Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 219: Lý Uyển: Hai đứa định bao giờ cưới đây?

4 Bình luận - Độ dài: 1,763 từ - Cập nhật:

Cố Mộc Hi len lén nhìn sắc mặt của cha mẹ thì phát hiện nó không nghiêm túc như trong tưởng tượng, mà là kinh ngạc và sững sờ.

Tim cô như muốn nhảy lên tận cổ. Chẳng lẽ cha mẹ không chấp nhận?

Nếu thật sự không chấp nhận thì biết làm thế nào bây giờ?

Ôi trời ơi, lo chết mất!

“Cha, mẹ?”

Cố Mộc Hi khẽ gọi một tiếng. Dù gì thì cũng đã liều rồi, sống hay chết cũng phải thấy rõ mới được.

Lý Uyển mấp máy môi, trên mặt lại hiện ra vẻ mừng rỡ, hỏi: “Thật, thật vậy sao?”

Nói xong, bà lại nhìn sang Dịch Phong.

Dịch Phong gượng cười rồi gật đầu một cái, nói: “Vâng, dì… con, con và Cố Mộc Hi đang hẹn hò ạ.”

Mạnh Hiểu Vân và Dịch Kiến Quân tròn mắt nhìn nhau, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Con trai à, các con… sao lại đột ngột hẹn hò thế này?” Mạnh Hiểu Vân ngạc nhiên hỏi.

“Dạ… trước khi lên đại học ạ.” Dịch Phong thành thật đáp.

Cố Mộc Hi dè dặt nhìn Lý Uyển, khẽ hỏi: “Mẹ… mẹ sẽ không phản đối chứ?”

Lý Uyển lập tức nở nụ cười, cười vô cùng rạng rỡ.

“Hahaha! Chuyện tốt mà, sao mẹ lại phản đối chứ? Mẹ mừng còn không kịp ấy chứ!” Bà vừa cười vừa rưng rưng, vừa vui vừa xúc động.

Vốn tưởng rằng Cố Mộc Hi với Dịch Phong sẽ chẳng thể đến được với nhau, còn tính toán tìm cách se duyên cho hai người. Không nghĩ đến hai người đã tự ở bên nhau rồi!

Đúng là… bất ngờ thật đấy!

Mình đỡ phải tốn công sức rồi, hahaha!

“Cứ tiếp tục hẹn hò đi, đợi thực tập đại học xong thì cưới luôn nhé!” Lý Uyển tiếp lời.

Cố Mộc Hi: “???”

Trời đất, sao mẹ còn sốt ruột hơn cả mình vậy?!

Cô đỏ mặt, lí nhí: “Đâu… đâu thể nhanh như vậy được ạ.”

Lý Uyển nghiêm mặt: “Không nhanh, không nhanh đâu. Tốt nghiệp đại học là con đã 23 tuổi, cưới sớm một hai năm, rồi sinh em bé, vừa đúng 25 tuổi. Độ tuổi đó sinh con là thích hợp nhất.”

Cố Mộc Hi: “!!!”

Mẹ ơi, mẹ sắp xếp gọn gàng quá rồi đấy?!

Lúc này Mạnh Hiểu Vân chen vào: “Thế thì phải xem vài năm tới là năm con gì, để còn tính chuyện tuổi tác cho hợp nữa chứ.”

Cố Hưng Trung cười: “Con gì cũng được, nhưng tốt nhất là sinh trước tháng Sáu, như vậy lúc vào mẫu giáo có thể đi học sớm nửa năm. À, cha thấy mẫu giáo Ánh Dương gần khu mình cũng hay đó, tuy là trường tư hơi đắt, nhưng giáo viên giỏi, còn dạy cả tiếng Anh nữa.”

Lý Uyển lắc đầu: “Mẫu giáo Ánh Dương cũng bình thường thôi. Mẹ nghĩ nên vào mẫu giáo công lập thì hơn, mẹ có bạn làm ở đó, nhờ chút quan hệ là vào được. Điều kiện tốt, giáo dục cũng ổn.”

Mạnh Hiểu Vân nói: “Thực ra học mẫu giáo ở đâu cũng được, quan trọng nhất vẫn là tiểu học. Tiểu học phải chọn trường tốt. Mẹ thấy tiểu học Sư Phạm [note80430] khá tốt đó.”

“Đúng đúng, tiểu học Sư Phạm rất tốt, nghe nói nhiều học sinh ở đó sau này đều vào Nhị Trung. Đào Nguyên Nhất Trung cũng được, sau này chắc chắn có thể thi ra thủ khoa toàn tỉnh giống như Tiểu Phong!” Lý Uyển hứng khởi nói.

“Ừ thì trường Sư Phạm cũng tốt, nhưng sao so với Tiểu học Đường Sắt [note80431] được?” Cố Hưng Trung lắc đầu, đưa ra ý kiến riêng.

Thế là, ngoại trừ Dịch Kiến Quân ít nói, ba vị phụ huynh còn lại hăng say bàn luận từ chuyện mẫu giáo, tiểu học, trung học, cho đến nghề nghiệp tương lai của đứa cháu…

Cố Mộc Hi và Dịch Phong ngơ ngác nhìn nhau.

Dịch Phong vội xen vào, cười nói: “Ấy ấy, chú, dì ơi, giờ nói mấy chuyện này có phải hơi sớm quá không?”

Lý Uyển đập trán, bỗng nhận ra: “Đúng đúng, hình như hơi sớm thật.”

“Vậy hai đứa định bao giờ cưới đây?”

“Phụt!”

Cố Mộc Hi suýt nữa phun cả ngụm trà ra. Cô đỏ bừng mặt, nói: “Mẹ, giờ nói đến chuyện cưới thì cũng quá sớm rồi ạ!”

Lý Uyển nghiêm nghị: “Không sớm đâu, chỉ có hai, ba năm thôi. Phải tính trước đi chứ.”

Khóe miệng Cố Mộc Hi giật giật.

Nhưng… cũng phải hai, ba năm nữa mà…

Cố Hưng Trung bật cười, xua tay nói: “Hi Hi, trước đây con lại giấu cha mẹ sao? Chẳng lẽ còn sợ chúng ta phản đối à?

“Cha mẹ thoáng mà, hơn nữa, Tiểu Phong lại là đứa trẻ mà cha nhìn nó lớn lên. Nhân phẩm tốt, tính tình hiền lành, lại có chí khí, đúng chuẩn con rể lý tưởng của cha!

Trước đây cha còn lo vì hai đứa quá thân quen nên khó tiến thêm bước nữa, giờ thì cha yên tâm rồi.”

Lý Uyển tiếp lời với nụ cười: “Đúng vậy, thật ra thì cha mẹ rất mong hai đứa thành đôi. Vừa nãy mẹ còn bàn với Hiểu Vân làm sao để ghép đôi cho hai đứa, bây giờ nhìn lại thì chẳng cần nữa, ha ha!”

“Cứ yêu đương cho tốt, đến tuổi thì cưới, rồi sinh con.”

Nghe vậy, bao nhiêu lo lắng trong lòng Cố Mộc Hi đều tan biến, cô cười ngọt ngào đáp: “Hì hì, con cảm ơn cha mẹ~”

Mạnh Hiểu Vân vỗ vai Dịch Phong, nghiêm giọng nói: “Hai đứa ở bên nhau rồi, sau này con không được bắt nạt Hi Hi đâu đấy nhé. Nếu mẹ mà biết, coi chừng mẹ nhéo đứt tai con!”

“Dạ dạ, mẹ, con không dám bắt nạt Hi Hi đâu. Hơn nữa… từ nhỏ tới giờ, con cũng có làm được đâu mà!” Dịch Phong bất lực đáp.

Cả bàn ăn bật cười rộn rã.

Dịch Kiến Quân tuy ít nói, nhưng trong lòng ông thật sự rất vui: “Hôm nay mọi người vui như vậy, tôi lấy rượu ngon giấu kỹ ra, cho lão Cố thưởng thức một bữa.”

“Ha ha, được! Lão Dịch, ông còn giấu rượu ngon à? Sau này chúng ta thành thông gia rồi, đừng có giấu nữa nhé, mau mang ra cho tôi thử xem nào.” Cố Hưng Trung vui vẻ nói.

Dịch Kiến Quân đứng dậy lấy một chai rượu trắng đặt lên bàn.

Dịch Phong cầm lấy, mở nắp, tự tay rót cho hai người rồi mới rót cho mình.

“Chú Cố, con kính chú một ly. Xin chú yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Hi Hi thật tốt.” Dịch Phong nâng ly, mỉm cười.

Cố Hưng Trung cười ha hả, phấn khởi đáp: “Được, có con chăm sóc Hi Hi thì chú yên tâm rồi. Nào!”

Ba người cụng ly. Dịch Phong trong lòng cũng rất vui. Để tỏ lòng thành, cậu một hơi cạn sạch.

Cố Hưng Trung thấy thế liền khen ngợi: “Đứa nhỏ này, không ngờ tửu lượng cũng khá phết. Sau này lại có thêm một người bạn rượu nữa rồi!”

Lý Uyển liếc ông một cái: “Ông đấy, bớt uống lại đi, ông tưởng mình còn trẻ như Tiểu Phong chắc?”

“Được được, hôm nay vui, cho tôi uống thêm vài ly đi. Yên tâm, dù tôi uống hết mình nhưng sẽ không say đâu!” Cố Hưng Trung vội vỗ ngực cam đoan.

Lý Uyển mới mỉm cười: “Thôi được, hôm nay tôi cũng vui nên cho ông uống thêm vài ly đấy.”

Và thế là bàn ăn lại rộn rã tiếng cười.

Dịch Phong nhìn tất cả, trong lòng ấm áp vô cùng.

Cuộc sống yên bình mà hạnh phúc như vậy thật là đẹp.

Cậu lén đưa tay xuống gầm bàn, khẽ nắm lấy bàn tay Cố Mộc Hi. Rồi cô cũng quay sang, hai người cứ thế nhìn nhau mỉm cười mà không nói lời nào.

Cơm nước xong, khi Dịch Phong và Cố Mộc Hi đang định dọn dẹp bát đũa thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Lý Uyển nhanh chân ra mở cửa.

Ngoài cửa chính là Liễu Mộ Bạch, trên người cậu ta bám đầy bụi đường.

“Ồ, Tiểu Bạch, sao con cũng tới đây?” Lý Uyển ngạc nhiên.

“Chào dì ạ! Con… con đến thăm một chút thôi…” Liễu Mộ Bạch cười gượng, gãi đầu.

“Vào đi, dì nghe cha con nói con về nước học tiếp rồi.” Lý Uyển cười nói.

Liễu Mộ Bạch bước vào, lần lượt chào hỏi các bậc trưởng bối.

Ngày nhỏ, cậu cũng sống trong khu tập thể, một đám trẻ con chơi cùng nhau, ai cũng quen mặt.

Cố Mộc Hi liếc cậu một cái: “Anh theo đến tận nhà tôi làm gì vậy?”

“Hê hê, Hi Hi muội muội, trí nhớ anh còn tốt lắm nhé, anh vẫn nhớ nhà em ở đâu này.” Liễu Mộ Bạch tự đắc cười nói.

Lý Uyển và Mạnh Hiểu Vân lần lượt mang trái cây lên bàn.

Lý Uyển hồ hởi nói: “Tiểu Bạch, con về đúng lúc lắm, dì có tin vui muốn nói này. Vài năm nữa thôi, con có thể uống rượu mừng của Hi Hi rồi đó!

Dì nói cho con nghe, Hi Hi và Tiểu Phong đang hẹn hò, sau này nhất định phải mời cả con và ba mẹ con đến uống rượu cưới đấy!”

Lời này như từng tia sét giáng thẳng xuống đầu Liễu Mộ Bạch.

Ầm!

Liễu Mộ Bạch choáng váng, hai chân mềm nhũn khiến cậu ta té ngồi tại chỗ.

Trời ơi! Đã đến mức bàn chuyện cưới xin rồi sao?!

Hơn nữa… cả chú Cố và dì đều đã đồng ý rồi?!

Ôi trời đất ơi!

Ôi ông trời ơi!

Ôi thánh thần ơi!

Sao ngài lại đối xử với con như vậy?!

Rõ ràng mình mới là ‘vận mệnh chi tử’ mà!

Liễu Mộ Bạch lập tức “rưng rưng nước mắt” tại chỗ.

“Ơ, Tiểu Bạch sao thế? Sao con lại khóc?” Lý Uyển vội vàng đỡ cậu dậy.

Liễu Mộ Bạch cố nhịn không để nước mắt rơi, nghẹn ngào đáp: “Dì, con không sao. Chỉ là… con bị gạch bay vào mắt thôi…”

Ghi chú

[Lên trên]
Ở Trung Quốc (và cả Việt Nam trước kia), các trường Đại học/Trường Sư phạm thường có những trường thực nghiệm trực thuộc (gọi là thực nghiệm tiểu học sư phạm, trung học sư phạm…) để sinh viên ngành giáo dục đến đó thực tập, quan sát và giảng dạy.
Ở Trung Quốc (và cả Việt Nam trước kia), các trường Đại học/Trường Sư phạm thường có những trường thực nghiệm trực thuộc (gọi là thực nghiệm tiểu học sư phạm, trung học sư phạm…) để sinh viên ngành giáo dục đến đó thực tập, quan sát và giảng dạy.
[Lên trên]
Đây là kiểu trường học trực thuộc một cơ quan, xí nghiệp lớn (ở đây là Cục/Ngành Đường sắt). Trước kia ở Trung Quốc (cả Việt Nam cũng từng có), các cơ quan lớn như ngành đường sắt, bưu điện, dầu khí, quân đội… đều có trường mẫu giáo, tiểu học, trung học riêng cho con em cán bộ công nhân viên.
Đây là kiểu trường học trực thuộc một cơ quan, xí nghiệp lớn (ở đây là Cục/Ngành Đường sắt). Trước kia ở Trung Quốc (cả Việt Nam cũng từng có), các cơ quan lớn như ngành đường sắt, bưu điện, dầu khí, quân đội… đều có trường mẫu giáo, tiểu học, trung học riêng cho con em cán bộ công nhân viên.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tôi thì tội nma ngay từ đầu e đã không có cửa rồi :))))
Xem thêm
từ đầu em đã thua r :)))
Xem thêm
TRANS
ngài đã trở về <(")
Xem thêm
:)))tuy cx tội mà thôi cx kệ
Xem thêm