Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 216: Trở thành phần mềm diệt virus số một

4 Bình luận - Độ dài: 1,941 từ - Cập nhật:

Uông Thiết cười khoái trá nói: “Ha ha, Phong ca, vậy chắc lão Thái sẽ về bộ phận kinh doanh điện tử của tôi nhỉ? Thế là bộ phận của tôi lại có thêm một đại lão rồi!”

Dịch Phong gật gù:

“Không sai. Trước đó tôi cũng đã bàn bạc với lão Thái rồi, hôm nay chính thức bổ nhiệm Thái Thông Minh làm quản lý kênh phân phối của bộ phận kinh doanh điện tử, chịu trách nhiệm mở rộng và duy trì nguồn hàng, đồng thời xây dựng kênh bán hàng trực tuyến.”

“Đa dạng hoá, ổn định nguồn hàng chính là nền tảng quan trọng cho sự phát triển của Tây Phong điện tử, trọng trách này rất lớn.”

Trong lòng Thái Thông Minh vô cùng xúc động, anh ta cũng hiểu rõ vị trí này quan trọng đến mức nào. Tây Phong có thể bán được những loại linh kiện nào, giảm thiểu được bao nhiêu chi phí tồn kho, có thể đảm bảo nguồn cung ổn định hay không,... Tất cả đều phụ thuộc vào anh ta.

Từ đó, anh ta cảm nhận được sự tín nhiệm vững chắc mà Dịch Phong dành cho mình!

“Vâng, Dịch tổng, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ dốc hai trăm phần trăm nỗ lực, làm tốt công việc, không phụ sự tin tưởng của ngài!” Thái Thông Minh đứng dậy, khom người trịnh trọng nói.

Trong phòng họp lập tức vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.

Dịch Phong mỉm cười:

“Tôi tin anh, cũng tin vào năng lực của anh.”

Dùng người thì không nên nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng. Người thế nào, phát huy được bao nhiêu tác dụng, trong lòng cậu đều có cân đo. Thái Thông Minh rất chững chạc, quan hệ kênh phân phối và thương vụ cũng đều rất xuất sắc nên công việc này không ai hợp hơn anh ta. Đồng thời, việc đó cũng tương đương với việc dựng lên một tấm lưới an toàn nguồn hàng cho Tây Phong.

Có tấm lưới này, có nền tảng này, khi triển khai bán hàng cả trực tuyến lẫn offline sau này sẽ không còn bị kiềm toả, có thể bán ra nhiều hàng hơn nữa.

Dịch Phong vẫy tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống rồi tiếp lời: “Giờ chính thức bắt đầu cuộc họp. Trương Lỗi, cậu báo cáo tình hình mới nhất của phần mềm 361 Quản Gia An Toàn Máy Tính đi, chiếu lên máy chiếu để mọi người cùng nắm bắt.”

“Vâng, Dịch tổng.” Trương Lỗi đứng dậy, dùng laptop kết nối máy chiếu rồi trình bày phần giới thiệu về 361 Quản Gia An Toàn Máy Tính.

“361 Quản Gia đã trải qua hơn hai tháng nâng cấp và mở rộng, hiện tại đã hoàn thành thử nghiệm nội bộ và một phần thử nghiệm trực tuyến. Theo phản hồi dữ liệu người dùng, phần mềm đã đạt tiêu chuẩn để tung ra thị trường theo quy định của Dịch tổng.”

“Xin mời mọi người xem, đây là các chức năng của phần mềm. 361 sử dụng công nghệ diệt virus heuristic. Đây cũng là phần mềm diệt virus heuristic đầu tiên trong nước. Khi đối diện các loại virus mới hoặc chương trình lạ xâm nhập, phần mềm có thể dựa vào các bất thường trong máy tính để chủ động phát hiện và tiêu diệt. Vừa có khả năng chủ động, vừa có khả năng bị động, đảm bảo an toàn cho cả máy tính cá nhân lẫn máy tính doanh nghiệp.”

“Đây chính là tính năng cốt lõi, cũng là đột phá lớn trong việc đáp ứng nhu cầu an toàn máy tính của người dùng.”

“Hơn nữa, phần mềm này không chỉ là diệt virus, mà còn là một quản gia máy tính toàn diện: có thể giám sát rác bộ nhớ phát sinh theo thời gian thực, tối ưu hoá các tiến trình nền chỉ với một cú nhấp, cải thiện trải nghiệm sử dụng thiết bị máy tính một cách rõ rệt.”

“Dựa trên hai tính năng cốt lõi này, về sau chúng ta sẽ tiếp tục cập nhật và mở rộng các chức năng khác như quản lý desktop, lưu trữ tệp tin, sửa lỗi hệ thống...”

Trương Lỗi còn đi sâu trình bày về logic hoạt động của phần mềm. Nghe xong, mọi người trong phòng họp đều phấn khởi hẳn lên.

“Phần mềm này quá tuyệt! Thật sự chạm trúng đúng nỗi đau của người dùng!” Trưởng phòng pháp vụ La Tường phấn khích nói. Anh vốn khá nhạy cảm về vấn đề bảo mật, máy tính cá nhân trước giờ cũng cài phần mềm diệt virus nhưng toàn là hàng nước ngoài, lại cực kỳ đắt đỏ.

“Dịch tổng, ngài quả thật quá lợi hại...” Thái Thông Minh cảm khái. Sau khi nghe xong, cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Tây Phong lại coi trọng phần mềm này đến vậy.

Một khi tung ra thị trường, chắc chắn sẽ bùng nổ toàn mạng, trở thành phần mềm diệt virus số một trong nước!

Dịch Phong mỉm cười bổ sung:

“Phần mềm này sẽ theo kế hoạch ban đầu mà tôi bố trí, áp dụng chiến lược thu phí hai tầng. Đối với người dùng cá nhân phổ thông, chúng ta sẽ cung cấp bản miễn phí với chức năng giới hạn, và sẽ miễn phí vĩnh viễn!”

“Bản miễn phí sẽ phủ tới hàng chục triệu người dùng cá nhân, mang đến cho họ sự an toàn và tiện ích quản lý máy tính. Còn bản thu phí thành viên sẽ mở khoá kho dữ liệu virus nâng cao, có khả năng bảo vệ vượt trội cùng dịch vụ hỗ trợ tốt hơn. Phiên bản này hướng tới người dùng cá nhân trung – cao cấp cũng như vô số doanh nghiệp có nhu cầu bảo mật!”

“Bản thành viên thu phí cũng sẽ trở thành nguồn doanh thu lớn nhất của Tây Phong.”

“Phần mềm này còn mang đến cho công ty một lượng người dùng khổng lồ. Trong cuộc chiến giành giật người dùng của kỷ nguyên Internet, chúng ta sẽ đi trước một bước.”

“Kỷ nguyên Internet sắp đến, ai sở hữu người dùng, người đó sẽ sở hữu tương lai!”

“Mục tiêu của phần mềm này chính là trở thành phần mềm diệt virus số một trong nước!”

Lời lẽ hùng hồn của Dịch Phong khiến mọi người càng thêm phấn khích, đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt.

“Phong ca, khi nào thì ta chính thức tung ra vậy?” Uông Thiết nóng ruột hỏi.

“Thứ Tư tuần sau chính thức ra mắt. Tiếp theo là triển khai cụ thể, mọi người hãy ghi lại, có chỗ nào cần bổ sung thì cứ đề xuất thêm.” Dịch Phong mỉm cười.

“Trước tiên, sau khi phần mềm phát hành sẽ được gắn với nền tảng thương mại Tây Phong Điện Tử để cùng quảng bá. Bộ phận kinh doanh điện tử phải nhanh chóng theo dõi dự trữ nguồn hàng, đảm bảo đưa sản phẩm lên kệ.”

“Bộ phận kỹ thuật cũng phải chuẩn bị đối phó với lượng truy cập khổng lồ vào máy chủ tải về, tuyệt đối không để xảy ra sự cố sập máy chủ. Đồng thời chuẩn bị sẵn máy chủ dự phòng để ứng phó khẩn cấp...”

Trong cuộc họp lần này, Dịch Phong đã đưa ra kế hoạch chi tiết cả trước và sau khi ra mắt phần mềm cùng với sự phối hợp giữa các phòng ban, quyết tâm đảm bảo việc phát hành và vận hành ổn định.

Cuộc họp kéo dài từ sáng đến trưa, cuối cùng hình thành văn bản và kế hoạch công việc cụ thể. Toàn bộ Tây Phong ngập tràn kỳ vọng và khí thế.

Sau khi hoàn tất một số văn kiện điều hành – đều là kinh nghiệm quý giá mà cậu đã đúc kết trước đó – Dịch Phong ngả người trên ghế giám đốc, châm một điếu thuốc rồi nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng phấn khởi.

Đúng lúc ấy, Cố Mộc Hi gọi.

“Alo, Dịch thiếu, mẹ em gọi hỏi chúng ta có về không. Em cũng nhớ mẹ rồi nên muốn về một chuyến. Anh có về không?”

“Về chứ. Vừa hay cuối tuần cũng rảnh. Học kỳ này khai giảng tới giờ cũng lâu rồi, cũng nên về thăm một chút. Lát nữa anh lái xe tới trường đón em.” Dịch Phong cười đáp.

“Hì hì, được. Vậy em đợi anh trước cổng trường nha~” Cố Mộc Hi ngọt ngào cười nói.

Dịch Phong cúp máy, rời công ty rồi lái xe về trường.

____________________________

Buổi trưa, trước cổng trường Đại học Công Nghệ Nam Hoa.

Cố Mộc Hi mặc một bộ đồng phục thủy thủ xanh nhạt, gió thu khẽ lướt qua làm váy tung bay. Thân hình cao ráo, duyên dáng cùng đôi chân thon dài trắng nõn của cô khiến ánh mắt người qua đường không thể không ngoái nhìn.

Mỗi khi có cặp đôi nào đi ngang qua cổng trường, ánh mắt các chàng trai đều vô thức dừng lại trên người Cố Mộc Hi. Thế là lửa giận trong mắt các cô gái bùng lên, khiến đám bạn trai tội nghiệp ăn không ít cái cấu véo vào hông.

Lúc này, trong góc khuất gần cổng trường, Liễu Mộ Bạch và Viên Hoa đang len lén nhìn trộm với gương mặt lộ rõ vẻ háo sắc.

“Cố Mộc Hi... thật sự quá đẹp...” Viên Hoa thốt lên với vẻ si mê.

“Đúng vậy, không hổ là người con gái mà tôi để ý tới!” Liễu Mộ Bạch cũng ánh mắt dán chặt, mặt mày ngây dại.

Bỗng cậu ta phản ứng lại, hai tay bóp chặt cổ Viên Hoa:

“Mẹ kiếp! Đó là người con gái của tôi, cấm cậu mơ tưởng!”

Viên Hoa ho khan hai tiếng, vội vàng đáp:

“Liễu Mộ Bạch, buông tay! Giờ cô ấy có phải của ai đâu! Cậu quên rồi à, chúng ta là một phe, à không, một đội cơ mà! Chúng ta là The Avengers, chúng ta còn có kẻ thù chung đấy!”

Liễu Mộ Bạch ngẫm lại, gật đầu nói: “Cũng đúng, chúng ta là The Avengers!”

Rồi cậu ta buông cổ Viên Hoa ra.

“Giờ Cố Mộc Hi chỉ có một mình, đây chính là cơ hội của chúng ta!” Liễu Mộ Bạch thấp giọng.

“Hả? Chẳng lẽ cậu định dùng vũ lực? Không được! Mà chúng ta cũng đâu có đánh lại...” Viên Hoa lo lắng nói.

Liễu Mộ Bạch gõ mạnh vào đầu cậu ta:

“Bị ngu à? Giờ chắc chắn cô ấy đang chờ xe hoặc định gọi taxi. Đợi tao chạy chiếc xe gắn máy Suzuki GS1 tới, biết đâu cô ấy sẽ ngồi luôn vào yên sau của tao thì sao?”

“Sau đó tao sẽ cho cô ấy thấy kỹ thuật lái xe thần sầu của tao, một phát chiếm trọn trái tim cô ấy, khiến cô ấy hoàn toàn yêu tao!”

“Chỉ cần cô ấy yêu tao, thì tao sẽ nhanh chóng cầu hôn, cưới cô ấy, rồi sinh con.”

“Con trai thì đặt là Liễu Mộc Mộc, con gái thì gọi là Liễu Hi Hi. Đến lúc đó sẽ cho con học trường mẫu giáo tư nhân, ở đó thầy cô toàn là người giỏi...”

Viên Hoa: “...”

Tên này... đầu óc có vấn đề à?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Xe 2 bánh di chuyển đê
Xem thêm
TRANS
Bro này ám ảnh vcl :)))
Xem thêm
lại giờ quỷ nữa rồi...
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
🤡
Xem thêm