Dịch Phong đỗ xe dưới lầu, sau đó cùng Cố Mộc Hi lên nhà ăn cơm.
Trong nhà, Mạnh Hiểu Vân cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, Dịch Kiến Quân đang ngồi trong phòng khách hút thuốc và trò chuyện cùng Cố Hưng Trung.
Thấy Dịch Phong về nhà, Dịch Kiến Quân cười hỏi:
"Con trai, mua xe rồi chứ? Con chọn mẫu nào vậy?"
"Dạ rồi thưa cha, con mua Audi 100 ạ." Dịch Phong lấy chìa khóa xe ra khoe với mọi người rồi từ trong túi lôi ra một bao thuốc Hoa Tử, đưa cho Cố Hưng Trung.
"Chú Cố hút thuốc đi ạ."
Cố Hưng Trung nhìn bao thuốc Hoa Tử liền sững sờ, ông ngạc nhiên nói:
"Trời, Tiểu Phong, cháu bắt đầu hút Hoa Tử rồi à? Được đấy, đúng chuẩn ông chủ nha!"
"Hì, cháu chỉ mang theo bên người thôi, thỉnh thoảng gặp đối tác mới hút." Dịch Phong gãi đầu, khiêm tốn đáp.
"Haha, vậy hôm nay chú gặp may rồi, còn được hút Hoa Tử nữa chứ. Lão Dịch à, cậu có đứa con trai giỏi quá đấy!" Cố Hưng Trung cười lớn, khen ngợi.
Dịch Kiến Quân cũng cười vui vẻ:
"Tiểu Phong thực sự rất có tiền đồ, tôi mừng còn không hết đây này."
Vừa nói, ông vừa đưa tay nhận lấy chìa khóa xe từ Dịch Phong, quan sát kỹ rồi thắc mắc:
"Mà Audi 100 là xe gì thế nhỉ? Tôi chưa từng nghe qua bao giờ."
Là một công nhân kỹ thuật ở tầng lớp dưới trong xưởng, cả đời ông chẳng mấy khi được ngồi xe bốn bánh, lại càng không có khái niệm về xe cộ.
Với mức lương hiện tại, có làm mấy chục năm nữa cũng chưa chắc mua nổi xe, chứ đừng nói đến chuyện gần đây sắp thất nghiệp. Với ông, mua xe chỉ là một giấc mơ xa vời.
Không ngờ giấc mơ ấy lại thành hiện thực trên người Dịch Phong.
Cố Hưng Trung rít một hơi thuốc rồi nói:
"Lão Dịch à, Audi 100 là xe hành chính đấy! Tôi từng thấy các lãnh đạo thành phố ngồi rồi, mà phải là những người ở vị trí này mới được ngồi cơ!"
Ông giơ hai ngón tay lên.
"Lãnh đạo cấp một, cấp hai mới đi loại xe này? Trời đất! Vậy nó phải đắt lắm nhỉ?" Dịch Kiến Quân sửng sốt.
"Không đắt thì sao nó được gọi là xe sang hả? Thương hiệu này là hàng nhập khẩu, chắc cũng phải hơn hai mươi vạn đấy!" Cố Hưng Trung đoán, rồi quay sang hỏi Dịch Phong:
"Tiểu Phong, cháu mua bao nhiêu tiền vậy?"
"Dạ, giá mua là ba mươi hai vạn ba, cộng thêm các loại thuế phí, bảo hiểm thì tổng hết ba mươi tư vạn." Dịch Phong đáp.
"Cái gì cơ?! Ba mươi tư vạn?!"
Cố Hưng Trung và Dịch Kiến Quân đồng thanh thốt lên, họ kinh ngạc vô cùng.
Hai người biết chiếc xe này đắt, nhưng không ngờ lại đắt đến mức đó!
Ba mươi tư vạn, đối với một gia đình bình thường mà nói thì đó là một con số trên trời.
Dịch Kiến Quân giật giật khóe miệng, dù biết con trai kiếm được nhiều tiền, nhưng khi nghe số tiền lớn như vậy bị tiêu đi, trong lòng ông vẫn không khỏi đau xót.
"Tiểu Phong à... con tiêu hơi nhiều rồi đấy!"
Cố Hưng Trung ngớ người một lúc, sau đó bật cười rồi vỗ vai Dịch Phong:
"Haha, đừng nghe cha cháu nói, làm ăn buôn bán bên ngoài thì phải có một chiếc xe sang để thể hiện. Nếu lái một chiếc bình thường thì làm sao bàn chuyện làm ăn, kiếm được tiền chứ?"
"Tiểu Phong, cháu thật sự rất có tiền đồ, cháu còn giỏi hơn cả chú nữa!"
"Đừng nhìn chú bây giờ làm phó xưởng, nhưng thực ra vẫn chỉ là người đi làm thuê thôi. Bao năm qua kiếm được cũng chưa bằng chiếc xe của cháu đâu!"
Dịch Phong khiêm tốn đáp:
"Không đâu ạ, cháu còn phải học hỏi chú nhiều lắm."
Cố Hưng Trung sau khi nghe càng thêm ngưỡng mộ và có thiện cảm với Dịch Phong, ông tán thưởng:
"Tiểu Phong à, trong một tỷ hai dân trên khắp cả nước, số người mua được ô tô không nhiều đâu, chứ đừng nói đến loại xe sang thế này! Cháu không cần khiêm tốn, đây là điều đáng tự hào đấy!"
Tiểu Phong đúng là một đứa trẻ tốt, nhân cách tốt, tính cách tốt, học giỏi, kiếm tiền cũng giỏi, đúng chuẩn con rể lý tưởng!
Chỉ là có vẻ Hi Hi và Tiểu Phong lại không hợp nhau, thật đáng tiếc.
Cố Hưng Trung nhìn sang Cố Mộc Hi đang ngồi bên cạnh ăn quýt, vô tư nhét đầy miệng mà âm thầm lắc đầu thở dài.
Dịch Kiến Quân vui vẻ nói:
"Ăn cơm xong, chúng ta đi một vòng trải nghiệm thử đi!"
"Được đấy, tôi cũng chưa từng ngồi xe sang thế này, ăn xong thì đi thôi!" Cố Hưng Trung hào hứng, mong chờ.
Lúc này, Mạnh Hiểu Vân và Lý Uyển từ bếp mang thức ăn ra.
Mạnh Hiểu Vân lên tiếng gọi:
"Mọi người qua ăn cơm đi nào. Hi Hi, Tiểu Phong, hai đứa rửa tay rồi ăn cơm nhé."
"Dạ vâng, dì ~" Cố Mộc Hi ngoan ngoãn đáp.
Hai gia đình vui vẻ quây quần bên mâm cơm, Dịch Kiến Quân còn cao hứng uống với Cố Hưng Trung mấy ly rượu.
Sau khi ăn xong, Dịch Phong lái xe đưa bốn vị trưởng bối xuống lầu, chở họ đi dạo quanh khu vực.
Mọi người ngồi trong xe, háo hức bàn luận, cứ như thể vừa phát hiện ra một vùng đất mới vậy.
Dịch Kiến Quân còn hứng thú chơi thử hệ thống nâng hạ cửa sổ điện vài lần, không ngừng trầm trồ vì sự hiện đại.
Khi đã thỏa mãn sau khi chạy vài vòng, họ mới quay về khu chung cư.
Dịch Phong đỗ xe xong, bốn vị trưởng bối lên nhà trước, cậu cũng định theo sau nhưng lại thấy Cố Mộc Hi đang ngồi dưới gốc cây ăn kem.
"Cố Mộc Hi, sao cậu lại ăn kem nữa thế?"
Dịch Phong cười cười đi đến, ngồi xuống bên cạnh, nói: "Có phần của tớ không?"
Cố Mộc Hi lườm cậu một cái, rồi mới lấy từ sau lưng ra một cây kem khác, đưa cho cậu.
"Nè, cho cậu đấy, vốn dĩ tớ định ăn một mình cơ, hứ~"
Dịch Phong nhìn ánh mắt của cô, thấy có chút lấp lánh, bèn cười nói:
"Đừng có xạo, chắc chắn là cố ý để dành cho tớ rồi, cảm ơn nhé."
Mặt Cố Mộc Hi đỏ lên, cô hừ một tiếng, nói:
"C-Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy! A-Ai rảnh mà lại đặc biệt để dành cho cậu chứ? Thật là..."
Dịch Phong cười hì hì, bóc vỏ que kem rồi cùng cô ăn.
"Cố Mộc Hi, tớ vừa xem lại lịch làm việc, ngày kia rảnh, hay là bọn mình đi cắm trại đi?"
"Được thôi! Dù sao tớ bây giờ cũng rảnh cả ngày, chỉ đợi khai giảng thôi." Cố Mộc Hi hào hứng đáp.
Dịch Phong vui vẻ nói: "Vậy quyết định thế nhé, chỉ hai đứa mình thôi."
Cố Mộc Hi hơi sững lại, hỏi: "Ủa? Thế Uông Thiết và Hàn Bình An không đi sao?"
Dịch Phong nghiêm túc đáp: "À... bọn họ à, bận lắm, không có thời gian đi đâu."
"Phong ca! Phong ca! Cho tôi xem xe mới của cậu với!"
Bỗng dưng, Uông Thiết từ xa chạy tới.
Vừa nhìn thấy chiếc Audi 100, cậu ta liền hét lên đầy kích động:
"Uầy! Xe đẹp quá đi! Phong ca, ngày kia cậu được nghỉ đúng không? Bọn mình lái xe đi chơi một chuyến nhé?"
Dịch Phong: "…"
Đậu xanh! Thiết Tử, cậu xuất hiện không đúng lúc chút nào cả!
Dịch Phong ho khan, cố ra hiệu bằng ánh mắt: "Khụ khụ, Thiết Tử, cậu... cậu chẳng phải bận nhiều việc lắm sao?"
Vì trời quá tối nên Uông Thiết không nhìn thấy ánh mắt đầy ám hiệu của Dịch Phong, cậu ta vẫn vui vẻ bước đến trước mặt hai người, hớn hở nói:
"Ngày kia chúng ta đi đâu chơi thế? Lái xe đi dạo quanh đây không?"
Cố Mộc Hi nhíu mày nhìn Dịch Phong: "Thiết Tử, chẳng phải Dịch thiếu vừa nói ngày kia cậu bận không có thời gian sao?"
"Ơ… hả? Gì cơ? Nhưng ngày kia tôi được nghỉ mà?" Uông Thiết ngơ ngác.
Dịch Phong vội ho một tiếng: "Thiết Tử, cậu nhớ nhầm rồi! Cậu đâu có nghỉ, chẳng phải cậu còn phải đi huấn luyện nhân viên mới ở cửa hàng mới sao?"
Nói xong, cậu lại nháy mắt với Uông Thiết một cái.
Lúc này Uông Thiết mới nhận ra vấn đề, cậu ta vội vàng sửa lời:
"À đúng đúng! Tôi đâu có được nghỉ đâu! Tôi nhớ lộn! Haha!"
Cố Mộc Hi nghi hoặc nhìn cậu ta: "Thật chứ?"
"Thật! Còn thật hơn cả vàng 99K nữa!"
"Tôi thề luôn!" Uông Thiết lập tức giơ bốn ngón tay lên.
Nội tâm Uông Thiết gào thét:
Mẹ ơi! Suýt nữa thì phá hỏng chuyện tốt của Phong ca rồi!
May mà phản ứng kịp!
Dịch Phong cười hì hì, hài lòng vỗ vai Uông Thiết:
"Thiết Tử, hãy biến nỗi đau thất tình thành động lực làm việc đi! Tôi tin cậu mà!"
Uông Thiết lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng: "Được, được, Phong ca, đó là điều hiển nhiên mà! Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ!"
Cố Mộc Hi lại hỏi: "Vậy Hàn Bình An cũng bận à? Hay là bọn mình rủ cả Nan Nan đi cùng luôn?"
Uông Thiết vội vàng xua tay: "Ừm... cái này… Bình An còn bận hơn tôi nữa cơ! Nan Nan thì đang lo chuẩn bị cho kỳ học mới rồi!"
"Này, Cố đại hoa khôi, cậu cứ đi với Phong ca là được rồi mà!"
Cố Mộc Hi đang liếm que kem thì liếc sang Dịch Phong một cái rồi thở dài bất lực:
"Được thôi, tôi còn tưởng mọi người cũng đi chứ. Đông người thì vui hơn, náo nhiệt hơn mà."
Dịch Phong cười hì hì, cậu cắn một miếng kem lớn rồi lên tiếng:
"Cố Mộc Hi, thực ra… hai người cũng có thể chơi rất vui đấy!"
"Hai người thì chơi cái gì hả?"
"Chơi mấy trò dành cho hai người chứ sao!"


8 Bình luận