vọng khi phát hiện ra tình cảm anh em cảm động kia chỉ là ảo tưởng. Tôi cảm thấy tim mình như vừa thủng một lỗ hổng to lớn. Tôi không nhớ rằng mình đã nuôi dạy một con bé như thế.
“Em cũng đâu có nhớ rằng mình từng được anh nuôi dạy đâu.”
“Đừng đọc suy nghĩ của anh chứ.”
Trên đường về, tôi cảm thấy về thẳng nhà thì hơi uổng nên đang suy nghĩ có nên ghé đâu đó không thì bỗng dưng cảm thấy một tiếng rung đầy điềm gở.
“Điện thoại của anh reo đó?”
“Đó là tiếng động từ lòng đất. Hãy lắng tai nghe thật kỹ đi. Anh chắc em cũng nghe được rồi, tiếng thở của Trái Đất đấy.”
“Nii-chan, đầu óc anh vốn đã có vấn đề rồi nên tốt nhất là hãy trân trọng những người bạn của mình được không...?”
“Anh nghe máy đây nghe máy đây!”
Người gọi đến là Niwatari Tsuru.
“Moshi moshi. Đây là Đại sứ quán Nhật Bản tại Sierra Leone.”
『Ah, Sui~? Chúc mừng năm mớii~ Tsuru đây nè~』
Trò đùa toàn tâm toàn ý của tôi bị phớt lờ hoàn toàn. Đến cả Arina còn phản ứng chút đỉnh vậy mà Tsuru lại dứt khoát không đếm xỉa, phủ nhận luôn trò đùa thứ là cả niềm vui sống của tôi trong ngày đầu năm mới.
“Chúc mừng năm mới. Cảm ơn bức ảnh selfie lúc nãy nhé. Tôi sẽ giữ nó làm bảo vật gia truyền.”
『Ahaha, Arina cực kỳ phản đối luôn đó! Tại không còn cách nào khác nên tớ ôm cứng lấy cậu ấy rồi chụp đó~』
Tiếng Arina vang lên bảo cô ấy đừng có nhắc nữa vì quá xấu hổ, hình như hai người họ đang ở chung với nhau.
Dù đang nói chuyện riêng tư nhưng Ugin vẫn kiễng chân, nghiêng đầu và nghe trộm đầy hứng thú. Tôi cố quay cổ sang hướng khác để né đi nhưng lại bị con bé dùng hai tay kẹp đầu với cằm tôi lại và đè thẳng xuống dưới. Để bù đắp lại sự chênh lệch chiều cao, tôi bị ép phải đi khom người như linh trưởng thời tiền sử trong học thuyết tiến hóa của Darwin.
Ánh mắt tò mò từ mọi người xung quang thật sự khiến tôi khó chịu. Mẹ ơi, con muốn về nhà.
『Nè, nè, trong tớ với Arina, ai dễ thương hơn hửm?』
“Cô không nên trêu chọc một quý ông.”
『Tất nhiên là Arina rồi đúng không~? Không được ngoại tình đó nha.』
“Người trong lòng tôi là Akakusa-sensei.”
『Nè, Arina! Cậu ta nói cậu ta thích Akakusa-sensei đó!』
Tôi nghe thấy ảo giác như có ai đó nói “Ghê tởm thật sự” trong đầu.
Lý do não tôi xử lý câu đó như ảo giác là vì khi nghe thấy Akakusa-sensei bị xúc phạm, não tôi ngay lập tức tưởng tượng ra 700 cách ám sát và lý trí tôi đã xác định điều này rất nguy hiểm nên phải ra sức kìm lại. Tức là, tôi với tấm lòng nhân từ rộng lượng đã tha cho Arina khỏi tội chết vì dám xúc phạm Akakusa-sensei.
“Rồi, có chuyện gì không?”
『À phải rồi! Giờ cậu đang ở đâu vậy?』
“Trước nhà ga.”
『Ôi? Hình như là đang gần nhau lắm á?』
“Thật á? Chạy mau, Ugin!”
『Chờ chút chờ chút! Cậu không muốn thấy Arina ngoài đời thật sao!? Là Arina thiệt đó!? Không thể tin nổi! Đồ phản quốc!!』
“Tôi không phải muốn thấy hay gì....”
Tôi thật sự muốn thấy lắm lắm luôn đó……
Nhưng không thể để Ugin gặp hai người họ được. Điều đó sẽ anh hưởng xấu đến việc giáo dục của con bé. Nói trắng ra, tôi không muốn Ugin bị nhuộm cùng màu với họ.
『Aaaaa~ Cậu bỏ lỡ cơ hội duy nhất trong đời luôn rồi đó!』
“Tôi...! Tôi không đời nào muốn thấy đâu...!”
『Đáng tiếc ghê~ Nè Arina, hắn ta nói là hắn ta ghét cậu kìa.』
『Vậy à. Cậu đã nghĩ thế suốt à.』
『Tệ thật đó. Chắc hẳn là hắn ta đã lừa dối Arina rồi nhỉ.』
『Đúng vậy nhỉ. Phải phạt tắm trong bồn axit sulfuric đậm đặc thôi.』
Tôi lấy hết can đảm lên tiếng để ngăn cuộc trò truyện đang biến thành phim kinh kị đó.
“T-Tôi muốn thấy lắm. Muốn nhìn thấy dáng vẻ Arina mặc kimono đến mức sắp phát khóc luôn rồi đó…”
『Trời ơi~ Đúng là tsundere mà! Đừng có giấu mấy cảm xúc mà hãy nói thẳng ra luôn đi chứ! Gặp nhau ở gần tiệm sách nha~』
Tôi thấy tức quá nên quyết định sẽ trả đũa. Tôi sẽ giành lại quyền kiểm soát cuộc hội thoại và khiến hai người kia phải lúng túng đỏ mặt. Nếu lúc đó mà chụp được khuôn mặt tan chảy vì thẹn thùng của Arina thì tôi sẽ có một chiến thắng lớn! Mỗi lần bị tấn công tâm lý, tôi chỉ cần triệu hồi Arina tan chảy ra là đối phương sẽ đầu hàng vô điều kiện. Kế hoạch hoàn hảo khiến tôi rùng mình. Hoàn hảo đến mức tôi phải rung rẩy.
“Nii-chan đúng là đồ tsundere thật ha. Nhìn là muốn đấm anh ghê.”
“Đính chính lại ngay đi nhé. Sui-oniichan là một người nghiêm túc và dịu dàng đó, biết chưa?”
“Ughh. Nghe như lời mấy tên bắt cóc.”
Tôi thấy nghi hoặc, Ugine cũng định đi theo luôn à? Hoàn toàn không thấy dấu hiệu gì là sẽ đi về nên tôi nghĩ đúng rồi sao? Tức là sắp sửa ba chọi một?
“Ugin, em không về hả?”
“Em sợ đi vể một mình lắm…”
“Được rồi. Đi chung với onii-chan nhé.”
“Quả nhiên là dễ dụ ghê. Em cũng muốn gặp Arina-san với Tsuru-san nên cho em đi theo nha?”
Nói vậy rồi con bé ngước mắt lên năn nỉ tôi.
Vốn dĩ tôi không có quyền từ chối ngay từ đầu cũng không thể nói ‘không’ với con bé nên tôi đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý với lời nũng nịu đó và nói “Được thôi”.
Tôi mong mình trở thành nước thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc càng sớm càng tốt.
Xin hãy cho tôi cái quyền phủ quyết với.


4 Bình luận