Khi tôi đang run rét trên một chiếc ghế băng trước nhà ga thì cuối cùng Makoto cũng đã đến. Nếu cậu ta đến trễ thêm 5 phút nữa chắc là tôi đã đông đá luôn rồi. Và sẽ trở nên giống như mấy con voi ma mút kỷ băng hà, có khi mấy ngàn năm sau tôi lại được dạng sinh vật thông minh mới đem ra ngắm với ánh mắt tò mò ấy chứ.
Tôi đứng dậy.
“Yo.”
“Trời lạnh muốn chết luôn. Mau đi thôi.”
“Ừm. Mọi người chắc cũng đến đủ rồi ha?”
“Tsuru chắc chắn là đến rồi.”
Vì quán ăn nằm gần nhà ga nên từ đây đi bộ chừng vài phút là tới. Vì buổi tiệc bắt đầu từ 17 giờ nên là người luôn đến đúng giờ như tôi đã quyết định đến trước 15 phút. Tức là sẽ đến đúng 16 giờ 45.
Vừa đi vừa tán dóc mấy chuyện tào lao với nhau nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới nơi.
Chúng tôi phủi tuyết ở đế giày rồi bước vào cửa.
“Chào mừng quý khách! Quý khách đi mấy người ạ?”
“Bọn tôi đặt bàn tên là 'Niwatari' ấy.”
Nhân viên kiểm tra danh sách đặt trước, tìm thấy cái tên Niwatari và ngay lập tức dẫn chúng tôi vào trong.
Khi chúng tôi đã được dẫn tới chỗ thì thấy Tsuru và Arina đã ngồi sẵn ở đó rồi.
“Đã đến rồi sao.”
“Tớ là người tổ chức mà.”
“Tiền đâu.”
Tsuru thì đã có mặt như dự đoán nhưng Arina thì hơi bất ngờ.
Arina chìa tay ra kiểu như là không đưa tiền thì khỏi nói chuyện với cổ vậy. Gì vậy trời. Bộ đây là loại AI nếu không nạp tiền thì không chịu nói hả? Mệt thật chứ.
“Đây nè, tiền của tôi với Makoto. Kiểm tra đi.”
Xem ra Arina phụ trách thu tiền. Cô ấy lẩm bẩm “Ừ, đủ rồi” rồi nhận lấy.
Tôi mong đợi được thấy Arina mặc đồ thường nhưng trông lại bình thường đến đáng ngạc nhiên. Áo len trắng sữa và quần jeans. Bộ đồ mang phong cách thời trang phá cách mà tôi từng thấy ở buổi đi thủy cung cứ như là giả dối vậy. Ừ thì cái sự hấp dẫn của áo len là làm nổi bật đường nét cơ thể, đúng là tuyệt thật. Toang rồi, gương mặt của cổ bắt đầu căng lên rồi.
Nhưng điều bất ngờ thật sự lại là Tsuru. Cô ấy mặc áo hoodie có hoa văn như vết máu bắn tung tóe, thêm cả dòng chữ tiếng Anh nguệch ngoạc nữa. Trông cứ như gangster Mỹ vậy. Tsuru mà đi vệ sinh thì có vẻ như là để chích thuốc phiện rồi. Chắc tôi nên báo cảnh sát trước thôi.
Tôi cảm thấy nếu như cứ nhìn hai người họ lâu hơn nữa thì sẽ bị Arina giết nên tôi và Makoto ngồi cách xa ra tí.
“Rất Tsuru nhỉ…”
“Ừm. Như nữ mafia ấy.”
Tôi mở thực đơn ra xem trong lúc chờ mọi người tới đông đủ. Đáng tiếc là trong phần đồ uống không có nước ép cà chua. Tôi nghe nói có cả nước uống thỏa thích nên cũng kỳ vọng là sẽ có nước ép cà chua mà đời không phải lúc nào cũng diễn ra như mình mong muốn.
Nhật Bản nên quảng bá nước ép cà chua nhiều hơn nữa. Cái thứ nước như than hoà tan với nước gọi là cà phê hay cái thứ nước là trà đổ cả đống đường vô gọi là trà đen kia thì làm sao mà so nổi với nước ép cà chua thứ vừa tốt cho sức khoẻ vừa ngon miệng chứ.
Như thể đang chế giễu tâm trạng của tôi, Makoto chìa thực đơn ra với vẻ mặt hồ hởi: “Có Sprite uống thỏa thích nè!” Không lẽ cậu ta quên mất tôi là một người cuồng nước ép cà chua rồi. Ừ, chắc chắn là quên rồi. Thế nên cậu ta mới chỉ vào phần nước uống và giáng thêm đòn vào sự tuyệt vọng của tôi.
Tức đến mức tưởng chừng sắp thấy ảo giác và rồi tôi đã thực sự thấy ảo giác luôn. Trước mắt tôi là một lon nước ép cà chua đột nhiên xuất hiện như một vận động viên trượt băng. Cái lon mà tôi yêu đến si mê ấy đang trượt một cách phong độ.
“Cậu thích nó mà đúng không?”
Arina vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy Hiwa Arina như hóa thân thành nữ thần Aphrodite – một trong Mười hai vị thần Olympus trong thần thoại Hy Lạp. Mọi bất mãn trước đó về Arina bỗng chốc tan biến chỉ còn lại sự tôn kính ngập tràn trong lòng tôi. Tôi chắp tay lại và bày tỏ sự biết ơn.
“Hỡi nữ thần, cảm ơn người ạ”
Makoto thì vì ngại ánh mắt người khác nên giả vờ như không quen tôi. Arina và Tsuru thì hoàn toàn phớt lờ và bắt đầu tám chuyện với nhau. Thế giới này có vẻ như là không dung thứ cả sự tôn thờ với thần thánh nữa rồi.
---
Mọi người lần lượt tụ tập và đến khoảng 17 giờ thì tất cả đã có mặt đầy đủ.
Tổng cộng là mười bốn người, chủ yếu là bạn cùng lớp của tôi và Arina. Mỗi người gọi món nước uống mình thích và khi tất cả đã có đủ thì buổi tiệc tất niên chính thức bắt đầu. Nhân tiện, món tôi gọi là nước ép bưởi. Tốt cho việc giảm mệt mỏi đấy.
Tsuru đứng dậy cầm ly trên tay.
“Cảm ơn mọi người đã đến hôm nay! Mọi người đang tận hưởng kỳ nghỉ đông thế nào rồi?”
Ngủ, xem TV, rồi đùa giỡn với Ugin. Một vòng tuần hoàn vô tận đó thôi.
“Tôi tin là mọi người đang tận hưởng hết mình. Còn Sui-kun đang ngồi góc kia thì chắc chỉ toàn đi ngủ rồi sống mục rữa thôi nhỉ.”
“Không có chuyện đó đâu. Hôm kia tôi còn trồng cây trên sa mạc Úc đấy. Và nhảy múa với thổ dân nữa kìa. Hết mình đến mức tôi sắp nổ tung luôn rồi.”
Hôm kia hình như tôi chơi cờ tướng với Ugin thì phải. Tôi nhớ là tôi bị thua thê thảm lắm.
“Cạn ly nào!”
Thôi được rồi, can ly nào.
Tiếng leng keng của những chiếc ly va vào nhau báo hiệu buổi tiệc tất niên đã bắt đầu.
Khi thịt được mang ra, tôi liền dùng kẹp gắp và bắt đầu xếp thịt lên vỉ nướng.
“À, Sui, để tao giúp mày một tay.”
“Cảm ơn nhé, Makoto. Mày cho cả rau vào luôn nhé.”
Xung quanh tôi và Makoto thì có Asakura Touma – Hội trưởng Câu lạc bộ Báo chí, Miyazaki Shinji – Hội trưởng Câu lạc bộ Mỹ thuật, Meren Gento – thành viên Câu lạc bộ Trà đạo, cả năm chàng trai chúng tôi tụ lại thành một nhóm. Hội tụ đủ chuyên gia từ các Câu lạc bộ Báo chí, Câu lạc bộ Mỹ thuật, Câu lạc bộ Trà đạo, Câu lạc bộ Cầu lông và cả Câu lạc bộ Về nhà.
“Năm sau là kết thúc đời học sinh trung học rồi ha…”
Trong khi nhìn mấy miếng thịt đang xèo xèo trên vỉ nướng, Shinji trầm ngâm thì thầm bằng một giọng buồn man mác.
“Năm cuối rồi nhỉ! À mà định hướng của các cậu ra sao rồi!?”
Touma vẫn giữ vẻ tương sáng mà hỏi.
“Tôi định thi vào đại học chuyên ngành mỹ thuật. Có vẻ sang năm sẽ bận rộn vì kì thi lắm đây.”
“Tôi cũng thi đại học! Tôi muốn làm nghề gì đó liên quan đến truyền thông!”
“Tôi nghĩ tôi sẽ học ngành nhân văn. Dù chả liên quan gì đến trà đạo hết.”
“Còn tôi thì chắc là vào trường nghề để làm đầu bếp!”
Ai nấy đều đã có con đường tương lai rõ ràng. Tôi thì chẳng có thứ gì muốn làm hay hướng tới nên tôi thật thấy ganh tị với họ.
“Thế còn Sui?”
“Trước mắt thì ba mẹ bảo tôi phải vào đại học nên tôi tính chọn khối tự nhiên. Còn chuyện tương lai thì tôi vẫn chưa quyết được.”
“Chà, cũng không cần vội đâu. Lên đại học rồi sẽ mở ra thêm nhiều hướng đi nữa mà.”
“Mong là vậy.”
Thịt đã được nướng đến mức hoàn hảo thế là nhóm con trai bắt đầu dùng đũa gặp thịt. Ai nấy cũng vừa ăn vừa khen “ngon quá ngon quá” rồi liên tục cho vào miệng. Khốn thật, giá mà có nước ép cà chua nữa thì tốt biết bao... Đúng lúc đang nghĩ thế thì tôi chợt nhớ ra lon nước ép cà chua được ban tặng từ nữ thần Arina lúc nãy.
Cùng với am thanh “bụp” khẽ vang lên khi bật nắp là hương cà chua thoang thoảng lan tỏa. Phù, lỗ mũi tôi như sắp phát điên. Hớp một ngụm thôi là toàn thân tôi như tê dại.
“Ngon quá đi mất!”
“Ghê thật đấy. Mày thích thứ đó dữ ha, Sui.”
“Tao mà không uống đến chết thì tao không chịu nổi đâu.”
Do cảm thấy đang phê quá nên tôi thì thầm với Makoto bằng giọng nhỏ:
“Có muốn tao sắp xếp cho ngồi cạnh Ruka không?”
“Ể!? K-không thể nào đâu! Bên đó là chỗ của con gái mà!”
“Không vấn đề gì. Giờ tao có thể làm bất cứ điều gì.”
“Nói vậy chỉ làm tao lo thêm thôi…”
“Cứ tin tao.”
Không đợi Makoto đáp lại, tôi bắt đầu suy tính.
Nói thẳng thì tình hình khá cam go. Ghế dài là tôi và Makoto. Ghế đơn thì có Shinji, Touma, Gento. Bên cạnh Makoto là đội trưởng Câu lạc bộ tennis nữ Hiiragi Yuri, Namiki Shirona, Miyanaka Ran và Ruka — có ba bức tường thịt (chướng ngại vật) ngăn cách giữa Makoto và Ruka. Muốn ngồi cạnh nhau thì phải gỡ bỏ mấy chướng ngại này nên khá là khó nhằn.
Hãy nghĩ cách để đưa hai đứa nó lại gần nhau thật tự nhiên đi nào, Sakaki Sui. Giờ đầu óc mày đang ở trạng thái đỉnh cao đấy, đến mức có thể nhẩm phép tính nhân bảy chữ số hoặc phân biệt rồi đáp lại giọng nói của 50 người cùng lúc. Trong trạng thái đỉnh cao thế này thì việc vô địch cuộc thi quiz trung học cũng không phải là giâc mơ
Và rồi một linh cảm thần thánh giáng xuống tôi.
Tôi cầm trên tay lon nước và gọi Makoto.
“Tao đi tán gái phát.”
“Hả?”
Tôi đứng dậy, trèo qua người Makoto rồi vòng một đường đến ngồi bên cạnh Ruka. Trước sự xuất hiện bất thình lình của tôi, mấy cô gái quay sang nhìn tôi như thể đang nhìn một con sâu bọ bẩn thỉu vậy.
“Nè nè Ruka-chan. Hôm nay vẻ đẹp Nhật Bản của cô vẫn rạng ngời như mọi khi nhỉ.”
“...Cảm ơn?”
Ruka tinh ý có vẻ như đã bắt đầu cảm nhận được ý đồ của tôi rồi. Không hổ danh là Mimori Ruka . Khác hẳn mấy cô gái khác. Nhất là Arina người đang ở ngay trước mặt tôi. Nhìn kia kìa, y như công tố viên đang đối mặt với tội phạm vậy đó.
Tôi tiếp tục lên tiếng.
“Món ăn yêu thích của Ruka-chan là gì vậy nhỉ? Lần sau tôi dẫn đi ăn nha?”
“…? Món ăn sao?”
Câu hỏi vừa rồi có quá khó hiểu không ta. Dù là câu hỏi mồi nhưng có vẻ đã làm cổ đã rối trí mất rồi nhỉ?
“Ê này, Sui. Sao cậu lại tán tỉnh Ruka hả?”
Cô nàng gyaru nghiêm túc Tsuru lên tiếng chất vấn tôi. Tốt lắm, tuyệt vời đấy. Nói thêm đi, nói nhiều nữa đi.
“Wait, Tsuru-kun. Tôi đang nói chuyện với Ruka-chan cơ mà. Cô ra chỗ khác chơi đi được không? Hay đi ra nhặt bóng ở ngoài kia đi.”
“Vị của miếng thịt dở hẳn ra vì cậu đấy nên biến đi giùm cái. Từng tế bào đều thấy vậy luôn ấy.”
“Cả Arina-kun nữa, xin hãy để tôi yên. Tôi chỉ muốn nhìn vô mắt Ruka-chan và trò chuyện với cô ấy thôi.”
Tuyệt thật. Giờ tôi cảm giác như mình có thể làm được bất cứ thứ gì vậy.
“Trời ạ, Makoto~. Sui đang cố giành lấy Ruka kia kìa~.”
Đến rồi! Tốt lắm, Tsurr! Theo đúng nhịp này thì Makoto sẽ đổi chỗ với tôi thôi!
Nhưng mà Makoto lại trông cực kỳ khó chịu. Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng giống hệt bọn con gái. À ha, thì ra đây là cảm giác của tế bào ung thư khi bị thuốc kháng sinh đe dọa…
“Sui. Né ra.”
Một lời nói vô cảm và áp đảo. Makoto vừa nói thế rồi gần như là thô bạo mà chen mông vào giữa tôi và Ruka.
(Ổn cả thôi… Như vậy là tốt rồi…)
Vì bạn của mình.
Chỉ cần nghĩ vậy thì việc bị xem như là kẻ thù của nhân dân cũng chẳng hề hấn gì.
Khi tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình thì không ngờ lại được nhóm của các chàng trai động viên. Vì lý do gì đó mà đĩa của tôi đã bị nhét đầy thịt.
“Làm tốt lắm, Sui …”
Shinji vỗ vai tôi với giọng nói thông cảm. Touma thì chìa tay ra xin bắt tay tôi. Còn Gento thì mang cho tôi một ly trà Ô Long.
“Cảm ơn… cảm ơn mọi người…”
Thế giới này vẫn không đến nỗi tệ. Không ngờ lại có được tình bạn làm ấm lòng thế này, thế gian thật tuyệt vời làm sao.
“Thật ghê tởm.”
Arina nói với giọng như muốn khạc nhổ ra.


7 Bình luận
TFNC
thảiquá:0thảivkl